Chuyện hôn môi không thể bảo là trước lạ sau quen, dù sao Trịnh Dư An với Yến Thư Vọng đều đã có tuổi, thứ bọn họ “quen” chắc chắn rất nhiều.

Trịnh Dư An luôn cảm thấy kỹ thuật hôn của Yến Thư Vọng tương đối tốt. Cho dù đặt giữa đám trai thẳng thì cũng có thể hôn người ta tới thần hồn điên đảo.

Thế nên hôm nay lúc anh hồi tưởng lại còn thấy có chút thèm.

Tần Hán Quan kêu người bên WE GO tầm chiều sẽ tới, tốc độ xử lý công việc của Trịnh Dư An cũng nhanh hơn thấy rõ.

Trần Lê chạy bước nhỏ vào phòng anh đưa hợp đồng còn quay qua hỏi: “Nhiều vậy mà đã kí xong rồi ạ?”

Trịnh Dư An: “Hôm nay phải ký nhiêu nữa?”

Trần Lê đếm rồi bảo: “Gần hết rồi ạ.”

Trịnh Dư An gật đầu. Anh nhìn chiếc đồng họ treo trên tường, do dự một chút rồi đứng lên.

Đầu Trần Lê cũng từ từ ngẩng lên theo hành động của anh.

Trịnh Dư An bình tĩnh bảo: “Tôi qua phòng Giám đốc một lúc.”

Trần Lê đáp “vâng vâng”, đợi lúc Trịnh Dư An đi rồi lại thấy là lạ.

Phòng làm việc của Tần Hán Quan nằm ở tầng cao nhất. Lúc Trịnh Dư An vào thang máy thì đúng lúc gặp thư ký của gã cũng đang đứng bên trong.

Người kia thấy anh thì gật đầu, mỉm cười đầy ngọt ngào.

“Sếp Trịnh.” Quách Trân tầm tuổi Trịnh Dư An. Cô sở hữu ngoại hình vô cùng sáng sủa xinh đẹp, năng lực nghiệp vụ tốt. Trong ngành ngân hàng không thiếu những mỹ nữ muôn hình muôn vẻ, đặc biệt là những người còn làm việc giỏi hơn đàn ông.

Trịnh Dư An cười gật đầu, gọi: “Thư ký Quách.”

Quách Trân: “Tần Hán Quan đang tiếp người bên WE GO. Giờ anh qua tìm anh ấy sợ là không gặp được.”

Trịnh Dư An hơi giật mình: “Đã tới rồi sao?”

Quách Trân gật đầu: “Tới được một lúc rồi, bảo muốn thăm quan nên Tần Hán Quan dẫn bọn họ đi dạo một vòng.”

Trịnh Dư An thấy hơi囧, nghĩ thầm có gì hay mà dạo chứ, hơn nữa tới cũng tới rồi, thế mà lại không qua chỗ anh, Yến Thư Vọng nghĩ gì vậy? Trình độ quan sát sắc mặt của Quách Trân không thua kém ai. Cô nhìn Trịnh Dư An một lúc rồi cười bảo: “Tôi nghe nói Giám đốc tài chính bên WE GO là bạn sếp Trịnh?”

Trịnh Dư An gật đầu: “Rất quen.”

Quách Trân bật cười, vừa tính nói thêm gì đó thì cửa thang máy lại mở ra. Trịnh Dư An nhìn số ở trên, phát hiện mới đi được hai tầng, bên ngoài có ba người đang đứng. Chương Tấn thấy anh thì gọi trước một tiếng: “Ôi Tiểu Trịnh!”

Tần Hán Quan vui vẻ, lúc đi vào còn bảo: “Vừa tính dẫn mọi người qua tìm cậu đấy, sao đã tự mình lên rồi?”

Trịnh Dư An cười không đáp. Anh lùi vào trong nhường chỗ, vừa ngước mắt lên thì Yến Thư Vọng đã bước vào.

Áo sơ-mi với quần Âu hôm nay hắn mặc đi làm là do Trịnh Dư An chọn. Hai người họ cũng không phải cố tình làm vậy, chỉ là do Trịnh Dư An nhất thời nổi hứng, vào phòng để quần áo của hắn xem một vòng. Điểm này nói lên rằng, Yến Thư Vọng đúng thật là rất gay. Phòng để quần áo của hắn cực kỳ rộng, cái kiểu của mấy quý bà lắm tiền ấy. Đủ loại phục trang theo mùa, thịnh hành có, retro có, từ giầy tới mũ nón đi kèm, cần gì có nấy, nói qua lên thì như sau cánh gà buổi trình diễn thời trang.

Trịnh Dư An cuối cùng chọn cho hắn một thân trắng toát. Phối kiểu này thật ra nếu do người khác mặc sẽ có chút cảm giác trai thẳng mù thẩm mỹ, nhưng chỉ cần khoác lên người Yến Thư Vọng lại hợp một cách lạ kỳ.

Quách Trân không phải mới lần đầu gặp Yến Thư Vọng nhưng mỗi lần con ngươi đều không tự giác dán lên, không kìm nổi cảm xúc muốn mắng chửi ông trời quá bất công.

Sau khi Yến Thư Vọng bước vào thì như chỉ thấy mình Trịnh Dư An. Hắn đứng ở trong cùng, song song với Trịnh Dư An, vai kề vai.

Trịnh Dư An bình tĩnh chào: “Yến Tổng.”

Yến Thư Vọng mím môi, qua một lúc mới khẽ hỏi: “Không bận sao?”

Trịnh Dư An liếc qua hắn, như cố nhịn cười rồi đáp: “Bận cũng qua gặp anh.”

Nếu chỉ có hai câu này thì người bên cạnh cũng không nghe ra được chút mờ ám nào, chỉ coi như lãnh đạo có quan hệ tốt nên khách sáo với nhau.

Cái kiểu tùy tùy tiện tiện như Tần Hán Quan thì càng không hiểu phong tình, đùa bảo: “Vẫn là Yến Tổng quan trọng. Nếu cậu không tới thì Viên Viên chẳng bao giờ lên chỗ tôi cả.”

Yến Thư Vọng rất lạnh lùng với gã, trả lời qua loa: “Vậy sao?”

Bản lĩnh mặt nóng dán mông lạnh của Tấn Hán Quan cũng đến là lợi hại, vẫn tiếp tục bô lô ba la. Trịnh Dư An cuối cùng không nhịn nổi, nhắc gã trên bàn còn hợp đồng cần ký.

“Ký thì ký.” Tần Hán Quán hỏi, “Gấp vậy sao?”

Trịnh Dư An nói dối mà mặt không biến sắc: “Rất gấp.”

Tần Hán Quan khó xử nói: “Không phải tôi còn cần tiếp đãi khách hàng lớn đây sao?”

Trịnh Dư An còn chưa kịp trả lời, Yến Thư Vọng ở bên cạnh đã đột nhiên lên tiếng: “Có Trịnh Dư An là đủ rồi, anh đi làm việc đi.”

Tần Hán Quan: “?”

Sao gã lại có lại cảm giác “Tôi rất sáng” hồi trước thế này? Trịnh Dư An là cấp dưới của gã mà, Yến Thư Vọng này sao sai khiến gã thuận miệng như vậy?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện