Không gian trắng như một trang giấy, ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi ở giữa không trung. Cô bước ra nhìn xung quanh, đôi mắt bình thản
" Ta muốn vào trong nhẫn Vạn Hóa "
[ Vâng! ]
Cô được bao bọc bởi một luồn ánh sáng trắng, sau đó biến mất. Vừa mở mắt ra cô đã thấy nơi mình đứng đã không còn là không gian hư vô kia nữa. Mà là một bồng lai tiên cảnh.
Xung quanh là muôn loài hoa và thảo dược, tất cả đều tỏa ra tiên khí của trời đất. Bên cạnh đó còn có một cái hồ nước nóng rộng lớn, làn khói sương mờ ảo bay lên bao trùm. Những chú bướm sặc sỡ kì lạ nhưng xinh đẹp bay xung quanh, tạo nên một cảnh tiên thơ mộng.
Trước mắt cô còn có một bộ bàn ghế bằng cẩm thạch mát lạnh, hàn khí nhè nhẹ tỏa ra. Gần nơi đó là những chiếc kệ, trưng bày trên đó là những vật phẩm. Dù thế vẫn còn rất nhiều chỗ trống...
Lại nói! Những chiếc kệ kia có rất nhiều, thậm chí còn có nơi cất giữ sách được phân chia theo từng loại. Cô khá kinh ngạc với những gì ngay trước mắt, tiểu Bát Đản cũng hóa hình chui ra thốt lên bất ngờ
" Ái chà! Chúng ta có đi lộn nơi không "
" Không đâu! Tên hồ ly béo ú ngu ngốc "
Tiếng nói của tiểu Huyết vang lên, cô xoay lại đã thấy nó ở trên bàn nhìn mình
" Là ngươi làm sao? "
Cô nhẹ giọng ngồi xuống hỏi
" Vâng! Chủ nhân có thích không? "
" Ừ! Rất đẹp "
" He he! 😎 "
" Xí! Tầm thường " Tiểu Bát Đản đi qua đi lại khinh bỉ
" Mi giỏi làm thử xem "
Tiểu Huyết liếc nhìn kiêu ngạo
" Bổn hệ thống sao phải làm mấy thứ vớ vẩn này kia chứ. "
" Hừ! "
Tiểu Huyết khinh bỉ sau đó quay qua cô nịnh nọt
" Chủ nhân! Nơi đây người sẽ cảm thấy thoải mái. Đồ đạc cũng sẽ được sắp sếp ngay ngắn "
" Ừ! "
" Còn nữa! Ta đã chuẩn bị cho chủ nhân một nơi nghỉ ngơi rồi "
Tiểu Huyết nói xong liền nhìn về một hướng không xa. Nơi đó có một chiếc giường dài được trải lông thú mềm mại
" Đó là Hàn Ngân Băng? "
Tiểu Bát Đản kinh ngạc kêu lên
" Đúng vậy! Trong lúc chủ nhân làm nhiệm vụ. Ta đã đi tìm nó về và tạo ra một chiếc giường cho người. Hàn Ngân Băng này vô cùng kì diệu. Mùa đông sẽ ấm áp. Mùa hạ lại mát mẻ dễ chịu. Thậm chí còn có thể tu luyện nếu muốn. Ta còn đặc biệt vẽ một vòng tròn ngũ hành bằng chính máu của mình, Thiên Địa bất xâm. Khi người bế quan sẽ không một ai có thể làm phiền "
Lời nói của tiểu Huyết khiến cô cùng tiểu Bát Đản phải kinh hãi.
" Ta không ngờ ngươi chu đáo như vậy... ^_^|| "
Cô thuận miệng thốt lên, đi đến bên cạnh giường ngồi thử
" Người thấy sao? "
" Thoải mái "
" Vậy là tốt rồi. Mà người định sẽ làm gì vậy chủ nhân? "
Tiểu Huyết mỉm cười gật đầu, quấn lên người cô lấy lòng
" Phải đó ký chủ! Người định làm gì? "
Cô cầm ly trà lên nhấm nháp, khóe môi mỉm cười
" Đôi lúc muốn chiến thắng nhưng lại không nắm chắc lợi thế. Thì ta phải trở thành kẻ điều khiển... "
Lời nói cô thật nhẹ nhàng nhưng lại chan chứa ý vị sâu xa
" Ý người là gì? "
" Ha! Ta hiện tại đang như một bình hoa vô dụng. Không thể nắm rõ cốt truyện, vậy thì ta sẽ tự tay tạo ra một chút gì đó thật mới mẻ "
"... "
Cô mỉm cười nhạt
" Theo như hiện tại ta có thể thấy Donald và con trai duy nhất của hắn có một mối thù ngầm. Và ta chắc rằng sau này sẽ có một cuộc chiến sinh tử, nhưng vì không biết cốt truyện nên ta không thể đoán rõ. Vì thế ta sẽ lợi dụng một con cờ thật tốt "
" Con cờ... "
Tiếu Huyết và tiểu Bát Đản nhìn nhau đồng thanh
" Phải! Hôm trước ta đã quá kích động mà nói ra những lời kì lạ. Vì thế ta sẽ để cho họ nghĩ ta là một nàng công chúa tầm thường, và bị... một kẻ khác điều khiển thì sao nhỉ? "
" Ký chủ! Ý người là...? "
" Ha! Đúng vậy! Ta sẽ tạo ra một nhân vật không có thật. Một nhân vật chính là bản thân ta và cũng chính ta tạo nên cốt truyện "
______________
Căn phòng rộng lớn với ánh sáng vàng, một bé gái xinh đẹp nằm trên chiếc giường rộng lớn. Gương mặt nhợt nhạt trắng bệch
Cạch!
Cánh cửa mở ra, một cậu bé bước vào. Gương mặt tuấn tú lo lắng lại gần
" Eira... ta xin lỗi... "
Đó chính là hoàng tử Rai...
" Nếu ta không đưa viên cẩm thạch ma tố cho em. Thì em đã không như vậy... "
Hắn tự trách mình, đôi mắt đen buồn bã
" Xin lỗi... "
" Ha! Không phải lỗi của ngươi. Cậu bé à "
Bỗng từ đâu một giọng nói vang lên giữa không trung, căn phòng như tối lại. Rai lùi lại đề phòng nhìn xung quanh
" Ai? Mau ra đây "
" Ha ha! Làm gì hoảng lên vậy "
Tiếng nói yêu mị lại vang lên, từ chiếc giường xuất hiện một bóng đen ngồi đó. Chiếc áo choàng dài che đi cơ thể nên không phân biệt được là nam hay nữ. Xung quanh căn phòng như có thứ gì đó đang lay động...
" Ngươi là ai? "
Rai kinh ngạc nhìn bóng đen đó, sự đề phòng càng tăng lên
" Ta? Ta là ai không quan trọng. Chỉ cần biết ta sẽ giúp ngươi "
" Giúp ta? "
" Phải! "
Tiếng nói của bóng đen đó quỷ dị khôn lường, cả không trung đều không thể xác định được
" Ngươi giúp ta thứ gì kia chứ? "
" Ha ha! Ta sẽ giúp ngươi giải trừ mối hận ở trong lòng "
Tiếng cười mê hoặc chìm sâu vào sự tĩnh lặng, Rai kinh ngạc lại như sợ hãi
" Mối hận? N...ngươi nói gì vậy? "
" Ta sẽ giúp ngươi giết chết người đã hại mẹ con ngươi phân ly. Sẽ giải trừ nỗi hận thù mà kẻ đã khiến ngươi vừa sinh ra đã không thể thấy mặt mẹ mình... "
" N...ngươi... đang nói gì vậy... "
" Ha! Hãy đặt tay lên tim mình đi. Và tự hỏi... NGƯƠI CÓ HẬN HAY KHÔNG? "
Hoàng tử Rai lùi lại, đôi mắt bàng hoàng vô định...
" Ngươi rất ghét kẻ đó. Hận không thể phanh thây ông ta. Là Cha ngươi, là kẻ ở trên quyền cao tối thượng kia. Và cũng chính là kẻ đã bức tử mẹ ngươi... "
Lời nói như mê hoặc lòng người vang vọng cả không gian
" P...phải... là ông ta... "
Rai lẩm bẩm nói gì đó, bàn tay ôm chặt ngực mình
" Đúng vậy! Là kẻ đã khiến ngươi trở thành một người bị khinh bỉ. Một hoàng tử tạp chủng và bị bỏ rơi. Ngươi hận hắn và sẽ giành lấy ngôi vị kia "
" Giết... giết... Ngươi muốn thế nào? "
Đôi mắt Rai ngước lên lạnh lẽo. Tận sâu trong đó là sự khát máu của dã thú
" Ta sẽ giúp ngươi bày mưu để giành lấy ngôi vị... cũng như giết chết cha mình "
" Ngươi muốn lợi ích gì? "
" Ha! Quả là hoàng tử. Không uổng công ta nhìn trúng ngươi. Hiện tại ta chưa biết mình muốn gì cả. Tính sau đi "
" Vậy ta sẽ phải làm gì? "
" Trước tiên hãy cho cha ngươi thấy ngươi là niềm tự hạo của hắn "
"... "
" Hãy trở nên mạnh mẽ và tàn độc... "
" Được...! "
" Ta sẽ tạm thời trú ngụ trong cơ thể con bé này, khi cần ta sẽ xuất hiện "
" Nhưng... "
" Yên tâm! Nó sẽ không chết đâu. Bây giờ ngươi đi đi "
Rai nhìn lên giường sau đó quay đi dứt khoát, sát khí nhè nhẹ tỏa ra. Khi cánh cửa đóng lại không trung cũng trở nên yên tĩnh
[ Ký chủ! Ngươi thật ngoan độc ]
" Ha! Là do sinh tồn cả thôi "
______________
** **
" Chủ nhân! Ý người là sao? "
" Tiểu Bát Đản! Ngươi có món đồ nào giúp ta phân chia cơ thể hay không? "
" Có! Đó là thuật Phân Ly. Một ma pháp mạnh mẽ, có thể giúp người sỡ hữu phân thân. Dù ở độ tuổi nhỏ hay lớn đều được. Và sự phân ly kia giống như ảo ảnh khiến người khác nghĩ là hai người hoặc không thể phân biệt đâu là người thật khi chiến đấu "
" Cần mua không? "
" Không cần! Người phải tu luyện "
" Ha! Vậy ta sẽ khiến bản thân trở thành vô ảnh "
" Chủ nhân! Người thật thông minh. Muốn sử dụng một danh tính khác để điều khiển con cờ. Và có ai ngờ được, một cô công chúa phế vật lại là kẻ sẽ tạo ra bàn cờ "
" Ha! Linh lực của ta vốn rất mạnh. Tu luyện sẽ không mất quá nhiều thời gian nhỉ "
" Phải! "
" Trò chơi sẽ bắt đầu. Sớm thôi... "
" Ta muốn vào trong nhẫn Vạn Hóa "
[ Vâng! ]
Cô được bao bọc bởi một luồn ánh sáng trắng, sau đó biến mất. Vừa mở mắt ra cô đã thấy nơi mình đứng đã không còn là không gian hư vô kia nữa. Mà là một bồng lai tiên cảnh.
Xung quanh là muôn loài hoa và thảo dược, tất cả đều tỏa ra tiên khí của trời đất. Bên cạnh đó còn có một cái hồ nước nóng rộng lớn, làn khói sương mờ ảo bay lên bao trùm. Những chú bướm sặc sỡ kì lạ nhưng xinh đẹp bay xung quanh, tạo nên một cảnh tiên thơ mộng.
Trước mắt cô còn có một bộ bàn ghế bằng cẩm thạch mát lạnh, hàn khí nhè nhẹ tỏa ra. Gần nơi đó là những chiếc kệ, trưng bày trên đó là những vật phẩm. Dù thế vẫn còn rất nhiều chỗ trống...
Lại nói! Những chiếc kệ kia có rất nhiều, thậm chí còn có nơi cất giữ sách được phân chia theo từng loại. Cô khá kinh ngạc với những gì ngay trước mắt, tiểu Bát Đản cũng hóa hình chui ra thốt lên bất ngờ
" Ái chà! Chúng ta có đi lộn nơi không "
" Không đâu! Tên hồ ly béo ú ngu ngốc "
Tiếng nói của tiểu Huyết vang lên, cô xoay lại đã thấy nó ở trên bàn nhìn mình
" Là ngươi làm sao? "
Cô nhẹ giọng ngồi xuống hỏi
" Vâng! Chủ nhân có thích không? "
" Ừ! Rất đẹp "
" He he! 😎 "
" Xí! Tầm thường " Tiểu Bát Đản đi qua đi lại khinh bỉ
" Mi giỏi làm thử xem "
Tiểu Huyết liếc nhìn kiêu ngạo
" Bổn hệ thống sao phải làm mấy thứ vớ vẩn này kia chứ. "
" Hừ! "
Tiểu Huyết khinh bỉ sau đó quay qua cô nịnh nọt
" Chủ nhân! Nơi đây người sẽ cảm thấy thoải mái. Đồ đạc cũng sẽ được sắp sếp ngay ngắn "
" Ừ! "
" Còn nữa! Ta đã chuẩn bị cho chủ nhân một nơi nghỉ ngơi rồi "
Tiểu Huyết nói xong liền nhìn về một hướng không xa. Nơi đó có một chiếc giường dài được trải lông thú mềm mại
" Đó là Hàn Ngân Băng? "
Tiểu Bát Đản kinh ngạc kêu lên
" Đúng vậy! Trong lúc chủ nhân làm nhiệm vụ. Ta đã đi tìm nó về và tạo ra một chiếc giường cho người. Hàn Ngân Băng này vô cùng kì diệu. Mùa đông sẽ ấm áp. Mùa hạ lại mát mẻ dễ chịu. Thậm chí còn có thể tu luyện nếu muốn. Ta còn đặc biệt vẽ một vòng tròn ngũ hành bằng chính máu của mình, Thiên Địa bất xâm. Khi người bế quan sẽ không một ai có thể làm phiền "
Lời nói của tiểu Huyết khiến cô cùng tiểu Bát Đản phải kinh hãi.
" Ta không ngờ ngươi chu đáo như vậy... ^_^|| "
Cô thuận miệng thốt lên, đi đến bên cạnh giường ngồi thử
" Người thấy sao? "
" Thoải mái "
" Vậy là tốt rồi. Mà người định sẽ làm gì vậy chủ nhân? "
Tiểu Huyết mỉm cười gật đầu, quấn lên người cô lấy lòng
" Phải đó ký chủ! Người định làm gì? "
Cô cầm ly trà lên nhấm nháp, khóe môi mỉm cười
" Đôi lúc muốn chiến thắng nhưng lại không nắm chắc lợi thế. Thì ta phải trở thành kẻ điều khiển... "
Lời nói cô thật nhẹ nhàng nhưng lại chan chứa ý vị sâu xa
" Ý người là gì? "
" Ha! Ta hiện tại đang như một bình hoa vô dụng. Không thể nắm rõ cốt truyện, vậy thì ta sẽ tự tay tạo ra một chút gì đó thật mới mẻ "
"... "
Cô mỉm cười nhạt
" Theo như hiện tại ta có thể thấy Donald và con trai duy nhất của hắn có một mối thù ngầm. Và ta chắc rằng sau này sẽ có một cuộc chiến sinh tử, nhưng vì không biết cốt truyện nên ta không thể đoán rõ. Vì thế ta sẽ lợi dụng một con cờ thật tốt "
" Con cờ... "
Tiếu Huyết và tiểu Bát Đản nhìn nhau đồng thanh
" Phải! Hôm trước ta đã quá kích động mà nói ra những lời kì lạ. Vì thế ta sẽ để cho họ nghĩ ta là một nàng công chúa tầm thường, và bị... một kẻ khác điều khiển thì sao nhỉ? "
" Ký chủ! Ý người là...? "
" Ha! Đúng vậy! Ta sẽ tạo ra một nhân vật không có thật. Một nhân vật chính là bản thân ta và cũng chính ta tạo nên cốt truyện "
______________
Căn phòng rộng lớn với ánh sáng vàng, một bé gái xinh đẹp nằm trên chiếc giường rộng lớn. Gương mặt nhợt nhạt trắng bệch
Cạch!
Cánh cửa mở ra, một cậu bé bước vào. Gương mặt tuấn tú lo lắng lại gần
" Eira... ta xin lỗi... "
Đó chính là hoàng tử Rai...
" Nếu ta không đưa viên cẩm thạch ma tố cho em. Thì em đã không như vậy... "
Hắn tự trách mình, đôi mắt đen buồn bã
" Xin lỗi... "
" Ha! Không phải lỗi của ngươi. Cậu bé à "
Bỗng từ đâu một giọng nói vang lên giữa không trung, căn phòng như tối lại. Rai lùi lại đề phòng nhìn xung quanh
" Ai? Mau ra đây "
" Ha ha! Làm gì hoảng lên vậy "
Tiếng nói yêu mị lại vang lên, từ chiếc giường xuất hiện một bóng đen ngồi đó. Chiếc áo choàng dài che đi cơ thể nên không phân biệt được là nam hay nữ. Xung quanh căn phòng như có thứ gì đó đang lay động...
" Ngươi là ai? "
Rai kinh ngạc nhìn bóng đen đó, sự đề phòng càng tăng lên
" Ta? Ta là ai không quan trọng. Chỉ cần biết ta sẽ giúp ngươi "
" Giúp ta? "
" Phải! "
Tiếng nói của bóng đen đó quỷ dị khôn lường, cả không trung đều không thể xác định được
" Ngươi giúp ta thứ gì kia chứ? "
" Ha ha! Ta sẽ giúp ngươi giải trừ mối hận ở trong lòng "
Tiếng cười mê hoặc chìm sâu vào sự tĩnh lặng, Rai kinh ngạc lại như sợ hãi
" Mối hận? N...ngươi nói gì vậy? "
" Ta sẽ giúp ngươi giết chết người đã hại mẹ con ngươi phân ly. Sẽ giải trừ nỗi hận thù mà kẻ đã khiến ngươi vừa sinh ra đã không thể thấy mặt mẹ mình... "
" N...ngươi... đang nói gì vậy... "
" Ha! Hãy đặt tay lên tim mình đi. Và tự hỏi... NGƯƠI CÓ HẬN HAY KHÔNG? "
Hoàng tử Rai lùi lại, đôi mắt bàng hoàng vô định...
" Ngươi rất ghét kẻ đó. Hận không thể phanh thây ông ta. Là Cha ngươi, là kẻ ở trên quyền cao tối thượng kia. Và cũng chính là kẻ đã bức tử mẹ ngươi... "
Lời nói như mê hoặc lòng người vang vọng cả không gian
" P...phải... là ông ta... "
Rai lẩm bẩm nói gì đó, bàn tay ôm chặt ngực mình
" Đúng vậy! Là kẻ đã khiến ngươi trở thành một người bị khinh bỉ. Một hoàng tử tạp chủng và bị bỏ rơi. Ngươi hận hắn và sẽ giành lấy ngôi vị kia "
" Giết... giết... Ngươi muốn thế nào? "
Đôi mắt Rai ngước lên lạnh lẽo. Tận sâu trong đó là sự khát máu của dã thú
" Ta sẽ giúp ngươi bày mưu để giành lấy ngôi vị... cũng như giết chết cha mình "
" Ngươi muốn lợi ích gì? "
" Ha! Quả là hoàng tử. Không uổng công ta nhìn trúng ngươi. Hiện tại ta chưa biết mình muốn gì cả. Tính sau đi "
" Vậy ta sẽ phải làm gì? "
" Trước tiên hãy cho cha ngươi thấy ngươi là niềm tự hạo của hắn "
"... "
" Hãy trở nên mạnh mẽ và tàn độc... "
" Được...! "
" Ta sẽ tạm thời trú ngụ trong cơ thể con bé này, khi cần ta sẽ xuất hiện "
" Nhưng... "
" Yên tâm! Nó sẽ không chết đâu. Bây giờ ngươi đi đi "
Rai nhìn lên giường sau đó quay đi dứt khoát, sát khí nhè nhẹ tỏa ra. Khi cánh cửa đóng lại không trung cũng trở nên yên tĩnh
[ Ký chủ! Ngươi thật ngoan độc ]
" Ha! Là do sinh tồn cả thôi "
______________
** **
" Chủ nhân! Ý người là sao? "
" Tiểu Bát Đản! Ngươi có món đồ nào giúp ta phân chia cơ thể hay không? "
" Có! Đó là thuật Phân Ly. Một ma pháp mạnh mẽ, có thể giúp người sỡ hữu phân thân. Dù ở độ tuổi nhỏ hay lớn đều được. Và sự phân ly kia giống như ảo ảnh khiến người khác nghĩ là hai người hoặc không thể phân biệt đâu là người thật khi chiến đấu "
" Cần mua không? "
" Không cần! Người phải tu luyện "
" Ha! Vậy ta sẽ khiến bản thân trở thành vô ảnh "
" Chủ nhân! Người thật thông minh. Muốn sử dụng một danh tính khác để điều khiển con cờ. Và có ai ngờ được, một cô công chúa phế vật lại là kẻ sẽ tạo ra bàn cờ "
" Ha! Linh lực của ta vốn rất mạnh. Tu luyện sẽ không mất quá nhiều thời gian nhỉ "
" Phải! "
" Trò chơi sẽ bắt đầu. Sớm thôi... "
Danh sách chương