Rời giường bước ra ngoài phòng khách, đúng lúc nhìn thấy cậu đang nằm gục trên tấm thảm, khuôn mặt đỏ hồng không được tự nhiên, Tô Phong liền đi lại gần, dùng chân đỉnh đỉnh vào người cậu. Tô Tuân mở mắt ra, nhìn thấy anh liền cười cười.

“Anh muốn ăn gì không?”

“Không.”

Tô Tuân ngồi dậy. “Xin lỗi, tại em quên không chuẩn bị trước.”

Anh cũng không để ý đến cậu, mải đứng trước tấm gương để đeo cà vạt. Tô Tuân liền lấy áo khoác và mang đến cho anh.

Anh nhận lấy, mở cửa đi ra ngoài. Cậu ở phía sau còn nói với theo.

“Tan ca anh nhớ trở về sớm nhé!”

Bóng dáng anh khuất sau cánh cửa, Tô Tuân đứng đờ người ra đó, dựa hẳn vào bên tường, khuôn mặt nhìn không ra một nét cười. Vẫn là bóng lưng anh, vẫn là không quay đầu lại…

Ngàn vạn lần nhìn theo bóng lưng thân thương của anh, chỉ vì mong anh có thể quay đầu lại, cho dù là quay lại không phải để nhìn cậu, thì cậu vẫn chờ đợi được như thế, một lần cũng tốt.

Tô Tuân liếc nhìn đồng hồ sau đó vào trong bếp ốp trứng rồi nướng vài lát bánh mì, đặt vào khay gọn gàng bê tới trước cửa phòng của mẹ.

“Mẹ à, bữa sáng con để ở cửa, mẹ đừng quên ăn nha.”

Buổi trưa lúc đang làm việc, Tô Phong nhận được một cuộc điện thoại từ trường của Tô Tuân, nói rằng cậu bị ngất, y tá trong trường học bảo cậu bị cảm lạnh, tình trạng không tốt cho lắm nên thông báo để người nhà đưa về chăm sóc.

Anh thầm mắng một tiếng ngu ngốc rồi đáp lại y tá đang đợi ở đầu dây bên kia: “Xin lỗi, hôm nay tôi có ca phẫu thuật rất nghiêm trọng, không qua được.” Nói xong liền cúp máy.

Đối với Tô Phong, cậu vốn dĩ chẳng là gì. Sự có mặt của cậu vốn không có sức ảnh hưởng, càng không nói đến sức khoẻ cậu có tốt xấu ra sao cũng chẳng phải điều anh bận tâm. Thậm chí có lúc Tô Phong còn cảm thấy cậu bị như vậy là đáng lắm.

Tất cả những gì cậu làm, đều là cậu tự nguyện, liên quan gì đến anh? Không phải vì trong người cả hai đều có chung dòng máu nên phải quan tâm đến nhau chứ? Đây chẳng phải đạo lí gì hết, tìm không nổi một căn cứ đáng tin.

Tối đó về nhà, trong nhà bật đèn sáng trưng, mùi thức ăn thơm phức từ cửa có thể cảm nhận thấy. Khi bước vào trong lại nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài đen nhánh, ánh mắt long lanh dễ thương đang lúi húi bưng thức ăn.

Cô gái nhìn thấy anh liền lễ phép, mà cả xấu hổ, chào hỏi: “Chào anh, em là Tiêu. Bạn của Tô Tuân.”

Anh đáp lại cô một nụ cười hết sức nhẹ nhàng, hỏi:”Tô Tuân đâu? Sao lại để cho khách đến nhà bận rộn như thế này?”

Cô gái khúc khích cười, đưa tay lên miệng ý bảo anh nói nhỏ một chút, sau đó chỉ tay về phía phòng của cậu và bảo:”Cậu ấy uống thuốc và ngủ rồi ạ. Khiến cho cậu ấy ngủ thật khổ sở, có nói thế nào cũng không chịu nghỉ ngơi, kêu rằng nhất định phải nấu bữa tối cho anh trai trước. Em bảo em sẽ làm giúp cậu ấy, vậy nên mới chịu đi nằm.”

“Khổ cho cô bé rồi.” Tô Phong cười.

Nếu như nói Tô Tuân có nụ cười rạng rỡ và ấm áp như ánh nắng mùa xuân, thì Tô Phong lại có nụ cười nhẹ dịu như làn gió thu len lỏi, thấm dần vào lòng người khác.

Gương mặt Tiêu chó chút ửng hồng, cúi đầu không dám nhìn anh nữa, trong đầu nghĩ: Em trai toả nắng, anh trai ôn nhu, đúng là một đôi anh em vô cùng đẹp.

Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng cậu và bước vào. Khắp phòng không một tiếng động, rèm cửa cũng kéo kín, cả căn phòng chìm trong bóng tối, Tô Tuân nằm cuộc tròn trong chăn, giống một con thú nhỏ hết sức đáng thương.

Anh lại đi ra ngoài, nhìn bạn của cậu và nói. “Gần đây Tô Tuân hơi mệt mỏi, để cho nó ngủ là sẽ tốt thôi. Thật xin lỗi đã làm phiền em chăm sóc.”

Tiêu vội vàng xua tay, cười tươi rói.

“Không sao, không cần khách sáo như vậy ạ. Mà…hai người chúng ta ăn trước đi, cho cậu ấy ngủ thêm một lát.”

Sau khi ăn tối và thu dọn bát đũa, cô gái ra về. Trước khi đi còn không quên nói với Tô Phong thêm vài câu.

“Tô Tuân hay nói về anh, hôm nay đã được gặp, quả nhiên…quả nhiên…” Tiêu đỏ mặt. “..Qủa nhiên là anh rất dịu dàng.”

Tô Phong cười cười, tiễn cô gái đến cửa.

Khi cậu tỉnh lại, anh còn chưa đi ngủ, lúc ấy vẫn còn ngồi ngoài phòng khách đánh văn bản.

Vào trong bếp chưa lâu, cậu liền trở ra, ngạc nhiên nhìn Tô Phong.

“Bát đũa đã dọn hết rồi sao ạ?”

“Ừ.” Anh đáp một tiếng.

Cậu ngạc nhiên như vậy cũng không phải không có lí do. Mười năm nay, nấu cơm rửa bát đều một tay cậu làm, việc của anh không bao gồm những chuyện đó. Không lẽ hôm nay vì cậu bị ốm nên anh đã tự mình rửa bát? Khuôn mặt nhợt nhạt của cậu vì thế mà hơi đỏ, đôi mắt cười lấp lánh niềm vui. Tô Phong như đoán được suy nghĩ của cậu, cười nhạt.

“Đừng suy nghĩ lung tung. Tiêu là khách, không nên để cô bé làm những việc như vậy.”

“Tiêu?” Nụ cười của cậu cứng đờ.

Anh bưng tách trà lên, cười đầy ẩn ý.

“Tên Tiêu đúng không? Cô bé đó, hình như là con gái hiệu trưởng? Em từng lên giường với con gái nhà người ta chưa?”

Cậu bỗng chốc cảm thấy vô lực, hơn thế còn có sự sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện