“Có thể là người miền núi phụ cận đây làm, loại địa phương thâm sơn cùng cốc này người ta liền thích làm này đó.” Triệu Thừa Phong nói, lực chú ý chuyển dời đến trên huỳnh thạch trong tay Triệu Đinh Hạc.

Hắn nhăn lại mi, “Này phá cục đá rốt cuộc chuẩn hay không chuẩn, như thế nào từ khi chúng ta nhặt được nó, nó liền vẫn luôn sáng lên, không thể cả toà núi này nơi nơi đều là Trấn Kiếm Thạch đi?”

Triệu Đinh Hạc mang huỳnh thạch ở trong miếu tìm một vòng, cũng cảm thấy nghi hoặc, hắn hỏi Nguyễn Thu Đường: “Sư muội, này huỳnh thạch thật sự có thể cảm ứng được Trấn Kiếm Thạch sao?”

“Dù sao Lý Tân Hải lúc trước nói như vậy, huỳnh thạch này cùng với cục đá trước đó hắn trộm mang ra tới cho muội xem giống nhau.” Nguyễn Thu Đường nói, “Huỳnh thạch là dùng kiếm cạy xuống từ Trấn Kiếm thạch, nó cảm ứng không phải là Trấn Kiếm Thạch, mà là kiếm khí bên trong của Trấn Kiếm Thạch.”

Lý Tân Hải trong miệng nàng chính là tên đệ tử phái Ly Sơn ái mộ nàng kia, hắn chính là đệ tử đứng đầu trong nhóm đệ tử trông coi thạch sau núi.

“Huỳnh thạch vẫn luôn sáng lên, thuyết minh chúng ta vẫn luôn cách không xa Trấn Kiếm thạch. Nếu nắm chặt thời gian, nhất định có thể tìm thấy trước những người khác.” Một thiếu niên cất tiếng, cứ như vậy tự nhiên nói xen vào, trong miếu thần rách nát, không biết từ khi nào bắt đầu, trong nhóm tu sĩ Vạn Hỉ Môn nhiều thêm một thân ảnh thứ tư.

Người thứ tư nhiều ra tới này, liền đứng bên cạnh Triệu Thừa Phong, lại không tạo ra cho hắn bất luận cảnh giác gì, ngược lại, Triệu Thừa Phong còn giơ tay, vỗ vỗ bả vai người thiếu niên, một lần nữa tỉnh lại nói: “Sư đệ nói đúng!”

Nguyễn Thu Đường uống xong nước, nghiêng đầu nhìn về phía người thứ tư vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh bọn họ hỏi: “Sư đệ, ngươi muốn uống nước sao?”

“Ta không khát.” Tiết Trầm Cảnh lắc đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên mặt bọn họ.



Tầm mắt của ba người đều tập trung ở trên người hắn, một tiếng một tiếng thân mật mà kêu hắn “Sư đệ”, phảng phất thiếu niên này từ đầu đến cuối vẫn ở bên cạnh bọn họ, là đồng bạn của bọn họ.

Tiết Trầm Cảnh nhìn bọn hắn chằm chằm hỏi: “Các ngươi thích ta sao?”

Vấn đề này của hắn bất ngờ không đầu không đuôi hỏi ra, làm cho Triệu Đinh Hạc cùng Triệu Thừa Phong sửng sốt một chút, một trái một phải mà quàng tay lên vai hắn, vui cười nói: “Sương mù này chẳng lẽ thật sự có cái vấn đề gì làm cho tiểu sư đệ đột nhiên lại hỏi chúng ta cái này. Giữa đại nam nhân với nhau, hỏi cái gì mà thích hay không thích, cũng quá là ký quái đi.”

Tiết Trầm Cảnh nói: “Trả lời ta.”

Triệu Đinh Hạc hai người thấy hắn biểu tình nghiêm túc, thu lại cợt nhả, gật đầu nói: “Chúng ta đương nhiên thích ngươi.”

“Nguyễn sư tỷ đâu?” Tiết Trầm Cảnh nhìn về phía Nguyễn Thu Đường.

Nguyễn Thu Đường rốt cuộc là cô nương gia, bị dò hỏi trắng ra như vậy, trên má ập lên một mạt đỏ ửng, ngập ngừng nói: “Ngươi là chúng ta sư đệ, ta đương nhiên cũng thích ngươi.”

Được đến đáp ứng mong muốn, bộ dáng của Tiết Trầm Cảnh lại không thấy cao hứng chút nào, giữa mày hắn nhíu lại, giơ tay lên vuốt ve hai mắt của mình, lòng bàn tay trực tiếp đụng chạm tới tròng mắt đen nhánh của mình.

—— cho nên, khả năng của hắn không có chướng ngại. Nhưng vì cái gì lại không có hiệu quả đối với nàng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện