Nương nương ban ơn lấy lòng + Hoàng thượng bị huân

Edit: Huyền Hiền viện

Beta: Cảnh Quý tần

Phu thê hai người quấn quýt nửa ngày, cùng nhau dùng ngọ thiện, cùng ôm nhau ngủ trưa.

Buổi chiều, Lý Duệ muốn đi Chính Sự đường, lấy nước rửa mặt, y phục chỉnh tề, lúc chuẩn bị rời đi, Triệu Yên Dung kéo tay của hắn nói: "Buổi tối ngài đến Vĩnh Phúc cung đi, đừng quay lại đây".

Lý Duệ nghe vậy ngẩng ra hỏi: "Vì sao?"

Triệu Yên Dung liền đem chuyện của nàng ở Trường Nhạc cung đơn giản nói cho hắn nghe. Thái Hậu làm khó dễ Hoàng Hậu như thế nào, Lý Duệ nghe tin tức nội thị truyền đến, nhưng lại không có nghe nói chuyện Hoàng Hậu muốn hắn đi Vĩnh Phúc cung.

Hắn cũng không phải đồ vật, có thể để nhân kéo đến đẩy đi như vậy. Hắn muốn ở đâu sẽ ở đó, dựa vào cái gì hắn muốn ngủ với nữ nhân nào, còn phải đợi người cho phép? Thái Hậu quản quá rộng rồi.

Lý Duệ trong lòng không hài lòng, chỉ hừ một tiếng nói: "Vậy để cho nàng ta chờ đi".

Nói xong liền nhấc chân muốn đi. Lại bị Hoàng Hậu túm lại, không cho đi.

"Lại làm sao vậy?"

Lý Duệ quay người lại, thấy thê tử bĩu môi, vẻ mặt ai oán nhìn hắn nói: "Ngài có thể thông cảm cho nỗi khó xử của ta? Cho rằng ta vui vẻ khi đẩy ngài đi đến cung khác? Lần trước Tần Thiếu giám cũng đã cùng ngài nói ra, ngài sủng ta một người như vậy cũng chỉ đưa đến cho ta mối họa. Mấy ngày nay, ngài không đến bất kỳ cung điện nào khác, luôn ở trong Chiêu Dương điện của ta, trong cung mọi nơi sớm đã có người bàn tán. Nhưng mà Thái Hậu cũng chỉ thay người khác mở miệng, ngài nghĩ chỉ có một mình Đoan phi khao khát? Trong cung có mười mấy phi tần có phân vị, có người nào không mong ngài đến ngủ một đêm?"

Lý Duệ cau mày, có chút không kiên nhẫn.

"Ai nhớ trẫm, trẫm liền phải đi ngủ với người đó sao? Trên đời làm gì có đạo lý nào như vậy? Chẳng lẽ người muốn trẫm đem tất cả nữ nhân sắp xếp theo ngày, mỗi một người đều ngủ qua?"

Triệu Yên Dung liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy, không phải, thiếp thân không phải là cho ngài một đám đều ngủ qua, trên đời này làm gì có đạo lý nào như vậy? Nhưng Thái Hậu đã nói ta thành một đố phụ (phụ nữ ghen tuông), liều chết dính lấy ngài không cho ngài đi ngủ chỗ nữ nhân khác. Nếu ngài không có Hoàng tử liền trở thành lỗi của ta. Ai kêu ngài là Hoàng Đế chứ?Ai bảo ngài hiện tại cũng chỉ mới có ba công chúa? Lấy cái mũ lớn con nối dòng đến đè lên người ta, cho dù là thiếp thân cũng gánh không nổi".

"Vậy ngươi có thể trơ mắt nhìn trẫm đi ngủ ở chỗ nữ nhân khác?" Lý Duệ hai mắt trợn tròn nhìn nàng nói: "Đừng nói ngươi một chút máu ghen cũng không có, nhìn trẫm đi ngủ chỗ nữ nhân khác còn vui mừng?"

Triệu Yên Dung thật muốn nói đúng vậy, nhưng ước chừng Lý Duệ điên lên có thể bóp chết nàng. Trong tuần trăng mật của nam nữ, đầu óc đều tiết ra nhiều hooc môn vui vẻ khống chế, chỉ cần một chút kích thích liền nổ. Triệu Yên Dung thấy Lý Duệ nóng nảy đến tóc dựng lên như lông con mèo đang tức giận, vội vàng vuốt cho lông mao của đại gia meo meo nằm xuống.

"Kia sao có thể chứ?"

Hai mắt nàng đỏ lên, xoay nửa người sang hướng khác, chỉ chừa lại cho Lý Duệ một bên mặt, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Thiếp thân hận không thể cùng ngài thời khắc không rời nhau, nhưng một khi nghĩ lại, ngài là Đại Tề thiên tử, không thể chỉ có một mình ta, trong lòng ta vừa kiêu ngạo lại vừa đau khổ. Lời này ai ta cũng không thể nói ra, nói ra người khác nghe xong sẽ nói ta không hiền đức, không xứng là thê tử của ngài. Nhưng mà ta không có nói ra không có nghĩa là ta không có nghĩ đến".

Hai hàng lông mày của Lý Duệ lúc nãy còn nhíu lại giờ mới giãn ra, tiếp tục nghe tiểu thê tử của hắn oán giận.

"Thấy nam nhân của mình ngủ với người khác mà nói là vui vẻ, đó là nói dối". Triệu Yên Dung xoa khóe mắt đến đỏ bừng mới xoay người lại, vừa giận vừa oán nhìn hắn nói: "Những người nói lời như vậy đều là trong lòng bọn họ không có nam nhân của mình. Dù sao ta chính là người không hiền đức, tuy rằng ngài đi đến chỗ nữ nhân khác ta sẽ không xen vào, đối với bên ngoài còn bày ra bộ dáng rộng lượng, nhưng muốn ta vì ngài an bài nữ nhân khác thị tẩm, ta như thế nào cũng không làm được".

Lý Duệ hướng nàng vẫy vẫy tay: "Đến đây, Yên Dung, lại đây".

Triệu Yên Dung mím môi, ngượng ngùng vặn vẹo ngón tay đi đến gần, liền bị hắn ôm vào trong ngực.

"Nếu như vậy, còn muốn trẫm đi đến chỗ của Đoan phi?" Hắn cưng chiều gõ gõ lên chóp mũi thẳng tắp của Hoàng Hậu.

"Nói đi cũng phải nói lại, muốn những người đó câm miệng lại, ngài phải đi". Triệu Yên Dung nhíu lại mi, hung ác nhìn hắn: "Nhưng không cho phép ngài chạm vào nàng ta. Nếu ta biết ngài ngủ cùng nàng ta, ta sẽ không để ngài yên".

Mây u ám đầy trời lập tức tiêu tan, vừa đảo mắt liền sáng sủa đầy ánh mặt trời. Lý Duệ cười tươi răng đều lộ ra, trắng như tuyết, chỉnh tề, làm cho người khác nhìn thấy trong lòng liền ngứa ngáy.

"Ngài có đồng ý với ta không?" Khóe mắt Hoàng Hậu ngân ngấn nước mắt, trên mặt biểu cảm hung ác, nhưng trong mắt lại lộ ra tia không yên lòng, cầu xin.

Lý Duệ cúi đầu hôn lên môi nàng nói: "Đồng ý, những lời Hoàng Hậu của trẫm nói, tất cả trẫm đều đồng ý".

"Thật sự?"

"Vua không nói đùa". Hoàng Đế trịnh trọng cùng nàng vỗ tay đảm bảo: "Trẫm phải đi cung của nàng ta ngồi một chút, để tránh những lão nhân trong cung tung lời đồn đãi nhằm vào nàng. Chờ chính sự triều đình an ổn, trẫm sẽ cho một đám cung nhân này ra khỏi cung, ngươi cũng sẽ thoải mái hơn một chút".

Đầu Triệu Yên Dung chôn sâu trong lòng Lý Duệ, ngọt ngào nói một tiếng: "Vâng!".

Hoàng Hậu tiễn Hoàng Đế đến bên ngoài Chiêu Dương điện, vẫy bàn tay nhỏ cầm khăn lụa cho đến khi không thấy bóng của Hoàng Thượng nữa mới quay trở lại.

"Đan Phong, cho người chuẩn bị nước, bản cung muốn tắm, nóng như vậy, động một chút đã ra một thân mồ hôi".

Nhóm cung nhân lên tiếng nhận lệnh chuẩn bị nước tắm, Mộc Lan thì giúp đỡ Hoàng Hậu cởi áo.

Thấy xung quanh không có người, Mộc Lan cúi đầu nhẹ giọng bên tai nàng nói: "Nương nương, ngài sao có thể nói với Hoàng Thượng như vậy?"

Triệu Yên Dung vỗ vỗ mặt đầy mồ hôi, ngắm mình trong gương đồng nói: "Ta nói như thế nào?"

"Ngài nói cái gì không muốn cho Hoàng Thượng đi đến chỗ nữ nhân khác ngủ..."

Mộc Lan dừng một chút, da mặt cũng có chút đỏ lên, nàng cũng không phải cố ý nghe lén Đế Hậu hai người nói chuyện, nhưng ma ma có dặn, làm phải để ý cẩn thận.

Phu thê hai người ngọt ngào nói một chút chuyện cũng không có gì, chỉ sợ trong tương lai nhan sắc phai tàn, tình yêu cũng không còn thắn thiết, thì có những lời trong lúc ngọt ngào nói chuyện sẽ trở thành thành thuốc độc thạch tín lấy mạng người. Hoàng Hậu rơi vào bẫy tình, bên cạnh cần có người tỉnh táo để đề phòng mọi lúc mọi nơi.

Mộc Lan cảm thấy hai vị ma ma nói cực kỳ đúng.

Rốt cuộc hai vị ma ma cũng là người sinh tồn nhiều năm trong cung, kinh nghiệm của các bà cũng nhiều, sự việc đều nhìn xa trông rộng. Bùi Hầu cho Công Tôn đại nương cùng Hồng ma ma đến Chiêu Dương điện, không phải là muốn hai vị lão nhân giúp nương nương ở trong cung tạo ra nền móng vững chắc sao? Hiện tại Hoàng Thượng yêu thương nương nương, nhưng chẳng may một ngày nào đó lại có tân sủng, nhắc lại những lời nương nương nói hôm nay, có thể sẽ gặp phiền phức.

Nàng lo lắng như thế, nhưng nhìn qua xem Hoàng Hậu nương nương lại rất bình tĩnh.

"Dù sao đó là ta nói theo ý của hắn, hiện tại trong lòng hắn có ta, tự nhiên sẽ vui vẻ. Cho dù có một ngày trong lòng không có ta, những lời hôm nay ta nói hắn cũng sẽ quên đi".

Trên người Hoàng Hậu chỉ mặc cái áo ngực, để Mộc Lan đỡ tay hướng tịnh phòng đi đến, vừa đi vừa nói chuyện: "Chúng ta là cấp dưới, chúng ta phải học thăm dò ý của cấp trên, tạo niềm vui mới là quan trọng nhất".

Nàng cởi guốc gỗ ra, thùng gỗ đựng nước ấm cũng tỏa ra hơi nước mang hương thơm của hoa bưởi thơm ngát, trên mặt nước cũng nổi dập dềnh những cánh hoa mới hái. Mùi hoa cùng mùi gỗ đan xen vào nhau, truyền vào trong không khi hơi nước ngập tràn, bao trùm cả người nàng.

"Cho dù đến lúc đó hắn không có quên, cũng không có gì quan trọng". Hoàng Hậu nghiêng đầu, đối với Mộc Lan mỉm cười, thuận theo bước chân vào trong thùng tắm.

Đến lúc đó nàng đã rễ sâu lá tốt, sẽ không dễ dàng để người khác gây tổn hại. Không có tình cảm nam nữ, thì vẫn còn có lợi ích kinh tế tương trợ lẫn nhau, đối với nam nhân mà nói, quan hệ tương trợ lẫn nhau bền vững hơn so với tình yêu nam nữ nhiều.

"Cái gọi là tình yêu, cũng giống như là bọt nước".

Cả người nàng chìm vào trong nước, khuấy những vụn trái tạo giác [1] ở trong nước tạo thành những bọt nước trắng xóa, dập dềnh nổi trên mặt nước. Không giống như sữa tắm bằng hóa chất, có thể khuấy ra những bong bóng lớn nhỏ đầy đủ màu sắc. Triệu Yên Dung lấy tay hớt nhẹ, nhẹ nhàng thổi, một chùm bong bóng nho nhỏ dính trên mũi Mộc Lan.

( [1] Tạo Giác: giống quả bồ kết của Việt Nam. nướng lên đun sôi với nước dùng để tắm gội.)

Hai mắt của nàng đen láy hòa cùng hơi nước bốc lên, cách làn hơi mỏng nhìn Mộc Lan: "Lúc mới thấy nhìn rất là đẹp và nhẹ nhàng, nhưng qua thời gian lâu dần, mặc kệ những bong bóng nhìn có đẹp như thế nào cũng đều sẽ vỡ ra, trở thành một vệt nước nhỏ. Có chút sẽ lưu lại ít dấu vết trong lòng, có chút theo thời gian dưới ánh mặt trời tan biến không để lại chút dấu vết nào."

Mộc Lan mờ mịt nhìn nàng, không rõ ý tứ của Hoàng Hậu.

Triệu Yên Dung cũng không giải thích thêm nữa, chỉ cười cười, nhưng lại giống như tự nói một mình: "Ngươi không hiểu, cũng không cần ngươi hiểu".

Mộc Lan không hiểu những lời Hoàng Hậu nói, nhưng nàng lại hiểu được bộ dáng tự tin, liệu trước mọi chuyện của Hoàng Hậu.

Tuy rằng tuổi của Hoàng Hậu không lớn, nhưng cũng không giống nhữ tiểu thư khuê các đơn thuần thẳng thắn được nuông chiều. Hoặc nói là, Hoàng Hậu không giống như Triệu Yên Dung trước kia, nói chuyện hay làm việc đều giống như một đứa trẻ, đơn thuần, thẳng thắn, không biết tự bảo vệ cho mình. Bây giờ nàng hành sự so với trước kia, mạnh mẽ dứt khoát bá đạo hơn nhiều lắm, không làm cho người khác cảm thấy hành sự lỗ mãng, qua loa, giống như mỗi bước đi, nàng đều đã đắn đo suy nghĩ cặn kẽ.

Tiến một bước là vô lý, lùi một bước là yếu đuối.

Những người ở trong cung ma luyện mấy chục năm cũng không bằng Hoàng Hậu, bọn họ không có trực giác nhạy bén và hành động quyết đoán như nàng. Nếu Hoàng Hậu đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không có việc gì.

Mộc Lan nhủ thầm với chính mình như vậy, lấy tinh dầu hoa trộn lẫn trái tạo giác đến cẩn thận gội đầu cho Hoàng Hậu.

Đến khi trời nhá nhem tối, quả nhiên Hoàng Hậu cho người mời Trịnh Phi cùng Huệ Phi đến, vốn mời cả Trang Quý phi đến, không ngờ hôm qua nàng ta trúng gió, hôm nay đã bị nhiễm phong hàn, bây giờ vẫn còn nằm không dậy nổi, phải cho người đến đây nhận lỗi, ngoài dự định của Triệu Yên Dung. Đếm hết nửa ngày trong cung những phi tử có phân vị, cuối cùng Hoàng Hậu đành mời Trương Chiêu nghi để đủ người.

Bởi vì Hoàng Hậu mạnh mẽ cho mở rộng mạt chược[2], hiện tại trong cung các vị chủ tử có hứng thú rất lớn với thứ này.

([2] Mạt chược là một môn chơi cờ có nguồn gốc từ Trung Quốc, có thể 4 hay 6 người chơi cùng lúc.)

Trịnh phi cùng Huệ phi vốn là không có việc gì, đã theo Hoàng Hậu học đánh mạt chược từ trước, nhưng Trương Chiêu nghi chưa tiếp xúc nhiều với thứ này, bởi vì nàng mặc dù là Chiêu nghi, nhưng là xuất thân từ cung nữ, trong lòng những cung phi mỹ nhân khác cũng không xem trọng nàng, không lui tới với nàng thường xuyên. Nàng cũng yêu thích yên tĩnh, mỗi ngày nàng ở trong cung chăm sóc nữ nhi cũng không cảm thấy chán. Cho nên đối với mạt chược, nàng cũng chỉ nghe người ta nói, cũng chưa từng thấy qua.

Khó được có dịp Hoàng Hậu cho gọi nàng qua, Trương Chiêu nghi cũng ôm Công chúa Bảo Châu cùng đi đến đây.

Từ trước Triệu Yên Dung đã rất thích tiểu hài tử, trong đội có tiền bối kết hôn sớm, con cái đã chạy đầy đất, nàng cũng không phải chưa từng giúp bọn họ trông nom. Trước kia nàng còn cùng vài tỷ muội thân thiết nhận nuôi qua trẻ em mồ côi ở cô nhi viện, cuối tuần chủ yếu đều đến chơi với bọn nhỏ.

Công chúa Bảo Châu đã hơn nửa tuổi, trắng trẻo mập mạp, đúng là đứa trẻ thích hợp để chơi đùa. Triệu Yên Dung thấy tiểu nha đầu trắng trẻo, nàng bị bộ dạng đáng yêu của tiểu nha đầu mềm hóa cả trái tim, vội vàng gọi Trương Chiêu nghi ôm tiểu nha đầu đến để cho mình ôm.

Tiểu công chúa lớn lên bộ dạng cũng không quá giống Trương Chiêu nghi, mày rậm mắt to, nhìn giống với Lý Duệ nhiều hơn. Toàn bộ tâm tư của Trương Chiêu nghi đều đặt trên người nữ nhi, chăm tiểu công chúa thành châu tròn ngọc sáng, ôm ở trên tay rất nặng.

Mới đầu nàng còn tưởng Hoàng Hậu chưa từng ôm qua tiểu hài tử, không nghĩ tởi Hoàng Hậu vừa ra tay, ôm so với nàng còn thuận lợi hơn.

Đôi mắt đen lúng liếng của tiểu Công chúa luôn nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai Minh Nguyệt của Hoàng Hậu, liên tục vươn đôi tay béo ú muốn nắm lấy. "Vật này cũng không thể cho ngươi, tránh cho ngươi đem vật nhỏ này nuốt xuống, sẽ rất nguy hiểm".

Triệu Yên Dung cười ôm dưới nách tiểu công chúa chơi trò lên cao xuống thấp, chọc cho tiểu hài tử cười khanh khách không ngừng, làm cho Trương Chiêu nghi nhìn đến kinh hồn táng đảm, sợ tới mức hồn vía đều bay mất.

Chơi được một lát, Triệu Yên Dung mới không đành lòng đưa tiểu hài tử trả lại cho nhũ mẫu, thuận tay gở xuống khối ngọc bội song ngư [3] trên hông xuống nhét vào tay tiểu hài tử. Khối ngọc song ngư lớn bằng nửa bàn tay, là dương chi bạch ngọc trơn bóng, chất lượng vô cùng tốt. Tiểu công chúa cầm đến tay liền đưa lên nhét vào miệng.

"Cái này có thể cắn không, sẽ bị hỏng". Trương Chiêu nghi nhìn ra giá trị của miếng ngọc bội này không nhỏ, vội vàng muốn lấy ngọc bội từ miệng của đứa nhỏ ra.

"Cắn không hỏng được, ngươi yên tâm đi". Hoàng Hậu cười ngăn cản nàng "Bản cung không ngại, mấy ngày nay không thấy Bảo Châu, vật này cứ để lại cho nàng chơi đi. Ngươi xem bộ dạng của nàng khỏe mạnh như vậy, mới hơn sáu tháng đã mọc được bốn cái răng, đây đều là nhờ vào công lao của Trương Chiêu nghi".

Trương Chiêu nghi vội vàng đứng dậy nói không dám.

"Chính là công của ngươi." Hoàng Hậu cho nàng ngồi xuống, Bạch Lộ cùng Đan Phong hầu hạ xào bài: "Hoàng Thượng cũng chỉ có vài đứa con, công chúa cũng là bảo bối của Lý gia chúng ta. Một khối ngọc bội tính là cái gì, để lại cho nàng mài răng đi. Trong cung có ít tiểu hài tử, các ngươi có đứa nhỏ, chính là công thần. Tháng sau nên tấn phong, bản cung sẽ thương lượng cùng Hoàng Thượng một chút, đã sinh ra tiểu hài tử, phân vị cũng nên tăng lên thêm một phân vị".

Trương Chiêu nghi nghe xong, trong lòng vô cùng vui mừng.

Mặc dù nàng chỉ nhận ân sủng một lần, tiểu công chúa cũng xem như là trời cao ban cho nàng. Vốn nghĩ có thể được phong là Chiêu nghi đã là quá đỗi may mắn, không nghĩ tới ý của Hoàng Hậu còn muốn cho nàng thăng lên thêm phân vị. Chiêu nghi là Chính ngũ phẩm, nếu được thăng lên thêm một phân vị chính là từ tứ phẩm Tiệp dư hoặc là Sung dung. Có lẽ còn có thể phân cho nàng một cung thất nhỏ nhỏ của riêng mình, cũng không cần cùng phi tần khác chung đụng cùng một cung thất, có thể bớt đi người khác ức hiếp, nuôi dưỡng tiểu công chúa nàng càng yên tâm hơn.

Trịnh Phi nghe xong trong lòng cũng rất cao hứng, nàng cũng có một nữ nhi, tên là Bảo Ý, năm nay đã hơn ba tuổi. Hiện tại phân vị của nàng là nhị phẩm, nếu thăng thêm một phân vị, thì phải là một trong tứ phi.

Huệ Phi thì trong lòng rất đau khổ, nàng tuy rằng vào phủ cùng lúc với Trịnh Phi, nhưng bụng vẫn không có chút động tĩnh nào, nếu Hoàng Hậu nói như vậy, không có con như nàng sẽ không có cơ hội được tăng phân vị sao?

Triệu Yên Dung nhìn nàng ta một cái, cười nói: "Huệ Phi tỷ tỷ là người đi theo Hoàng Thượng sớm nhất, công lao và khổ lao cũng là nhiều nhất, Hoàng Thượng là người nhớ tình xưa nghĩa cũ, có thể bỏ quên ngươi sao? Nhưng mà hôm nay bản cung nói trước, đến lúc đó chỉ sợ Huệ Phi tỷ tỷ sẽ xếp sau Trịnh Phi tỷ tỷ, không giống như hiện tại hai người cùng ngồi cùng ăn, khi đó đừng vì vậy mà làm tổn thương hòa khí tỷ muội, càng không nên ở trong lòng oán hận Hoàng Thượng nha".

Huệ Phi vừa nghe Hoàng Hậu nói như vậy, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Vốn tưởng rằng không còn hy vọng, không nghĩ đến Hoàng Hậu còn hứa cho nàng một vị trí trong tứ phi. Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn không có con, dòng dõi trong nhà cũng không quá cao, có thể nằm trong hàng nhất phẩm phi vị đã là điều vô cùng khó khăn, cho dù nàng so với Trịnh Phi thấp hơn một chút, như vậy nàng cũng đã cảm thấy mỹ mãn.

"Được rồi, trước hết chính là nói cho các ngươi biết một chút, các ngươi cứ an tâm". Triệu Yên Dung vuốt xúc xắc, liếc ba người các nàng một cái cười nói: "Những lời này khi ra khỏi Chiêu Dương điện không thể nói ra, bằng không để người bên ngoài nghe thấy sẽ tạo nên sóng gió gì, bản cung nhất định sẽ không thừa nhận, đến lúc đó các người đừng có đến tìm ta khóc than".

Mọi người cùng nhau nở nụ cười.

Nhưng là Trương Chiêu nghi đánh mạt mược thật sự rất tệ, dạy như thế nào cũng không được. Bảo Châu công chúa ngủ một hồi lại đòi muốn mẫu thân, Hoàng Hậu đành để nàng rời khỏi hội đánh bài, kéo Bạch Lộ vào để lấp chỗ trống.

Bạch Lộ nào dám cùng ba vị chủ tử cùng ngồi một chỗ đánh bài, tay run mắt hoa, mông cũng không dám ngồi thẳng chỉ ngồi nửa mông. Chưa đánh đến nửa vòng đã bị Hoàng Hậu đá xuống, cuối cùng vẫn là Mộc Lan thay chỗ, các nàng mới có thể đánh đến vui vẻ cao hứng.

Đến trời tối muộn, Hoàng Hậu lại để ba vị cung phi dùng cơm, ăn cơm xong lại tụ thành một chỗ đánh thêm tám vòng, cho đến khi tiểu công chúa ngáp đòi ngủ ba người mới cảm thấy thỏa mãn hồi cung.

Buổi tối ở cổ đại trừ bỏ có yêu tinh đánh nhau cũng không có trò gì để giải trí, hiển nhiên vừa qua khắc đầu tiên của giờ hợi, Triệu Yên Dung liền chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Trong đình viện có cây có nước, rất thích hợp là nơi cư trú của muỗi, hiện tại là mùa hè, màn ngủ vừa dày vừa nặng đã được đổi thành màn trướng băng lụa mỏng nhẹ, Bạch Lộ tay cầm huân đồng ở xung quanh màn trướng xông hương thơm thoang thoảng thuận tiện đuổi muỗi, Đan Phong cầm bó lá Ngải nhỏ treo trên góc màn bên cạnh, Mộc Lan giúp nàng tháo trâm, khuyên tai trang sức, cởi áo khoác, đang định lăn đến giường ngủ một giấc thật ngon, không nghĩ đến vừa mới nằm xuống, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.

"Có chuyện gì xảy ra?" Triệu Yên Dung ngồi vụt dậy, mày nhíu lại "Bên ngoài sao lại lộn xộn như vậy?"

Bạch Lộ nghiêng đầu, nghe động tĩnh bên ngoài, do dự nói: "Như thế nào nghe giống như là tiếng của Thanh Mặc ở bên cạnh Hoàng Thượng?"

Trên mặt Đan Phong vui vẻ nói: "Không lẽ là Hoàng Thượng đến?"

"Sẽ không, hôm nay Hoàng Thượng còn phải đến Vĩnh Phúc cung". Triệu Yên Dung xuống giường, mặc thêm áo khoác, thúc giục nàng ra ngoài xem: "Đi nhìn xem là có chuyện gì?"

Đan Phong vội vàng chạy đi ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã quay trở lại. "Nương nương, kiệu của Hoàng Thượng đã sắp đến cửa của Chiêu Dương điện, Đức Bảo công công cho Thanh Mặc đến đây báo một tiếng, nói ngài không cần đi tiếp giá, Hoàng Thượng sẽ trực tiếp đến đây".

Mộc Lan nghe xong không nén được cười thành tiếng, Hoàng Hậu đẩy Hoàng Thượng đến chỗ Đoan phi ở Vĩnh Phúc cung, tính theo canh giờ này, chỉ sợ là Hoàng Thượng đến đó ngồi một chút rồi rời khỏi. Thật đúng là chuyện gì cũng không có làm.

Mày Triệu Yên Dung cũng nhíu chặt lại, Lý Duệ không phải là người làm việc qua loa cẩu thả, hắn cũng không phải tiểu tử không biết chuyện. Nếu đã đồng ý đến Vĩnh Phúc cung, sẽ không có đạo lý trở lại ngủ. Đến chỗ của Đoan phi, nhưng cả đêm lại quay về Chiêu Dương điện, đây không phải là gây chuyện cho nàng sao?

Đang suy nghĩ, Lý Duệ đã bước vào.

"Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế". Hoàng Hậu cùng cung nhân trong điện vội vàng quỳ xuống hành lễ với Hoàng Thượng.

Lý Duệ không nói gì, chỉ phất phất tay, Đức Bảo theo sát phía sau hiểu ý hắn, liếc mắt ra hiệu cho cung nhân trong điện, tất cả cùng nhau lui ra ngoài.

"Ngài đây là bị làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt Lý Duệ ửng hồng, vẻ mặt không giống với bộ dáng mọi ngày, Triệu Yên Dung bước lên phía trước cởi áo choàng cho hắn, kéo hắn đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tự tay rót cho hắn ly trà.

Lý Duệ uống một hơi cạn chung trà xuống bụng, trên trán có chút mồ hôi, nhưng mà vẻ mặt cũng đã thả lỏng một chút.

"Cái tiện nhân kia..."Hắn oán hận mắng một tiếng.

Triệu Yên Dung biết Lý Duệ không phải mắng nàng, nghĩ tới nghĩ lui, bị hắn mắng thành như vậy cũng chỉ có thể là Đoan phi. Cũng không biết Đoan phi như thế nào lại xui xẻo như vậy, nàng thật vất vả đưa Hoàng Thượng đến chỗ của nàng ta, lại làm cho Lý Duệ nổi giận đùng đùng rời đi, cũng không biết nàng đã làm cái gì.

Nghĩ muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, lại thấy vẻ mặt chờ đợi của Lý Duệ nhìn nàng, mắt hắn có chút đỏ: "Yên Dung, trên người nàng có tốt không?"

Cái gì tốt? Triệu Yên Dung sợ run một hồi lâu mới phản ứng được hắn hỏi cái gì, trên mặt nóng lên, nâng tay liền bấm hắn một cái, nhưng mà vẫn thành thật gật đầu nói: "Hôm qua buổi tối đã sạch sẽ".

Lý Duệ thở phào một cái, không nói hai lời, bắt đầu cởi bỏ quần áo của nàng.

"Nè, nè, ngài muốn làm cái gì đây?"

Cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ dáng gấp gáp như khỉ của hắn, giống như có người cầm roi rượt hắn.

Triệu Yên Dung chỉ kịp kêu lên hai tiếng, đã bị hắn khiêng lên vai, đặt ở trên giường.

"Trên người ngài có mùi gì vậy?"Bởi vì dựa vào rất gần, mũi Triệu Yên Dung dựa vào trên vạt áo của hắn, một mùi hương ngòn ngọt sộc thẳng vào mũi.

Thanh ngọt tinh khiết mùi lê, còn có thêm vài mùi hương thoang thoảng khác mà nàng không biết rõ là mùi gì, phức tạp lại có chút đơn giản, giống như có chút hỏa nho nhỏ theo mùi hương đưa vào mũi, chui vào cơ thể, đốt cháy máu trong khắp cơ thể.

Nam nhân hô hấp hỗn loạn, mang theo cơ thể nóng rực đè nàng xuống dưới, bao trùm cả hô hấp của nàng, toàn bộ đều nuốt xuống.

"Nàng ta hạ dược?" Triệu Yên Dung bị Lý Duệ hôn đến ánh mắt mơ màng bỗng thanh tỉnh, nhiệt độ cơ thể nam nhân nóng như lửa đốt cùng vị trí kia cứng rắn nóng hổi nói cho nàng biết, hắn nhẫn nhịn một đường đến đây có bao nhiêu khó chịu.

"Hô.." Lý Duệ một tay chống lấy thân thể của mình, mày rậm nhíu lại thật chật hít sâu một hơi: "Trước kia ta chưa từng ngửi qua, có thể là Thái Hậu ban cho nàng kích tình hương".

Lý Duệ thích ở thời điểm hoan ái cho thêm chút hợp hoan hương để trợ hứng, nhưng cũng chỉ có công dụng trợ hứng, cũng không có tác dụng lớn như vậy. Có thể làm cho nam nhân như Lý Duệ mất kiểm soát, hương này cũng thật rất lợi hại.

Chắc là Lý Duệ nhớ đến lời hứa với chính mình, cũng bởi vì hương khí tác dụng quá mạnh, cho nên mới tức giận như vậy, cũng không để ý Đoan phi giữ lại, vô cùng lo lắng chạy đến đây tìm nàng hạ hỏa. "Nếu hôm nay trên người ta còn không sạch sẽ, ngươi sẽ làm sao bây giờ?"

Triệu Yên Dung tự mình động thủ cởi hết y phục trên người mình, hai tay ôm lấy cổ của Lý Duệ nói: "Vĩnh Phúc cung cách chỗ ta xa như vậy, cũng rất cực khổ cho ngươi phải chịu đựng".

Lý Duệ liếm liếm môi, lấy chóp mũi của mình cọ vào chóp mũi của nàng, thanh âm có chút khàn khàn: "Biện pháp hôm qua người dùng cũng rất tốt, nếu hôm nay ngươi còn không thuận tiện, chúng ta làm như ngày hôm qua cũng được".

[1]



[2]



[3]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện