Cô nhìn Di Anh đang hạ chân xuống, nhanh như chớp cô ta lao về phía cô đá vào đầu. Cô đưa tay trái lên đỡ lấy, dùng chân phải gạt chân Di Anh. Cô ta nhìn thấy liền nhảy ra xa, nheo mài lại.
Cô cũng cảm thấy không vui, chạy đến đá liên tục khiến Di Anh ngã xuống. Cô xoay chân bay lên không trung một vòng đạp xuống
Rầm!
Di Anh kinh hãi nhìn cú đá đang ở mép bụng mình, đồng tử co rút lại. Mọi người kinh hãi bàn tán
- Sao có thể? Tôi nhớ cô ta chỉ ngồi thôi mà?
- Đúng đó! Sao lại như vậy?
- Sư tỷ vậy mà thua chỉ trong 1 chiêu?
...........
Âu Nghi nhìn đến kinh ngạc, tiểu Hắc trên vai cô nhìn đến phía cửa. Khí tức áp đảo bay đến...
Rầm!
Mọi người nhìn ra ngoài, liền thấy Đình Lan. Di Anh cũng kinh ngạc
" Đình Lan! Sao cậu đến đây? "
Đình Lan cười gượng, đôi mắt ánh lên sợ hãi.
' Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là mình đang dùng thuật ẩn thân. Lại có một khí tức áp đảo đánh đến khiến sức mạnh mình bị hao hụt mà xuất hiện. Chẳng lẽ có người tu chân khác ở đây? '
Cô đọc được suy nghĩ của Đình Lan nhếch môi, Di Anh đứng dậy đến cạnh Đình Lan
" Cậu theo tớ sao? "
Đình Lan thay đổi vẻ mặt, mỉm cười
" Tớ thấy cậu đi đâu đó liền theo sau. Nhưng cậu lại đến võ đường, sau cậu lại đến đây? "
" À ừ! Tớ đến tập luyện "
Di Anh mỉm cười nhẹ, nhìn qua cô có sợ hãi, tức giận, oán hận... đủ loại tư vị. Sau đó nắm tay Đình Lan bỏ đi. Khi rời đi Đình Lan còn nhìn qua Tử Ân, cắn nhẹ môi cúi đầu xấu hổ. Mọi người nhìn thấy trái tim xôn xao...
Cô đứng đó, Âu Nghi và Diệp Cơ chạy lại. Âu Nghi vui vẻ nói
" Sao cậu lại giỏi như vậy? Cậu từng luyện võ chưa? "
Diệp Cơ cũng hào hứng nói
" Cậu luôn giấu tớ sao? Luôn để bị đánh, cậu giỏi võ như vậy mà "
Cô không trả lời, Tử Ân lạnh lùng nhìn đến xoay quanh nói
" Mọi người tập luyện đi "
Cô lấy một chai nước uống, tiểu Hắc bên cạnh hỏi
" Sao chủ nhân lại né cú đá đó mà không đá thẳng vào Di Anh? "
Cô vừa uống nước vừa trả lời qua suy nghĩ với tiểu Hắc
' Hiện tại không cần gây phiền toái '
Sau khi mọi người tập xong, Diệp Cơ và Âu Nghi chạy lại. Âu Nghi nói
" Dao Sương! Chúng ta đi ăn đi "
Cô đang dọn đồ, nghe vậy liền trả lời
" Không! Tớ có việc bận rồi "
Nói rồi cô chạy đi đuổi theo Tử Ân, hắn đã đứng đợi cô ở trước cửa. Âu Nghi và Diệp Cơ đi theo rình, thấy cảnh này Âu Nghi liền nói
" He he! Có gian tình "
Diệp Cơ xoay qua hỏi
" Chúng ta có đi theo không? "
" Không cần! Tớ không muốn làm bóng đèn. Chúng ta đi chơi đi "
" Ừm "
________________
Cô cùng Tử Ân đi đến chỗ luyện súng, hắn vẫn rất ít nói. Cô cũng chẳng thèm quan tâm, cô vốn muốn đi cùng là để xem xét cảm giác kì lạ kia. Nhưng vẫn không có dấu hiệu gì... Liền không quan tâm nữa, tiếp tục công cuộc của mình.
Cô nhìn qua Tử Ân rất thành thạo, nheo mài hỏi
" Sao lại muốn luyện súng? "
Tử Ân đang gắn đạn, nghe cô hỏi trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
" Chơi "
Cô nghe xong liền nhếch môi, nhắm vào bia đạn
Bằng!
" Không giống "
Cô đặt cây súng xuống, lấy một chai nước uống. Lão Từ bỗng nhiên xuất hiện đưa cho cô hai cây súng aka 47 nói
" Tập đi "
Cô đưa cho Tử Ân một cây, ngắm nghía cây súng
" Rất được "
Tử Ân nhận lấy bắt đầu luyện tập, cô thấy vậy cũng làm theo. Khi luyện xong thì trời cũng đã tối, cô thu gom đồ chuẩn bị về. Nhìn qua Tử Ân, tiểu Hắc bên cạnh cô hỏi
" Có cần ta theo dõi hắn? "
Cô nhẹ lắc đầu, cô không muốn gây phiền toái. Tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng...
" Hẹn gặp lại "
_____________
Cô đi trên đường phố, nhìn ánh trăng to tròn chiếu rọi. Cơn gió lạnh lẽo lướt qua, tiểu Hắc nói
" Không biết Huyết Xà và tiểu Cốt đã làm xong nhiệm vụ chưa "
" Cứ từ từ, không cần lo lắng "
Cô nhìn qua bên đường có bán bánh kẹp kem liền muốn ăn thử, mua hai cái cho cô và tiểu Hắc.
Cô cảm nhận hương vị ngọt bùi lành lạnh lan tỏa trong miệng, nói
" Rất được "
Đoàng! Bằng...
Cô bỗng dưng nghe tiếng súng nổ liền đưa mắt đề phòng, tiểu Hắc nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt xám tro ánh lên hào quang nói
" Chủ nhân! Phía trước có 1 chiếc xe đang đuổi theo bắn một người... Mà người đó là... Vu Tử Ân "
Cô nhướn mài cười lạnh
" Phiền rồi đây. Cứu hắn một mạng vậy "
Cô chạy về phía trước, nhìn xung quanh là vỏ đạn. Cô đi vào một con hẻm có mùi máu, nhìn Tử Ân đang ôm lấy bụng. Hắn thấy có người đi vào liền đưa súng lên, khi thấy là cô mới buông súng xuống nheo mài...
" Bị thương khá nặng đây "
Lời nói cô lạnh nhạt trào phúng, Tử Ân quay đi không nói gì. Cô bước tới đỡ hắn đứng dậy, lời nói hắn lạnh lùng
" Chạy đi "
Két!
Cô nhìn ra con hẻm, thấy chiếc xe đang chặn ở đó. Cô liền đưa Tử Ân chạy qua phía bên kia con hẻm, chiếc xe chiếu ánh đèn vào. Từ trên bước xuống một người nam nhân mặc đồ đen, vốn muốn đuổi theo nhưng Tiểu Hắc lại hiện thân bay qua như cơn gió chặn người đó lại. Khi người áo đen choàng tỉnh thì không thấy bóng dáng của cô và Tử Ân nữa. Lập tức xoay qua bước ra ghế sau nói
" Thiếu gia... "
Từ bên trong hạ cửa kính xuống, một dung nhan tuấn mĩ hiện ra. Khí chất lạnh lẽo, đó không ai khác là Phong Dương Chu Vũ...
" Kẻ lúc nãy là ai? "
" Dạ! Theo như ta biết thì đó là bạn của Diệp Cơ, em gái của Đình Lan tiểu thư "
" Hử? "
Đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên tia chết chóc, người áo đen cung kính
" Có cần thuộc hạ đi bắt người? "
" Không cần! Trở về "
________________
Cô đưa Tử Ân về nhà, tiểu Hắc đã trở về vô hình. Cô đi lấy một hộp cứu thương đưa cho Tử Ân...
Tử Ân nhìn thấy cũng không nói gì, tự cởi áo xử lý vết thương. Cô thì vào bếp lấy trong tủ lạnh ra một gói cháo đã mua bên ngoài về hâm nóng, đổ ra tô đưa cho hắn.
" Ăn đi "
Tử Ân nhìn đến thở dài, cầm muỗng mút cháo ăn. Cô ngồi đối diện nhìn hắn, đôi mắt hiện lên suy tư...
" Cảm ơn "
Cô bừng tỉnh nhìn Tử Ân vẫn đang ăn, nhếch môi nói
" Ta không nghe rõ "
Gương mặt Tử Ân trở nên âm trần, không nói gì nữa tiếp tục ăn. Cô không quan tâm nhìn đồng hồ đã điểm 21h, nói thẳng
" Tối rồi! Tôi là con gái, không tiện ở cùng nam nhân. Thấy anh vẫn khỏe mạnh chắc đi về cũng không chết được. Vậy thì không tiễn "
Tử Ân ăn xong liền nghe thấy lời nói của cô, đứng lên mặc áo ra ngoài cửa. Cô nhìn hắn nói
" Hết nợ nần "
Cạch!
Tử Ân đóng cửa lại, tiểu Hắc bên cạnh cô bay đến dọn dẹp. Vừa dọn vừa nói
" Chủ nhân! Người để hắn đi vậy sao? "
Cô cầm tách trà lên uống, đôi mắt nhìn vào khoảng không
" Hắn chỉ là kẻ ngoài cuộc, đừng quan tâm "
" Nhưng kẻ khi nãy ám sát hắn là Phong Dương Chu Vũ "
" Ta thấy "
Đôi mắt cô khẽ khép hờ lại, tách trà bị cầm chặt. Tiểu Hắc bay đến đậu lên bàn
" Chủ nhân thấy vì sao Vu Tử Ân lại bị nam9 truy sát? "
Cạch!
Cô đặt chung trà xuống, tựa đầu vào ghế sô pha. Khóe môi nâng lên, đôi mắt khẽ nhắm lại. Lời nói cô mơ hồ không rõ ý vị
" Ta thấy bắt đầu có điều gì đó thú vị rồi... "
Tiểu Hắc không nói gì nữa, cúi đầu suy nghĩ
' Chủ nhân lại nghĩ ra gì? '
Bùm!
Bỗng từ không trung tiểu Bát Đản xuất hiện, lao vào người cô
" Ký chủ! Ta sợ a~... °T ^ T°... "
" Chuyện gì? "
Tiểu Huyết quấn trên người tiểu Bát Đản hình như cũng có gì đó sợ hãi. Cô nheo mài lại, tiểu Huyết nói
" Chủ nhân! Công nghệ trong đó thật quá đáng sợ. Hồ ly chỉ mới vô tình chạm vào bức tường đã bị tiếng báo động phát hiện. Nếu như chúng ta không vô hình thì đã sớm bị bắt... "
" Hử? Ngươi kể lại rõ ràng xem "
Cô vừa nói xong thì từ không trung một màn ảnh trong suốt xuất hiện....
******** *******
Tiểu Bát Đản đi vào viện nghiên cứu, lơ lửng giữa không trung nhìn những thiết bị. Tiểu Huyết quấn trên người nó nói
" Ngươi nhanh lẹ chút coi "
" Từ từ! Làm gì ghê dạ, đang thám thính nè "
Tiểu Bát Đản xù lông nói, bỗng nghe thấy tiếng bước chân. Từ ngoài cửa đi vào hai ông tiến sĩ mặc áo trắng cùng một vài nhân viên. Hai ông tiến sĩ cầm lấy một lọ dung dịch màu xanh lam xem xét
" Phong Dương thiếu đã nói chúng ta phải tìm ra thuốc chữa trị. Nhưng làm sao biết có thể hay không? " Tiến sĩ A
" Phải đó! Tên quái vật như hắn thật không biết nên nói gì. Chúng ta đã phải kì công ở đây suốt 7 năm để tạo ra thứ thuốc này. Nhưng còn về phía của hắn thì chỉ biết lo theo đuổi nữ nhân. Thật không có tiền đồ " Tiến sĩ B
" Ta lại không thấy vậy, tên tàn nhẫn máu lạnh như hắn làm sao biết yêu. Huống hồ hắn đã bị mất đi 7 phần nhân tính, làm sao biết yêu là gì " Tiến sĩ A vừa chế dung dịch vừa nói
" Ừ! Vậy ngươi nói xem hắn tính làm gì? "
" Ta không rõ! Nhưng chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt lành "
Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết nghe thấy cuộc đối thoại liền nhìn nhau, cái đuôi tiểu Bát Đản bỗng chạm nhẹ vào tường
Xẹt xẹt... BÍP BÍP BÍPPPPPPP
Tiếng báo động vang lên, mọi người trong phòng kinh ngạc. Tiểu Bát Đản cũng hoảng hồn, khắp nơi bỗng có những tia laze chiếu vào chỗ tiểu Bát Đản và tiểu Huyết. Tiến sĩ A cầm lên một cây gậy màu đen dài nói
" Có điều dị thường, mau kiểm tra "
Tiến sĩ A cầm cây gậy màu đen chiếu vào bức tường, tiểu Bát Đản né đi. Nói
" Đó là tia hồng ngoại, nó có cường độ rất mạnh. Nếu chúng ta bị chiếu vào sẽ lộ ngay "
Tiểu Huyết kinh ngạc nói
" Vậy còn không mau chạy "
" Chắc ta không muốn à! Ổng chiếu vậy sao chạy "
Tiểu Bát Đản uốn éo khắp người, tiến sĩ A cứ xoay tay vòng vòng. Tiểu Huyết thấy tình hình không ổn liền khà miệng phun ra nộc độc vào mắt tiến sĩ
" Aaaaaaaaaa "
" Chạy mau "
Thấy thời cơ tới tiểu Bát Đản liền cong dò chạy đi, thế là kết thúc...
*************
Cô nhìn màn ảnh đang tắt, cầm tách trà trên tay nhấp một ngụm. Tiểu Huyết tức giận nói
" Tất cả đều tại con hồ ly nhà ngươi, thành công không thấy mà thất bại có thừa. Ngốc nghếch "
Tiểu Bát Đản nghe xong cũng tức giận
" Ta chỉ sơ ý thôi chứ bộ. Sao ngươi đổ hết lỗi cho ta "
" Ta nói không đúng sao! Nếu không có ta thì ngươi đã thành hồ ly chính rồi "
" Ngươi vĩ đại quá ha, đồ rắn thúi xấu xí. Ngươi tự hào cái gì chứ "
" Ta giúp ngươi mà ngươi còn chửi vậy nữa hả? Đúng là hồ ly ăn hại "
Tiểu Huyết tức giận nói, tiểu Bát Đản hai mắt tròn xoe ấn nước. Mọi người kinh ngạc
" Oa oa oa... con rắn thúi... ta ghét ngươi. Cút xuống khỏi người ta "
Tiểu Hắc té cái phịch xuống sàn, tiểu Huyết cũng kinh ngạc nhảy xuống bàn nhìn tiểu Bát Đản khóc lóc. Liền bối rối
" Ngươi... ngươi khóc cái gì? Ta... ta chỉ nói đúng sự thật thôi. Sao mít ước vậy? "
" Oa oa.... hic... ngươi có biết lúc đó ta sợ lắm không? Tưởng không được gặp ký chủ nữa rồi. Vậy mà ngươi... hic... còn la ta. Ta ghét ngươi... "
Tiểu Huyết nghe thấy liền hiểu, lúc trước tiểu Bát Đản gặp chuyện gì cũng không hề rơi tí nước mắt. Nay lại khóc lóc như vậy, xem ra thật sự kinh sợ...
Tiểu Huyết thấy vậy liền đưa đuôi lên muốn vỗ nín nó nhưng lại bị tay nhỏ của tiểu Bát Đản hất ra, nó nhảy lên người cô. Cô đưa tay vuốt ve bộ lông của nó
" Được rồi! Đừng sợ... "
Cô vừa vuốt ve nó vừa suy tư, ánh mắt xẹt qua sự hứng thú. Tiểu Hắc thấy liền hỏi
" Chủ nhân đã phát hiện ra được gì? "
" Ha! Ta chỉ đoán được một vài điều thú vị. Nhưng cần phải xác minh lại, được rồi. Đi ngủ thôi "
Cô bước lên lầu, tiểu Huyết nhìn tiểu Bát Đản. Nó thấy tiểu Huyết nhìn mình liền hất mặt
" Hứ "
Sau đó còn lè lưỡi chọc giận tiểu Huyết, tiểu Hắc lắc đầu ngán ngẩm đưa tiểu Huyết đang sôi máu lên lầu...
Cô cũng cảm thấy không vui, chạy đến đá liên tục khiến Di Anh ngã xuống. Cô xoay chân bay lên không trung một vòng đạp xuống
Rầm!
Di Anh kinh hãi nhìn cú đá đang ở mép bụng mình, đồng tử co rút lại. Mọi người kinh hãi bàn tán
- Sao có thể? Tôi nhớ cô ta chỉ ngồi thôi mà?
- Đúng đó! Sao lại như vậy?
- Sư tỷ vậy mà thua chỉ trong 1 chiêu?
...........
Âu Nghi nhìn đến kinh ngạc, tiểu Hắc trên vai cô nhìn đến phía cửa. Khí tức áp đảo bay đến...
Rầm!
Mọi người nhìn ra ngoài, liền thấy Đình Lan. Di Anh cũng kinh ngạc
" Đình Lan! Sao cậu đến đây? "
Đình Lan cười gượng, đôi mắt ánh lên sợ hãi.
' Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là mình đang dùng thuật ẩn thân. Lại có một khí tức áp đảo đánh đến khiến sức mạnh mình bị hao hụt mà xuất hiện. Chẳng lẽ có người tu chân khác ở đây? '
Cô đọc được suy nghĩ của Đình Lan nhếch môi, Di Anh đứng dậy đến cạnh Đình Lan
" Cậu theo tớ sao? "
Đình Lan thay đổi vẻ mặt, mỉm cười
" Tớ thấy cậu đi đâu đó liền theo sau. Nhưng cậu lại đến võ đường, sau cậu lại đến đây? "
" À ừ! Tớ đến tập luyện "
Di Anh mỉm cười nhẹ, nhìn qua cô có sợ hãi, tức giận, oán hận... đủ loại tư vị. Sau đó nắm tay Đình Lan bỏ đi. Khi rời đi Đình Lan còn nhìn qua Tử Ân, cắn nhẹ môi cúi đầu xấu hổ. Mọi người nhìn thấy trái tim xôn xao...
Cô đứng đó, Âu Nghi và Diệp Cơ chạy lại. Âu Nghi vui vẻ nói
" Sao cậu lại giỏi như vậy? Cậu từng luyện võ chưa? "
Diệp Cơ cũng hào hứng nói
" Cậu luôn giấu tớ sao? Luôn để bị đánh, cậu giỏi võ như vậy mà "
Cô không trả lời, Tử Ân lạnh lùng nhìn đến xoay quanh nói
" Mọi người tập luyện đi "
Cô lấy một chai nước uống, tiểu Hắc bên cạnh hỏi
" Sao chủ nhân lại né cú đá đó mà không đá thẳng vào Di Anh? "
Cô vừa uống nước vừa trả lời qua suy nghĩ với tiểu Hắc
' Hiện tại không cần gây phiền toái '
Sau khi mọi người tập xong, Diệp Cơ và Âu Nghi chạy lại. Âu Nghi nói
" Dao Sương! Chúng ta đi ăn đi "
Cô đang dọn đồ, nghe vậy liền trả lời
" Không! Tớ có việc bận rồi "
Nói rồi cô chạy đi đuổi theo Tử Ân, hắn đã đứng đợi cô ở trước cửa. Âu Nghi và Diệp Cơ đi theo rình, thấy cảnh này Âu Nghi liền nói
" He he! Có gian tình "
Diệp Cơ xoay qua hỏi
" Chúng ta có đi theo không? "
" Không cần! Tớ không muốn làm bóng đèn. Chúng ta đi chơi đi "
" Ừm "
________________
Cô cùng Tử Ân đi đến chỗ luyện súng, hắn vẫn rất ít nói. Cô cũng chẳng thèm quan tâm, cô vốn muốn đi cùng là để xem xét cảm giác kì lạ kia. Nhưng vẫn không có dấu hiệu gì... Liền không quan tâm nữa, tiếp tục công cuộc của mình.
Cô nhìn qua Tử Ân rất thành thạo, nheo mài hỏi
" Sao lại muốn luyện súng? "
Tử Ân đang gắn đạn, nghe cô hỏi trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
" Chơi "
Cô nghe xong liền nhếch môi, nhắm vào bia đạn
Bằng!
" Không giống "
Cô đặt cây súng xuống, lấy một chai nước uống. Lão Từ bỗng nhiên xuất hiện đưa cho cô hai cây súng aka 47 nói
" Tập đi "
Cô đưa cho Tử Ân một cây, ngắm nghía cây súng
" Rất được "
Tử Ân nhận lấy bắt đầu luyện tập, cô thấy vậy cũng làm theo. Khi luyện xong thì trời cũng đã tối, cô thu gom đồ chuẩn bị về. Nhìn qua Tử Ân, tiểu Hắc bên cạnh cô hỏi
" Có cần ta theo dõi hắn? "
Cô nhẹ lắc đầu, cô không muốn gây phiền toái. Tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng...
" Hẹn gặp lại "
_____________
Cô đi trên đường phố, nhìn ánh trăng to tròn chiếu rọi. Cơn gió lạnh lẽo lướt qua, tiểu Hắc nói
" Không biết Huyết Xà và tiểu Cốt đã làm xong nhiệm vụ chưa "
" Cứ từ từ, không cần lo lắng "
Cô nhìn qua bên đường có bán bánh kẹp kem liền muốn ăn thử, mua hai cái cho cô và tiểu Hắc.
Cô cảm nhận hương vị ngọt bùi lành lạnh lan tỏa trong miệng, nói
" Rất được "
Đoàng! Bằng...
Cô bỗng dưng nghe tiếng súng nổ liền đưa mắt đề phòng, tiểu Hắc nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt xám tro ánh lên hào quang nói
" Chủ nhân! Phía trước có 1 chiếc xe đang đuổi theo bắn một người... Mà người đó là... Vu Tử Ân "
Cô nhướn mài cười lạnh
" Phiền rồi đây. Cứu hắn một mạng vậy "
Cô chạy về phía trước, nhìn xung quanh là vỏ đạn. Cô đi vào một con hẻm có mùi máu, nhìn Tử Ân đang ôm lấy bụng. Hắn thấy có người đi vào liền đưa súng lên, khi thấy là cô mới buông súng xuống nheo mài...
" Bị thương khá nặng đây "
Lời nói cô lạnh nhạt trào phúng, Tử Ân quay đi không nói gì. Cô bước tới đỡ hắn đứng dậy, lời nói hắn lạnh lùng
" Chạy đi "
Két!
Cô nhìn ra con hẻm, thấy chiếc xe đang chặn ở đó. Cô liền đưa Tử Ân chạy qua phía bên kia con hẻm, chiếc xe chiếu ánh đèn vào. Từ trên bước xuống một người nam nhân mặc đồ đen, vốn muốn đuổi theo nhưng Tiểu Hắc lại hiện thân bay qua như cơn gió chặn người đó lại. Khi người áo đen choàng tỉnh thì không thấy bóng dáng của cô và Tử Ân nữa. Lập tức xoay qua bước ra ghế sau nói
" Thiếu gia... "
Từ bên trong hạ cửa kính xuống, một dung nhan tuấn mĩ hiện ra. Khí chất lạnh lẽo, đó không ai khác là Phong Dương Chu Vũ...
" Kẻ lúc nãy là ai? "
" Dạ! Theo như ta biết thì đó là bạn của Diệp Cơ, em gái của Đình Lan tiểu thư "
" Hử? "
Đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên tia chết chóc, người áo đen cung kính
" Có cần thuộc hạ đi bắt người? "
" Không cần! Trở về "
________________
Cô đưa Tử Ân về nhà, tiểu Hắc đã trở về vô hình. Cô đi lấy một hộp cứu thương đưa cho Tử Ân...
Tử Ân nhìn thấy cũng không nói gì, tự cởi áo xử lý vết thương. Cô thì vào bếp lấy trong tủ lạnh ra một gói cháo đã mua bên ngoài về hâm nóng, đổ ra tô đưa cho hắn.
" Ăn đi "
Tử Ân nhìn đến thở dài, cầm muỗng mút cháo ăn. Cô ngồi đối diện nhìn hắn, đôi mắt hiện lên suy tư...
" Cảm ơn "
Cô bừng tỉnh nhìn Tử Ân vẫn đang ăn, nhếch môi nói
" Ta không nghe rõ "
Gương mặt Tử Ân trở nên âm trần, không nói gì nữa tiếp tục ăn. Cô không quan tâm nhìn đồng hồ đã điểm 21h, nói thẳng
" Tối rồi! Tôi là con gái, không tiện ở cùng nam nhân. Thấy anh vẫn khỏe mạnh chắc đi về cũng không chết được. Vậy thì không tiễn "
Tử Ân ăn xong liền nghe thấy lời nói của cô, đứng lên mặc áo ra ngoài cửa. Cô nhìn hắn nói
" Hết nợ nần "
Cạch!
Tử Ân đóng cửa lại, tiểu Hắc bên cạnh cô bay đến dọn dẹp. Vừa dọn vừa nói
" Chủ nhân! Người để hắn đi vậy sao? "
Cô cầm tách trà lên uống, đôi mắt nhìn vào khoảng không
" Hắn chỉ là kẻ ngoài cuộc, đừng quan tâm "
" Nhưng kẻ khi nãy ám sát hắn là Phong Dương Chu Vũ "
" Ta thấy "
Đôi mắt cô khẽ khép hờ lại, tách trà bị cầm chặt. Tiểu Hắc bay đến đậu lên bàn
" Chủ nhân thấy vì sao Vu Tử Ân lại bị nam9 truy sát? "
Cạch!
Cô đặt chung trà xuống, tựa đầu vào ghế sô pha. Khóe môi nâng lên, đôi mắt khẽ nhắm lại. Lời nói cô mơ hồ không rõ ý vị
" Ta thấy bắt đầu có điều gì đó thú vị rồi... "
Tiểu Hắc không nói gì nữa, cúi đầu suy nghĩ
' Chủ nhân lại nghĩ ra gì? '
Bùm!
Bỗng từ không trung tiểu Bát Đản xuất hiện, lao vào người cô
" Ký chủ! Ta sợ a~... °T ^ T°... "
" Chuyện gì? "
Tiểu Huyết quấn trên người tiểu Bát Đản hình như cũng có gì đó sợ hãi. Cô nheo mài lại, tiểu Huyết nói
" Chủ nhân! Công nghệ trong đó thật quá đáng sợ. Hồ ly chỉ mới vô tình chạm vào bức tường đã bị tiếng báo động phát hiện. Nếu như chúng ta không vô hình thì đã sớm bị bắt... "
" Hử? Ngươi kể lại rõ ràng xem "
Cô vừa nói xong thì từ không trung một màn ảnh trong suốt xuất hiện....
******** *******
Tiểu Bát Đản đi vào viện nghiên cứu, lơ lửng giữa không trung nhìn những thiết bị. Tiểu Huyết quấn trên người nó nói
" Ngươi nhanh lẹ chút coi "
" Từ từ! Làm gì ghê dạ, đang thám thính nè "
Tiểu Bát Đản xù lông nói, bỗng nghe thấy tiếng bước chân. Từ ngoài cửa đi vào hai ông tiến sĩ mặc áo trắng cùng một vài nhân viên. Hai ông tiến sĩ cầm lấy một lọ dung dịch màu xanh lam xem xét
" Phong Dương thiếu đã nói chúng ta phải tìm ra thuốc chữa trị. Nhưng làm sao biết có thể hay không? " Tiến sĩ A
" Phải đó! Tên quái vật như hắn thật không biết nên nói gì. Chúng ta đã phải kì công ở đây suốt 7 năm để tạo ra thứ thuốc này. Nhưng còn về phía của hắn thì chỉ biết lo theo đuổi nữ nhân. Thật không có tiền đồ " Tiến sĩ B
" Ta lại không thấy vậy, tên tàn nhẫn máu lạnh như hắn làm sao biết yêu. Huống hồ hắn đã bị mất đi 7 phần nhân tính, làm sao biết yêu là gì " Tiến sĩ A vừa chế dung dịch vừa nói
" Ừ! Vậy ngươi nói xem hắn tính làm gì? "
" Ta không rõ! Nhưng chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt lành "
Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết nghe thấy cuộc đối thoại liền nhìn nhau, cái đuôi tiểu Bát Đản bỗng chạm nhẹ vào tường
Xẹt xẹt... BÍP BÍP BÍPPPPPPP
Tiếng báo động vang lên, mọi người trong phòng kinh ngạc. Tiểu Bát Đản cũng hoảng hồn, khắp nơi bỗng có những tia laze chiếu vào chỗ tiểu Bát Đản và tiểu Huyết. Tiến sĩ A cầm lên một cây gậy màu đen dài nói
" Có điều dị thường, mau kiểm tra "
Tiến sĩ A cầm cây gậy màu đen chiếu vào bức tường, tiểu Bát Đản né đi. Nói
" Đó là tia hồng ngoại, nó có cường độ rất mạnh. Nếu chúng ta bị chiếu vào sẽ lộ ngay "
Tiểu Huyết kinh ngạc nói
" Vậy còn không mau chạy "
" Chắc ta không muốn à! Ổng chiếu vậy sao chạy "
Tiểu Bát Đản uốn éo khắp người, tiến sĩ A cứ xoay tay vòng vòng. Tiểu Huyết thấy tình hình không ổn liền khà miệng phun ra nộc độc vào mắt tiến sĩ
" Aaaaaaaaaa "
" Chạy mau "
Thấy thời cơ tới tiểu Bát Đản liền cong dò chạy đi, thế là kết thúc...
*************
Cô nhìn màn ảnh đang tắt, cầm tách trà trên tay nhấp một ngụm. Tiểu Huyết tức giận nói
" Tất cả đều tại con hồ ly nhà ngươi, thành công không thấy mà thất bại có thừa. Ngốc nghếch "
Tiểu Bát Đản nghe xong cũng tức giận
" Ta chỉ sơ ý thôi chứ bộ. Sao ngươi đổ hết lỗi cho ta "
" Ta nói không đúng sao! Nếu không có ta thì ngươi đã thành hồ ly chính rồi "
" Ngươi vĩ đại quá ha, đồ rắn thúi xấu xí. Ngươi tự hào cái gì chứ "
" Ta giúp ngươi mà ngươi còn chửi vậy nữa hả? Đúng là hồ ly ăn hại "
Tiểu Huyết tức giận nói, tiểu Bát Đản hai mắt tròn xoe ấn nước. Mọi người kinh ngạc
" Oa oa oa... con rắn thúi... ta ghét ngươi. Cút xuống khỏi người ta "
Tiểu Hắc té cái phịch xuống sàn, tiểu Huyết cũng kinh ngạc nhảy xuống bàn nhìn tiểu Bát Đản khóc lóc. Liền bối rối
" Ngươi... ngươi khóc cái gì? Ta... ta chỉ nói đúng sự thật thôi. Sao mít ước vậy? "
" Oa oa.... hic... ngươi có biết lúc đó ta sợ lắm không? Tưởng không được gặp ký chủ nữa rồi. Vậy mà ngươi... hic... còn la ta. Ta ghét ngươi... "
Tiểu Huyết nghe thấy liền hiểu, lúc trước tiểu Bát Đản gặp chuyện gì cũng không hề rơi tí nước mắt. Nay lại khóc lóc như vậy, xem ra thật sự kinh sợ...
Tiểu Huyết thấy vậy liền đưa đuôi lên muốn vỗ nín nó nhưng lại bị tay nhỏ của tiểu Bát Đản hất ra, nó nhảy lên người cô. Cô đưa tay vuốt ve bộ lông của nó
" Được rồi! Đừng sợ... "
Cô vừa vuốt ve nó vừa suy tư, ánh mắt xẹt qua sự hứng thú. Tiểu Hắc thấy liền hỏi
" Chủ nhân đã phát hiện ra được gì? "
" Ha! Ta chỉ đoán được một vài điều thú vị. Nhưng cần phải xác minh lại, được rồi. Đi ngủ thôi "
Cô bước lên lầu, tiểu Huyết nhìn tiểu Bát Đản. Nó thấy tiểu Huyết nhìn mình liền hất mặt
" Hứ "
Sau đó còn lè lưỡi chọc giận tiểu Huyết, tiểu Hắc lắc đầu ngán ngẩm đưa tiểu Huyết đang sôi máu lên lầu...
Danh sách chương