Lam Linh rep tin nhắn của Thanh Vũ một cách cục súc. Xong rồi cô cấtđiện thoại vào túi áo, chán chường chả có gì để chơi. Ngồi một mình trên lớp, Lam Linh nhớ lại từng kỉ niệm từng khoảnh khắc mà cô sợ rằng mainày mình sẽ quên.
Vẩn vơ đến tận 16:14, Đình Bảo lên lớp gọi:
“Chị! Chị có về không?”
“À…ờ…có.”
“Thế nhanh lên. Bố em gọi về rồi. Chậm là lát nữa nát mông đấy.”
“Ừm. Về thôi”
Lam Linh cùng Đình Bảo đi xuống sân trường, giờ này đang tan tầm nên học sinh tụ tập ở sân khá đông.
Lam Linh không biết ở đâu lấy đâu ra cái khẩu trang đeo vào, Đình Bảo nhìn cô khó hiểu:
“Sao chị lại đeo khẩu trang vào làm gì?”
“Tao xinh quá, sợ người ta nhìn.”
Đình Bảo bĩu môi, có mà tự luyến quá mức thì đúng hơn. Xinh cái gì! Thật ra Lam Linh là ngại ngùng vì cô mặc như thế này lên trường. Khi có ítngười thì thoải mái, nhiều người quá đâm ra ngại. Quan trọng là có Thanh Vũ ở đây.
Lam Linh và Đình Bảo đi đến lán xe, trùng hợp hay saogặp lại Thanh Vũ cũng chuẩn bị về. Cô đơ một lúc rồi bước qua Thanh Vũra đằng sau.
Thanh Vũ liếc Lam Linh trong lòng tự hỏi mình có làm gì cô à. Lam Linh trèo lên xe, Đình Bảo đưa cô cái điện thoại của nó nói:
“Chị cầm cho em.”
“Ò.”
Xong công việc, hai đứa Lam Linh phóng xe về. Thanh Vũ ở lại bị Lam Linh vàĐình Bảo bơ một cục ra đấy vẫn chưa hiểu mình chọc phải hai chị em nàychỗ nào.
…
Đầu tuần, ngày thứ hai cứ phải gọi là nhục nhã. Bởi vì phải đi báo cáo với liên đội trưởng và cái địa ngục học sinhkhông thích bao gồm cả Lam Linh là sơvin.
Mấy đứa đẹp thì sơvincàng đẹp. Lam Linh xinh thì xinh đó, chỉ là cô không thích mặc rộng quen rồi tự nhiên ở đâu ra gọn gàng quá. Lam Linh sợ hãi luôn, mặc thùng thà thùng thình cho thoải mái dễ dàng vận động. Hazzzz… cô nhớ cô Hoa hiệutrưởng cũ quá. Cô Hoa chẳng bắt ép mấy chuyện này.
Tiết mục tratấn đầu tuần đi qua, tiếp đến là giờ giao ban của giáo viên. Giờ này học sinh phải tự học không có giáo viên. Lam Linh ngồi học chăm chú, cô cặm cụi viết văn bỏ qua cả chuyện đám bạn lớp mình đang náo loạn hết cảlên.
Viết xong được bài văn, Lam Linh thở phào. Cô chuẩn bị lấymấy đề sinh học do cô Hương giao về mà chưa làm xong ra làm nốt. Ngẩngđầu lên, Lam Linh giật cả mình. Cái lớp lúc này y chang cái chợ, bọn con trai nhốn nháo ồn ào kinh khủng. Mấy đứa Tùng, Thanh Vũ, Tân chạy rahết khỏi chỗ đằng sau bọn nó là con Phương Linh.
Lam Linh chạy ra chặn đầu Phương Linh, giật lấy cái thước kẻ trong tay nó và gào lên:
“VÀO LỚP!!”
Phương Linh nghe thế chân thì vào lớp miệng thì mách lẻo với cô:
“Bọn nó trêu tao á. Bọn nó không cho tao học.”
“Mày cứ vào lớp. Bọn kia để tao xử.”
Đám Thanh Vũ, Tùng, Tân lại thêm Khang, Vũ Huy đã chạy hết sang lớp A. LamLinh sát khí đùng đùng cầm theo cái thước kẻ sang lớp A. Đứng trước cửa, Lam Linh nói:
“BỌN KIA!!”
Đám Thanh Vũ giật mình, thằng Khang đang chơi đùa với đám con trai cũng ngoan ngoãn đứng thẳng tắp. Khang giải thích:
“Phương Linh đánh bọn tao.”
“Đánh đánh cái gì! VỀ NHANH LÊN!”
Cả đám nhanh chân ra khỏi lớp A. Đám Thanh Vũ đi phía trước Lam Linh điđằng sau, cô cầm cái thước đánh cho từng đứa một cái rõ đau.
“A…”
“Á đau…”
“A…”
“Đừng đừng đánh Aaaaa…”
“Đừng này, đừng này. Trêu con gái, làm con trai mà như đàn bà thế hả! Đánh cho mày chừa.”
Lam Linh lại đánh thêm phát nữa. Đám Thanh Vũ giãy nảy lên, chạy hết vềchỗ. Mấy đứa trong lớp nhìn mà cười ha hả. Lam Linh đặt cái thước rầmmột cái xuống bàn giáo viên.
“Đứa nào ra khỏi chỗ chết với tao. Im lặng hết cho tao! Nhớ chưa!”
Im phăng phắc. Không ai trả lời, Lam Linh đi về chỗ. Cô lại tiếp tục cắmđầu vào làm đề. Chỉ e, cô chú ý quá vào việc làm đề nên chẳng nghe đượcnhưng lời nói trêu chọc của đám con trai tiếp tục với Phương Linh.
“Đoremon chân ngắn.”
“Phương Linh chân ngắn giống cho nhà Công đấy.”
…
Mấy đứa con gái, nhất là đám Khánh Vân ngồi mà cười ha ha. Bọn nó chơi thân với Phương Linh lắm giờ như thế này đây.
Phương Linh không nói gì ngồi im, Vũ Huy ngồi ngay bàn kế bên chọc cô mấy câu. Có vài ba đứa con trai lớp A sang chọc nó mấy câu tục tĩu. Thanh Vũngồi im cũng chọc Phương Linh là doremon chân ngắn.
Lam Linh làmxong một bài cuối cùng, thoát ra khỏi thế giới học tập. Cô ngước nhìnlên thấy cả lớp đang ngồi cười trước cảnh này, Phương Linh bỗng ra khỏichỗ đánh từng đứa trêu nó một cái.
Thằng Khang trêu mà bị đánhcũng cáu gắt nhưng không có làm gì. Thanh Vũ chả hiểu sao bị nó đánh đau nhất. Lam Linh lại mệt mỏi lần nữa.
“PhƯƠNG LINH VỀ CHỖ!!”
“NÓ TRÊU TAO!”
“Thanh Vũ! Mày trêu nó làm gì hả!”
Mấy đứa con trai cũng nhao nhao lên. Lam Linh chán nản luôn, bất lực không cứu được:
“Con trai có đứa đi trêu hội đồng một đứa con gái. Không thấy nhục à? Có não một chút đi!”
Được một lúc im lặng, Phương Linh tự nhiên đứng phắt dậy, đặt tờ giấy lênbàn giáo viên sau đó sách balo đi ra khỏi lớp. Lan Hương bên cạnh đẩyLam Linh cái, cô nhìn với ánh mắt khó hiểu. Lan Hương hất mặt ra cửa.Lam Linh quay đầu đã thấy bóng dáng Phương Linh khuất bóng.
Đámcon trai trêu Phương Linh vội vàng lên nhìn xem giấy nó viết là giấy gì. Lam Linh thì thấy có chuyện không ổn vội vã đi xuống văn phòng tim côHương.
Vẩn vơ đến tận 16:14, Đình Bảo lên lớp gọi:
“Chị! Chị có về không?”
“À…ờ…có.”
“Thế nhanh lên. Bố em gọi về rồi. Chậm là lát nữa nát mông đấy.”
“Ừm. Về thôi”
Lam Linh cùng Đình Bảo đi xuống sân trường, giờ này đang tan tầm nên học sinh tụ tập ở sân khá đông.
Lam Linh không biết ở đâu lấy đâu ra cái khẩu trang đeo vào, Đình Bảo nhìn cô khó hiểu:
“Sao chị lại đeo khẩu trang vào làm gì?”
“Tao xinh quá, sợ người ta nhìn.”
Đình Bảo bĩu môi, có mà tự luyến quá mức thì đúng hơn. Xinh cái gì! Thật ra Lam Linh là ngại ngùng vì cô mặc như thế này lên trường. Khi có ítngười thì thoải mái, nhiều người quá đâm ra ngại. Quan trọng là có Thanh Vũ ở đây.
Lam Linh và Đình Bảo đi đến lán xe, trùng hợp hay saogặp lại Thanh Vũ cũng chuẩn bị về. Cô đơ một lúc rồi bước qua Thanh Vũra đằng sau.
Thanh Vũ liếc Lam Linh trong lòng tự hỏi mình có làm gì cô à. Lam Linh trèo lên xe, Đình Bảo đưa cô cái điện thoại của nó nói:
“Chị cầm cho em.”
“Ò.”
Xong công việc, hai đứa Lam Linh phóng xe về. Thanh Vũ ở lại bị Lam Linh vàĐình Bảo bơ một cục ra đấy vẫn chưa hiểu mình chọc phải hai chị em nàychỗ nào.
…
Đầu tuần, ngày thứ hai cứ phải gọi là nhục nhã. Bởi vì phải đi báo cáo với liên đội trưởng và cái địa ngục học sinhkhông thích bao gồm cả Lam Linh là sơvin.
Mấy đứa đẹp thì sơvincàng đẹp. Lam Linh xinh thì xinh đó, chỉ là cô không thích mặc rộng quen rồi tự nhiên ở đâu ra gọn gàng quá. Lam Linh sợ hãi luôn, mặc thùng thà thùng thình cho thoải mái dễ dàng vận động. Hazzzz… cô nhớ cô Hoa hiệutrưởng cũ quá. Cô Hoa chẳng bắt ép mấy chuyện này.
Tiết mục tratấn đầu tuần đi qua, tiếp đến là giờ giao ban của giáo viên. Giờ này học sinh phải tự học không có giáo viên. Lam Linh ngồi học chăm chú, cô cặm cụi viết văn bỏ qua cả chuyện đám bạn lớp mình đang náo loạn hết cảlên.
Viết xong được bài văn, Lam Linh thở phào. Cô chuẩn bị lấymấy đề sinh học do cô Hương giao về mà chưa làm xong ra làm nốt. Ngẩngđầu lên, Lam Linh giật cả mình. Cái lớp lúc này y chang cái chợ, bọn con trai nhốn nháo ồn ào kinh khủng. Mấy đứa Tùng, Thanh Vũ, Tân chạy rahết khỏi chỗ đằng sau bọn nó là con Phương Linh.
Lam Linh chạy ra chặn đầu Phương Linh, giật lấy cái thước kẻ trong tay nó và gào lên:
“VÀO LỚP!!”
Phương Linh nghe thế chân thì vào lớp miệng thì mách lẻo với cô:
“Bọn nó trêu tao á. Bọn nó không cho tao học.”
“Mày cứ vào lớp. Bọn kia để tao xử.”
Đám Thanh Vũ, Tùng, Tân lại thêm Khang, Vũ Huy đã chạy hết sang lớp A. LamLinh sát khí đùng đùng cầm theo cái thước kẻ sang lớp A. Đứng trước cửa, Lam Linh nói:
“BỌN KIA!!”
Đám Thanh Vũ giật mình, thằng Khang đang chơi đùa với đám con trai cũng ngoan ngoãn đứng thẳng tắp. Khang giải thích:
“Phương Linh đánh bọn tao.”
“Đánh đánh cái gì! VỀ NHANH LÊN!”
Cả đám nhanh chân ra khỏi lớp A. Đám Thanh Vũ đi phía trước Lam Linh điđằng sau, cô cầm cái thước đánh cho từng đứa một cái rõ đau.
“A…”
“Á đau…”
“A…”
“Đừng đừng đánh Aaaaa…”
“Đừng này, đừng này. Trêu con gái, làm con trai mà như đàn bà thế hả! Đánh cho mày chừa.”
Lam Linh lại đánh thêm phát nữa. Đám Thanh Vũ giãy nảy lên, chạy hết vềchỗ. Mấy đứa trong lớp nhìn mà cười ha hả. Lam Linh đặt cái thước rầmmột cái xuống bàn giáo viên.
“Đứa nào ra khỏi chỗ chết với tao. Im lặng hết cho tao! Nhớ chưa!”
Im phăng phắc. Không ai trả lời, Lam Linh đi về chỗ. Cô lại tiếp tục cắmđầu vào làm đề. Chỉ e, cô chú ý quá vào việc làm đề nên chẳng nghe đượcnhưng lời nói trêu chọc của đám con trai tiếp tục với Phương Linh.
“Đoremon chân ngắn.”
“Phương Linh chân ngắn giống cho nhà Công đấy.”
…
Mấy đứa con gái, nhất là đám Khánh Vân ngồi mà cười ha ha. Bọn nó chơi thân với Phương Linh lắm giờ như thế này đây.
Phương Linh không nói gì ngồi im, Vũ Huy ngồi ngay bàn kế bên chọc cô mấy câu. Có vài ba đứa con trai lớp A sang chọc nó mấy câu tục tĩu. Thanh Vũngồi im cũng chọc Phương Linh là doremon chân ngắn.
Lam Linh làmxong một bài cuối cùng, thoát ra khỏi thế giới học tập. Cô ngước nhìnlên thấy cả lớp đang ngồi cười trước cảnh này, Phương Linh bỗng ra khỏichỗ đánh từng đứa trêu nó một cái.
Thằng Khang trêu mà bị đánhcũng cáu gắt nhưng không có làm gì. Thanh Vũ chả hiểu sao bị nó đánh đau nhất. Lam Linh lại mệt mỏi lần nữa.
“PhƯƠNG LINH VỀ CHỖ!!”
“NÓ TRÊU TAO!”
“Thanh Vũ! Mày trêu nó làm gì hả!”
Mấy đứa con trai cũng nhao nhao lên. Lam Linh chán nản luôn, bất lực không cứu được:
“Con trai có đứa đi trêu hội đồng một đứa con gái. Không thấy nhục à? Có não một chút đi!”
Được một lúc im lặng, Phương Linh tự nhiên đứng phắt dậy, đặt tờ giấy lênbàn giáo viên sau đó sách balo đi ra khỏi lớp. Lan Hương bên cạnh đẩyLam Linh cái, cô nhìn với ánh mắt khó hiểu. Lan Hương hất mặt ra cửa.Lam Linh quay đầu đã thấy bóng dáng Phương Linh khuất bóng.
Đámcon trai trêu Phương Linh vội vàng lên nhìn xem giấy nó viết là giấy gì. Lam Linh thì thấy có chuyện không ổn vội vã đi xuống văn phòng tim côHương.
Danh sách chương