Dịch giả: Đường Huyền Trang
Thế lực ở Đại Tấn quốc, rắc rối phức tạp, khi Đại Tấn khai quốc, Tiên Hoàng Võ Đế vì thành lập quốc gia trên mảnh đất cường giả như mây, tu giả như rừng này, cho nên đã thu phục không ít võ giả cường đại cùng với tu sĩ, đồng thời cũng đưa ra lời hứa hẹn với đông đảo các thế lực.
Sau khi khai quốc, những võ giả, tu sĩ cùng từng cái thế lực này, được nhận phong thưởng, hình thành các đại gia tộc sau này!
Lại thêm việc Tiên Hoàng Võ Đế xuất thân thế gia vọng tộc, trải qua trường kỳ phát triển, đã sớm tạo thành tập đoàn quyền quý khổng lồ ở trong nước.
Đại Tấn quốc nhìn như bình tĩnh, kì thực sóng ngầm cuồn cuộn.
--------------
Màn đêm âm u, sau khi đánh xong Resident Evil, Nạp Lan Minh Tuyết lại xem Phương Khải đánh Dibalo cả tối.
Trò chơi này, hôm nay nàng đã thử chơi nửa giờ.
Diablo bản giả lập hiên thực, bản đồ so với nguyên bản thì tăng lên rất nhiều, trong doanh địa Roger có tửu quán, dân cư, tất cả không khác gì một cái thế giới chân thật, độ chân thực cao với độ tự do làm cho trò chơi càng trở lên thú vị.
Nhân vật trong trò chơi, có thể để cho nàng tùy ý chọn một cái vai trò trong đó, đem bản thân dung nhập vào. Cũng chỉ có những giây phút như thế, nàng mới có thể hoàn toàn dỡ xuống trách nhiệm trên vai. Ở trong đó có một loại sinh hoạt hoàn toàn khác, không có gánh nặng thân phận, có thể tùy ý giao lưu trong tửu quán, cũng có thể vì thăng cấp đánh quái rơi ra trang bị mà cao hứng.
Không cần hao tổn tâm trí để tính toán mọi thứ, tức giận có thể biểu lộ ra mặt, cao hứng có thể vui cười.
Nàng bỗng nhiên có một chút mê mang.
Trò chơi này còn muốn ý tứ hơn cả Resident Evil, như vậy, ta có nên chơi không? - Buông lỏng a..
Nàng hơi có chút cảnh giác, từ chỗ ngồi đứng lên, loại cảm giác này, chưa bao giờ có trong cuộc đời nàng.
Quay đầu lại, nhìn quán net một chút, phát hiên ra người cũng đã về gần hết.
12h rồi.
- Hóa ra đã trễ như vậy?
Lúc này, Phương Khải đứng lên từ chỗ ngồi, duỗi lưng một cái, kinh ngạc nhìn hai người:
- Ủa? Các ngươi còn chưa đi sao?
- Đi.
Nạp Lan Minh Tuyết khôi phục lại sắc mặt lạnh lẽo.
Nạp Lan Minh Tuyết mở cửa ra, bỗng nhiên nàng cảm thấy mặt mình mát lạnh.
Nàng ngẩn đầu lên nhìn, nhìn thấy bầu trời âm trầm, y phục trắng tinh cũng theo gió mà bay.
Nàng đi ra khỏi quán nét, vươn tay, một giọt nước trong suốt theo gió bay vào tay nàng.
- Trời mưa?
----
Trời mùa hè, trước khi mưa thời tiết thường rất oi bức, mây trên trời bao phủ xuống như một cái lồng hấp, khiến lòng người càng thêm buồn bực.
Nạp Lan Minh Tuyết là khách hàng về cuối cùng, Phương Khải cũng đi ra, chuẩn bị đóng cửa.
Đúng lúc này hắn chợt phát hiện ở ngoài cửa có một luồng khí tức không bình thường, Phương Khải nhíu nhíu mày.
Bóng đêm như tranh, nước mưa như mực, trừ quán của Phương Khải còn le lói chút ánh sáng, ngoài ra không thấy bất kỳ một điểm sáng nào.
Bây giờ là nửa đêm, tất cả mọi người trên con đường đều đã đi ngủ.
Trên đường phố âm u, Lam Yên cầm một cái dù che mưa đi cùng với Nạp Lan Minh Tuyết, dần dần 2 người đi sâu vào trong bóng tối.
Đúng lúc này, bước chân của Nạp Lan Minh Tuyết đột nhiên dừng lại.
- Đúng thật là mấy ngày nay Nạp Lan tiểu thư rất thoải mái a.
Một tiếng thở dài từ nóc nhà truyền đến.
Tiếng nói này đến rất đột ngột, bây giờ mấy người mới phát hiện, ở trên nóc nhà hai ven đường, không biết đã xuất hiện mấy cái bóng đen từ lúc nào.
- Nạp Lan tiểu thư!
Gương mặt xinh đẹp của Lam Yên trầm xuống, không cần nghĩ cũng biết, những người này là vì các nàng mà tới.
- Là vị đại ca kia của ta phái các ngươi tới sao?
Trái lại, thần sắc của Nạp Lan Minh Tuyết vẫn lạnh nhạt.
- Đúng là ta buông lỏng, vậy mà có người theo dõi cũng không phát giác được.
Bóng đen đứng giữa kia cười nhạo một tiếng, đưa tay phải ra, nhẹ nhàng quơ quơ:
- Không lưu người sống.
Tám bóng đen, bay lượn trong đêm như diều hâu, lao thẳng xuống dưới.
Từng đạo đao khí mang đầy sát khi, kèm theo đó là tiếng rít gào của cuồng phong kéo đến.
Võ khí ly thể! Đại võ sư!
Tám tên sát thủ, vậy mà tất cả đều là Đại võ sư, mà mục tiêu của bọn hắn, chỉ là một nữ tử trẻ tuổi mới đạt tới Võ Sư cảnh không lâu.
Lại thêm một tên vẫn đứng trên nóc nhà không xuất thủ, đội hình như vậy, dường như không có sơ hở.
Sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết ngưng trọng, bị ép cho phải lui về phía sau, chẳng qua trong giây lát, đã lui đến góc tường!
Một luồng đao ảnh to lớn, như là giòi trong xương, mạnh mẽ quét ra!
Lấy tu vi của Nạp Lan Minh Tuyết, làm sao là đối thủ của Đại võ sư! Chỉ thấy quanh nàng đột nhiên sáng lên một vòng bảo hộ, sau đó cả người mạnh mẽ bị quét bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Nhà dân sau lưng nàng ầm ầm sụp đổ!
- Nạp Lan tiểu thư!
Lam Yên kinh hô một tiếng, vừa mới chuẩn bị tiến đến xem thương thế của Nạp Lan Minh Tuyết, đột nhiên nghe thấy một tiếng gió rít chói tai!
Oanh!
Một luồng đao ảnh đập mạnh ở trước người nàng!
Dưới chân nàng, xuất hiện một cái rãnh sâu!
Một người áo đen chậm rãi ngăn phía trước nàng, nhếch miệng cười lạnh, nói:
- Lúc chiến đấu mà phân tâm thì không phải là thói quen tốt, Lam Yên tiểu thư.
Nạp Lan Minh Tuyết bị đao ảnh quét bay, vòng bảo hộ quanh người nàng lấp lóe, cái này hiển nhiên là một kiện pháp khí phòng thân không kém, có thể thông qua võ khí mà kích hoạt, hiệu quả phòng ngự cũng cực kỳ tốt.
Nhưng dưới sự tấn công như vũ bão của mấy tên Đại võ sư, rất nhanh liền mất đi tác dụng!
Nạp Lan Minh Tuyết vô thức đưa tay bóp một thanh tiểu đao ngọc bích được đeo trên cổ.
Một cỗ khí tức nguy hiểm lúc ẩn lúc hiện từ chuôi tiểu đao ngọc bích này phát ra!
Hắc ảnh đứng trên nóc nhà bỗng nhiên biến mất!
Đến khi hắn xuất hiện, thì có một vệt hàn mang nhập vào cơ thể nàng.
- Nạp Lan tiểu thư, chúng ta biết ngươi có bao nhiêu cái át chủ bài, chẳng qua ta cũng khuyên ngươi không nên khinh cử vọng động thì tốt hơn.
Một kích này cũng không đánh vào nơi yếu hại, nhưng lại dường như đâm xuyên qua một cái tiết điểm nào đó trong cơ thể nàng, khiến cho võ khí trong cơ thể nàng hỗn loạn, phát tán ra ngoài, ngay sau đó thanh tiểu đao ngọc bích óng ánh trong tay nàng kia bỗng nhiên vỡ nát!
Nạp Lan Minh Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
Thực lực người này, chí ít cũng đạt tới cảnh giới Võ Tông!
Thế mà lại điều động một Võ Tông, tám tên đại võ sư đến ám sát nàng?
Nạp Lan Minh Tuyết cười khổ, vị đại ca kia của mình, cũng thật coi trọng mình!
Mắt thấy át chủ bài cường đại nhất của mình bị phá, cảm nhận được lực lượng trong cơ thể dường như bị rút ra ngoài, cặp mắt dường như mãi mãi lạnh lẽo kia của nàng cuối cùng lộ ra một chút thê lương tuyệt vọng.
Nàng kiêu ngạo, thông minh, mà lại có thiên phú, nàng là viên minh châu lấp lánh của Nạp Lan gia, vốn nàng phải là một trong nhóm người đứng ở đỉnh kim tư tháp của quốc gia này.
Nhưng hôm nay, lại sắp vô thanh vô tức chết đi ở đây!
Việc này không thể không nói là một loại bi ai!
Nàng mơ hồ cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ nàng đã không còn sức lực mà đi tìm hiểu rõ ràng.
--------
- Cứ cảm giác thấy nơi này có gì đó không thích hợp?
Sau khi đóng cửa, Phương Khải lắc đầu.
- Mặc kệ, chơi Diablo cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi...
Hắn hoạt động thân thể một phen, vừa chuẩn bị lên lầu, đúng lúc này, nghe thấy hệ thống nhắc nhở.
" Nhận được nhiệm vụ khẩn cấp!"
- Nhiệm vụ khẩn cấp?
Phương Khải vô cùng kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt thế này thì có cái nhiệm vụ khẩn cấp gì?
Hắn vô thức mở ra bảng hệ thống.
Kiểm tra thấy khách hàng đến quán nét, vì về muộn lên bị lưu manh tập kích, để đảm bảo cho mỗi vị khách hàng có thể an tâm chơi trò chơi ở quán, cho nên phát ra nhiệm vụ đặc biệt.
Nhiệm vụ mới: Tập kích trong đêm mưa.
Nhận được đạo cụ chấp hành nhiệm vụ: Súng bắn tên lửa vô hạn (Lấy trong tủ âm tường).
Nhiệm vụ ban thưởng: Thu được súng bắn tên lửa vô hạn (vĩnh viễn).
Nhiệm vụ giải thích: Chơi trò chơi ở quán net này chỉ cần an tâm là được.
Thế lực ở Đại Tấn quốc, rắc rối phức tạp, khi Đại Tấn khai quốc, Tiên Hoàng Võ Đế vì thành lập quốc gia trên mảnh đất cường giả như mây, tu giả như rừng này, cho nên đã thu phục không ít võ giả cường đại cùng với tu sĩ, đồng thời cũng đưa ra lời hứa hẹn với đông đảo các thế lực.
Sau khi khai quốc, những võ giả, tu sĩ cùng từng cái thế lực này, được nhận phong thưởng, hình thành các đại gia tộc sau này!
Lại thêm việc Tiên Hoàng Võ Đế xuất thân thế gia vọng tộc, trải qua trường kỳ phát triển, đã sớm tạo thành tập đoàn quyền quý khổng lồ ở trong nước.
Đại Tấn quốc nhìn như bình tĩnh, kì thực sóng ngầm cuồn cuộn.
--------------
Màn đêm âm u, sau khi đánh xong Resident Evil, Nạp Lan Minh Tuyết lại xem Phương Khải đánh Dibalo cả tối.
Trò chơi này, hôm nay nàng đã thử chơi nửa giờ.
Diablo bản giả lập hiên thực, bản đồ so với nguyên bản thì tăng lên rất nhiều, trong doanh địa Roger có tửu quán, dân cư, tất cả không khác gì một cái thế giới chân thật, độ chân thực cao với độ tự do làm cho trò chơi càng trở lên thú vị.
Nhân vật trong trò chơi, có thể để cho nàng tùy ý chọn một cái vai trò trong đó, đem bản thân dung nhập vào. Cũng chỉ có những giây phút như thế, nàng mới có thể hoàn toàn dỡ xuống trách nhiệm trên vai. Ở trong đó có một loại sinh hoạt hoàn toàn khác, không có gánh nặng thân phận, có thể tùy ý giao lưu trong tửu quán, cũng có thể vì thăng cấp đánh quái rơi ra trang bị mà cao hứng.
Không cần hao tổn tâm trí để tính toán mọi thứ, tức giận có thể biểu lộ ra mặt, cao hứng có thể vui cười.
Nàng bỗng nhiên có một chút mê mang.
Trò chơi này còn muốn ý tứ hơn cả Resident Evil, như vậy, ta có nên chơi không? - Buông lỏng a..
Nàng hơi có chút cảnh giác, từ chỗ ngồi đứng lên, loại cảm giác này, chưa bao giờ có trong cuộc đời nàng.
Quay đầu lại, nhìn quán net một chút, phát hiên ra người cũng đã về gần hết.
12h rồi.
- Hóa ra đã trễ như vậy?
Lúc này, Phương Khải đứng lên từ chỗ ngồi, duỗi lưng một cái, kinh ngạc nhìn hai người:
- Ủa? Các ngươi còn chưa đi sao?
- Đi.
Nạp Lan Minh Tuyết khôi phục lại sắc mặt lạnh lẽo.
Nạp Lan Minh Tuyết mở cửa ra, bỗng nhiên nàng cảm thấy mặt mình mát lạnh.
Nàng ngẩn đầu lên nhìn, nhìn thấy bầu trời âm trầm, y phục trắng tinh cũng theo gió mà bay.
Nàng đi ra khỏi quán nét, vươn tay, một giọt nước trong suốt theo gió bay vào tay nàng.
- Trời mưa?
----
Trời mùa hè, trước khi mưa thời tiết thường rất oi bức, mây trên trời bao phủ xuống như một cái lồng hấp, khiến lòng người càng thêm buồn bực.
Nạp Lan Minh Tuyết là khách hàng về cuối cùng, Phương Khải cũng đi ra, chuẩn bị đóng cửa.
Đúng lúc này hắn chợt phát hiện ở ngoài cửa có một luồng khí tức không bình thường, Phương Khải nhíu nhíu mày.
Bóng đêm như tranh, nước mưa như mực, trừ quán của Phương Khải còn le lói chút ánh sáng, ngoài ra không thấy bất kỳ một điểm sáng nào.
Bây giờ là nửa đêm, tất cả mọi người trên con đường đều đã đi ngủ.
Trên đường phố âm u, Lam Yên cầm một cái dù che mưa đi cùng với Nạp Lan Minh Tuyết, dần dần 2 người đi sâu vào trong bóng tối.
Đúng lúc này, bước chân của Nạp Lan Minh Tuyết đột nhiên dừng lại.
- Đúng thật là mấy ngày nay Nạp Lan tiểu thư rất thoải mái a.
Một tiếng thở dài từ nóc nhà truyền đến.
Tiếng nói này đến rất đột ngột, bây giờ mấy người mới phát hiện, ở trên nóc nhà hai ven đường, không biết đã xuất hiện mấy cái bóng đen từ lúc nào.
- Nạp Lan tiểu thư!
Gương mặt xinh đẹp của Lam Yên trầm xuống, không cần nghĩ cũng biết, những người này là vì các nàng mà tới.
- Là vị đại ca kia của ta phái các ngươi tới sao?
Trái lại, thần sắc của Nạp Lan Minh Tuyết vẫn lạnh nhạt.
- Đúng là ta buông lỏng, vậy mà có người theo dõi cũng không phát giác được.
Bóng đen đứng giữa kia cười nhạo một tiếng, đưa tay phải ra, nhẹ nhàng quơ quơ:
- Không lưu người sống.
Tám bóng đen, bay lượn trong đêm như diều hâu, lao thẳng xuống dưới.
Từng đạo đao khí mang đầy sát khi, kèm theo đó là tiếng rít gào của cuồng phong kéo đến.
Võ khí ly thể! Đại võ sư!
Tám tên sát thủ, vậy mà tất cả đều là Đại võ sư, mà mục tiêu của bọn hắn, chỉ là một nữ tử trẻ tuổi mới đạt tới Võ Sư cảnh không lâu.
Lại thêm một tên vẫn đứng trên nóc nhà không xuất thủ, đội hình như vậy, dường như không có sơ hở.
Sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết ngưng trọng, bị ép cho phải lui về phía sau, chẳng qua trong giây lát, đã lui đến góc tường!
Một luồng đao ảnh to lớn, như là giòi trong xương, mạnh mẽ quét ra!
Lấy tu vi của Nạp Lan Minh Tuyết, làm sao là đối thủ của Đại võ sư! Chỉ thấy quanh nàng đột nhiên sáng lên một vòng bảo hộ, sau đó cả người mạnh mẽ bị quét bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Nhà dân sau lưng nàng ầm ầm sụp đổ!
- Nạp Lan tiểu thư!
Lam Yên kinh hô một tiếng, vừa mới chuẩn bị tiến đến xem thương thế của Nạp Lan Minh Tuyết, đột nhiên nghe thấy một tiếng gió rít chói tai!
Oanh!
Một luồng đao ảnh đập mạnh ở trước người nàng!
Dưới chân nàng, xuất hiện một cái rãnh sâu!
Một người áo đen chậm rãi ngăn phía trước nàng, nhếch miệng cười lạnh, nói:
- Lúc chiến đấu mà phân tâm thì không phải là thói quen tốt, Lam Yên tiểu thư.
Nạp Lan Minh Tuyết bị đao ảnh quét bay, vòng bảo hộ quanh người nàng lấp lóe, cái này hiển nhiên là một kiện pháp khí phòng thân không kém, có thể thông qua võ khí mà kích hoạt, hiệu quả phòng ngự cũng cực kỳ tốt.
Nhưng dưới sự tấn công như vũ bão của mấy tên Đại võ sư, rất nhanh liền mất đi tác dụng!
Nạp Lan Minh Tuyết vô thức đưa tay bóp một thanh tiểu đao ngọc bích được đeo trên cổ.
Một cỗ khí tức nguy hiểm lúc ẩn lúc hiện từ chuôi tiểu đao ngọc bích này phát ra!
Hắc ảnh đứng trên nóc nhà bỗng nhiên biến mất!
Đến khi hắn xuất hiện, thì có một vệt hàn mang nhập vào cơ thể nàng.
- Nạp Lan tiểu thư, chúng ta biết ngươi có bao nhiêu cái át chủ bài, chẳng qua ta cũng khuyên ngươi không nên khinh cử vọng động thì tốt hơn.
Một kích này cũng không đánh vào nơi yếu hại, nhưng lại dường như đâm xuyên qua một cái tiết điểm nào đó trong cơ thể nàng, khiến cho võ khí trong cơ thể nàng hỗn loạn, phát tán ra ngoài, ngay sau đó thanh tiểu đao ngọc bích óng ánh trong tay nàng kia bỗng nhiên vỡ nát!
Nạp Lan Minh Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
Thực lực người này, chí ít cũng đạt tới cảnh giới Võ Tông!
Thế mà lại điều động một Võ Tông, tám tên đại võ sư đến ám sát nàng?
Nạp Lan Minh Tuyết cười khổ, vị đại ca kia của mình, cũng thật coi trọng mình!
Mắt thấy át chủ bài cường đại nhất của mình bị phá, cảm nhận được lực lượng trong cơ thể dường như bị rút ra ngoài, cặp mắt dường như mãi mãi lạnh lẽo kia của nàng cuối cùng lộ ra một chút thê lương tuyệt vọng.
Nàng kiêu ngạo, thông minh, mà lại có thiên phú, nàng là viên minh châu lấp lánh của Nạp Lan gia, vốn nàng phải là một trong nhóm người đứng ở đỉnh kim tư tháp của quốc gia này.
Nhưng hôm nay, lại sắp vô thanh vô tức chết đi ở đây!
Việc này không thể không nói là một loại bi ai!
Nàng mơ hồ cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ nàng đã không còn sức lực mà đi tìm hiểu rõ ràng.
--------
- Cứ cảm giác thấy nơi này có gì đó không thích hợp?
Sau khi đóng cửa, Phương Khải lắc đầu.
- Mặc kệ, chơi Diablo cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi...
Hắn hoạt động thân thể một phen, vừa chuẩn bị lên lầu, đúng lúc này, nghe thấy hệ thống nhắc nhở.
" Nhận được nhiệm vụ khẩn cấp!"
- Nhiệm vụ khẩn cấp?
Phương Khải vô cùng kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt thế này thì có cái nhiệm vụ khẩn cấp gì?
Hắn vô thức mở ra bảng hệ thống.
Kiểm tra thấy khách hàng đến quán nét, vì về muộn lên bị lưu manh tập kích, để đảm bảo cho mỗi vị khách hàng có thể an tâm chơi trò chơi ở quán, cho nên phát ra nhiệm vụ đặc biệt.
Nhiệm vụ mới: Tập kích trong đêm mưa.
Nhận được đạo cụ chấp hành nhiệm vụ: Súng bắn tên lửa vô hạn (Lấy trong tủ âm tường).
Nhiệm vụ ban thưởng: Thu được súng bắn tên lửa vô hạn (vĩnh viễn).
Nhiệm vụ giải thích: Chơi trò chơi ở quán net này chỉ cần an tâm là được.
Danh sách chương