Thầy Nhậm nhạy bén phát hiện trong ánh mắt cậu cả Tần mang theo vài phần "Âm trầm kiểu thiên lương vương phá*", chỉ có điều anh thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân là gì, "Hy vọng người anh mời thật sự đủ chuyên nghiệp, đến lúc đó chúng ta liền có thể bứng trọn ổ."
Sau đó hai người liền trực tiếp ra khỏi nhà, trên đảo không có ánh đèn, cho nên khi về đêm sẽ có vẻ cực kì tối. Tuy rằng có ánh trăng tự nhiên trên trời chiếu sáng, nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, hôm nay là mấy ngày trăng non. Bởi vậy toàn bộ đảo nhỏ dù chưa tới duỗi tay không thấy năm ngón, nhưng cũng đủ để che dấu thân hình Nhậm Trúc cùng Tần Tông.
Tần Tông trực tiếp mở ra đồng hồ của mình, đó là một thiết bị dò tìm tín hiệu cỡ nhỏ. Tuy rằng trên đảo không có tín hiệu, nhưng chiếc đồng hồ dò tìm tín hiệu này lại có thể rà quét được tín hiệu cố định trong phạm vi quy định, cho nên cậu cả Tần rất dễ dàng đã tìm thấy phương hướng nên đi.
"Hướng tây."
Tần Tông cất tiếng nói.
Nhậm Trúc gật gật đầu đi theo Tần Tông bước nhanh về hướng tây. Đồng thời ở trong đầu hồi ức bản đồ địa hình hòn đảo mà mình xem khi trước, sau đó nói: "Ở bờ biển phía tây có một chỗ trũng, nói không chừng người anh tìm đang ở nơi đó chờ chúng ta đấy."
Tần Tông lúc này cũng nghĩ tới bản đồ địa hình đảo lúc trước, "Chắc vậy, nơi đó còn có đá ngầm loại lớn có thể ẩn nấp, chúng ta dọc theo bờ cát đi, tuy rằng sẽ vòng hơi xa một chút nhưng dọc đường khá an toàn, cũng không dễ dàng bị tra xét đến."
Bờ biển gió to sóng lớn, cameras thật sự rất khó kiên trì lâu dài.
Hai người liền dùng tốc độ nhanh nhẹn men theo bãi biển chạy băng băng dưới ánh trăng, nếu tình cảnh này không phải đêm hôm khuya khoắt tìm người hội hợp, thật đúng là một chuyện rất lãng mạn nha. Giữ nguyên tốc độ chạy ước chừng một giờ, đồng hồ Tần Tông phát ra tiếng vang tích tích, thực hiển nhiên đã gần mục tiêu của bọn họ, hơn nữa đối phương có lẽ đã phát hiện hai người.
Bóng người màu đen bên cạnh tảng đá ngầm to lớn kia chính là chứng cứ.
"Nếu muốn một đêm phất nhanh!" Cái bóng đen kia khi trông thấy Tần Tông và Nhậm Trúc lập tức mang theo vài phần cạn lời nói ra một câu ám hiệu. Ngay khi Nhậm Trúc nghe thấy, cả người đều có chút không tốt, nghĩ thầm mấy người được thuê này thiếu tiền cỡ nào mới có thể nghĩ ra ám hiệu nhận biết như thế chứ?
Nhưng anh rất nhanh liền biết, ám hiệu này tuyệt đối không phải mấy người đó nghĩ đến, bởi vì người kế bên anh hết sức hưng phấn nói ra câu nói tiếp theo: "Kiếm cái đùi ôm lấy!" Rất hiển nhiên, cái đùi này chỉ chính là hắn.
Đối thoại trẩu tre ngáo lá như vậy tuyệt đối không phải mấy lính đánh thuê kia có thể thốt ra. Sự thật chứng minh suy nghĩ của anh không sai chút nào.
"Cậu cả Tần, lần sau chúng ta có thể thay đổi ám hiệu cái được không? Mỗi lần nói ra câu ám hiệu này tôi đều cảm thấy ngượng muốn chết."
Cậu cả Tần lại không cho là đúng: "Một câu này của anh nói ra tiếng lòng của biết bao nhiêu người đấy, nhưng mà anh may mắn hơn bọn họ nhiều không phải sao, bọn họ không có đùi để ôm, mà hiện tại trước mặt mấy người liền có một cái đùi vàng lấp lánh sáng lên đó!"
Đầu sỏ lính đánh thuê: "......" Tôi đến quỳ với cái logic này rồi, nhưng mà chua xót chính là, ông đây xác thật không có bản lĩnh kiếm siêu nhiều tiền đóng gói mình thành một cái đùi vàng.
"Được rồi, anh ở chỗ này nắm giữ tình huống như thế nào? Có tin tức nào đáng giá chú ý nói cho chúng tôi biết không?" Thầy Nhậm nhìn thấy gã đàn ông mét chín đối diện vẻ mặt chua xót, nhanh chóng đổi chủ đề.
Đầu sỏ lính đánh thuê liền lau mặt một cái, nói: "Việc này không nhỏ, quả thật cần mấy anh lại đây nhìn một cái." Khi nói câu này, sắc mặt của đầu sỏ lính đánh thuê có vẻ cực kì nghiêm túc, còn mang theo vài phần hung ác.
Trong lòng Nhậm Trúc nhịn không được lộp bộp một tiếng.
Đi theo đầu sỏ lính đánh thuê tới căn cứ bí mật của bọn họ phía dưới đá ngầm trên đảo nhỏ, Nhậm Trúc có chút không thể tin vào mắt mình: "Các anh lợi hại thật đấy!" Từ bên ngoài xem qua đó chỉ là một lỗ đá ngầm nhỏ mà thôi, nhưng thời điểm đi tới lại có kích cỡ hơn 100m2.
Bên trong hang có bảy tám người đang bận rộn việc của mình, mỗi người đều rất nghiêm túc, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy bọn họ lẩm bẩm trong miệng.
"Đương nhiên rồi, chúng tôi chính là dân chuyên nghiệp. Chỉ có điều nói tới chuyên nghiệp, tôi cảm thấy mấy người đào rỗng cả cái núi rồi vào ở mới càng chuyên nghiệp."
Đầu sỏ lính đánh thuê - Jack Chen cảm thán: "Hòn đảo nhỏ này tuyệt đối đã trở thành vật trong bàn tay bọn họ, nếu không phải chúng tôi nhạy bén, trước khi tới dùng thiết bị đặc thù tra xét một lần đá ngầm bên này, nói không chừng chưa kịp lên bờ đã bị bọn họ phát hiện. Vừa rồi tôi đi bộ một vòng bên ngoài, phát hiện cameras theo dõi trên đảo này đã nhiều tới mức phát rồ luôn, tùy tiện đi vài bước là có thể nhìn thấy một cái camera mini. Chậc chậc, cũng không biết mấy người xem theo dõi có hoa mắt hay không? Nhưng bọn họ hiển nhiên là dân theo dõi nghiệp dư, cameras quá nhiều, sẽ ảnh hưởng chủ yếu và thứ yếu, tin tức quan trọng cũng sẽ bị bọn họ xem nhẹ."
"Nhưng mặc dù là vậy, có thể đào rỗng cả núi xong rồi làm căn cứ gì đó, đầu óc của đám người này tuyệt đối không phải người bình thường."
Nhậm Trúc nghe được một câu cuối cùng nhịn không được hừ một tiếng: "Đâu chỉ là không bình thường, quả thực chính là bệnh tâm thần."
Lời anh nói nhanh chóng được một người khác trong hang tán đồng: "Đúng vậy, quả thực là đồ điên! Mấy đứa bé đó còn nhỏ như thế, vậy mà bọn người này cũng xuống tay được!"
Nhậm Trúc với Tần Tông nghe tiếng nhìn qua, liền thấy một thanh niên mập mạp ngồi trước ba cái màn hình một bên ăn khoai tây chiên một bên nghiến răng nghiến lợi. Phong cách làm người nghĩ đến otaku, cơ mà rất rõ ràng, trước mặt là một otaku dùng công nghệ cao, cái anh ta xem thế mà là theo dõi.
"Anh là?"
Otaku mập mạp quay đầu, sau khi trông thấy mặt mũi Nhậm Trúc và Tần Tông liền lộ ra một biểu tình lạnh lùng cực kì không friendly: "Mấy người né tôi xa một chút. Chúng ta không cùng một thứ nguyên."
Nhậm Trúc: "......???"
Tần Tông: "............" Cuối cùng cũng nhìn thấy một người còn ngáo hơn mình.
Jack Chen bên cạnh đi tới giải thích: "Hổ tương đối không thích mấy anh đẹp trai, cảm thấy trai đẹp đều là thế giới giả tưởng, đều là dối trá, chỉ có cậu ấy mới là người thường chân chính của thế giới thật. Đương nhiên là người thường thiên tài máy tính, anh xem, Hổ đã chặn được màn ảnh của mấy chục điểm theo dõi chủ yếu trên đảo, hơn nữa mang đến rất nhiều tin tức cho chúng ta."
"Hổ à, quay bên phía tây đi." Jack Chen vỗ vỗ bả vai otaku mập mạp, người sau nhanh chóng điều ra bốn màn hình theo dõi phóng to.
Sau khi Nhậm Trúc và Tần Tông nhìn thấy màn hình, mặt đều đanh lại, Nhậm Trúc quả thực cảm thấy không tin vào mắt mình: "Bọn họ thế mà bỏ thuốc ngủ cho đám nhỏ?! Bốn giáo viên của lớp 9 và lớp 10 đều là người của đối phương sao?!"
Jack Chen gật đầu: "Nhất định là vậy, nếu không đám nhóc lớp 9, 10 cũng không có khả năng đến phản kháng cũng không có. Các anh xem theo dõi sẽ biết, đám trẻ kia đều bị đưa thẳng tới trong núi, sau đó liền biến mất không thấy. Phỏng chừng cửa vào căn cứ của tổ chức bọn chúng rất bí ẩn, vì che giấu có lẽ không trang bị cameras. Cho nên trước mắt chúng ta cũng không có cách nào tìm được cửa vào căn cứ của chúng. Mà nếu chúng ta phái người đi tìm, sợ là sẽ rút dây động rừng. Cho nên, cái nhiệm vụ gian khổ này đành phải giao cho mấy anh rồi."
Nhậm Trúc gật đầu. "Mấy người nói đại khái phương hướng cho chúng tôi, mấy ngày kế tiếp chúng tôi sẽ để ý nhìn xem."
"Nhưng đây không phải trọng điểm, tôi rất lo lắng cho sự an toàn của đám trẻ bị bắt đi đó."
Jack Chen hừ một tiếng: "Tôi thì cảm thấy bọn chúng sẽ không làm gì nguy hại tới an toàn thân thể đám nhỏ, dù sao cũng là người thừa kế của nhiều hào môn tài phiệt như vậy, cái đảo nhỏ này bị cải tạo thành như hiện tại, tất nhiên đã có vài năm rồi, mà trường học Đỉnh Điểm mỗi năm đều sẽ tới đây tổ chức hoạt động nghỉ đông, nếu thật sự tạo thành nguy hại đối với cơ thể lũ trẻ, cái tổ chức đó hẳn đã sớm bị phát hiện. Nhưng đến nay vẫn chưa, cho nên lấy kinh nghiệm tôi tới xem......"
"Bọn họ sẽ tiến hành thôi miên hoặc là khống chế bằng thuốc đối với tụi nhỏ đúng không." Nhậm Trúc lạnh lùng nói. Suy đoán này sớm ở trước khi lên đảo anh cũng đã lờ mờ dự đoán được, nhưng tới khi phát hiện dự cảm của mình không khác là bao, cái cảm giác tâm trạng phẫn nộ bực bội này vẫn khiến cảm xúc anh tệ đi, cả người đều có vẻ vô cùng sắc bén.
Jack Chen nhún nhún vai, thật ra loại chuyện này bọn họ gặp rất nhiều trong các đơn hàng mình nhận được. Mấy người đều tập mãi thành thói quen, chẳng qua phát rồ lại cả gan làm loạn như tổ chức này vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc. Tuy là tay già đời như anh ta cũng không khỏi có chút bội phục hoạt động não của tên đầu lĩnh kia, đây là tính toán không đánh mà thắng lặng yên không một tiếng động khống chế mạch máu kinh tế và chính trị toàn bộ thế giới đó! Nếu như mà đặt trong truyện tranh hay trong sách đều thuộc về bệnh tuổi dậy thì ý nghĩ kỳ lạ rồi, nhưng tên đầu lĩnh tổ chức đó lại cố tình thành công nhiều năm, nếu lần này không phải bị cậu cả Tần và anh thầy giáo kia phát hiện, phỏng chừng thật đúng là có thể bị hắn khống chế một bộ phận tài phiệt thế gia mất!
"Nói mấy tin tức khác xem, lớp 9 và lớp 10 bởi vì giáo viên là người của bọn chúng cho nên biến mất lặng yên không một tiếng động, nhưng còn 8 lớp còn lại thì sao? Ít nhất giáo viên lớp 5 bên chúng tôi không có vấn đề, bọn họ làm cách nào để bảo đảm dưới tình huống giáo viên không phải nội ứng mang bọn nhóc đi sau đó còn không cho giáo viên gửi tin tức?" Nhậm Trúc nhíu mày đưa ra vấn đề.
Sau đó cậu cả Tần ở bên cạnh ha một tiếng: "Này có gì khó đâu, chờ mấy người đó ngủ thì xịt miếng thuốc mê tập thể không phải là xong à."
Nhậm Trúc: "......"
Cậu cả Tần: "...... Ấy, anh câm miệng."
"Được rồi, cho là bị xịt thuốc mê đi. Như vậy 8 giờ sáng mỗi ngày đều sẽ có ảnh chụp báo bình an, bọn họ làm sao......" Nhậm Trúc nói đến một nửa, sau khi nhìn thấy otaku cao thủ máy tính bên cạnh đã xoay người, trên mặt lộ ra biểu tình "Đồ phàm nhân ngu xuẩn nhà ngươi" liền trực tiếp ngậm miệng. Ừ, đúng vậy, chẳng qua là gửi ảnh chụp báo bình an mà thôi, tùy tiện giả tạo một chút chẳng phải được rồi à.
"Một câu cuối cùng, nói cho tôi giáo viên và lớp mà các người cảm thấy khả nghi, chúng tôi sẽ cố gắng nhắc nhở các giáo viên khác một chút. Kéo dài thời gian." Anh không tính toán nói thêm gì nữa với cái đám ru rú trong nhà này.
Jack Chen nhanh chóng báo ra đáp án: "Còn thừa một, năm, bảy,..tám giáo viên không thành vấn đề. Chỉ là các anh tốt nhất hành động nhanh lên đi, nhiều thêm một ngày, tra tấn tâm lý mà đám nhỏ gặp phải sẽ nhiều thêm một ngày."
*Thiên lương Vương phá: chắc mọi người đã từng nghe truyền thuyết "Trời lạnh rồi, để nhà họ Vương phá sản đi" đúng không? Nó đó :)