Dịch giả: Đường Huyền Trang
Từ khi thu được nhiệm vụ của hệ thống, Phương Khải bắt đầu có ý thức rèn luyện kỹ năng.
Kỹ năng giống như Ngự Kiếm Thuật, quả thật như An Hổ Uy nói, đó chính là đòi hỏi lực khống chế của người thi triển, mặc dù chơi Lý Tiêu Dao có thiên phú học tập siêu phàm, nhưng về phương diện này, vẫn chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
Vì thế Phương Khải đã tham khảo một vài biện pháp không tệ, thí dụ như khinh công đạp nước, ngự kiếm khắc hoa.
Ngự kiếm khắc hoa: Lấy một đoạn gỗ, tay không động vào kiếm, lấy khí ngự kiếm, khắc ra một bông hoa trên thân gỗ, đó chính là khảo nghiệm năng lực điều khiển Ngự Kiếm Thuật.
Mà khinh công đạp nước, không chỉ đơn giản là đi trên nước như vậy, mà dùng khinh công để cho mình nhẹ tựa lông hồng, từ đó đứng ở trên mặt nước một thời gian dài.
Luyện tập như thế, là luyện tập cho việc điều khiển linh khí, đồng thời lấy việc đứng lơ lửng trên mặt nước mô phỏng cho việc cưỡi phi kiếm.
- Hử! Thế mà lão bản dùng phương pháp này để rèn luyện Ngự Kiếm Thuật.
Mỗi ngày, khi vừa vào cửa việc đầu tiên của Thẩm Thanh Thanh là nhìn xem Phương Khải đang chơi cái gì, nó đã trở thành một thói quen, thế nhưng ngày hôm nay nàng thấy Phương Khải giẫm trên mặt nước mãi không nhúc nhích! Hành động như vậy, quả thật để cho người ta ngạc nhiên không thôi.
Nghe thấy Thẩm Thanh Thanh nói, An Thành mới vào cửa cũng lập tức nhìn lại, rất nhanh, hắn phát hiện ra phương pháp luyện tập của Phương Khải:
- Lại có thể nghĩ ra được phương pháp này! Luyện tập như này quả nhiên có tính mũi nhọn, so với việc chúng ta luyện tập trước cửa thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần!
- Lợi dụng đặc tính sóng nước lưu động không cố định, đề cao năng lực khiểu khiển khí của bản thân, cùng năng lực thăng bằng...
Nạp Lan Minh Tuyết vừa ăn Haagen-Dazs vừa nhìn lại, khó lắm mới bình luận được câu không ác miệng:
- Ôh! Hình như Phương lão bản cũng thật thông minh? Đương nhiên, chỉ cần Phương Khải không nói, sẽ không ai biết được phương pháp luyện tập này là do hắn thường xuyên xem phim hoạt hình mới biết.
---------
Ngự kiếm khắc hoa so với việc cầm kiếm khắc hoa rất khác nhau, việc này tương đương với việc dùng mới sợi thép buộc vào thanh kiếm, rồi dùng nó kiểu khiển thanh kiếm hành động.
Mặc dù có thể làm ra một vài động tác, nhưng một khi cần động tác tỷ mỉ tinh tế, sẽ trở nên cực kì khó chịu!
Hai tay hắn cầm khối gỗ, sử dụng khí của bản thân để thao túng thanh kiếm bắt đầu khắc hoa. Sau một thời gian thì khối gỗ trong tay đã thành hình một bông hoa, mặc dù còn có chút xiêu vẹo, nhưng theo lực khống chế tăng lên, có thể nhìn thấy càng về sau cánh hoa càng được điêu khắc tinh tế.
Ở trong game, Phương Khải đã có thể nhuần nhuyễn lấy khí ngự kiếm, mặc dù ngự kiếm phi hành còn kém một chút, nhưng lấy tiến triển như này mà nói, chắc cũng là rất nhanh thôi.
-----------
CLB Internet Khởi Nguyên thịnh vượng, quả thật là đã động vào lợi ích của rất nhiều người, mà đứng mũi chịu sào, đó chính là chỗ tiêu khiển của đám quyền quý cao nhất trong thành Cửu Hoa--- thú uyển.
Ví dụ Tần Sơn thú uyển bây giờ so với dĩ vãng thì vắng lạnh hơn rất nhiều, các quyền quý đối với cách tiêu khiển như liệp yêu thú đã dần dần không còn hứng thú!
Đúng vậy, với đại đa số người tới mà nói, cái này chỉ là để tiêu khiển mà không phải là giải trí!
Những thú uyển như vậy phải nuôi dưỡng rất nhiều yêu thú, mỗi ngày đều tốn đại lượng nhân lực, vật lực, tài lực để giữ gìn, nếu thời gian dài không có tài chính bổ sung, không cần nghĩ cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Có thể kiến tạo một chỗ khổng lồ cho những quyền quý tiêu khiển, chủ nhân của nó há lại đơn giản?
Bàng Như Liệt không phải là một người có bối phận đơn giản, phủ đệ của hắn, xây dựa lưng vào cách núi, dẫy núi chập chùng, chênh lệnh với nhau như răng thú.
Bàng Như Liệt ngồi trong phủ đệ, bắp thịt cả người gồ lên, nhìn như một đầu hung thú, sắc mặt vô cùng thâm trầm!
- Rất tốt! Rất tốt!
Âm thanh của hắn trầm thấp như sấm rền, hắn ngồi đấy như là một đầu mãnh thú.
- Tra rõ chưa? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Khách hàng gần đây giảm bớt, nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng, nhưng hôm nay hắn phát hiện, dường như chỉ qua một đêm, Tần Sơn thú uyển càng trở nên vắng lạnh!
Bàng Như Liệt bỏ cái tẩu thuốc bằng hắc ngọc xuống, được một mỹ tỳ hầu hạ châm thuốc, rồi hắn hít một hơi thật sâu.
Mặc dù Tần Sơn thú uyển cũng chưa bị thương cân động cốt, nhưng thứ nhất, cứ thế thì chắc chắn có một ngày Tần Sơn thú uyển sẽ bị thương cân động cốt, thứ hai, đoạt thức ăn trước miệng cọp...
Bàng Như Liệt thở ra một hơi khói trắng:
- Bao nhiêu năm chưa có chuyện như vậy...?
Đúng lúc này, có một nữ tỳ ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt Bàng Như Liệt càng trở nên u sầu
- Chỉ là vì một cái quán nhỏ cướp đi khách hàng cũ của chúng ta? Lão bản kia không rõ lai lịch, nhưng khách hàng trong quán có không ít người địa vị rất cao?
Bàng Như Liệt nhếch miệng lên cười:
- Như vậy, làm việc cẩn thận một chút!
Dù sao thời thế bây giờ, có rất nhiều thủ đoạn không được lộ ra ngoài ánh sáng!
Ám sát?
Đó là một loại ngu xuẩn nhất.
Ở một chỗ như Khởi Nguyên, khi lão bản chết, không cần nghĩ cũng biết sẽ tạo ra oanh động lớn như nào!
Coi như thành công cũng sẽ dính vào rất nhiều rắc rối.
Bàng Như Liệt có thể trà trộn vào giới quyền quý của thành Cửu Hoa nhiều năm như vậy, đồng thời cũng đem Tần Sơn thú uyển mở rộng như thế này, tự nhiên có thủ đoạn cao tay độc đáo, loại việc tự rước lấy họa này, đương nhiên hắn sẽ không làm.
Ánh mắt Bàng Như Liệt âm trầm, nói nhỏ một câu với tỳ nữ bên cạnh:
- Để Huyết Võng đi!
Dù sao trên thế giới này, có rất nhiều chuyện có thể không đánh mà thắng!
-------------
Thí dụ như....
Bọn hắn phát hiện ra một tiểu la lỵ lạc đàn.
- Con mồi đã ra khỏi lồng.
Ngoài cửa quán nét, có vài đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào Khương Tiểu Nguyệt vừa đi ra khỏi cửa tiệm.
Huyết Võng là chuyên đi săn bắt các loại yêu thú quý hiếm về để phục vụ cho liệp yêu thú, đương nhiên, nếu như có giá cả thích hợp, bọn hắn cũng không ngại đi săn cả người.
Đã phải đối mặt với yêu thú cao giai, đương nhiên thực lực của bọn hắn cũng không yếu!
Không những không yếu, mà có thể gia nhập vào đó, mỗi người đều phải có thực lực mạnh mẽ cùng khinh nghiệm cay nghiệt! Mà trong bọn họ, tu vi thấp nhất cũng là vừa vào Võ Tông cảnh!
Những tu sĩ võ giả tầm thường, tuyệt đối không dám trêu chọc đám hung nhân này!
- Không nghĩ tới chỉ là tiểu nhà đầu không chút phòng bị nào!
Mặc dù chỉ là một cái nhiệm vụ cực kỳ đơn giản, nhưng sư tử vồ thỏ cũng dốc hết toàn lực!
- Con mồi đã vào gần phạm vi săn bắt, chuẩn bị sẵn sàng!
Hôm qua, sau khi xem Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, Khương Tiểu Nguyệt đã bị xúc động sâu sắc!
- Vì sao Thải Y lại có kết cục như vậy, vì sao vận mệnh Linh Nhi lại long đong như thế?
- Bản công chúa nhất định phải nhanh chóng chơi Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện! Bản công nhất nhất định sẽ đem các nàng cứu ra!
Khương Tiểu Nguyệt thầm hạ quyết tâm.
Vừa nghĩ tới việc vận mệnh của các nàng vì mình mà thay đổi, Khương Tiểu Nguyệt liền vui vẻ:
- Bản công chúa so với tên lão bản đần kia thì thông minh hơn nhiều, nhất định có thể làm được.
Nàng đi ra ngoài không phải vì chuyện gì khác, mà chính là để mua thức ăn, dù sao muốn kiếm tiền, nhất định phải nấu nướng, quan trong hơn nữa là nàng còn nợ Phương Khải mấy viên Linh Tinh!
- Nhất định phải tranh thủ thời gian để trả hết! Ta không muốn thiếu tiền tên lão bản đần ấy!
Nàng phồng má, thở phì phò, thầm nghĩ.
Mà lúc này, dường như Khương Tiểu Nguyệt không phát hiện ra điểm dị thường.
------------
Việt Nam nói là làm, boom xong nha mọi người:3
Từ khi thu được nhiệm vụ của hệ thống, Phương Khải bắt đầu có ý thức rèn luyện kỹ năng.
Kỹ năng giống như Ngự Kiếm Thuật, quả thật như An Hổ Uy nói, đó chính là đòi hỏi lực khống chế của người thi triển, mặc dù chơi Lý Tiêu Dao có thiên phú học tập siêu phàm, nhưng về phương diện này, vẫn chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
Vì thế Phương Khải đã tham khảo một vài biện pháp không tệ, thí dụ như khinh công đạp nước, ngự kiếm khắc hoa.
Ngự kiếm khắc hoa: Lấy một đoạn gỗ, tay không động vào kiếm, lấy khí ngự kiếm, khắc ra một bông hoa trên thân gỗ, đó chính là khảo nghiệm năng lực điều khiển Ngự Kiếm Thuật.
Mà khinh công đạp nước, không chỉ đơn giản là đi trên nước như vậy, mà dùng khinh công để cho mình nhẹ tựa lông hồng, từ đó đứng ở trên mặt nước một thời gian dài.
Luyện tập như thế, là luyện tập cho việc điều khiển linh khí, đồng thời lấy việc đứng lơ lửng trên mặt nước mô phỏng cho việc cưỡi phi kiếm.
- Hử! Thế mà lão bản dùng phương pháp này để rèn luyện Ngự Kiếm Thuật.
Mỗi ngày, khi vừa vào cửa việc đầu tiên của Thẩm Thanh Thanh là nhìn xem Phương Khải đang chơi cái gì, nó đã trở thành một thói quen, thế nhưng ngày hôm nay nàng thấy Phương Khải giẫm trên mặt nước mãi không nhúc nhích! Hành động như vậy, quả thật để cho người ta ngạc nhiên không thôi.
Nghe thấy Thẩm Thanh Thanh nói, An Thành mới vào cửa cũng lập tức nhìn lại, rất nhanh, hắn phát hiện ra phương pháp luyện tập của Phương Khải:
- Lại có thể nghĩ ra được phương pháp này! Luyện tập như này quả nhiên có tính mũi nhọn, so với việc chúng ta luyện tập trước cửa thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần!
- Lợi dụng đặc tính sóng nước lưu động không cố định, đề cao năng lực khiểu khiển khí của bản thân, cùng năng lực thăng bằng...
Nạp Lan Minh Tuyết vừa ăn Haagen-Dazs vừa nhìn lại, khó lắm mới bình luận được câu không ác miệng:
- Ôh! Hình như Phương lão bản cũng thật thông minh? Đương nhiên, chỉ cần Phương Khải không nói, sẽ không ai biết được phương pháp luyện tập này là do hắn thường xuyên xem phim hoạt hình mới biết.
---------
Ngự kiếm khắc hoa so với việc cầm kiếm khắc hoa rất khác nhau, việc này tương đương với việc dùng mới sợi thép buộc vào thanh kiếm, rồi dùng nó kiểu khiển thanh kiếm hành động.
Mặc dù có thể làm ra một vài động tác, nhưng một khi cần động tác tỷ mỉ tinh tế, sẽ trở nên cực kì khó chịu!
Hai tay hắn cầm khối gỗ, sử dụng khí của bản thân để thao túng thanh kiếm bắt đầu khắc hoa. Sau một thời gian thì khối gỗ trong tay đã thành hình một bông hoa, mặc dù còn có chút xiêu vẹo, nhưng theo lực khống chế tăng lên, có thể nhìn thấy càng về sau cánh hoa càng được điêu khắc tinh tế.
Ở trong game, Phương Khải đã có thể nhuần nhuyễn lấy khí ngự kiếm, mặc dù ngự kiếm phi hành còn kém một chút, nhưng lấy tiến triển như này mà nói, chắc cũng là rất nhanh thôi.
-----------
CLB Internet Khởi Nguyên thịnh vượng, quả thật là đã động vào lợi ích của rất nhiều người, mà đứng mũi chịu sào, đó chính là chỗ tiêu khiển của đám quyền quý cao nhất trong thành Cửu Hoa--- thú uyển.
Ví dụ Tần Sơn thú uyển bây giờ so với dĩ vãng thì vắng lạnh hơn rất nhiều, các quyền quý đối với cách tiêu khiển như liệp yêu thú đã dần dần không còn hứng thú!
Đúng vậy, với đại đa số người tới mà nói, cái này chỉ là để tiêu khiển mà không phải là giải trí!
Những thú uyển như vậy phải nuôi dưỡng rất nhiều yêu thú, mỗi ngày đều tốn đại lượng nhân lực, vật lực, tài lực để giữ gìn, nếu thời gian dài không có tài chính bổ sung, không cần nghĩ cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Có thể kiến tạo một chỗ khổng lồ cho những quyền quý tiêu khiển, chủ nhân của nó há lại đơn giản?
Bàng Như Liệt không phải là một người có bối phận đơn giản, phủ đệ của hắn, xây dựa lưng vào cách núi, dẫy núi chập chùng, chênh lệnh với nhau như răng thú.
Bàng Như Liệt ngồi trong phủ đệ, bắp thịt cả người gồ lên, nhìn như một đầu hung thú, sắc mặt vô cùng thâm trầm!
- Rất tốt! Rất tốt!
Âm thanh của hắn trầm thấp như sấm rền, hắn ngồi đấy như là một đầu mãnh thú.
- Tra rõ chưa? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Khách hàng gần đây giảm bớt, nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng, nhưng hôm nay hắn phát hiện, dường như chỉ qua một đêm, Tần Sơn thú uyển càng trở nên vắng lạnh!
Bàng Như Liệt bỏ cái tẩu thuốc bằng hắc ngọc xuống, được một mỹ tỳ hầu hạ châm thuốc, rồi hắn hít một hơi thật sâu.
Mặc dù Tần Sơn thú uyển cũng chưa bị thương cân động cốt, nhưng thứ nhất, cứ thế thì chắc chắn có một ngày Tần Sơn thú uyển sẽ bị thương cân động cốt, thứ hai, đoạt thức ăn trước miệng cọp...
Bàng Như Liệt thở ra một hơi khói trắng:
- Bao nhiêu năm chưa có chuyện như vậy...?
Đúng lúc này, có một nữ tỳ ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt Bàng Như Liệt càng trở nên u sầu
- Chỉ là vì một cái quán nhỏ cướp đi khách hàng cũ của chúng ta? Lão bản kia không rõ lai lịch, nhưng khách hàng trong quán có không ít người địa vị rất cao?
Bàng Như Liệt nhếch miệng lên cười:
- Như vậy, làm việc cẩn thận một chút!
Dù sao thời thế bây giờ, có rất nhiều thủ đoạn không được lộ ra ngoài ánh sáng!
Ám sát?
Đó là một loại ngu xuẩn nhất.
Ở một chỗ như Khởi Nguyên, khi lão bản chết, không cần nghĩ cũng biết sẽ tạo ra oanh động lớn như nào!
Coi như thành công cũng sẽ dính vào rất nhiều rắc rối.
Bàng Như Liệt có thể trà trộn vào giới quyền quý của thành Cửu Hoa nhiều năm như vậy, đồng thời cũng đem Tần Sơn thú uyển mở rộng như thế này, tự nhiên có thủ đoạn cao tay độc đáo, loại việc tự rước lấy họa này, đương nhiên hắn sẽ không làm.
Ánh mắt Bàng Như Liệt âm trầm, nói nhỏ một câu với tỳ nữ bên cạnh:
- Để Huyết Võng đi!
Dù sao trên thế giới này, có rất nhiều chuyện có thể không đánh mà thắng!
-------------
Thí dụ như....
Bọn hắn phát hiện ra một tiểu la lỵ lạc đàn.
- Con mồi đã ra khỏi lồng.
Ngoài cửa quán nét, có vài đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào Khương Tiểu Nguyệt vừa đi ra khỏi cửa tiệm.
Huyết Võng là chuyên đi săn bắt các loại yêu thú quý hiếm về để phục vụ cho liệp yêu thú, đương nhiên, nếu như có giá cả thích hợp, bọn hắn cũng không ngại đi săn cả người.
Đã phải đối mặt với yêu thú cao giai, đương nhiên thực lực của bọn hắn cũng không yếu!
Không những không yếu, mà có thể gia nhập vào đó, mỗi người đều phải có thực lực mạnh mẽ cùng khinh nghiệm cay nghiệt! Mà trong bọn họ, tu vi thấp nhất cũng là vừa vào Võ Tông cảnh!
Những tu sĩ võ giả tầm thường, tuyệt đối không dám trêu chọc đám hung nhân này!
- Không nghĩ tới chỉ là tiểu nhà đầu không chút phòng bị nào!
Mặc dù chỉ là một cái nhiệm vụ cực kỳ đơn giản, nhưng sư tử vồ thỏ cũng dốc hết toàn lực!
- Con mồi đã vào gần phạm vi săn bắt, chuẩn bị sẵn sàng!
Hôm qua, sau khi xem Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, Khương Tiểu Nguyệt đã bị xúc động sâu sắc!
- Vì sao Thải Y lại có kết cục như vậy, vì sao vận mệnh Linh Nhi lại long đong như thế?
- Bản công chúa nhất định phải nhanh chóng chơi Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện! Bản công nhất nhất định sẽ đem các nàng cứu ra!
Khương Tiểu Nguyệt thầm hạ quyết tâm.
Vừa nghĩ tới việc vận mệnh của các nàng vì mình mà thay đổi, Khương Tiểu Nguyệt liền vui vẻ:
- Bản công chúa so với tên lão bản đần kia thì thông minh hơn nhiều, nhất định có thể làm được.
Nàng đi ra ngoài không phải vì chuyện gì khác, mà chính là để mua thức ăn, dù sao muốn kiếm tiền, nhất định phải nấu nướng, quan trong hơn nữa là nàng còn nợ Phương Khải mấy viên Linh Tinh!
- Nhất định phải tranh thủ thời gian để trả hết! Ta không muốn thiếu tiền tên lão bản đần ấy!
Nàng phồng má, thở phì phò, thầm nghĩ.
Mà lúc này, dường như Khương Tiểu Nguyệt không phát hiện ra điểm dị thường.
------------
Việt Nam nói là làm, boom xong nha mọi người:3
Danh sách chương