Đây không phải là cái gã Ngô Vi Dân hôm qua không xem bói đã đi rồi sao? Ông
muốn làm cái gì á?!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Ngô Vi Dân.”
- Đừng kích động, có việc gì cứ từ từ. - Trương Tiểu Kiếm nháy mắt bật chế độ “đắc đạo cao nhân”: - Rốt cuộc là như thế nào? Ngô Vi Dân kích động nói:
- Đại sư, ngài là đến cứu vớt tôi đúng không?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nói ông có thể thả lỏng tay ra trước được không? Ông nhìn xem ánh mắt ba người kia nhìn tôi đều có chút không thích hợp kìa…
- Khụ khụ… - Trương Tiểu Kiếm ho khan một tiếng, nói: - Có chuyện gì cứ từ từ. Anh cứ thả lỏng tay trước cái đã. Đến đến đến, nói cho tôi nghe xem anh đã gặp phải chuyện gì? Tôi xem thử xem có thể giúp anh được hay không.
- Vâng, vâng ạ. - Ngô Vi Dân vội vàng mời Trương Tiểu Kiếm ngồi lên ghế: - Đại sư mời ngài ngồi ở đây.
Trương Tiểu Kiếm liền dẫn Hồng Lôi sang đó ngồi xuống.
Ngô Vi Dân lúc này mới bắt đầu triệt để kể khổ cho Trương Tiểu Kiếm nghe.
- Haizzz, cửa hàng của tôi, gần đây không biết làm sao ấy… - Vẻ mặt Ngô Vi Dân buồn bực các loại, nói: - Quả thực chính là tai bay vạ gió nha. Mỗi lần mọi chuyện đều không thuận lợi ấy, nhập hàng không thuận lợi, bán hàng không thuận lợi, đa số mọi lúc khách hàng thử giày nửa ngày thì hài lòng các thứ, nhưng lại không chịu mua. Ngài cũng biết ấy, cả tháng nay tôi còn chưa bán được đôi giày nào cả, thật sự là chịu không nổi nữa mới chuẩn bị bán tháo. Hôm qua tôi thấy pháp thuật của ngài nên mới định tìm ngài xem thử xem, nhưng khi đó chút việc khác nên quên mất tiêu…
Nghe đến đây, Trương Tiểu Kiếm xem như hiểu được.
Lại nói chuyện này xác thực là có chút kỳ quái. Lẽ ra trung tâm thương mại Thiên Phúc vẫn có số lượng khách lưu động không kém đâu, mà giày Play Boy xem như là nhãn hàng nổi tiếng thế giới, nhưng liên tục một tháng đều không bán được cái gì, vậy thì rõ ràng là không hợp lý.
Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng hỏi hệ thống:
- Hệ thống, có thể dò xét được tình huống như thế nào không?
Hệ thống:
- Tư vấn tài vận: 1000 tệ.
Thu tiền, tất yếu thu tiền!
- Khụ khụ, thế này. - Trương Tiểu Kiếm lại ho khan một tiếng, sau đó nói: - Ngô tiên sinh ngài cũng biết, giá ở chỗ tôi hơi cao một chút. Việc này ngược lại là tôi có thể giải quyết giúp anh, nhưng mà giá cả thì…
- Giá cả thương lượng! - Ngô Vi Dân lập tức lấy ví tiền ra: - Đại sư ngài xem chuyện của tôi ấy, tốn bao nhiêu tiền vậy?
- Chuyện của ngài, là thuộc về phương diện cố vấn tài vận. - Trương Tiểu Kiếm hơi trầm ngâm, giả vờ bộ dáng xót trời thương dân, thở dài nói: - Vốn tôi xem mấy thứ này thì ít nhiều đều sẽ bị tổn thất, rất là tiêu hao số mệnh. Anh hiểu số mệnh chứ? Thứ này có thể nói là tiêu hao chút nào mất chút ấy. Cho nên giá cả sao, đương nhiên cũng phải cao hơn một chút.
Hắn nói đến đây, hơi dừng lại, sau đó từ tốn nói:
- Một ngàn nhé, không mặc cả.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Hồng Lôi.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Tần Hướng Thần.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Thượng Bành.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Phạm Dương.”
Vốn ấy, lúc này ba người Trương Tiểu Kiếm, Ngô Vi Dân cùng Hồng Lôi ngồi ở bên cạnh nghiên cứu sự việc. Nhưng vừa rồi ba người xem giày nghe thấy ông chủ cửa hàng mở mồm gọi đại sư đại sư, cũng liền hiếu kỳ chen đến xem.
Kết quả vừa nghe thấy Trương Tiểu Kiếm mở miệng liền gọi một ngàn…
Tất cả đều kinh ngạc!
- Đậu má! Đắt thế sao? Đại sư này có ổn không vậy?
- Khó mà nói. Nhưng nếu dám lấy giá cao như vậy, nhất định phải có chút bản lãnh.
- Tao thấy cũng khó mà nói, trước xem náo nhiệt, xem náo nhiệt đi!
Ba người ở kia nhỏ giọng bàn tán, ngược lại là Ngô Vi Dân hoàn toàn không so đo cái này.
So sánh với giá thị trường của cửa hàng này, một ngàn tệ quả thực chỉ là chuyện nhỏ, vẩy giọt nước mà thôi ---- Nếu không tìm cách giải quyết, nói không chừng khoản đầu tư hai triệu đồng của hắn sẽ bị mắc kẹt ở trong này, còn tất yếu để ý một ngàn đồng tiền sao?
- Một ngàn thì một ngàn! - Ngô Vi Dân trực tiếp đếm mười tờ Mao gia gia giao đến trong tay Trương Tiểu Kiếm: - Đây, đại sư ngài cất kỹ!
Xong!
Woa ha ha ha ha ha! Hôm nay lại lời thêm một ngàn tệ, quả thật chính là “Đi mòn giày mà chẳng tìm thấy, vô tình được đến không mất công”. Trương Tiểu Kiếm liền cảm thấy trong đầu “Ting” một tiếng, xong, khung kỹ năng trống thứ hai xuất hiện!
Anh mày rốt cuộc lại tăng thứ tự lên hai trăm ngàn!
Xem ra kiếm khung kỹ năng cũng không phải rất khó nha. Hiện tại anh mày một người có thể chọi mười thằng!
Sau đó câu nói tiếp theo của Ngô Vi Dân khiến Trương Tiểu Kiếm buồn bực…
- Đại sư. - Ngô Vi Dân lại đếm mười tờ Mao gia gia, hỏi: - Đại sư, ngài xem một ngàn có đủ không? Nếu không được thì tôi lại thêm một ngàn, ngài xem kỹ hơn cho tôi đi.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má đây là thằng địa chủ mẹ rồi! Một ngàn còn sợ không đủ, còn muốn trả thêm một ngàn nữa!
Sau đó hệ thống phi thường phối hợp nói một câu:
- Giá không mặc cả, bao gồm khách hàng chủ động tăng giá.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tim đang rỉ máu nè mẹ kiếp! Không cho khách hàng mặc cả thì thôi, mẹ nó đây là khách hàng chủ động muốn trả thêm tiền a! Vậy mà còn không được sao?!
Đó chính là một ngàn tệ chứ đéo đùa đâu!
- Ai nha, Ngô tiên sinh ngài khách khí. - Lúc này Trương Tiểu Kiếm chỉ có thể phồng má giả làm người mập, đầy mặt nghiêm túc chính khí: - Tôi là một người có nguyên tắc, một người đã thoát ly khỏi hứng thú cấp thấp. Tôi nhận hảo ý của ngài, nhưng đã nói một ngàn chính là một ngàn, không thể nhiều một hào, không thể thiếu một xu!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Ngô Vi Dân.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Hồng Lôi.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Tần Hướng Thần.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Thượng Bành.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Phạm Dương…”
Một đám người toàn bộ đều sợ ngây người!
Vị đại sư này quả thực quá giữ nguyên tắc! Nếu là người khác, vậy thì khẳng định là không nói hai lời, thu tiền trước đã rồi tính sau! Nhưng vị đại sư này, lại thấy tài mà không đổi ý. Cao nhân! Tuyệt đối là cao nhân chân chính!
- Đại sư, đại sư ngài thật là quá chú trọng! - Ngô Vi Dân quả thực cúi đầu khom lưng cảm kích: - Vậy ngài mau xem giúp tôi đi, ngài nói xem số mệnh trong cửa hàng của tôi ý, có phải hay không…
- Ừm, anh đừng có vội, chờ tôi nhìn kỹ rồi hãy nói. - Trương Tiểu Kiếm bắt đầu vòng quanh cửa hàng.
Nói đến này, hắn đâu có biết xem cái gì a? Cho nên kỳ thật là hắn vừa đi vừa hỏi hệ thống:
- Hệ thống, tớ muốn bắt đầu rồi, chẳng lẽ cậu không có gì muốn nói sao?
Hệ thống:
- Tôi có thể cổ vũ cho cậu.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Lật bàn nhá mẹ kiếp! Hiện tại anh mày đều thu tiền rồi, cuối cùng mày ném cho anh câu này?!
Cái đệt, đến lúc này, anh bất chấp tất cả!
- Ừm, mọi người đều lui ra đằng sau ha. - Trương Tiểu Kiếm hung hăng xoa huyệt thái dương, lại dùng ngón tay lau ánh mắt: - Tiếp theo cho dù xảy ra chuyện gì, xin mọi người hãy giúp đỡ giữ bí mật, bằng không rất có khả năng sẽ bị vận rủi quấn thân, không đùa giỡn đâu đấy!
Ngô Vi Dân dùng sức gật đầu:
- Vâng vâng vâng, đã hiểu đã hiểu, đại sư ngài bắt đầu đi.
Hồng Lôi thì cùng ba người xem náo nhiệt kia đứng một bên, trong lòng suy nghĩ, Trương Tiểu Kiếm thật thay đổi, còn biết giả vờ thần côn sao?
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Ngô Vi Dân.”
- Đừng kích động, có việc gì cứ từ từ. - Trương Tiểu Kiếm nháy mắt bật chế độ “đắc đạo cao nhân”: - Rốt cuộc là như thế nào? Ngô Vi Dân kích động nói:
- Đại sư, ngài là đến cứu vớt tôi đúng không?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nói ông có thể thả lỏng tay ra trước được không? Ông nhìn xem ánh mắt ba người kia nhìn tôi đều có chút không thích hợp kìa…
- Khụ khụ… - Trương Tiểu Kiếm ho khan một tiếng, nói: - Có chuyện gì cứ từ từ. Anh cứ thả lỏng tay trước cái đã. Đến đến đến, nói cho tôi nghe xem anh đã gặp phải chuyện gì? Tôi xem thử xem có thể giúp anh được hay không.
- Vâng, vâng ạ. - Ngô Vi Dân vội vàng mời Trương Tiểu Kiếm ngồi lên ghế: - Đại sư mời ngài ngồi ở đây.
Trương Tiểu Kiếm liền dẫn Hồng Lôi sang đó ngồi xuống.
Ngô Vi Dân lúc này mới bắt đầu triệt để kể khổ cho Trương Tiểu Kiếm nghe.
- Haizzz, cửa hàng của tôi, gần đây không biết làm sao ấy… - Vẻ mặt Ngô Vi Dân buồn bực các loại, nói: - Quả thực chính là tai bay vạ gió nha. Mỗi lần mọi chuyện đều không thuận lợi ấy, nhập hàng không thuận lợi, bán hàng không thuận lợi, đa số mọi lúc khách hàng thử giày nửa ngày thì hài lòng các thứ, nhưng lại không chịu mua. Ngài cũng biết ấy, cả tháng nay tôi còn chưa bán được đôi giày nào cả, thật sự là chịu không nổi nữa mới chuẩn bị bán tháo. Hôm qua tôi thấy pháp thuật của ngài nên mới định tìm ngài xem thử xem, nhưng khi đó chút việc khác nên quên mất tiêu…
Nghe đến đây, Trương Tiểu Kiếm xem như hiểu được.
Lại nói chuyện này xác thực là có chút kỳ quái. Lẽ ra trung tâm thương mại Thiên Phúc vẫn có số lượng khách lưu động không kém đâu, mà giày Play Boy xem như là nhãn hàng nổi tiếng thế giới, nhưng liên tục một tháng đều không bán được cái gì, vậy thì rõ ràng là không hợp lý.
Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng hỏi hệ thống:
- Hệ thống, có thể dò xét được tình huống như thế nào không?
Hệ thống:
- Tư vấn tài vận: 1000 tệ.
Thu tiền, tất yếu thu tiền!
- Khụ khụ, thế này. - Trương Tiểu Kiếm lại ho khan một tiếng, sau đó nói: - Ngô tiên sinh ngài cũng biết, giá ở chỗ tôi hơi cao một chút. Việc này ngược lại là tôi có thể giải quyết giúp anh, nhưng mà giá cả thì…
- Giá cả thương lượng! - Ngô Vi Dân lập tức lấy ví tiền ra: - Đại sư ngài xem chuyện của tôi ấy, tốn bao nhiêu tiền vậy?
- Chuyện của ngài, là thuộc về phương diện cố vấn tài vận. - Trương Tiểu Kiếm hơi trầm ngâm, giả vờ bộ dáng xót trời thương dân, thở dài nói: - Vốn tôi xem mấy thứ này thì ít nhiều đều sẽ bị tổn thất, rất là tiêu hao số mệnh. Anh hiểu số mệnh chứ? Thứ này có thể nói là tiêu hao chút nào mất chút ấy. Cho nên giá cả sao, đương nhiên cũng phải cao hơn một chút.
Hắn nói đến đây, hơi dừng lại, sau đó từ tốn nói:
- Một ngàn nhé, không mặc cả.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Hồng Lôi.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Tần Hướng Thần.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Thượng Bành.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Phạm Dương.”
Vốn ấy, lúc này ba người Trương Tiểu Kiếm, Ngô Vi Dân cùng Hồng Lôi ngồi ở bên cạnh nghiên cứu sự việc. Nhưng vừa rồi ba người xem giày nghe thấy ông chủ cửa hàng mở mồm gọi đại sư đại sư, cũng liền hiếu kỳ chen đến xem.
Kết quả vừa nghe thấy Trương Tiểu Kiếm mở miệng liền gọi một ngàn…
Tất cả đều kinh ngạc!
- Đậu má! Đắt thế sao? Đại sư này có ổn không vậy?
- Khó mà nói. Nhưng nếu dám lấy giá cao như vậy, nhất định phải có chút bản lãnh.
- Tao thấy cũng khó mà nói, trước xem náo nhiệt, xem náo nhiệt đi!
Ba người ở kia nhỏ giọng bàn tán, ngược lại là Ngô Vi Dân hoàn toàn không so đo cái này.
So sánh với giá thị trường của cửa hàng này, một ngàn tệ quả thực chỉ là chuyện nhỏ, vẩy giọt nước mà thôi ---- Nếu không tìm cách giải quyết, nói không chừng khoản đầu tư hai triệu đồng của hắn sẽ bị mắc kẹt ở trong này, còn tất yếu để ý một ngàn đồng tiền sao?
- Một ngàn thì một ngàn! - Ngô Vi Dân trực tiếp đếm mười tờ Mao gia gia giao đến trong tay Trương Tiểu Kiếm: - Đây, đại sư ngài cất kỹ!
Xong!
Woa ha ha ha ha ha! Hôm nay lại lời thêm một ngàn tệ, quả thật chính là “Đi mòn giày mà chẳng tìm thấy, vô tình được đến không mất công”. Trương Tiểu Kiếm liền cảm thấy trong đầu “Ting” một tiếng, xong, khung kỹ năng trống thứ hai xuất hiện!
Anh mày rốt cuộc lại tăng thứ tự lên hai trăm ngàn!
Xem ra kiếm khung kỹ năng cũng không phải rất khó nha. Hiện tại anh mày một người có thể chọi mười thằng!
Sau đó câu nói tiếp theo của Ngô Vi Dân khiến Trương Tiểu Kiếm buồn bực…
- Đại sư. - Ngô Vi Dân lại đếm mười tờ Mao gia gia, hỏi: - Đại sư, ngài xem một ngàn có đủ không? Nếu không được thì tôi lại thêm một ngàn, ngài xem kỹ hơn cho tôi đi.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má đây là thằng địa chủ mẹ rồi! Một ngàn còn sợ không đủ, còn muốn trả thêm một ngàn nữa!
Sau đó hệ thống phi thường phối hợp nói một câu:
- Giá không mặc cả, bao gồm khách hàng chủ động tăng giá.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tim đang rỉ máu nè mẹ kiếp! Không cho khách hàng mặc cả thì thôi, mẹ nó đây là khách hàng chủ động muốn trả thêm tiền a! Vậy mà còn không được sao?!
Đó chính là một ngàn tệ chứ đéo đùa đâu!
- Ai nha, Ngô tiên sinh ngài khách khí. - Lúc này Trương Tiểu Kiếm chỉ có thể phồng má giả làm người mập, đầy mặt nghiêm túc chính khí: - Tôi là một người có nguyên tắc, một người đã thoát ly khỏi hứng thú cấp thấp. Tôi nhận hảo ý của ngài, nhưng đã nói một ngàn chính là một ngàn, không thể nhiều một hào, không thể thiếu một xu!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Ngô Vi Dân.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Hồng Lôi.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Tần Hướng Thần.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Thượng Bành.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Phạm Dương…”
Một đám người toàn bộ đều sợ ngây người!
Vị đại sư này quả thực quá giữ nguyên tắc! Nếu là người khác, vậy thì khẳng định là không nói hai lời, thu tiền trước đã rồi tính sau! Nhưng vị đại sư này, lại thấy tài mà không đổi ý. Cao nhân! Tuyệt đối là cao nhân chân chính!
- Đại sư, đại sư ngài thật là quá chú trọng! - Ngô Vi Dân quả thực cúi đầu khom lưng cảm kích: - Vậy ngài mau xem giúp tôi đi, ngài nói xem số mệnh trong cửa hàng của tôi ý, có phải hay không…
- Ừm, anh đừng có vội, chờ tôi nhìn kỹ rồi hãy nói. - Trương Tiểu Kiếm bắt đầu vòng quanh cửa hàng.
Nói đến này, hắn đâu có biết xem cái gì a? Cho nên kỳ thật là hắn vừa đi vừa hỏi hệ thống:
- Hệ thống, tớ muốn bắt đầu rồi, chẳng lẽ cậu không có gì muốn nói sao?
Hệ thống:
- Tôi có thể cổ vũ cho cậu.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Lật bàn nhá mẹ kiếp! Hiện tại anh mày đều thu tiền rồi, cuối cùng mày ném cho anh câu này?!
Cái đệt, đến lúc này, anh bất chấp tất cả!
- Ừm, mọi người đều lui ra đằng sau ha. - Trương Tiểu Kiếm hung hăng xoa huyệt thái dương, lại dùng ngón tay lau ánh mắt: - Tiếp theo cho dù xảy ra chuyện gì, xin mọi người hãy giúp đỡ giữ bí mật, bằng không rất có khả năng sẽ bị vận rủi quấn thân, không đùa giỡn đâu đấy!
Ngô Vi Dân dùng sức gật đầu:
- Vâng vâng vâng, đã hiểu đã hiểu, đại sư ngài bắt đầu đi.
Hồng Lôi thì cùng ba người xem náo nhiệt kia đứng một bên, trong lòng suy nghĩ, Trương Tiểu Kiếm thật thay đổi, còn biết giả vờ thần côn sao?
Danh sách chương