Trịnh Dư An không nhớ mình thấy câu này ở chỗ nào, rằng sự lãng mạn của tình yêu nằm ở nỗi khắc khoải thầm lặng.

Yến Thư Vọng từ đầu chí cuối đều tạo cho người ta cảm giác rất bình tĩnh. Rõ ràng ngoài mặt là một người nồng cháy nhưng lại như những vụn giấy bóng kính trong kính vạn hoa, bé nhỏ, vụn mảnh, giấu ở nơi sâu nhất.

Bé Đậu nằm lặng yên ngoài cửa lều. Trăng sao trong núi rõ nét tới mức xốn xang lòng người. Trịnh Dư An không thấy buồn ngủ, ngón tay anh quấn lấy đuôi tóc Yến Thư Vọng, nghịch một lúc thì đối phương áp tới hôn anh.

“Hơi có râu chọc.” Yến Thư Vọng lẩm bẩm. Trịnh Dư An lướt tay qua cằm hắn, cười khẽ.

“Em biết anh là nam rồi.” Anh bảo, “Chúng ta cũng lên giường rồi.”

Yến Thư Vọng: “Mới được có nửa, tôi còn chưa tiến vào.”

Trịnh Dư An không biết đáp thể nào, chẳng qua ngẫm thấy cũng có lý.

Yến Thư Vọng bảo, tôi sợ lúc tôi làm thật thì em sẽ mềm.

“Chắc không đâu.” Trịnh Dư An suy nghĩ, thành thật nói, “Cảm giác hôm đó không tệ, em rất thích.”

Yến Thư Vọng cũng cười theo. Hắn có lẽ rất vui, hoặc là rất cảm động, dịu dàng dán tới hôn lên mặt Trịnh Dư An.

“Anh đừng nghĩ em thối tha thế chứ.” Lúc hai môi tách nhau, Trịnh Dư An khẽ bảo, “Em không phải người có thể có quan hệ với bất kỳ ai đâu.”

Yến Thư Vọng nhìn anh hồi lâu rồi bảo, tôi biết.

Trịnh Dư An lại nói: “Anh đừng không có cảm giác an toàn như vậy.”

Yến Thư Vọng lắc đầu, nói: “Có một chuyện em không hiểu.”

“Tình cảm tôi dành cho em là của riêng mình tôi. Cho dù em như thế nào, em chấp nhận cũng tốt mà từ chối cũng được. Cho dù em vĩnh viễn không biết tới, vĩnh viễn không cách nào đáp lại tôi thì mối tình này vẫn ở nơi đó.”

Yến Thư Vọng nhìn anh rồi tiếp: “Tình cảm của tôi không yếu đuối vậy đâu. Nó rất an toàn. Nó thuộc về em, nhưng cũng thuộc về tôi.”

Trịnh Dư An trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Vẫn là anh không tin em.”

Yến Thư Vọng thở dài. Hắn cũng có chút bất đắc dĩ, như đang dỗ trẻ nhỏ: “Tôi nào có không tin em, chỉ là tôi không muốn áp đặt lên em. Em không phải người trong giới. Có lẽ một hai năm em còn thấy mới mẻ, nhưng năm năm, mười năm sau thì sao?”

Trịnh Dư An hé miệng, Yến Thư Vọng đưa ngón trỏ đặt lên môi anh, khẽ “suỵt” một tiếng.

Hắn bảo, có những lời đừng nên nói ra dễ dàng như vậy.

“Em vẫn luôn thích phụ nữ. Trong kế hoạch cuộc đời em, trước lúc gặp tôi hẳn là có dự định kết hôn sinh con nhỉ. Em muốn từ bỏ những điều này sao?”

Trịnh Dư An mím môi. Yến Thư Vọng cúi đầu nhìn anh. Hắn thu ngón trỏ lại rồi khẽ khàng lại gần hôn anh.

Yến Thư Vọng: “Tôi đã quá cái tuổi hôm nay có rượu, hôm nay say rồi.”

Hắn bảo: “Tôi muốn cho em những gì tốt nhất, đẹp nhất, nhưng nếu tương lai có một ngày em bỗng không cần nữa, tôi chẳng thể tìm kẻ tiếp theo có thể gửi gắm được.”

Cho dù là mối quan hệ nam nữ, có lẽ đa số đều không thể chấp nhận chuyện mới bắt đầu yêu đương đã phải hứa hẹn tương lai ra sao. Cho dù là người nghiêm túc như Trịnh Dư An, trong số những đối tượng qua lại trước đó, anh cũng chưa từng sâu đậm với ai tới mức có thể nghĩ tới bước kết hôn, thậm chí là sống chung.

Anh không thể nào hình dung được Yến Thư Vọng rốt cục là thâm tình hay tính mục đích quá mạnh. Hắn dựa vào đâu mà cho rắng tình cảm của hắn có thể thiên trường địa cửu? Hơn nữa còn là giữa hai người đàn ông, trong hoàn cảnh chẳng hề có giấy tờ ràng buộc đạo đức nào? Yến Thư Vọng bảo, em không cần nghĩ quá nhiều, như hiện tại đã rất tốt rồi.

Trịnh Dư An thực muốn mắng hắn xảo quyệt. Tốt xấu, buông nắm đều bị hắn nói hết rồi, chỉ để lại một cái hố thỏ, Trịnh Dư An chính là “Alice” đứng trước miệng hố. Thứ đang chờ anh có lẽ là trăm hoa lộng lẫy, cũng có thể là vực sâu vô tận, anh bị cám dỗ nên nhảy xuống dưới.

Yến Thư Vọng ngoài miệng thì khách sáo kêu anh đừng nghĩ nhiều, thực ra trong tay đang cầm chiếc chìa khóa duy nhất, như thể vô tình gõ vào trái tim anh.

Như bước vào giai đoạn nguội lạnh, sau khi đi cắm trại về, Yến Thư Vọng hiếm khi lại không chủ động liên lạc với Trịnh Dư An như này.

Hắn lùi lại như đang giữ một khoảng cách rất an toàn, rất thích hợp, như chính bản thân anh từng bảo, xuống giường là lại dán nhãn phân biệt rõ ràng.

Trịnh Dư An chẳng phải nhóc choai choai. Anh rất bình tĩnh. Chỉ là lúc chiều hút thuốc lại dễ thất thần, bị Tần Hán Quan hỏi thăm mấy lượt.

“Rốt cục cậu có chuyện gì vậy?” Tần Hán Quan hỏi thẳng vào vấn đề, “Thất tình à?”

Trịnh Dư An lườm gã một cái, bực bội nói: “Tôi giống người bị đá sao?”

Tần Hán Quan chẳng nể mặt anh: “Cậu cũng không giống chưa từng bị đá.”

Trịnh Dư An: “…….”

Tần Hán Quan nhìn chằm chằm mặt anh mấy giây: “Nhưng lần này hình như không giống lắm.”

Trịnh Dư An rít hơi thuốc. Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Không giống chố nào?”

Tần Hán Quan suy nghĩ một chốc, đáp: “Cảm giác kiểu cậu đã chọn ngày đẹp, cầm sổ hộ khẩu, trong lòng phấp phới chuẩn bị tới Cục Dân chính đăng ký thì bị người ta cho leo cây ấy.”

“……” Trịnh Dư An nghiến răng bảo, “Anh ngậm miệng lại được không?”

Mãi tới thứ Sáu, Yến Thư Vọng được cài trên đầu giao diện Wechat vẫn im như chết.

Trịnh Dư An nhíu mày. Sau khi tắt bật app mấy lần thì thấy mình chắc bị bệnh rồi, như bà vợ bất mãn nhưng anh lại không khống chế nổi mình mà đi xem trang Khoảnh khắc của đối phương.

Bài đăng cuối cùng là tấm ảnh hôm đi cắm trại, nhìn qua thì thấy Yến Thư Vọng chụp ảnh bầu trời, nhưng chỗ bóng đen ở góc dưới bên trái thực ra là Trịnh Dư An đang ôm Bé Đậu.

Dù hỏi bất kỳ ai đều chẳng thể nhìn ra rốt cục là người hay là chó thì Trịnh Dư An vẫn có cảm giác được an ủi lạ thường.

Anh nhờ vào bài đăng có hơi hướng chứng nhận “khoe khoang tình cảm” trên trang Khoảng khắc này để vượt qua sáng thứ Bảy. Trước khi cô giúp việc kịp tới, quý bà Chu Xuân Đào đã lại tiền trảm hậu tấu.

“Tuần trước đi đâu chơi đấy.” Với tư cách người mẹ, quý bà Chu Xuân Đào thi thoảng sẽ tra hỏi cấp dưới.

Trịnh Dư An đỡ lấy bát canh trên tay bà, thuận miệng đáp: “Thì ra ngoài với bạn ạ.”

Chu Xuân Đào: “Trai hay gái hở?”

Trịnh Dư An bật cười: “Mẹ hỏi cái này làm chi?”

Chu Xuân Đào: “Mẹ đang quan tâm vấn đề tình cảm của con trai mẹ.”

Trịnh Dư An trêu bà: “Mẹ không phải tính giục kết hôn chứ?”

“Mẹ không giúc.” Chu Xuân Đào làm theo ý mình bảo, “Nhưng mẹ muốn hóng chuyện cũng được nhể.”

“Được, sao lại không được chứ.” Trịnh Dư An lấy thìa vớt lớp mỡ gà trên bát canh. Anh nhìn mẹ mình, bỗng nhiên hỏi: “Năm đó sao mẹ lại quyết định gả cho bố?”

Chu Xuân Đào đang cầm điện thoại chuẩn bị tự sướng, nghe thấy vậy thì đờ ra mất mấy giây rồi bật cười: “Có chuyện á nha.”

Trịnh Dư An không nói gì, Chu Xuân Đào lộ vẻ “Mẹ biết mà” nhưng cũng không ép anh nói rõ. Bà mở app chụp ảnh làm đẹp, tạo dáng trái phải, như thể mất một lúc nhớ lại rồi mới nói: “Chuyện tình cảm ấy à, ban đầu đều là những xao động ấy, nhưng cũng chẳng cần quá lâu, con sẽ biết mình thích người đó tới nhường nào.

Trịnh Dư An: “Thích là có thể kết hôn sao?”

“Không thì sao?” Chu Xuân Đào tỏ vẻ rất đương nhiên đáp, “Đám trẻ bọn con cứ thích làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Kết hôn thì sao chứ? Mẹ yêu ai thì dù không đăng ký cũng vẫn yêu người đó. Sống qua ngày mà thôi, không tìm người mình thích để ở chung thì tìm ai đây? Tìm con chó à?”

Trịnh Dư An: “…….”

Chu Xuân Đào nghĩ một lúc, thấy vẫn chưa đủ nên lại nhấn mạnh: “Cho dù tìm chó thì cũng phải tìm con chó mình thích nhất, biết chưa hả?”

Đến tối, Lâm Niệm Tường bỗng gửi một tấm thiệp mới qua Wechat cho Trịnh Dư An.

Anh mở ra xem qua nội dung, phát hiện là một buổi triển lãm nghệ thuật với chủ đề “Yêu”.

Lâm Niệm Tường còn rất kiên nhẫn giải thích cho anh: “Lúc trước không phải có cái triển lãm thất tình sao, lần này bên tổ chức lại làm một cái theo phong cách ngược lại.”

Quan hệ giữa Trịnh Dư An và Lâm Niệm Tường khá tốt, cho dù giờ không có tâm trạng đi xem triển lãm thì cũng nể mặt đối phương: “Có vẻ thú vị đấy, mai đi chung chứ?”

Lâm Niệm Tường: “Tôi còn rủ Tiểu Thù nữa.”

Trịnh Dư An ngẩn người. Anh biết Lý Thù với Lâm Niệm Tường có chút “Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu” nhưng đối phương cố ý nhấn mạnh như vậy, Trịnh Dư An tự nhiên nghĩ tới chuyện Yến Thư Vọng sẽ không tới.

(Mạnh với Tiêu ở đây là nói đến Mạnh Lương và Dương Diên Chiêu trong “Dương gia tướng”, ý chỉ tình cảm gắn bó vô cùng thân thiết và sâu đậm.)

Nhưng Lâm Niệm Tường không nhắc, Trịnh Dư An cũng ngại hỏi, hôm sau chỉ coi như không biết gì mà tới chỗ hẹn.

Yến Thư Vọng hình như không tới thật.

Sau khi Trịnh Dư An đi dạo được nửa vòng thì mới không thể không chấp nhận sự thực này. Anh gần như mất hết sự hào hứng, thế nên lúc Lâm Niệm Tường đang nói chuyện với anh thì phát hiện anh mất tập trung hiếm thấy.

Lâm Niệm Tường ngừng lời, như cười như không nhìn anh rồi hỏi: “Cậu với Colin cãi nhau à?”

Trịnh Dư An phục hồi tinh thần, ngượng ngùng đáp: “Đâu có…..”

Lâm Niệm Tường tỏ vẻ hiểu rõ. Anh ta an ủi: “Colin tuy có vẻ khá hòa nhã khi xử lý mọi chuyện nhưng thật ra có một sự cố chấp từ trong xương cốt. Cậu đừng giận cậu ấy.”

Trịnh Dư An không biết nên khóc hay nên cười: “Tôi thật sự không có mà.” Anh nói rồi, ánh mắt rẽ qua chỗ ngoặt, đặt lên bục trưng bày to nhất. Lâm Niệm Tường cũng nhìn theo, kêu “Ấy” một tiếng.

Anh ta bật cười, bảo: “Là hổ phách cầu vồng.”

Trịnh Dư An không nghiên cứu nhiều về ngọc quý nhưng cũng có thể nhìn ra chuỗi hạt châu này có giá trị không nhỏ, thậm chí còn được đặt trong tủ bảo hiểm bằng kính.

Lâm Niệm Tường chợt hỏi anh: “Cậu muốn xem không?”

Trịnh Dư An kinh ngạc: “Có thể lấy ra xem sao?”

Lâm Niệm Tường thần thần bí bí: “Người khác không được nhưng cậu thì có thể.” Anh ta chỉ thẻ giới thiệu bên cạnh chuỗi hạt, “Đây là của để riêng của Yến Thư Vọng.”.

Người tổ chức triển lãm có lẽ đã được dặn dò riêng, chờ sau khi Lâm Niệm Tường rời đi thì chuẩn bị mở tủ bảo hiểm bằng kính kia ra nhưng Trịnh Dư An lại từ chối.

Anh nhìn chằm chằm đoạn giới thiệu bên cạnh chuỗi hạt, lấy điện thoại ra, gọi tới số máy của Yến Thư Vọng.

Đầu bên kia chưa chuông được mấy tiếng đã nhấc máy.

Trịnh Dư An nói “Hi.”

Anh hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Hình như Yến Thư Vọng bật cười, giọng nói như rượu mạnh lên men. Hắn hỏi: “Em xem xong triển lãm rồi?”

Trịnh Dư An: “Chưa, đang coi chuỗi hạt của anh.”

Anh nói quá thẳng, Yến Thư Vọng lại không biết nên đáp thế nào.

Hai người im lặng một lúc qua điện thoại. Chợt, Trịnh Dư An lại nói: “Yến Thư Vọng, em quả thật không phải người trong giới các anh.”

“……”

“Hơn nữa tương lai còn xa lắm.”

“…..”

Trịnh Dư An cười, hỏi lại một lần: “Anh đang ở đâu?”

Không biết Yến Thư Vọng nói gì, Trịnh Dư An cầm điện thoại ngó nghiêng xung quanh một lượt rồi đi về phía cửa phòng trưng bày.

……

Anh bảo, anh không cần di chuyển.

……

Em tới tìm anh.

– HOÀN CHÍNH VĂN –
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện