Cô dùng tay đánh Tử Khang ngất xỉu, cho nó ngồi vào một góc. Chu Vũ hóa thành A Phong, lạnh lùng nhìn người con gái trên bàn mỗ. Hắn mặc vào một chiếc áo khoác trắng, và đeo găn tay. Cầm lấy dao phẫu thuật rạch một đường lên tay Đình Lan. Cô hỏi
" Anh chẳng phải yêu cô ta sao? "
" Yêu? "
A Phong nhếch mày nở nụ cười lạnh, tiểu Hắc bên cạnh cô không hiểu gì. Cô lặng lẽ nhìn hắn rạch từng đường trên người Đình Lan, đi xung quanh liền thấy trong những cái bình thủy tinh to chứa nào là gan, tim, phổi, đủ thứ được ngâm trong đó. Không khí khắp nơi đều là một cỗ lạnh lẽo, cô quay lại nhìn Đình Lan bị moi gân. A Phong lên tiếng
" Em không hỏi? "
" Không quan tâm "
A Phong lấy một cái khay lại đựng sợi gân lên, Đình Lan cảm nhận sự đau đớn liền tỉnh dậy. Nhìn cảnh này mà hoảng sợ tột độ
" Chuyện... chuyện gì đây? Anh... đang làm gì? Không! Thả ra, Chu Vũ, cứu em "
Nước mắt Đình Lan chảy xuống đau đớn, gào thét. Cô nhìn cô ta nói
" Chu Vũ chính là A Phong "
" Cái gì? Không thể nào? Tại sao... anh lại đối xử với em như vậy? "
Đình Lan đau đớn gào thét, A Phong gỡ bao tay đeo vào một bao tay khác. Lạnh lùng
" Vì cô đặc biệt "
" Ý anh là sao? Vũ, từ đầu anh tiếp cận em... là... có ý gì? Vũ, thả em ra... Aaaaaaaa "
A Phong không quan tâm gạch một đường dài lên bụng Đình Lan, không dùng cho cô ta một chút thuốc tê nào. Khiến Đình Lan đau đớn trợn tròn mắt, gương mặt vừa sợ hãi vừa đau khổ...
" C... cứu... cứu... v...với... "
Cô lạnh lùng đứng đó, dùng Thông Thiên Nhãn nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên đám người Tử Ân đang ở bên ngoài chiến đấu với con zoombie biến dị kia. Cô nói
" Tôi đi giúp đỡ những người kia "
Cô mở cửa ra, cánh cửa khép hờ không đóng lại. Cô chạy theo đến chỗ đám người Tử Ân, dùng súng aka bắn vào đầu nó. Diệp Cơ chạy lại bên cô
" Dao Sương... cậu không sao chứ? "
" Không "
Cô lấy một quả bom ném vào con zoombie, hành lang rộng lớn vang lên tiếng nổ
Bùm!
Tử Ân tạo ra một nguồn sét, đánh vào đầu nó. Con zoombie gào rống bay về phía Tử Ân, hắn nhảy bật ra. Di Anh đưa tay tạo băng nước cũng đánh vào đầu con zoombie, vừa đánh vừa hỏi
" Đình Lan đâu? "
Cô lạnh lùng vừa bắn súng vừa liếc qua Di Anh, nụ cười chế giễu vươn lên. Diệp Cơ thấy cũng bắt đầu lo lắng
" Dao Sương, chị tớ đâu? "
Con zoombie biến dị bị tấn công nhiều phía nhưng chẳng si nhê gì, nó nhảy xuống
Rầm!
Mặt đất nứt ra và lún sâu, nó nhanh như chớp lao tới phía Âu Nghi đá ngã Âu Nghi xuống đất đau đớn. Máu trên khóe miệng chảy xuống, sau đó nó lao về phía Diệp Cơ. Cô nhanh tay đốt bùa tạo ra một vòng chắn vô hình cho Diệp Cơ, con zoombie bị phản đòn liền điên cuồng đề phòng nhìn Diệp Cơ
" Gràoooo "
Con zoombie chuyển hướng qua tấn công cô, cô thân thủ nhanh nhẹn né đi. Tử Ân lên tiếng
" Không ổn rồi, mau chạy thôi "
Tử Ân vác Âu Nghi lên vai, chạy theo hướng cánh cửa sắt. Cô cùng đám người Tử Ân đi vào, con zoombie bị nhốt bên ngoài điên cuồng đập phá. Không màng tới tia laze...
Đám người Tử Ân đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng A Phong đang mỗ Đình Lan liền kinh hoảng. Di Anh và Diệp Cơ run lẩy bẩy, Di Anh nói
" Con quái vật anh đang làm gì vậy? "
A Phong liếc qua Di Anh, cô ta thấy A Phong không để ý đến mình liền tức giận. Tiếng nói Đình Lan đau đớn run rẩy vang lên
" Cứu... c...ứu... v...ới... "
Di Anh sợ hãi lùi ra, nhìn nội tạng Đình Lan đang bị moi ra. Cô ta lấy hết dũng khí muốn xông lên ngăn cản
" Anh làm gì vậy? Phong Dương thiếu sẽ không tha cho anh đâu. Mau dừng lại "
Bốp!
Di Anh bị đá một cước văng ra đau đớn, Diệp Cơ nhìn thấy nước mắt chảy dài
" T...tại... sao A Phong... ở đây? Phong... Dương thiếu đâu? Chị... chị hai...? "
Diệp Cơ run rẩy ngã quỵ trên đất hỏi, tiếng nói A Phong lạnh lẽo
" Đây không phải chị cô "
Tử Ân nhìn qua Diệp Cơ đang bàng hoàng, nói
" A Phong chính là Chu Vũ "
Diệp Cơ và Di Anh thất kinh, Di Anh chỉ tay về phía A Phong run rẩy
" Là... là zoombie...? "
" Không... không thể nào... "
Diệp Cơ nước mắt chảy dài, A Phong vừa chăm chú mỗ xẻ vừa nhếch môi
" Im lặng chút đi "
Diệp Cơ đứng lên, sợ hãi
" Sao anh lại làm như vậy với chị em? "
" Đã nói cô ta không phải chị cô "
" Chuyện... chuyện này là sao? "
" Gen của cô ta rất đặc biệt, nó có thể giúp tôi "
A Phong cười lạnh, trong lúc mọi người đang sững sờ thì bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng đập
Rầm rầm! Binh bốp!
A Phong nheo mày lại, cây dao lệch hướng
" Aaaaaaaaa "
Đình Lan kêu gào đau khổ, Diệp Cơ muốn chạy lại nhưng bị cô ngăn cản
Rầm!
Cánh cửa bị đánh sập, con zoombie biến dị bay vào. A Phong răng nanh sắc nhọn há ra
" Rốnggggggg "
Con zoombie biến dị sợ hãi lùi ra sau, nó nhìn A Phong sợ hãi dè chừng. Tử Ân tạo ra vòng sấm sét đánh vào đầu nó nhưng không được, cô cũng dùng súng bắn nó liên tục. Con zoombie biến dị lao tới phía cô, A Phong bỏ dao xuống chạy lại đá con zoombie biến dị ra xa. Thế là A Phong cùng con zoombie biến dị đánh nhau trên không trung. Di Anh nhìn thấy sững sờ, đưa tay ra tạo một dàn mũi băng đánh vào A Phong. A Phong quay lại đánh bay Di Anh đập mạnh vào tường.
Rẹt!
" Gràoooo "
Con zoombie biến dị bị xé toạc một tay, điên cuồng gào rống. Tử Ân dùng tia sét bổ vào đầu con zoombie biến dị thật mạnh khiến nó ngã xuống đất. A Phong đưa tay sắc nhọn bóp nát đầu nó. Não văng ra khắp nơi kinh tởm, A Phong cầm lấy Tinh Thạch theo bản năng lao sạch rồi đưa cho cô. Sau đó định bước lại bên bàn mỗ tiếp tục công việc thì...
Đôi mắt Đình Lan trở nên điên loạn, cố vùng khỏi kiềng sắt. Sự dữ tợn cùng đau đớn tột cùng hiện lên
" Aaaaaaa... "
Tiếng hét vang lên làm lay động cả bệnh viện, mặt đất lắc lư. A Phong kinh hãi, một đạo sáng kết thành mũi tên lớn đâm xuyên người A Phong
Phịch!
A Phong ngã xuống, Đình Lan thất khiếu ( Hai mắt, mũi, miệng, hai tai) chảy máu. Điên cuồng cười to
" Ha ha haaaaaa! "
Tiểu Hắc bay bên cạnh cô ngưng trọng
" Cô ta dùng tất cả sức mạnh ngưng tụ lại nãy giờ để giết chết nam9. Nhưng nó cũng không thể mạnh như vậy, chủ nhân. Người... "
Nụ cười trên môi cô vươn lên như ác quỷ, đôi mắt đỏ như máu hiện lên sự tàn bạo. Cô bước lại phía A Phong đang nằm trên đất, Đình Lan sau khi cười to đã nằm yên bất động. Chết không nhắm mắt...
A Phong đưa tay run rẩy muốn chạm vào mặt cô nhưng liền dừng lại, tiếng nói mang theo yêu thương cùng đau lòng
" Cảm... ơn...! Những... ngày lúc... trước... thật sự... rất vui... "
" A Phong... "
Cô nắm lấy tay hắn đang run rẩy, A Phong nhìn cô cười nhẹ
" Từ nhỏ... tới lớn... chưa... ai mỉm cười... với tôi... Chỉ có... em... Tôi vốn sau khi... khụ... khỏi bệnh... sẽ mãi mãi... bảo vệ em. Nhưng có lẽ... không được rồi. Tôi sẽ tiếp tục... đi vào nỗi cô đơn... một mình... "
Nước mắt A Phong chảy dài, đôi mắt dịu dàng cùng thống khổ. Hắn đưa tay lấy từ trong cơ thể ra một lọ dung dịch đen đưa cho cô yếu ớt
" Đây là... món... quà tôi tặng... em "
Hắn nhắm mắt lại, bàn tay rơi xuống. Khóe môi vẫn vươn lên nụ cười nhạt...
Từ trước đến nay tôi là một con dã thú bị xa lánh, sự cô độc cùng lạnh lẽo đã sớm bao trùm lấy tôi. Nhưng ngày em kéo tay tôi bỏ chạy khỏi đám zoombie đó. Tôi đã thật sự kinh ngạc, cảm giác khi ấy dù chỉ thoáng qua 1s nhưng tôi đã cảm nhận được. Thời khắc ấy tôi như cảm nhận được bản thân là một con người, chạy khỏi lũ quái vật kia... Em đã sớm biết tôi nguy hiểm, nhưng vẫn luôn ở bên tôi. Dù biết rằng điều đó chỉ là dối trá, nhưng tại sao tôi vẫn dao động bởi em? Dù đó chỉ là sự giả tạo, nhưng tại sao khi thấy em nguy hiểm tôi lại trỗi dậy sự khát máu? Tôi không quan tâm, dù nụ cười của em không phải là thật. Nhưng nó vẫn khiến tôi hạnh phúc... Cảm ơn! Đã đến bên tôi... Người con gái bí ẩn...
A Phong dần tan biến và hóa thành một viên châu màu đen, lơ lửng trên tay cô. Cô đứng dậy nhìn ngọn lửa đang lan ra, vì sức mạnh của Đình Lan mà nơi này đã bị kích hoạt báo động và phát nổ. Tử Ân đã đưa Âu Nghi, Tử Khang, Di Anh cùng Diệp Cơ ra ngoài. Ngọn lửa đỏ như thiêu rụi mọi thứ
[ Đinh ----- Nhiệm vụ hoàn thành ]
Tử Ân chạy ra ngoài lên xe, nhìn bệnh viện đang cháy rụi. Đôi mắt lạnh lùng, sau đó hắn nhấn ga lao đi...
" Hẹn gặp lại... "
_________________
Cô lơ lửng trên không trung nhìn chiếc xe đang phóng đi, tiểu Hắc bên cạnh cô vẫn còn không hiểu gì.
" Chủ nhân thứ cho ta ngu muội, nhưng ta thật sự không hiểu "
Cô nhếch môi, mái tóc tím tung bay trong gió
" Phong Dương Chu Vũ là mãnh linh hồn thật trong thế giới này "
" Vậy thì sao? "
" Hắn đã mắc căn bệnh hóa thành quái vật từ rất lâu, nên đã bắt đầu hành trình nghiên cứu về những mẫu gen khác thường cùng khả năng đặc biệt. Phát hiện nữ9 có sự kì lạ liền tiếp cận, cốt truyện hoàn toàn không phải sai. Nhưng nam nữ9 có hạnh phúc hay không thì vẫn chưa chắc. Hắn đã lợi dụng việc này để lấy gen của Đình Lan, xem xem có thể loại trừ căn bệnh kì lạ của hắn hay không. "
" Vậy về chuyện Mạt Thế? "
" Đó là cố tình chứ không phải vô ý, hắn muốn mọi người đều giống như hắn. Biến thành zoombie, và chất dịch để tạo ra Mạt Thế là lấy từ cơ thể hắn. Nếu như có thể trở lại con người thì hắn sẽ bước trên con đường tiêu diệt zoombie, bảo vệ thế giới. Còn nếu không thể thì mãi mãi làm vương của zoombie. Như vậy chẳng phải nhất cữ lưỡng tiện sao? Lần ở buổi tiệc ta cố ý cho hắn nghe tiếng rên rỉ của Đình Lan cùng nam nhân khác là muốn xác nhận một việc "
" Chủ nhân muốn xác nhận xem hắn có phản ứng gì? "
" Ha! Phải, từ lần đầu thấy hắn lôi kéo Đình Lan ta đã nghi ngờ. Trong đôi mắt hắn không hề có một tia yêu thương hay dịu dàng. Mà đáy mắt lại có sự tàn độc rất sâu, không ngờ như ta nghĩ. Hắn không hề quan tâm Đình Lan ngủ với ai hay làm gì. Thứ hắn muốn chính là mạng cô ta "
Tiểu Hắc ngưng trọng trước lời nói của cô, đôi mắt xám tro ánh lên sững sờ cùng khâm phục
" Đó là lý do chủ nhân tiếp cận A Phong, vì ngay từ đầu người đã biết đó là nam9? "
" Ha! Phải, khí tức của hắn rất khác biệt nên ta mới có thể biết. Quan trọng vẫn là đôi mắt, đáy mắt đều tràn ngập sự tàn ác. Huống hồ lần tiểu Bát Đản và tiểu Huyết đi thám thính. Có câu nói của tiến sĩ, ngươi còn nhớ không? "
" Hắn đã mất 7 phần tính người, có thể yêu ai chứ "
Tiểu Hắc sững sờ nói ra, cô cười lạnh
" Điều đó càng khẳng định suy đoán của ta. Và lần hắn truy sát Tử Ân, ngươi có biết vì sao không? "
" Chuyện này... vì sợ Đình Lan yêu thích Tử Ân rồi phá hủy kế hoạch của hắn? "
" Phải! Chỉ một phần. Điều hắn muốn là bắt Tử Ân về làm thí nghiệm "
Cô đưa tay vuốt lọn tóc dài ma mị, tiểu Hắc gật đầu nhỏ
" Cũng phải! Tên Tử Ân kia thật không hề đơn giản "
" Sau bao nhiêu điều ta nói, ngươi có thể kết luận điều gì không? "
Đôi mắt đỏ như máu của cô nhìn vào tiểu Hắc như một sự áp bức, tiểu Hắc bình tĩnh nói
" Chủ nhân nhìn người siêu phàm, từ những điều nhỏ nhặt mà kết lại thành một bí mật quan trọng. Người muốn dạy ta phải quan sát kĩ từng thứ, nhìn thấu từng người. Sau đó từ từ tiến sâu vào bí mật của họ... "
" Ha! Nhìn thấu một người không đơn giản, nhưng cũng không khó. Nếu ngươi nhìn rõ họ, thì dù ngươi nhìn bao lần vẫn sẽ thấy bí mật của họ đang lộ ra trước mắt. Dù đó chỉ là những cử chỉ, lời nói bình thường. Nhớ kĩ lời ta nói "
" Lời dạy của chủ nhân ta xin ghi nhớ "
" Tốt lắm! Sau này từng thế giới đi qua sẽ còn trăn trở trùng trùng. Ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi. "
Khóe môi cô nở nụ cười, đôi mắt đỏ như máu nhìn lên bầu trời. Một loại khí tức áp đảo tỏa ra như muốn đánh gục mọi thứ, tiểu Hắc bên cạnh cô, đôi mắt tràn đầy sự cung kính. Thân ảnh cô dần tan biến, ngọn lửa đang cháy phía dưới nóng rực dưới khung trời. Kết thúc một câu chuyện...
" Anh chẳng phải yêu cô ta sao? "
" Yêu? "
A Phong nhếch mày nở nụ cười lạnh, tiểu Hắc bên cạnh cô không hiểu gì. Cô lặng lẽ nhìn hắn rạch từng đường trên người Đình Lan, đi xung quanh liền thấy trong những cái bình thủy tinh to chứa nào là gan, tim, phổi, đủ thứ được ngâm trong đó. Không khí khắp nơi đều là một cỗ lạnh lẽo, cô quay lại nhìn Đình Lan bị moi gân. A Phong lên tiếng
" Em không hỏi? "
" Không quan tâm "
A Phong lấy một cái khay lại đựng sợi gân lên, Đình Lan cảm nhận sự đau đớn liền tỉnh dậy. Nhìn cảnh này mà hoảng sợ tột độ
" Chuyện... chuyện gì đây? Anh... đang làm gì? Không! Thả ra, Chu Vũ, cứu em "
Nước mắt Đình Lan chảy xuống đau đớn, gào thét. Cô nhìn cô ta nói
" Chu Vũ chính là A Phong "
" Cái gì? Không thể nào? Tại sao... anh lại đối xử với em như vậy? "
Đình Lan đau đớn gào thét, A Phong gỡ bao tay đeo vào một bao tay khác. Lạnh lùng
" Vì cô đặc biệt "
" Ý anh là sao? Vũ, từ đầu anh tiếp cận em... là... có ý gì? Vũ, thả em ra... Aaaaaaaa "
A Phong không quan tâm gạch một đường dài lên bụng Đình Lan, không dùng cho cô ta một chút thuốc tê nào. Khiến Đình Lan đau đớn trợn tròn mắt, gương mặt vừa sợ hãi vừa đau khổ...
" C... cứu... cứu... v...với... "
Cô lạnh lùng đứng đó, dùng Thông Thiên Nhãn nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên đám người Tử Ân đang ở bên ngoài chiến đấu với con zoombie biến dị kia. Cô nói
" Tôi đi giúp đỡ những người kia "
Cô mở cửa ra, cánh cửa khép hờ không đóng lại. Cô chạy theo đến chỗ đám người Tử Ân, dùng súng aka bắn vào đầu nó. Diệp Cơ chạy lại bên cô
" Dao Sương... cậu không sao chứ? "
" Không "
Cô lấy một quả bom ném vào con zoombie, hành lang rộng lớn vang lên tiếng nổ
Bùm!
Tử Ân tạo ra một nguồn sét, đánh vào đầu nó. Con zoombie gào rống bay về phía Tử Ân, hắn nhảy bật ra. Di Anh đưa tay tạo băng nước cũng đánh vào đầu con zoombie, vừa đánh vừa hỏi
" Đình Lan đâu? "
Cô lạnh lùng vừa bắn súng vừa liếc qua Di Anh, nụ cười chế giễu vươn lên. Diệp Cơ thấy cũng bắt đầu lo lắng
" Dao Sương, chị tớ đâu? "
Con zoombie biến dị bị tấn công nhiều phía nhưng chẳng si nhê gì, nó nhảy xuống
Rầm!
Mặt đất nứt ra và lún sâu, nó nhanh như chớp lao tới phía Âu Nghi đá ngã Âu Nghi xuống đất đau đớn. Máu trên khóe miệng chảy xuống, sau đó nó lao về phía Diệp Cơ. Cô nhanh tay đốt bùa tạo ra một vòng chắn vô hình cho Diệp Cơ, con zoombie bị phản đòn liền điên cuồng đề phòng nhìn Diệp Cơ
" Gràoooo "
Con zoombie chuyển hướng qua tấn công cô, cô thân thủ nhanh nhẹn né đi. Tử Ân lên tiếng
" Không ổn rồi, mau chạy thôi "
Tử Ân vác Âu Nghi lên vai, chạy theo hướng cánh cửa sắt. Cô cùng đám người Tử Ân đi vào, con zoombie bị nhốt bên ngoài điên cuồng đập phá. Không màng tới tia laze...
Đám người Tử Ân đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng A Phong đang mỗ Đình Lan liền kinh hoảng. Di Anh và Diệp Cơ run lẩy bẩy, Di Anh nói
" Con quái vật anh đang làm gì vậy? "
A Phong liếc qua Di Anh, cô ta thấy A Phong không để ý đến mình liền tức giận. Tiếng nói Đình Lan đau đớn run rẩy vang lên
" Cứu... c...ứu... v...ới... "
Di Anh sợ hãi lùi ra, nhìn nội tạng Đình Lan đang bị moi ra. Cô ta lấy hết dũng khí muốn xông lên ngăn cản
" Anh làm gì vậy? Phong Dương thiếu sẽ không tha cho anh đâu. Mau dừng lại "
Bốp!
Di Anh bị đá một cước văng ra đau đớn, Diệp Cơ nhìn thấy nước mắt chảy dài
" T...tại... sao A Phong... ở đây? Phong... Dương thiếu đâu? Chị... chị hai...? "
Diệp Cơ run rẩy ngã quỵ trên đất hỏi, tiếng nói A Phong lạnh lẽo
" Đây không phải chị cô "
Tử Ân nhìn qua Diệp Cơ đang bàng hoàng, nói
" A Phong chính là Chu Vũ "
Diệp Cơ và Di Anh thất kinh, Di Anh chỉ tay về phía A Phong run rẩy
" Là... là zoombie...? "
" Không... không thể nào... "
Diệp Cơ nước mắt chảy dài, A Phong vừa chăm chú mỗ xẻ vừa nhếch môi
" Im lặng chút đi "
Diệp Cơ đứng lên, sợ hãi
" Sao anh lại làm như vậy với chị em? "
" Đã nói cô ta không phải chị cô "
" Chuyện... chuyện này là sao? "
" Gen của cô ta rất đặc biệt, nó có thể giúp tôi "
A Phong cười lạnh, trong lúc mọi người đang sững sờ thì bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng đập
Rầm rầm! Binh bốp!
A Phong nheo mày lại, cây dao lệch hướng
" Aaaaaaaaa "
Đình Lan kêu gào đau khổ, Diệp Cơ muốn chạy lại nhưng bị cô ngăn cản
Rầm!
Cánh cửa bị đánh sập, con zoombie biến dị bay vào. A Phong răng nanh sắc nhọn há ra
" Rốnggggggg "
Con zoombie biến dị sợ hãi lùi ra sau, nó nhìn A Phong sợ hãi dè chừng. Tử Ân tạo ra vòng sấm sét đánh vào đầu nó nhưng không được, cô cũng dùng súng bắn nó liên tục. Con zoombie biến dị lao tới phía cô, A Phong bỏ dao xuống chạy lại đá con zoombie biến dị ra xa. Thế là A Phong cùng con zoombie biến dị đánh nhau trên không trung. Di Anh nhìn thấy sững sờ, đưa tay ra tạo một dàn mũi băng đánh vào A Phong. A Phong quay lại đánh bay Di Anh đập mạnh vào tường.
Rẹt!
" Gràoooo "
Con zoombie biến dị bị xé toạc một tay, điên cuồng gào rống. Tử Ân dùng tia sét bổ vào đầu con zoombie biến dị thật mạnh khiến nó ngã xuống đất. A Phong đưa tay sắc nhọn bóp nát đầu nó. Não văng ra khắp nơi kinh tởm, A Phong cầm lấy Tinh Thạch theo bản năng lao sạch rồi đưa cho cô. Sau đó định bước lại bên bàn mỗ tiếp tục công việc thì...
Đôi mắt Đình Lan trở nên điên loạn, cố vùng khỏi kiềng sắt. Sự dữ tợn cùng đau đớn tột cùng hiện lên
" Aaaaaaa... "
Tiếng hét vang lên làm lay động cả bệnh viện, mặt đất lắc lư. A Phong kinh hãi, một đạo sáng kết thành mũi tên lớn đâm xuyên người A Phong
Phịch!
A Phong ngã xuống, Đình Lan thất khiếu ( Hai mắt, mũi, miệng, hai tai) chảy máu. Điên cuồng cười to
" Ha ha haaaaaa! "
Tiểu Hắc bay bên cạnh cô ngưng trọng
" Cô ta dùng tất cả sức mạnh ngưng tụ lại nãy giờ để giết chết nam9. Nhưng nó cũng không thể mạnh như vậy, chủ nhân. Người... "
Nụ cười trên môi cô vươn lên như ác quỷ, đôi mắt đỏ như máu hiện lên sự tàn bạo. Cô bước lại phía A Phong đang nằm trên đất, Đình Lan sau khi cười to đã nằm yên bất động. Chết không nhắm mắt...
A Phong đưa tay run rẩy muốn chạm vào mặt cô nhưng liền dừng lại, tiếng nói mang theo yêu thương cùng đau lòng
" Cảm... ơn...! Những... ngày lúc... trước... thật sự... rất vui... "
" A Phong... "
Cô nắm lấy tay hắn đang run rẩy, A Phong nhìn cô cười nhẹ
" Từ nhỏ... tới lớn... chưa... ai mỉm cười... với tôi... Chỉ có... em... Tôi vốn sau khi... khụ... khỏi bệnh... sẽ mãi mãi... bảo vệ em. Nhưng có lẽ... không được rồi. Tôi sẽ tiếp tục... đi vào nỗi cô đơn... một mình... "
Nước mắt A Phong chảy dài, đôi mắt dịu dàng cùng thống khổ. Hắn đưa tay lấy từ trong cơ thể ra một lọ dung dịch đen đưa cho cô yếu ớt
" Đây là... món... quà tôi tặng... em "
Hắn nhắm mắt lại, bàn tay rơi xuống. Khóe môi vẫn vươn lên nụ cười nhạt...
Từ trước đến nay tôi là một con dã thú bị xa lánh, sự cô độc cùng lạnh lẽo đã sớm bao trùm lấy tôi. Nhưng ngày em kéo tay tôi bỏ chạy khỏi đám zoombie đó. Tôi đã thật sự kinh ngạc, cảm giác khi ấy dù chỉ thoáng qua 1s nhưng tôi đã cảm nhận được. Thời khắc ấy tôi như cảm nhận được bản thân là một con người, chạy khỏi lũ quái vật kia... Em đã sớm biết tôi nguy hiểm, nhưng vẫn luôn ở bên tôi. Dù biết rằng điều đó chỉ là dối trá, nhưng tại sao tôi vẫn dao động bởi em? Dù đó chỉ là sự giả tạo, nhưng tại sao khi thấy em nguy hiểm tôi lại trỗi dậy sự khát máu? Tôi không quan tâm, dù nụ cười của em không phải là thật. Nhưng nó vẫn khiến tôi hạnh phúc... Cảm ơn! Đã đến bên tôi... Người con gái bí ẩn...
A Phong dần tan biến và hóa thành một viên châu màu đen, lơ lửng trên tay cô. Cô đứng dậy nhìn ngọn lửa đang lan ra, vì sức mạnh của Đình Lan mà nơi này đã bị kích hoạt báo động và phát nổ. Tử Ân đã đưa Âu Nghi, Tử Khang, Di Anh cùng Diệp Cơ ra ngoài. Ngọn lửa đỏ như thiêu rụi mọi thứ
[ Đinh ----- Nhiệm vụ hoàn thành ]
Tử Ân chạy ra ngoài lên xe, nhìn bệnh viện đang cháy rụi. Đôi mắt lạnh lùng, sau đó hắn nhấn ga lao đi...
" Hẹn gặp lại... "
_________________
Cô lơ lửng trên không trung nhìn chiếc xe đang phóng đi, tiểu Hắc bên cạnh cô vẫn còn không hiểu gì.
" Chủ nhân thứ cho ta ngu muội, nhưng ta thật sự không hiểu "
Cô nhếch môi, mái tóc tím tung bay trong gió
" Phong Dương Chu Vũ là mãnh linh hồn thật trong thế giới này "
" Vậy thì sao? "
" Hắn đã mắc căn bệnh hóa thành quái vật từ rất lâu, nên đã bắt đầu hành trình nghiên cứu về những mẫu gen khác thường cùng khả năng đặc biệt. Phát hiện nữ9 có sự kì lạ liền tiếp cận, cốt truyện hoàn toàn không phải sai. Nhưng nam nữ9 có hạnh phúc hay không thì vẫn chưa chắc. Hắn đã lợi dụng việc này để lấy gen của Đình Lan, xem xem có thể loại trừ căn bệnh kì lạ của hắn hay không. "
" Vậy về chuyện Mạt Thế? "
" Đó là cố tình chứ không phải vô ý, hắn muốn mọi người đều giống như hắn. Biến thành zoombie, và chất dịch để tạo ra Mạt Thế là lấy từ cơ thể hắn. Nếu như có thể trở lại con người thì hắn sẽ bước trên con đường tiêu diệt zoombie, bảo vệ thế giới. Còn nếu không thể thì mãi mãi làm vương của zoombie. Như vậy chẳng phải nhất cữ lưỡng tiện sao? Lần ở buổi tiệc ta cố ý cho hắn nghe tiếng rên rỉ của Đình Lan cùng nam nhân khác là muốn xác nhận một việc "
" Chủ nhân muốn xác nhận xem hắn có phản ứng gì? "
" Ha! Phải, từ lần đầu thấy hắn lôi kéo Đình Lan ta đã nghi ngờ. Trong đôi mắt hắn không hề có một tia yêu thương hay dịu dàng. Mà đáy mắt lại có sự tàn độc rất sâu, không ngờ như ta nghĩ. Hắn không hề quan tâm Đình Lan ngủ với ai hay làm gì. Thứ hắn muốn chính là mạng cô ta "
Tiểu Hắc ngưng trọng trước lời nói của cô, đôi mắt xám tro ánh lên sững sờ cùng khâm phục
" Đó là lý do chủ nhân tiếp cận A Phong, vì ngay từ đầu người đã biết đó là nam9? "
" Ha! Phải, khí tức của hắn rất khác biệt nên ta mới có thể biết. Quan trọng vẫn là đôi mắt, đáy mắt đều tràn ngập sự tàn ác. Huống hồ lần tiểu Bát Đản và tiểu Huyết đi thám thính. Có câu nói của tiến sĩ, ngươi còn nhớ không? "
" Hắn đã mất 7 phần tính người, có thể yêu ai chứ "
Tiểu Hắc sững sờ nói ra, cô cười lạnh
" Điều đó càng khẳng định suy đoán của ta. Và lần hắn truy sát Tử Ân, ngươi có biết vì sao không? "
" Chuyện này... vì sợ Đình Lan yêu thích Tử Ân rồi phá hủy kế hoạch của hắn? "
" Phải! Chỉ một phần. Điều hắn muốn là bắt Tử Ân về làm thí nghiệm "
Cô đưa tay vuốt lọn tóc dài ma mị, tiểu Hắc gật đầu nhỏ
" Cũng phải! Tên Tử Ân kia thật không hề đơn giản "
" Sau bao nhiêu điều ta nói, ngươi có thể kết luận điều gì không? "
Đôi mắt đỏ như máu của cô nhìn vào tiểu Hắc như một sự áp bức, tiểu Hắc bình tĩnh nói
" Chủ nhân nhìn người siêu phàm, từ những điều nhỏ nhặt mà kết lại thành một bí mật quan trọng. Người muốn dạy ta phải quan sát kĩ từng thứ, nhìn thấu từng người. Sau đó từ từ tiến sâu vào bí mật của họ... "
" Ha! Nhìn thấu một người không đơn giản, nhưng cũng không khó. Nếu ngươi nhìn rõ họ, thì dù ngươi nhìn bao lần vẫn sẽ thấy bí mật của họ đang lộ ra trước mắt. Dù đó chỉ là những cử chỉ, lời nói bình thường. Nhớ kĩ lời ta nói "
" Lời dạy của chủ nhân ta xin ghi nhớ "
" Tốt lắm! Sau này từng thế giới đi qua sẽ còn trăn trở trùng trùng. Ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi. "
Khóe môi cô nở nụ cười, đôi mắt đỏ như máu nhìn lên bầu trời. Một loại khí tức áp đảo tỏa ra như muốn đánh gục mọi thứ, tiểu Hắc bên cạnh cô, đôi mắt tràn đầy sự cung kính. Thân ảnh cô dần tan biến, ngọn lửa đang cháy phía dưới nóng rực dưới khung trời. Kết thúc một câu chuyện...
Danh sách chương