Tần tiên sinh cau mày: “Sao vậy?”
Cố Thiệu cúi đầu, lặng lẽ đáp: “Thầy không biết đó, phụ mẫu trong nhà con ngày càng lớn tuổi, sức khỏe không quá tốt, trước mắt đang đợi con quay về chăm sóc. Đừng nói đến thi Hương, ngay cả sau này việc đến trường học, sợ rằng cũng không làm được.”
Hệ thống quả thật mở mang tầm mắt.
Đang muốn giật điện để kí chủ thật thà một chút, liền nhìn thấy Tần tiên sinh nhìn chằm chằm kí chủ, trầm ngâm sờ sờ râu: “Phụ mẫu nhà ngươi thật sự không khỏe?”
Cố Thiệu tưởng ông tin rồi, trong lòng có chút xúc động: “Vâng, đúng vậy.”
“Như này thì khó giải quyết rồi…”
Cố Thiệu vui mừng: “Đúng vậy đúng vậy.”
Vậy là bỏ qua cho hắn rồi, Cố Thiệu mừng thầm trong lòng.
Tần tiên sinh đột nhiên thay đổi giọng điệu, cười với Cố Thiệu: “Dù sao đi nữa, ta làm thầy ngươi nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng đến chào hỏi phụ mẫu ngươi. Nhân dịp lần này, đi thăm hỏi một chút.”
“Không cần!” Cố Thiệu bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Sao?” Tần tiên sinh chăm chăm nhìn hắn, uy áp trên người ngày càng nặng.
“Nhà con nghèo túng, chỉ sợ lúc đó tiếp đãi không chu đáo.”
“Không sao, lão phu không để ý.”
“Tiên sinh vừa mới hồi phục sau bệnh nặng, con sợ người bệnh trở lại.”
“Này có là gì, sức khỏe của lão phu vẫn chưa yếu đến mức đó.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả!” Tần tiên sinh lập tức cắt ngang lời hắn, “Chẳng lẽ ngươi không hoan nghênh lão phu?”
“Con không dám…”
“Vậy thì đi cùng với lão phu.”
Cố Thiệu cúi đầu thất vọng cam chịu số phận.
Hệ thống kính phục vỗ tay. Nó có một loại dự cảm, ngày tháng tuyệt vời hình như đã vẫy tay với nó rồi.
Tần tiên sinh là người nói được làm được, mới nhắc đến phải thăm hỏi phụ mẫu Cố Thiệu, liền lập tức bảo thư đồng chuẩn bị quà để đi thăm.
Còn Cố Thiệu thì tuyệt vọng co rút lại ở góc tường.
Nếu như có thể, hắn thật muốn đâm chết bản thân lúc vừa nãy.
Dọc theo đường đi, Cố Thiệu đều ở trong trạng thái thấp thỏm bất an.
Hắn càng lo lắng, hệ thống càng không nhịn được vui sướng khi người gặp họa.
“Nếu như ký chủ thành thật một chút, bây giờ cũng sẽ không rơi vào nông nỗi tiến thoái lưỡng nan như này.”
“Cho nên mới nói, không thể nói dối lừa gạt, làm người phải thành thật.”
Cố Thiệu vào tai này ra tai kia. Vốn dĩ hắn cho rằng sau khi Tần tiên sinh biết hắn vô tình với khoa cử, có thể thả cho hắn một đường sống, ai biết Tần tiên sinh lại để bụng với cha nương hắn như thế.
Hệ thống còn lải nhải nhắc mãi ở bên tai, nhưng mà Cố Thiệu không muốn tranh chấp mấy thứ có hay là không với nó nữa. Bây giờ hắn chỉ ngóng trông cha nương không có ở nhà, vậy là hắn có thể tùy tiện tìm cái cớ bảo tiên sinh trở về.
Trong lòng Cố Thiệu thấp thỏm bất an, hệ thống lúc này lại là vừa vui sướng vừa nhảy nhót.
Ký chủ này thật sự là cặn bã đến mức trời giận người oán, thật vất vả mới thấy hắn sợ thành như vậy, hệ thống hận không thể phất cờ hò reo cổ vũ Tần tiên sinh, nói ông cần phải duy trì thái độ như vậy, ép Cố Thiệu về phía chết.
Cố Thiệu cúi đầu, lặng lẽ đáp: “Thầy không biết đó, phụ mẫu trong nhà con ngày càng lớn tuổi, sức khỏe không quá tốt, trước mắt đang đợi con quay về chăm sóc. Đừng nói đến thi Hương, ngay cả sau này việc đến trường học, sợ rằng cũng không làm được.”
Hệ thống quả thật mở mang tầm mắt.
Đang muốn giật điện để kí chủ thật thà một chút, liền nhìn thấy Tần tiên sinh nhìn chằm chằm kí chủ, trầm ngâm sờ sờ râu: “Phụ mẫu nhà ngươi thật sự không khỏe?”
Cố Thiệu tưởng ông tin rồi, trong lòng có chút xúc động: “Vâng, đúng vậy.”
“Như này thì khó giải quyết rồi…”
Cố Thiệu vui mừng: “Đúng vậy đúng vậy.”
Vậy là bỏ qua cho hắn rồi, Cố Thiệu mừng thầm trong lòng.
Tần tiên sinh đột nhiên thay đổi giọng điệu, cười với Cố Thiệu: “Dù sao đi nữa, ta làm thầy ngươi nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng đến chào hỏi phụ mẫu ngươi. Nhân dịp lần này, đi thăm hỏi một chút.”
“Không cần!” Cố Thiệu bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Sao?” Tần tiên sinh chăm chăm nhìn hắn, uy áp trên người ngày càng nặng.
“Nhà con nghèo túng, chỉ sợ lúc đó tiếp đãi không chu đáo.”
“Không sao, lão phu không để ý.”
“Tiên sinh vừa mới hồi phục sau bệnh nặng, con sợ người bệnh trở lại.”
“Này có là gì, sức khỏe của lão phu vẫn chưa yếu đến mức đó.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả!” Tần tiên sinh lập tức cắt ngang lời hắn, “Chẳng lẽ ngươi không hoan nghênh lão phu?”
“Con không dám…”
“Vậy thì đi cùng với lão phu.”
Cố Thiệu cúi đầu thất vọng cam chịu số phận.
Hệ thống kính phục vỗ tay. Nó có một loại dự cảm, ngày tháng tuyệt vời hình như đã vẫy tay với nó rồi.
Tần tiên sinh là người nói được làm được, mới nhắc đến phải thăm hỏi phụ mẫu Cố Thiệu, liền lập tức bảo thư đồng chuẩn bị quà để đi thăm.
Còn Cố Thiệu thì tuyệt vọng co rút lại ở góc tường.
Nếu như có thể, hắn thật muốn đâm chết bản thân lúc vừa nãy.
Dọc theo đường đi, Cố Thiệu đều ở trong trạng thái thấp thỏm bất an.
Hắn càng lo lắng, hệ thống càng không nhịn được vui sướng khi người gặp họa.
“Nếu như ký chủ thành thật một chút, bây giờ cũng sẽ không rơi vào nông nỗi tiến thoái lưỡng nan như này.”
“Cho nên mới nói, không thể nói dối lừa gạt, làm người phải thành thật.”
Cố Thiệu vào tai này ra tai kia. Vốn dĩ hắn cho rằng sau khi Tần tiên sinh biết hắn vô tình với khoa cử, có thể thả cho hắn một đường sống, ai biết Tần tiên sinh lại để bụng với cha nương hắn như thế.
Hệ thống còn lải nhải nhắc mãi ở bên tai, nhưng mà Cố Thiệu không muốn tranh chấp mấy thứ có hay là không với nó nữa. Bây giờ hắn chỉ ngóng trông cha nương không có ở nhà, vậy là hắn có thể tùy tiện tìm cái cớ bảo tiên sinh trở về.
Trong lòng Cố Thiệu thấp thỏm bất an, hệ thống lúc này lại là vừa vui sướng vừa nhảy nhót.
Ký chủ này thật sự là cặn bã đến mức trời giận người oán, thật vất vả mới thấy hắn sợ thành như vậy, hệ thống hận không thể phất cờ hò reo cổ vũ Tần tiên sinh, nói ông cần phải duy trì thái độ như vậy, ép Cố Thiệu về phía chết.
Danh sách chương