Lão nhân nghe được động tĩnh, bắt lấy lưỡi hái trong tầm tay, vừa kinh vừa sợ ngẩng đầu.

Ngu Ý vội vàng lên tiếng nói: “Lão nhân gia, đừng sợ, ta là hạc tiên cô, chính là tiểu cô nương thường xuyên mang theo một con hạc trắng chuyển động ở phụ cận.”

Hạc sư huynh ở vùng này vẫn rất nổi danh, liên quan, nàng cũng được một cái mỹ danh “Hạc tiên cô”.

Lão nhân nghe xong lời nói của nàng, quả nhiên buông xuống lưỡi hái trong tay, cảm kích nói: “Hạc tiên cô, thật tốt quá, may mắn gặp ngươi, bằng không bộ xương già này của ta, đã có thể muốn nằm ở chỗ này.”

Ngu Ý đi lên phía trước, một bên đánh giá ông ta, một bên dò hỏi tình huống của ông.

Lão nhân hơi còng lưng, hơi hơi ngẩng mặt lên. Ngu Ý nhìn thấy trên mặt khô gầy của ông ấy đều là nếp nhăn. Áo tang vải thô trên người ông ấy đã bị sương đêm tẩm ướt. Ông lão run run rẩy rẩy ôm chặt cánh tay.

Hắn áp lực mà ho khan một trận, sau khi hoà hoãn lại mới nói: “Ta vốn dĩ đã hái xong thuốc, tính toán đến căn lều giữa sườn núi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền xuống núi. Kết quả, đi đến nửa đường gặp phải sương mù càng ngày càng nặng. Ta không cẩn thận bị té ngã một cái, đem chân quăng ngã chặt đứt, không động đậy được, vừa động liền đau.”

Đúng là phía dưới giữa núi có một căn lều nhỏ, thợ săn hay người lên núi hái thuốc cũng nhẫu nhiên sẽ ở tạm căn phòng nhỏ đó qua đêm.

Ngu Ý nhìn một chút chân của ông lão, thấy ông ấy đã cố định đơn giản đùi phải bằng nhánh cây, miệng vết thương cũng đã được đắp một tầng thảo dược nghiền nát thì hoài nghi trong lòng nàng đã bị đánh tan đi hơn một nửa.

“Sương mù này đúng là có điểm cổ quái, dễ dàng bị lạc. Lão nhân gia, ta trước đưa ngươi đến căn lều kia, chờ hừng đông, sương mù nếu là tan, ta lại đưa ngươi đi ý quán dưới huyện thành.”

Lão nhân gật gật đầu, không ngừng cảm tạ Ngu Ý.



Hệ thống thấy một màn như vậy, vô cùng vui mừng. Nó vui rạo rực nói: “Ta liền nói sao, nữ chủ tâm địa thiện lương, giúp người làm niềm vui, tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu! Lần trước khẳng định là cái hiểu lầm.”

Ngu Ý đang nâng dậy lão nhân, động tác vi diệu mà cứng lại.

Thanh âm của hệ thống! Lại là thanh âm của hệ thống! Như vậy, lão nhân hái thuốc đang ở trước mặt nàng đây lại chính là Tiết Trầm Cảnh giả trang. Cái tên ma đầu này, đúng thật là âm hồn không tan.

Ngu Ý lấy lại bình tĩnh, giả vờ giống như không phát hiện ra. Nàng đem lão nhân đỡ lên Tranh Trúc Kiếm của mình, rồi ngự kiếm, nhẹ nhàng nâng hắn lên. Sau đó, nàng mang theo hắn bay xuống núi dọc theo bậc thang.

Thanh Trúc Kiếm phát ra ánh sáng xanh lục, tản mát ra hơi ấm. Nó chiếu sáng lên đường núi gập ghềnh.

Hệ thống ồn ào bên tai Tiết Trầm Cảnh. Nó buồn rầu nói: “Chủ nhân, tuy rằng biện pháp này làm ngươi thành công tiếp cận nữ chủ, nhưng ngươi nhìn xem, bộ dáng già nua của ngươi hiện tại, muốn kiếm được độ hảo cảm của nữ chủ như thế nào? Chẳng lẽ lại tới một đoạn tình yêu không phân biệt tuổi tác sao?’

Hệ thống sâu kín thở dài, aizz, nếu không phải lúc gặp gỡ ban đầu kia, Tiết Trầm Cảnh không doạ đến nữ chủ thì bây giờ cần gì đến mức phải thay đổi hình dạng mới có thể tiếp cận nàng.

Bọn họ như thế nào liền xui xẻo vậy, lại ở trong loại trường hợp như hôm nay gặp gỡ nữ chủ.

Tiết Trầm Cảnh không tiếng động câu môi, hắn nhưng không tính toán xoát cái gì độ hảo cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện