Editor: Cẩm Tiên
Đang suy nghĩ, cô nhận ra được ánh mắt căm hận của Thẩm Mộng Kỳ hướng về phía mình.
Diệp Oản Oản nhỏ bé không thể nhận ra mà nhíu mày, vẻ mặt vô tội ung dung mở miệng, "Mộng Kỳ, tớ không biết sự tình sẽ biến thành như vậy, cậu sẽ không trách tớ chứ?"
Thẩm Mộng Kỳ nghe những tiếng xì xào bàn tán khó nghe xung quanh, giận đến sớm phát điên, lại chỉ có thể cố nhịn xuống, giấu đi vẻ âm u nơi đáy mắt, cười khan nói, "Oản Oản, sao lại thế... Tớ làm sao trách cậu được đây... Cậu cũng là vô ý..."
Thẩm Mộng Kỳ cắn răng nghiến lợi nói xong, quét mắt chung quanh nhìn những người còn chưa đi kia, sau đó vội vàng cùng với cô giải thích, "Thật ra thì Yên Nhiên cậu ấy hiểu lầm tớ rồi, tớ làm sao mà sẽ cướp người trong lòng của cậu ấy đây chứ!
Tống Tử Hàng quả thật yêu thích tớ, cũng một mực ở theo đuổi tớ, nhưng là tớ chưa từng đáp lại anh ấy, còn cố ý đi nói cho anh ấy biết, là anh ấy thừa dịp lúc tớ không chú ý hôn tớ một chút, không phải là tớ chủ động, tớ hoàn toàn không ngờ tới...
Tớ chính là sợ Yên Nhiên hiểu lầm, mới một mực lừa gạt cậu ấy, ai biết rằng..."
Chỉ dựa vào Giang Yên Nhiên, Tống Tử Hàng cũng không ở đây, không người nào biết sự thật, Thẩm Mộng Kỳ liền đem hết thảy đều phũ đến sạch sẽ, ngược lại đem trách nhiệm đẩy tới trên người Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản ngược lại cũng không vạch trần, một bộ biểu tình bỗng nhiên tỉnh ngộ mở miệng nói, "Tớ đã nói rồi, người cậu yêu thích rõ ràng là anh tớ mà!"
Thẩm Mộng Kỳ nghe vậy cả kinh, sau đó vẻ mặt vội vàng nghiêm túc nói, "Oản Oản, cậu đừng nói bậy bạ, chẳng qua là tớ vẫn luôn xem anh Mộ Phàm như anh ruột của mình, thích cũng chỉ là như một em gái đối với người anh trai!"
Bây giờ Thẩm gia dưới cờ giải trí Tụ Tinh phát triển không ngừng, tương lai cô ta cũng phải cần làm đại minh tinh, một mảnh tiền đồ thật tốt, trong các nam sinh đuổi theo cô ta, điều kiện tốt không đếm xuể, cô cũng không muốn cùng Diệp Mộ Phàm cái thứ oắt con vô dụng đó có bất kỳ quan hệ gì.
Sở dĩ còn treo hắn, chẳng qua chỉ là bởi vì hắn còn có giá trị lợi dụng mà thôi.
Câu nói coi Diệp Mộ Phàm là thành anh ruột khiến cho Diệp Oản Oản giận sôi gan.
Cô làm sao có thể không biết Thẩm Mộng Kỳ ý tưởng chân thật, trong lòng liên tục cười lạnh, ra vẻ hồ nghi nói, "Thật sao? Ban đầu cậu tự đưa thư tình cho anh trai tớ hay là tớ giúp cậu đưa ra ngoài đây! Nội dung nghe có vẻ rất buồn nôn, cái gì mà lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích anh rồi, anh chính là nam thần trong lòng em...
Chắc là do tớ hiểu lầm, đây chẳng qua coi như là anh tớ tự thích cậu đơn phương phải không? Tớ còn tưởng rằng cậu là bởi vì chuyện của cha tớ, coi thường anh tớ nữa chứ!"
Người chung quanh nghe đến đó, nhất thời một trận thổn thức, lộ ra thần sắc khó tin, ánh mắt nhìn Thẩm Mộng Kỳ càng khinh bỉ.
Đối với sự giải thích của Thẩm Mộng Kỳ, bọn họ vốn là nửa tin nửa ngờ, phần lớn cũng đều là đứng về phía Giang Yên Nhiên.
Hiện tại nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, nhất thời cảm thấy Thẩm Mộng Kỳ quả thật có chút hiềm nghi cô ta ngại nghèo yêu giàu, anh trai Diệp Oản Oản - Diệp Mộ Phàm ban đầu cũng là nhân vật quan trọng của Thanh Hòa, không người nào không biết, chuyện Thẩm Mộng Kỳ mượn quan hệ theo đuổi Diệp Mộ Phàm mọi người biết đến không ít.
Hiện tại mới vừa nói chẳng qua là xem người ta như anh trai ruột? Ai tin đây!
Sắc mặt Thẩm Mộng Kỳ chợt cứng đờ, "Oản Oản, đều là chuyện xa xưa như vậy rồi, khi đó tớ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, có biết gì là thích đâu!
Còn nữa, tớ làm sao có thể bởi vì trong nhà cậu xảy ra chuyện liền xa lánh cậu và anh Mộ Phàm đây? Nếu tớ nghĩ như vậy, làm sao còn cùng cậu đối xử tốt hơn như thế, còn bận rộn giúp cậu đem anh trai cậu vào làm công ty của ba tớ?"
Nói tới chỗ này, Thẩm Mộng Kỳ nhất thời có sức lực, mở miệng cười nói, "Anh Mộ Phàm ngoại trừ rất thích đánh bạc, công việc vẫn là thật cố gắng, ít ngày trước cha tớ còn khen anh ấy! Chỉ cần anh Mộ Phàm cố gắng làm việc, cha tớ khẳng định sẽ không bạc đãi anh ấy!"