Tiêu Khắc được nghỉ đông hẳn, anh còn cố ý đăng trạng thái để lấy le, các bạn anh đều đang vào giai đoạn cuối năm tăng cường tăng ca, anh lại kiêu ngạo khoe nghỉ đông. Bạn cùng phòng thời đại học bình luận hỏi: Có còn là người không? Tiêu Khắc trả lời bằng biểu cảm cụng ly, sau đó đặt điện thoại xuống, hỏi bác sĩ Từ: “Lão Tiêu đi mát xa vẫn chưa về ạ?”
“Dạo này ông ấy thích đi bộ về, đi chậm lắm.” Bác sĩ Từ đeo kính xem một quyển sách, không ngó ngàng tới anh.
Tiêu Khắc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng lên nói: “Để con đi đón ba nhé, lạnh thế này đi bộ cái nỗi gì.”
Trước đó Tiêu Khắc đặt lịch massage dài hạn cho ba, chăm sóc vai và cổ, cách mấy ngày lại đi một buổi. Tiêu Khắc đi được nửa đường thì gặp ba, liền đưa về.
“Ba nói ba đi một chút, anh xem anh đèo ba về làm cái gì.” Về đến nhà rồi mà lão Tiêu vẫn còn oán giận.
“Âm hai mươi độ ba đi bộ cho ai nhìn?” Tiêu Khắc nhấp một ngụm trà ba pha, anh không biết uống thứ này, uống một ngụm liền đặt xuống.
“Anh quản ba à?” Ba lườm xéo anh rồi uống trà, “Ba cứ thích đi bộ đấy, ba thấy anh rảnh quá thì có.”
Nghỉ đông nhiều thời gian, ngoại trừ ở chỗ Chu Tội ra, thời gian còn lại về cơ bản anh ở bên nhà ba mẹ, mới đầu hai ông bà thích lắm, nhưng được mấy ngày đã bắt đầu xua đuổi Tiêu Khắc đi, chê anh ở nhà ầm ĩ quá, hai người ở nhà yên tĩnh quen rồi, thêm Tiêu Khắc vào lại thấy nhà cửa lúc nào cũng ầm ĩ.
Tiêu Khắc cười nói: “Con như này là yên tĩnh lắm rồi đấy nhé! Ba mẹ đừng chê con nói nhiều, con mới quen một thằng nhóc, hôm nào dẫn về cho ba mẹ xem, gặp thằng nhóc đấy rồi ba mẹ mới thấy con trai ba mẹ còn tự kỷ lắm.”
“Thật à? Thế hôm nào dẫn về gặp xem sao.” Bác sĩ Từ ngẩng đầu ra khỏi quyển sách mà nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Có phải tân hoan lần trước anh nhắc tới không?”
Tiêu Khắc sửng sốt một chút, sau đó bật cười: “Nói đi đâu vậy.”
“Không phải à?” Bác sĩ Từ lại liếc nhìn anh, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách, “Tân hoan bao tuổi rồi?”
Mẹ cứ một điều tân hoan hai điều tân hoan làm Tiêu Khắc buồn cười, nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của mẹ: “Vừa mới ba mươi sáu ạ.”
“Cũng không nhỏ nhỉ,” Mẹ lật trang sách, đoạn nói, “Còn lớn hơn Tiểu Lâm một chút ấy nhỉ?”
“Vâng.” Tiêu Khắc gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Tội.
—— Anh chủ Chu ơi, mẹ hỏi tuổi tân hoan của em.
Có lẽ ban nãy nhắc tới Lục Tiểu Bắc làm mẹ anh hiểu lầm, tưởng rằng lần này anh tìm người kém tuổi, bởi vậy nên lúc nói tuổi ra nữ sĩ Từ có vẻ rất hài lòng. Bà vẫn cảm thấy lớn tuổi hơn một chút mới đáng tin, có lý trí, làm việc không còn dựa vào kích động nhất thời nữa.
“Làm nghề gì?” Mẹ lại hỏi.
Tiêu Khắc nở nụ cười: “Vẫn chưa thành mà nữ sĩ Từ, người ta còn chưa nhận lời con đây này, đợi bao giờ nhận lời mẹ tra hộ khẩu sau cũng không muộn.”
“Không ưng anh à?” Bác sĩ Từ thấy hơi ngạc nhiên, “Tiêu soái đụng tường rồi à?”
Điện thoại Tiêu Khắc rung lên, là tin nhắn wechat. Tiêu Khắc mở ra xem, Chu Tội trả lời anh, Tiêu Khắc xem xong liền nở nụ cười.
—— Ba mươi sáu.
Tiêu Khắc vội đưa tách trà ban nãy lên nhấp một ngụm, chẳng còn thấy vị trà đắng chát, chỉ đọng lại dư vị ngọt ngào. Tiêu Khắc cũng không nói chuyện với mẹ nữa, gửi tin nhắn hỏi Chu Tội: Anh là tân hoan của em à?
Chuyện này không nghĩ được, càng nghĩ càng không nhịn được cười. Tiêu Khắc đứng lên với lấy áo khoác muốn đi, lão Tiêu hỏi anh: “Đi đâu vậy? Không ở nhà ăn à?”
“Con không ăn đâu,” Tiêu Khắc đi giày rồi vẫy vẫy tay, “Đi tìm tân hoan đây.”
Tân hoan quá đáng yêu, mỗi ngày đều khiến Tiêu Khắc say mê không dứt được. Đến bây giờ Chu Tội vẫn chưa cho anh một câu trả lời chắc chắn, hai người vẫn duy trì quan hệ mập mờ, đến Lục Tiểu Bắc cũng sốt ruột không chịu đựng được, chê họ rề rà quá. Tiêu Khắc cũng không để tâm, đây thời điểm thú vị nhất trong tình yêu, kéo dài một chút cũng được.
Quan trọng nhất là mỗi ngày anh đều có thể thấy Chu Tội dần dần thay đổi, người này thực sự có thay đổi. Tuy rằng hắn không nói nhiều, nhưng Tiêu Khắc nhìn ra được. Kể từ sau nụ hôn không rõ có chạm hay không vào sinh nhật hắn, thái độ của Chu Tội đã thay đổi rất nhiều.
Điều này trái lại càng khiến Tiêu Khắc cảm thấy rất chân thực. Không vội, thực sự không vội. Chính thái độ vững vàng ổn trọng không xốc nổi của hắn khiến Tiêu Khắc say mê, cảm thấy người này rất có cảm giác an toàn.
Anh lên xe, sắp khởi động rồi mới nhận được tin nhắn trả lời của Chu Tội, Tiêu Khắc xem xong cười híp mắt nửa buổi.
—— Không phải tôi sao?
Tiêu Khắc nhanh chóng trả lời: Anh mà.
Suy nghĩ một chút lại gửi thêm một tin nhắn nữa: Không phải anh thì là ai, đợi em nhé.
Thầy Tiêu sang tuổi ba mươi lại chào đón một mùa xuân tươi sáng, linh hồn được tình yêu bào mòn trở nên mềm mại, cảm thấy cuộc sống càng thêm thú vị.
—— Ở bên kia, Chu Tội cúi đầu xem điện thoại, trong mắt mang theo ý cười. Lục Tiểu Bắc đã quen với trạng thái này của hắn, đúng là không thể chê thực lực anh Tiêu nhà cậu được, giá trị mị lực đạt max.
“Đang nói chuyện đấy, anh không thể lát nữa mới xem điện thoại được à?” Người ngồi ở sofa đối diện chau mày nhìn chòng chọc Chu Tội, mất kiên nhẫn nói, “Anh có thể xăm hình của tôi không?”
Chu Tội liếc nhìn anh ta, thu ý cười trong mắt lại, đặt điện thoại xuống. Hắn lại đưa mắt nhìn bức hình của anh ta, cười nhạt: “Xưa giờ tôi không nhận làm hình của người khác.”
“Không thể được à?” Người này phe phẩy bức hình mình cầm trong tay, “Anh cứ tính phí bình thường, tôi không cần anh giảm phí thiết kế cũng không được à?”
Chu Tội lắc đầu, còn chẳng buồn nói.
Lục Tiểu Bắc thì không giữ bình tĩnh được như Chu Tội, cậu chỉ vào bức hình kia hỏi: “Anh lấy bức hình này từ đâu vậy?”
“Tìm người thiết kế chứ còn gì nữa.” Người này có vẻ rất thỏa mãn với bức hình của mình, “Tôi tốn mười ngàn cho bức hình này đấy.”
Lục Tiểu Bắc lại hỏi anh ta: “Thế sao không xăm ở chỗ người thiết kế luôn đi?”
“Chỗ bên đấy đắt.” Người này trả lời rất thẳng thắn, “Bọn họ làm việc chậm, theo giờ công sở, giá cũng cao, toàn làm mấy chục ngàn. Tôi thấy phong cách chỗ cậu rất gần với bên đấy, các cậu bắt chước rất giống, có hình rồi thì ở đâu cũng như nhau.”
Tới đây xăm có đủ loại người, mà đám trẻ trâu là nhiều nhất, Chu Tội gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, cười nhạt lắc đầu.
Nhưng lời này hắn có thể nghe được, chứ Lục Tiểu Bắc thì không. Cậu ta liền nhảy dựng lên, nói: “Điên vãi nồi, ờ phong cách giống đấy, anh giỏi thì làm khác đi.”
“Không có ý gì đâu, tôi nói chuyện thẳng thắn, đừng để ý.” Người này vẫn ngồi đó cười hì hì hỏi Lục Tiểu Bắc: “Hay là cậu làm cho tôi đi? Tôi thấy tay nghề cậu cũng tốt.”
“Anh có trả tôi cả mười ngàn một giờ tôi cũng không làm.” Lục Tiểu Bắc cười lạnh, chỉ vào bức hình của anh ta, “Cái hình này của anh, đại ca tôi chơi chán từ tám trăm năm trước rồi, năm đó đại ca tôi làm kiểu này đầu tiên. Ai bắt chước ai cơ, xin lỗi cái, đã ngu đừng tỏ ra ngu hẳn.”
“Ý cậu là bọn họ bắt chước các cậu?” Người này cũng nở nụ cười, nhìn Lục Tiểu Bắc bằng ánh mắt thương hại, “Cậu có biết tôi đang nhắc tới ai không hả? Đây là hình thầy Phụng Lôi thiết kế đấy, các cậu cũng hành nghề này không thể không biết tới Phụng Lôi chứ? Cậu nói thầy ấy bắt chước à?”
“Phụng Lôi?” Lục Tiểu Bắc phì cười, còn muốn nói gì đó, Chu Tội gọi cậu lại: “Tiểu Bắc.”
Lục Tiểu Bắc liền im lặng, liếc nhìn người này một cái, sau đó quay đầu bỏ đi.
Chu Tội nói: “Xin lỗi, tôi không làm hình của người khác. Hơn nữa giá chỗ tôi cũng không thấp, có nhiều chỗ giá thấp hơn, cậu tìm thử xem.”
Chu Tội nói xong cũng không nhấc mắt lên, ấn vào trang cá nhân của Tiêu Khắc xem cuộc sống hằng ngày của anh. Thầy Tiêu là một người rất hài hước, cuộc sống cũng rất thú vị. Anh thích đăng tin linh tinh, Chu Tội còn nhìn thấy đám Phương Hi và lão Tào bình luận cho anh, Tiêu Khắc cũng trả lời lại, họ trò chuyện đến là vui vẻ.
“Anh giai à anh kiêu thế.” Người đối diện nói.
“Ừm,” Chu Tội không ngẩng đầu lên, nói, “Cũng bình thường.”
Anh ta đi lúc nào không ai để ý, Lục Tiểu Bắc tức giận lên tầng vẽ vời, Chu Tội chuyên tâm xem trang cá nhân của thầy Tiêu không ngẩng đầu lên.
Phụng Lôi mà anh ta nhắc tới rất có địa vị trong giới xăm hình, được xếp hàng đầu ở Bắc Kinh. Thợ xăm toàn quốc đều phải chạy tới Bắc Kinh học nghệ chỗ người này, đồ đệ không một trăm thì cũng đến tám mươi. Cửa tiệm bốn tầng, trên tường treo đầy ảnh chụp và giấy khen, năm ngoái vừa mới giành giải nhất cuộc thi xăm hình Âu Mĩ.
Với Lục Tiểu Bắc mà nói, dù là ai cũng không được nói xấu đại ca cậu, nói xấu Chu Tội khác nào mắng chửi cậu đâu. Cũng bởi chuyện này mà Lục Tiểu Bắc hậm hực hồi lâu, mãi đến khi Tiêu Khắc tới vẫn xụ mặt.
Lúc Tiêu Khắc đi tới thuận tay xoa cái đầu trọc lốc của cậu: “Sao vậy?”
Lục Tiểu Bắc liếc nhìn anh, nói: “Để em bình tĩnh một chút là được, anh Tiêu không cần phải để ý tới em đâu.”
“Được rồi,” Tiêu Khắc nở nụ cười, “Thế đại ca cậu đâu?”
Lục Tiểu Bắc chỉ lên trên tầng.
Lúc Tiêu Khắc đi tới Chu Tội đang ở trong phòng tranh vẽ hình, anh đứng bên góc cửa nên không nhìn thấy hình gì. Tiêu Khắc tựa vào cửa khẽ gõ nhẹ một cái, cất tiếng gọi: “Thầy Chu ơi.”
Chu Tội quay đầu nhìn anh, trông thấy Tiêu Khắc, giơ tay lên xem như chào hỏi.
“Đang vẽ cái gì vậy?” Tiêu Khắc nghiêng người muốn nhìn một chút, lại nhớ tới tin nhắn Chu Tội trả lời mình, liền mỉm cười cất tiếng gọi, “…Tân hoan.”
Chu Tội bị hai chữ này làm cho bật cười, lấy tờ giấy bên cạnh che bức hình hắn vẽ lại, cất lên giá rồi đi qua. Hắn đi tới trước mặt Tiêu Khắc hỏi một câu: “Có phải tôi không?”
Nói rồi cũng ra ngoài luôn, Tiêu Khắc nhìn bóng lưng hắn, trả lời không chút do dự: “Là anh, chắc chắn là anh rồi. Thích chết đi được.”
Giọng điệu của anh chẳng nghiêm túc gì cho cam, nghe nửa đùa nửa thật, anh cũng thường xuyên như vậy, thích tán tỉnh Chu Tội, thích nhìn lớp vỏ bọc bình tĩnh của hắn bị phá tan.
Chu Tội đứng lại quay đầu nhìn anh, Tiêu Khắc nháy mắt với hắn một cái.
“Dạo này ông ấy thích đi bộ về, đi chậm lắm.” Bác sĩ Từ đeo kính xem một quyển sách, không ngó ngàng tới anh.
Tiêu Khắc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng lên nói: “Để con đi đón ba nhé, lạnh thế này đi bộ cái nỗi gì.”
Trước đó Tiêu Khắc đặt lịch massage dài hạn cho ba, chăm sóc vai và cổ, cách mấy ngày lại đi một buổi. Tiêu Khắc đi được nửa đường thì gặp ba, liền đưa về.
“Ba nói ba đi một chút, anh xem anh đèo ba về làm cái gì.” Về đến nhà rồi mà lão Tiêu vẫn còn oán giận.
“Âm hai mươi độ ba đi bộ cho ai nhìn?” Tiêu Khắc nhấp một ngụm trà ba pha, anh không biết uống thứ này, uống một ngụm liền đặt xuống.
“Anh quản ba à?” Ba lườm xéo anh rồi uống trà, “Ba cứ thích đi bộ đấy, ba thấy anh rảnh quá thì có.”
Nghỉ đông nhiều thời gian, ngoại trừ ở chỗ Chu Tội ra, thời gian còn lại về cơ bản anh ở bên nhà ba mẹ, mới đầu hai ông bà thích lắm, nhưng được mấy ngày đã bắt đầu xua đuổi Tiêu Khắc đi, chê anh ở nhà ầm ĩ quá, hai người ở nhà yên tĩnh quen rồi, thêm Tiêu Khắc vào lại thấy nhà cửa lúc nào cũng ầm ĩ.
Tiêu Khắc cười nói: “Con như này là yên tĩnh lắm rồi đấy nhé! Ba mẹ đừng chê con nói nhiều, con mới quen một thằng nhóc, hôm nào dẫn về cho ba mẹ xem, gặp thằng nhóc đấy rồi ba mẹ mới thấy con trai ba mẹ còn tự kỷ lắm.”
“Thật à? Thế hôm nào dẫn về gặp xem sao.” Bác sĩ Từ ngẩng đầu ra khỏi quyển sách mà nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Có phải tân hoan lần trước anh nhắc tới không?”
Tiêu Khắc sửng sốt một chút, sau đó bật cười: “Nói đi đâu vậy.”
“Không phải à?” Bác sĩ Từ lại liếc nhìn anh, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách, “Tân hoan bao tuổi rồi?”
Mẹ cứ một điều tân hoan hai điều tân hoan làm Tiêu Khắc buồn cười, nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của mẹ: “Vừa mới ba mươi sáu ạ.”
“Cũng không nhỏ nhỉ,” Mẹ lật trang sách, đoạn nói, “Còn lớn hơn Tiểu Lâm một chút ấy nhỉ?”
“Vâng.” Tiêu Khắc gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Tội.
—— Anh chủ Chu ơi, mẹ hỏi tuổi tân hoan của em.
Có lẽ ban nãy nhắc tới Lục Tiểu Bắc làm mẹ anh hiểu lầm, tưởng rằng lần này anh tìm người kém tuổi, bởi vậy nên lúc nói tuổi ra nữ sĩ Từ có vẻ rất hài lòng. Bà vẫn cảm thấy lớn tuổi hơn một chút mới đáng tin, có lý trí, làm việc không còn dựa vào kích động nhất thời nữa.
“Làm nghề gì?” Mẹ lại hỏi.
Tiêu Khắc nở nụ cười: “Vẫn chưa thành mà nữ sĩ Từ, người ta còn chưa nhận lời con đây này, đợi bao giờ nhận lời mẹ tra hộ khẩu sau cũng không muộn.”
“Không ưng anh à?” Bác sĩ Từ thấy hơi ngạc nhiên, “Tiêu soái đụng tường rồi à?”
Điện thoại Tiêu Khắc rung lên, là tin nhắn wechat. Tiêu Khắc mở ra xem, Chu Tội trả lời anh, Tiêu Khắc xem xong liền nở nụ cười.
—— Ba mươi sáu.
Tiêu Khắc vội đưa tách trà ban nãy lên nhấp một ngụm, chẳng còn thấy vị trà đắng chát, chỉ đọng lại dư vị ngọt ngào. Tiêu Khắc cũng không nói chuyện với mẹ nữa, gửi tin nhắn hỏi Chu Tội: Anh là tân hoan của em à?
Chuyện này không nghĩ được, càng nghĩ càng không nhịn được cười. Tiêu Khắc đứng lên với lấy áo khoác muốn đi, lão Tiêu hỏi anh: “Đi đâu vậy? Không ở nhà ăn à?”
“Con không ăn đâu,” Tiêu Khắc đi giày rồi vẫy vẫy tay, “Đi tìm tân hoan đây.”
Tân hoan quá đáng yêu, mỗi ngày đều khiến Tiêu Khắc say mê không dứt được. Đến bây giờ Chu Tội vẫn chưa cho anh một câu trả lời chắc chắn, hai người vẫn duy trì quan hệ mập mờ, đến Lục Tiểu Bắc cũng sốt ruột không chịu đựng được, chê họ rề rà quá. Tiêu Khắc cũng không để tâm, đây thời điểm thú vị nhất trong tình yêu, kéo dài một chút cũng được.
Quan trọng nhất là mỗi ngày anh đều có thể thấy Chu Tội dần dần thay đổi, người này thực sự có thay đổi. Tuy rằng hắn không nói nhiều, nhưng Tiêu Khắc nhìn ra được. Kể từ sau nụ hôn không rõ có chạm hay không vào sinh nhật hắn, thái độ của Chu Tội đã thay đổi rất nhiều.
Điều này trái lại càng khiến Tiêu Khắc cảm thấy rất chân thực. Không vội, thực sự không vội. Chính thái độ vững vàng ổn trọng không xốc nổi của hắn khiến Tiêu Khắc say mê, cảm thấy người này rất có cảm giác an toàn.
Anh lên xe, sắp khởi động rồi mới nhận được tin nhắn trả lời của Chu Tội, Tiêu Khắc xem xong cười híp mắt nửa buổi.
—— Không phải tôi sao?
Tiêu Khắc nhanh chóng trả lời: Anh mà.
Suy nghĩ một chút lại gửi thêm một tin nhắn nữa: Không phải anh thì là ai, đợi em nhé.
Thầy Tiêu sang tuổi ba mươi lại chào đón một mùa xuân tươi sáng, linh hồn được tình yêu bào mòn trở nên mềm mại, cảm thấy cuộc sống càng thêm thú vị.
—— Ở bên kia, Chu Tội cúi đầu xem điện thoại, trong mắt mang theo ý cười. Lục Tiểu Bắc đã quen với trạng thái này của hắn, đúng là không thể chê thực lực anh Tiêu nhà cậu được, giá trị mị lực đạt max.
“Đang nói chuyện đấy, anh không thể lát nữa mới xem điện thoại được à?” Người ngồi ở sofa đối diện chau mày nhìn chòng chọc Chu Tội, mất kiên nhẫn nói, “Anh có thể xăm hình của tôi không?”
Chu Tội liếc nhìn anh ta, thu ý cười trong mắt lại, đặt điện thoại xuống. Hắn lại đưa mắt nhìn bức hình của anh ta, cười nhạt: “Xưa giờ tôi không nhận làm hình của người khác.”
“Không thể được à?” Người này phe phẩy bức hình mình cầm trong tay, “Anh cứ tính phí bình thường, tôi không cần anh giảm phí thiết kế cũng không được à?”
Chu Tội lắc đầu, còn chẳng buồn nói.
Lục Tiểu Bắc thì không giữ bình tĩnh được như Chu Tội, cậu chỉ vào bức hình kia hỏi: “Anh lấy bức hình này từ đâu vậy?”
“Tìm người thiết kế chứ còn gì nữa.” Người này có vẻ rất thỏa mãn với bức hình của mình, “Tôi tốn mười ngàn cho bức hình này đấy.”
Lục Tiểu Bắc lại hỏi anh ta: “Thế sao không xăm ở chỗ người thiết kế luôn đi?”
“Chỗ bên đấy đắt.” Người này trả lời rất thẳng thắn, “Bọn họ làm việc chậm, theo giờ công sở, giá cũng cao, toàn làm mấy chục ngàn. Tôi thấy phong cách chỗ cậu rất gần với bên đấy, các cậu bắt chước rất giống, có hình rồi thì ở đâu cũng như nhau.”
Tới đây xăm có đủ loại người, mà đám trẻ trâu là nhiều nhất, Chu Tội gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, cười nhạt lắc đầu.
Nhưng lời này hắn có thể nghe được, chứ Lục Tiểu Bắc thì không. Cậu ta liền nhảy dựng lên, nói: “Điên vãi nồi, ờ phong cách giống đấy, anh giỏi thì làm khác đi.”
“Không có ý gì đâu, tôi nói chuyện thẳng thắn, đừng để ý.” Người này vẫn ngồi đó cười hì hì hỏi Lục Tiểu Bắc: “Hay là cậu làm cho tôi đi? Tôi thấy tay nghề cậu cũng tốt.”
“Anh có trả tôi cả mười ngàn một giờ tôi cũng không làm.” Lục Tiểu Bắc cười lạnh, chỉ vào bức hình của anh ta, “Cái hình này của anh, đại ca tôi chơi chán từ tám trăm năm trước rồi, năm đó đại ca tôi làm kiểu này đầu tiên. Ai bắt chước ai cơ, xin lỗi cái, đã ngu đừng tỏ ra ngu hẳn.”
“Ý cậu là bọn họ bắt chước các cậu?” Người này cũng nở nụ cười, nhìn Lục Tiểu Bắc bằng ánh mắt thương hại, “Cậu có biết tôi đang nhắc tới ai không hả? Đây là hình thầy Phụng Lôi thiết kế đấy, các cậu cũng hành nghề này không thể không biết tới Phụng Lôi chứ? Cậu nói thầy ấy bắt chước à?”
“Phụng Lôi?” Lục Tiểu Bắc phì cười, còn muốn nói gì đó, Chu Tội gọi cậu lại: “Tiểu Bắc.”
Lục Tiểu Bắc liền im lặng, liếc nhìn người này một cái, sau đó quay đầu bỏ đi.
Chu Tội nói: “Xin lỗi, tôi không làm hình của người khác. Hơn nữa giá chỗ tôi cũng không thấp, có nhiều chỗ giá thấp hơn, cậu tìm thử xem.”
Chu Tội nói xong cũng không nhấc mắt lên, ấn vào trang cá nhân của Tiêu Khắc xem cuộc sống hằng ngày của anh. Thầy Tiêu là một người rất hài hước, cuộc sống cũng rất thú vị. Anh thích đăng tin linh tinh, Chu Tội còn nhìn thấy đám Phương Hi và lão Tào bình luận cho anh, Tiêu Khắc cũng trả lời lại, họ trò chuyện đến là vui vẻ.
“Anh giai à anh kiêu thế.” Người đối diện nói.
“Ừm,” Chu Tội không ngẩng đầu lên, nói, “Cũng bình thường.”
Anh ta đi lúc nào không ai để ý, Lục Tiểu Bắc tức giận lên tầng vẽ vời, Chu Tội chuyên tâm xem trang cá nhân của thầy Tiêu không ngẩng đầu lên.
Phụng Lôi mà anh ta nhắc tới rất có địa vị trong giới xăm hình, được xếp hàng đầu ở Bắc Kinh. Thợ xăm toàn quốc đều phải chạy tới Bắc Kinh học nghệ chỗ người này, đồ đệ không một trăm thì cũng đến tám mươi. Cửa tiệm bốn tầng, trên tường treo đầy ảnh chụp và giấy khen, năm ngoái vừa mới giành giải nhất cuộc thi xăm hình Âu Mĩ.
Với Lục Tiểu Bắc mà nói, dù là ai cũng không được nói xấu đại ca cậu, nói xấu Chu Tội khác nào mắng chửi cậu đâu. Cũng bởi chuyện này mà Lục Tiểu Bắc hậm hực hồi lâu, mãi đến khi Tiêu Khắc tới vẫn xụ mặt.
Lúc Tiêu Khắc đi tới thuận tay xoa cái đầu trọc lốc của cậu: “Sao vậy?”
Lục Tiểu Bắc liếc nhìn anh, nói: “Để em bình tĩnh một chút là được, anh Tiêu không cần phải để ý tới em đâu.”
“Được rồi,” Tiêu Khắc nở nụ cười, “Thế đại ca cậu đâu?”
Lục Tiểu Bắc chỉ lên trên tầng.
Lúc Tiêu Khắc đi tới Chu Tội đang ở trong phòng tranh vẽ hình, anh đứng bên góc cửa nên không nhìn thấy hình gì. Tiêu Khắc tựa vào cửa khẽ gõ nhẹ một cái, cất tiếng gọi: “Thầy Chu ơi.”
Chu Tội quay đầu nhìn anh, trông thấy Tiêu Khắc, giơ tay lên xem như chào hỏi.
“Đang vẽ cái gì vậy?” Tiêu Khắc nghiêng người muốn nhìn một chút, lại nhớ tới tin nhắn Chu Tội trả lời mình, liền mỉm cười cất tiếng gọi, “…Tân hoan.”
Chu Tội bị hai chữ này làm cho bật cười, lấy tờ giấy bên cạnh che bức hình hắn vẽ lại, cất lên giá rồi đi qua. Hắn đi tới trước mặt Tiêu Khắc hỏi một câu: “Có phải tôi không?”
Nói rồi cũng ra ngoài luôn, Tiêu Khắc nhìn bóng lưng hắn, trả lời không chút do dự: “Là anh, chắc chắn là anh rồi. Thích chết đi được.”
Giọng điệu của anh chẳng nghiêm túc gì cho cam, nghe nửa đùa nửa thật, anh cũng thường xuyên như vậy, thích tán tỉnh Chu Tội, thích nhìn lớp vỏ bọc bình tĩnh của hắn bị phá tan.
Chu Tội đứng lại quay đầu nhìn anh, Tiêu Khắc nháy mắt với hắn một cái.
Danh sách chương