Edit: Ochibi
Phong Giác xem thư tịch có chút không vào, trong đầu loạn loạn, có rất nhiều lời muốn hỏi Lăng Thanh Huyền, nhưng lại sợ hỏi ra sẽ chọc nàng không thích.
Hắn còn muốn nỗ lực mạnh hơn, muốn thoát khỏi khống chế cha mẹ, hiện giờ có điều kiện, nhất định phải cố gắng tiến về phía trước.
Đọc sách không chớp mắt, học tập, tu luyện, giữa chừng thì ngủ thiếp đi, chờ lúc Phong Giác tỉnh lại, trên giường đã không có độ ấm của Lăng Thanh Huyền, hắn sờ sờ, siết chặt thư tịch, trong lòng có chút mất mát.
Càn Khôn Môn, đại tông môn tu tiên, hắn muốn vào trong đó, đi gặp nàng!
【 Độ hảo cảm của vai ác Phong Giác +5. 】
Lăng Thanh Huyền xuất phát đi về hướng bí cảnh, cảm thấy lúc này ra cái nhắc nhở có chút ồn ào.
【 Vị diện đầu tiên tương đối đơn giản, cũng là vì để ký chủ mau chóng làm quen, từ vị diện sau sẽ không báo cáo mọi lúc nữa. 】ZZ thở dài, 【 Ký chủ, ta có thể hỏi cô vì sao lại bỏ vai ác mà đi vậy? 】
Lưu tại bên người vai ác thật tốt, ngăn cản hắn hắc hóa, khuyên hắn về sau lương thiện không tốt hơn sao?
Bổn tọa nhìn qua nhàn rỗi đến thế sao, bổn tọa còn phải hoàn thành nhiệm vụ, ví dụ như đi tìm nữ chủ chơi đùa.
…… Ký chủ cô có phải hiểu lầm nhiệm vụ cái gì rồi hay không?
Tốt xấu gì thì ký chủ cũng nguyện ý hoàn thành nhiệm vụ, hít sâu hít sâu, thế giới mỹ lệ như thế, nó ngàn vạn không thể táo bạo.
Bí cảnh tượng cổ kia quyết định xuất nhập trước sau căn cứ vào tốc độ thông quan, sau khi Tề Viện ra ngoài phát hiện không có ai, mới biết được mình là người đầu tiên ra, trong lòng cảm giác về sự ưu việt thẳng tắp bay lên, cho dù trên người mang theo vết thương, cũng không ngăn cản đắc ý tươi cười trên mặt nàng ta, nàng ta phải dùng thực lực chứng minh, mình có thể kéo Lăng Thanh Huyền từ vị trí trên cao kia xuống dưới.
Những người khác vẫn chưa ra, nàng ta muốn tìm nơi có nước rửa sạch một chút, không khéo bên sơn động Phong Giác kia có một cái thác nước, thời điểm Tề Viện đi tới, vừa lúc đụng phải Phong Giác cũng đang rửa sạch mặt.
Ngọc bội bên hông, khí chất tuấn dật lại không gần người sống, làm nàng ta lập tức xác nhận người trước mặt này là con trai võ lâm minh chủ Mộ Lâm, Hoàng Cung cần lực lượng giang hồ, nếu có thể mượn sức mạnh võ lâm minh, địa vị nàng ta ở trước mặt Hoàng Thượng sẽ càng thêm củng cố.
“Công tử, công tử bị thương sao?” Tề viện đi qua, đưa bình dược lên, trên quần áo nàng ta thêu hai chữ ‘Càn Khôn’, làm ánh mắt Phong Giác dừng lại một chút.
Hắn không thích tiếp xúc với người khác, gặp người ngoài cũng sẽ trực tiếp tránh đi, nhưng thời điểm nhìn tới hai chữ này, không rõ sao sẽ nhớ tới Lăng Thanh Huyền, nàng rõ ràng là tính tình thanh lãnh, hắn lại nguyện ý đến gần.
Nữ tử trước mặt cũng là người Càn Khôn Môn, tông môn bọn họ thích giúp đỡ mọi người như thế, Phong Giác càng muốn đi.
“Không có việc gì.” Phong Giác không có nhận bình dược của nàng ta, thương tích trên người hắn gần như đã được chữa lành rồi.
Tề Viện hơi mỉm cười, bày ra ưu thế của bản thân, lại không có biểu hiện ra mình đã biết thân phận của hắn, mà là muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt hắn, vương cung quyền quý đều ngăn cản không được mị lực của nàng ta, huống chi thiếu niên trước mắt.
Phong Giác có chút co quắp, hắn xoay người muốn đi, rồi lại quay đầu, “Xin hỏi Càn Khôn Môn còn thu đệ tử sao?”
Quả nhiên, nam nhân đều cùng một dạng, mới vừa quen biết, con trai võ lâm minh chủ này đã muốn sớm chiều ở chung một chỗ với nàng ta.
Tề Viện cao quý gật đầu, “Ta tên Tề Viện, là đệ tử nội môn của Càn Khôn Môn, nếu công tử muốn đến Càn Khôn Môn, báo tên họ cho ta là được rồi.”
Chỉ cần báo tên là có thể đi vào, trong lòng Phong Giác mang theo kích động cùng khẩn trương, hắn có thể nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, vì thế vội vàng trả lời, “Được, cảm ơn cô nương.”
“Gọi ta Tề Viện là được.” Tề Viện cho hắn bản đồ đi đến Càn Khôn Môn, để mấy bình dược liền chạy nhanh rửa sạch rồi rời đi.
Người Càn Khôn, thật khiêm tốn ở chung. Đại tông môn quả nhiên chính đạo bất đồng với những người khác sao? 30/1/2020
Phong Giác xem thư tịch có chút không vào, trong đầu loạn loạn, có rất nhiều lời muốn hỏi Lăng Thanh Huyền, nhưng lại sợ hỏi ra sẽ chọc nàng không thích.
Hắn còn muốn nỗ lực mạnh hơn, muốn thoát khỏi khống chế cha mẹ, hiện giờ có điều kiện, nhất định phải cố gắng tiến về phía trước.
Đọc sách không chớp mắt, học tập, tu luyện, giữa chừng thì ngủ thiếp đi, chờ lúc Phong Giác tỉnh lại, trên giường đã không có độ ấm của Lăng Thanh Huyền, hắn sờ sờ, siết chặt thư tịch, trong lòng có chút mất mát.
Càn Khôn Môn, đại tông môn tu tiên, hắn muốn vào trong đó, đi gặp nàng!
【 Độ hảo cảm của vai ác Phong Giác +5. 】
Lăng Thanh Huyền xuất phát đi về hướng bí cảnh, cảm thấy lúc này ra cái nhắc nhở có chút ồn ào.
【 Vị diện đầu tiên tương đối đơn giản, cũng là vì để ký chủ mau chóng làm quen, từ vị diện sau sẽ không báo cáo mọi lúc nữa. 】ZZ thở dài, 【 Ký chủ, ta có thể hỏi cô vì sao lại bỏ vai ác mà đi vậy? 】
Lưu tại bên người vai ác thật tốt, ngăn cản hắn hắc hóa, khuyên hắn về sau lương thiện không tốt hơn sao?
Bổn tọa nhìn qua nhàn rỗi đến thế sao, bổn tọa còn phải hoàn thành nhiệm vụ, ví dụ như đi tìm nữ chủ chơi đùa.
…… Ký chủ cô có phải hiểu lầm nhiệm vụ cái gì rồi hay không?
Tốt xấu gì thì ký chủ cũng nguyện ý hoàn thành nhiệm vụ, hít sâu hít sâu, thế giới mỹ lệ như thế, nó ngàn vạn không thể táo bạo.
Bí cảnh tượng cổ kia quyết định xuất nhập trước sau căn cứ vào tốc độ thông quan, sau khi Tề Viện ra ngoài phát hiện không có ai, mới biết được mình là người đầu tiên ra, trong lòng cảm giác về sự ưu việt thẳng tắp bay lên, cho dù trên người mang theo vết thương, cũng không ngăn cản đắc ý tươi cười trên mặt nàng ta, nàng ta phải dùng thực lực chứng minh, mình có thể kéo Lăng Thanh Huyền từ vị trí trên cao kia xuống dưới.
Những người khác vẫn chưa ra, nàng ta muốn tìm nơi có nước rửa sạch một chút, không khéo bên sơn động Phong Giác kia có một cái thác nước, thời điểm Tề Viện đi tới, vừa lúc đụng phải Phong Giác cũng đang rửa sạch mặt.
Ngọc bội bên hông, khí chất tuấn dật lại không gần người sống, làm nàng ta lập tức xác nhận người trước mặt này là con trai võ lâm minh chủ Mộ Lâm, Hoàng Cung cần lực lượng giang hồ, nếu có thể mượn sức mạnh võ lâm minh, địa vị nàng ta ở trước mặt Hoàng Thượng sẽ càng thêm củng cố.
“Công tử, công tử bị thương sao?” Tề viện đi qua, đưa bình dược lên, trên quần áo nàng ta thêu hai chữ ‘Càn Khôn’, làm ánh mắt Phong Giác dừng lại một chút.
Hắn không thích tiếp xúc với người khác, gặp người ngoài cũng sẽ trực tiếp tránh đi, nhưng thời điểm nhìn tới hai chữ này, không rõ sao sẽ nhớ tới Lăng Thanh Huyền, nàng rõ ràng là tính tình thanh lãnh, hắn lại nguyện ý đến gần.
Nữ tử trước mặt cũng là người Càn Khôn Môn, tông môn bọn họ thích giúp đỡ mọi người như thế, Phong Giác càng muốn đi.
“Không có việc gì.” Phong Giác không có nhận bình dược của nàng ta, thương tích trên người hắn gần như đã được chữa lành rồi.
Tề Viện hơi mỉm cười, bày ra ưu thế của bản thân, lại không có biểu hiện ra mình đã biết thân phận của hắn, mà là muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt hắn, vương cung quyền quý đều ngăn cản không được mị lực của nàng ta, huống chi thiếu niên trước mắt.
Phong Giác có chút co quắp, hắn xoay người muốn đi, rồi lại quay đầu, “Xin hỏi Càn Khôn Môn còn thu đệ tử sao?”
Quả nhiên, nam nhân đều cùng một dạng, mới vừa quen biết, con trai võ lâm minh chủ này đã muốn sớm chiều ở chung một chỗ với nàng ta.
Tề Viện cao quý gật đầu, “Ta tên Tề Viện, là đệ tử nội môn của Càn Khôn Môn, nếu công tử muốn đến Càn Khôn Môn, báo tên họ cho ta là được rồi.”
Chỉ cần báo tên là có thể đi vào, trong lòng Phong Giác mang theo kích động cùng khẩn trương, hắn có thể nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, vì thế vội vàng trả lời, “Được, cảm ơn cô nương.”
“Gọi ta Tề Viện là được.” Tề Viện cho hắn bản đồ đi đến Càn Khôn Môn, để mấy bình dược liền chạy nhanh rửa sạch rồi rời đi.
Người Càn Khôn, thật khiêm tốn ở chung. Đại tông môn quả nhiên chính đạo bất đồng với những người khác sao? 30/1/2020
Danh sách chương