Theo trình tự hoạt động gắn kết thông thường, buổi tối đương nhiên là tiệc tùng rượu chè. Lúc Trịnh Dư An vào sảnh tiệc, Tần Hán Quan đã ngồi đó bày rượu rồi.
Gã ngậm thuốc nói chuyện với người đối diện, lúc quay lại còn hơi sức để quan tâm quần áo của Trịnh Dư An.
“Bộ này cậu đã được là qua.” Tần Hán Quan hóng hớt, “Đi đâu chơi đấy?”
Trịnh Dư An cười cười, nói: “Ra mồ hôi nhiều quá nên thuê căn phòng tắm rửa cái.”
Tần Hán Quan: “Cậu đây là dùng của chung vào việc riêng.”
Trịnh Dư An ung dung: “Tôi cũng chẳng cầm hóa đơn bắt anh thanh toán cho.”
Người lớn nói dối, nửa thật nửa giả, nói lời thật ra rồi, còn về phần giả thì coi cũng như thật. Trịnh Dư An lăn lộn bao năm như vậy, đã sớm đạt tới cảnh giới gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Anh móc bao thuốc, khách khí mời quanh một lượt rồi tự mình cầm lấy một điếu.
Trước tiệc tối còn có tiết mục văn nghệ. Tần Hán Quan bỗng nhiên hỏi: “Yến Tổng đâu?”
Trịnh Dư An vừa tính nói chờ lát hắn qua thì chợt có người kéo ghế ở vị trí bên cạnh ra. Yến Thư Vọng khoan thai ngồi vào chỗ, hắn quay qua chào hỏi mấy người Tần Hán Quan rồi mới nhìn về phía Trịnh Dư An.
“Trịnh Tổng.” Yến Thư Vọng gật đầu, bộ dạng bình tĩnh.
Trịnh Dư An nhịn cười, cũng học theo hắn, khách sáo chào: “Yến Tổng.”
Tần Hán Quan ở bên cạnh coi hai người mà ê răng, không nhịn được phải chen ngang: “Hai người làm cái trò gì đấy, giả vờ không quen biết à?”
Trịnh Dư An đáp: “Sao có thể, ở ngoài phải nể mặt Yến Tổng chứ.” Anh vừa nói vừa đưa thuốc lá của mình cho Yến Thư Vọng.
Mũi Tần Hán Quan chắc phải là mũi chó, không biết ngửi từ đâu, lẩm bẩm: “Sao hai cậu có cùng mùi vậy?”
Trịnh Dư An còn đang giơ tay châm thuốc, mà cũng thật sự không để ý tới chi tiết này. Yến Thư Vọng ngả về phía tay anh rồi châm điếu thuốc, trên mặt không có lấy nửa nét lúng túng, bình tĩnh nói: “Vậy Trịnh Tổng chắc thơm hơn tôi rồi.”
Tần Hán Quan hớn hở: “Đều là mùi tiền, thơm tới đâu được chứ?”
Hai người họ vậy mà nói về vấn đề mùi tiền đến cả nửa ngày, những người xung quanh cũng bị làm cho mất tập trung. Chờ tới lúc tiết mục trên sân khấu bắt đầu biểu diễn, Trịnh Dư An mới không kiềm được cúi đầu, ngửi thử mùi trên người mình.
Yến Thư Vọng thì thầm bên tai anh: “Đừng ngửi nữa.”
Trịnh Dư An cẩn thận hỏi hắn: “Ngửi thấy sao?”
Yến Thư Vọng từ chối cho ý kiến, Trịnh Dư An bèn vươn đầu qua ngửi thử vai hắn.
Yến Thư Vọng nghiêng đầu, cổ còn bị cọ vô. Hắn bất đắc dĩ nhìn Trịnh Dư An rồi bảo: “Ngứa.”
Trịnh Dư An bật cười, nói: “Thơm thật đấy.”
“Em thơm.” Yến Thư Vọng đưa tay, khẽ búng lên mũi Trịnh Dư An.
Hắn nói, “Em ngọt muốn chết đi được, được rồi chứ.”
Từ sau khi hai người có quan hệ thì dường như cũng không có mấy thay đổi, chỉ là lúc trước nghỉ trưa Trịnh Dư An hay ở phòng nghỉ hút thuốc cùng Tần Hán Quan thì giờ đổi thành nhắn tin Wechat nói chuyện với Yến Thư Vọng.
Đàn ông nói chuyện online với nhau đều không rành lắm, đương nhiên cũng không nói được gì nhiều. Trịnh Dư An buổi chiều nhận được một bộ sticker từ chỗ Trần Lê, bèn gửi qua cho Yến Thư Vọng coi.
“Mấy cô nhỏ vẫn đáng yêu hơn.” Trịnh Dư An hỏi, “Anh thích cái nào?”
Yến Thư Vọng trả lời: “Đều được.” Hắn chọn một hình ghi “chụt chụt” rồi gửi lại qua.
Trịnh Dư An ngậm thuốc cười, vừa ngẩng lên thì thấy Tấn Hán Quan đang đẩy cửa bước vào, thấy bộ dạng anh thì chán ghét: “Cậu yêu đương rồi hả, cười cái con cẩu gì.”
Trịnh Dư An không hiểu “cười cái con cẩu” là như thế nào, nhường ra hai chỗ bên cạnh, đùa bảo: “Anh ghen à.”
Tần Hán Quan: “Tôi dùng nổi sao? Có bao nhiêu cô em thích anh giai này đây.”
“…….” Trịnh Dư An bị hành động siêu cấp trai thẳng này của gã làm cho nổi da gà khắp người, thầm nghĩ: Vẫn là gay tốt! Gay thật sự rất tốt!
.
Yến Thư Vọng sau đó lại gửi qua một đường link. Trịnh Dư An mở ra, phát hiện là thiệp mời tới một khu trang trại trên núi.
“Của tư nhân, chúng ta có thể tới cắm trại.” Yến Thư Vọng bảo.
Trịnh Dư An: “Anh nhắc tới vụ cắm trại mấy lần rồi đó, thích đến thế sao.”
Yến Thư Vọng: “Thú vị.”
Trịnh Dư An hỏi: “Thú vị chỗ nào?”
Yến Thư Vọng một lúc sau mới trả lời: “Hồi trước mang lều rồi dẫn thêm con chó, cứ thế một mình ở đó hai ngày, rất được.”
Trịnh Dư An ngẫm nửa ngày mới có phản ứng, dở khóc dở cười: “Vậy tức là em là chó hả?”
Yến Thư Vọng gửi qua cái sticker “Ha ha ha ha”, bảo: “Cái này đâu giống.”
Trịnh Dư An đáp bằng sticker chú chó kêu “Hừ”.
Yến Thư Vọng như thể đang dỗ anh: “Thật sự không giống mà.”
Phía dưới hiện ‘Đang gõ…”, nửa ngày sau mới thấy Yến Thư Vọng gửi qua một dòng.
Hắn bảo: “Là một chiếc lều vải, hai người em với tôi, thêm một chú chó. Em nằm trong lòng tôi ngắm mây trời và trăng sao, trong mộng ngoài mơ đều chỉ có mình tôi.”
Gã ngậm thuốc nói chuyện với người đối diện, lúc quay lại còn hơi sức để quan tâm quần áo của Trịnh Dư An.
“Bộ này cậu đã được là qua.” Tần Hán Quan hóng hớt, “Đi đâu chơi đấy?”
Trịnh Dư An cười cười, nói: “Ra mồ hôi nhiều quá nên thuê căn phòng tắm rửa cái.”
Tần Hán Quan: “Cậu đây là dùng của chung vào việc riêng.”
Trịnh Dư An ung dung: “Tôi cũng chẳng cầm hóa đơn bắt anh thanh toán cho.”
Người lớn nói dối, nửa thật nửa giả, nói lời thật ra rồi, còn về phần giả thì coi cũng như thật. Trịnh Dư An lăn lộn bao năm như vậy, đã sớm đạt tới cảnh giới gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Anh móc bao thuốc, khách khí mời quanh một lượt rồi tự mình cầm lấy một điếu.
Trước tiệc tối còn có tiết mục văn nghệ. Tần Hán Quan bỗng nhiên hỏi: “Yến Tổng đâu?”
Trịnh Dư An vừa tính nói chờ lát hắn qua thì chợt có người kéo ghế ở vị trí bên cạnh ra. Yến Thư Vọng khoan thai ngồi vào chỗ, hắn quay qua chào hỏi mấy người Tần Hán Quan rồi mới nhìn về phía Trịnh Dư An.
“Trịnh Tổng.” Yến Thư Vọng gật đầu, bộ dạng bình tĩnh.
Trịnh Dư An nhịn cười, cũng học theo hắn, khách sáo chào: “Yến Tổng.”
Tần Hán Quan ở bên cạnh coi hai người mà ê răng, không nhịn được phải chen ngang: “Hai người làm cái trò gì đấy, giả vờ không quen biết à?”
Trịnh Dư An đáp: “Sao có thể, ở ngoài phải nể mặt Yến Tổng chứ.” Anh vừa nói vừa đưa thuốc lá của mình cho Yến Thư Vọng.
Mũi Tần Hán Quan chắc phải là mũi chó, không biết ngửi từ đâu, lẩm bẩm: “Sao hai cậu có cùng mùi vậy?”
Trịnh Dư An còn đang giơ tay châm thuốc, mà cũng thật sự không để ý tới chi tiết này. Yến Thư Vọng ngả về phía tay anh rồi châm điếu thuốc, trên mặt không có lấy nửa nét lúng túng, bình tĩnh nói: “Vậy Trịnh Tổng chắc thơm hơn tôi rồi.”
Tần Hán Quan hớn hở: “Đều là mùi tiền, thơm tới đâu được chứ?”
Hai người họ vậy mà nói về vấn đề mùi tiền đến cả nửa ngày, những người xung quanh cũng bị làm cho mất tập trung. Chờ tới lúc tiết mục trên sân khấu bắt đầu biểu diễn, Trịnh Dư An mới không kiềm được cúi đầu, ngửi thử mùi trên người mình.
Yến Thư Vọng thì thầm bên tai anh: “Đừng ngửi nữa.”
Trịnh Dư An cẩn thận hỏi hắn: “Ngửi thấy sao?”
Yến Thư Vọng từ chối cho ý kiến, Trịnh Dư An bèn vươn đầu qua ngửi thử vai hắn.
Yến Thư Vọng nghiêng đầu, cổ còn bị cọ vô. Hắn bất đắc dĩ nhìn Trịnh Dư An rồi bảo: “Ngứa.”
Trịnh Dư An bật cười, nói: “Thơm thật đấy.”
“Em thơm.” Yến Thư Vọng đưa tay, khẽ búng lên mũi Trịnh Dư An.
Hắn nói, “Em ngọt muốn chết đi được, được rồi chứ.”
Từ sau khi hai người có quan hệ thì dường như cũng không có mấy thay đổi, chỉ là lúc trước nghỉ trưa Trịnh Dư An hay ở phòng nghỉ hút thuốc cùng Tần Hán Quan thì giờ đổi thành nhắn tin Wechat nói chuyện với Yến Thư Vọng.
Đàn ông nói chuyện online với nhau đều không rành lắm, đương nhiên cũng không nói được gì nhiều. Trịnh Dư An buổi chiều nhận được một bộ sticker từ chỗ Trần Lê, bèn gửi qua cho Yến Thư Vọng coi.
“Mấy cô nhỏ vẫn đáng yêu hơn.” Trịnh Dư An hỏi, “Anh thích cái nào?”
Yến Thư Vọng trả lời: “Đều được.” Hắn chọn một hình ghi “chụt chụt” rồi gửi lại qua.
Trịnh Dư An ngậm thuốc cười, vừa ngẩng lên thì thấy Tấn Hán Quan đang đẩy cửa bước vào, thấy bộ dạng anh thì chán ghét: “Cậu yêu đương rồi hả, cười cái con cẩu gì.”
Trịnh Dư An không hiểu “cười cái con cẩu” là như thế nào, nhường ra hai chỗ bên cạnh, đùa bảo: “Anh ghen à.”
Tần Hán Quan: “Tôi dùng nổi sao? Có bao nhiêu cô em thích anh giai này đây.”
“…….” Trịnh Dư An bị hành động siêu cấp trai thẳng này của gã làm cho nổi da gà khắp người, thầm nghĩ: Vẫn là gay tốt! Gay thật sự rất tốt!
.
Yến Thư Vọng sau đó lại gửi qua một đường link. Trịnh Dư An mở ra, phát hiện là thiệp mời tới một khu trang trại trên núi.
“Của tư nhân, chúng ta có thể tới cắm trại.” Yến Thư Vọng bảo.
Trịnh Dư An: “Anh nhắc tới vụ cắm trại mấy lần rồi đó, thích đến thế sao.”
Yến Thư Vọng: “Thú vị.”
Trịnh Dư An hỏi: “Thú vị chỗ nào?”
Yến Thư Vọng một lúc sau mới trả lời: “Hồi trước mang lều rồi dẫn thêm con chó, cứ thế một mình ở đó hai ngày, rất được.”
Trịnh Dư An ngẫm nửa ngày mới có phản ứng, dở khóc dở cười: “Vậy tức là em là chó hả?”
Yến Thư Vọng gửi qua cái sticker “Ha ha ha ha”, bảo: “Cái này đâu giống.”
Trịnh Dư An đáp bằng sticker chú chó kêu “Hừ”.
Yến Thư Vọng như thể đang dỗ anh: “Thật sự không giống mà.”
Phía dưới hiện ‘Đang gõ…”, nửa ngày sau mới thấy Yến Thư Vọng gửi qua một dòng.
Hắn bảo: “Là một chiếc lều vải, hai người em với tôi, thêm một chú chó. Em nằm trong lòng tôi ngắm mây trời và trăng sao, trong mộng ngoài mơ đều chỉ có mình tôi.”
Danh sách chương