- Chồng à, anh đang ở đâu?
Đầu dây bên kia chợt vang lên một âm thanh mềm nhũn.
- Alo, này, chị tìm ai vậy?
Phương Hiểu Như cẩn thận hỏi.
- Tôi tìm Hạ Thiên.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi lại vang lên giọng nói mềm nhũn vừa rồi.
- Này, chị dâu phải không? Em là Vương Kiệt, đại ca vừa ra ngoài, xin hỏi chị tìm đại ca có chuyện gì không?
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ:
- Cậu là Vương Kiệt sao? Đại ca của cậu đã nói cho tôi biết rồi.
Dừng lại một chút, sau đó bên kia chợt vang lên âm thanh:
- Đúng rồi, tôi là Kiều Tiểu Kiều, cậu biết phải làm sao để liên lạc với đại ca không?
- Kiều Tiểu Kiều sao? Thật sự là Kiều Tiểu Kiều à? Là Kiều Tiểu Kiều đệ nhất đại học Giang Hải chúng ta sao?
Phương Hiểu Như cũng rất khoa trương, có vẻ rất kích động.
- Chị dâu, chị thật sự là Kiều Tiểu Kiều sao? Đại ca thường xuyên nhắc đến chị, trước kia chúng em còn không tin.
Vương Kiệt cũng ngẩn người.
- Tôi nghĩ rằng ở thành phố Giang Hải cũng không còn ai mạo hiểm dùng cái tên này.
Kiều Tiểu Kiều khẽ cười, sau đó di chuyển chủ đề:
- Xấu hổ quá, tôi có chuyện gấp cần tìm chồng, các người có biết làm sao để liên hệ với anh ấy không?
- Kiều tiểu thư, Hạ Thiên cùng đi với bác sĩ Liễu, em có số điện thoại của bác sĩ Liễu, em sẽ gửi số cho chị, chị gọi đến số đó là có thể tìm được Hạ Thiên.
Phương Hiểu Như nhanh chóng nói.
- Cám ơn.
Kiều Tiểu Kiều nói.
- Không khách khí, không nên khách khí. Kiều tiểu thư, thật ra em rất sùng bái chị.
Phương Hiểu Như rất kích động.
- Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, ha ha, vài ngày nữa có lẽ tôi sẽ đến cửa hàng hoa của mọi người.
Kiều Tiểu Kiều cười cười:
- Phiền em nói cho tôi biết số điện thoại của bác sĩ Liễu.
- À, vâng, vâng!
Phương Hiểu Như vội vàng gật đầu, sau đó nàng nói ra một dãy số.
- Cám ơn nhé, lần sau gặp lại.
Kiều Tiểu Kiều nói xong thì cúp máy, rõ ràng đang rất vội.
- Tôi đã nói chuyện điện thoại với Kiều Tiểu Kiều, tôi đã nói chuyện điện thoại với Kiều Tiểu Kiều... ....
Phương Hiểu Như liên tục lặp đi lặp lại một câu.
- Này, Phương Hiểu Như, đầu cô có vấn đề rồi sao?
Vương Kiệt nhịn không được phải nói.
- Tên mập chết tiệt, đầu anh mới có vấn đề.
Phương Hiểu Như lập tức phục hồi tinh thần trở lại, nàng trợn mắt nhìn Vương Kiệt:
- Kiều Tiểu Kiều là thần tượng của tôi.
- Vậy sau này cô nên chú ý nịnh bợ tôi cho tốt.
Vương Kiệt nói với vẻ đắc ý.
- Tôi mắc mớ gì phải nịnh bợ anh?
Phương Hiểu Như tức giận nói.
- Kiều Tiểu Kiều là chị dâu của tôi, cô là fan của chị dâu, tất nhiên phải nịnh bợ tôi, như vậy tôi sẽ cho cô nhiều cơ hội gặp mặt chị dâu, đơn giản như vậy mà không hiểu à?
Vương Kiệt dương dương đắc ý nói.
- Hừ, như vậy không bằng trực tiếp nịnh bợ Hạ Thiên.
Phương Hiểu Như trợn trừng mắt nhìn Vương Kiệt.
Vương Kiệt lập tức câm họng, đúng là có lý.
Hạ Thiên nhìn dãy nhà gỗ trước mắt mà cảm thấy có chút mới mẻ, cũng không phải hắn chưa từng thấy nhà gỗ, thực tế thì trên núi cũng là loại nhà này. Nhưng sau khi đi xuống núi, gặp rất nhiều ngôi nhà xây tráng lệ, đây là lần đầu tiên hắn thấy được nhà gỗ.
- Chị Vân Mạn, đây là nhà của chị sao?
Hạ Thiên không khỏi mở miệng hỏi, vừa rồi hắn còn tưởng Liễu Vân Mạn sẽ đưa mình đến căn phòng ở khu dân cư Danh Điển, không ngờ Liễu Vân Mạn lại chạy khỏi trung tâm thành phố Giang Hải và đi ra ngoại thành.
- Đúng vậy, đây chính là Liễu gia, dãy nhà này đã có hơn trăm năm.
Liễu Vân Mạn khẽ gật đầu nói.
- Sao? Đã có hơn trăm năm?
Tôn Hinh Hinh có chút kinh ngạc:
- Đã tồn tại từ lâu mà sao còn chắc chắn như vậy?
- Dù đã trăm năm nhưng khi xây dựng lại sử dụng những vật liệu gỗ tốt, hơn nữa còn thường xuyên tu bổ, vì vậy vẫn còn rất rắn chắc. Tôi nghĩ rằng có thêm một trăm năm nữa cũng không có vấn đề gì.
Liễu Vân Mạn cười cười:
- Chúng ta vào thôi, bà nội đang chờ.
Khi đi vào cửa chính thì hai hình bóng quen thuộc xuất hiện trong mắt Hạ Thiên, đúng là bà lão Ninh Tố Nga và người phụ nữ trung niên xinh đẹp đã gặp mặt ngày hôm qua. Dù Hạ Thiên biết người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia chính là mẹ vợ tương lai của mình, nhưng cũng không biết tên bà là gì.
- Hạ thần y, anh đại giá quang lâm làm cho kẻ hèn đây cảm thấy rất vinh hạnh.
Ninh Tố Nga nhiệt tình chào đón, sau đó bà nhìn sang Tôn Hinh Hinh:
- Vị này là Tôn tiểu thư bạn gái của Hạ thần y sao? Tôn tiểu thư, cô đúng là có phúc, so ra có phúc hơn cháu gái Tiểu Mạn của chúng tôi.
- Chào bà!
Tôn Hinh Hinh cũng không biết bà lão tên gì, vì vậy cũng chỉ biết khách khí chào một câu.
- Bà nội, cũng đừng nên nói như vậy, trước tiên phải để Hạ Thiên xem bệnh cho mọi người.
Liễu Vân Mạn có chút sốt ruột.
- Tiểu Mạn, Hạ thần y mới đến nhà chúng ta, tất nhiên phải nghỉ ngơi một chút đã.
Bà lão Ninh Tố Nga nhíu mày:
- Sao có thể vừa đến đã bắt người ta làm việc như vậy?
- Bà nội, cháu không sao, cứ theo lời của chị Vân Mạn, trước tiên xem bệnh cho mọi người cái đã.
Hạ Thiên thuận miệng nói, ngược lại hắn cũng mong sao nhanh chóng chữa bệnh cho cả Liễu gia, sau đó rước Liễu Vân Mạn về dinh.
- Nếu Hạ thần y đã nói như vậy thì được, xin mời.
Ninh Tố Nga suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, tất nhiên bà cũng hy vọng đối phương nhanh chóng xem bệnh cho người nhà, chẳng qua chỉ sợ Hạ Thiên bất mãn mà thôi.
Dưới sự dẫn đường của Ninh Tố Nga thì Hạ Thiên nhanh chóng đi vào bên trong, lúc này trong đại sảnh đã có bảy tám người chờ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Nhanh lên, tất cả nhanh chóng ra mắt Hạ thần y.
Ninh Tố Nga vẫy tay, sau đó bà chỉ vào Hạ Thiên:
- Vị này chính là truyền nhân của Ngịch Thiên Bát Châm, là Hạ Thiên, Hạ thần y.
- Chào Hạ thần y!
Mọi người cùng chào hỏi Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên lại rõ ràng cảm nhận được những ánh mắt hoài nghi.
- Hạ thần y, Liễu gia chúng tôi trước nay rất neo người, nhưng ở thế hệ này thì Vân Mạn có hơn mười anh chị em, chẳng qua bọn họ sinh ở Liễu gia và cũng không may mắn gặp phải căn bệnh quái quỷ. Nếu Hạ thần y có thể chữa trị cho tất cả, như vậy hai mươi năm sau Liễu gia sẽ có một đại gia đình.
Trong mắt Ninh Tố Nga tràn đầy vẻ chờ mong, vài chục năm nay bà vẫn luôn mong sao Liễu gia hưng vượng, bây giờ đã thấy rõ ràng mục tiêu.
Người Liễu gia thường không thể may mắn tránh được căn bệnh di truyền này, may mắn cũng chỉ sống được hơn bốn mươi, những người không may mắn thì chỉ hơn hai mươi. Trước đó cha của Liễu Vân Mạn đã mất khi vừa hơn ba mươi, mà bây giờ Liễu Vân Mạn chính là một người trẻ tuổi trong Liễu gia có khuynh hướng tử vong sớm nhất.
Trước nay Liễu gia có hơn mười đời neo người, Ninh Tố Nga sinh ra ba trai một gái, nhưng ba con trai bây giờ chỉ còn một người sống, mà con gái đã hôn mê trên giường bệnh hơn chục năm.
Mà thế hệ này Liễu gia có mười anh chị em, tất cả đều là công lao của một người, đó chính là Tam thúc của Liễu Vân Mạn, là Liễu Kỳ.
Năm xưa trong ba anh em Liễu gia, người anh đầu và thứ hai đều nghĩ tất cả biện pháp để giải quyết căn bệnh di truyền, mà người con thứ ba Liễu Kỳ thì đi khắp nơi tìm phụ nữ, cuối cùng lão lừa gạt năm người sinh con dưỡng cái cho mình. Đến lúc cuối cùng thì một mình lão có hơn mười con gái, có thể nói là "ngựa giống".
- Bà nội, cháu sẽ cố hết sức. Nhưng chị Vân Mạn không phải đã nói có một người em trai sao? Sao lúc này lại không thấy?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
Trong đại sảnh có mười mấy người, ngoài Hạ Thiên thì cũng chỉ có một người đàn ông khác, những người khác đều là phụ nữ. Mà người đàn ông kia lại chính là Tam thúc Liễu Kỳ của Liễu Vân Mạn.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Liễu Kỳ, trong lòng có chút ghen ghét. Hắn không phải ghen ghét vì đối phương quá đẹp trai, vì người kia không đẹp đẽ gì, khá gầy, cũng không cao, chưa đến một mét bảy, còn nói về ngũ quan thì dùng chữ xấu xí còn chưa đủ. Nhưng bên cạnh lão lại có năm người phụ nữ xinh đẹp, trong số đó có một người vừa hơn ba mươi, người này còn nắm tay một tiểu cô nương xinh đẹp mười mấy tuổi.
Hạ Thiên ghen ghét vì người này sao có nhiều vợ hơn cảm mình? Bây giờ hắn chỉ mới có thần tiên tỷ tỷ và Kiều Tiểu Kiều làm vợ, dù tăng thêm chị Hinh cũng chỉ là ba, còn Liễu Vân Mạn mà cảnh sát tỷ tỷ tì còn chưa rơi vào tay.
- Là thế này, bọn họ đều đang đi học, nhưng hai ngày sau sẽ quay lại.
Ninh Tố Nga giải thích:
- Tiểu Mạn nói cho tôi biết, mỗi ngày cậu chỉ chữa được cho một người, chúng tôi có hai loại bệnh khác nhau, nếu cậu không ngại thì có thể xem bệnh giúp mọi người.
- Hạ Thiên, trước tiên cậu xem bệnh cho Tam thúc trước, tình hình của Tam thúc cũng rất nghiêm trọng, tôi sợ... ....
Liễu Vân Mạn cũng không nói hết lời.
Hạ Thiên hiểu ý Liễu Vân Mạn, hắn biết Liễu Vân Mạn lo lắng bệnh của Liễu Kỳ cũng không chữa hết giống như mình.
- Được rồi, trước tiên tôi sẽ xem cho Tam thúc.
Hạ Thiên thật sự không tình nguyện, người này xấu như vậy sao có nhiều vợ hơn mình được? Khi Hạ Thiên bắt mạch cho Liễu Kỳ thì có năm cặp mắt đẹp nhìn về phía hắn, chủ nhân của năm cặp mắt đó chính là năm người vợ của Liễu Kỳ.
- Anh thần y, ba ba của em không sao đấy chứ?
Một giong nói trong trẻo vang lên ở ngay bên cạnh, Hạ Thiên quay đầu thì nhìn thấy một cặp mắt ngây thơ chất phác và cực kỳ thanh tịnh, đúng là mắt của cô gái nhỏ xinh đẹp.
- À, không có gì, không chết được đâu.
Hạ Thiên thu tay lại, hắn đã biết rõ tình huống của Liễu Kỳ, nếu so sánh với Liễu Vân Mạn thì tốt hơn rất nhiều.
- Thật vậy à?
Cô gái nhỏ chợt vui vẻ:
- Anh Thần y, vậy anh nhanh chóng chữa bệnh cho ba em đi.
- Điều này, còn phải chờ một lát.
Hạ Thiên gãi gãi đầu.
- Vì sao phải chờ?
Cô gái nhỏ dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn Hạ Thiên:
- Anh thần y, có phải anh đang lừa gạt không vậy? Mẹ có nói, gạt người không phải là ngoan.
Hạ Thiên lập tức buồn bực, bị một cô gái nói mình đang gạt người, đúng là quá mất mặt.
Cũng may Liễu Vân Mạn lúc này đứng ra nói:
- Hàm Hàm, đừng nói lung tung, hôm qua anh ấy đã chữa bệnh cho chị, còn cần phải nghỉ ngơi.
- Có phải là như vậy không?
Liễu Kỳ cười lạnh:
- Vân Mạn, không phải Tam thúc không tin cháu, nhưng tiểu tử này thật sự là thần y sao?
Danh sách chương