Edit + Beta: Ruby
------------
"Chèo trọng điểm, chỉ yêu một mình cậu ấy!! kkkkk Diệp ba ba cũng là ba ba cậu!"
"Hoài ca trâu bò, ai dám bò tường đều nhấn chết cho em!"
"Fan nhà khác, chân thực ước ao fan Hoài Châu, chúng tôi đóng quân yên lặng chờ phát kẹo, nói chuyện chẳng khác lên giường... thời điểm nào cũng có thể như vậy a o(╥﹏╥)o "
"Xem Diệp Hoài tích cực chủ động trả lời vấn đề như vậy, tôi còn tưởng rằng Diệp Thần hai năm qua đổi tính hoàn tục, không cần giả vờ rồi đó, mãi đến tận câu cuối cùng, tôi đặc biệt cười chết! Duệ bức chính là duệ bức, xem ai dám mơ ước đồ của tui?"
"... Hoài ca sủng thê cuồng ma, thật không lừa tôi "
"..."
Trong siêu thoại Hoài Châu CP một mảnh sung sướng, mọi người dồn dập hô ăn Tết, Diệp Hoài hài lòng nhìn một cái, ra khỏi weibo, sau đó quay đầu, nhìn về phía Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu từ sau khi lên xe liền vẻ mặt ai oán mà nhìn hắn.
"Làm sao vậy?" Diệp Hoài vẻ mặt ghét bỏ, "Cậu đây biểu tình gì?"
Viên Tinh Châu sâu xa nói: "Tôi biết đàn ghita, biết dương cầm còn biết làm cơm?"
Diệp Hoài: "Ờm á."
"Tôi trâu bò như vậy, tôi làm sao không biết chứ?" Viên Tinh Châu vừa nghĩ tới sau khi phỏng vấn mới vừa kết thúc, có một nữ khách quý vui sướng chào hỏi cậu, tỏ vẻ khi lát nữa trở lại muốn cùng cậu làm cơm, Viên Tinh Châu muốn chết tâm rồi.
Diệp Hoài còn bất ngờ hơn cậu, hồ nghi nói: "Cậu không biết?"
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu: "Tôi nhìn qua là rất biết sao?"
Diệp Hoài: "Đúng vậy."
Viên Tinh Châu: "..."
"Cậu vừa nhìn chính là rất ở nhà, rất nghe lời, " Diệp Hoài tổng kết nói "Rất thích hợp lấy về nhà, là kiểu..."
Viên Tinh Châu vẫn là lần đầu tiên nghe nói mình lớn lên có gương mặt hiền thê.
" Mặt vượng phu." Diệp Hoài thở ra một ngụm khí dài, nói bổ sung.
Viên Tinh Châu: "..."
" Cám ơn." Viên Tinh Châu khóe miệng co giật nói "Mà tôi giờ khắc này tương đối muốn mưu sát chồng."
Diệp Hoài "ồ"thú vị mà nở nụ cười.
"Bất quá cũng cám ơn cậu." Viên Tinh Châu suy nghĩ một chút nói, "Tuy rằng tôi không biết làm cơm, mà tôi mấy ngày nay luyện một chút, hẳn là còn kịp."
Diệp Hoài: "Cậu luyện cái này làm gì?"
"Tôi nghe Lý tỷ nói, tổ tiết mục có chút quy trình không giống nhau." Viên Tinh Châu nói "Mọi người cũng không phải chủ yếu tập luyện màn phim ngắn, có rất nhiều thời gian có thể bày ra tài nghệ của một người. Nguyên Trừng mang theo đàn ghita qua, hẳn là đặc biệt học. Như vậy tôi không thể biểu diễn đàn ghita, không thì thử làm cơm cũng được."
Lý tỷ chính là nữ khách quý ngỏ lời muốn cùng cậu làm cơm, người này tên là Lý Di, là một vị chủ trì ở đài Đu Đủ, lúc tìm Viên Tinh Châu tán gẫu âm thầm tiết lộ mấy thông tin.
Một chính là tổ tiết mục tuy rằng mua bản quyền nước ngoài, mà hình thức cũng không có rập khuôn như nguyên bản. Trọng điểm của phiên bản nước ngoài ở chỗ tám vị khách quý chọn nhau, cùng với trên hỗ động diễn xuất. Mà nội dung trong nước nhiều hơn tình cảnh xã giao thường ngày, mọi người cần phải ở chung một chỗ.
Hai là, địa điểm cư trú của bọn họ rất có thể là nông gia nhạc nào đó.
Trước mắt mấy vị khách quý này đều là ở khách sạn, tổ tiết mục ngày hôm qua cũng chỉ là quay chụp chọn bừa một phần. Lý Di vẫn là nghe nhân viên nội bộ tiết lộ, sau khi chọn bừa, mọi người liền muốn đổi nơi quay chụp.
Các minh tinh trong hoàn cảnh xa lạ gian khổ bị xấu mặt, từ trước đến giờ là điểm nhấn cho rất nhiều show tạp kỹ vui vẻ thể hiện, cho nên trước mắt mọi người đều chẳng hay biết gì.
Cho nên Lý Di nói tới làm cơm, cũng không phải đơn thuần đùa giỡn, nếu như mọi người quả thực ở tại vùng ngoại thành xa xôi, phần ăn cơm nhất định phải tự mình giải quyết. Lúc này ai biết làm cơm người đó dĩ nhiên là có thể thật nhiều ống kính.
"Cậu ở nhà chăm chỉ luyện tập, đến làm vài món ăn đặc sản." Lý Di nhắc nhở nói, "Thời điểm đó cậu tới làm bếp trưởng, chị làm trợ thủ cho cậu."
Viên Tinh Châu có nỗi khổ không nói được, đành phải gật đầu, cũng cảm kích nói: "Được, cảm ơn Lý tỷ."
"Cám ơn gì." Lý Di cười nói, "Nếu cậu có thể thay thế Nguyên Trừng là tốt rồi, chị nhất định cue cậu."
Viên Tinh Châu: "..."
Mọi người tại khi phỏng vấn rõ ràng đều nhìn chằm chằm Diệp Hoài, hiếm thấy có một vị biểu thị chính mình rất không tệ. Lòng hư vinh của Viên Tinh Châu đạt được thỏa mãn mãnh liệt.
"Chúng ta tổng cộng liền quay ba bốn ngày, tôi mới tải xuống một APP nấu ăn, " Viên Tinh Châu tính toán một chút, nghiêm túc nói, "Bắt đầu từ bây giờ, tôi một ngày học một món ăn, mỗi ngày làm 4 bữa, hẳn là cũng còn kịp."
Diệp Hoài vẻ mặt hoảng sợ nhìn lại.
Lần này đổi thành Viên Tinh Châu "hô hô" thú vị mà nở nụ cười.
"Mấy ngày nay cậu cũng không cần gọi thức ăn ngoài." Viên Tinh Châu cười ha ha nói, "Kiến nghị cậu đề xuất ra, tôi đi thực hành, chúng ta là thể cộng đồng. Ngày mai sẽ ăn..."
Cậu quả thực mở ra app nấu ăn, dựa theo bảng danh sách tìm kiếm.
"... Gà rán kiểu Nhật thế nào?" Viên Tinh Châu hỏi, "Sáng sớm cánh gà chiên, buổi trưa ức gà chiên, buổi tối ăn đùi gà chiên... Một ngày ba bữa không ngừng nghỉ, chắc là có thể luyện được."
Diệp Hoài: "..."
Sáng sớm ngày thứ hai, Viên Tinh Châu bắt đầu con đường nấu ăn của riêng mình.
Cậu cùng Diệp Hoài là tham dự ghi hình kỳ thứ hai, thứ sáu tuần này mới đi, cho nên mấy ngày ở giữa phải chăm chỉ học cũng có chút hi vọng.
Diệp Hoài đối với lần này mạnh mẽ phản đối, mà bị Viên Tinh Châu bác bỏ.
"Cậu nói mà." Viên Tinh Châu nhiệt tình mười phần, hát lên thay quần áo, hô ra bên ngoài, "Tôi yêu nhất nhất nhất Hoài ca rồi! Làm cơm chỉ cho một mình anh ấy ăn!"
"Ngậm miệng!" Diệp Hoài chơi game không thuận, lại nghe cậu ồn ào nửa ngày, vẻ mặt táo bón giết tới, chỉ thấy Viên Tinh Châu đang cởi quần.
Diệp Hoài: "..."
Viên Tinh Châu đưa lưng về phía cửa, không hề hay biết, đùi lớn thon dài rắn chắc ở dưới T shirt, mà màu da quá mức trắng mịn, đập vào thị giác khiến người ta nhiều thêm nhục dục.
Diệp Hoài sắc mặt "Bá" một chút biến đỏ, ngượng ngùng đi ra.
Sau mười phút, Viên Tinh Châu thay xong quần áo, đang định lại thúc giục Diệp Hoài một phen, liền nghe thấy người này đang tắm. Cậu còn hoàn toàn không biết chuyện mình mới vừa bị nhìn sạch bách, dạt dào nghĩ tới Long công chúa thật dễ dụ, liền tung ta tung tăng trở về phòng mình chờ.
Lại lê lết hơn nửa giờ, Diệp Hoài rốt cục tắm xong, lại thay quần áo.
Siêu thị ở tiểu khu rất lớn, lúc thường không làm sao có người ngoài đến, mà hai người vẫn là ngụy trang một phen, Viên Tinh Châu đeo mũ bóng chày. Diệp Hoài chọn một cái kính phẳng đeo lên.
Viên Tinh Châu nhìn hắn đeo kính rất dễ nhìn, khó giải thích được có loại cảm giác nhã nhặn bại hoại, chính mình liền trở về nhà lục lọi, nhưng mà cậu chỉ có kính mắt gọng to, mang lên như học sinh.
Viên Tinh Châu phẫn nộ mà muốn lấy xuống, cũng không ngại bị Diệp Hoài phát hiện.
"Lại đây, " Diệp Hoài vẫy tay, bảo Viên Tinh Châu cùng mình đứng một chỗ, lấy mũ Viên Tinh Châu, hướng về gương bình luận "Nhìn như vậy giống thầy trò hay không?"
Trong gương, Diệp Hoài cao hơn Viên Tinh Châu một cái đầu. Mặc trên người áo sơ mi Denim cùng quần bò rộng thùng thình, kiểu mẫu tương tự quần áo trượt tuyết, suất khí bức người. Kính mắt gọng vàng lại có loại cảm giác cấm dục, tùy tùy tiện tiện vừa đứng cũng rất có khí tràng.
Viên Tinh Châu nhưng là một thân đồ thể thao màu đen, thoạt nhìn tuy rằng nhẹ nhàng khoan khoái, mà rõ ràng mà bị diễm áp (*).
(*) sắc đẹp áp bức
"Giáo viên thể dục sao?" Viên Tinh Châu mặt không chút thay đổi nói, "Tôi không muốn làm sư đồ luyến, cám ơn."
"Giáo viên thể dục thật không có nội hàm." Diệp Hoài nhấc lên một bên lông mày, khinh thường nói, "Tôi giống giáo viên số học hay không?"
Viên Tinh Châu nói: "... Giáo viên số học của chúng tôi là Địa Trung Hải."
Diệp Hoài: "Giáo viên anh ngữ thì sao?"
"Giáo viên anh ngữ là đầu trọc." Viên Tinh Châu chủ động giới thiệu, "Giáo viên ngữ văn là nữ, giáo viên hóa học cũng là nữ, giáo viên địa lý vóc dáng thấp một chút..."
"Không trách." Diệp Hoài đồng tình nhìn cậu, "Tôi nếu là cậu, tôi cũng không dám sư đồ luyến."
Viên Tinh Châu: "???" Đây có quan hệ gì sao?
Nhưng cậu có thể nhìn ra tâm tình Diệp Hoài rất tốt.
Viên Tinh Châu quyết định không tính toán với hắn, cầm túi mua hàng, cùng Diệp Hoài một đường dọc theo đường mòn tiểu khu đi ra ngoài, trên đường chào hỏi cùng n! cụ lớn, rốt cục cũng đi tới lúc siêu thị mở cửa.
Kế hoạch hai người chính là một hơi mua xong nguyên liệu nấu ăn bốn ngày, dù sao chuyện ra ngoài như vậy có hơi phiền toái, tuy rằng siêu thị dưới lầu có thể tới, mà Diệp Hoài đối với ra vào nơi công cộng có chút kinh sợ.
Viên Tinh Châu cũng chưa chắc mỗi ngày có thời gian, chờ sau đoàn phim《 Mê Thành 》triệt để hơ khô thẻ tre, cậu còn phải trở về phối âm. Lúc đó đi sớm về trễ, mua thức ăn thực sự không tiện.
Mà hai người lập kế hoạch rất khá, sau khi đi vào liền rối tung lên. Diệp Hoài đẩy xe đẩy thẳng đến khu đồ ăn vặt, nhìn thấy cái gì lấy cái đó, các loại thực phẩm rác cùng đồ uống quả thực giống như không cần tiền.
Hai người lại không lái xe đi qua, đồ uống mua nhiều hơn đều dựa vào tay xách, Viên Tinh Châu đành phải trái ngăn, phải cản.
Chờ mang vị đại gia này đến khu rau cải cùng thịt tươi, Viên Tinh Châu lại sắp phát ngất, đối với sườn non, sườn cọng, cốt lết, xương sườn... cũng đủ để ngất. Nó rõ ràng một phần như nhau, đi mua gà, lại thấy trong tủ lạnh để gà tam hoàng, gà Văn Xương, gà đen, gà tre, gà thả vườn...
Viên Tinh Châu: "..."
"Cậu là thật sự một chút cũng không biết?" Diệp Hoài thấy cậu đứng kia choáng váng, đành phải hỏi, "Cậu dự định làm gì ăn?"
"Thì gà rán a... Hoặc là gà nướng?" Viên Tinh Châu nói "Trong nông nhạc gia có lò nướng sao? Bằng không làm gà ăn mày?"
" Gà ăn mày phải dùng bùn vàng cùng lá sen." Diệp Hoài hỏi, "Cậu xác định bên kia có sao?"
Viên Tinh Châu vẻ mặt mờ mịt: "Không có sao?"
Diệp Hoài: "..."
"Vậy thì thịt gà đi." Diệp Hoài nói " Gà tam hoàng cũng được. Thịt gà dầu nhiều, làm kỹ một ít, ngược lại cậu lính mới cũng không yêu cầu quá ngon."
Viên Tinh Châu gật gật đầu, đưa tay cầm miếng thịt gà, liền nghe có người sau lưng nói: "Thịt gà không có gì đặc sắc đây, gà văn xương nấu canh rất ngon, gà thả rông cũng không tồi, cậu có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?"
Phía sau một vị nam sĩ mặc áo sơ mi quần tây, để tóc ngắn, trên khuỷu tay phủ áo khoác, thoạt nhìn thập phần nho nhã. Diệp Hoài quét mắt về giày người này, giày da GG màu nâu, hai mươi ba vạn tám.
"Tiểu Châu, " Nam nhân cười cười với Viên Tinh Châu, "Đã lâu không gặp."
Diệp Hoài triệt để bị coi thường, cảnh giác nhìn người này một chút, vừa nhìn về phía Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu khẽ cau mày, nhìn chằm chằm nam nhân ước chừng một phút, mới khó có thể tin gọi: "Lớp trưởng??"
Người đến tên Chu Nguyệt Minh, là lớp trưởng đại học của Viên Tinh Châu. Hai người đã gần tới mười năm không gặp, cũng khó trách Viên Tinh Châu nửa ngày không thể nhận ra. Cùng đại đa số người tốt nghiệp liền béo phì mà nói, lớp trưởng Chu quản lý hình tượng có thể nói thập phần thành công, đứng ở trước mặt hai đại minh tinh Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài cũng không chút nào thua khí tràng.
Đương nhiên, giá trị bản thân của đối phương cũng không thấp, đây là siêu thị nhập khẩu này chính là tự anh ta mở, dây chuyền toàn quốc, bây giờ đã có hơn trăm chi nhánh.
Hai người hàn huyên vài câu, Chu Nguyệt Minh lúc này mới cười cười với Diệp Hoài, gật đầu ra hiệu.
"Cậu năm đó thời điểm tham gia tranh tài, các bạn học đều rất là cao hứng cho cậu, " Chu Nguyệt Minh nói "Thế nhưng chẳng ai nghĩ tới, cậu chuyến này đi... thì sẽ không trở về, sau đó mấy năm mọi người tụ hội, đều sẽ nhớ đến cậu."
Viên Tinh Châu tham gia tuyển tú debut, thời điểm năm đó lãnh thưởng còn nói với đồng học, mà chẳng ai nghĩ tới cậu liền bị tuyết tàng, sau hai năm, các bạn học tốt nghiệp thì tốt nghiệp, thi nghiên cứu sinh thì thi tiếp, cậu đại minh tinh trong miệng mọi người lại xa xôi không thư từ.
Viên Tinh Châu tự giác không mặt mũi nào, liền cũng dần dần cắt đứt liên hệ cùng mọi người. Sau đó lần thứ hai gia nhập ST, cả ngày bị huấn luyện cùng thông cáo chen không thời gian, còn mệt mỏi giữ gìn quan hệ cùng đội viên, đương nhiên càng không có cơ hội còn cùng bạn học cũ liên hệ.
Kỳ thực so với quan hệ trong đoàn S.T, Viên Tinh Châu không chỉ một lần tưởng niệm các bạn từng cùng học.
"Là tôi không tốt, đánh mất phương thức liên lạc mọi người." Viên Tinh Châu nói "Thật không nghĩ tới trùng hợp như thế. Có cơ hội nhất định muốn gặp gỡ mọi người."
Chu Nguyệt Minh cười nhìn cậu: "Có cơ hội ở ý nghĩa trường hợp xã giao, có phải là bằng không có cơ hội?"
"Không đúng không đúng." Viên Tinh Châu vôi xua tay.
"Vậy thêm weixin." Chu Nguyệt Minh giơ tay nhấc chân văn nhã thong dong, còn có cường thế của nhân sĩ thành công, lấy điện thoại ra quơ quơ.
Hai người quét mã thêm bạn tốt.
"Cậu muốn học làm cơm?" Chu Nguyệt Minh nhiệt tình nói, "Vừa vặn tôi biết nấu một chút, loại thịt gà kỳ thực rất dễ học, nếu như cậu không chê, tôi có thể dạy cậu."
Viên Tinh Châu ánh mắt sáng lên, người thật dạy học nhanh hơn nhiều so với việc làm theo sách dạy nấu ăn.
Huống chi trưởng lớp bọn họ đây từ trước đến giờ ưu tú, anh ta có thể thừa nhận mình biết làm, vậy nhất định là đặc biệt am hiểu.
Chu Nguyệt Minh hiển nhiên còn có chuyện khác, để lại phương thức liên lạc cùng địa chỉ của mình, liền bị người gọi đi.
Viên Tinh Châu còn chưa trong vui sướng của bạn cũ tương phùng mà phục hồi tinh thần lại, chính mình bụm lại khuôn mặt toả nhiệt, quay đầu lại đi lấy gà thả vườn. Nhưng mà cậu quay người lại, chỉ thấy Diệp Hoài đem gà trong xe đều để lại chỗ cũ rồi.
Viên Tinh Châu: "???"
"Cậu làm sao vậy?" Viên Tinh Châu không hiểu ra sao nói "Tôi đang muốn cùng người ta học làm gà nướng đây!"
"Không ăn gà. Ghét nhất ăn gà, gà có gì ngon." Diệp Hoài tức giận trả về toàn bộ cánh gà đùi gà.
Viên Tinh Châu nhìn hắn không nói lý, liền lấy gà ra, "... Cậu không ăn thì tôi ăn."
Diệp Hoài lại muốn cầm, bị cậu một phát bắt được cổ tay.
"Này, nói đạo lý a." Viên Tinh Châu cầm lấy tay hắn, trừng mắt kháng nghị nói, "Cũng không thể cũng không cho tôi ăn chứ? Gà lại làm sao chọc giận cậu chứ?"
Diệp Hoài: "..."
Viên Tinh Châu: "..."
Hai soái ca cầm tay nhau nhìn nhau, cách đó không xa có người lặng lẽ nhìn lại phía bên này. Không biết camera ai không tắt âm thanh, "Răng rắc" một tiếng, dọa hai người nhảy dựng.
Viên Tinh Châu nhanh chóng buông tay ra, nhìn lướt qua nguồn gốc phát âm thanh.
"Muốn ăn cậu đi ra ngoài ăn." Diệp Hoài tức đến mặt sắc ửng đỏ,đúng lý hợp tình nói, "Tôi nhìn dị ứng cả hai chân."
Danh sách chương