" Nương nương, đây là ngự hoa viên lần trước tổ chức yến tiệc... "
Thúy Liên đi phía sau cô nói
" Ừ "
Bầu trời trong xanh mát mẻ, từng cơn gió đung đưa. Muôn vàng bông hoa khoe sắc dưới bầu trời... Vì hôm nay là một ngày trong lành nên cô quyết định ra ngoài đi dạo.
" Nương nương... sao người không tìm hoàng thượng "
" Để làn gì? "
" Thì... nương nương. Người đừng đùa mà, người định ở trong tiểu viện đó suốt đời sao? "
" Chắc vậy, ngươi lui trước đi "
" Vâng... "
Cô lạnh nhạt đi lên phía trước, dừng lại trước một cây hoa anh đào đang rơi xuống và đung đưa trong gió. Từ phía xa cô đã nghe thấy tiếng nói yểu điệu xua nịnh
- Ha ha! Công chúa thật biết đùa
- Ly quốc quả nhiên có nhiều nhân tài
- Công chúa xinh đẹp như hoa, chim sa cá lặn như vậy mà Thất vương lại không thích. Thật đáng tiếc...
Một đám nữ nhân vui đùa với công chúa Ly quốc. Nàng ta mỉm cười nhẹ cho qua, đôi mắt xẹt qua tia sợ hãi khi nhắc đến Thất vương
" Các tỷ muội rảnh quá nhỉ? "
Tiếng nói yêu kiều vang lên, một nữ nhân kiêu sa đi đến, y phục rườm rà nặng nề toát lên khí chất uy nghiêm...
- Hi nương nương
- Thần thiếp bái kiến nương nương
Tất cả đồng loạt hành lễ, Ly quốc công chúa thấy vậy cũng nhẹ hành lễ. Hi Y thấy vậy liền đi đến nâng nàng ta dậy
" Công chúa sao lại hành lễ. Ta không dám nhận "
" Nghe danh Hi Y nương nương đã lâu. Nay mới gặp mặt "
" Ái kìa! Công chúa Ly quốc quá khen "
" Ta nghe nói Hi Y nương nương là người quyền uy nhất hậu cung. Vì bệ hạ chưa lập hậu nên người được nắm quyền. Ta còn nghe nói Hi Y nương nương là người tài sắc vẹn toàn, cầm kì thi họa đều tinh thông "
Lời nói của Ly Hoa lọt vào tai cô từng chữ một
" Công chúa cứ đùa. Tại vì bệ hạ chưa lập hậu nên ta mới có cơ hội này... Còn sau này thì khó nói " Hi Y mỉm cười nhưng trên mặt lại hiện rõ sự kiêu ngạo
- Nương nương nói đùa, nếu có lập hậu thì người đó chắc cũng phải là người
- Đúng vậy! Đúng vậy, tới lúc đó người phải nâng đỡ cho chúng thiếp
....
" Các muội làm ta xấu hổ đó "
Hi Y che miệng cười mà đáy mắt xẹt qua sự kiêu ngạo
[ Ký chủ! Nữ nhân thật đáng sợ ]
" Hừ! Chưa leo lên giường của hoàng đế mà đã ước ao làm hậu. Haizz! Ngu ngốc "
[ Phải phải! Nếu bọn họ biết hoàng đế là ai thì chắc chết khiếp ]
Cô ngước lên nhìn cây hoa anh đào đang nở rộ, vươn tay ra hứng lấy một bông mà mỉm cười nhẹ.
Tà áo phiêu dật trong cơn gió, hương thơm từ cơ thể cô tỏa ra mà bay đi. Đám nữ nhân nhìn thấy cô liền tò mò bàn tán
- Hi nương nương. Nữ nhân đó là ai vậy?
- Nàng ta trong lạ quá
- Hậu cung người vô số kể. Làm sao chúng ta có thể biết hết
....
" Kêu nàng ta qua đây. Gặp bổn cung mà không hành lễ? "
Hi Y bảo một tên nô tài đến gọi cô
- Ngươi là ai. Sao không qua bái kiến Hi nương nương
Cô nghe vậy liền lạnh nhạt quay người lại, mái tóc tím mượt mà tung bay. Mảnh vải trắng che đi đôi mắt tuyệt luân, dù thế vẫn khiến người người bần thần. Sóng mũi cao mịn màng. Làn da trắng không tì vết. Hàn mài lá liễu. Khóe môi ướt át đỏ mọng. Phần cằm xinh đẹp khiến người khác mê mẩn. Thân hình quyến rũ với từng đường công hoàn hảo, bộ y phục trắng phiêu dật trong gió.
Khi nhìn thấy cô thì những nữ nhân kia liền sững sờ, gương mặt không khỏi ửng đỏ e thẹn
" Có gì sao? "
Tiếng nói dịu dàng như chuông bạc đi vào lòng người. Khiến những người đó càng lạc lỏng say mê
Một lúc sau Hi Y bình tĩnh lại, đôi mắt vẫn cứ dõi theo cô.
" N...ngươi... sao không hành lễ bổn cung. "
"... "
Cô không nói gì mà vẫn đứng đó hiên ngang. Khí chất cao quý lãnh tình hiện hữu dưới bầu trời
" Ngươi... "
Thấy cô không nói gì Hi Y liền tức giận, nhưng vẫn say đắm nhìn cô
" Có chuyện gì vậy? "
Tiếng nói lạnh lẽo vang lên, người nam nhân khoác áo choàng lông bước vào uy quyền. Chiếc mặt nạ đáng sợ che đi khuôn mặt. Hàn khí tỏ ra khiến ai cũng phải run rẩy
" Thần thiếp tham kiến bệ hạ "
Đám nữ nhân đó đồng loạt sợ hãi hành lễ, chỉ riêng cô đứng đó bình thản
Hắn không nói gì chỉ nhìn về phía cô rồi bước lại. Ai cũng kinh ngạc không hiểu
Hắn vươn đôi tay rắn chắc ra ôm lấy vòng eo cô, cảm nhận hương thơm và sự mềm mại mà cô mang lại. Không nói gì nâng cằm cô lên và chiếm lấy đôi môi cô. Ai cũng kinh hãi khi nhìn thấy cảnh này
" Ưm... "
Cô nhìn hắn hôn môi mình mà nheo mài lại, dùng nhẹ tay đẩy hắn ra. Thấy cô khó chịu hắn cũng buông ra, luyến tiếc nhìn cô sau đó quát
" Cút hết "
Tiếng quát giận giữ đầy âm lãnh khiến ai cũng giật nảy mình, thậm chí còn có người chịu không được mà ngất xỉu. Hi Y cúi xuống
" Thần thiếp cáo lui "
Đôi mắt liếc về phía cô oán hận và chán ghét
' Hồ ly tinh, dám mê hoặc bệ hạ. Ta sẽ không tha cho ngươi '
Nghe thấy suy nghĩ của Hi Y trong lòng cô không khỏi khinh bỉ. Khi bọn họ lui xuống hết hắn mới bồng cô lên đi đến một băng ghế đá ngồi xuống. Cho cô ngồi trên đùi hắn, đưa tay vuốt má cô
" Ta muốn hôn "
" Hử? "
Cô nghe vậy liền nhẹ mỉm cười quyến rũ, ngón tay trỏ đưa lên ngực hắn. Cô có thể cảm nhận được trái tim hắn đang đập rất nhanh
" Sao tim ngài đập mạnh vậy? Mệt à "
"... "
Thấy hắn không nói gì cô liền mỉm cười nhẹ rồi hôn hắn, đôi môi ướt át của cô chạm nhẹ vào đôi môi lạnh lẽo của hắn. Cô luồn lưỡi vào khoang miệng hắn, quấn lấy lưỡi hắn chơi đùa
Bàn tay hắn siết chặt eo cô, cảm nhận sự ngọt ngào mà cô mang lại. Nhắm mặt tận hưởng, hắn đã nhớ sự ngọt ngào này rất nhiều. Cả ngủ cũng mơ tới...
Khoảng một lúc lâu cô buông hắn ra, khóe môi cả hai kéo ra sợi chỉ bạc. Gương mặt cô hơi ửng hồng, đưa ngón trỏ lên môi mình liếm nhẹ
" Kĩ thuật của người thật tệ "
" Ta... "
" Không hôn người nữa, ta kiếm người khác "
Cô vừa dứt lời đã thấy từ người hắn tỏa ra sự lạnh lẽo hơn. Vòng tay ôm lấy eo cô
" Nàng dám? "
" Ưm... "
Hắn cuồng bạo hôn cô, chiếm lấy môi cô ngậm mút
Cô đưa tay lên đẩy hắn ra nhưng bất lực
" Ưm... "
Thấy cô khó chịu hắn mới chịu buông ra, cô đưa tay sờ môi mình. Cảm giác tê dại khiến cô tức giận
" Nàng... đau sao? "
Thấy cô quay đi hắn liền nheo mài lại
" Không có "
" Ta... xin lỗi "
"... "
" Được rồi! Nàng là gì của ta? "
" Thiếp là phi tần của người "
" Vậy nàng còn dám đi kiếm nam nhân khác? "
" Sao? Ngài ghen "
" Ghen? Là gì? "
" Hử? Ngài không biết ghen là gì sao? "
"...Ừm... "
" Vậy không cần biết đâu "
" Nhưng... "
" Sao ngài đến đây? "
" Tìm nàng "
" Ta? "
" Chuẩn bị xuất cung "
" Làm gì? "
" Du ngoạn "
" A! Sao lại là thiếp? "
" Ta chỉ muốn nàng "
"... "
" Vậy đi! Ta đi trước "
Hắn đứng dậy bước đi, cô nhìn theo mà mỉm cười
[ Nguy hiểm a~ ]
" Thú vị đó chứ "
Cô đưa tay lên môi mình mà vuốt ve
[ Ô MAI CHUỐI?? 0o0 ]
______________
Hắn bước đi mà hình ảnh cô vẫn cứ quanh quẩn trong đầu. Bỗng từ đâu xuất hiện hai bóng đen không rõ bên cạnh hắn
" Ma tôn "
" Có chuyện gì? "
" Tên hôm trước phục kích ngài là một trong thiên chủ của THIÊN GIỚI "
" Hử? Ha! Thú vị "
" Không giết hắn sao ạ? "
" Không cần! Hắn đã biết thân phận của ta, vậy thì càng vui... "
"... "
" Mà... ghen là gì? Cả... hôn nữa "
Hai bóng đen kia bỗng run lên một cái bất ngờ, do dự một lát cũng trả lời
" Ghen? Cái này... giống như ăn giấm chua "
" Dạ phải! Còn hôn thì giống như là môi chạm môi. Hoặc có thể coi là môi chạm vào bất kì thứ gì trên cơ thể người khác " Tên còn lại cũng bối rối giải thích
" Nhị sát! "
" Dạ! "
" Giấm chua là gì? "
" A! Thì... thì là vậy đó. Nó chua chua "
Bóng đen tên Nhị sát cười ngu ngốc nói
" Vậy Nhất sát? Ngươi nói rõ hơn đi. Hôn là gì? "
" Thần... thần đã giải thích rõ lắm rồi. Thì cũng là vậy đó... "
" Các ngươi giải thích càng khiến ta rối "
Hắn lạnh lẽo liếc về hai người khiến họ run lên. Nhất sát thấy vậy liền khều khều Nhị sát
" Hả? À! Ờ...! A! Chủ nhân... ta nghe nói ở trần gian này muốn tìm hiểu gì đều phải đọc sách. Vậy nên... "
" Sách? Sách gì? "
" Ha ha! Nó... í... nó hả.... Sách gì? "
Nhị sát bỗng bất ngờ kinh hãi nhận ra mình không biết liền nhỏ giọng hỏi Nhất Sát
" Ha ha! Cái này... "
Nhất Sát cười cười
" Nói! "
" Thì thì là... à. Là cái này, mới hôm qua thần chôm được... í lộn. Thần mượn được của tên vương gia tóc đỏ ( Hiên Viên Ngạo Thiên) Ngài xem xem có gì hay không "
Nhất Sát móc ra một cuốn sách có tên Xuân Cung đồ ( Sách cấm * Sex *)
" Hừ! "
Hắn vung tay áo anh khí bỏ đi. Để lại hai bóng đen đứng lên
" Ngươi lấy cuốn sách đó khi nào? " Nhị sát tò mò hỏi
" Hôm qua, lúc theo dõi tên vương gia đó "
" Biết sách gì không mà chôm vậy? "
" Biết chết liền. Thấy tựa hay nên tiện tay lấy thôi "
" Vậy sao ngươi biết nó có ích? "
" Hôm qua lỡ tay lật vài ba trang. Thấy có vẽ hai người trên giường hôn nhau "
" Ô! -0- "
" Vả lại vương dạo này rất lạ, trước giờ ta với ngươi có biết gì về trần gian đâu. Vương lại hỏi, ngài ấy còn quan tâm đến một nữ nhân nữa "
" A! Thì sao " Nhị sát bình thản hỏi
" Vương là người có tham vọng cao... vậy mà lại... "
" Thôi! Kệ đi, ta với ngươi cứ theo sát nàng ta trước. Sau đó báo cáo với vương là được "
" Ừ! "
Cả hai biến mất trong không trung, nhưng không biết rằng cô đã quan sát tất cả...
" Ha! Thật vui nha "
∆∆∆∆∆∆∆
Thúy Liên đi phía sau cô nói
" Ừ "
Bầu trời trong xanh mát mẻ, từng cơn gió đung đưa. Muôn vàng bông hoa khoe sắc dưới bầu trời... Vì hôm nay là một ngày trong lành nên cô quyết định ra ngoài đi dạo.
" Nương nương... sao người không tìm hoàng thượng "
" Để làn gì? "
" Thì... nương nương. Người đừng đùa mà, người định ở trong tiểu viện đó suốt đời sao? "
" Chắc vậy, ngươi lui trước đi "
" Vâng... "
Cô lạnh nhạt đi lên phía trước, dừng lại trước một cây hoa anh đào đang rơi xuống và đung đưa trong gió. Từ phía xa cô đã nghe thấy tiếng nói yểu điệu xua nịnh
- Ha ha! Công chúa thật biết đùa
- Ly quốc quả nhiên có nhiều nhân tài
- Công chúa xinh đẹp như hoa, chim sa cá lặn như vậy mà Thất vương lại không thích. Thật đáng tiếc...
Một đám nữ nhân vui đùa với công chúa Ly quốc. Nàng ta mỉm cười nhẹ cho qua, đôi mắt xẹt qua tia sợ hãi khi nhắc đến Thất vương
" Các tỷ muội rảnh quá nhỉ? "
Tiếng nói yêu kiều vang lên, một nữ nhân kiêu sa đi đến, y phục rườm rà nặng nề toát lên khí chất uy nghiêm...
- Hi nương nương
- Thần thiếp bái kiến nương nương
Tất cả đồng loạt hành lễ, Ly quốc công chúa thấy vậy cũng nhẹ hành lễ. Hi Y thấy vậy liền đi đến nâng nàng ta dậy
" Công chúa sao lại hành lễ. Ta không dám nhận "
" Nghe danh Hi Y nương nương đã lâu. Nay mới gặp mặt "
" Ái kìa! Công chúa Ly quốc quá khen "
" Ta nghe nói Hi Y nương nương là người quyền uy nhất hậu cung. Vì bệ hạ chưa lập hậu nên người được nắm quyền. Ta còn nghe nói Hi Y nương nương là người tài sắc vẹn toàn, cầm kì thi họa đều tinh thông "
Lời nói của Ly Hoa lọt vào tai cô từng chữ một
" Công chúa cứ đùa. Tại vì bệ hạ chưa lập hậu nên ta mới có cơ hội này... Còn sau này thì khó nói " Hi Y mỉm cười nhưng trên mặt lại hiện rõ sự kiêu ngạo
- Nương nương nói đùa, nếu có lập hậu thì người đó chắc cũng phải là người
- Đúng vậy! Đúng vậy, tới lúc đó người phải nâng đỡ cho chúng thiếp
....
" Các muội làm ta xấu hổ đó "
Hi Y che miệng cười mà đáy mắt xẹt qua sự kiêu ngạo
[ Ký chủ! Nữ nhân thật đáng sợ ]
" Hừ! Chưa leo lên giường của hoàng đế mà đã ước ao làm hậu. Haizz! Ngu ngốc "
[ Phải phải! Nếu bọn họ biết hoàng đế là ai thì chắc chết khiếp ]
Cô ngước lên nhìn cây hoa anh đào đang nở rộ, vươn tay ra hứng lấy một bông mà mỉm cười nhẹ.
Tà áo phiêu dật trong cơn gió, hương thơm từ cơ thể cô tỏa ra mà bay đi. Đám nữ nhân nhìn thấy cô liền tò mò bàn tán
- Hi nương nương. Nữ nhân đó là ai vậy?
- Nàng ta trong lạ quá
- Hậu cung người vô số kể. Làm sao chúng ta có thể biết hết
....
" Kêu nàng ta qua đây. Gặp bổn cung mà không hành lễ? "
Hi Y bảo một tên nô tài đến gọi cô
- Ngươi là ai. Sao không qua bái kiến Hi nương nương
Cô nghe vậy liền lạnh nhạt quay người lại, mái tóc tím mượt mà tung bay. Mảnh vải trắng che đi đôi mắt tuyệt luân, dù thế vẫn khiến người người bần thần. Sóng mũi cao mịn màng. Làn da trắng không tì vết. Hàn mài lá liễu. Khóe môi ướt át đỏ mọng. Phần cằm xinh đẹp khiến người khác mê mẩn. Thân hình quyến rũ với từng đường công hoàn hảo, bộ y phục trắng phiêu dật trong gió.
Khi nhìn thấy cô thì những nữ nhân kia liền sững sờ, gương mặt không khỏi ửng đỏ e thẹn
" Có gì sao? "
Tiếng nói dịu dàng như chuông bạc đi vào lòng người. Khiến những người đó càng lạc lỏng say mê
Một lúc sau Hi Y bình tĩnh lại, đôi mắt vẫn cứ dõi theo cô.
" N...ngươi... sao không hành lễ bổn cung. "
"... "
Cô không nói gì mà vẫn đứng đó hiên ngang. Khí chất cao quý lãnh tình hiện hữu dưới bầu trời
" Ngươi... "
Thấy cô không nói gì Hi Y liền tức giận, nhưng vẫn say đắm nhìn cô
" Có chuyện gì vậy? "
Tiếng nói lạnh lẽo vang lên, người nam nhân khoác áo choàng lông bước vào uy quyền. Chiếc mặt nạ đáng sợ che đi khuôn mặt. Hàn khí tỏ ra khiến ai cũng phải run rẩy
" Thần thiếp tham kiến bệ hạ "
Đám nữ nhân đó đồng loạt sợ hãi hành lễ, chỉ riêng cô đứng đó bình thản
Hắn không nói gì chỉ nhìn về phía cô rồi bước lại. Ai cũng kinh ngạc không hiểu
Hắn vươn đôi tay rắn chắc ra ôm lấy vòng eo cô, cảm nhận hương thơm và sự mềm mại mà cô mang lại. Không nói gì nâng cằm cô lên và chiếm lấy đôi môi cô. Ai cũng kinh hãi khi nhìn thấy cảnh này
" Ưm... "
Cô nhìn hắn hôn môi mình mà nheo mài lại, dùng nhẹ tay đẩy hắn ra. Thấy cô khó chịu hắn cũng buông ra, luyến tiếc nhìn cô sau đó quát
" Cút hết "
Tiếng quát giận giữ đầy âm lãnh khiến ai cũng giật nảy mình, thậm chí còn có người chịu không được mà ngất xỉu. Hi Y cúi xuống
" Thần thiếp cáo lui "
Đôi mắt liếc về phía cô oán hận và chán ghét
' Hồ ly tinh, dám mê hoặc bệ hạ. Ta sẽ không tha cho ngươi '
Nghe thấy suy nghĩ của Hi Y trong lòng cô không khỏi khinh bỉ. Khi bọn họ lui xuống hết hắn mới bồng cô lên đi đến một băng ghế đá ngồi xuống. Cho cô ngồi trên đùi hắn, đưa tay vuốt má cô
" Ta muốn hôn "
" Hử? "
Cô nghe vậy liền nhẹ mỉm cười quyến rũ, ngón tay trỏ đưa lên ngực hắn. Cô có thể cảm nhận được trái tim hắn đang đập rất nhanh
" Sao tim ngài đập mạnh vậy? Mệt à "
"... "
Thấy hắn không nói gì cô liền mỉm cười nhẹ rồi hôn hắn, đôi môi ướt át của cô chạm nhẹ vào đôi môi lạnh lẽo của hắn. Cô luồn lưỡi vào khoang miệng hắn, quấn lấy lưỡi hắn chơi đùa
Bàn tay hắn siết chặt eo cô, cảm nhận sự ngọt ngào mà cô mang lại. Nhắm mặt tận hưởng, hắn đã nhớ sự ngọt ngào này rất nhiều. Cả ngủ cũng mơ tới...
Khoảng một lúc lâu cô buông hắn ra, khóe môi cả hai kéo ra sợi chỉ bạc. Gương mặt cô hơi ửng hồng, đưa ngón trỏ lên môi mình liếm nhẹ
" Kĩ thuật của người thật tệ "
" Ta... "
" Không hôn người nữa, ta kiếm người khác "
Cô vừa dứt lời đã thấy từ người hắn tỏa ra sự lạnh lẽo hơn. Vòng tay ôm lấy eo cô
" Nàng dám? "
" Ưm... "
Hắn cuồng bạo hôn cô, chiếm lấy môi cô ngậm mút
Cô đưa tay lên đẩy hắn ra nhưng bất lực
" Ưm... "
Thấy cô khó chịu hắn mới chịu buông ra, cô đưa tay sờ môi mình. Cảm giác tê dại khiến cô tức giận
" Nàng... đau sao? "
Thấy cô quay đi hắn liền nheo mài lại
" Không có "
" Ta... xin lỗi "
"... "
" Được rồi! Nàng là gì của ta? "
" Thiếp là phi tần của người "
" Vậy nàng còn dám đi kiếm nam nhân khác? "
" Sao? Ngài ghen "
" Ghen? Là gì? "
" Hử? Ngài không biết ghen là gì sao? "
"...Ừm... "
" Vậy không cần biết đâu "
" Nhưng... "
" Sao ngài đến đây? "
" Tìm nàng "
" Ta? "
" Chuẩn bị xuất cung "
" Làm gì? "
" Du ngoạn "
" A! Sao lại là thiếp? "
" Ta chỉ muốn nàng "
"... "
" Vậy đi! Ta đi trước "
Hắn đứng dậy bước đi, cô nhìn theo mà mỉm cười
[ Nguy hiểm a~ ]
" Thú vị đó chứ "
Cô đưa tay lên môi mình mà vuốt ve
[ Ô MAI CHUỐI?? 0o0 ]
______________
Hắn bước đi mà hình ảnh cô vẫn cứ quanh quẩn trong đầu. Bỗng từ đâu xuất hiện hai bóng đen không rõ bên cạnh hắn
" Ma tôn "
" Có chuyện gì? "
" Tên hôm trước phục kích ngài là một trong thiên chủ của THIÊN GIỚI "
" Hử? Ha! Thú vị "
" Không giết hắn sao ạ? "
" Không cần! Hắn đã biết thân phận của ta, vậy thì càng vui... "
"... "
" Mà... ghen là gì? Cả... hôn nữa "
Hai bóng đen kia bỗng run lên một cái bất ngờ, do dự một lát cũng trả lời
" Ghen? Cái này... giống như ăn giấm chua "
" Dạ phải! Còn hôn thì giống như là môi chạm môi. Hoặc có thể coi là môi chạm vào bất kì thứ gì trên cơ thể người khác " Tên còn lại cũng bối rối giải thích
" Nhị sát! "
" Dạ! "
" Giấm chua là gì? "
" A! Thì... thì là vậy đó. Nó chua chua "
Bóng đen tên Nhị sát cười ngu ngốc nói
" Vậy Nhất sát? Ngươi nói rõ hơn đi. Hôn là gì? "
" Thần... thần đã giải thích rõ lắm rồi. Thì cũng là vậy đó... "
" Các ngươi giải thích càng khiến ta rối "
Hắn lạnh lẽo liếc về hai người khiến họ run lên. Nhất sát thấy vậy liền khều khều Nhị sát
" Hả? À! Ờ...! A! Chủ nhân... ta nghe nói ở trần gian này muốn tìm hiểu gì đều phải đọc sách. Vậy nên... "
" Sách? Sách gì? "
" Ha ha! Nó... í... nó hả.... Sách gì? "
Nhị sát bỗng bất ngờ kinh hãi nhận ra mình không biết liền nhỏ giọng hỏi Nhất Sát
" Ha ha! Cái này... "
Nhất Sát cười cười
" Nói! "
" Thì thì là... à. Là cái này, mới hôm qua thần chôm được... í lộn. Thần mượn được của tên vương gia tóc đỏ ( Hiên Viên Ngạo Thiên) Ngài xem xem có gì hay không "
Nhất Sát móc ra một cuốn sách có tên Xuân Cung đồ ( Sách cấm * Sex *)
" Hừ! "
Hắn vung tay áo anh khí bỏ đi. Để lại hai bóng đen đứng lên
" Ngươi lấy cuốn sách đó khi nào? " Nhị sát tò mò hỏi
" Hôm qua, lúc theo dõi tên vương gia đó "
" Biết sách gì không mà chôm vậy? "
" Biết chết liền. Thấy tựa hay nên tiện tay lấy thôi "
" Vậy sao ngươi biết nó có ích? "
" Hôm qua lỡ tay lật vài ba trang. Thấy có vẽ hai người trên giường hôn nhau "
" Ô! -0- "
" Vả lại vương dạo này rất lạ, trước giờ ta với ngươi có biết gì về trần gian đâu. Vương lại hỏi, ngài ấy còn quan tâm đến một nữ nhân nữa "
" A! Thì sao " Nhị sát bình thản hỏi
" Vương là người có tham vọng cao... vậy mà lại... "
" Thôi! Kệ đi, ta với ngươi cứ theo sát nàng ta trước. Sau đó báo cáo với vương là được "
" Ừ! "
Cả hai biến mất trong không trung, nhưng không biết rằng cô đã quan sát tất cả...
" Ha! Thật vui nha "
∆∆∆∆∆∆∆
Danh sách chương