Editor: Ochibi

Hắn nhất định không phải kêu bổn tọa, Lăng Thanh Huyền chịu đựng nổi da gà, mắt nhìn thẳng đi ngang qua ngõ nhỏ.

Hứa Hướng Dương:……

Đám côn đồ:……

Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh, ZZ hô to, 【 Ký chủ! Vai ác đang cầu cứu cô, cơ hội tốt cỡ nào mà, hãy nhanh đi cứu hắn đi! 】

Lại tới nữa, ồn quá.

Lăng Thanh Huyền lui về sau vài bước, chậm rãi đi đến ngõ nhỏ.

Giết mấy tên côn đồ, phạm pháp không? 【 Ký chủ bình tĩnh! 】 Lúc trước nó quả nhiên là bạch khen ký chủ!

Thân hình thiếu niên thon dài dựa vào trên vách tường, đồng phục lỏng lẻo mặc trên người, hơn nữa biểu tình lười biếng, có phong vị không giống bình thường.

“Cô là em yêu của hắn?” Mấy tên côn đồ sau khi thấy cô ôm bụng cười to, “Ai da cười chết bố, một tên đẹp trai thế này, một đứa xấu thế kia, các người là hát đôi sao?”

“Còn có cái này, cô gái nhỏ à, cô có phải dinh dưỡng bất lương hay không?”

Xem ra hoàn toàn không để cô vào mắt.

Nhưng mà ở vị diện khác động thủ, phải thay đổi linh lực thành kỹ năng.

Lăng Thanh Huyền bước qua thiếu niên, khom lưng nhặt lên gậy gỗ bên người hắn.

Xem cái này là linh kiếm vậy.

“Cô gái nhỏ thật đúng là muốn động thủ sao?” Mấy người cười xong, biểu tình trở nên đáng khinh, “Để đó cho tao, cướp luôn cả hai người!”

Hứa Hướng Dương nhìn nhìn đồng hồ, không đến ba phút, năm tên lưu manh, tất cả đều bị giải quyết bằng gậy gỗ trong tay Lăng Thanh Huyền.

Cô ném cây gậy, nhặt cặp sách, phủi phủi dơ bên trên, sau đó im lặng mà rời đi.

Đúng, cứ như vậy trực tiếp đi rồi, giống như xuất hiện ở đây, chỉ là vì đánh người.

Vì không để bị nghi ngờ, Lăng Thanh Huyền khống chế thời gian, nếu không phải có người ngoài, cô đã có thể giải quyết bọn họ trong vài giây.

【 Ký chủ, vai ác không phải người ngoài, hãy hết sức yêu quý vai ác. 】

Người không biết còn tưởng rằng ngươi là hệ thống nhà vai ác.

Mặt thiếu niên nhiễm một tầng hoàng hôn hơi say, hắn nhặt phong thư rớt ra từ bên trong cặp sách cô, bên trên viết, Hứa Hướng Dương.

Đám lưu manh tru lên vài tiếng, phát hiện Lăng Thanh Huyền đi rồi, khí thế tức khắc tràn lên, tên tiểu bạch kiểm này trông không phải loại trải qua đánh đấm.

Nhưng mà năm phút đồng hồ sau, mặt mũi bọn họ bầm dập không dậy nổi

Hứa Hướng Dương nhìn đồng hồ, chậm hơn cô hai phút.

Nhớ tới cô vừa nãy coi thường, trong lòng có chút khó chịu.

……

Nhà Lâm Thanh Thanh ở một khu phòng cũ, đây là căn phòng nhỏ cô nhi viện phân cho cô, chỉ đủ đặt một cái giường và một cái bàn, tắm rửa thì phải ra phòng tắm dùng chung bên ngoài.

Cô nằm ở trên giường không tới một giây liền ngồi dậy, cứng quá.

Nhưng nơi này cũng không có chỗ đặt võng.

【 Ký chủ, từ từ, dừng lại đi mà ký chủ! 】

ZZ trơ mắt nhìn ký chủ nhà mình chỉnh giường ván gỗ thành hai cái giá cố định, sau đó từ trong không gian móc ra cái võng.

ZZ:???

【 Không gian của ký chủ là thế nào…】 Vậy mà có thể mang theo đến vị diện!

“Đây là không gian trói định với linh hồn bổn tọa, ngươi có ý kiến gì?”

【 Không…】 Biết linh hồn ký chủ nhà mình mang theo linh lực cùng không gian, ZZ cũng không hề hoảng hốt, chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ là được, cái khác nó không để bụng ~

Lăn lộn một cái như vậy, Lăng Thanh Huyền đi xài buồng vệ sinh chung, trong gương cô có tóc mái dày nặng, kính đen to bự đè trên mũi, trên mặt còn có chấm chấm đỏ đỏ và sẹo, nếu như loại bỏ chúng...

Cô duỗi tay bắt mạch mình, thân thể này dễ bị dị ứng, trên mặt cũng là tàn lưu độc tố, không thể bài đi ra ngoài, chỉ có thể ở trên mặt.

Cho nên nói, tích cốc vẫn là tốt nhất.

Nhắc tới cái này, Lăng Thanh Huyền cảm giác dạ dày quặn đau.

【 Ký chủ, cô đói bụng, nhanh đi ăn cơm đi thôi. 】

Vị diện trước Lăng Thanh Huyền cũng là tu tiên giống trước đây, cho nên không cần ăn cơm, nhưng vị diện này thân thể là người thường, cần phải ăn cơm, cô lục lọi túi tiền, chỉ có năm đồng tiền.

Bạc trong không gian cô không dùng được, tại sao hồi nãy không nghĩ đòi tiền mấy tên lưu manh kia chứ.

【……】 Làm sao bây giờ, ZZ cảm giác gánh nặng trên vai mình nặng nề hơn, nó phải cố gắng đến ngăn cản ký chủ không được có loại suy nghĩ này.

Đi dưới lầu mua cái bánh mì, Lăng Thanh Huyền lần đầu tiên phát hiện thì ra có thứ ăn ngon như vây.

Cô tháo mắt kính xuống xoa xoa cái mũi, cảm giác ăn cơm giống như cũng không tồi, nhưng mà lại không có tiền.

【 Lâm Thanh Thanh là học sinh nghèo khó, có trợ cấp mỗi tháng, ngày mai ký chủ nhớ rõ đi lãnh là được. 】

Trợ cấp của cô cũng không nhiều lắm, thân phận này vẫn là vị thành niên, Lăng Thanh Huyền không ngờ mình phải lo lắng vì muốn bắt đầu vì kiếm tiền.

Nhưng có đan dược và phương pháp tu luyện trước kia, Lăng Thanh Huyền bắt đầu bài độc khỏi người.

Ngày kế, lúc Lăng Thanh Huyền từ võng xuống, rất chuẩn dẫm hỏng luôn mắt kính mình.

【……】

Không có mắt kính, bổn tọa sẽ không ổn sao?

Sự thật chứng minh, thật đúng là không ổn, độ cận thị Lâm Thanh Thanh cao, không có mắt kính, trước mắt Lăng Thanh Huyền mơ hồ một mảnh, cô sờ soạng ra cửa, lúc đến cổng trường, không cẩn thận đụng phải người.

“Em yêu, nhìn thấy anh lập tức muốn nhào vào lòng ngực đến thế?”

Giọng nói từ tính của thiếu niên mang theo trêu đùa, ý cười thả trên đầu lung lay sợi tóc, tên nhóc này cao hơn mình quá nhiều, Lăng Thanh Huyền đẩy hắn ra, mặt vô biểu tình đi đến bên kia.

Thiếu chút nữa đụng vào lan can, Hứa Hướng Dương giữ chặt cô lại, ngữ khí nghi hoặc, “Này, mắt kính cậu đâu?”

Hắn giống như cũng nhận ra cô không thích hợp.

“Hỏng rồi.”

Không có mắt kính che chắn, con mắt sáng của thiếu nữ mang theo mê ly, cô nỗ lực mở to muốn nhìn rõ, nhưng vẫn như cũ tốn công vô ích.

Cận thị thật là cái thứ phiền toái.

Lôi kéo tay cô không có buông ra, Hứa Hướng Dương sợ cô nghe không rõ, cúi người ở bên tai cô hỏi: “Cậu như vậy không được, muốn tôi dẫn cậu đi mua mắt kính hay không?”

Tên này sao bỗng nhiên tốt như vậy, hơi thở thiếu niên mềm mại, có hơi ngứa, Lăng Thanh Huyền sờ sờ lỗ tai, “Không có tiền.”

Hứa Hướng Dương nghẹn một chút, cuối cùng bật cười.

Là tiếng cười rất sáng chói, liên hệ đến cuộc sống hắn sau càng thêm u ám, mày Lăng Thanh Huyền không thể phát hiện nhíu lại.

Hai người ở cổng trường lôi kéo rất dễ thấy được, vốn là mùa hè, Khương Tuyết lại mặc đồng phục mùa thu đi đến, cô ta che khuất dấu vết xanh tím trên người, trừng mắt nhìn cô gái bộ mặt ngu ngơ kia.

Chỉ là thiếu niên mắt sáng bên cạnh, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt cô ta.

Hứa Hướng Dương này, hình như là bạn tốt của Viên Việt, chẳng qua thành tích không tốt, tác phong cũng không tốt, tình hình trong nhà cũng không rõ ràng lắm, cho dù mặt đẹp, Khương Tuyết cũng chỉ xem vài lần, không muốn đi trêu chọc hắn.

“Lâm Thanh Thanh, là cô bảo bọn họ tan học chặn tôi trong WC?” Lúc ấy cô ta nghe được mấy nữ sinh kia nói, cô ta không cần tìm Lâm Thanh Thanh gây phiền toái nữa, nếu không về sau mỗi lần thấy là mỗi lần đánh.

Cô ta là nữ thần cao trung, có bị đối đãi như thế bao giờ!

Đều do tiện nhân Lâm Thanh Thanh này, không thể nghĩ được dung mạo bình thường, gia cảnh nghèo khó, vậy mà còn có thể thu phục thiếu nữ bất lương, nhất định bản thân cũng không phải thứ gì tốt.

Lăng Thanh Huyền phân rõ âm thanh, biết là Khương Tuyết, cũng không cho cô ta sắc mặt tốt gì.

“Bạn học Khương Tuyết, trong tiết ngữ văn, phải cố gắng học tập câu ăn miếng trả miếng.”

Nếu không phải cô ta làm vậy trước, Lăng Thanh Huyền mới không có rảnh quản cô ta.

ZZ đã nói cho cô, mấy nữ sinh kia ngày hôm qua giáo huấn Khương Tuyết, đánh nhẹ nháo nhẹ, không có làm ra chuyện lớn gì.

18/3/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện