Yến Ly không còn sức để mà đáp nữa, nàng rướn người, cầm cái đuôi hồ ly còn rướm máu của mình ném vào trong lò.
Truyền rằng, mỗi cái đuôi của hồ ly là một mạng của nó. Vì thế, đuôi của hồ yêu, linh hồ hay tiên hồ đều là phương thuốc quý giá nhất, có thể cứu người chỉ còn một hơi thở, có thể làm cho người bị thương nặng đến thoi thóp hồi phục thần kì. Nhưng mà, chiếc đuôi đối với hồ ly quan trọng như thế, là một sinh mệnh của nó, chỉ khi hồ ly tự nguyện cho đi chiếc đuôi của mình, gửi vào linh khí của bản thân, nó mới có thể cứu người.
Lạc Lạc không thấy Yến Ly đáp lại, lo lắng không thôi, gọi mấy người nữa đến, hợp sức phá cửa.
Trước mắt nàng, là một con bạch hồ nằm rạp trên đất, chỉ có năm cái đuôi, bộ lông trắng muốt nhuốm máu, hơi thở yếu ớt. Lạc Lạc kinh sợ đến không nói nên lời, ôm lấy Yến Ly, hoảng hốt gọi "Yến Ly tỷ, làm sao thế này?""
"Mau... đem đan dược đến cho Thương Duật."
Nửa tháng sau.
"Yến Ly tỷ!" Lạc Lạc đem đồ ăn vào, lạ thay, trên giường trống không, chăn gối được xếp gọn gàng, nàng nhìn quanh, hộp trang sức trên bàn không thấy đâu nữa, tủ quần áo trống trơn. Lạc Lạc sững sờ lại gần giường, mới thấy một tờ giấy, trên đó có dòng chữ ngay ngắn của Yến Ly "Lúc Thương Duật tỉnh, hãy bảo ta đang đợi hắn.""
Một thôn nhỏ, trời đã xế chiều. Nữ tử trẻ tuổi gom thuốc phơi ngoài sân, cất vào trong nhà. Nàng chống eo, xoay xoay hai cái, bây giờ có thể nghỉ ngơi rồi.
"Đại phu, đại phu, mau cứu con ta!" Một thiếu phụ ôm đứa con còn ẵm ngửa vội vàng chạy vào trong sân, Yến Ly vội vàng mở cửa, nói "Đặt đứa nhỏ xuống giường, làm sao vậy?"
"Nó sốt cao từ trưa đến giờ, làm sao cũng không giảm, đại phu cứu nó với!"
"Bình tĩnh đi đã, ồn ào ta không chẩn mạch được!" Yến Ly hơi lớn tiếng, thiếu phụ kia rưng rưng nước mắt, không dám khóc nháo nữa. Yến Ly kê ngay một đơn thuốc, sai mẹ đứa trẻ đi sắc, uống xong, quả nhiên một khắc sau, đứa trẻ bắt đầu giảm sốt.
"Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu."
"Cầm thuốc này về, ta chia làm gói nhỏ rồi, mỗi ngày hai gói chia ra sáng tối, chớ có quên một buổi nào."
Người thiếu phụ cảm ơn rối rít, bế con trở về.
Khắp cái thôn nhỏ bên bến Dương Châu này, người dân đa số làm nghề chài lưới, nếu may mắn thì đủ ăn, có lúc còn đói kém, có vị đại phu từ phương xa tới, lúc đầu mọi người thấy nàng là nữ lại trẻ tuổi, còn nghi ngờ, sau đó một thời gian thì ai cũng yêu mến vị đại phu tốt bụng này, thu phí chữa bệnh, bốc thuốc rất là phải chăng, mọi người lại không cần vào trong trấn mới xem được bệnh.
Yến Ly vươn vai, đi về phía bếp chuẩn bị nấu cơm. Thế nhưng trong bếp có tiếng xèo xèo, lại có mùi thơm nức toả ra.
"Ơ?"
Thỉnh thoảng cũng có người trong thôn đến giúp nàng nấu cơm, nhưng nàng nhớ hôm nay đâu có nhờ ai? Yến Ly đẩy cửa đi vào, cây cải thảo trong tay liền rơi xuống đất.
Người đó chậm rãi đi đến, cúi xuống, cầm cây cải thảo lên, trách cứ "Sao nàng vẫn bất cẩn như thế, có cây rau cũng làm rơi, thật không hiểu hai năm nay tự chăm sóc bản thân thế nào."
Hắn cầm cây cải thảo đặt lên bàn bếp, nào ngờ vừa quay đi, nàng đã nhào tới, từ sau lưng ôm chặt lấy hắn.
"Khi đó ta không đến được, những năm nay đều ở đây đợi ngài.""
Người kia bất động, cũng không đáp lời.
"Ngài hết lần này đến lần khác bỏ ra nhiều vì ta như vậy, nhưng ta lại vô tâm vô tính. Bây giờ, mặc kệ ngài có tính những chuyện ở phàm gian hay không, ta nói cho ngài biết, ta thích ngài!"
Thân hình cao lớn nàng đang ôm hơi cứng lại, Thương Duật xoay người, nâng mặt Yến Ly lên, hai mắt nàng đã hơi hồng hồng, hắn bóp mặt nàng, nheo mắt nói "Tốt lắm, vậy giờ trở về ngoan ngoãn báo đáp ta là được." Hắn ôm nàng "Những chuyện kia, đều không quan trọng nữa."
Phải, đều không quan trọng nữa.
Bảy năm sau.
"Phì phì, cuối cùng cũng có lại nó rồi." Nữ tử nhỏ nhắn bộ dạng mỏi mệt, bước ra khỏi hang động. Nam tử vốn đợi bên ngoài ôm lấy nàng "Ai bảo nàng ngốc, gan vốn nhỏ, lúc đó lại dám cắt phăng một cái đuôi, đáng đời bây giờ nếm khổ."
Yến Ly không còn sức, nếu không nhất định sẽ đấm Thương Duật, bực bội mắng "Nếu không thì còn có chàng ở đây lên mặt với ta chắc?"
Thương Duật lắc đầu "Thôi, nàng còn biết điều chăm chỉ tu luyện, vất vả rồi, vi phu về nhà nấu cơm cho nàng."
Những người thân quen như cha mẹ hắn, rồi Bạch Dật Trần và vương hậu của hắn, rồi Úc Dĩnh đều biết trù nghệ của Thương Duật như thế nào, chỉ là Yến Ly ngày xưa ở cùng với hắn ở Lăng Á, căn bản chưa có dịp cho Thương Duật thể hiện. Về phần do đâu hắn có tay nghề như thế, là vì Thương Duật quân khi xưa rong ruổi khắp nơi, nếm nhiều món ngon vật lạ, khẩu vị đặc biệt khó tính, mới tự mình rèn ra kĩ nghệ nấu nướng đỉnh cao như thế, cũng chỉ xem là một loại thú vui. Nhưng giờ thú vui này đã chuyển sang dùng để hầu hạ phu nhân nhà hắn.
Sáng hôm sau, Yến Ly còn đang ngủ, đã bị tiếng động gọi dậy "Phu nhân, phu nhân!"
"Từ từ nói, sao lại đánh thức ta thế?" Tỉnh dậy giữa chừng, Yến Ly có chút buồn bực, sờ sờ chỗ bên cạnh đã lạnh ngắt, xem chừng dạo này nàng ngủ càng nhiều. Yến Ly khẽ cười đặt tay lên cổ tay mình, nhẩm tính, năm ngày nữa là sinh thần Thương Duật, sẽ tặng hắn một cái đại lễ. Dù thần tiên sống quá nhiều năm, căn bản không để ý chuyện sinh thần nữa, nhưng Yến Ly lại cảm thấy nhất định phải đợi dịp đặc biệt này.
"Phu nhân, Tây Hải gửi thư mời đến đây, năm ngày nữa là hôn lễ của Ngọc Linh công chúa."
Nghe đến tên nàng ta, Yến Ly tỉnh ra bảy phần "Năm ngày nữa? Mồng ba tháng năm?"
"Đúng vậy, phu nhân. Muội còn chưa báo với quân thượng, không biết ngài đã đi đâu."
"Lạc Lạc, muội nghe ta." Yến Ly hí hửng cười "Quần áo, trang sức mỹ lệ nhất chuẩn bị dần đi."
Lạc Lạc ngỡ ngàng "Muội còn tưởng phu nhân sẽ không đi."
"Đi, phải đi chứ." Yến Ly mỉm cười "Ta chờ bao lâu mới có ngày đường đường chính chính đối diện với nàng ta."
Ngày đến Tây Hải cuối cùng cũng tới, Lăng Á thần cung lạnh nhạt Long cung nhiều năm, nay vị quân thượng kia lại dắt theo phu nhân trẻ tuổi mỹ mạo của hắn tới, mọi người không khỏi nghĩ đến đoạn chuyện xưa của công chúa hôm nay gả đi với vị này. Thương Duật sao lại không biết tâm tư nho nhỏ của Yến Ly, nhìn nàng bình thường lười nhất ăn mặc trang điểm hôm nay lại chu đáo thế này, vẻ mặt háo hức, không nhịn được trêu chọc "Hiếm khi phu nhân mới cho vi phu mặt mũi."
"Chàng đừng có dát vàng lên mặt." Yến Ly bĩu môi "Tình địch giáp mặt liền đỏ mắt, ta mặc kệ hôm nay nàng ta gả đi, không so đo chuyện cũ với nàng ta thì thôi, chút nổi bật không thể không chiếm."
Quy củ ở Long cung vốn là cởi mở hơn những nơi khác, tân lang tân nương sau khi bái đường đều có thể cùng mọi người uống rượu. Yến Ly đã để ý thấy Ngọc Linh mấy lần liếc qua đây, trong mắt thuỷ chung vẫn là không cam tâm. Nàng cười lạnh, đông người làm nàng hơi váng đầu, liền nhân lúc Thương Duật bị mấy vị tiên trên thiên giới hỏi chuyện rời khỏi sảnh tiệc một lát.
Quả nhiên công chúa kia nối gót.
"Xem ngươi kìa, từ một tiểu hồ ly bò lên được vị trí phu nhân này, đắc ý lắm nhỉ?"
Yến Ly không giấu nổi vẻ coi thường, cũng mười năm rồi, hôm nay nàng ta đã gả đi còn không chịu an phận, tới đây châm chọc nàng. Yến Ly nàng từng ấy năm qua công phu miệng lưỡi lại tăng không ít, vuốt một lọn tóc mai cười nói "Đắc ý chứ, dù sao cũng là vị trí công chúa có muốn cũng không bò lên được."
"Ngươi!" Ngọc Linh chỉ tay vào nàng, nhất thời giận không nói nổi.
"Như thế nào? Năm đó công chúa muốn giam cầm ta, thậm chí hại chết ta, ta cảm thấy những lời này quá nhẹ nhàng với công chúa rồi." Nàng híp mắt cảnh cáo "Phiền ngươi đã gả đi, thì nên an phận, đừng bao giờ tới gần phu thê chúng ta nửa bước, nếu không đừng nói tu vi ta đây bằng nửa ngươi, cho dù có bằng một phần mười ngươi cũng cùng ngươi liều mạng."
"Còn có bản quân ở đây, sao có thể để phu nhân liều mạng chứ?" Giọng nói trầm trầm vang lên, Ngọc Linh biến sắc, Thương Duật thong thả đi đến, ôm vai nàng "Phu nhân, sao ta mới rời mắt một chốc mà nàng đã chạy đi đấu khẩu được?"
Ngọc Linh thật sự không chịu nổi nhìn hai người ân ân ái ái, ấm ức quay đầu bỏ chạy.
"Thương Duật, chúng ta trở về sớm đi, hôm nay cũng là sinh thần của chàng, ở đây thật mất vui, đi về đi."
Thương Duật nhướng mày "Lại nảy ra ý tưởng gì thế? Đến ta còn sắp không nhớ tới sinh thần của mình." Tuy là nói như thế, trong mắt không giấu được vui vẻ.
"Đi, đi rồi sẽ biết."
Tối hôm ấy, tiếng của Thương Duật quân khiến cho bạch hạc tản mác, chim muông hốt hoảng, vang vọng một góc thần cung:
"Ta...ta sắp làm bố rồi?"
TOÀN VĂN HOÀN
Đôi lời tác giả: Hì hì, truyện này đại khái là những ý tưởng rất mờ nhạt, mọi người đọc coi như giải trí nha!
Truyền rằng, mỗi cái đuôi của hồ ly là một mạng của nó. Vì thế, đuôi của hồ yêu, linh hồ hay tiên hồ đều là phương thuốc quý giá nhất, có thể cứu người chỉ còn một hơi thở, có thể làm cho người bị thương nặng đến thoi thóp hồi phục thần kì. Nhưng mà, chiếc đuôi đối với hồ ly quan trọng như thế, là một sinh mệnh của nó, chỉ khi hồ ly tự nguyện cho đi chiếc đuôi của mình, gửi vào linh khí của bản thân, nó mới có thể cứu người.
Lạc Lạc không thấy Yến Ly đáp lại, lo lắng không thôi, gọi mấy người nữa đến, hợp sức phá cửa.
Trước mắt nàng, là một con bạch hồ nằm rạp trên đất, chỉ có năm cái đuôi, bộ lông trắng muốt nhuốm máu, hơi thở yếu ớt. Lạc Lạc kinh sợ đến không nói nên lời, ôm lấy Yến Ly, hoảng hốt gọi "Yến Ly tỷ, làm sao thế này?""
"Mau... đem đan dược đến cho Thương Duật."
Nửa tháng sau.
"Yến Ly tỷ!" Lạc Lạc đem đồ ăn vào, lạ thay, trên giường trống không, chăn gối được xếp gọn gàng, nàng nhìn quanh, hộp trang sức trên bàn không thấy đâu nữa, tủ quần áo trống trơn. Lạc Lạc sững sờ lại gần giường, mới thấy một tờ giấy, trên đó có dòng chữ ngay ngắn của Yến Ly "Lúc Thương Duật tỉnh, hãy bảo ta đang đợi hắn.""
Một thôn nhỏ, trời đã xế chiều. Nữ tử trẻ tuổi gom thuốc phơi ngoài sân, cất vào trong nhà. Nàng chống eo, xoay xoay hai cái, bây giờ có thể nghỉ ngơi rồi.
"Đại phu, đại phu, mau cứu con ta!" Một thiếu phụ ôm đứa con còn ẵm ngửa vội vàng chạy vào trong sân, Yến Ly vội vàng mở cửa, nói "Đặt đứa nhỏ xuống giường, làm sao vậy?"
"Nó sốt cao từ trưa đến giờ, làm sao cũng không giảm, đại phu cứu nó với!"
"Bình tĩnh đi đã, ồn ào ta không chẩn mạch được!" Yến Ly hơi lớn tiếng, thiếu phụ kia rưng rưng nước mắt, không dám khóc nháo nữa. Yến Ly kê ngay một đơn thuốc, sai mẹ đứa trẻ đi sắc, uống xong, quả nhiên một khắc sau, đứa trẻ bắt đầu giảm sốt.
"Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu."
"Cầm thuốc này về, ta chia làm gói nhỏ rồi, mỗi ngày hai gói chia ra sáng tối, chớ có quên một buổi nào."
Người thiếu phụ cảm ơn rối rít, bế con trở về.
Khắp cái thôn nhỏ bên bến Dương Châu này, người dân đa số làm nghề chài lưới, nếu may mắn thì đủ ăn, có lúc còn đói kém, có vị đại phu từ phương xa tới, lúc đầu mọi người thấy nàng là nữ lại trẻ tuổi, còn nghi ngờ, sau đó một thời gian thì ai cũng yêu mến vị đại phu tốt bụng này, thu phí chữa bệnh, bốc thuốc rất là phải chăng, mọi người lại không cần vào trong trấn mới xem được bệnh.
Yến Ly vươn vai, đi về phía bếp chuẩn bị nấu cơm. Thế nhưng trong bếp có tiếng xèo xèo, lại có mùi thơm nức toả ra.
"Ơ?"
Thỉnh thoảng cũng có người trong thôn đến giúp nàng nấu cơm, nhưng nàng nhớ hôm nay đâu có nhờ ai? Yến Ly đẩy cửa đi vào, cây cải thảo trong tay liền rơi xuống đất.
Người đó chậm rãi đi đến, cúi xuống, cầm cây cải thảo lên, trách cứ "Sao nàng vẫn bất cẩn như thế, có cây rau cũng làm rơi, thật không hiểu hai năm nay tự chăm sóc bản thân thế nào."
Hắn cầm cây cải thảo đặt lên bàn bếp, nào ngờ vừa quay đi, nàng đã nhào tới, từ sau lưng ôm chặt lấy hắn.
"Khi đó ta không đến được, những năm nay đều ở đây đợi ngài.""
Người kia bất động, cũng không đáp lời.
"Ngài hết lần này đến lần khác bỏ ra nhiều vì ta như vậy, nhưng ta lại vô tâm vô tính. Bây giờ, mặc kệ ngài có tính những chuyện ở phàm gian hay không, ta nói cho ngài biết, ta thích ngài!"
Thân hình cao lớn nàng đang ôm hơi cứng lại, Thương Duật xoay người, nâng mặt Yến Ly lên, hai mắt nàng đã hơi hồng hồng, hắn bóp mặt nàng, nheo mắt nói "Tốt lắm, vậy giờ trở về ngoan ngoãn báo đáp ta là được." Hắn ôm nàng "Những chuyện kia, đều không quan trọng nữa."
Phải, đều không quan trọng nữa.
Bảy năm sau.
"Phì phì, cuối cùng cũng có lại nó rồi." Nữ tử nhỏ nhắn bộ dạng mỏi mệt, bước ra khỏi hang động. Nam tử vốn đợi bên ngoài ôm lấy nàng "Ai bảo nàng ngốc, gan vốn nhỏ, lúc đó lại dám cắt phăng một cái đuôi, đáng đời bây giờ nếm khổ."
Yến Ly không còn sức, nếu không nhất định sẽ đấm Thương Duật, bực bội mắng "Nếu không thì còn có chàng ở đây lên mặt với ta chắc?"
Thương Duật lắc đầu "Thôi, nàng còn biết điều chăm chỉ tu luyện, vất vả rồi, vi phu về nhà nấu cơm cho nàng."
Những người thân quen như cha mẹ hắn, rồi Bạch Dật Trần và vương hậu của hắn, rồi Úc Dĩnh đều biết trù nghệ của Thương Duật như thế nào, chỉ là Yến Ly ngày xưa ở cùng với hắn ở Lăng Á, căn bản chưa có dịp cho Thương Duật thể hiện. Về phần do đâu hắn có tay nghề như thế, là vì Thương Duật quân khi xưa rong ruổi khắp nơi, nếm nhiều món ngon vật lạ, khẩu vị đặc biệt khó tính, mới tự mình rèn ra kĩ nghệ nấu nướng đỉnh cao như thế, cũng chỉ xem là một loại thú vui. Nhưng giờ thú vui này đã chuyển sang dùng để hầu hạ phu nhân nhà hắn.
Sáng hôm sau, Yến Ly còn đang ngủ, đã bị tiếng động gọi dậy "Phu nhân, phu nhân!"
"Từ từ nói, sao lại đánh thức ta thế?" Tỉnh dậy giữa chừng, Yến Ly có chút buồn bực, sờ sờ chỗ bên cạnh đã lạnh ngắt, xem chừng dạo này nàng ngủ càng nhiều. Yến Ly khẽ cười đặt tay lên cổ tay mình, nhẩm tính, năm ngày nữa là sinh thần Thương Duật, sẽ tặng hắn một cái đại lễ. Dù thần tiên sống quá nhiều năm, căn bản không để ý chuyện sinh thần nữa, nhưng Yến Ly lại cảm thấy nhất định phải đợi dịp đặc biệt này.
"Phu nhân, Tây Hải gửi thư mời đến đây, năm ngày nữa là hôn lễ của Ngọc Linh công chúa."
Nghe đến tên nàng ta, Yến Ly tỉnh ra bảy phần "Năm ngày nữa? Mồng ba tháng năm?"
"Đúng vậy, phu nhân. Muội còn chưa báo với quân thượng, không biết ngài đã đi đâu."
"Lạc Lạc, muội nghe ta." Yến Ly hí hửng cười "Quần áo, trang sức mỹ lệ nhất chuẩn bị dần đi."
Lạc Lạc ngỡ ngàng "Muội còn tưởng phu nhân sẽ không đi."
"Đi, phải đi chứ." Yến Ly mỉm cười "Ta chờ bao lâu mới có ngày đường đường chính chính đối diện với nàng ta."
Ngày đến Tây Hải cuối cùng cũng tới, Lăng Á thần cung lạnh nhạt Long cung nhiều năm, nay vị quân thượng kia lại dắt theo phu nhân trẻ tuổi mỹ mạo của hắn tới, mọi người không khỏi nghĩ đến đoạn chuyện xưa của công chúa hôm nay gả đi với vị này. Thương Duật sao lại không biết tâm tư nho nhỏ của Yến Ly, nhìn nàng bình thường lười nhất ăn mặc trang điểm hôm nay lại chu đáo thế này, vẻ mặt háo hức, không nhịn được trêu chọc "Hiếm khi phu nhân mới cho vi phu mặt mũi."
"Chàng đừng có dát vàng lên mặt." Yến Ly bĩu môi "Tình địch giáp mặt liền đỏ mắt, ta mặc kệ hôm nay nàng ta gả đi, không so đo chuyện cũ với nàng ta thì thôi, chút nổi bật không thể không chiếm."
Quy củ ở Long cung vốn là cởi mở hơn những nơi khác, tân lang tân nương sau khi bái đường đều có thể cùng mọi người uống rượu. Yến Ly đã để ý thấy Ngọc Linh mấy lần liếc qua đây, trong mắt thuỷ chung vẫn là không cam tâm. Nàng cười lạnh, đông người làm nàng hơi váng đầu, liền nhân lúc Thương Duật bị mấy vị tiên trên thiên giới hỏi chuyện rời khỏi sảnh tiệc một lát.
Quả nhiên công chúa kia nối gót.
"Xem ngươi kìa, từ một tiểu hồ ly bò lên được vị trí phu nhân này, đắc ý lắm nhỉ?"
Yến Ly không giấu nổi vẻ coi thường, cũng mười năm rồi, hôm nay nàng ta đã gả đi còn không chịu an phận, tới đây châm chọc nàng. Yến Ly nàng từng ấy năm qua công phu miệng lưỡi lại tăng không ít, vuốt một lọn tóc mai cười nói "Đắc ý chứ, dù sao cũng là vị trí công chúa có muốn cũng không bò lên được."
"Ngươi!" Ngọc Linh chỉ tay vào nàng, nhất thời giận không nói nổi.
"Như thế nào? Năm đó công chúa muốn giam cầm ta, thậm chí hại chết ta, ta cảm thấy những lời này quá nhẹ nhàng với công chúa rồi." Nàng híp mắt cảnh cáo "Phiền ngươi đã gả đi, thì nên an phận, đừng bao giờ tới gần phu thê chúng ta nửa bước, nếu không đừng nói tu vi ta đây bằng nửa ngươi, cho dù có bằng một phần mười ngươi cũng cùng ngươi liều mạng."
"Còn có bản quân ở đây, sao có thể để phu nhân liều mạng chứ?" Giọng nói trầm trầm vang lên, Ngọc Linh biến sắc, Thương Duật thong thả đi đến, ôm vai nàng "Phu nhân, sao ta mới rời mắt một chốc mà nàng đã chạy đi đấu khẩu được?"
Ngọc Linh thật sự không chịu nổi nhìn hai người ân ân ái ái, ấm ức quay đầu bỏ chạy.
"Thương Duật, chúng ta trở về sớm đi, hôm nay cũng là sinh thần của chàng, ở đây thật mất vui, đi về đi."
Thương Duật nhướng mày "Lại nảy ra ý tưởng gì thế? Đến ta còn sắp không nhớ tới sinh thần của mình." Tuy là nói như thế, trong mắt không giấu được vui vẻ.
"Đi, đi rồi sẽ biết."
Tối hôm ấy, tiếng của Thương Duật quân khiến cho bạch hạc tản mác, chim muông hốt hoảng, vang vọng một góc thần cung:
"Ta...ta sắp làm bố rồi?"
TOÀN VĂN HOÀN
Đôi lời tác giả: Hì hì, truyện này đại khái là những ý tưởng rất mờ nhạt, mọi người đọc coi như giải trí nha!
Danh sách chương