Dịch giả: Đường Huyền Trang
Sau khi đóng cửa, mặc dù đa số Linh Tinh kiếm được đều bị hệ thống lấy đi, nhưng thực tế thì Phương Khải cũng kiếm lời không ít.
Theo khách hàng tăng lên, cho dù có hơn 50 máy tính, thì giờ cao điểm cũng ngồi hết chỗ, tính ra thu nhập một ngày cũng khoảng sáu bảy trăm Linh Tinh, cho dù Phương Khải chỉ lấy một thành, thì cũng thu nhập cũng được mấy chục Linh Tinh, tổng tài sản của hắn hiện giờ có khoảng ba trăm viên.
Đây cũng không phải là con số nhỏ! Số tiền này đã có thể mua được một kiến pháp khí phi hành!
Nghĩ đến đây, Phương Khải cảm thấy thật thoải mái!
Chẳng qua, bên trong tiệm còn có một tiểu la lỵ vừa dọn vệ sinh vừa rơi lệ đầy mặt:
- Ô ô ô... Bao giờ mới có thể kiếm được tiền... Rất muốn uống Sprite... Rất muốn chơi Diablo...
------------
Ngày hôm sau.
Để mà nói về việc thời điểm mà tiểu la lỵ Khương Tiểu Nguyệt vui vẻ nhất chính là lúc ăn cơm, cuộc sống ngoài trừ lúc ăn cơm là vui vẻ ra còn đâu không có niềm vui thú khác, thậm chí uống cũng không, về mặt này, thật sự Phương Khải có chút không được tử tế.
Cho nên Phương Khải vì nàng mà chuẩn bị một vài chuyện khác, như là nhìn Phương Khải uống Sprite, nhìn người khác uống Sprite.
Đương nhiên, đây không phải là Phương Khải cố ý, nhưng bất kể như thế nào, thì sự thật chính là như thế.
Ví dụ như sáng nay.
- Tiểu Khải, lại tới mua bánh bao hả? Vương thẩm nhìn Phương Khải với ánh mắt hiền hòa:
- Hôm nay là ba lồng?
- Tu vi mới đột quá?
Vương thâm nói.
- Sức ăn tăng lên!
- Dạ, đâu.
Phương Khải trả tiền, bê ba lồng bánh bao trở lại cửa hàng.
Chuyện tiểu la lỵ muốn ăn hai lồng bánh bao, hắn cùng lười giải thích, đơn giản là vì chuyện này không có ai tin.
Hôm nay mở cửa rất sớm, cho nên tạm thời chưa có khách, hai người ngồi trước quầy, Khương Tiểu Nguyệt ăn rất nhã nhặn, nhưng không chậm chút nào, đến nỗi mà Phương Khải hoài nghi, bụng tiểu nha đầu này có phải là không gian trữ vật hay không, làm sao mà ăn nhiều như thế.
Sau khi Khương Tiểu Nguyệt ăn xong một cái bánh bao, chợt phát hiện Phương Khải đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi cảnh giác nói:
- Lão bản thối, ngươi muốn làm gì?
- Ta cảm thấy nên giảm tiền lương của ngươi!
Phương Khải nghiêm túc nói:
- Nếu không phải là bản điếm thì chắc bị ngươi ăn cho sập.
- Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...
Không cần thắc mắc, lúc này Khương Tiểu Nguyệt đang mài răng về phía con heo dê, à không, là hướng lão bản.
Khương Tiểu Nguyệt muốn cắn người.
Đúng lúc này, Khương Tiểu Nguyệt nhìn thấy Phương Khải lấy ra một chai Sprite, từ từ thưởng thức.
- A... Làm sao lại như vậy!
Khương Tiểu Nguyệt có cảm giác sắp khóc!
- Lão bản! Cho một chai Sprite!
Phương Khải vừa uống xong một ngụm, Từ Tử Hinh đi đến liền gọi một chai Sprite
- Vẫn là Sprite của lão bản dễ uống!
Từ Tử Hinh uống một ngụm lớn ngon lành.
- Rất muốn uống...
Khương Tiểu Nguyệt ném cho Phương Khải một cái ánh mắt khinh bỉ.
Kết quả là nàng nhìn thấy Phương Khải lại uống một ngụm Sprite ngon lành, hỏi:
- Nhìn ta làm gì?
Mỗi ngày đều nhìn thấy người khác uống Sprite, chơi Diablo, sức chống cự của tiểu la lỵ đã hạ xuống con số âm!
- Chẳng lẽ lại phải giặt quần áo, nấu cơm cho tên lão bản ghê tởm này sao?
- Không được! Bản công chúa là người có nguyên tắc!
Tiểu la lỵ hừ lạnh nói:
- Tên lão bản ghê tởm này nhất định là cố ý, ta không thể mắc mưu hắn!
- Lão bản! Cho chai Sprite!
Lúc này, mấy người An Thành cũng đến.
- Được rồi!
Phương Khải mở tủ xem xét.
Một hai ba bốn năm.
Chỉ còn lại năm chai.
- Chỉ còn 5 chai?!
Phương Khải sững sờ.
- Chỉ còn có 5 chai thôi?
Lập tức Khương Tiểu Nguyệt đi tới tủ lạnh, đôi mắt to nhìn vào bên trong.
Mà bọn An Thành có ba người, mua đi ba chai Sprite, vậy chỉ còn lại hai chai.
Đúng lúc này, trước cổng xuất hiện thân ảnh của hai lão râu tóc bạc trắng.
- Lão bản! Cho lão phu hai chai...
- A-----! Lão bản thối! Ta muốn uống Sprite! Cùng lắm thì bản công... Cùng lắm thì ta học nấu nướng!
Cuối cùng Khương Tiểu Nguyệt cũng nổi giận.
- Ặc...
Tất nhiên Phương Khải không biết nội tâm Khương Tiểu Nguyệt biến hóa phong phú như thế, kỳ quái hỏi:
- Học nấu nướng cùng với việc uống Sprite có quan hệ gì, lại nói bây giờ ngươi học, cũng không kiếm được tiền mua Sprite.
- Coi như ta mượn ngươi 3 viên Linh Tinh không được sao?
Khương Tiểu Nguyệt thở phì phò, ôm một chai Sprite nhất quyết không chịu buông tay.
- Mượn?
Phương Khải ngẩn người, cũng không cự tuyệt.
-... Một chai Sprite 3 Linh Tinh.
Phương Khải lấy ra 3 viên Linh Tinh đặt lên quầy hàng.
- Chờ học thành rồi lại thêm mấy tháng là có thể trả hết nợ.
- Bản công chúa cảm thấy nên trở về lấy mấy trăm, hơn ngàn Linh Tinh đập chết tên lão bản này!
Khương Tiểu Nguyệt lại rơi lệ đầy mắt.
- Không được, trở về khẳng định không thể đi ra... Bản công chúa còn chưa chơi Diablo..
Khương Tiểu Nguyệt cắn răng, quẫn bách nói:
- Có thể cho ta mượn thêm 1 Linh Tinh hay không...
- Làm cái gì?
- Mua sách nấu nướng...
Âm thanh Khương Tiểu Nguyệt nhỏ như muỗi cắn, cái đầu nhỏ như sắp cắm xuống đất, nàng cảm thấy nếu dưới đó mà có khe hở thì nhất định nàng sẽ chui vào.
----------
Một bên khác, bọn người Tống Thanh Phong, An Thành đã sớm vào trò chơi, bây giờ là chơi đến phần 2, từ hôm qua thấy được phong thái của Meshif ở chỗ lão bản, thế là tất cả đều thuê tên lính đánh thuê có tướng mạo thật thà này.
Kết quả là khi bọn Tống Thanh phong quay về phần 1 tìm An tỷ (Andariel) để cầy đồ, thì vừa vào truyền tống trận mộ huyệt dưới lòng đất, đi một lúc đã không thấy tăm hơi hắn đâu, quay đầu lại tìm, thì thấy một lão nhân gia đang run rẩy ở góc tường...
Đương nhiên, An Thành còn thảm hại hơn, khi sử dụng truyền tống trận, không cẩn thận truyền tống vào giữ đống Thánh Giáp Trùng, Meshif vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài, trong chớp mắt chỉ còn lại Pháp Sư của An Thành ở giữa đám côn trùng...
Sau vô số lần tự trải nghiệm, dần dần mọi người cũng bắt đầu nhận biết được tên lính đánh thuê có tướng mạo thật thà....
Đến nỗi chỉ còn kém chút là chửi ra miệng.
Meshif, nhìn xem ngươi làm những gì!!!
--------
Còn liên quan đến tiểu thuyết quan phương, Thẩm Thanh Thanh cầm quyển sách trong tay kiểm trả lại một lần, xác định không có sơ sót gì, lúc này mới đi vào trong quán nét.
Song phương đã đạt thành hiệp nghị từ trước, Phương Khải cung cấp cốt truyện, Thẩm Thanh Thanh chấp bút, còn về phần xuất bản, thì Thẩm Thanh Thanh phụ trách liên hệ.
Chia 4:6, trên thực tế đối với hai người mà nói, cũng không phải số tiền lớn, nhưng chẳng qua sổ sách thì phải rõ ràng mà thôi.
----------
Mà lúc này đây, ở Yên Hải Thành.
Bên trong một tòa đại điện to lớn.
Một thiếu nữ thanh tú:
- Rất muốn đi chơi Diablo a... Vì sao cha lại phái bản cô nương đến Yên Hải thành mà không phải là Cửu Hoa thành... Nếu không thì giống như Chu sư tỷ ra ngoài làm nhiệm vụ cũng tốt a...
- Diệp tiểu sư muội, Diablo là cái gì?
Mấy tên đệ tử đi cùng với nàng thấy kỳ quái nên hỏi thăm.
- Diablo...
Thiếu nữ bắt đầu kể say sưa.
Sau khi đóng cửa, mặc dù đa số Linh Tinh kiếm được đều bị hệ thống lấy đi, nhưng thực tế thì Phương Khải cũng kiếm lời không ít.
Theo khách hàng tăng lên, cho dù có hơn 50 máy tính, thì giờ cao điểm cũng ngồi hết chỗ, tính ra thu nhập một ngày cũng khoảng sáu bảy trăm Linh Tinh, cho dù Phương Khải chỉ lấy một thành, thì cũng thu nhập cũng được mấy chục Linh Tinh, tổng tài sản của hắn hiện giờ có khoảng ba trăm viên.
Đây cũng không phải là con số nhỏ! Số tiền này đã có thể mua được một kiến pháp khí phi hành!
Nghĩ đến đây, Phương Khải cảm thấy thật thoải mái!
Chẳng qua, bên trong tiệm còn có một tiểu la lỵ vừa dọn vệ sinh vừa rơi lệ đầy mặt:
- Ô ô ô... Bao giờ mới có thể kiếm được tiền... Rất muốn uống Sprite... Rất muốn chơi Diablo...
------------
Ngày hôm sau.
Để mà nói về việc thời điểm mà tiểu la lỵ Khương Tiểu Nguyệt vui vẻ nhất chính là lúc ăn cơm, cuộc sống ngoài trừ lúc ăn cơm là vui vẻ ra còn đâu không có niềm vui thú khác, thậm chí uống cũng không, về mặt này, thật sự Phương Khải có chút không được tử tế.
Cho nên Phương Khải vì nàng mà chuẩn bị một vài chuyện khác, như là nhìn Phương Khải uống Sprite, nhìn người khác uống Sprite.
Đương nhiên, đây không phải là Phương Khải cố ý, nhưng bất kể như thế nào, thì sự thật chính là như thế.
Ví dụ như sáng nay.
- Tiểu Khải, lại tới mua bánh bao hả? Vương thẩm nhìn Phương Khải với ánh mắt hiền hòa:
- Hôm nay là ba lồng?
- Tu vi mới đột quá?
Vương thâm nói.
- Sức ăn tăng lên!
- Dạ, đâu.
Phương Khải trả tiền, bê ba lồng bánh bao trở lại cửa hàng.
Chuyện tiểu la lỵ muốn ăn hai lồng bánh bao, hắn cùng lười giải thích, đơn giản là vì chuyện này không có ai tin.
Hôm nay mở cửa rất sớm, cho nên tạm thời chưa có khách, hai người ngồi trước quầy, Khương Tiểu Nguyệt ăn rất nhã nhặn, nhưng không chậm chút nào, đến nỗi mà Phương Khải hoài nghi, bụng tiểu nha đầu này có phải là không gian trữ vật hay không, làm sao mà ăn nhiều như thế.
Sau khi Khương Tiểu Nguyệt ăn xong một cái bánh bao, chợt phát hiện Phương Khải đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi cảnh giác nói:
- Lão bản thối, ngươi muốn làm gì?
- Ta cảm thấy nên giảm tiền lương của ngươi!
Phương Khải nghiêm túc nói:
- Nếu không phải là bản điếm thì chắc bị ngươi ăn cho sập.
- Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...
Không cần thắc mắc, lúc này Khương Tiểu Nguyệt đang mài răng về phía con heo dê, à không, là hướng lão bản.
Khương Tiểu Nguyệt muốn cắn người.
Đúng lúc này, Khương Tiểu Nguyệt nhìn thấy Phương Khải lấy ra một chai Sprite, từ từ thưởng thức.
- A... Làm sao lại như vậy!
Khương Tiểu Nguyệt có cảm giác sắp khóc!
- Lão bản! Cho một chai Sprite!
Phương Khải vừa uống xong một ngụm, Từ Tử Hinh đi đến liền gọi một chai Sprite
- Vẫn là Sprite của lão bản dễ uống!
Từ Tử Hinh uống một ngụm lớn ngon lành.
- Rất muốn uống...
Khương Tiểu Nguyệt ném cho Phương Khải một cái ánh mắt khinh bỉ.
Kết quả là nàng nhìn thấy Phương Khải lại uống một ngụm Sprite ngon lành, hỏi:
- Nhìn ta làm gì?
Mỗi ngày đều nhìn thấy người khác uống Sprite, chơi Diablo, sức chống cự của tiểu la lỵ đã hạ xuống con số âm!
- Chẳng lẽ lại phải giặt quần áo, nấu cơm cho tên lão bản ghê tởm này sao?
- Không được! Bản công chúa là người có nguyên tắc!
Tiểu la lỵ hừ lạnh nói:
- Tên lão bản ghê tởm này nhất định là cố ý, ta không thể mắc mưu hắn!
- Lão bản! Cho chai Sprite!
Lúc này, mấy người An Thành cũng đến.
- Được rồi!
Phương Khải mở tủ xem xét.
Một hai ba bốn năm.
Chỉ còn lại năm chai.
- Chỉ còn 5 chai?!
Phương Khải sững sờ.
- Chỉ còn có 5 chai thôi?
Lập tức Khương Tiểu Nguyệt đi tới tủ lạnh, đôi mắt to nhìn vào bên trong.
Mà bọn An Thành có ba người, mua đi ba chai Sprite, vậy chỉ còn lại hai chai.
Đúng lúc này, trước cổng xuất hiện thân ảnh của hai lão râu tóc bạc trắng.
- Lão bản! Cho lão phu hai chai...
- A-----! Lão bản thối! Ta muốn uống Sprite! Cùng lắm thì bản công... Cùng lắm thì ta học nấu nướng!
Cuối cùng Khương Tiểu Nguyệt cũng nổi giận.
- Ặc...
Tất nhiên Phương Khải không biết nội tâm Khương Tiểu Nguyệt biến hóa phong phú như thế, kỳ quái hỏi:
- Học nấu nướng cùng với việc uống Sprite có quan hệ gì, lại nói bây giờ ngươi học, cũng không kiếm được tiền mua Sprite.
- Coi như ta mượn ngươi 3 viên Linh Tinh không được sao?
Khương Tiểu Nguyệt thở phì phò, ôm một chai Sprite nhất quyết không chịu buông tay.
- Mượn?
Phương Khải ngẩn người, cũng không cự tuyệt.
-... Một chai Sprite 3 Linh Tinh.
Phương Khải lấy ra 3 viên Linh Tinh đặt lên quầy hàng.
- Chờ học thành rồi lại thêm mấy tháng là có thể trả hết nợ.
- Bản công chúa cảm thấy nên trở về lấy mấy trăm, hơn ngàn Linh Tinh đập chết tên lão bản này!
Khương Tiểu Nguyệt lại rơi lệ đầy mắt.
- Không được, trở về khẳng định không thể đi ra... Bản công chúa còn chưa chơi Diablo..
Khương Tiểu Nguyệt cắn răng, quẫn bách nói:
- Có thể cho ta mượn thêm 1 Linh Tinh hay không...
- Làm cái gì?
- Mua sách nấu nướng...
Âm thanh Khương Tiểu Nguyệt nhỏ như muỗi cắn, cái đầu nhỏ như sắp cắm xuống đất, nàng cảm thấy nếu dưới đó mà có khe hở thì nhất định nàng sẽ chui vào.
----------
Một bên khác, bọn người Tống Thanh Phong, An Thành đã sớm vào trò chơi, bây giờ là chơi đến phần 2, từ hôm qua thấy được phong thái của Meshif ở chỗ lão bản, thế là tất cả đều thuê tên lính đánh thuê có tướng mạo thật thà này.
Kết quả là khi bọn Tống Thanh phong quay về phần 1 tìm An tỷ (Andariel) để cầy đồ, thì vừa vào truyền tống trận mộ huyệt dưới lòng đất, đi một lúc đã không thấy tăm hơi hắn đâu, quay đầu lại tìm, thì thấy một lão nhân gia đang run rẩy ở góc tường...
Đương nhiên, An Thành còn thảm hại hơn, khi sử dụng truyền tống trận, không cẩn thận truyền tống vào giữ đống Thánh Giáp Trùng, Meshif vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài, trong chớp mắt chỉ còn lại Pháp Sư của An Thành ở giữa đám côn trùng...
Sau vô số lần tự trải nghiệm, dần dần mọi người cũng bắt đầu nhận biết được tên lính đánh thuê có tướng mạo thật thà....
Đến nỗi chỉ còn kém chút là chửi ra miệng.
Meshif, nhìn xem ngươi làm những gì!!!
--------
Còn liên quan đến tiểu thuyết quan phương, Thẩm Thanh Thanh cầm quyển sách trong tay kiểm trả lại một lần, xác định không có sơ sót gì, lúc này mới đi vào trong quán nét.
Song phương đã đạt thành hiệp nghị từ trước, Phương Khải cung cấp cốt truyện, Thẩm Thanh Thanh chấp bút, còn về phần xuất bản, thì Thẩm Thanh Thanh phụ trách liên hệ.
Chia 4:6, trên thực tế đối với hai người mà nói, cũng không phải số tiền lớn, nhưng chẳng qua sổ sách thì phải rõ ràng mà thôi.
----------
Mà lúc này đây, ở Yên Hải Thành.
Bên trong một tòa đại điện to lớn.
Một thiếu nữ thanh tú:
- Rất muốn đi chơi Diablo a... Vì sao cha lại phái bản cô nương đến Yên Hải thành mà không phải là Cửu Hoa thành... Nếu không thì giống như Chu sư tỷ ra ngoài làm nhiệm vụ cũng tốt a...
- Diệp tiểu sư muội, Diablo là cái gì?
Mấy tên đệ tử đi cùng với nàng thấy kỳ quái nên hỏi thăm.
- Diablo...
Thiếu nữ bắt đầu kể say sưa.
Danh sách chương