- Tiểu tử, chỉ một lát sau mày sẽ biết ai mới là kẻ chết thảm.

Tên đeo hoa tai cười nhe răng, trên bàn tay nhuốm máu lóe lên một luồng sáng lạnh, hắn nói xong thì lập tức tấn công Hạ Thiên.

Thân thủ tên đeo hoa tai rất nhanh nhẹn, chỉ sau khoảnh khắc đã phóng đến trước mặt Hạ Thiên. Lúc này dao găm trong tay cũng đâm thẳng đến, mục tiêu không ngờ lại chính là Tôn Hinh Hinh đang khóc trong lòng Hạ Thiên.

Khóe miệng Hạ Thiên lộ ra nụ cười khinh thường, trò mèo này còn bày ra trước mặt mình sao? Khi dao găm đâm đến gần thì Hạ Thiên vẫn không động đậy, cũng không kéo Tôn Hinh Hinh về phia sau. Hắn vẫn ôm nàng vào lòng, tay phải đột nhiên duỗi ra nắm chặt lấy tay của tên đeo hoa tai.

Tên đeo hoa tai đang tiếc hận vì người đẹp sắp phải chết, trong lòng thầm mắng Hạ Thiên độc ác, đồng thời cũng có chút suy nghĩ xấu xa. Một người đẹp như vậy dù chết cũng phải "hoạt động" một chút mới đã nghiền. Nhưng khi ý nghĩ xấu xa còn chưa hoàn thành thì hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, dao găm lúc này không thể tiến thêm, sau đó một cơn đau dữ dội từ cổ tay truyền đến.

- Rắc!

Hạ Thiên xoay bàn tay, cổ tay tên đeo hoa tai bị bẻ gãy, dao găm rơi xuống đất.

Lại một tiếng xương gãy vang lên, Hạ Thiên vừa bẻ gãy tay còn lại của tên đeo hoa tai vừa tung đá, hắn đá trúng hai ống quyển của tên đối phương.

- Á... ....

Tên đeo hoa tai bị gãy xương tứ chi, tiếng kêu thảm thiết cực kỳ vang dội trong không gian yên tĩnh, điều này làm người ta sinh ra cảm giác sởn tóc gáy.

- Tao nói rồi, mày sẽ chết rất thảm, nhưng tao cũng không cho mày chết nhanh như vậy.

Hạ Thiên khẽ buông tay, tên đeo hoa tai té xuống đất như một đống bùn nhão.

- Tao biết mày rất muốn ngất đi, nhưng đáng tiếc là mày sẽ không bất tỉnh, mày sẽ mãi tỉnh táo đến lúc chết mới thôi.

Hạ Thiên thản nhiên nói.

- Á... ....

Tôn Hinh Hinh duyên dáng kêu lên một tiếng, tiếng kêu thảm thiết của tên đeo hoa tai đã làm nàng giật mình tỉnh giấc. Khi nàng quay đầu lại nhìn thảm cảnh của đối phương thì cũng có chút kinh hoàng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy tình cảnh như vậy.

- Chị Hinh, không cần phải sợ, chị đừng xem hắn là người là được.

Hạ Thiên an ủi Tôn Hinh Hinh, sau đó hắn dùng một tay ôm lấy eo thon của nàng rồi đi về phía Lâm Tử:

- Đến lượt mày, mày thích tự sát hay để tao ra tay?

Lâm Tử dùng ánh mắt chuyên chú nhìn vào Hạ Thiên, trong mắt bùng ra hàn quang kinh người. Lúc này thân thể hắn trở nên căng cứng giống như một con báo đợi lúc phát lực, một giây sau thì con báo này đã phóng về phía Hạ Thiên.

- Ủa?

Khi nhìn thấy động tác của Lâm Tử thì trong mắt Hạ Thiên lóe lên cái nhìn kinh ngạc.

Động tác của Lâm Tử cực nhanh, đây không phải lần đầu tiên Hạ Thiên đánh nhau khi đến thành phố này, nhưng mỗi lần đánh đấm thì đối phương quá yếu, có thể nói là không chịu được một đòn, dù là tên đeo hoa tai thì cũng yếu đến mức đáng thương. Nhưng lúc này tên có vết sẹo trên trán có khác biệt lớn với những kẻ trước đó, nếu so sánh thì rõ ràng là cao thủ.

Tất nhiên cao thủ cũng chỉ là tương đối, Lâm Tử có thể là cao thủ trước mặt tên đeo hoa tai, nhưng đứng trước mặt Hạ Thiên thì không đủ cấp bậc. Động tác của hắn dù nhanh nhưng đối với Hạ Thiên thì quá chậm.

Lâm Tử tung ra một quyền như chớp, mà Hạ Thiên cũng không trốn tránh, hắn cũng tung ra một quyền.

Trong mắt Lâm Tử lóe lên cái nhìn tàn khốc, hắn đồn hết tất cả khí lực lên nắm đấm, quyết định cùng Hạ Thiên cứng đối cứng. Thủ đoạn vừa rồi của đối phương làm hắn rất kiêng kỵ, nhưng sức mạnh của hắn là cực kỳ khủng bố, hắn không tin mình thua đối phương.

- Bốp.

Hai nắm đấm đánh mạnh vào nhau, kết quả không thể ngờ được, Lâm Tử kêu lên thảm thiết và văng ra phía sau ngã lên mặt xi măng.

Hình bóng Hạ Thiên lóe lên, hắn ôm Tôn Hinh Hinh xuất hiện trước mặt Lâm Tử, sau đó lại giẫm chân lên ngực Lâm Tử.

- Nói đi, ai phái mày đến bắt cóc vợ tao?

Hạ Thiên lười biếng hỏi:

- Nói nhanh thì tao sẽ cho mày một cái chết sung sướng.

- Khụ, khụ,...Hạ Thiên, tao đánh giá thấp mày rồi.

Vẻ mặt Lâm Tử cực kỳ tái nhợt, trong mắt lại không có chút sợ hãi.

- Là mày đánh giá cao chính mình.

Hạ Thiên thu hồi bàn chân, sau đó hắn giẫm xuống, bàn tay Lâm Tử bị giẫm nát.

- Hạ Thiên, nếu không, chúng ta quay về đi.

Tôn Hinh Hinh có chút bất an:

- Giết người là phạm pháp, cậu...Cậu giết hắn thì cảnh sát sẽ bắt cậu.

- Chị Hinh, đây là tôi phòng vệ, không có gì cả.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Vị đại ca nằm trên mặt đất, mày có biết cái gì là tan xương nát thịt không?

- Hạ Thiên, muốn giết cứ giết, đừng hòng moi được tin tức nào từ miệng tao.

Lâm Tử lạnh lùng nói.

- Tan xương nát thịt chính là bóp nát tất cả xương cốt của mày bắt đầu từ ngón tay, mỗi tấc xương sẽ vỡ vụn ra, à, giống thế này... ....

Hạ Thiên dùng chân giẫm lên ngón tay cái của Lâm Tử, hắn khẽ dùng sức.

Trên mặt Lâm Tử lộ ra sự đau khổ tột độ, những hạt mồ hôi như đậu nhành chợt vã đầy trán. Nhưng lúc này hắn lại cứng nhắc không lên tiếng, hắn cắn chặt răng, biểu hiện ra năng lực nhẫn nại cực kỳ khủng bố.

- Không ngờ mày lại... ....

Hạ Thiên nói ra vài chữ này thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn ôm lấy Tôn Hinh Hinh đứng tránh sang một bên.

- Đùng đùng!

Hai tiếng súng vang lên xé toạc trời đêm.

- Á... ....

Lâm Tử cuối cùng cũng hét lên thảm thiết, sau đó không còn một tiếng động nào khác, hai phát súng đã bắn vào người hắn.

- Tốt nhất mày đừng nhúc nhích.

Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên, trong bóng tôi có một tên đàn ông cao to, khẩu súng trong tay hắn đang chĩa về phía Hạ Thiên.

- Mày giết nó làm gì?

Hạ Thiên có chút căm tức, tên kia phải để hắn giết mới đúng, tên khốn kia chặn ngang họng làm gì?

- Bên người Cao thiếu gia không cần kẻ vô dụng.

Tên đàn ông cao to dùng giọng lạnh lùng nói.

- Cao thiếu gia?

Hạ Thiên lập tức nhớ đến một người:

- Cao Danh Dương phái chúng mày đến sao?

- Không sai, Cao thiếu gia hy vọng mày nhớ kỹ tên anh ấy.

Tên đàn ông cao to hừ một tiếng, hắn tiếp tục bóp cò.

- Đùng!

Trong mắt tên đàn ông lộ ra vẻ hưng phấn, có chút khinh thường. Hắn vui sướng vì sắp có một sinh linh sắp thăng thiên, mà kinh thường vì chỉ có chút chuyện mà cần tay súng thiện xạ như hắn phải tự mình ra tay sao?

Nhưng niềm vui và sự khinh thường cũng lập tức biến mất, vì tên đàn ông này đột nhiên phát hiện ra mục tiêu đã biến mất. Một luồng khí tức bất an bùng lên bên cạnh người, hắn quay ngược họng súng trở lại nhưng đã muộn, một luồng lực lượng khổng lồ xông thẳng vào huyệt thái dương của hắn, sau đó hắn chợt ngất xỉu.

Đêm Giai Nhân.

Cao Danh Dương chậm rãi lắc lắc chiếc ly trên tay, rượu trong ly chậm rãi xoay tròn. Mười phút trước hắn đã cầm ly rượu này, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa uống xong, đơn giản là hắn đang chờ một cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại đáng lý ra phải gọi đến từ mười phút trước.

- Cao thiếu gia, có biến cố gì sao?

Kiều Đông Hải cuối cùng cũng mở miệng hỏi thăm.

- Đúng vậy, Cao thiếu gia, anh không phải đã nói muốn chúng tôi tập trung ở đây chờ tin tức tốt à?

Diệp Thiếu Kiệt cũng mở miệng.

- Đừng nóng vội, không phải còn rất sớm sao?

Tô Tiểu Xán hình như không thèm quan tâm đến điều này.

Vẻ mặt Cao Danh Dương vẫn âm trầm, hắn không nói chuyện nhưng trong lòng đã xuất hiện một dự cảm bất an.

Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào, Cao Danh Dương không khỏi nhíu mày. Hắn rất quen thuộc tiếng bước chân này, đây là ông chủ Đêm Giai Nhân, là Chung Lực.

- Cao thiếu gia, không xong rồi.

Giọng nói của Chung Lực nhanh chóng vang lên trước cửa phòng vip. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Có chuyện gì mà bối rối như vậy?

Cao Danh Dương cảm thấy rất mất vui.

- Có người phá quán.

Chung Lực vội vàng nói.

- Những chuyện phá rối thế này cũng tìm tôi sao?

Cao Danh Dương có chút căm tức:

- Nuôi nhiều bảo vệ bất tài như vậy làm gì?

- Cao thiếu gia, đám bảo vệ đều đã bị tên kia đánh gục, bây giờ hắn đang đập phá, còn nói rõ muốn anh ra ngoài, nếu không sẽ phá nát Đêm Giai Nhân.

Giọng nói Chung Lực có mang theo chút kinh hoàng.

- Cái gì?

Cao Danh Dương đột nhiên đứng lên:

- Mười mấy tên bảo vệ cũng bị đánh gục rồi sao?

- Đúng vậy, Cao thiếu gia, tiểu tử kia không phải là người, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh gục tất cả bảo vệ.

Chung Lực nói với vẻ mặt cầu xin.

Đợi đến khi Cao Danh Dương xuống lầu một thì nơi đây đã là một đống bề bộn, trên mặt đất là mười mấy tên bảo vệ đang nằm rên rỉ đau đớn, mỗi khi có tên nào định đứng lên thì sẽ có một món đồ nện lên người. Khoảnh khắc sau đã không còn tên nào dám động đậy, cứ nằm im như vậy.

- Ầm, ầm... ....

Những âm thanh đổ vỡ liên tục vang lên, quầy thu ngân đã sớm bị đập nát bét, những bình hoa trang trí cũng tan tành.

- Chị Hinh, có vui không?

Những giọng nói cười hì hì truyền vào tai đám người Cao Danh Dương, lúc này Cao Danh Dương nhìn lại mà vẻ mặt chợt biến đổi lớn.

Lúc này vẻ mặt đám người Kiều Đông Hải đi ở sau lưng Cao Danh Dương cũng biến đổi, tuy đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đối phương, nhưng trước đó không lâu thì bọn họ đã từng xem qua tư liệu về người này, cũng xem qua tấm hình của người phụ nữ kia. Lúc này bọn họ chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra người kia là Hạ Thiên, là Hạ Thiên mà Cao Danh Dương muốn biến mất ngay trong đêm nay.

Rõ ràng Hạ Thiên chẳng những không biến mất mà còn mang theo cả nữ nhân của mình tìm đến tận cửa. Tuy ông chủ của Đêm Giai Nhân là Chung Lực, nhưng ai cũng biết Chung Lực chỉ là con rối, ông chủ chính thức của nơi đây chính là Cao Danh Dương, mà đây cũng là nơi mà Cao Danh Dương coi trọng nhất.

- Thú vị thật!

Tôn Hinh Hinh vừa đập bể một bình hoa, vẻ mặt nàng đỏ hồng giống như rất vui sướng. Mỗi con người đều có một cảm giác phá hoại trời sinh, nhưng chẳng qua không biểu hiện ra mà thôi, bây giờ Tôn Hinh Hinh đang bùng phát cảm giác phát tiết trong lòng.

Cũng vì như vậy mà những cảm giác sợ hãi khi bị bắt cóc trước đó đã không còn trong người Tôn Hinh Hinh, đây là hiệu quả mà Hạ Thiên mong muốn.

Hạ Thiên cười hì hì, hắn chỉ tay vào Cao Danh Dương đang đứng ở phía xa, sau đó hắn nói ra một câu làm tất cả phải khiếp sợ:

- Cao Danh Dương, mày muốn chết thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện