Khi Trình Mẫn tỉnh lại trong ngực Lục Hạo Nam, anh còn đang ngủ say.Trình Mẫn biết gần đây anh rất bận nên tương đối mệt mỏi, vì vậy định đểanh nghỉ ngơi thêm chút nữa.Cô nhẹ nhàng kéo tay anh ra, vén chăn lên, chống tay khó khăn ngồi dậy.Trong nháy mắt khi cô đứng dậy, em bé ở trong bụng như có thần giao cáchcảm mà đạp cô một cái, giống như đang chào hỏi vậy.Thai nhi tám tháng đã rất mạnh rồi nên cú đạp này làm Trình Mẫn cảm thấynhư lục phủ ngũ tạng của mình cũng bị đá đến lộn tùng phèo.Trình Mẫn yên lặng thở dài, đứa nhỏ trong bụng cô chắc chắn không phảimột đứa ngoan ngoãn rồi, suốt ngày cứ làm loạn, nếu không xoay người thìlà “luyện quyền”.Cô dịch đến mép giường, đặt một chân xuống đất, lơ đãng liếc xuống thìthấy chân đã bớt sưng hơn mấy ngày trước, chí ít không còn giống cáimóng heo nữa.Cô cũng giống như đa số những người phụ nữ có thai khác, vào giai đoạnsau của thai kỳ tay chân sẽ sưng vù, đi vệ sinh liên tục, eo mông nhức mỏi,từng triệu chứng lần lượt xuất hiện.
Thế nhưng Trình Mẫn lại ăn ngon uốngtốt, không buồn không lo, mười ngón tay không dính nước, chỉ có điều vìsự thay đổi của cơ thể nên khi thì tức giận khi thì nhạy cảm buồn rầu.Lục Hạo Nam lo lắng nếu cứ như vậy suốt thời gian dài thì sẽ dẫn đến bệnhtrầm cảm nên đã từng đề nghị đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng Trình Mẫn cảmthấy anh đã lo lắng thái quá rồi nên ngăn anh lại.Chỉ có điều, những lo lắng của anh không phải là không có lý, trong thờigian mang thai, hoóc-môn tăng cao sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc vàrất dễ dẫn đến bệnh trầm cảm.
Vì vậy, Trình Mẫn cũng tự chú ý nhiều hơn,cố gắng tham gia vào mấy hoạt động giải trí để làm giảm những triệuchứng kia đi.Trình Mẫn xuống giường một cách chậm rì, nghĩ hôm nay phải sang chỗ bamẹ Lục Hạo Nam nên đi vào phòng để quần áo.Tủ trưng bày túi xách trong phòng để quần áo từng bị cô phàn nàn giờ đãbị túi của cô chiếm hết.
Chẳng qua vì Trình Mẫn không có sở thích sưu tậptúi xách nên đa số đều do người khác tặng, nh cả túi lớn túi nhỏ cũngđược hơn hai mươi cái.
Thế nên, chỉ có 2/3 chiếc tủ là còn trống.Cô mở tủ rồi lấy ra ba chiếc váy, đứng trước gương ướm thử, cuối cùngquyết định chọn chiếc váy yếm.Trình Mẫn thuộc dạng chỉ to bụng, ngoài bụng ra thì những bộ phận khácvẫn y như trước nên không mập đến nỗi không mặc được quần áo.Thay quần áo xong, Trình Mẫn đi toilet, sau đó lại thong thả ngồi trước bàntrang điểm thoa kem dưỡng da.Lúc cô đang trang điểm thì Lục Hạo Nam thức dậy.Trình Mẫn nhìn anh qua gương, anh vẫn còn ngái ngủ, mái tóc ngắn rối nùi,không có vẻ tươm tất giỏi giang như thường ngày mà thay vào đó lại có vàiphần lười biếng.Cô thu hồi ánh mắt, cẩn thận quan sát khuôn mặt mình, cô vẫn luôn lo lắngmột ngày nào đó trên mặt đột nhiên nổi lên mấy nốt tàn nhang.
Cũng maylà trước mắt vẫn chưa xuất hiện loại nh huống này.
Cô tạm thời yên tâm,nói: “Em còn tưởng anh phải ngủ thêm một lúc nữa chứ.”Lục Hạo Nam thấy bây giờ đã là 9 giờ sáng thì nói: “Không còn sớm nữarồi.”Trình Mẫn ngượng ngùng cười cười, sau khi mang thai cô vẫn luôn làm mộtcon sâu gạo, ngày nào cũng ngủ nướng nên 9 giờ đối với cô mà nói là vẫncòn sớm.Ăn xong bữa sáng, Trình Mẫn đột nhiên hứng lên muốn xem 《 RomanHoliday》 [*], tất nhiên Lục Hạo Nam sẽ chiều theo cô nên hai người cứ thếmà ngồi xem phim chung.[*] Roman Holiday hay Kỳ Nghỉ ở La Mã là một bộ phim hài lãng mạn đượcsản xuất vào năm 1953.
Ohim có sự tham gia của huyền thoại điện ảnhAudrey Hepburn trong vai công chúa Ann và nam diễn viên Gregory Peckthủ vai nam chính.Cộng thêm lần này thì tổng cộng Trình Mẫn đã xem bộ phim này ba lần rồi.Trước kia, cô mà xem bộ phim này thì cùng lắm chỉ cảm thấy hơi phiềnmuộn thôi, nhưng lần này cảm giác lại không đúng lắm, tự dưng lại buồnbã vô cùng.
Khi hình ảnh công chúa Ann vì muốn từ biệt nam chính lần cuốimà bắt tay hết tất cả các phóng viên hiện lên, nước mắt cô lập tức trào ra.Lục Hạo Nam nghe thấy ếng nức nở khe khẽ thì ấn nút tạm dừng.
Anhnhìn sang thì thấy khóe mắt đẫm lệ của cô.
Anh rất ít khi thấy cô khóc nênhơi luống cuống, chỉ biết ôm cô vào lòng rồi vỗ nhẹ lưng cô.Trình Mẫn cố gắng nén nước mắt lại nhưng trong lúc vô ý, nước mắt lạituôn ra ào ạt, cô nói: “Dạo này em kỳ lạ quá.”Lục Hạo Nam không khó để biết suy nghĩ của cô, cô vốn là một cô gái kiêncường độc lập, đột nhiên trở nên yếu ớt nhạy cảm như vậy nên khôngthích ứng cũng là chuyện bình thường.
Anh nói: “Sao lại kỳ lạ? Ai cũng từngrơi nước mắt mà.”Trình Mẫn hít hít mũi, để mặc anh dùng khăn giấy lau nước mắt cho mình.Sau khi bình nh lại, hốc mắt cô vẫn hồng hồng, hỏi một câu như đang trêuchọc anh: “Bao gồm cả anh à?”Anh do dự xem có nên nói hay không một lúc lâu, cuối cùng vì để cho côvui, anh vẫn đáp đúng sự thật: “Đúng vậy.”Trong khoảnh khắc, vẻ phiền muộn trên mặt Trình Mẫn gần như tan biến,vô cùng hứng thú mà nhìn anh, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lậtsách nữa.Anh chỉ nói một cách qua loa: “Đều là chuyện cũ thôi mà.”Nhưng cô lại không buông tha mà nói: “Thì nhắc lại chuyện cũ mới có ýnghĩa chứ.”Anh không biết làm sao, đành phải kể lại những chuyện khi còn bé cho cônghe để chọc cô cười.Trình Mẫn yên lặng nghe anh kể, không ngờ hồi nhỏ anh còn nghịch hơn cảcô, tuy không phải làm xằng làm bậy nhưng vẫn khiến người ta đau đầu.Cô nói: “Em cảm thấy con hiếu động như vậy chắc là vì giống anh đấy.”Khi còn nhỏ Trình Mẫn cũng không phải một đứa nhỏ ngoan ngoãn nhưngcô lại nói như thể mình ngoan vô cùng.Lục Hạo Nam nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.Buổi tối, Trình Mẫn và Lục Hạo Nam đến nhà cha mẹ anh.Tuy Lục Thiệu Minh vẫn không thích cô như cũ nhưng thái độ đã dịu đinhiều, thỉnh thoảng còn chủ động hỏi han cô đôi câu.Trình Mẫn cảm thấy không sao cả, sở dĩ cô muốn cha mẹ anh tán thành làvì không muốn họ chia rẽ hai người thôi.
Bây giờ không còn nguy cơ nàonữa nên cô cũng không để tâm vấn đề này lắm.Trên bàn cơm, không tránh được lại nhắc tới chuyện kết hôn của hai người.Sầm Thục Tuệ vẫn không hiểu sao hai đứa nhỏ này lại không chịu kết hôn.Bây giờ ngay đến Lục Thiệu Minh cũng ngồi không yên, mắt thấy con cũngsắp sinh rồi, nếu chuyện không danh không phận này mà truyền ra ngoàithì sẽ rất khó nghe nên lén bảo bà đề cập đến chuyện này.Sầm Thục Tuệ không thể nói thẳng với Trình Mẫn nên nói với Lục Hạo Nam:“Chờ sinh con xong hai đứa kết hôn đi.”Trong chuyện này, Lục Hạo Nam đã đạt chung nhận thức với Trình Mẫn nênsẽ không lật lọng.
Thế nên anh không nói chắc mà định sau khi sinh conxong mới nói thẳng với họ: “Đến đó rồi nói sau.”Trong mắt những người ở thế hệ trước, yêu đương mà không lấy kết hônlàm mục êu thì đều là lưu manh.Lục Thiệu Minh vẫn luôn yên lặng chợt lên ếng, “Người là do anh tự chọn,anh xem mà làm đi.”Đây là đang nhắc nhở đừng có thay đổi thất thường.Lục Hạo Nam không có cách nào kêu oan cho mình nên chỉ đáp một ếng.Trình Mẫn vốn muốn nói thay anh đôi câu nhưng nghĩ lại thì thấy việc nàykhó mà giải thích tốt được.
Hơn nữa đây cũng là cha mẹ anh, nếu anh đãquyết định rồi thì cô không có gì để nói nữa.Sau khi ăn tối xong, Sầm Thục Tuệ hỏi chuyện đặt tên cho đứa bé.Thật ra vào một tháng trước, sau khi biết giới nh của con thì họ đã chọnra một cái tên rồi.Lúc đi khám thai, bác sĩ cho rằng hai người sẽ tò mò về giới nh của đứanên nói thẳng với họ rằng đây là bé gái.
Sau khi vô nh biết được n này,hai người nhìn nhau, đồng thời bắt đầu suy nghĩ tên cho con.Họ là vấn đề đầu ên.Trình Mẫn hơi hy vọng con sẽ theo họ mình.
Mặc dù Lục Hạo Nam luôn tậntâm, chu đáo, hoàn toàn xứng đáng được gọi là một người cha mẫu mựcnhưng đây là đứa bé đầu ên của cô, do cô ngậm đắng nuốt cay mà mangbầu, sau đó còn phải chịu đau đớn mà sinh ra nữa, nên nếu để con theo họanh, trong lòng cô không thoải mái lắm.Thế là cô thẳng thắng nói ra suy nghĩ của mình.Lục Hạo Nam không hề kinh ngạc đối với suy nghĩ này của cô.
Mà anh cũngkhông phải hoàn toàn không để ý, trong chuyện này dù là ai cũng thấy hơikhó chịu thôi.
Nhưng khi nghiêm túc nghĩ lại, Trình Mẫn đã vì đứa bé nàymà chịu đựng rất nhiều, ban đầu là chán ăn, sau lại là đau eo nhức lưng,ngủ cũng không ngon, cả người chỗ nào cũng sưng vù.
Cho nên việc đứa bétheo họ cô không có gì đáng để dị nghị cả.Vậy là hai người nhanh chóng đạt tới nhận thức chung.Trình Mẫn cảm thấy không thể bỏ qua sự trả giá của anh nên đã đặt têncho đứa nhỏ này là Trình Lộ, họ là họ mẹ, còn tên là họ cha.
[*][*] Chữ ‘lộ’ này có phiên âm giống với chữ ‘lục’, đều là /lù/Khi Sầm Thục Tuệ hỏi đến chuyện này, Lục Hạo Nam trực ếp đáp, “Gọi làTrình Lộ.”“Trình Lộ?” Sầm Thục Tuệ còn định nói cái tên “Lục Trình Lộ” hơi kỳ kỳ,nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, bà đã nhận ra rằng đứa bé này theo họmẹ.Bà hỏi: “Cùng họ với A Mẫn à?”Lục Hạo Nam nói: “Đúng vậy.”Sầm Thục Tuệ gật gật đầu, bà đã sớm nhìn ra rồi mà bà cũng không phảiloại người thích can thiệp vào chuyện của con cái.
Ba đứa con trai của bakhông ai khiến bà bớt lo cả, nếu bà còn đi so đo với họ thì chỉ mệt bản thânmình thôi.
Thôi thà cứ mặc kệ, đỡ cho sau này lại trách bà.Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục Thiệu Minh không nói lờinào.Lục Thiệu Minh bị họ nhìn chằm chằm như vậy thì dù có muốn phản đốicũng không nói nên lời được.
Ông tức giận hỏi: “Bộ trông tôi giống mấy lãogià phong kiến lắm hả?”Trình Mẫn và Lục Hạo Nam nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ, đúng làvậy đấy..
Thế nhưng Trình Mẫn lại ăn ngon uốngtốt, không buồn không lo, mười ngón tay không dính nước, chỉ có điều vìsự thay đổi của cơ thể nên khi thì tức giận khi thì nhạy cảm buồn rầu.Lục Hạo Nam lo lắng nếu cứ như vậy suốt thời gian dài thì sẽ dẫn đến bệnhtrầm cảm nên đã từng đề nghị đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng Trình Mẫn cảmthấy anh đã lo lắng thái quá rồi nên ngăn anh lại.Chỉ có điều, những lo lắng của anh không phải là không có lý, trong thờigian mang thai, hoóc-môn tăng cao sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc vàrất dễ dẫn đến bệnh trầm cảm.
Vì vậy, Trình Mẫn cũng tự chú ý nhiều hơn,cố gắng tham gia vào mấy hoạt động giải trí để làm giảm những triệuchứng kia đi.Trình Mẫn xuống giường một cách chậm rì, nghĩ hôm nay phải sang chỗ bamẹ Lục Hạo Nam nên đi vào phòng để quần áo.Tủ trưng bày túi xách trong phòng để quần áo từng bị cô phàn nàn giờ đãbị túi của cô chiếm hết.
Chẳng qua vì Trình Mẫn không có sở thích sưu tậptúi xách nên đa số đều do người khác tặng, nh cả túi lớn túi nhỏ cũngđược hơn hai mươi cái.
Thế nên, chỉ có 2/3 chiếc tủ là còn trống.Cô mở tủ rồi lấy ra ba chiếc váy, đứng trước gương ướm thử, cuối cùngquyết định chọn chiếc váy yếm.Trình Mẫn thuộc dạng chỉ to bụng, ngoài bụng ra thì những bộ phận khácvẫn y như trước nên không mập đến nỗi không mặc được quần áo.Thay quần áo xong, Trình Mẫn đi toilet, sau đó lại thong thả ngồi trước bàntrang điểm thoa kem dưỡng da.Lúc cô đang trang điểm thì Lục Hạo Nam thức dậy.Trình Mẫn nhìn anh qua gương, anh vẫn còn ngái ngủ, mái tóc ngắn rối nùi,không có vẻ tươm tất giỏi giang như thường ngày mà thay vào đó lại có vàiphần lười biếng.Cô thu hồi ánh mắt, cẩn thận quan sát khuôn mặt mình, cô vẫn luôn lo lắngmột ngày nào đó trên mặt đột nhiên nổi lên mấy nốt tàn nhang.
Cũng maylà trước mắt vẫn chưa xuất hiện loại nh huống này.
Cô tạm thời yên tâm,nói: “Em còn tưởng anh phải ngủ thêm một lúc nữa chứ.”Lục Hạo Nam thấy bây giờ đã là 9 giờ sáng thì nói: “Không còn sớm nữarồi.”Trình Mẫn ngượng ngùng cười cười, sau khi mang thai cô vẫn luôn làm mộtcon sâu gạo, ngày nào cũng ngủ nướng nên 9 giờ đối với cô mà nói là vẫncòn sớm.Ăn xong bữa sáng, Trình Mẫn đột nhiên hứng lên muốn xem 《 RomanHoliday》 [*], tất nhiên Lục Hạo Nam sẽ chiều theo cô nên hai người cứ thếmà ngồi xem phim chung.[*] Roman Holiday hay Kỳ Nghỉ ở La Mã là một bộ phim hài lãng mạn đượcsản xuất vào năm 1953.
Ohim có sự tham gia của huyền thoại điện ảnhAudrey Hepburn trong vai công chúa Ann và nam diễn viên Gregory Peckthủ vai nam chính.Cộng thêm lần này thì tổng cộng Trình Mẫn đã xem bộ phim này ba lần rồi.Trước kia, cô mà xem bộ phim này thì cùng lắm chỉ cảm thấy hơi phiềnmuộn thôi, nhưng lần này cảm giác lại không đúng lắm, tự dưng lại buồnbã vô cùng.
Khi hình ảnh công chúa Ann vì muốn từ biệt nam chính lần cuốimà bắt tay hết tất cả các phóng viên hiện lên, nước mắt cô lập tức trào ra.Lục Hạo Nam nghe thấy ếng nức nở khe khẽ thì ấn nút tạm dừng.
Anhnhìn sang thì thấy khóe mắt đẫm lệ của cô.
Anh rất ít khi thấy cô khóc nênhơi luống cuống, chỉ biết ôm cô vào lòng rồi vỗ nhẹ lưng cô.Trình Mẫn cố gắng nén nước mắt lại nhưng trong lúc vô ý, nước mắt lạituôn ra ào ạt, cô nói: “Dạo này em kỳ lạ quá.”Lục Hạo Nam không khó để biết suy nghĩ của cô, cô vốn là một cô gái kiêncường độc lập, đột nhiên trở nên yếu ớt nhạy cảm như vậy nên khôngthích ứng cũng là chuyện bình thường.
Anh nói: “Sao lại kỳ lạ? Ai cũng từngrơi nước mắt mà.”Trình Mẫn hít hít mũi, để mặc anh dùng khăn giấy lau nước mắt cho mình.Sau khi bình nh lại, hốc mắt cô vẫn hồng hồng, hỏi một câu như đang trêuchọc anh: “Bao gồm cả anh à?”Anh do dự xem có nên nói hay không một lúc lâu, cuối cùng vì để cho côvui, anh vẫn đáp đúng sự thật: “Đúng vậy.”Trong khoảnh khắc, vẻ phiền muộn trên mặt Trình Mẫn gần như tan biến,vô cùng hứng thú mà nhìn anh, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lậtsách nữa.Anh chỉ nói một cách qua loa: “Đều là chuyện cũ thôi mà.”Nhưng cô lại không buông tha mà nói: “Thì nhắc lại chuyện cũ mới có ýnghĩa chứ.”Anh không biết làm sao, đành phải kể lại những chuyện khi còn bé cho cônghe để chọc cô cười.Trình Mẫn yên lặng nghe anh kể, không ngờ hồi nhỏ anh còn nghịch hơn cảcô, tuy không phải làm xằng làm bậy nhưng vẫn khiến người ta đau đầu.Cô nói: “Em cảm thấy con hiếu động như vậy chắc là vì giống anh đấy.”Khi còn nhỏ Trình Mẫn cũng không phải một đứa nhỏ ngoan ngoãn nhưngcô lại nói như thể mình ngoan vô cùng.Lục Hạo Nam nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.Buổi tối, Trình Mẫn và Lục Hạo Nam đến nhà cha mẹ anh.Tuy Lục Thiệu Minh vẫn không thích cô như cũ nhưng thái độ đã dịu đinhiều, thỉnh thoảng còn chủ động hỏi han cô đôi câu.Trình Mẫn cảm thấy không sao cả, sở dĩ cô muốn cha mẹ anh tán thành làvì không muốn họ chia rẽ hai người thôi.
Bây giờ không còn nguy cơ nàonữa nên cô cũng không để tâm vấn đề này lắm.Trên bàn cơm, không tránh được lại nhắc tới chuyện kết hôn của hai người.Sầm Thục Tuệ vẫn không hiểu sao hai đứa nhỏ này lại không chịu kết hôn.Bây giờ ngay đến Lục Thiệu Minh cũng ngồi không yên, mắt thấy con cũngsắp sinh rồi, nếu chuyện không danh không phận này mà truyền ra ngoàithì sẽ rất khó nghe nên lén bảo bà đề cập đến chuyện này.Sầm Thục Tuệ không thể nói thẳng với Trình Mẫn nên nói với Lục Hạo Nam:“Chờ sinh con xong hai đứa kết hôn đi.”Trong chuyện này, Lục Hạo Nam đã đạt chung nhận thức với Trình Mẫn nênsẽ không lật lọng.
Thế nên anh không nói chắc mà định sau khi sinh conxong mới nói thẳng với họ: “Đến đó rồi nói sau.”Trong mắt những người ở thế hệ trước, yêu đương mà không lấy kết hônlàm mục êu thì đều là lưu manh.Lục Thiệu Minh vẫn luôn yên lặng chợt lên ếng, “Người là do anh tự chọn,anh xem mà làm đi.”Đây là đang nhắc nhở đừng có thay đổi thất thường.Lục Hạo Nam không có cách nào kêu oan cho mình nên chỉ đáp một ếng.Trình Mẫn vốn muốn nói thay anh đôi câu nhưng nghĩ lại thì thấy việc nàykhó mà giải thích tốt được.
Hơn nữa đây cũng là cha mẹ anh, nếu anh đãquyết định rồi thì cô không có gì để nói nữa.Sau khi ăn tối xong, Sầm Thục Tuệ hỏi chuyện đặt tên cho đứa bé.Thật ra vào một tháng trước, sau khi biết giới nh của con thì họ đã chọnra một cái tên rồi.Lúc đi khám thai, bác sĩ cho rằng hai người sẽ tò mò về giới nh của đứanên nói thẳng với họ rằng đây là bé gái.
Sau khi vô nh biết được n này,hai người nhìn nhau, đồng thời bắt đầu suy nghĩ tên cho con.Họ là vấn đề đầu ên.Trình Mẫn hơi hy vọng con sẽ theo họ mình.
Mặc dù Lục Hạo Nam luôn tậntâm, chu đáo, hoàn toàn xứng đáng được gọi là một người cha mẫu mựcnhưng đây là đứa bé đầu ên của cô, do cô ngậm đắng nuốt cay mà mangbầu, sau đó còn phải chịu đau đớn mà sinh ra nữa, nên nếu để con theo họanh, trong lòng cô không thoải mái lắm.Thế là cô thẳng thắng nói ra suy nghĩ của mình.Lục Hạo Nam không hề kinh ngạc đối với suy nghĩ này của cô.
Mà anh cũngkhông phải hoàn toàn không để ý, trong chuyện này dù là ai cũng thấy hơikhó chịu thôi.
Nhưng khi nghiêm túc nghĩ lại, Trình Mẫn đã vì đứa bé nàymà chịu đựng rất nhiều, ban đầu là chán ăn, sau lại là đau eo nhức lưng,ngủ cũng không ngon, cả người chỗ nào cũng sưng vù.
Cho nên việc đứa bétheo họ cô không có gì đáng để dị nghị cả.Vậy là hai người nhanh chóng đạt tới nhận thức chung.Trình Mẫn cảm thấy không thể bỏ qua sự trả giá của anh nên đã đặt têncho đứa nhỏ này là Trình Lộ, họ là họ mẹ, còn tên là họ cha.
[*][*] Chữ ‘lộ’ này có phiên âm giống với chữ ‘lục’, đều là /lù/Khi Sầm Thục Tuệ hỏi đến chuyện này, Lục Hạo Nam trực ếp đáp, “Gọi làTrình Lộ.”“Trình Lộ?” Sầm Thục Tuệ còn định nói cái tên “Lục Trình Lộ” hơi kỳ kỳ,nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, bà đã nhận ra rằng đứa bé này theo họmẹ.Bà hỏi: “Cùng họ với A Mẫn à?”Lục Hạo Nam nói: “Đúng vậy.”Sầm Thục Tuệ gật gật đầu, bà đã sớm nhìn ra rồi mà bà cũng không phảiloại người thích can thiệp vào chuyện của con cái.
Ba đứa con trai của bakhông ai khiến bà bớt lo cả, nếu bà còn đi so đo với họ thì chỉ mệt bản thânmình thôi.
Thôi thà cứ mặc kệ, đỡ cho sau này lại trách bà.Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục Thiệu Minh không nói lờinào.Lục Thiệu Minh bị họ nhìn chằm chằm như vậy thì dù có muốn phản đốicũng không nói nên lời được.
Ông tức giận hỏi: “Bộ trông tôi giống mấy lãogià phong kiến lắm hả?”Trình Mẫn và Lục Hạo Nam nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ, đúng làvậy đấy..
Danh sách chương