Edit: Đỗ Tu dung
Beta: Nỹ Dung hoa
Triệu gia Nhị tiểu thư tự mình làm nhục, Quốc trượng bị đánh.
Triệu Thanh Dung ở Thanh Lương điện sống một ngày mà dài như cả một năm.
Cuộc sống nơi này vô cùng khắc nghiệt, hằng ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy, gánh nước, quét sân, giặt quần áo, nhóm lửa, làm tất cả các công việc của hạ nhân.
Nàng làm từ lúc mở mắt đến lúc còn nửa cái mạng mới được bò đi ngủ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ ở trong một xó xỉnh nhỏ hẹp.
Nàng đến Thanh Lương điện đã được tầm mười ngày, nhưng chưa từng bước chân ra khỏi hậu viện. Cả Thanh Lương điện chỉ có một vị Đồng Mỹ nhân, nghe nói cũng không được sủng ái, đã hơn mười ngày cũng chẳng thấy Hoàng thượng ngó ngàng đến.
Triệu Thanh Dung lặng lẽ tìm một tiểu cung nữ nhìn có chút vụng về để hỏi thăm, Thanh Lương điện này trước kia vốn cho một vị phi tần bị Tiên đế vắng vẻ ở, về sau Hoàng đế đăng cơ, nơi này liền để trống. Đồng Mỹ nhân chuyển đến đây đã tầm bốn tháng, Hoàng đế lại chưa từng đến một lần.
Triệu Thanh Dung vừa nghe, tâm liền lạnh buốt.
Hoá ra là nàng bị phân tới Lãnh cung. Nếu vẫn cứ ở chỗ này, nàng đến một cơ hội gặp Hoàng đế đều không có, nói gì đến tiền đồ? Nàng ở Triệu gia chịu khổ nhiều như vậy, bị hai ma ma dày vò một tháng trời, chính là để một ngày bản thân có thể diện kiến long nhan, chiếm được ân sủng. Nếu sớm biết nàng tiến cung chỉ để làm một cung nữ thô bỉ, nàng không bằng ở nhà làm tiểu thư lá ngọc cành vàng!
Triệu Thanh Dung lòng nóng như lửa đốt, trong lòng thầm oán trách Triệu Yên Dung. Tỷ tỷ nhất định là lo sợ mỹ mạo của nàng, một ngày kia nàng nếu như được Hoàng đế ân sủng tỷ tỷ sẽ bị vắng vẻ, cho nên mới cố ý sắp xếp như vậy. Chính là không muốn để nàng có cơ hội được gặp Hoàng thượng!
Có điều hiện tại nàng thân nơi thâm cung, không có phụ thân và tổ mẫu làm chỗ dựa. Một thân một mình, có truyền lời ra ngoài cũng chẳng tác dụng gì.
Nếu nàng đã vào cung, đích trưởng tỷ lại là Hoàng hậu, nàng liền không thể để bản thân cứ như vậy bị vùi lấp ở nơi này. Triệu Thanh Dung đã có chủ ý liền đi khắp nơi tìm kiếm cơ hội, nàng nói với bất kì người nào có thể gặp được, muốn các nàng có thể truyền đi khắp cung chuyện của mình.
Nàng là muội muội ruột của Hoàng hậu, Hoàng hậu thân là quốc mẫu, lại để muội muội mình ở trong cung làm việc nặng. Chỉ cần nàng ta muốn giữ chút thể diện, liền không thể không đón nàng ra khỏi nơi này, cẩn thận chăm sóc.
Cũng thật không ngờ, nỗ lực lần này của Triệu Thanh Dung quả thật thu được kết quả. Dần dần, tin tức muội muội Hoàng hậu ở Thanh Lương điện làm cung nữ càng ngày càng phát tán rộng rãi trong cung.
Phải đến khi Huệ Phi đến chỗ Đồng Mỹ nhân thì mới biết được hành động lớn mật của nha đầu này.
Huệ Phi tính tình hào phóng, thẳng thắn, nghe nói thứ muội của Hoàng hậu ở Thanh Lương điện làm cung nữ, liền không kìm nén nổi tò mò trong lòng, dẫn theo cung nữ tới xem rõ một hai.
Vừa nghe Huệ Phi nương nương muốn gặp mình, Triệu Thanh Dung liền kìm nén không được kích động, lập tức muốn đi qua, nhưng đi tới cửa lại ngừng lại. Đầu óc vừa xoay chuyển, nàng liền nói với cung nữ truyền lời: "Tỷ tỷ cứ đi trước. Dù gì cũng là gặp nương nương, ta phải đổi lại một thân quần áo sạch sẽ mới được."
Các cung nhân trong điện này đều đã được Đồng Mỹ nhân dặn dò qua, ai cũng không được cùng nàng thân cận, nên vừa nghe Triệu Thanh Dung nói muốn thay quần áo, cung nữ kia cũng không đợi nàng, đáp một lời liền trở về trước.
Triệu Thanh Dung đổi lại một thân quần áo cũ, còn lấy kéo cắt thủng vài chỗ, vò loạn đầu tóc, làm chính mình trở lên nhếch nhác. Tàn nhẫn hơn, nàng lấy chày gỗ giặt quần áo để phía sau cửa đánh mạnh vài cái vào cánh tay, đùi của chính mình, đau đến nước mắt lưng tròng. Lúc này mới khập khiễng đến viện trước gặp người.
Đồng Mỹ nhân đang tươi cười nói chuyện cùng Huệ Phi nương nương, liền thấy một người đầu bù tóc rối nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào, làm nàng giật cả mình.
"Đây là người nào? Sao lại không có quy củ như vậy, còn không mau kéo xuống!"
Triệu Thanh Dung cũng chỉ gặp qua Đồng mỹ nhân một lần vào ngày được phân đến Thanh Lương điện, về sau cũng chưa từng gặp lại. Bây giờ chỉ thấy Đồng thị yêu kiều ngồi ở bên dưới, mà phía trên là một vị phu nhân trẻ tuổi, búi tóc triều vân vọng nguyệt, trên đầu cài một cây trâm ngọc bái vân kim phượng năm đuôi. Mặc một kiện áo được thêu từng cụm hoa hồng đỏ tươi, thân váy bằng gấm bát cẩm may hoa mai màu vàng tơ. Dung mạo sáng láng, lông mày sắc nét kết hợp cùng đôi mắt to linh động, trên tay đeo một chuỗi vòng san hô đỏ, cả người tràn đầy sức sống vui tươi. Trong lòng nàng liền rõ vị này chính là Huệ Phi nương nương.
Triệu Thanh Dung lập tức quỳ xuống, dập đầu với Huệ Phi, nghẹn ngào nói: "Nô tỳ Triệu Thanh Dung, thỉnh an nương nương, nương nương thiên thu vạn phúc."
Huệ Phi không nghĩ tới muội muội Hoàng hậu lại thành bộ dạng thảm hại như vậy, quả thật là bị dọa sợ.
Nàng không thích bộ dáng kiều mị của Đồng Mỹ nhân, nhưng nàng cũng biết Đồng thị có thể từ một cung nữ bò được đến vị trí Mỹ nhân, hẳn là không thiếu thủ đoạn cùng tâm cơ. Đừng nói đối phương là muội muội Hoàng hậu, dù là một cung nữ bình thường, Đồng mỹ nhân nếu muốn thu thập cũng sẽ thu dọn sạch sẽ. Tuyệt đối sẽ không để người thê thảm như vậy mà xuất hiện trước mặt người khác.
Huệ Phi cầm khăn tay che miệng, đôi mắt quét đi quét lại mấy lần giữa Triệu Thanh Dung đang quỳ trên mặt đất và Đồng thị ngồi bên dưới. Qua một hồi, nàng mới nhẹ hẵng giọng, nói: "Đồng thị, đây là có chuyện gì?"
Đồng Mỹ nhân nhất thời cũng bị dọa đến, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, nàng bình tĩnh lại, cười với Huệ Phi, nói: "Nô tì biết nói thế nào bây giờ, bản thân nô tì cũng cảm thấy thật ngoài ý muốn. Lúc trong Trung điện phân người đến, nô tì thấy phụ thân Triệu cung nữ là nhất phẩm thượng thư, lại là thứ muội của Hoàng hậu nương nương, nên đã đặc biệt yêu cầu hạ nhân phải đối xử cẩn thận, không thể coi nhẹ. Như thế nào hiện tại lại.... Triệu Thanh Dung, ngươi có phải bị ngã hay va ở đâu rồi không?"
Triệu Thanh Dung khóc lóc nói: "Mong Huệ Phi từ bi, có thể giúp nói một tiếng với Hoàng hậu nương nương, cầu Người đưa nô tỳ đến nơi khác. Nơi này... nơi này..., nô tỳ sợ nếu thêm vài ngày nữa liền không gặp được Người nữa rồi..."
Sắc mặt Huệ Phi trầm xuống, cũng không phải bực mình Đồng thị làm việc tắc trách.
Nếu như Triệu Thanh Dung ở Thanh Lương điện thực sự chịu khổ đi chăng nữa, đến gặp nàng cũng nên rửa mặt chải đầu sạch sẽ, đây cũng là lễ nghi tỏ sự tôn trọng với bề trên. Vậy mà nàng ta lại đem chính mình biến thành bộ dáng người không ra người quỷ ra không quỷ, chẳng phải là cố ý cho nàng nhìn sao?
Muội muội này của Hoàng hậu thật đúng là thú vị.
"Đồng thị, đây là ngươi không đúng rồi. Nàng là muội muội Hoàng hậu, thiên kim nhà Thượng thư, ngươi sao có thể chà đạp như vậy!"
Đồng Mỹ nhân vội vàng quỳ xuống: "Nương nương, ngài đừng nghe nàng ta nói bậy. Nàng ở Thanh Lương điện của nô tì không thiếu ăn, cũng chẳng thiếu mặc. Bình thường nô tì cũng chỉ để nàng làm chút việc nhẹ nhàng, Hoàng hậu nương nương còn ở đó, trong cung này từ trên xuống dưới, nào ai có lá gan dám khi dễ nàng? Nô tì từ lúc nàng đến, cũng chưa từng bạc đãi nàng. Cũng không biết là nơi nào đã đắc tội Triệu gia tiểu thư, thế nhưng lại vu oan giá họa cho nô tì như vậy."
"Thế bộ dáng kia của nàng là như thế nào?" Huệ Phi chỉ vào Triệu Thanh Dung, "Lại dám mang bộ dáng như vậy đến nơi này cáo trạng với bổn cung."
Đồng Mỹ nhân vừa nghe Huệ Phi nói, trong lòng đã hiểu rõ vài phần, âm thầm cười lạnh. Đúng là tự tìm đường chết mà, bây giờ ta có muốn che trở nguơi cũng không được nữa rồi.
"Nô tì vừa cho người đi gọi nàng, không bằng đem cung nữ kia tìm đến hỏi một chút." Nói xong, nàng vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, vẫy tay để người đi tìm cung nữ truyền lời tới.
"Ối!" Cung nữ kia đi vào trong điện, lập tức nhìn thấy Đồng Mỹ nhân quỳ trên mặt đất, mà Triệu Thanh Dung thì vừa quỳ vừa khóc. Nàng lại nhìn thảm trạng của Triệu Thanh Dung, bị dọa sợ, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ phải hành lễ thỉnh an hai vị chủ tử trước.
"Nàng ta sao lại biến thành như vậy?" Đồng Mỹ nhân chỉ vào Triệu Thanh Dung hỏi nàng.
"Nô tỳ cũng không biết được, vừa rồi vẫn còn tốt lành." Cung nữ kia đầy bụng nghi ngờ mà nhìn Triệu Thanh Dung, nói: " Vừa nãy, nàng ta nói trước khi diện kiến Huệ Phi nương nương cần phải đổi lại quần áo, bảo nô tỳ đi trước, nàng ta thay xong sẽ tự mình tới hành lễ thỉnh an, nô tỳ còn có việc nên liền đi rồi. Nô tỳ thật không biết mới chỉ một lúc không thấy nàng ta, nàng ta lại biến thành bộ dáng như vậy...... Hay là nàng ở chỗ nào bị ngã rồi?"
Triệu Thanh Dung khóc lóc, thỉnh thoảng lại sợ hãi mà liếc nhìn Đồng Mỹ nhân, một bộ dáng không dám nói gì. Chỉ lặng lẽ kéo ống tay áo lên, để lộ ra khối sưng đỏ lớn trên cánh tay.
Huệ Phi trong lòng đã rõ ràng, liền nói với Đồng Mỹ nhân: "Cung nữ này là người trong cung của ngươi, dĩ nhiên là sẽ nói giúp cho ngươi rồi. Vậy còn vết thương trên người Triệu cung nữ lại là chuyện gì?"
Đồng Mỹ nhân quay đầu lại liếc nhìn vết thương Triệu Thanh Dung làm lộ ra, nhịn không được cười ra tiếng.
Thật đúng là thiên kim tiểu thư nhà quan chưa từng chịu qua khổ, đến một chút thường thức đơn giản cũng không hiểu. Nếu là nàng ở trong cung bị ngược đãi, bị người đánh, vết thương trên người sao có thể mới như vậy?
Đồng mỹ nhân khinh thường liếc Triệu Thanh Dung, nói: "Nương nương, không bằng bây giờ mời một vị y nữ đến xem cho Triệu cung nữ. Để xem vết thương này của nàng là bị đánh từ lúc nào, như thế nào thành ra như vậy. Nô tì nhớ rõ trong cung có một vị Đổng y nữ, rất biết nghiệm vết thương."
Huệ Phi lập tức gật đầu, phái người đi mời vị Đổng y nữ kia đến.
Triệu Thanh Dung không biết trong cung còn có y nữ biết nghiệm vết thương, trong lòng lập tức có chút hốt hoảng. Chỉ là việc đã đến nước này, nàng không thể quay đầu, chỉ có thể cắn răng gắng gượng.
Nơi ở của các y nữ cách Thanh Lương điện không xa, chỉ một lúc, nữ quan của Huệ Phi liền dẫn một vị y nữ tuổi chừng bốn mươi đến.
Y nữ đến hành lễ với hai vị cung phi, liền ngồi xuống cẩn thận xem xét vết thương trên người Triệu Thanh Dung, đầu lông mày dần dần nhăn lại.
"Đổng y nữ, vết thương trên người vị cung nữ này ngươi đã xem cẩn thận chưa?" Huệ Phi hỏi.
"Bẩm nương nương, đã nhìn kỹ."
"Vậy ngươi nói, những vết thương này là từ lúc nào có, đại khái là bị cái gì thương đến, lại là bị thương ra sao." Huệ Phi nói.
"Cái này......" Đổng y nữ chần chờ một lát rồi đáp, "Vết thương này rất mới, màu sắc vết bầm tươi, hình dạng lại rõ ràng, cho nên thời điểm bị thương không thể vượt quá một canh giờ."
Huệ Phi gật gật đầu, nói với nữ quan bên người: "Nếu như vậy, vào thời điểm chúng ta đến đây thì nàng bị thương."
Đổng y nữ lại nói: "Nhìn vết thương trên đùi và cánh tay của vị cung nữ này thì giống như bị đánh bởi một vật thô to như cây gậy."
Đồng Mỹ nhân nhếch khóe miệng, đã có người đi cầm chày gỗ giặt quần áo đưa đến: "Đây là từ trong phòng Triệu cung nữ lục soát ra, mời y nữ nhìn một chút, có phải hay không là vật này?"
Đổng y nữ cầm lấy chày gỗ so sánh với vết thương trên ngườiTriệu Thanh Dung, khẳng định nói: "Hẳn là vật này, cho dù không phải, cũng là vật có hình dạng tương tự như vậy."
Huệ Phi gật đầu nói: "Ngươi tiếp tục."
Đổng y nữ lại nhìn Triệu Thanh Dung một chút, mới nói: "Nương nương, còn về như thế nào bị thương, nô tỳ thật không biết có nên nói hay không."
Khóe miệng Huệ Phi hơi cong lên, bàn tay để hình hoa lan (ngón cái chạm nhẹ vào ngón giữa) nhẹ nâng, cất cao giọng nói: " Cái gì mà nên nói hay không nên nói, cứ đúng sự thật mà nói."
"Vâng!" Đổng y nữ được Huệ Phi phân phó, liền cầm chày gỗ đến trên người Triệu Thanh Dung ướm ướm.
"Mời nương nương xem, nếu là có người lấy cây chày hành hung đánh người, vết thương phải là hướng ra phía ngoài, bên trong rộng bên ngoài hẹp. Nhưng nương nương nhìn xem, vết thương trên cánh tay và đùi của vị cô nương này đều là ngược lại. Nói cách khác, người cầm đã cầm ngược cây chày. Chỉ là phần đầu của cây chày thô tròn, lại là quanh năm sử dụng, nên đã bị mài cực nhẵn, nếu là cầm ngược, có thể cầm được không đã là một chuyện, càng đừng nói đến cầm đi đánh người, chỉ sợ là vừa chạm vào người, cây chày liền bị văng ra rồi."
Huệ Phi chẳng rỗi nghe nàng giải thích, nhấc tay lên nói: "Nói những thứ vô nghĩa này làm cái gì, rốt cuộc là như thế nào ngươi cứ việc nói thẳng."
Đổng y nữ nhấc áo lên, lại cúi lạy một lần rồi nói: " Bẩm nương nương, nô tỳ có thể khẳng định, vết thương này không phải là bị người khác đánh, mà là vị Triệu cung nữ này tự tay cầm chày gỗ đánh mình."
Triệu Thanh Dung vừa nghe nàng nói như vậy, thiếu chút nữa ngất xỉu, liên tục thét lớn: "Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy. Ai khi không lại xuống tay tàn nhẫn như vậy với chính mình!"
Đổng y nữ hơi hơi mỉm cười nói: "Không sai. Con người đều là sợ đau. Nhìn cô nương cũng là người từ nhỏ được nâng niu chiều chuộng, hẳn là càng sợ đau, cho nên xuống tay càng lúc càng nhẹ. Vết thương ở giữa cánh tay hẳn là vết thương đầu tiên, khi đó ngài còn không biết nặng nhẹ, xuống tay đủ tàn nhẫn, hẳn là rất đau phải không."
Triệu Thanh Dung hít một ngụm khí lạnh. Y nữ trong cung sao lại lợi hại như vậy, nói như tận mắt chứng kiến vậy.
"Về sau ngài xuống tay liền không còn mạnh như vậy nữa, cho nên thương chỉ là ngoài da không thương tới xương cốt. Vết thương trên đùi ngài thoạt nhìn thì thấy đáng sợ, đều là cục ứ đỏ, kỳ thật cũng là bị thương một chút da thịt, máu ở chỗ đó bị ứ lại, nhìn có chút dọa người thôi, đều là vết thương nhẹ."
Huệ Phi lắc lắc tay, ý bảo Đổng y nữ không cần nói thêm gì nữa, lạnh mặt nói: "Y nữ vất vả, trước đi xuống lĩnh thưởng. Người đâu đỡ Đồng thị đứng lên. Việc này bổn cung sẽ tự mình đi bẩm với Hoàng hậu."
Nói xong liền đứng dậy muốn đi.
Triệu Thanh Dung bị dọa đủ, vốn muốn thiết kế hố vị Đồng Mỹ nhân này một phen, để Huệ Phi thấy nàng bị ngược đãi, tiện truyền lời đến Hoàng hậu đưa nàng đến nơi khác. Không nghĩ tới chỉ cần một y nữ thì lời nói dối của nàng liền bị bóc trần. Vu hãm cung phi, đây là tội gì, lại phải chịu hình phạt ra sao? Dù Triệu Thanh Dung chỉ là cung nữ vừa mới tiến cung cũng biết tội danh này nghiêm trọng đến mức nào.
Nếu tội danh được chứng thực, đời này của nàng coi như hủy.
Triệu Thanh Dung sắc mặt tái nhợt, bò lên vài bước: "Nương nương, nương nương, y nữ kia nhất định là nhìn lầm rồi. Nô tỳ không có nói dối, không có nói dối! Cầu nương nương khai ân, cầu nương nương khai ân!"
Huệ Phi mắt lạnh nhìn nàng, cười khẩy một tiếng nói: "Có phải nói dối hay không, Hoàng hậu và Hoàng thượng đều sẽ định đoạt, còn chưa đến lượt ngươi tới kêu oan. Đồng thị, ngươi trước tìm người đến trông chừng nàng, đừng để nàng lại có thêm vết thương, tránh cho lúc diện kiến Hoàng hậu lại không nói được rõ ràng."
Đồng mỹ nhân tuy rằng quỳ đến hai đầu gối tê dại, nhưng trên mặt ý cười rạng rỡ, hành lễ với Huệ Phi nói: "Xin Nương nương yên tâm, nô tì chắc chắn sẽ trông nom cẩn thận, nhất định không để việc ngoài ý muốn nào xảy ra."
Chờ Huệ Phi đi xa, Đồng Mỹ nhân cười đi đến trước mặt Triệu Thanh Dung, ngồi xổm xuống, vốn định nói vài lời châm chọc. Nhưng ngẫm lại người ta dù gì cũng là muội muội Hoàng hậu, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật. Bản thân cũng không cần làm quá tuyệt tình, vì thế chỉ cười nhìn nàng vài lần, liền phân phó người đem nàng trói lại.
"Các ngươi đi chọn một chỗ an tĩnh, nhốt nàng lại. Nếu như nàng làm loạn, liền bịt miệng nàng lại. Hết thảy chờ ý chỉ của Hoàng hậu nương nương đi."
Huệ Phi ngồi trong kiệu, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, nhắm mắt dưỡng thần.
Cung nữ đi bên kiệu chần chờ một chút hỏi: "Nương nương, việc này ngài thật muốn đi nói với Hoàng hậu nương nương sao? Vị kia thế nhưng là muội muội ruột của nàng đó."
Huệ Phi nở nụ cười: "Muội muội? Đó là thứ muội do di nương sinh! Không phải từ một bụng mẹ ra, chưa chắc đã coi đối phương là tỷ muội. Cũng giống như một loại gạo nuôi trăm dạng người, hôm nay coi như được mở mang tầm mắt rồi. Ngươi nói xem nương nương là một người vừa quý khí, tâm tư lại linh lung như vậy, muội muội ruột thế nào lại không có đầu óc như thế? Chẳng trách nương nương lại sắp xếp nàng đến một nơi hẻo lánh như Thanh Lương điện. Đây là không muốn muội muội làm xấu mặt mình đi."
"Ý ngài là, Hoàng hậu nương nương cố ý đem muội muội sắp xếp đến Thanh Lương điện?"
"Đây không phải hỏi thừa sao? Bằng không ngươi cho rằng ai dám có lá gan để muội muội Hoàng hậu tiến cung làm cung nữ?" Huệ Phi cười lạnh nói, "Người kể ra cũng có vài phần tư sắc, chính là quá tự cho mình là thông minh, thủ đoạn lại thô thiển khó coi, không làm nên trò trống gì. Bây giờ bổn cung liền đi đưa cho Hoàng hậu nương nương một cái ân tình, để nàng có thể danh chính ngôn thuận mà xả giận."
Cung nữ bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Đúng vậy, nương nương ngài ngày thường liền cùng Hoàng hậu đi lại gần, đợi đến thời điểm tấn vị, Hoàng hậu nương nương cũng có thể nhìn đến phần nhân tình này mà giúp nương nương sắp xếp một phân vị tốt."
Huệ Phi vén lên nửa mành kiệu, cười nhìn cung nữ, đưa tay ra hiệu im lặng.
Huệ Phi đến cũng thật đúng lúc, Hoàng thượng hiện đang ở trong Chiêu Dương điện.
Buổi trưa nhàn nhã không có việc, Hoàng thượng đang cùng Hoàng hậu đánh cờ. Triệu Yên Dung kiếp trước chưa từng chạm qua cờ vây, sau lại xuyên đến trong thân thể này. Mặc dù có được hơn phân nửa ký ức của chủ trước, nhưng kỳ nghệ chung quy vẫn chỉ là nửa vời. Trùng hợp là Hoàng đế cũng kỳ nghệ không tinh, nhưng lại đặc biệt thích. Hai cái kỳ nghệ nửa vời, kẻ tám lạng người nửa cân, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Khi bên ngoài bẩm báo Huệ Phi cầu kiến, Hoàng đế đang do dự nước cờ tiếp theo nên hạ ở đâu, nghe xong bẩm báo liền không kiên nhẫn mà phất tay nói: "Lúc này đến làm phiền cái gì? Bảo nàng quay về Thúy Bình cung của nàng đi, trẫm cùng Hoàng hậu còn đang bận."
"Hoàng thượng với thần thiếp nào có bận gì đâu, mau để Huệ Phi vào thôi." Hoàng hậu làm loạn cả bàn cờ một phen, "Lúc này đến, Huệ Phi nhất định là có chuyện gì quan trọng, ván này chúng ta chơi lâu như vậy cũng không phân được thắng bại, thôi để hôm khác lại chơi tiếp đi."
Hoàng đế cảm thấy thắng lợi đã ngay trước mắt, vốn có thể lập tức nhổ trại xuất quân, thế như chẻ tre áp đảo Hoàng hậu, một hơi đánh cho Hoàng hậu không còn mảnh giáp, vậy mà lại bị Hoàng hậu một tay làm loạn. Liền cho rằng đây là Hoàng hậu mượn cơ hội làm rối, đem ván cờ bản thân phải thua không thể nghi ngờ biến thành hoà.
Hoàng đế đối với hành vi bịt tai trộm chuông của Hoàng hậu tỏ vẻ xem thường, nhưng nghĩ lại, mình một đấng nam nhân, cũng nên nhường nhịn nữ nhân càn quấy này một chút. Cho nên liền phất phất tay tỏ vẻ rộng lượng, không cùng Hoàng hậu so đo.
Mà Triệu Yên Dung lại cảm thấy, hoàng đế đã có xu hướng bị đánh bại, hơn nữa phải làm chính mình rõ ràng có thể thắng mà phải chuyển thua thật sự là vô cùng hao tổn tinh thần. Nhưng vừa rồi đã liên tiếp thắng hoàng đế hai ván, nếu lại thắng tiếp thì cũng thật không phải. Cho nên Huệ Phi đến thật đúng lúc, để nàng không cần phải vắt hết óc suy nghĩ phải như thế nào mới có thể không lộ sơ hở, bất động thanh sắc giữ lại thể diện cho Hoàng đế.
Vì thế lúc Huệ Phi tiến vào, liền thấy Đế Hậu hai người ngồi hai bên, một người chống cằm, một người nâng mặt, ở giữa là một bàn cờ trống không, mà sắc mặt hai người lại không khác nhau là mấy.
Huệ Phi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ngạc nhiên là vì không ngờ Hoàng thượng lại ở đây, mừng rỡ là vì đã nhiều ngày không gặp được Hoàng thượng dĩ nhiên lại ở chỗ này bị nàng đụng phải.
Huệ Phi cao hứng đến mặt đều đỏ, hành lễ với hai người, Hoàng hậu để nàng ngồi bên cạnh mình, Huệ Phi vô cùng cao hứng ngồi xuống.
"Thì ra Hoàng thượng ở chỗ này chơi cờ." Huệ Phi lấy lòng Hoàng đế nói, "Hoàng thượng kỳ nghệ cao thâm, trong cung không ai có thể thắng được. Không biết Hoàng hậu nương nương có thể tiếp Hoàng thượng mấy chiêu đây?"
Mặt Hoàng thượng tối sầm lại, cao thâm cái rắm. Hiện tại hắn mới biết, trước kia mấy nữ nhân này chỉ là nịnh nọt chơi với hắn, không một ai chịu dùng bản lĩnh thật sự.
Cũng chỉ có Hoàng hậu thành thật, không lừa gạt hắn. Hắn cùng Hoàng hậu chơi cờ đều liên tiếp thua hai ván, thật vất vả đến một ván này có thể lật bàn, lại bị Huệ Phi không mắt không mũi làm hỏng....
Hoàng hậu cười tủm tỉm nói: "Đây không phải là đang chơi sao, đánh đến đánh lui cũng chỉ có hòa, không thú vị, thôi không chơi nữa."
Hoà? Hoàng hậu vậy mà không nhường Hoàng thượng?
Huệ Phi từ đáy lòng khâm phục sự gan dạ của Hoàng hậu, xem ra Đế Hậu hai người mấy ngày này quả nhiên là gắn bó thân mật như keo sơn. Ngay cả trước kia Dung phi được sủng ái như vậy, cũng không dám đánh cờ thắng Hoàng thượng.
Lý Duệ gõ gõ ngón trỏ trên bàn cờ: "Huệ Phi sao lúc này lại có thời gian tới gặp Hoàng hậu? Đây là có chuyện gì vậy?"
Huệ Phi nhớ tới chuyện Triệu Thanh Dung, chính là không rõ ý tứ của Hoàng hậu. Bây giờ nàng nói ra trước mặt Hoàng đế, vạn nhất không hợp tâm ý Hoàng hậu thì sao? Có thể hay không làm hỏng chuyện?
Nghĩ vậy, nàng liền có chút do dự, không dám nói.
Triệu Yên Dung thấy nàng ấp a ấp úng, liền biết có lẽ là có vài lời không muốn Hoàng thượng nghe được, liền cười nói với Lý Duệ: "Huệ Phi tỷ tỷ đây là muốn nói chuyện tư mật nơi khuê phòng với thiếp thân, ngài một đại nam nhân ở đây, ai còn không biết xấu hổ mà nói ra chứ. Ngài cũng ở trong phòng gần cả ngày rồi, không bằng ra ngoài phơi nắng một chút đi?"
Lý Duệ cười lạnh một tiếng nói: "Được, bây giờ đến trẫm cũng muốn đuổi ra ngoài rồi."
Triệu Yên Dung cười đẩy đẩy hắn, lại gọi Mộc Lan cùng Đức Bảo đến hầu hạ hoàng đế thay y phục.
"Mấy con cá chép trong ao nhỏ của thần thiếp nuôi béo lắm rồi, một lát nữa thần thiếp cùng Ngài đi câu cá nhé."
"Trong cái ao nước bé tẹo kia đều là vài con cá đầu óc ngu ngốc, câu có gì vui chứ." Hoàng đế hiển nhiên thập phần khinh thường, "Không bằng đi câu hồ Côn Minh. Trẫm thấy ngày mai thời tiết đẹp, mang cần đi câu vài con cá to về nấu chua. Trẫm nhớ rõ nàng thích ăn."
"Được...được..., đều theo ý ngài." Triệu Yên Dung cười tiễn hắn ra cửa.
Huệ Phi ở một bên đã hoàn toàn nhìn đến choáng váng.
Hoàng hậu vậy mà mở miệng đuổi người, đã vậy Hoàng thượng còn ngoan ngoãn rời đi!
Mỗi lời nói mỗi động tác của hai người đều vô cùng thân mật tự nhiên, phảng phất như lời nói hàng ngày của một đôi phu thê bình thường. Đến không khí xung quanh hai người đều lộ một cỗ hương vị ngọt ngào nhàn nhạt.
Huệ Phi ở một bên nhìn trộm mà vô cùng hâm mộ.
Nhưng nàng cũng không có gì ghen ghét. Hoàng hậu chính là Hoàng hậu, là chính thê của Hoàng thượng, nàng hiện giờ là phi vị nhị phẩm, trong hậu cung, ngoại trừ Quý phi, Đoan phi cũng chẳng còn ai có thể ép buộc nàng. Nàng biết dựa vào dung mạo cùng gia thế của bản thân, cách vị trí sủng phi rất xa, nàng cũng không có cái dã tâm kia, chỉ mong muốn cuộc sống hậu cung có một chút tư vị, thoải mái qua ngày.
Ý tưởng này của nàng ở một mặt nào đó, quả thật là cùng Hoàng hậu có chút không mưu mà hợp, hơn nữa nàng tính tình lanh lẹ, không dựa bên này, cũng chẳng dính bên kia, cho nên so sánh với Trinh phi, Huệ Phi cùng Hoàng hậu đi lại gần gũi hơn một chút.
"Huệ Phi...Huệ Phi...?"
Nghe thấy Hoàng hậu gọi, Huệ Phi mới bừng tỉnh, vội nói: "Thiếp thân thất thố rồi."
Hoàng hậu cong môi cười: "Hoàng thượng tuấn mĩ phi phàm, Huệ Phi tỷ tỷ nhìn đến mất hồn cũng là chuyện bình thường mà."
Huệ Phi xấu hổ, đỏ mặt nói: "Nương nương liền thích trêu đùa thiếp thân. Sao lại không biết thần thiếp đây là nhìn nương nương đến ngơ ngẩn chứ?"
Triệu Yên Dung cười nói: "Thôi đi, ta trên mặt lại không nở hoa, có cái gì đẹp? Trong cung ấy mà, không thiếu nhất chính là mỹ nhân, đủ hình dáng màu sắc, cần gì có nấy. Đủ cho ngươi xem đến hoa mắt."
Mỹ nhân có đẹp hơn nữa cũng không có được tâm Hoàng thượng. Huệ Phi cười lắc lắc đầu, nhích thân mình về phía trước, nghiêng người, nói thầm vào tai Hoàng hậu đầu đuôi sự việc.
Triệu Yên Dung càng nghe đuôi lông mày càng giương cao, cuối cùng kinh ngạc mà nhìn Huệ Phi nói: "Còn có chuyện này?"
Huệ Phi gật gật đầu nói: "Cho nên vừa Hoàng thượng ở đây, thiếp thân mới khó mở miệng. Thần thiếp đã dặn dò Đồng mỹ nhân phái người đem nàng nhốt lại. Việc này người tính xử trí như thế nào? Người là muốn để ra chỗ sáng, hay là cứ vậy để mọi người lặng lẽ cho qua xem như chưa từng xảy ra?"
Triệu Yên Dung nghĩ nghĩ hỏi: "Huệ tỷ tỷ cho rằng, bổn cung nên làm thế nào?"
Huệ Phi ngước mắt nói: "Nương nương trong lòng đã có chủ ý, thiếp thân đều nghe nương nương phân phó."
Triệu Yên Dung nở nụ cười: "Nàng không phải muốn ngươi nháo lên, để bổn cung đưa nàng ra khỏi đó sao?" Nàng vân vê nhẫn ngọc hoàn trên tay nói, "Đã không tiếc tự làm nhục bản thân, vậy thì để nàng ta thỏa nguyện thôi."
Đầu lông mày Huệ Phi giương lên, nhìn Hoàng hậu.
"Nàng nếu đã vào cung, liền cứ dựa theo cung quy mà làm, nên làm thế nào, liền làm như vậy." Hoàng hậu nhàn nhạt nói, giống như đang nói đến người cùng nàng hoàn toàn không có quan hệ gì, "Đã ở trong cung này, thì đều là người của hoàng gia, làm gì có người Triệu gia, Lý gia, Vương gia chứ?"
"Dù sao nàng đã có bản lĩnh để Thái phi biết muội muội bổn cung vào cung làm cung nữ, vậy đơn giản liền để dưới ánh mặt trời phơi phơi, để người khắp cung đều biết đến nàng đi."
Lý Duệ ở trong tiểu viện của Hoàng hậu dạo không tới hai bước, đột nhiên nhìn thấy Đức Toàn xách góc áo, vội vàng chạy đến, một đầu đầy mồ hôi.
"Làm sao vậy, đằng trước xảy ra chuyện gì rồi?"
Đức Toàn thở hổn hển chạy tới, không ngờ lại gặp Hoàng thượng đứng trong Chiêu Dương điện. Vội vàng đứng lại thở hổn hển, thuận lại khí, nuốt nước miếng, nói: "Hoàng thượng... Hoàng thượng... đêm hôm qua, Hộ Bộ Thượng Thư Triệu Phùng Xuân Triệu đại nhân...... bị chụp đánh!"
Đức Bảo ở một bên hít một ngụm khí lạnh.
Triệu Phùng Xuân, đó chính là Quốc trượng! Phụ thân Hoàng hậu, nhạc phụ Hoàng thượng. Sao có thể bị chụp đánh? Đây... không phải là lật trời rồi ư!
"Đức Toàn, ngươi mau nói rõ chút, Triệu đại nhân sao lại bị người ta chụp đánh chứ?" Vừa nói, Đức Bảo vừa ra dấu bằng ánh mắt với hắn.
Hiện giờ, mọi người hầu hạ bên người Hoàng thượng đều biết hắn đối với Hoàng hậu có bao nhiêu để ý. Phụ thân Hoàng hậu bị người khác ngầm xuống tay, vì ái thê Hoàng thượng không thể mặc kệ, huống chi đây còn là đường đường quan lớn nhất phẩm trong triều. Ở kinh thành lại xảy ra chuyện như vậy, đủ để cả triều chấn kinh.
Đức Toàn tất nhiên là đã dò hỏi rõ ràng mới đến bẩm báo, liền lập tức nói: "Triệu đại nhân cả đêm hôm qua không về nhà, người trong nhà đi tìm khắp nơi. Còn kinh động đến Ngũ Thành Binh Mã Tư. Sau đó cũng là một vị Giáo úy Ngũ Thành Binh Mã Tư dẫn theo binh ở cửa sau Xuân Phong Đắc Ý lâu tìm thấy Triệu đại nhân ở trong bao tải, bị đánh đến cả người đều là vết thương."
Lý Duệ hoang mang hỏi: "Xuân Phong Đắc Ý lâu? Đó là chỗ nào?"
Trên mặt Đức Toàn lộ ra một tia khinh thường,
cười nói: "Hoàng thượng, đó là kỹ viện nổi tiếng trong kinh, nghe nói Triệu đại nhân có quen với một vị cô nương ở đó."
Nhạc phụ thế mà lại **!
Lý Duệ sắc mặt ngần ngại hỏi: "Triệu Phùng Xuân hiện tại như thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Bẩm Hoàng thượng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, người ra tay cũng rất có chừng mực. Chỉ bị thương ngoài da thịt, không thương đến xương cốt. Tuy vậy, Triệu đại nhân toàn thân trên dưới không còn nổi một khối thịt lành lặn, lại còn bị để nằm trên nền đất lạnh nửa ngày, hiện giờ cũng đau đến ngất xỉu vài lần rồi." Đức Toàn liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế, cẩn thận hỏi, "Hoàng thượng, việc này có nên nói với Hoàng hậu nương nương một tiếng không?"
Lý Duệ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Vẫn là nói đi, dù gì đó cũng là phụ thân của nàng, không cần giấu."
"Vâng." Đức Toàn hiểu rõ, ý của Hoàng thượng là để hắn đi vào rồi nói, "Vậy, nô tài có cần nói giảm đi không hay là... cứ nói đúng thực tế?"
"Nói đúng thực tế đi." Lý Duệ lông mày khẽ nhếch, phải nói đúng theo thực tế, nàng mới có thể cao hứng chứ!
Beta: Nỹ Dung hoa
Triệu gia Nhị tiểu thư tự mình làm nhục, Quốc trượng bị đánh.
Triệu Thanh Dung ở Thanh Lương điện sống một ngày mà dài như cả một năm.
Cuộc sống nơi này vô cùng khắc nghiệt, hằng ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy, gánh nước, quét sân, giặt quần áo, nhóm lửa, làm tất cả các công việc của hạ nhân.
Nàng làm từ lúc mở mắt đến lúc còn nửa cái mạng mới được bò đi ngủ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ ở trong một xó xỉnh nhỏ hẹp.
Nàng đến Thanh Lương điện đã được tầm mười ngày, nhưng chưa từng bước chân ra khỏi hậu viện. Cả Thanh Lương điện chỉ có một vị Đồng Mỹ nhân, nghe nói cũng không được sủng ái, đã hơn mười ngày cũng chẳng thấy Hoàng thượng ngó ngàng đến.
Triệu Thanh Dung lặng lẽ tìm một tiểu cung nữ nhìn có chút vụng về để hỏi thăm, Thanh Lương điện này trước kia vốn cho một vị phi tần bị Tiên đế vắng vẻ ở, về sau Hoàng đế đăng cơ, nơi này liền để trống. Đồng Mỹ nhân chuyển đến đây đã tầm bốn tháng, Hoàng đế lại chưa từng đến một lần.
Triệu Thanh Dung vừa nghe, tâm liền lạnh buốt.
Hoá ra là nàng bị phân tới Lãnh cung. Nếu vẫn cứ ở chỗ này, nàng đến một cơ hội gặp Hoàng đế đều không có, nói gì đến tiền đồ? Nàng ở Triệu gia chịu khổ nhiều như vậy, bị hai ma ma dày vò một tháng trời, chính là để một ngày bản thân có thể diện kiến long nhan, chiếm được ân sủng. Nếu sớm biết nàng tiến cung chỉ để làm một cung nữ thô bỉ, nàng không bằng ở nhà làm tiểu thư lá ngọc cành vàng!
Triệu Thanh Dung lòng nóng như lửa đốt, trong lòng thầm oán trách Triệu Yên Dung. Tỷ tỷ nhất định là lo sợ mỹ mạo của nàng, một ngày kia nàng nếu như được Hoàng đế ân sủng tỷ tỷ sẽ bị vắng vẻ, cho nên mới cố ý sắp xếp như vậy. Chính là không muốn để nàng có cơ hội được gặp Hoàng thượng!
Có điều hiện tại nàng thân nơi thâm cung, không có phụ thân và tổ mẫu làm chỗ dựa. Một thân một mình, có truyền lời ra ngoài cũng chẳng tác dụng gì.
Nếu nàng đã vào cung, đích trưởng tỷ lại là Hoàng hậu, nàng liền không thể để bản thân cứ như vậy bị vùi lấp ở nơi này. Triệu Thanh Dung đã có chủ ý liền đi khắp nơi tìm kiếm cơ hội, nàng nói với bất kì người nào có thể gặp được, muốn các nàng có thể truyền đi khắp cung chuyện của mình.
Nàng là muội muội ruột của Hoàng hậu, Hoàng hậu thân là quốc mẫu, lại để muội muội mình ở trong cung làm việc nặng. Chỉ cần nàng ta muốn giữ chút thể diện, liền không thể không đón nàng ra khỏi nơi này, cẩn thận chăm sóc.
Cũng thật không ngờ, nỗ lực lần này của Triệu Thanh Dung quả thật thu được kết quả. Dần dần, tin tức muội muội Hoàng hậu ở Thanh Lương điện làm cung nữ càng ngày càng phát tán rộng rãi trong cung.
Phải đến khi Huệ Phi đến chỗ Đồng Mỹ nhân thì mới biết được hành động lớn mật của nha đầu này.
Huệ Phi tính tình hào phóng, thẳng thắn, nghe nói thứ muội của Hoàng hậu ở Thanh Lương điện làm cung nữ, liền không kìm nén nổi tò mò trong lòng, dẫn theo cung nữ tới xem rõ một hai.
Vừa nghe Huệ Phi nương nương muốn gặp mình, Triệu Thanh Dung liền kìm nén không được kích động, lập tức muốn đi qua, nhưng đi tới cửa lại ngừng lại. Đầu óc vừa xoay chuyển, nàng liền nói với cung nữ truyền lời: "Tỷ tỷ cứ đi trước. Dù gì cũng là gặp nương nương, ta phải đổi lại một thân quần áo sạch sẽ mới được."
Các cung nhân trong điện này đều đã được Đồng Mỹ nhân dặn dò qua, ai cũng không được cùng nàng thân cận, nên vừa nghe Triệu Thanh Dung nói muốn thay quần áo, cung nữ kia cũng không đợi nàng, đáp một lời liền trở về trước.
Triệu Thanh Dung đổi lại một thân quần áo cũ, còn lấy kéo cắt thủng vài chỗ, vò loạn đầu tóc, làm chính mình trở lên nhếch nhác. Tàn nhẫn hơn, nàng lấy chày gỗ giặt quần áo để phía sau cửa đánh mạnh vài cái vào cánh tay, đùi của chính mình, đau đến nước mắt lưng tròng. Lúc này mới khập khiễng đến viện trước gặp người.
Đồng Mỹ nhân đang tươi cười nói chuyện cùng Huệ Phi nương nương, liền thấy một người đầu bù tóc rối nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào, làm nàng giật cả mình.
"Đây là người nào? Sao lại không có quy củ như vậy, còn không mau kéo xuống!"
Triệu Thanh Dung cũng chỉ gặp qua Đồng mỹ nhân một lần vào ngày được phân đến Thanh Lương điện, về sau cũng chưa từng gặp lại. Bây giờ chỉ thấy Đồng thị yêu kiều ngồi ở bên dưới, mà phía trên là một vị phu nhân trẻ tuổi, búi tóc triều vân vọng nguyệt, trên đầu cài một cây trâm ngọc bái vân kim phượng năm đuôi. Mặc một kiện áo được thêu từng cụm hoa hồng đỏ tươi, thân váy bằng gấm bát cẩm may hoa mai màu vàng tơ. Dung mạo sáng láng, lông mày sắc nét kết hợp cùng đôi mắt to linh động, trên tay đeo một chuỗi vòng san hô đỏ, cả người tràn đầy sức sống vui tươi. Trong lòng nàng liền rõ vị này chính là Huệ Phi nương nương.
Triệu Thanh Dung lập tức quỳ xuống, dập đầu với Huệ Phi, nghẹn ngào nói: "Nô tỳ Triệu Thanh Dung, thỉnh an nương nương, nương nương thiên thu vạn phúc."
Huệ Phi không nghĩ tới muội muội Hoàng hậu lại thành bộ dạng thảm hại như vậy, quả thật là bị dọa sợ.
Nàng không thích bộ dáng kiều mị của Đồng Mỹ nhân, nhưng nàng cũng biết Đồng thị có thể từ một cung nữ bò được đến vị trí Mỹ nhân, hẳn là không thiếu thủ đoạn cùng tâm cơ. Đừng nói đối phương là muội muội Hoàng hậu, dù là một cung nữ bình thường, Đồng mỹ nhân nếu muốn thu thập cũng sẽ thu dọn sạch sẽ. Tuyệt đối sẽ không để người thê thảm như vậy mà xuất hiện trước mặt người khác.
Huệ Phi cầm khăn tay che miệng, đôi mắt quét đi quét lại mấy lần giữa Triệu Thanh Dung đang quỳ trên mặt đất và Đồng thị ngồi bên dưới. Qua một hồi, nàng mới nhẹ hẵng giọng, nói: "Đồng thị, đây là có chuyện gì?"
Đồng Mỹ nhân nhất thời cũng bị dọa đến, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, nàng bình tĩnh lại, cười với Huệ Phi, nói: "Nô tì biết nói thế nào bây giờ, bản thân nô tì cũng cảm thấy thật ngoài ý muốn. Lúc trong Trung điện phân người đến, nô tì thấy phụ thân Triệu cung nữ là nhất phẩm thượng thư, lại là thứ muội của Hoàng hậu nương nương, nên đã đặc biệt yêu cầu hạ nhân phải đối xử cẩn thận, không thể coi nhẹ. Như thế nào hiện tại lại.... Triệu Thanh Dung, ngươi có phải bị ngã hay va ở đâu rồi không?"
Triệu Thanh Dung khóc lóc nói: "Mong Huệ Phi từ bi, có thể giúp nói một tiếng với Hoàng hậu nương nương, cầu Người đưa nô tỳ đến nơi khác. Nơi này... nơi này..., nô tỳ sợ nếu thêm vài ngày nữa liền không gặp được Người nữa rồi..."
Sắc mặt Huệ Phi trầm xuống, cũng không phải bực mình Đồng thị làm việc tắc trách.
Nếu như Triệu Thanh Dung ở Thanh Lương điện thực sự chịu khổ đi chăng nữa, đến gặp nàng cũng nên rửa mặt chải đầu sạch sẽ, đây cũng là lễ nghi tỏ sự tôn trọng với bề trên. Vậy mà nàng ta lại đem chính mình biến thành bộ dáng người không ra người quỷ ra không quỷ, chẳng phải là cố ý cho nàng nhìn sao?
Muội muội này của Hoàng hậu thật đúng là thú vị.
"Đồng thị, đây là ngươi không đúng rồi. Nàng là muội muội Hoàng hậu, thiên kim nhà Thượng thư, ngươi sao có thể chà đạp như vậy!"
Đồng Mỹ nhân vội vàng quỳ xuống: "Nương nương, ngài đừng nghe nàng ta nói bậy. Nàng ở Thanh Lương điện của nô tì không thiếu ăn, cũng chẳng thiếu mặc. Bình thường nô tì cũng chỉ để nàng làm chút việc nhẹ nhàng, Hoàng hậu nương nương còn ở đó, trong cung này từ trên xuống dưới, nào ai có lá gan dám khi dễ nàng? Nô tì từ lúc nàng đến, cũng chưa từng bạc đãi nàng. Cũng không biết là nơi nào đã đắc tội Triệu gia tiểu thư, thế nhưng lại vu oan giá họa cho nô tì như vậy."
"Thế bộ dáng kia của nàng là như thế nào?" Huệ Phi chỉ vào Triệu Thanh Dung, "Lại dám mang bộ dáng như vậy đến nơi này cáo trạng với bổn cung."
Đồng Mỹ nhân vừa nghe Huệ Phi nói, trong lòng đã hiểu rõ vài phần, âm thầm cười lạnh. Đúng là tự tìm đường chết mà, bây giờ ta có muốn che trở nguơi cũng không được nữa rồi.
"Nô tì vừa cho người đi gọi nàng, không bằng đem cung nữ kia tìm đến hỏi một chút." Nói xong, nàng vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, vẫy tay để người đi tìm cung nữ truyền lời tới.
"Ối!" Cung nữ kia đi vào trong điện, lập tức nhìn thấy Đồng Mỹ nhân quỳ trên mặt đất, mà Triệu Thanh Dung thì vừa quỳ vừa khóc. Nàng lại nhìn thảm trạng của Triệu Thanh Dung, bị dọa sợ, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ phải hành lễ thỉnh an hai vị chủ tử trước.
"Nàng ta sao lại biến thành như vậy?" Đồng Mỹ nhân chỉ vào Triệu Thanh Dung hỏi nàng.
"Nô tỳ cũng không biết được, vừa rồi vẫn còn tốt lành." Cung nữ kia đầy bụng nghi ngờ mà nhìn Triệu Thanh Dung, nói: " Vừa nãy, nàng ta nói trước khi diện kiến Huệ Phi nương nương cần phải đổi lại quần áo, bảo nô tỳ đi trước, nàng ta thay xong sẽ tự mình tới hành lễ thỉnh an, nô tỳ còn có việc nên liền đi rồi. Nô tỳ thật không biết mới chỉ một lúc không thấy nàng ta, nàng ta lại biến thành bộ dáng như vậy...... Hay là nàng ở chỗ nào bị ngã rồi?"
Triệu Thanh Dung khóc lóc, thỉnh thoảng lại sợ hãi mà liếc nhìn Đồng Mỹ nhân, một bộ dáng không dám nói gì. Chỉ lặng lẽ kéo ống tay áo lên, để lộ ra khối sưng đỏ lớn trên cánh tay.
Huệ Phi trong lòng đã rõ ràng, liền nói với Đồng Mỹ nhân: "Cung nữ này là người trong cung của ngươi, dĩ nhiên là sẽ nói giúp cho ngươi rồi. Vậy còn vết thương trên người Triệu cung nữ lại là chuyện gì?"
Đồng Mỹ nhân quay đầu lại liếc nhìn vết thương Triệu Thanh Dung làm lộ ra, nhịn không được cười ra tiếng.
Thật đúng là thiên kim tiểu thư nhà quan chưa từng chịu qua khổ, đến một chút thường thức đơn giản cũng không hiểu. Nếu là nàng ở trong cung bị ngược đãi, bị người đánh, vết thương trên người sao có thể mới như vậy?
Đồng mỹ nhân khinh thường liếc Triệu Thanh Dung, nói: "Nương nương, không bằng bây giờ mời một vị y nữ đến xem cho Triệu cung nữ. Để xem vết thương này của nàng là bị đánh từ lúc nào, như thế nào thành ra như vậy. Nô tì nhớ rõ trong cung có một vị Đổng y nữ, rất biết nghiệm vết thương."
Huệ Phi lập tức gật đầu, phái người đi mời vị Đổng y nữ kia đến.
Triệu Thanh Dung không biết trong cung còn có y nữ biết nghiệm vết thương, trong lòng lập tức có chút hốt hoảng. Chỉ là việc đã đến nước này, nàng không thể quay đầu, chỉ có thể cắn răng gắng gượng.
Nơi ở của các y nữ cách Thanh Lương điện không xa, chỉ một lúc, nữ quan của Huệ Phi liền dẫn một vị y nữ tuổi chừng bốn mươi đến.
Y nữ đến hành lễ với hai vị cung phi, liền ngồi xuống cẩn thận xem xét vết thương trên người Triệu Thanh Dung, đầu lông mày dần dần nhăn lại.
"Đổng y nữ, vết thương trên người vị cung nữ này ngươi đã xem cẩn thận chưa?" Huệ Phi hỏi.
"Bẩm nương nương, đã nhìn kỹ."
"Vậy ngươi nói, những vết thương này là từ lúc nào có, đại khái là bị cái gì thương đến, lại là bị thương ra sao." Huệ Phi nói.
"Cái này......" Đổng y nữ chần chờ một lát rồi đáp, "Vết thương này rất mới, màu sắc vết bầm tươi, hình dạng lại rõ ràng, cho nên thời điểm bị thương không thể vượt quá một canh giờ."
Huệ Phi gật gật đầu, nói với nữ quan bên người: "Nếu như vậy, vào thời điểm chúng ta đến đây thì nàng bị thương."
Đổng y nữ lại nói: "Nhìn vết thương trên đùi và cánh tay của vị cung nữ này thì giống như bị đánh bởi một vật thô to như cây gậy."
Đồng Mỹ nhân nhếch khóe miệng, đã có người đi cầm chày gỗ giặt quần áo đưa đến: "Đây là từ trong phòng Triệu cung nữ lục soát ra, mời y nữ nhìn một chút, có phải hay không là vật này?"
Đổng y nữ cầm lấy chày gỗ so sánh với vết thương trên ngườiTriệu Thanh Dung, khẳng định nói: "Hẳn là vật này, cho dù không phải, cũng là vật có hình dạng tương tự như vậy."
Huệ Phi gật đầu nói: "Ngươi tiếp tục."
Đổng y nữ lại nhìn Triệu Thanh Dung một chút, mới nói: "Nương nương, còn về như thế nào bị thương, nô tỳ thật không biết có nên nói hay không."
Khóe miệng Huệ Phi hơi cong lên, bàn tay để hình hoa lan (ngón cái chạm nhẹ vào ngón giữa) nhẹ nâng, cất cao giọng nói: " Cái gì mà nên nói hay không nên nói, cứ đúng sự thật mà nói."
"Vâng!" Đổng y nữ được Huệ Phi phân phó, liền cầm chày gỗ đến trên người Triệu Thanh Dung ướm ướm.
"Mời nương nương xem, nếu là có người lấy cây chày hành hung đánh người, vết thương phải là hướng ra phía ngoài, bên trong rộng bên ngoài hẹp. Nhưng nương nương nhìn xem, vết thương trên cánh tay và đùi của vị cô nương này đều là ngược lại. Nói cách khác, người cầm đã cầm ngược cây chày. Chỉ là phần đầu của cây chày thô tròn, lại là quanh năm sử dụng, nên đã bị mài cực nhẵn, nếu là cầm ngược, có thể cầm được không đã là một chuyện, càng đừng nói đến cầm đi đánh người, chỉ sợ là vừa chạm vào người, cây chày liền bị văng ra rồi."
Huệ Phi chẳng rỗi nghe nàng giải thích, nhấc tay lên nói: "Nói những thứ vô nghĩa này làm cái gì, rốt cuộc là như thế nào ngươi cứ việc nói thẳng."
Đổng y nữ nhấc áo lên, lại cúi lạy một lần rồi nói: " Bẩm nương nương, nô tỳ có thể khẳng định, vết thương này không phải là bị người khác đánh, mà là vị Triệu cung nữ này tự tay cầm chày gỗ đánh mình."
Triệu Thanh Dung vừa nghe nàng nói như vậy, thiếu chút nữa ngất xỉu, liên tục thét lớn: "Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy. Ai khi không lại xuống tay tàn nhẫn như vậy với chính mình!"
Đổng y nữ hơi hơi mỉm cười nói: "Không sai. Con người đều là sợ đau. Nhìn cô nương cũng là người từ nhỏ được nâng niu chiều chuộng, hẳn là càng sợ đau, cho nên xuống tay càng lúc càng nhẹ. Vết thương ở giữa cánh tay hẳn là vết thương đầu tiên, khi đó ngài còn không biết nặng nhẹ, xuống tay đủ tàn nhẫn, hẳn là rất đau phải không."
Triệu Thanh Dung hít một ngụm khí lạnh. Y nữ trong cung sao lại lợi hại như vậy, nói như tận mắt chứng kiến vậy.
"Về sau ngài xuống tay liền không còn mạnh như vậy nữa, cho nên thương chỉ là ngoài da không thương tới xương cốt. Vết thương trên đùi ngài thoạt nhìn thì thấy đáng sợ, đều là cục ứ đỏ, kỳ thật cũng là bị thương một chút da thịt, máu ở chỗ đó bị ứ lại, nhìn có chút dọa người thôi, đều là vết thương nhẹ."
Huệ Phi lắc lắc tay, ý bảo Đổng y nữ không cần nói thêm gì nữa, lạnh mặt nói: "Y nữ vất vả, trước đi xuống lĩnh thưởng. Người đâu đỡ Đồng thị đứng lên. Việc này bổn cung sẽ tự mình đi bẩm với Hoàng hậu."
Nói xong liền đứng dậy muốn đi.
Triệu Thanh Dung bị dọa đủ, vốn muốn thiết kế hố vị Đồng Mỹ nhân này một phen, để Huệ Phi thấy nàng bị ngược đãi, tiện truyền lời đến Hoàng hậu đưa nàng đến nơi khác. Không nghĩ tới chỉ cần một y nữ thì lời nói dối của nàng liền bị bóc trần. Vu hãm cung phi, đây là tội gì, lại phải chịu hình phạt ra sao? Dù Triệu Thanh Dung chỉ là cung nữ vừa mới tiến cung cũng biết tội danh này nghiêm trọng đến mức nào.
Nếu tội danh được chứng thực, đời này của nàng coi như hủy.
Triệu Thanh Dung sắc mặt tái nhợt, bò lên vài bước: "Nương nương, nương nương, y nữ kia nhất định là nhìn lầm rồi. Nô tỳ không có nói dối, không có nói dối! Cầu nương nương khai ân, cầu nương nương khai ân!"
Huệ Phi mắt lạnh nhìn nàng, cười khẩy một tiếng nói: "Có phải nói dối hay không, Hoàng hậu và Hoàng thượng đều sẽ định đoạt, còn chưa đến lượt ngươi tới kêu oan. Đồng thị, ngươi trước tìm người đến trông chừng nàng, đừng để nàng lại có thêm vết thương, tránh cho lúc diện kiến Hoàng hậu lại không nói được rõ ràng."
Đồng mỹ nhân tuy rằng quỳ đến hai đầu gối tê dại, nhưng trên mặt ý cười rạng rỡ, hành lễ với Huệ Phi nói: "Xin Nương nương yên tâm, nô tì chắc chắn sẽ trông nom cẩn thận, nhất định không để việc ngoài ý muốn nào xảy ra."
Chờ Huệ Phi đi xa, Đồng Mỹ nhân cười đi đến trước mặt Triệu Thanh Dung, ngồi xổm xuống, vốn định nói vài lời châm chọc. Nhưng ngẫm lại người ta dù gì cũng là muội muội Hoàng hậu, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật. Bản thân cũng không cần làm quá tuyệt tình, vì thế chỉ cười nhìn nàng vài lần, liền phân phó người đem nàng trói lại.
"Các ngươi đi chọn một chỗ an tĩnh, nhốt nàng lại. Nếu như nàng làm loạn, liền bịt miệng nàng lại. Hết thảy chờ ý chỉ của Hoàng hậu nương nương đi."
Huệ Phi ngồi trong kiệu, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, nhắm mắt dưỡng thần.
Cung nữ đi bên kiệu chần chờ một chút hỏi: "Nương nương, việc này ngài thật muốn đi nói với Hoàng hậu nương nương sao? Vị kia thế nhưng là muội muội ruột của nàng đó."
Huệ Phi nở nụ cười: "Muội muội? Đó là thứ muội do di nương sinh! Không phải từ một bụng mẹ ra, chưa chắc đã coi đối phương là tỷ muội. Cũng giống như một loại gạo nuôi trăm dạng người, hôm nay coi như được mở mang tầm mắt rồi. Ngươi nói xem nương nương là một người vừa quý khí, tâm tư lại linh lung như vậy, muội muội ruột thế nào lại không có đầu óc như thế? Chẳng trách nương nương lại sắp xếp nàng đến một nơi hẻo lánh như Thanh Lương điện. Đây là không muốn muội muội làm xấu mặt mình đi."
"Ý ngài là, Hoàng hậu nương nương cố ý đem muội muội sắp xếp đến Thanh Lương điện?"
"Đây không phải hỏi thừa sao? Bằng không ngươi cho rằng ai dám có lá gan để muội muội Hoàng hậu tiến cung làm cung nữ?" Huệ Phi cười lạnh nói, "Người kể ra cũng có vài phần tư sắc, chính là quá tự cho mình là thông minh, thủ đoạn lại thô thiển khó coi, không làm nên trò trống gì. Bây giờ bổn cung liền đi đưa cho Hoàng hậu nương nương một cái ân tình, để nàng có thể danh chính ngôn thuận mà xả giận."
Cung nữ bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Đúng vậy, nương nương ngài ngày thường liền cùng Hoàng hậu đi lại gần, đợi đến thời điểm tấn vị, Hoàng hậu nương nương cũng có thể nhìn đến phần nhân tình này mà giúp nương nương sắp xếp một phân vị tốt."
Huệ Phi vén lên nửa mành kiệu, cười nhìn cung nữ, đưa tay ra hiệu im lặng.
Huệ Phi đến cũng thật đúng lúc, Hoàng thượng hiện đang ở trong Chiêu Dương điện.
Buổi trưa nhàn nhã không có việc, Hoàng thượng đang cùng Hoàng hậu đánh cờ. Triệu Yên Dung kiếp trước chưa từng chạm qua cờ vây, sau lại xuyên đến trong thân thể này. Mặc dù có được hơn phân nửa ký ức của chủ trước, nhưng kỳ nghệ chung quy vẫn chỉ là nửa vời. Trùng hợp là Hoàng đế cũng kỳ nghệ không tinh, nhưng lại đặc biệt thích. Hai cái kỳ nghệ nửa vời, kẻ tám lạng người nửa cân, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Khi bên ngoài bẩm báo Huệ Phi cầu kiến, Hoàng đế đang do dự nước cờ tiếp theo nên hạ ở đâu, nghe xong bẩm báo liền không kiên nhẫn mà phất tay nói: "Lúc này đến làm phiền cái gì? Bảo nàng quay về Thúy Bình cung của nàng đi, trẫm cùng Hoàng hậu còn đang bận."
"Hoàng thượng với thần thiếp nào có bận gì đâu, mau để Huệ Phi vào thôi." Hoàng hậu làm loạn cả bàn cờ một phen, "Lúc này đến, Huệ Phi nhất định là có chuyện gì quan trọng, ván này chúng ta chơi lâu như vậy cũng không phân được thắng bại, thôi để hôm khác lại chơi tiếp đi."
Hoàng đế cảm thấy thắng lợi đã ngay trước mắt, vốn có thể lập tức nhổ trại xuất quân, thế như chẻ tre áp đảo Hoàng hậu, một hơi đánh cho Hoàng hậu không còn mảnh giáp, vậy mà lại bị Hoàng hậu một tay làm loạn. Liền cho rằng đây là Hoàng hậu mượn cơ hội làm rối, đem ván cờ bản thân phải thua không thể nghi ngờ biến thành hoà.
Hoàng đế đối với hành vi bịt tai trộm chuông của Hoàng hậu tỏ vẻ xem thường, nhưng nghĩ lại, mình một đấng nam nhân, cũng nên nhường nhịn nữ nhân càn quấy này một chút. Cho nên liền phất phất tay tỏ vẻ rộng lượng, không cùng Hoàng hậu so đo.
Mà Triệu Yên Dung lại cảm thấy, hoàng đế đã có xu hướng bị đánh bại, hơn nữa phải làm chính mình rõ ràng có thể thắng mà phải chuyển thua thật sự là vô cùng hao tổn tinh thần. Nhưng vừa rồi đã liên tiếp thắng hoàng đế hai ván, nếu lại thắng tiếp thì cũng thật không phải. Cho nên Huệ Phi đến thật đúng lúc, để nàng không cần phải vắt hết óc suy nghĩ phải như thế nào mới có thể không lộ sơ hở, bất động thanh sắc giữ lại thể diện cho Hoàng đế.
Vì thế lúc Huệ Phi tiến vào, liền thấy Đế Hậu hai người ngồi hai bên, một người chống cằm, một người nâng mặt, ở giữa là một bàn cờ trống không, mà sắc mặt hai người lại không khác nhau là mấy.
Huệ Phi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ngạc nhiên là vì không ngờ Hoàng thượng lại ở đây, mừng rỡ là vì đã nhiều ngày không gặp được Hoàng thượng dĩ nhiên lại ở chỗ này bị nàng đụng phải.
Huệ Phi cao hứng đến mặt đều đỏ, hành lễ với hai người, Hoàng hậu để nàng ngồi bên cạnh mình, Huệ Phi vô cùng cao hứng ngồi xuống.
"Thì ra Hoàng thượng ở chỗ này chơi cờ." Huệ Phi lấy lòng Hoàng đế nói, "Hoàng thượng kỳ nghệ cao thâm, trong cung không ai có thể thắng được. Không biết Hoàng hậu nương nương có thể tiếp Hoàng thượng mấy chiêu đây?"
Mặt Hoàng thượng tối sầm lại, cao thâm cái rắm. Hiện tại hắn mới biết, trước kia mấy nữ nhân này chỉ là nịnh nọt chơi với hắn, không một ai chịu dùng bản lĩnh thật sự.
Cũng chỉ có Hoàng hậu thành thật, không lừa gạt hắn. Hắn cùng Hoàng hậu chơi cờ đều liên tiếp thua hai ván, thật vất vả đến một ván này có thể lật bàn, lại bị Huệ Phi không mắt không mũi làm hỏng....
Hoàng hậu cười tủm tỉm nói: "Đây không phải là đang chơi sao, đánh đến đánh lui cũng chỉ có hòa, không thú vị, thôi không chơi nữa."
Hoà? Hoàng hậu vậy mà không nhường Hoàng thượng?
Huệ Phi từ đáy lòng khâm phục sự gan dạ của Hoàng hậu, xem ra Đế Hậu hai người mấy ngày này quả nhiên là gắn bó thân mật như keo sơn. Ngay cả trước kia Dung phi được sủng ái như vậy, cũng không dám đánh cờ thắng Hoàng thượng.
Lý Duệ gõ gõ ngón trỏ trên bàn cờ: "Huệ Phi sao lúc này lại có thời gian tới gặp Hoàng hậu? Đây là có chuyện gì vậy?"
Huệ Phi nhớ tới chuyện Triệu Thanh Dung, chính là không rõ ý tứ của Hoàng hậu. Bây giờ nàng nói ra trước mặt Hoàng đế, vạn nhất không hợp tâm ý Hoàng hậu thì sao? Có thể hay không làm hỏng chuyện?
Nghĩ vậy, nàng liền có chút do dự, không dám nói.
Triệu Yên Dung thấy nàng ấp a ấp úng, liền biết có lẽ là có vài lời không muốn Hoàng thượng nghe được, liền cười nói với Lý Duệ: "Huệ Phi tỷ tỷ đây là muốn nói chuyện tư mật nơi khuê phòng với thiếp thân, ngài một đại nam nhân ở đây, ai còn không biết xấu hổ mà nói ra chứ. Ngài cũng ở trong phòng gần cả ngày rồi, không bằng ra ngoài phơi nắng một chút đi?"
Lý Duệ cười lạnh một tiếng nói: "Được, bây giờ đến trẫm cũng muốn đuổi ra ngoài rồi."
Triệu Yên Dung cười đẩy đẩy hắn, lại gọi Mộc Lan cùng Đức Bảo đến hầu hạ hoàng đế thay y phục.
"Mấy con cá chép trong ao nhỏ của thần thiếp nuôi béo lắm rồi, một lát nữa thần thiếp cùng Ngài đi câu cá nhé."
"Trong cái ao nước bé tẹo kia đều là vài con cá đầu óc ngu ngốc, câu có gì vui chứ." Hoàng đế hiển nhiên thập phần khinh thường, "Không bằng đi câu hồ Côn Minh. Trẫm thấy ngày mai thời tiết đẹp, mang cần đi câu vài con cá to về nấu chua. Trẫm nhớ rõ nàng thích ăn."
"Được...được..., đều theo ý ngài." Triệu Yên Dung cười tiễn hắn ra cửa.
Huệ Phi ở một bên đã hoàn toàn nhìn đến choáng váng.
Hoàng hậu vậy mà mở miệng đuổi người, đã vậy Hoàng thượng còn ngoan ngoãn rời đi!
Mỗi lời nói mỗi động tác của hai người đều vô cùng thân mật tự nhiên, phảng phất như lời nói hàng ngày của một đôi phu thê bình thường. Đến không khí xung quanh hai người đều lộ một cỗ hương vị ngọt ngào nhàn nhạt.
Huệ Phi ở một bên nhìn trộm mà vô cùng hâm mộ.
Nhưng nàng cũng không có gì ghen ghét. Hoàng hậu chính là Hoàng hậu, là chính thê của Hoàng thượng, nàng hiện giờ là phi vị nhị phẩm, trong hậu cung, ngoại trừ Quý phi, Đoan phi cũng chẳng còn ai có thể ép buộc nàng. Nàng biết dựa vào dung mạo cùng gia thế của bản thân, cách vị trí sủng phi rất xa, nàng cũng không có cái dã tâm kia, chỉ mong muốn cuộc sống hậu cung có một chút tư vị, thoải mái qua ngày.
Ý tưởng này của nàng ở một mặt nào đó, quả thật là cùng Hoàng hậu có chút không mưu mà hợp, hơn nữa nàng tính tình lanh lẹ, không dựa bên này, cũng chẳng dính bên kia, cho nên so sánh với Trinh phi, Huệ Phi cùng Hoàng hậu đi lại gần gũi hơn một chút.
"Huệ Phi...Huệ Phi...?"
Nghe thấy Hoàng hậu gọi, Huệ Phi mới bừng tỉnh, vội nói: "Thiếp thân thất thố rồi."
Hoàng hậu cong môi cười: "Hoàng thượng tuấn mĩ phi phàm, Huệ Phi tỷ tỷ nhìn đến mất hồn cũng là chuyện bình thường mà."
Huệ Phi xấu hổ, đỏ mặt nói: "Nương nương liền thích trêu đùa thiếp thân. Sao lại không biết thần thiếp đây là nhìn nương nương đến ngơ ngẩn chứ?"
Triệu Yên Dung cười nói: "Thôi đi, ta trên mặt lại không nở hoa, có cái gì đẹp? Trong cung ấy mà, không thiếu nhất chính là mỹ nhân, đủ hình dáng màu sắc, cần gì có nấy. Đủ cho ngươi xem đến hoa mắt."
Mỹ nhân có đẹp hơn nữa cũng không có được tâm Hoàng thượng. Huệ Phi cười lắc lắc đầu, nhích thân mình về phía trước, nghiêng người, nói thầm vào tai Hoàng hậu đầu đuôi sự việc.
Triệu Yên Dung càng nghe đuôi lông mày càng giương cao, cuối cùng kinh ngạc mà nhìn Huệ Phi nói: "Còn có chuyện này?"
Huệ Phi gật gật đầu nói: "Cho nên vừa Hoàng thượng ở đây, thiếp thân mới khó mở miệng. Thần thiếp đã dặn dò Đồng mỹ nhân phái người đem nàng nhốt lại. Việc này người tính xử trí như thế nào? Người là muốn để ra chỗ sáng, hay là cứ vậy để mọi người lặng lẽ cho qua xem như chưa từng xảy ra?"
Triệu Yên Dung nghĩ nghĩ hỏi: "Huệ tỷ tỷ cho rằng, bổn cung nên làm thế nào?"
Huệ Phi ngước mắt nói: "Nương nương trong lòng đã có chủ ý, thiếp thân đều nghe nương nương phân phó."
Triệu Yên Dung nở nụ cười: "Nàng không phải muốn ngươi nháo lên, để bổn cung đưa nàng ra khỏi đó sao?" Nàng vân vê nhẫn ngọc hoàn trên tay nói, "Đã không tiếc tự làm nhục bản thân, vậy thì để nàng ta thỏa nguyện thôi."
Đầu lông mày Huệ Phi giương lên, nhìn Hoàng hậu.
"Nàng nếu đã vào cung, liền cứ dựa theo cung quy mà làm, nên làm thế nào, liền làm như vậy." Hoàng hậu nhàn nhạt nói, giống như đang nói đến người cùng nàng hoàn toàn không có quan hệ gì, "Đã ở trong cung này, thì đều là người của hoàng gia, làm gì có người Triệu gia, Lý gia, Vương gia chứ?"
"Dù sao nàng đã có bản lĩnh để Thái phi biết muội muội bổn cung vào cung làm cung nữ, vậy đơn giản liền để dưới ánh mặt trời phơi phơi, để người khắp cung đều biết đến nàng đi."
Lý Duệ ở trong tiểu viện của Hoàng hậu dạo không tới hai bước, đột nhiên nhìn thấy Đức Toàn xách góc áo, vội vàng chạy đến, một đầu đầy mồ hôi.
"Làm sao vậy, đằng trước xảy ra chuyện gì rồi?"
Đức Toàn thở hổn hển chạy tới, không ngờ lại gặp Hoàng thượng đứng trong Chiêu Dương điện. Vội vàng đứng lại thở hổn hển, thuận lại khí, nuốt nước miếng, nói: "Hoàng thượng... Hoàng thượng... đêm hôm qua, Hộ Bộ Thượng Thư Triệu Phùng Xuân Triệu đại nhân...... bị chụp đánh!"
Đức Bảo ở một bên hít một ngụm khí lạnh.
Triệu Phùng Xuân, đó chính là Quốc trượng! Phụ thân Hoàng hậu, nhạc phụ Hoàng thượng. Sao có thể bị chụp đánh? Đây... không phải là lật trời rồi ư!
"Đức Toàn, ngươi mau nói rõ chút, Triệu đại nhân sao lại bị người ta chụp đánh chứ?" Vừa nói, Đức Bảo vừa ra dấu bằng ánh mắt với hắn.
Hiện giờ, mọi người hầu hạ bên người Hoàng thượng đều biết hắn đối với Hoàng hậu có bao nhiêu để ý. Phụ thân Hoàng hậu bị người khác ngầm xuống tay, vì ái thê Hoàng thượng không thể mặc kệ, huống chi đây còn là đường đường quan lớn nhất phẩm trong triều. Ở kinh thành lại xảy ra chuyện như vậy, đủ để cả triều chấn kinh.
Đức Toàn tất nhiên là đã dò hỏi rõ ràng mới đến bẩm báo, liền lập tức nói: "Triệu đại nhân cả đêm hôm qua không về nhà, người trong nhà đi tìm khắp nơi. Còn kinh động đến Ngũ Thành Binh Mã Tư. Sau đó cũng là một vị Giáo úy Ngũ Thành Binh Mã Tư dẫn theo binh ở cửa sau Xuân Phong Đắc Ý lâu tìm thấy Triệu đại nhân ở trong bao tải, bị đánh đến cả người đều là vết thương."
Lý Duệ hoang mang hỏi: "Xuân Phong Đắc Ý lâu? Đó là chỗ nào?"
Trên mặt Đức Toàn lộ ra một tia khinh thường,
cười nói: "Hoàng thượng, đó là kỹ viện nổi tiếng trong kinh, nghe nói Triệu đại nhân có quen với một vị cô nương ở đó."
Nhạc phụ thế mà lại **!
Lý Duệ sắc mặt ngần ngại hỏi: "Triệu Phùng Xuân hiện tại như thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Bẩm Hoàng thượng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, người ra tay cũng rất có chừng mực. Chỉ bị thương ngoài da thịt, không thương đến xương cốt. Tuy vậy, Triệu đại nhân toàn thân trên dưới không còn nổi một khối thịt lành lặn, lại còn bị để nằm trên nền đất lạnh nửa ngày, hiện giờ cũng đau đến ngất xỉu vài lần rồi." Đức Toàn liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế, cẩn thận hỏi, "Hoàng thượng, việc này có nên nói với Hoàng hậu nương nương một tiếng không?"
Lý Duệ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Vẫn là nói đi, dù gì đó cũng là phụ thân của nàng, không cần giấu."
"Vâng." Đức Toàn hiểu rõ, ý của Hoàng thượng là để hắn đi vào rồi nói, "Vậy, nô tài có cần nói giảm đi không hay là... cứ nói đúng thực tế?"
"Nói đúng thực tế đi." Lý Duệ lông mày khẽ nhếch, phải nói đúng theo thực tế, nàng mới có thể cao hứng chứ!
Danh sách chương