Trong lúc nhất thời, Tiết Trầm Cảnh cũng không biết làm thế nào cho chuyện này đi xuống. Hắn nhanh chóng bọc quần áo vào người, vội vàng ném xuống một câu “Đừng miên man suy nghĩ”, liền xoay người ra khỏi phòng, nói muốn đi ngao cháo làm cơm sáng cho nàng.
Sau khi đã ngồi xổm trong phòng bếp, lời nói đầu tiên chính là câu hỏi thường ngày: “Nhìn xem hảo cảm độ.”
Hệ thống thực vui vẻ nói: “9% chủ nhân, chúng ta lập tức liền thành công.”
Tiết Trầm Cảnh chậm rãi mở to hai mắt, trên mặt vui mừng giống như một bông hoa đang nở rộ. Vui mừng này làm cho sương khói mù mịt mấy ngày nay trong lòng hắn vì bị ép buộc tan biến. Cả người hắn đều trở nên rộng rãi tươi đẹp, không dám tin tưởng nói: “Thật sự?”
Lúc trước hắn nỗ lực lâu như vậy, hảo cảm độ đều vẫn dao động trên dưới mức 6%. Vậy mà không nghĩ tới, chỉ một đêm qua đi, hảo cảm độ thế nhưng mạnh mẽ tăng tiến lên tới 9%.
Tiết Trầm Cảnh trầm tư một lát, hắn ngộ.
Vì sớm ngày hoàn thành cái nhiệm vụ đáng chết này, hắn sẽ không ngại lại hy sinh một chút sắc tướng của hắn.
Tiết Trầm Cảnh hỏi: “Cái hà y kia của người khi nào mất đi hiệu lực?”
Hệ thống: “Còn nửa canh giờ.”
……
Trong sương phòng, Ngu Ý cũng đã đứng dậy, nàng đang ngồi trước bàn trang điểm.
Áo ngủ màu tuyết trắng khoá lại thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ, vẫn mơ hồ lộ ra màu da thịt bên trong. Nàng nhẹ nhàng kéo ra cổ áo, lụa y bóng loáng từ đầu vai chảy xuống, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn.
Ngu Ý đối với gương nhìn trái nhìn phải, không phát hiện ra trên thân thể mình có một dấu vết nào cho hoạt động kịch liệt tối hôm qua.
Bọn họ rõ ràng chưa làm qua. Nhưng ở trong đầu nang, nàng còn nhớ rõ, tướng công của nàng rất lợi hại, bọn họ quyết chiến tới bình minh, cuối cùng là nàng không chịu nổi hôn mê bất tỉnh.
Ngu Ý nhìn chằm chằm bản thân trong gương, sau đó thong thả ung dung mặc lại quần áo lên người. Sau một lúc lâu, thần sắc trong mắt nàng dần dần trầm tĩnh lại, nàng nghĩ thông suốt.
Nàng không ngại Tiết Tưu mang theo nhiệm vụ của hệ thống tới công lược nàng, nhưng nàng lại để ý việc hắn tự ý sửa đổi lại nhận thức cũng như ký ức của nàng.
Việc ở chỗ này ẩn cư ba năm, chắc cũng chỉ là ba năm ở trong nhận thức của nàng mà thôi. Bọn họ đến tột cùng ở cùng nhau bao nhiêu ngày, Tiết Tưu đến tột cùng có phải là Tiết Tưu hay không, nàng đều hoàn toàn không biết.
Nàng phân biệt không ra những ký ức có liên quan đến hắn là thật hay là giả. Nếu đã không phân biệt ra được, vậy nàng sẽ coi tất cả đều là giả như nhau thì tốt rồi.
Ngu Ý đảo cũng không lo lắng cho an nguy của mình. Rốt cuộc, nàng là đối tượng công lược, đối với Tiết Tưu, nàng hắn là có vai trò rất quan trọng.
Nàng mặc chỉnh tề, chải tốt búi tóc, duỗi tay mở ra hộp trang sức. Đầu ngón tay lướt qua các trâm cài được xếp chỉnh tề thành hàng, sau đó nàng chọn một cây trâm màu thạch lưu cắm vào búi tóc. Nhìn chính mình trong gương, Ngu Ý mỉm cười ngọt ngào.
Sau khi đã ngồi xổm trong phòng bếp, lời nói đầu tiên chính là câu hỏi thường ngày: “Nhìn xem hảo cảm độ.”
Hệ thống thực vui vẻ nói: “9% chủ nhân, chúng ta lập tức liền thành công.”
Tiết Trầm Cảnh chậm rãi mở to hai mắt, trên mặt vui mừng giống như một bông hoa đang nở rộ. Vui mừng này làm cho sương khói mù mịt mấy ngày nay trong lòng hắn vì bị ép buộc tan biến. Cả người hắn đều trở nên rộng rãi tươi đẹp, không dám tin tưởng nói: “Thật sự?”
Lúc trước hắn nỗ lực lâu như vậy, hảo cảm độ đều vẫn dao động trên dưới mức 6%. Vậy mà không nghĩ tới, chỉ một đêm qua đi, hảo cảm độ thế nhưng mạnh mẽ tăng tiến lên tới 9%.
Tiết Trầm Cảnh trầm tư một lát, hắn ngộ.
Vì sớm ngày hoàn thành cái nhiệm vụ đáng chết này, hắn sẽ không ngại lại hy sinh một chút sắc tướng của hắn.
Tiết Trầm Cảnh hỏi: “Cái hà y kia của người khi nào mất đi hiệu lực?”
Hệ thống: “Còn nửa canh giờ.”
……
Trong sương phòng, Ngu Ý cũng đã đứng dậy, nàng đang ngồi trước bàn trang điểm.
Áo ngủ màu tuyết trắng khoá lại thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ, vẫn mơ hồ lộ ra màu da thịt bên trong. Nàng nhẹ nhàng kéo ra cổ áo, lụa y bóng loáng từ đầu vai chảy xuống, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn.
Ngu Ý đối với gương nhìn trái nhìn phải, không phát hiện ra trên thân thể mình có một dấu vết nào cho hoạt động kịch liệt tối hôm qua.
Bọn họ rõ ràng chưa làm qua. Nhưng ở trong đầu nang, nàng còn nhớ rõ, tướng công của nàng rất lợi hại, bọn họ quyết chiến tới bình minh, cuối cùng là nàng không chịu nổi hôn mê bất tỉnh.
Ngu Ý nhìn chằm chằm bản thân trong gương, sau đó thong thả ung dung mặc lại quần áo lên người. Sau một lúc lâu, thần sắc trong mắt nàng dần dần trầm tĩnh lại, nàng nghĩ thông suốt.
Nàng không ngại Tiết Tưu mang theo nhiệm vụ của hệ thống tới công lược nàng, nhưng nàng lại để ý việc hắn tự ý sửa đổi lại nhận thức cũng như ký ức của nàng.
Việc ở chỗ này ẩn cư ba năm, chắc cũng chỉ là ba năm ở trong nhận thức của nàng mà thôi. Bọn họ đến tột cùng ở cùng nhau bao nhiêu ngày, Tiết Tưu đến tột cùng có phải là Tiết Tưu hay không, nàng đều hoàn toàn không biết.
Nàng phân biệt không ra những ký ức có liên quan đến hắn là thật hay là giả. Nếu đã không phân biệt ra được, vậy nàng sẽ coi tất cả đều là giả như nhau thì tốt rồi.
Ngu Ý đảo cũng không lo lắng cho an nguy của mình. Rốt cuộc, nàng là đối tượng công lược, đối với Tiết Tưu, nàng hắn là có vai trò rất quan trọng.
Nàng mặc chỉnh tề, chải tốt búi tóc, duỗi tay mở ra hộp trang sức. Đầu ngón tay lướt qua các trâm cài được xếp chỉnh tề thành hàng, sau đó nàng chọn một cây trâm màu thạch lưu cắm vào búi tóc. Nhìn chính mình trong gương, Ngu Ý mỉm cười ngọt ngào.
Danh sách chương