Trong phòng họp chỉ có hai người, câu nói của Tiêu Ý như đang vang vọng.
Lăng Thành Huyền nhìn xuống xúc động muốn ngáp cái thứ hai, hỏi ZZ: "Tiểu gia hỏa lấy ở đâu ra suy nghĩ bổn tọa thích hắn vậy?"
【Ký chủ, người không thích nhân vật phản diện sao?】
Lăng Thanh Huyền không trả lời, ngược lại liếc nhìn Tiêu Ý một cái, "Anh không cần lo lắng phát sinh chuyện giống như trước kia. Tôi đối với anh không có bất kỳ ý đồ gì cả. Cứ làm việc cho tốt. Ta chờ mong màn tái xuất của anh."
Lời này cũng không khích lệ được Tiêu Ý chút nào cả. 'Chuyện trước kia', hắn dĩ nhiên biết là chuyện gì.
Hiện giờ bà chủ đối với hắn không có bất cứ ý đồ nào, hẳn là chuyện tốt mới đúng.
Những hắn, không vui chút nào nha.
Thấy hắn trầm mặc không nói, Lăng Thanh Huyền đăng định đi, nút áo đồng phục bỗng nhiên bung ra.
... Thân thể này điện nước thật là đong đầy quá đi.
Cô còn chưa kịp chỉnh lại, một thân ảnh cao lớn che khuất ánh đèn trên đỉnh đầu.
Làm cái gì? Tối quá, nhìn không thấy, nhường cho chút ánh sáng được không? Bàn tay tinh xảo như điêu khắc che trước ngực cô, cẩn thận từng ly từng tí giúp cô chỉnh lại nút áo.
Cô không ngẩng đầu, nhìn không thấy gương mặt nam nhân đang ửng đỏ, cũng không biết phải đặt tầm mắt ở nơi nào.
Hơi thở giao hội, Tiêu Ý nỗ lực khống chế tay mình đừng run, lại cảm nhận được vải dệt ma sát truyền đến cảm giác tê tê dại dại chạy thẳng vào tim.
Có người hỗ trợ, Lăng Thanh Huyền dĩ nhiên không cự tuyệt, nhưng mà nút áo cài nửa ngày không xong. Cô nghi hoặc nhìn hắc, vừa vặn trong thấy cổ đối phương đỏ ửng.
"Anh khó thở à?" Cô vô cùng tự nhiên duỗi tay giúp hắn nới lỏng cà vạt.
Cửa lớn bị đẩy ra, Tiểu Tần xông vào, "Lăng tổng, tôi còn có chút việc muốn..."
Lời đến miệng bỗng nhiên im bặt, Tiểu Tần ngơ ngác nhìn động tác của hai người trong phòng.
Một người đang giúp cởi cà vạt, một người tay đã đến trên ngực.
Hình như hắn tới không đúng lúc. Ho nhẹ hai tiếng, sau đó giúp họ đóng cửa kỹ càng.
Bị gián đoạn, Tiêu Ý tỉnh táo lại. Hắn cấp tốc đem nút áo cài lại, cà vạt cũng chỉnh sửa ngay ngắn, "Tôi đi tìm trợ lý Tần."
"Ừ"
Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Lăng Thanh Huyền thưởng thức nút áo trước ngực.
ZZ, tướng mạo của Tiêu Ý, bổn tọa xem không ra.
Đây là lần thứ hai. Cho dù cô ở phương diện đoán mệnh không tính cao minh nhưng xem tướng ít nhiều cũng xem ra được.
Nhân vật phản diện của thế giới thứ nhất - Phong Giác, cô nhìn ra được, cũng giúp hắn cải mệnh một chút.
Đến thế giới thứ hai, nhân vật phản diện Hứa Hướng Dương, cô bắt đầu xem không thấu. Thế nhưng tướng mạo của người khác, cô vẫn bói ra được như thường.
Nhân vật phản diện của thế giới thứ ba - Tiêu Ý, cô lại xem không được.
ZZ giải thích: 【Ừm... Có lẽ là Thiên Đạo cản trở, không cho ký chủ đoán mệnh của nhân vật phản diện, giúp hắn nghịch chuyển.】
Cùng ZZ xoắn xuýt vấn đề này nhất định chỉ đạt đến đáp án mơ hồ. Lăng Thanh Huyền cũng không phải người thích truy đuổi chân tướng đến cùng. Cô tự thân sống vô câu vô thúc là được.
Nhìn ký chủ nhà mình lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm, ZZ mới thở phào nhẹ nhõm.
______________________________________________________________________________
Nhóm nghệ sĩ gia nhập tập đoàn Lăng Thịnh bất quá mấy ngày, Tiểu Tần liền xuống tay tuyên truyền. Hơn nữa, dựa theo tính cách mỗi người để xác định phương hướng phát triển.
Kế tiếp chính là lựa chọn sử dụng thông cáo của bọn họ. Tiểu Tần đem chuyện của bọn họ báo cáo với Lăng Thanh Huyền, chờ cô định đoạt.
Vẫn là chiếc ghế dựa sắp "vào viện bảo tàng" kia, Lăng Thanh Huyền lại ngồi thật hưởng thụ. Tiểu Tần nhiều lần đệ nghị đổi cái mới, cô lại không chịu.
Ai bảo cái ghế này mềm như vậy làm chi.
Ngón tay ngọc đặt trên bản kế hoạch dành cho Tiêu Ý, Lăng Thanh Huyền hỏi: "Người đại diện của Tiêu Ý là ai?"
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Tiểu Tần cảm thấy tổng giám đốc nhà mình đối với vị nghệ sĩ bị tuyết tàng ba năm này chú ý đặc biệt nhiều. Hắn cứ mãi do dự, muốn xác nhận một chút.
"Căn cứ vào dự toán, Một người đại diện phụ trách bốn đến 5 nghệ sĩ. Lăng tổng, ngài hình như đặc biệt để bụng về Tiêu Ý?"
Hắn hoài nghi nghiêm trọng tổng tài nhà mình còn không nhớ mặt hết nghệ sĩ dưới tay, trong lòng chỉ có mình vị Tiêu Ý kia.
Lăng Thanh Huyền không thể phủ nhận, cô đương nhiên để bụng. Trong số những nghệ sĩ của công ty, chỉ mình hắn về sau sẽ tạo phản. Cô hiện tại chính là đang chứa một quả bom hẹn giờ ở đây. Không trong chừng cho kỹ, lỡ nó phát nổ thì tới công chuyện.
Có nói Tiểu Tần cũng không hiểu, cô dứt khoát bỏ qua câu hỏi của hắn.
"Tìm cho anh ấy một người đại diện nam có thâm niên, được đánh giá tương đối cao và phải đứng đắn."
Tiểu Tần:... Bộ có ai không đứng đắn sao?
"Vâng, Lăng tổng. Những người còn lại ngài có muốn xem một chút không?"
Lăng Thanh Huyền vuốt tờ giấy: "Không cần."
Từ lúc chuyển hình đến này, Tiểu Tần cảm thấy mình bị ép trở nên toàn năng. Bất quá cũng tốt, số lĩnh vực hiểu biết của hắn nhiều thêm, giá trị của bản thân cũng đề cao không ít.
Mấy nghệ sĩ được hắn an bài người đại diện, bắt đầu đưa họ đi tuyên truyền. Ít nhất phải cho giới kinh doanh và giới giải trí biết, tập đoàn Lăng Thịnh bọn họ còn chưa suy sụp, thậm chí còn có xu thế bay cao.
Lăng Thanh Huyền được Tiểu tần đưa về nha, cô mở cửa chuẩn bị xuống xe, bị Tiểu Tần gọi lại.
"Lăng tổng, tôi chợt nhớ ra. Tiêu ý điền địa chỉ, hình như cũng tại đây?"
Tiểu Tần không biết cụ thể số phòng của Lăng Thanh Huyền, nhưng Tiêu Ý viết rất rõ ràng, bọn họ ở chung một tầng lầu.
Chẳng lẽ là cùng...
Lăng Thanh Huyền đóng cửa xe, âm thanh cắt đứt ảo tưởng của hắn, "Hàng xóm."
Thì ra là hàng xóm. Tiểu Tần phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Lăng Thanh Huyền tràn ngập bát quái. Giữa hai người bọn họ nhất định có quan hệ.
Khoảng thời gian này, Lăng Thanh Huyền chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty, rất ít khi về nhà, cũng chỉ chạm mặt với Tiêu Ý vài lần ở công ty. Hai người đều tương đối bận rộn cho nên tài khoản của Lăng Thanh Huyền thật lâu rồi không có "Ting! Ting!"
Tiểu gia hỏa quả nhiên hỉ nộ vô thường. Ngày thường cũng không nhớ đến cô, độ hảo cảm cũng không gia tăng.
Cửa thang máy mở ra, thân ảnh cao ráo rơi vào mi mắt, Lăng Thanh Huyền vừa định chào hỏi, người đã bổ nhào lên người cô.
Đây là lần thứ mấy rồi? Trên người cô có nam châm sao?
Cô thuận tay đỡ lấy, mang người ra thang máy.
Hộ gia đình cách vách ra cửa vứt rác, nhìn thấy hai người ôm nhau thắm thiết, lập tức "chậc chậc" hai tiếng rồi nhanh chóng trở về.
Cảm nhận người ôm mình đang phát run, Lăng Thanh Huyền nhìn về phía của nhà hắn, bên trong tối đen.
Tiểu gia hỏa sợ bóng tối, lúc nãy hắn là muốn đi ra, không ngờ đụng phải cô.
Vỗ vỗ tượng trung hai cái, Lăng Thanh Huyền động tác lưu loát kéo hắn ra.
Người bị cô đẩy ra, tâm tình rõ ràng bất mãn, hắn duỗi tay ôm lấy tay cô, "Tôi mấy ngày không về, quên đóng tiền điện."
Cho nên lúc hắn trở về bật đèn không sáng, liền chạy ra ngoài.
"Cho nên anh không đóng cửa?"
Lăng Thanh Huyền cảm thấy hắn sợ tối sợ đến phát khùng. Muốn chạy khỏi phòng, cửa cũng không thèm đóng.
"Dù sao cũng không có gì đáng tiền." Hắn ôm tay cô không buông.
Thứ đáng giá đang bị hắn ôm cứng đây này.
Hai người đứng ở cửa một hồi, Lăng Thanh Huyền muốn về nhà làm cá muối, cô đẩy hắn vẫn đang ôm tay mình ra.
"Đóng tiền điện xong rồi, chờ một lát là được, tôi đi trước."
Tiêu Ý bỗng nhiên kéo cô một cái, cô lảo đảo khẽ lui về sau. Phía sau lưng đụng vào vòm ngực hắn, hơi nóng, khá nóng.
Nam nhân hỏi nhỏ: "Tôi có thể vào nhà cô chờ một lát không?"