Câu hỏi này không chỉ riêng lão đầu muốn biết. Mà ngay cả Trì Hổ và Sơn Hổ cũng đều như vậy.
Bọn họ rất muốn biết rốt cuộc Hắc Hổ Bang đã làm chuyện gì chọc tới cái ma quỷ này, khiến cả bang phái gần như đều diệt tuyệt.
"Ha ha..." Lăng Phàm cười lạnh một tiếng nhìn xem lão đầu. Sau đó, dưới sự hiếu kỳ của bọn họ. Hắn mới xụ mặt nói.
"Lý do rất đơn giản thôi. Hai tên trưởng lão của các ngươi làm dơ giày của ta. Cho nên tất cả các ngươi, đều phải lấy cái chết tạ tội."
Lý do này, thật sự là khiến người ta không biết nói gì cho phải. Bị đạp dơ giày liền giết cả nhà người ta, nghe vào liền cảm thấy đặc biệt khó tin, rùng rợn.
Thế nhưng, ít nhất ba người còn sống sót ở đây cũng không cho rằng là vậy. Bọn họ cảm thấy, kẻ này khả năng rất lớn là không có nói dối. Bởi vì gương mặt của hắn là như vậy hờ hững, nhẹ nhõm.
Đó là một loại biểu hiện đối với sinh mệnh thờ ơ.
Thế nhưng, bọn họ cũng không biết là. Lăng Phàm thật sự là đang nói dối, tạo cái bức khí mà thôi.
Cũng không thể nói là do bị nói thành sửu bát quái, nên hắn mới thẹn quá hóa giận giết người diệt khẩu đi? Lúc này, Trì Hổ vẫn còn đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt khẽ lưu chuyển giữa Lăng Phàm và lão đầu.
Rốt cuộc giữa hai người này, ai mới có thực lực cao hơn đây?
Nhưng rốt cuộc, Trì Hổ vẫn là lựa chọn Tiền bang chủ.
Cũng không trách gã được, ai kêu Lăng Phàm quá mức trẻ tuổi làm chi? So với Lăng Phàm, thì một cái lão giả thành thục ổn trọng như Tiền bang chủ nhìn xem vẫn là đáng tin hơn một chút.
Cho nên, Trì Hổ liền lập tức dùng hết sức lực bò về phía Tiền bang chủ. Trên mặt đều là nước mắt nước mũi, oan khuất kể lể:"Tiền bang chủ a! Ngài đến thật đúng lúc, nếu ngài không tới, e rằng Hắc Hổ Bang sẽ bị tên ác tặc này tru diệt rồi."
"Chỉ trách vãn bối quá mức nhỏ yếu, không thể bảo vệ được Bang chủ, mới khiến Bang chủ bị trọng thương thành như vậy..."
Lão đầu bởi vì xuất quan tương đối trễ, cũng không có bắt gặp hình ảnh Trì Hổ phản bội Sơn Hổ.
Cho nên, khi thấy gã một mặt nước mắt, lòng đau như cắt. Lão đầu liền thật sự tin tưởng gã, bị gã làm cảm động đến.
"Không ngờ rằng Hắc Hổ Bang ta lại có một bang chúng trung thành như ngươi."
Thế nhưng, ngay khi lão đầu cảm khái nói, mà Trì Hổ cũng sắp bò đến bên chân của lão. Thì Lăng Phàm lại động...
Chỉ thấy hắn bỗng dưng lại phóng lên trên cao. Lực lượng quá mức mạnh mẽ, khiến nền đất cũng không khỏi lún xuống, ùng ùng nứt ra.
So với Trì Hổ, lão đầu phản ứng lại phải nhanh chóng hơn rất nhiều. Lão đưa tay muốn đem Trì Hổ kéo đến, nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Bởi vì ầm vang, cả người Lăng Phàm đã từ trên cao rơi xuống. Hai chân ẩn chứa sức bật hoàn toàn rơi vào trên lưng của Trì Hổ.
Trong nháy mắt đó, Trì Hổ chỉ cảm thấy cả người trướng bạo. Trong nháy mắt, nửa thân giữa liền nổ tung ra. Mà gã cũng phát lên tiếng gào vang vọng:"Aa!!!!"
Chỉ một tiếng như vậy. Trì Hổ đã trực tiếp dứt khí, không còn phát ra âm thanh nữa.
Mà Lăng Phàm lúc này cũng bất động thanh sắc bước ra khỏi phạm vi "thi thể" của gã. Âm thầm may mắn bản thân đã có chuẩn bị trước, vận dùng kình lực, nếu không e rằng phải bị một đống máu tươi làm bẩn giày rồi.
"Ngươi..." Lúc này, nhìn thấy Trì Hổ chết thảm. Lão đầu liền khí đến xanh mặt. Lão cứ nghĩ rằng Hắc Hổ Bang đã làm việc tàn nhẫn rồi. Nhưng cùng kẻ này so ra, thì rõ ràng chính là tiểu vu gặp phải đại vu.
Cái người điên này, căn bản là không chịu nói lý. Muốn chém thì chém, muốn giết thì giết. Loại người này mới là khó dây vào nhất.
"Một con chó ngay cả bản năng đơn giản nhất là trung thành cũng đều không làm được. Vậy còn giữ lại làm gì?"
Đối với Lăng Phàm mà nói, giết loại cỏ đầu tường này thật sự là không có một điểm trướng ngại tâm lý nào cả.
Cho nên, hắn liền ngoẹo cổ nhìn xem lão đầu. Ánh mắt tràn đầy sắc lạnh:"Bọn họ đều đã chết rồi. Kế tiếp, liền tới phiên ngươi."
"Khoan đã..." Nhìn thấy sát khí trong mắt Lăng Phàm, lão đầu liền hé miệng. Lão cũng không muốn cùng hắn chiến đấu a. Thọ nguyên của lão đã không còn bao nhiêu, không chịu nổi giày vò như vậy.
Thế nhưng, Lăng Phàm lại không cho lão nhiều thời gian cân nhắc đến thế. Hắn đã nhìn ra được tình trạng hiện tại của lão đầu. Nội trong mười chiêu, hắn tất đưa lão chém giết.
Lăng Phàm lấy ra yêu đao, trong nháy mắt ra một chiêu Phong Vũ Dực Lai, đao ảnh liên miên, phảng phất như thiểm điện đồng dạng. Khiến người khó lòng phòng bị.
"Một cái lão bất tử bất quá là Uẩn khí cảnh tầng 7 mà thôi, khí huyết đều lụn bại thành bộ dạng này. Cư nhiên lại dám ở trước mặt ta trang bức."
Nãy giờ cũng không nhận ra điều gì, nhưng vừa mới so chiêu, lão đầu liền đã bị sức mạnh của Lăng Phàm làm cho kinh hồn táng đảm.
Một cái Uẩn khí cảnh tầng 4 làm sao lại có thể có được lực lượng kinh khủng như vậy a! E rằng thời kỳ toàn thịnh của lão cũng là không sánh bằng.
Lão đầu một bên chật vật né tránh, một bên lại muốn rút ra trảm đao bên hông. Thế nhưng, bởi vì tốc độ đao pháp quá nhanh, lão căn bản là không có thời gian đem đao rút ra được.
Mà đối với một vị tu sĩ dụng đao mà nói, không rút được đao, thì so chết lại càng phải đáng sợ hơn.
Cho nên, lại qua vài chiêu, lão đầu liền dần dần lộ ra yếu thế...
Bọn họ rất muốn biết rốt cuộc Hắc Hổ Bang đã làm chuyện gì chọc tới cái ma quỷ này, khiến cả bang phái gần như đều diệt tuyệt.
"Ha ha..." Lăng Phàm cười lạnh một tiếng nhìn xem lão đầu. Sau đó, dưới sự hiếu kỳ của bọn họ. Hắn mới xụ mặt nói.
"Lý do rất đơn giản thôi. Hai tên trưởng lão của các ngươi làm dơ giày của ta. Cho nên tất cả các ngươi, đều phải lấy cái chết tạ tội."
Lý do này, thật sự là khiến người ta không biết nói gì cho phải. Bị đạp dơ giày liền giết cả nhà người ta, nghe vào liền cảm thấy đặc biệt khó tin, rùng rợn.
Thế nhưng, ít nhất ba người còn sống sót ở đây cũng không cho rằng là vậy. Bọn họ cảm thấy, kẻ này khả năng rất lớn là không có nói dối. Bởi vì gương mặt của hắn là như vậy hờ hững, nhẹ nhõm.
Đó là một loại biểu hiện đối với sinh mệnh thờ ơ.
Thế nhưng, bọn họ cũng không biết là. Lăng Phàm thật sự là đang nói dối, tạo cái bức khí mà thôi.
Cũng không thể nói là do bị nói thành sửu bát quái, nên hắn mới thẹn quá hóa giận giết người diệt khẩu đi? Lúc này, Trì Hổ vẫn còn đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt khẽ lưu chuyển giữa Lăng Phàm và lão đầu.
Rốt cuộc giữa hai người này, ai mới có thực lực cao hơn đây?
Nhưng rốt cuộc, Trì Hổ vẫn là lựa chọn Tiền bang chủ.
Cũng không trách gã được, ai kêu Lăng Phàm quá mức trẻ tuổi làm chi? So với Lăng Phàm, thì một cái lão giả thành thục ổn trọng như Tiền bang chủ nhìn xem vẫn là đáng tin hơn một chút.
Cho nên, Trì Hổ liền lập tức dùng hết sức lực bò về phía Tiền bang chủ. Trên mặt đều là nước mắt nước mũi, oan khuất kể lể:"Tiền bang chủ a! Ngài đến thật đúng lúc, nếu ngài không tới, e rằng Hắc Hổ Bang sẽ bị tên ác tặc này tru diệt rồi."
"Chỉ trách vãn bối quá mức nhỏ yếu, không thể bảo vệ được Bang chủ, mới khiến Bang chủ bị trọng thương thành như vậy..."
Lão đầu bởi vì xuất quan tương đối trễ, cũng không có bắt gặp hình ảnh Trì Hổ phản bội Sơn Hổ.
Cho nên, khi thấy gã một mặt nước mắt, lòng đau như cắt. Lão đầu liền thật sự tin tưởng gã, bị gã làm cảm động đến.
"Không ngờ rằng Hắc Hổ Bang ta lại có một bang chúng trung thành như ngươi."
Thế nhưng, ngay khi lão đầu cảm khái nói, mà Trì Hổ cũng sắp bò đến bên chân của lão. Thì Lăng Phàm lại động...
Chỉ thấy hắn bỗng dưng lại phóng lên trên cao. Lực lượng quá mức mạnh mẽ, khiến nền đất cũng không khỏi lún xuống, ùng ùng nứt ra.
So với Trì Hổ, lão đầu phản ứng lại phải nhanh chóng hơn rất nhiều. Lão đưa tay muốn đem Trì Hổ kéo đến, nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Bởi vì ầm vang, cả người Lăng Phàm đã từ trên cao rơi xuống. Hai chân ẩn chứa sức bật hoàn toàn rơi vào trên lưng của Trì Hổ.
Trong nháy mắt đó, Trì Hổ chỉ cảm thấy cả người trướng bạo. Trong nháy mắt, nửa thân giữa liền nổ tung ra. Mà gã cũng phát lên tiếng gào vang vọng:"Aa!!!!"
Chỉ một tiếng như vậy. Trì Hổ đã trực tiếp dứt khí, không còn phát ra âm thanh nữa.
Mà Lăng Phàm lúc này cũng bất động thanh sắc bước ra khỏi phạm vi "thi thể" của gã. Âm thầm may mắn bản thân đã có chuẩn bị trước, vận dùng kình lực, nếu không e rằng phải bị một đống máu tươi làm bẩn giày rồi.
"Ngươi..." Lúc này, nhìn thấy Trì Hổ chết thảm. Lão đầu liền khí đến xanh mặt. Lão cứ nghĩ rằng Hắc Hổ Bang đã làm việc tàn nhẫn rồi. Nhưng cùng kẻ này so ra, thì rõ ràng chính là tiểu vu gặp phải đại vu.
Cái người điên này, căn bản là không chịu nói lý. Muốn chém thì chém, muốn giết thì giết. Loại người này mới là khó dây vào nhất.
"Một con chó ngay cả bản năng đơn giản nhất là trung thành cũng đều không làm được. Vậy còn giữ lại làm gì?"
Đối với Lăng Phàm mà nói, giết loại cỏ đầu tường này thật sự là không có một điểm trướng ngại tâm lý nào cả.
Cho nên, hắn liền ngoẹo cổ nhìn xem lão đầu. Ánh mắt tràn đầy sắc lạnh:"Bọn họ đều đã chết rồi. Kế tiếp, liền tới phiên ngươi."
"Khoan đã..." Nhìn thấy sát khí trong mắt Lăng Phàm, lão đầu liền hé miệng. Lão cũng không muốn cùng hắn chiến đấu a. Thọ nguyên của lão đã không còn bao nhiêu, không chịu nổi giày vò như vậy.
Thế nhưng, Lăng Phàm lại không cho lão nhiều thời gian cân nhắc đến thế. Hắn đã nhìn ra được tình trạng hiện tại của lão đầu. Nội trong mười chiêu, hắn tất đưa lão chém giết.
Lăng Phàm lấy ra yêu đao, trong nháy mắt ra một chiêu Phong Vũ Dực Lai, đao ảnh liên miên, phảng phất như thiểm điện đồng dạng. Khiến người khó lòng phòng bị.
"Một cái lão bất tử bất quá là Uẩn khí cảnh tầng 7 mà thôi, khí huyết đều lụn bại thành bộ dạng này. Cư nhiên lại dám ở trước mặt ta trang bức."
Nãy giờ cũng không nhận ra điều gì, nhưng vừa mới so chiêu, lão đầu liền đã bị sức mạnh của Lăng Phàm làm cho kinh hồn táng đảm.
Một cái Uẩn khí cảnh tầng 4 làm sao lại có thể có được lực lượng kinh khủng như vậy a! E rằng thời kỳ toàn thịnh của lão cũng là không sánh bằng.
Lão đầu một bên chật vật né tránh, một bên lại muốn rút ra trảm đao bên hông. Thế nhưng, bởi vì tốc độ đao pháp quá nhanh, lão căn bản là không có thời gian đem đao rút ra được.
Mà đối với một vị tu sĩ dụng đao mà nói, không rút được đao, thì so chết lại càng phải đáng sợ hơn.
Cho nên, lại qua vài chiêu, lão đầu liền dần dần lộ ra yếu thế...
Danh sách chương