Editor: Địa Ngục
Người phụ nữ đáng chết này, gương mặt đó vốn dĩ là đã quá đáng sợ rồi, hôm nay lại còn mặc trên người một bộ đồ màu trắng, dù là ban ngày nhưng cũng có thể hù dọa người ta mất nửa cái mạng.
Ngược lại Diệp Oản Oản thấy tâm tình của Tư Hạ vô cùng tốt.
Cô thì bực bội ở nhà trọ đọc sách bảy ngày bảy đêm, mắt đều sắp bị mù.
Tiểu tử này thì khác, gương mặt kia được thừa kế từ Gen của nhà họ Tư nên ngược lại rất đẹp.
Diệp Oản Oản hướng về phía đối phương toét miệng cười một tiếng, "Không nghĩ tới đó nha, Hot Boy đại nhân của chúng ta mà lại sợ quỷ?"
Cười lên bộ dạng trông càng đáng sợ hơn...
Tư Hạ hít sâu một hơi, vô cùng thê thảm mà mở ra một cái ánh mắt khác, lạnh rên một tiếng nói, "Ngược lại tự biết mình, cô cũng biết cô giống quỷ sao?"
Lần này bất luận thế nào anh cũng phải thi ở một chỗ nào đó xa xa!
Nếu còn ở lại cái chỗ quỷ quái này thì ngay cả một ngày chắc anh cũng không thể thở được quá!
Tiếng chuông vang lên, giáo viên coi thi bắt đầu phát bài thi.
Môn thi của buổi sáng ngày đầu tiên là văn tống, Diệp Oản Oản đem bài thi từ đầu tới cuối nhìn một lần, sau đó bắt đầu làm bài thi.
Ánh mắt Tư Hạ liếc qua bên cạnh thì lại phát hiện Diệp Oản Oản ngồi kế bên đang cầm bút lên làm bài thi, trong con ngươi xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều biết là mỗi lần Diệp Oản Oản toàn nộp giấy trắng.
Đang kinh ngạc thì lại thấy Diệp Oản Oản làm gì ở sau đề, khóe miệng nam sinh nhất thời co giật.
Cô ta giống đang làm bài sao, rõ ràng là viết loạn lên đề thi.
Viết cực kỳ nhanh một mạch ABCD, có khi là ngay cả đề bài cũng không cần xem, hoàn toàn là dựa vào may mắn.
Nam sinh ngầm mắng một câu ngu si.
Nếu muốn nhờ may mắn, còn không bằng điền tất cả vào đáp án B thì câu đúng xác suất cũng lớn hơn chứ, điền loạn như vậy thì nếu như vận khí quá kém, ngược lại có khi tất cả sai hết không chừng.
Nam sinh không muốn tiếp tục chú ý tới người bên cạnh để làm cay mắt mình, bắt đầu chuyên tâm làm bài kiểm tra.
Thời gian kiểm tra Văn tống là một trăm năm mươi phút, thi suốt cho tới trưa, sau đó buổi chiều lại phải thi Anh ngữ.
Sáng ngày thứ hai thì nhận xét văn, buổi chiều cuối cùng là thi một trận Toán học.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm bài thi số học, nhìn một cái, vừa liếc nhìn, những cái hàm số kia, đại số, giống như vi khuẩn làm cho đại não của cô muốn bóc khói.
Diệp Oản Oản trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm, vùng vẫy ba giây, quả quyết đặt đầu nằm ở trên bài thi, bắt đầu ngủ.
Trên cái thế giới này tại sao lại phải có số học, cái đồ vật đáng sợ như vậy!
Trong thời gian bảy ngày, để coi lại bài thi của cả 3 năm thì thực sự rất eo hẹp, muốn trong thời gian ngắn học tập tốt môn số học, đây là điều chắc chắn không thể nào xảy ra được, cho nên cô dứt khoát lựa chọn buông tha.
Tiếng chuông vang lên, môn kiểm tra cuối cùng cũng kết thúc.
Tu Hạ nhìn về phía cách vách một cái, kết quả phát hiện, người khác đã gối đầu trên bài thi số học trống trơn ngủ đến quên trời đất.
Còn tưởng rằng cô ta bắt đầu làm kiểm tra thì chắc là sẽ có chút thay đổi, quả nhiên vẫn là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Sau khi giao bài thi xong, vẻ mặt của tất cả học sinh giống như là bị móc sạch.
"Cuối cùng cũng thi xong! Giải phóng!"
"Quan trọng nhất là nam thần rốt cuộc có thể ngồi lại vị trí cũ rồi! Diệp Oản Oản kia càng ngày càng ma lem xấu xí, Tư Hạ cũng rất thảm, buổi sáng bị dọa đến mặt mũi trắng bệch!"
"Không phải là có bản lĩnh đứng nhất từ dưới đếm lên sao? Để coi cô ta làm sao có thể câu dẫn được Tư Hạ!"
"Các cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, không cần đợi đến lúc có kết quả kiểm tra thì cô ta đã bị đuổi ra khỏi trường học! Tại vì trước đó giáo viên phải bận rộn lo chuyện kiểm tra nên không có thời gian để ý cô ta, bây giờ kì kiểm tra đã kết thúc rồi, còn có thể không xử lý đến cô ta hay sao?"
"Chỉ tiếc là không thể đuổi cô ta đi trước khi kiểm tra, lần này, điểm trung bình của lớp sẽ lại bị cô ta kéo xuống thảm rồi!"
...