Bí thư Tôn cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ, nếu không vì sao một người hoàn toàn không nên xuất hiện trong kế hoạch lúc thẩm vấn tòa án của bọn họ lại ở đây? Lần thẩm phán vốn nên chôn vùi cả đời Lỗ Húc, giờ tựa hồ đã xuất hiện một biến hóa to lớn không cách nào không chế được.



Bí thư Tôn khẩn trương nhìn chung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào chủ tòa và kiểm sát trưởng, theo lý thuyết hai người kia hẳn đã chuẩn bị tốt nhân viên bên mình, nhưng bí thư Tôn có chút thấp thỏm phát hiện hai người họ thế mà một ánh mắt cũng không nhìn gã.



Có phải quá trùng hợp rồi không? Bí thư Tôn bí lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó hết lần này đến lần khác tự an ủi mình rằng —— không sao, không cần khẩn trương. Chuyện này nhất định sẽ không xảy ra vấn đề, cho dù Hoàng Hiểu Na xuất hiện thì đã sao? Chỉ cần Hoàng Hiểu Na một mực chắc chắn người đưa bài thi cho cô ta là Lỗ Húc, mà gã cũng cắn chết nói đã từng nhìn thấy Lỗ Húc gọi điện thoại cho Hoàng Hiểu Na, như vậy sự xuất hiện của Hoàng Hiểu Na ngược lại càng có thể thúc đẩy Lỗ Húc nhận tội. Chuyện này sẽ càng thêm bằng chứng như núi.



Dù sao gã và Hoàng Hiểu Na đã sớm thương lượng tốt, nếu Hoàng Hiểu Na bị hoài nghi phát hiện, vậy ả phải một mực chắc chắn là cục trưởng Lỗ, không thể bại lộ ra giao dịch giữa hai người bọn họ. Nếu thế cùng lắm Hoàng Hiểu Na chỉ chịu án phạt, mà loại xử phạt đó chỉ cần gã động động tay là có thể làm Hoàng Hiểu Na mau chóng ngóc đầu trở lại.



Cho nên nhất định không có vấn đề gì, kết quả của lần thẩm phán này sẽ không thay đổi! Bí thư Tôn bí tự cổ vũ bản thân một hồi, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Gã cũng là người gặp qua nhiều chuyện sóng to gió lớn trong đời, chỉ là một cái ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi, không thể nào làm gã dao động được!



Nhậm Trúc ngồi cùng với Lỗ Ban Ban và Chu Lai trên ghế quần chúng chờ phán xét. Bọn họ ngồi ở chính giữa hàng thứ nhất, chỗ này có thể làm cho khoảng cách giữa Lỗ Ban Ban và ba mình gần thêm một chút. Lúc Lỗ Húc bị áp giải đi ra, Lỗ Ban Ban kích động đứng phắt dậy, sau đó nhóc bị Nhậm Trúc cùng Chu Lai một trái một phải lôi trở về chỗ ngồi, Lỗ Ban Ban liền hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Ba ơi, con và ông nội rất tốt! Ba không cần lo lắng! Ba cứ yên tâm trả lời câu hỏi của cảnh sát trưởng và luật sư đi!"



Lỗ Húc lúc này trông cực kì tiều tụy, không phải vì chịu tội ở trong trại tạm giam nhiều, mà là tin tức mẹ mình qua đời đã làm cho ông ta gần như hận đỏ hai mắt, ông thề cho dù có lưỡng bại câu thương cũng nhất định phải kéo hết tất cả đám người đó ra, nhưng sau này có thêm Ninh Huân hỗ trợ, ông ta cuối cùng có thể không cần dùng tới chiêu ác như thế. Mà bây giờ, khi cục trưởng Lỗ ngày xưa nhìn thấy con trai mình trong một tháng ngắn ngủi lại giống như đã lột xác hoàn toàn, trong nội tâm tràn ngập bi thương và phẫn nộ của ông cuối cùng cũng có chút an ủi và đau lòng.



Ông cực kì muốn vươn tay sờ sờ khuôn mặt đã trở nên thon gầy của con trai mình, nhưng trên tay ông lúc này lại mang theo còng tay nặng trịch, cục trưởng Lỗ chưa bao giờ thấy hối hận như trong giờ khắc này, ông rốt cuộc không bảo vệ tốt con mình như đã nói, ông không có làm tấm gương tốt cho con trai, ngược lại còn thành câu chuyện về kẻ ác để răn đe. Khiến con mình sau này phải cõng vết nhơ là mình trên lưng mà sống.



"Được rồi, yên lặng." Chánh án rốt cuộc mở miệng. Tòa án thẩm vấn Nhậm Trúc chờ mong đã lâu cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi.



Sau khi hoàn tất các lưu trình cơ bản như tuyên bố, xác minh vân vân, toà án thẩm vấn liền tiến vào giai đoạn thứ hai - điều tra. Sau đó thì tới người trong cuộc trình bày.



Kiểm sát trưởng nêu những sai lầm mà Lỗ Húc phạm phải, lại tới bản thân Lỗ Húc nêu lên quan điểm của mình. Ở phân đoạn này có thể thấy rõ sự thiên vị của kiểm sát trưởng, Nhậm Trúc chú ý tới từng hành động cử chỉ của gã đều đang tỏ vẻ Lỗ Húc có tội. Lỗ Ban Ban ở bên cạnh nghe mà hai tay siết chặt, tựa như một con báo con tức giận đương vận sức chờ phát động, nhưng nhóc đã sớm được báo cho biết, hôm nay không thể hành động thiếu suy nghĩ, nên nhóc cũng chỉ có thể một bên phẫn nộ một bên quan sát.



Mà Lỗ Húc đương nhiên sẽ không thừa nhận sự vu hãm này, ông ta lại lần nữa dùng giọng nói có hơi khàn, song vẻ mặt bình thản nói ra suy nghĩ của mình và yêu cầu kháng cáo: "...... Bởi vậy, tôi thỉnh cầu kiểm sát trưởng cùng chánh án có thể thận trọng suy xét những khả năng khác của án này, và tôi có chứng cứ chứng minh tôi vô tội."



Những lời này vừa ra, bí thư Tôn ở bên cạnh lập tức lộ ra khuôn mặt âm trầm, tên Lỗ Húc này thế mà còn có chứng cứ? Ông ta không có khả năng còn chứng cứ, gã là bí thư thân cận cũng như được Lỗ Húc tin tưởng nhất, tất cả những gì về Lỗ Húc gã đều biết, trước khi hành động gã cũng đã tiêu hủy hết toàn bộ chứng cứ gây bất lợi cho mình. Cho nên những gì Lỗ Húc nói bây giờ nhất định là đang vùng vẫy giãy chết!



Cơ mà rất nhanh gã đã bị vả mặt cái bốp, luật sư biện hộ của Lỗ Húc nhanh chóng lấy ra một xấp ảnh chụp. Ảnh chụp ngay lập tức được chiếu lên màn hình, sau đó, mồ hôi lạnh của bí thư Tôn và Hoàng Hiểu Na tức thì túa ra! Thế mà là ảnh chụp lại khi hai người bọn họ gặp mặt giao nhận bài thi!



Tuy nói này tấm ảnh chẳng qua từ trong camera ven đường và trong cửa tiệm cắt ra, không phải rất rõ ràng, nhưng lại đủ để có thể làm người ta nhận ra được hai người trong ảnh là ai. Điểm chết người chính là, trong hình gã cầm một túi giấy dai đưa cho Hoàng Hiểu Na!



Tôn Phúc Hải thoáng cái liền hô hấp rối loạn, hai mắt gã nhìn đăm đăm mấy tấm ảnh mờ mờ kia, như muốn đục ra một cái lỗ bên trên đó. Trong đầu gã nhanh chóng tự hỏi phải làm sao để ứng đối các loại dò hỏi có khả năng xuất hiện sau đó, kế tiếp gã lại bị xem như nhân chứng đưa lên tòa.



"Ông có gì muốn nói về mấy tấm ảnh chụp này không?"



Bí thư Tôn nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh kia một lúc, sau đó lộ ra nụ cười lạnh: "Tôi thừa nhận tôi có quen biết Hoàng Hiểu Na, hai người chúng tôi là bạn cấp 2, gặp nhau ở cùng một chỗ chắc không có vấn đề gì nhỉ?"



Luật sư sớm đã nghĩ tới bí thư Tôn sẽ không thừa nhận chứng cứ này, y cũng chẳng ngạc nhiên, nên tiếp tục hỏi: "Thời gian trên ảnh chụp lại vừa vặn là ba ngày trước khi phát đề thi chung, ông có thể nói thứ trong túi giấy dai kia là gì không?"



Bí thư Tôn tiếp tục cười lạnh, ngay khi gã vừa há mồm, gã bỗng nhiên cảm thấy lỗ tai mình kêu lên một cái. Giống như có người trò chuyện bên tai gã.



【 Úi chà! Chuyện xấu mà ông làm bị phát hiện rồi, chuyện này bị phát hiện thì sau này ít nhất ông cũng phải ngồi bóc lịch mười mấy hai chục năm nhở? Thật là làm bậy mà. 】



【 Chậc chậc chậc, tới bây giờ rồi mà ông còn muốn cãi chày cãi cối à? Bọn họ có thể tra được ảnh chụp thì còn tra không được quan hệ của ông với Hoàng Hiểu Na sao? Đến lúc đó hai tên gian phu dâm phụ các người sẽ cùng nhau bị thóa mạ rồi để lại tiếng xấu muôn đời! 】



【 Thẳng thắn từ khoan kháng cự từ nghiêm, người bị dây vào mấy chuyện lớn này như ông, ngoại trừ thẳng thắn còn có thể có kết cục gì tốt hả? So với sau này bị người gặp mặt nhổ nước miếng kèm các loại tra tấn trong ngục giam lại liên lụy tới người nhà, giờ ông còn không nhanh chóng thẳng thắn từ khoan sao? Bên trong túi giấy dai kia rốt cuộc là gì ông vẫn không nói ư?! 】



Vì thế mọi người ở đây lập tức nhìn thấy bí thư Tôn vốn rất cao quý lãnh diễm bỗng nhiên giật phắt cả người, gã có chút gian nan mở miệng nói: "Là bài thi."



Hoàng Hiểu Na không thể tin mà xoay đầu nhìn chằm chằm gã, ánh mắt kia giống như đang nhìn một thằng ngu tự mình tìm chết.



Ngay cả luật sư đặt câu hỏi cũng sững sờ ở tại chỗ trong một thoáng, y đã chuẩn bị vô số vấn đề tuần tự tiến hành để đánh tâm lý, chuẩn bị buộc bí thư Tôn nói thật, y đã làm chuẩn bị tốt rằng mình sẽ đánh một trận ác liệt, vì vậy cho nên y còn đi dò hỏi riêng một vị bác sĩ tâm lý cực kì lợi hại, y đã chuẩn bị toàn diện cỡ đó mà tên bí thư Tôn này thế mà chơi nói thật trước mặt mọi người?! Đang đùa y phỏng?!



Cơ mà sau khi ngớ người, luật sư lập tức chớp lấy cơ hội, y nhanh chóng hỏi tiếp: "Là bài thi gì?"



Bí thư Tôn lại khẽ giật người một lần nữa, bất quá câu trả lời bây giờ càng thêm trôi chảy hơn khi nãy: "Đề của bài thi chung."



Hoàng Hiểu Na lúc này đã không thèm nhìn gã ta nữa, ả nhanh chóng suy nghĩ làm sao để bảo toàn bản thân. Hôm nay bí thư Tôn quả thực y như uống lộn thuốc, thế mà luật sư hỏi cái gì gã đáp cái đó! Chỉ trong thời gian 10 phút thôi mà gã đã bán mình bán tới cái quần cũng không còn! Thậm chí tới cuối cùng còn chẳng cần luật sư chủ động đặt câu hỏi, bí thư Tôn đã dùng vẻ mặt tức giận múa may nắm tay mình, nổi giận đùng đùng rống to với Lỗ Húc:



"Mày là tên vừa xấu vừa lùn ngoài viết công văn ra thì chả biết cái đéo gì! Còn không phải là vì điểm thi nhân viên công chức năm đó cao hơn tao một chút à!? Bằng không người ngồi trên cái ghế cục trưởng đó đã là tao rồi! Nhưng rõ ràng tao nỗ lực như vậy mà mới thi được hạng 3, nhất định là mày và thằng hạng 2 gian lận! Người có tài hoa như tao mà mày lại chỉ để tao làm bí thư cho mày, rõ ràng là mày ghen ghét sự tài hoa của tao, sợ tao cướp cái ghế cục trưởng! Đáng tiếc, đáng tiếc! Đáng tiếc dù mày có lợi hại đi chăng nữa thì có thể làm gì chứ? Còn có một thằng con vô dụng kéo chân sau, hừ, mày tưởng tao không biết mày nhận hối lộ à? Tao nói cho mày biết, mày nhận cái gì tao cũng biết hết! Hơn nữa so với cái thằng không biết nhìn hàng như mày, những thứ tao cất trữ mới là hàng hiếm! Có cái vị trí tốt thế mà còn không biết quý trọng, quả thực là một thằng rác rưởi ngu xuẩn, vô dụng!"



Bí thư Tôn càng nói càng hăng hái, miệng cứ như không dừng được, gã đột nhiên lộ ra một nụ cười tự tin: "Loại vô dụng như mày, tao chỉ cho mày một cách kiếm tiền dễ mà mày lại còn không muốn tham gia, cũng chỉ là đề thi chung toàn thành phố mà thôi, có rất nhiều trường học muốn mua mấy tư liệu như vậy của chúng ta, hơn nữa loại chuyện này mày không nói tao không nói ai sẽ biết? Thật là một cách kiếm bộn tiền! Vậy mà mày còn không chịu gia nhập? Nếu như vậy thì mày chớ có trách tao tàn nhẫn độc ác, đem mày ra làm người chịu tội thay! Dù sao mày cũng nhờ giáo viên âm thầm viết giấy truyền đáp án cho con mày, chuyện tiết lộ đề thi chung gì đó còn không phải chuyện đương nhiên à?"



Liền một mạch nói ra nhiều như vậy, bí thư Tôn thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, cảm thấy cực kỳ thoải mái, những lời này đã chất chứa trong lòng gã lâu lắm rồi, vẫn còn chưa nói hết đâu: "Hơn nữa mày thân là cục trưởng lại không biết tận dụng tài nguyên, nhiều giáo viên nữ trẻ tuổi đến xum xoe lấy lòng mày cỡ đó mà mày đều không thích, chậc chậc, thật đáng tiếc, không giống tao, tao với Hoàng Hiểu Na chính là..."



"Tôn Phúc Hải! Có phải ông điên rồi không?!!" Tiếng thét chói tai của Hoàng Hiểu Na vang vọng khắp tòa án, lập tức đâm đau màng tai của Tôn Phúc Hải, sau đó gã giống như bỗng nhiên bừng tỉnh lấy lại tinh thần, chờ tới khi gã ý thức được bản thân nói gì, mặt gã nháy mắt trắng nhợt, cả người run rẩy không ngừng.



Sao có thể? Gã thế mà lại nói ra hết tất cả những gì không nên nói ra?! Sao lại có thể được chứ?!



Trên hàng ghế quần chúng, thầy Nhậm nhìn một hàng chữ trên giao diện hệ thống của mình mà cười hết sức vui sướng.



【 Bạn đã kích phát kỹ năng phụ trợ Chủ nhiệm lớp hỏi chuyện (cường lực): Già trâu Tôn Phúc Hải -100 IQ, -50 tinh thần. Kích phát hiệu quả đặc biệt thành thật "Nghĩ gì nói nấy". 】



Tác giả có lời muốn nói: 0-0 tới tới, Chủ nhiệm lớp hỏi chuyện: Hôm nay vẻ dễ thương của bạn có tỏa ra thành bong bóng luôn hông?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện