Ngu Ý mê mang liếc mắt nhìn bốn phía, trong nội tâm chính là một trận chết nặng. Truyền tống phù thế nhưng không có hiệu lực.
Nàng lại nếm thử dẫm lên Thanh Trúc kiếm, nàng cùng kiếm bay hướng về phía bầu trời. Bay một đoạn thời gian dài, bốn phái xung quanh Ngu ý vẫn là một mảnh sương mù màu trắng bạc.
“Mê chướng?” Ngu Ý trong lòng suy đoán, rồi thật cẩn thận áp lên thanh kiếm, trở xuống mặt đất. Nàng rõ ràng ngự kiếm hướng lên trên bay thật lâu, nhưng khi hạ xuống lại mất không đến nửa khắc đã đụng tới tán cây trên mặt đất. Có thể thấy được, đám sương mù này rất cổ quái.
Mê chướng che đậy tầm nhìn, cũng mê hoặc thần thức, ở trong rừng ngự kiếm xuyên qua thực dễ dàng phát sinh sự cố, Ngu Ý đành phải sờ soạng bước đi.
Nàng đi về phía trước không bao lâu liền tìm được một toà miếu Sơn Thần rách nát nằm trong núi. Nhìn thấy toà miếu này, Ngu Ý bây giờ mới rõ ràng vị trí của bản thận. Nàng vẫn còn ở trong ngọn núi này, khoảng cách từ chỗ của nàng hiện tại đến chỗ nước cạn khi nãy cũng không xa.
Trước đó không lâu khi nàng thật sự nhàm chán, còn cùng Hạc sư huynh tới toà thần miếu của ngọn núi này chơi qua. Nàng còn đặc biệt từ trong thị trấn chọn mua một ít thuốc màu, một lần nữa sơn lại tượng đá đã bị gió mưa làm cho ảm đạm trong miếu.
Ngu Ý còn chưa đi đến gần miếu Sơn Thần, liền nghe được bên trong có tiếng đánh nhau.
Xung quanh ngọn núi lớn này đều là những vùng khỉ ho cò gáy, trừ bỏ một cái bí cảnh Trúc Lâm được xây dựng ở một mắt linh khí nhỏ, thì quanh nó phạm vị ngàn dặm đều không có một chút linh mạch nào. Chính vì vậy mà bình thường, căn bản xung quanh đây không có tu sĩ xuất hiện. Vậy mà không nghĩ tới, buổi tối hôm nay nơi này lại náo nhiệt đến như vậy.
Ngu Ý vừa mới chứng kiến một vở diễn ở chỗ nước cạn kia, hiện tại mặc kệ trong miếu Sơn Thần là người nào đang đánh nhau, nàng căn bản không nghĩ kéo mình đi vào. Ngu Ý liền xoay mình muốn rời đi, chọn một con đường khác.
Lại vào lúc này, trong miếu Sơn Thần bỗng nhiên ầm vang một tiếng vang lớn, cả miếu đột nhiên nổ tung. Trong nháy mắt, theo sau tiếng nổ, có thứ gì đó bổ nhào vào sau lưng Ngu Ý.
Ngu Ý phản ứng cực nhanh, nàng vung kiếm quay đầu, sắc kiếm xanh đậm kết thành một cái chắn, đem gạch vỡ bay vụt đến cắt nát.
Phía sau gạch vỡ lại có một bóng hình bị thổi bay ra tới về phía Ngu Ý. Nhìn thấy bóng người sắp đụng phái lá chắn kiếm khí của mình, Ngu Ý đành phải vội vàng thu kiếm lại, duỗi tay đỡ lấy eo người nọ. Để tránh khí loãng phóng đến, nàng mang theo người bay vút về phía sau.
Dưới tay là một vòng eo mềm mại, thân hình cũng uyển chuyển nhẹ nhàng. Ngu Ý liếc qua, là một người mặc một thân váy hồng, chắc là một cô nương.
Cô nương này nhìn qua bị thương rất nặng, khuôn mặt trắng bệch, mày liễu nhíu chặt, giữa mày được điểm hoa điền đỏ thắm. Nàng ta chính đang suy yếu mà nôn ra một ngụm máu tươi, mềm mại liền phải ngã vào trong lòng ngực Ngu Ý.
Ngu Ý vội vàng nâng nàng ta, đang định há mồm muốn dò hỏi, trong tai lại đột nhiên vang lên một đạo thanh âm ồn ào quen thuộc , “ Đúng vậy, chủ nhân, chính là như vậy. Ngươi nhanh lên ngất xỉu đi, nữ chủ là người thích làm việc thiện, tâm địa Bồ Tát, tuyệt đối sẽ không bỏ xuống mặc kệ ngươi, như vậy ngươi liền có cơ hội ở chung với nàng.”
Ngu Ý: “???”
Nàng khó có thể tin mà nhìn thoáng qua nữ tử mảnh mai vô cùng đang nằm trong lòng ngực mình. Bỗng chốc nàng lùi tay về, đem một chân đá bay nữ tử kia ra, sau đó bay nhanh, trốn vào trong sương mù, không thấy bóng dáng.
Tiết Trầm Cảnh mặt xám mày tro từ trên mặt đất ngồi dậy, đè lại eo bị người ta tàn nhẫn đá một chân, tức giận mà cười : “thích làm việc thiện, tâm địa Bồ Tát?”
Hệ thống: “……”
Không nên a, tiểu cục cưng nữ chủ đáng yêu thiện lương, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở làm sao có thể hành động như vậy?! Nhất định là Tiết Trầm Cảm đã làm ô nhiễm nàng.
Không có nó làm bạn năm năm qua, nàng nhất định ăn rất nhiều khổ, mới có thể trở nên cảnh giác, không muốn lại tin tưởng người khác như vậy. Ô ô ô này hết thảy đều là nó cùng nam chủ sai!
Nàng lại nếm thử dẫm lên Thanh Trúc kiếm, nàng cùng kiếm bay hướng về phía bầu trời. Bay một đoạn thời gian dài, bốn phái xung quanh Ngu ý vẫn là một mảnh sương mù màu trắng bạc.
“Mê chướng?” Ngu Ý trong lòng suy đoán, rồi thật cẩn thận áp lên thanh kiếm, trở xuống mặt đất. Nàng rõ ràng ngự kiếm hướng lên trên bay thật lâu, nhưng khi hạ xuống lại mất không đến nửa khắc đã đụng tới tán cây trên mặt đất. Có thể thấy được, đám sương mù này rất cổ quái.
Mê chướng che đậy tầm nhìn, cũng mê hoặc thần thức, ở trong rừng ngự kiếm xuyên qua thực dễ dàng phát sinh sự cố, Ngu Ý đành phải sờ soạng bước đi.
Nàng đi về phía trước không bao lâu liền tìm được một toà miếu Sơn Thần rách nát nằm trong núi. Nhìn thấy toà miếu này, Ngu Ý bây giờ mới rõ ràng vị trí của bản thận. Nàng vẫn còn ở trong ngọn núi này, khoảng cách từ chỗ của nàng hiện tại đến chỗ nước cạn khi nãy cũng không xa.
Trước đó không lâu khi nàng thật sự nhàm chán, còn cùng Hạc sư huynh tới toà thần miếu của ngọn núi này chơi qua. Nàng còn đặc biệt từ trong thị trấn chọn mua một ít thuốc màu, một lần nữa sơn lại tượng đá đã bị gió mưa làm cho ảm đạm trong miếu.
Ngu Ý còn chưa đi đến gần miếu Sơn Thần, liền nghe được bên trong có tiếng đánh nhau.
Xung quanh ngọn núi lớn này đều là những vùng khỉ ho cò gáy, trừ bỏ một cái bí cảnh Trúc Lâm được xây dựng ở một mắt linh khí nhỏ, thì quanh nó phạm vị ngàn dặm đều không có một chút linh mạch nào. Chính vì vậy mà bình thường, căn bản xung quanh đây không có tu sĩ xuất hiện. Vậy mà không nghĩ tới, buổi tối hôm nay nơi này lại náo nhiệt đến như vậy.
Ngu Ý vừa mới chứng kiến một vở diễn ở chỗ nước cạn kia, hiện tại mặc kệ trong miếu Sơn Thần là người nào đang đánh nhau, nàng căn bản không nghĩ kéo mình đi vào. Ngu Ý liền xoay mình muốn rời đi, chọn một con đường khác.
Lại vào lúc này, trong miếu Sơn Thần bỗng nhiên ầm vang một tiếng vang lớn, cả miếu đột nhiên nổ tung. Trong nháy mắt, theo sau tiếng nổ, có thứ gì đó bổ nhào vào sau lưng Ngu Ý.
Ngu Ý phản ứng cực nhanh, nàng vung kiếm quay đầu, sắc kiếm xanh đậm kết thành một cái chắn, đem gạch vỡ bay vụt đến cắt nát.
Phía sau gạch vỡ lại có một bóng hình bị thổi bay ra tới về phía Ngu Ý. Nhìn thấy bóng người sắp đụng phái lá chắn kiếm khí của mình, Ngu Ý đành phải vội vàng thu kiếm lại, duỗi tay đỡ lấy eo người nọ. Để tránh khí loãng phóng đến, nàng mang theo người bay vút về phía sau.
Dưới tay là một vòng eo mềm mại, thân hình cũng uyển chuyển nhẹ nhàng. Ngu Ý liếc qua, là một người mặc một thân váy hồng, chắc là một cô nương.
Cô nương này nhìn qua bị thương rất nặng, khuôn mặt trắng bệch, mày liễu nhíu chặt, giữa mày được điểm hoa điền đỏ thắm. Nàng ta chính đang suy yếu mà nôn ra một ngụm máu tươi, mềm mại liền phải ngã vào trong lòng ngực Ngu Ý.
Ngu Ý vội vàng nâng nàng ta, đang định há mồm muốn dò hỏi, trong tai lại đột nhiên vang lên một đạo thanh âm ồn ào quen thuộc , “ Đúng vậy, chủ nhân, chính là như vậy. Ngươi nhanh lên ngất xỉu đi, nữ chủ là người thích làm việc thiện, tâm địa Bồ Tát, tuyệt đối sẽ không bỏ xuống mặc kệ ngươi, như vậy ngươi liền có cơ hội ở chung với nàng.”
Ngu Ý: “???”
Nàng khó có thể tin mà nhìn thoáng qua nữ tử mảnh mai vô cùng đang nằm trong lòng ngực mình. Bỗng chốc nàng lùi tay về, đem một chân đá bay nữ tử kia ra, sau đó bay nhanh, trốn vào trong sương mù, không thấy bóng dáng.
Tiết Trầm Cảnh mặt xám mày tro từ trên mặt đất ngồi dậy, đè lại eo bị người ta tàn nhẫn đá một chân, tức giận mà cười : “thích làm việc thiện, tâm địa Bồ Tát?”
Hệ thống: “……”
Không nên a, tiểu cục cưng nữ chủ đáng yêu thiện lương, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở làm sao có thể hành động như vậy?! Nhất định là Tiết Trầm Cảm đã làm ô nhiễm nàng.
Không có nó làm bạn năm năm qua, nàng nhất định ăn rất nhiều khổ, mới có thể trở nên cảnh giác, không muốn lại tin tưởng người khác như vậy. Ô ô ô này hết thảy đều là nó cùng nam chủ sai!
Danh sách chương