"Ngươi thích thì cứ đi tố cáo a. Một cái cẩu nô tài không trường đôi mắt, không có nửa điểm tôn ti trật tự nào cả. Gặp bản thiếu gia không hành lễ thì cũng thôi đi, còn dám ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ. Lâm phủ là mua các ngươi về làm nô bộc hay là làm tổ tông a?"
Nói nói, ánh mắt Lăng Phàm liền nguy hiểm liếc nhìn những gia nô đang đứng xung quanh. Khiến cả đám nhao nhao cuối đầu.
Sau đó, hắn mới vỗ vỗ bả vai của Vương Lục. Nhìn như rất nhẹ, nhưng lực đạo lại đánh đến Vương Lục kém chút thổ huyết.
"Vương Lục, ngươi không phải nói đây là thức ăn rất bình thường hay sao? Tốt, ngươi ăn cho ta xem..."
Cước lực của Lăng Phàm đá tới, 300 cân lực đạo trực tiếp đem xương đầu gối của Vương Lục đá gãy, khiến gã "bịch bịch" một tiếng quỳ xuống đất, phát ra tiếng tru tréo thảm thiết, đôi chân hoàn toàn biến dạng.
"A...Hỗn trướng..."
Hai mắt Vương Lục trừng lớn, gân máu hiện lên, vặn vẹo nhìn Lăng Phàm.
Chân của gã, chân của gã a! Cẩu đồ vật này lại dám đá gãy chân của gã...
Lăng Phàm một tay đem dao phay của Vương Lục cướp lấy. Biểu lộ nhàn nhã vô cùng, căn bản là không đem gã để ở trong lòng.
Nhưng nhìn thấy biểu lộ của Vương Lục như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình. Lăng Phàm liền không vui bật cười:"Làm sao? Ngươi không nghe lời bản thiếu gia nói?"
Cũng không để Vương Lục trả lời, Lăng Phàm đã lập tức nhấc chân đạp vào trên đầu của Vương Lục. Đem mặt của hắn nhấn xuống đất, chính là chỗ đồ ăn vừa rơi vãi kia.
"Cho bản thiếu gia ăn hết."
"A..." Vương Lục vừa đau đớn, vừa phẫn nộ hét lên một tiếng. Cũng không có làm theo lời hắn.
Gã biết, chỉ cần hôm nay gã làm theo, thì về sau đừng hòng ở Lâm phủ này lăn lộn nữa.
Một lát nữa thôi, chỉ cần gã kiên trì thêm một lát nữa...
Tâm phúc của gã đã đi mời Nhị thiếu gia qua đây, chỉ cần đợi đến lúc đó...
Nhìn thấy tên đại bàn tử này lại dám thất thần, một mặt phẫn hận nhìn xem bản thân. Nụ cười trên mặt Lăng Phàm lại càng thêm tươi đẹp, thật là quật cường a.
Tốt, thật sự rất tốt, sự kiên nhẫn của bổn tọa đã bị mài hết.
Dưới ánh mắt kinh hãi của những người xung quanh, Lăng Phàm phảng phất như một cái đao phủ, một chân đạp lấy đầu của Vương Lục, tay phải cầm dao phay lại nâng lên.
"Lâm Hạo Phàm, dừng tay!!!"
Theo giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa vang lên, đám nô gia liền vội vã nhìn qua. Trong mắt mỗi kẻ lại là một loại biểu lộ khác nhau.
Có tiếc nuối, có vui sướng khi người gặp họa, có mừng rỡ không thôi,...
Trong mắt Vương Lục cũng hiện lên một tia hy vọng, có chút đắc ý liếc nhìn Lăng Phàm. Muốn từ trên mặt hắn nhìn đến kiêng kị, sợ hãi.
Dù sao, tất cả mọi người đều cho rằng, Lăng Phàm sẽ vội vàng vứt dao, không dám làm xằng làm bậy nữa. Hơn hết, còn sẽ bị Nhị thiếu gia dạy dỗ một trận.
Thế nhưng, khác với tưởng tượng của bọn họ, Lăng Phàm lại không có phản ứng gì. Thậm chí còn ghé vào bên tai Vương Lục, trêu tức:"Lúc này ngươi có phải là đang tràn ngập hi vọng hay không a?"
"Cảm giác từ tuyệt vọng xuất hiện hi vọng, sau đó lại rơi vào trong tuyệt vọng sẽ như thế nào đây? Chậc chậc, đáng tiếc, hắn không cứu được ngươi..." Tặc lưỡi nói, Lăng Phàm liền trực tiếp nâng dao chém xuống.
Cùng lúc đó, Lâm Hạo Thiên cũng bước qua vòm cửa tròn của trù phòng. Trên người mặc một bộ áo khoác lông thật dày màu trắng, che kín từ trên xuống dưới.
Mái tóc xõa dài ở sau lưng, gương mặt tuấn mỹ cùng Lâm Hạo Phàm giống nhau như đúc. Sắc mặt trắng bệch bệnh trạng, phảng phất như thiếu đi rất nhiều huyết khí.
Dáng người cũng tương đương gầy gò, lộ ra một cỗ văn thanh nho nhã giống như thư sinh.
Lúc này, Lâm Hạo Thiên đã có chút không chờ kịp muốn dạy dỗ Lăng Phàm.
Khi từ trong miệng gia đinh nghe tin Lăng Phàm ở trù phòng gây sự, Lâm Hạo Thiên quả thật là có phần kinh ngạc. Nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại. Quyết định đi xem xem vị xuẩn đại ca này của mình.
Lâm Hạo Thiên tu vi đã là Toái thể cảnh tầng 7. Một thân tu vi này của hắn, đều là nhờ vào đại lượng dược vật của Lâm gia và Điền Doanh Doanh đưa cho cưỡng ép tăng lên.
Nhưng nếu so về lực chiến đấu, thì ngay cả Toái thể cảnh sơ kỳ, hắn ta cũng sẽ không đánh lại.
Trái ngược với Lâm Hạo Thiên, Lâm Hạo Phàm lúc còn chưa bị đánh nát đan điền, tư chất cũng rất là không tồi.
Dù không có tư nguyên của gia tộc chèo chống cũng như danh sư chỉ dạy, nhưng tu vi của hắn cũng đã là Uẩn khí cảnh tầng 2.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là trong quá khứ, mà không phải là hiện tại.
Bình thường, bên người Lâm Hạo Phàm đều sẽ có tâm phúc mà Lâm phụ đưa tới đi theo hai bên.
Một cái lão giả Ngưng khí cảnh tầng 8, hai tên tùy tùng Uẩn khí cảnh viên mãn.
Nếu là thường ngày, Lâm Hạo Thiên muốn ức hiếp Lâm Hạo Phàm đều sẽ mang theo bọn họ cùng đi để đảm bảo an toàn.
Nhưng bởi vì mấy ngày trước Lâm Hạo Phàm đã bị đánh thành phế nhân, mất đi tu vi, nên Lâm Hạo Thiên liền không còn e ngại hắn nữa.
Hắn ta muốn tự mình dạy dỗ Lâm Hạo Phàm, để cho hắn biết, dù không có trợ thủ, hắn ta vĩnh viễn cũng sẽ siêu việt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Thế nhưng, tâm tư tươi đẹp của Lâm Hạo Thiên sau khi bước vào trù phòng đã trực tiếp bị đánh thành mảnh vỡ.
Nói nói, ánh mắt Lăng Phàm liền nguy hiểm liếc nhìn những gia nô đang đứng xung quanh. Khiến cả đám nhao nhao cuối đầu.
Sau đó, hắn mới vỗ vỗ bả vai của Vương Lục. Nhìn như rất nhẹ, nhưng lực đạo lại đánh đến Vương Lục kém chút thổ huyết.
"Vương Lục, ngươi không phải nói đây là thức ăn rất bình thường hay sao? Tốt, ngươi ăn cho ta xem..."
Cước lực của Lăng Phàm đá tới, 300 cân lực đạo trực tiếp đem xương đầu gối của Vương Lục đá gãy, khiến gã "bịch bịch" một tiếng quỳ xuống đất, phát ra tiếng tru tréo thảm thiết, đôi chân hoàn toàn biến dạng.
"A...Hỗn trướng..."
Hai mắt Vương Lục trừng lớn, gân máu hiện lên, vặn vẹo nhìn Lăng Phàm.
Chân của gã, chân của gã a! Cẩu đồ vật này lại dám đá gãy chân của gã...
Lăng Phàm một tay đem dao phay của Vương Lục cướp lấy. Biểu lộ nhàn nhã vô cùng, căn bản là không đem gã để ở trong lòng.
Nhưng nhìn thấy biểu lộ của Vương Lục như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình. Lăng Phàm liền không vui bật cười:"Làm sao? Ngươi không nghe lời bản thiếu gia nói?"
Cũng không để Vương Lục trả lời, Lăng Phàm đã lập tức nhấc chân đạp vào trên đầu của Vương Lục. Đem mặt của hắn nhấn xuống đất, chính là chỗ đồ ăn vừa rơi vãi kia.
"Cho bản thiếu gia ăn hết."
"A..." Vương Lục vừa đau đớn, vừa phẫn nộ hét lên một tiếng. Cũng không có làm theo lời hắn.
Gã biết, chỉ cần hôm nay gã làm theo, thì về sau đừng hòng ở Lâm phủ này lăn lộn nữa.
Một lát nữa thôi, chỉ cần gã kiên trì thêm một lát nữa...
Tâm phúc của gã đã đi mời Nhị thiếu gia qua đây, chỉ cần đợi đến lúc đó...
Nhìn thấy tên đại bàn tử này lại dám thất thần, một mặt phẫn hận nhìn xem bản thân. Nụ cười trên mặt Lăng Phàm lại càng thêm tươi đẹp, thật là quật cường a.
Tốt, thật sự rất tốt, sự kiên nhẫn của bổn tọa đã bị mài hết.
Dưới ánh mắt kinh hãi của những người xung quanh, Lăng Phàm phảng phất như một cái đao phủ, một chân đạp lấy đầu của Vương Lục, tay phải cầm dao phay lại nâng lên.
"Lâm Hạo Phàm, dừng tay!!!"
Theo giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa vang lên, đám nô gia liền vội vã nhìn qua. Trong mắt mỗi kẻ lại là một loại biểu lộ khác nhau.
Có tiếc nuối, có vui sướng khi người gặp họa, có mừng rỡ không thôi,...
Trong mắt Vương Lục cũng hiện lên một tia hy vọng, có chút đắc ý liếc nhìn Lăng Phàm. Muốn từ trên mặt hắn nhìn đến kiêng kị, sợ hãi.
Dù sao, tất cả mọi người đều cho rằng, Lăng Phàm sẽ vội vàng vứt dao, không dám làm xằng làm bậy nữa. Hơn hết, còn sẽ bị Nhị thiếu gia dạy dỗ một trận.
Thế nhưng, khác với tưởng tượng của bọn họ, Lăng Phàm lại không có phản ứng gì. Thậm chí còn ghé vào bên tai Vương Lục, trêu tức:"Lúc này ngươi có phải là đang tràn ngập hi vọng hay không a?"
"Cảm giác từ tuyệt vọng xuất hiện hi vọng, sau đó lại rơi vào trong tuyệt vọng sẽ như thế nào đây? Chậc chậc, đáng tiếc, hắn không cứu được ngươi..." Tặc lưỡi nói, Lăng Phàm liền trực tiếp nâng dao chém xuống.
Cùng lúc đó, Lâm Hạo Thiên cũng bước qua vòm cửa tròn của trù phòng. Trên người mặc một bộ áo khoác lông thật dày màu trắng, che kín từ trên xuống dưới.
Mái tóc xõa dài ở sau lưng, gương mặt tuấn mỹ cùng Lâm Hạo Phàm giống nhau như đúc. Sắc mặt trắng bệch bệnh trạng, phảng phất như thiếu đi rất nhiều huyết khí.
Dáng người cũng tương đương gầy gò, lộ ra một cỗ văn thanh nho nhã giống như thư sinh.
Lúc này, Lâm Hạo Thiên đã có chút không chờ kịp muốn dạy dỗ Lăng Phàm.
Khi từ trong miệng gia đinh nghe tin Lăng Phàm ở trù phòng gây sự, Lâm Hạo Thiên quả thật là có phần kinh ngạc. Nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại. Quyết định đi xem xem vị xuẩn đại ca này của mình.
Lâm Hạo Thiên tu vi đã là Toái thể cảnh tầng 7. Một thân tu vi này của hắn, đều là nhờ vào đại lượng dược vật của Lâm gia và Điền Doanh Doanh đưa cho cưỡng ép tăng lên.
Nhưng nếu so về lực chiến đấu, thì ngay cả Toái thể cảnh sơ kỳ, hắn ta cũng sẽ không đánh lại.
Trái ngược với Lâm Hạo Thiên, Lâm Hạo Phàm lúc còn chưa bị đánh nát đan điền, tư chất cũng rất là không tồi.
Dù không có tư nguyên của gia tộc chèo chống cũng như danh sư chỉ dạy, nhưng tu vi của hắn cũng đã là Uẩn khí cảnh tầng 2.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là trong quá khứ, mà không phải là hiện tại.
Bình thường, bên người Lâm Hạo Phàm đều sẽ có tâm phúc mà Lâm phụ đưa tới đi theo hai bên.
Một cái lão giả Ngưng khí cảnh tầng 8, hai tên tùy tùng Uẩn khí cảnh viên mãn.
Nếu là thường ngày, Lâm Hạo Thiên muốn ức hiếp Lâm Hạo Phàm đều sẽ mang theo bọn họ cùng đi để đảm bảo an toàn.
Nhưng bởi vì mấy ngày trước Lâm Hạo Phàm đã bị đánh thành phế nhân, mất đi tu vi, nên Lâm Hạo Thiên liền không còn e ngại hắn nữa.
Hắn ta muốn tự mình dạy dỗ Lâm Hạo Phàm, để cho hắn biết, dù không có trợ thủ, hắn ta vĩnh viễn cũng sẽ siêu việt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Thế nhưng, tâm tư tươi đẹp của Lâm Hạo Thiên sau khi bước vào trù phòng đã trực tiếp bị đánh thành mảnh vỡ.
Danh sách chương