29: Phụ Thân!
Tối hôm đó, ở trong vòng tay dịu dàng, ôn nhu của Thân Giang Kiệt, Vương Chi Lăng đem theo lời tâm tình ngọt ngào của hắn đi vào giấc ngủ bình yên nhất từ trước đến nay.
Sáng sớm hôm đó, Thân Giang Kiệt như thường lệ thức dậy từ giờ dần để chuẩn bị thiết triều.
Lẽ ra, phận làm Hoàng hậu, Vương Chi Lăng cũng phải thức dậy từ sớm để hầu hạ Hoàng đế, thế nhưng, một khắc sau khi Thân Giang Kiệt rời khỏi Chiêu Dương cung, Vương Chi Lăng mới từ từ mở mắt dậy.
Vương Chi Lăng tỉnh giấc, nàng dụi dụi mắt nhìn rèm trướng buông kín giường mình, ánh sáng lọt qua vô cùng yếu ớt, còn Thân Giang Kiệt thì không thấy đâu nữa.
Nàng uể oải ngồi dậy, nhỏ giọng gọi Tố Tâm.
Tố Tâm nhanh nhẹn chạy vào trong tẩm phòng, vén màn giường rồi nâng lên y phục cho Vương Chi Lăng.
Nàng khẽ vươn tay bắt lấy trung y dài, tạm che chắn thân thể xinh đẹp, rồi nhón chân bước xuống giường.
- Nương nương, các vị phi tần đang đứng bên ngoài chờ đợi.
– Tôn ma ma vừa đỡ Vương Chi Lăng vừa nói.
- Bổn cung hơi mệt, nhũ mẫu nói bọn họ về đi, miễn thỉnh an.
Tôn ma ma mỉm cười, tuân mệnh, nhanh nhẹn rời khỏi tẩm phòng của Vương Chi Lăng.
Tố Tâm hầu hạ Vương Chi Lăng rửa mặt, trang điểm, chuẩn bị đón các phi tần đến thỉnh an.
Tiểu nha hoàn của nàng khuôn mặt tươi tắn, không ngừng kể lể về Thân Giang Kiệt:
- Sáng nay Bệ hạ thức dậy rất sớm, nhưng lại không cho chúng nô tỳ vào hầu hạ, tự mình canh y.
Bệ hạ còn nói, nương nương mấy hôm nay mỏi mệt quá độ, cần được nghỉ ngơi, nên buổi sáng không nỡ đánh thức người.
Bệ hạ thực sự là không nỡ đánh thức nương nương, động tác cực kỳ rón rén, nhẹ nhàng, rời đi không tiếng động.
Vương Chi Lăng bật cười, cốc lên đầu Tố Tâm, khẽ mắng tiểu nha hoàn lắm chuyện nhưng khuôn mặt không giấu được niềm vui.
Sau chuyện bị nghi ngờ hạ độc Linh phi rồi bị thích khách tập kích, Vương Chi Lăng thực sự cảm động với tấm lòng thành của Thân Giang Kiệt.
Hắn không những một mực tin tưởng, luôn tìm cách bảo hộ nàng, còn bày ra mưu kế minh oan cho nàng, dù có chut hiểu lầm nhưng nhờ vậy mà hai người gắn kết với nhau nhiều hơn.
Vương Chi Lăng ngẫm nghĩ, ban đầu, là Thôi Thái hậu muốn nàng trở thành Hoàng hậu để nâng cao địa vị của Vương gia và Thôi gia ở tiền triều, nhưng từ khi hóa giải khúc mắc giữa hai người, biết được chân tình của Thân Giang Kiệt, nàng cảm thấy trở thành Hoàng hậu của hắn là chuyện rất tốt.
Sáng nay chầu triều, Thân Giang Kiệt đúng theo hứa hẹn đưa ra câu trả lời về việc Linh phi trúng độc cho Thượng thư lệnh, đồng thời an ủi ông ta:
- Ái khanh, vừa rồi Linh phi bị cung nữ cùng một đám thái giám bắt tay hãm hại, trẫm đã tra rõ, trừng phạt thích đáng.
Linh phi bị một phen hoảng sợ, trẫm cho phép Thượng thư phu nhân vào cung thăm hỏi Linh phi.
Thượng thư lệnh nghe nói có thể gặp được nhi nữ, trong lòng vô cùng phấn khởi, liên tục cúi đầu tạ ơn.
Thân Giang Kiệt xua tay ra hiệu cho ông ta đứng dậy, rồi hướng tầm mắt đến chỗ Vương Tể tướng đang trầm mặc đứng ở một bên.
- Tướng gia, Hoàng hậu suýt chút bị hàm oan, vừa rồi còn bị thích khách tập kích, hoảng sợ không yên, khiên trẫm vô cùng thương xót, trẫm nhất định cũng sẽ tìm cách bù đắp cho nàng ấy.
Vương Tể tướng ban đầu còn buồn bã nghĩ đến ủy khuất của nữ nhi, nhờ lời nói này của Thân Giang Kiệt mà tâm tình phấn chấn hơn một chút, lập tức cúi đầu tạ ơn.
Buổi tảo triều nhanh chóng kết thúc, Vương Tể tướng lại một mình rời khỏi Thái Hòa điện.
Ông xưa nay không thích giao du bè phái, trao đổi trò chuyện đa phần đều là với cấp dưới của mình, phân phó nhiệm vụ, thảo luận chính sự.
Lúc không có việc gì, Vương Tể tướng đều là một mình đến, một mình đi.
Ở lương đình vắng vẻ đối diện điện Thái Hòa, Vương Chi Lăng đang ngồi tránh nắng, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng dáng đơn độc của phụ thân.
Đột nhiên, hai vành mắt nàng nóng lên, sống mũi cũng cay xè.
Suốt ba năm qua, hễ thân ở trong cung, thì ngày nào Vương Chi Lăng cũng ngồi lương đình này, lặng lẽ nhìn phụ thân từ buổi tảo triều trở về nhà, trong lòng thầm tự an ủi bản thân, phụ thân vẫn luôn an khang, khỏe mạnh.
Ba năm qua, Vương Chi Lăng như con chim bị nhốt trong chiếc lồng vàng, sợ đại thần và chúng phi tần dị nghị, sợ Thôi Thái hậu gây sức ép, lại sợ Thân Giang Kiệt kiêng kỵ, bắt bẻ, nàng chưa một lần dám xuất hiện trước mặt Vương Tể tướng, cũng không dám thư từ qua lại, chỉ lặng lẽ đứng ở một nơi xa xa, nhìn theo bóng lưng mỗi lúc một cô độc của cha.
Ngồi nghĩ ngợi một rồi, Vương Chi Lăng đã bước chân ra khỏi lương đình to lớn kia tự lúc nào.
Nàng bước từng bước đều đều, hướng về phía Vương Tể tướng đang đi ngang qua đó, nhìn bóng dáng cha mỗi lúc một gần, nàng lấy hết can đảm gọi:
- Tướng gia xin dừng bước.
Vương Tể tướng đang xăm xăm đi về phía cung môn, định sẽ sớm rời khỏi hoàng cung, về nhà nghiên cứu một số việc chính sự.
Đột nhiên, từ phía sau lưng, ông nghe thấy thanh âm quen thuộc mà đã lâu lắm rồi ông không còn được nghe.
Vương Tể tướng bồi hồi quay đầu nhìn lại, thấy nhi nữ suốt thời gian dài không có dịp gặp mặt, trong lòng vừa đau xót lại vừa hân hoan.
Vương Chi Lăng đứng trước mặt Tể tướng, một thân phụng bào sang trọng quyền quý, đầu đội phụng mão điểm phỉ thúy lộng lẫy, nhưng vẫn phảng phất bóng dáng của tiểu Chi Lăng mười ba mười bốn tuổi vẫn thường hay quấn quít bên ông.
Chớp mắt, nàng đã ra dáng một bậc mẫu nghi thiên hạ rồi.
Vương Tể tướng nhìn nhi nữ thân sinh của chính mình, vành mắt cũng nóng rực lên.
Suốt ba năm qua, Vương Tể tướng chỉ có thể tranh thủ những buổi cung yến xa hoa, ngồi dưới ghế quân thần mà âm thầm quan sát tiểu nhi nữ nay đã là Hoàng hậu.
Cảm giác như đã rất lâu, rất lâu rồi, phụ tử hai người chưa hề gặp mặt hàn huyên.
Vương Tể tướng bước vội về phía Vương Chi Lăng, nàng cũng đồng thời bước nhanh như chạy về phía phụ thân, cảm giác như thời còn bé dại vẫn thường hay nghịch ngợm.
Vương Chi Lăng tiến lại gần phụ thân mình, nỗi nhớ xen lẫn bồi hồi, xúc động khiến cho nàng phút chốc quên mất thân phận, định quỳ xuống dưới chân Vương Tể tướng.
- Nương nương, xin đừng!
Vương Tể tướng hoảng hốt đỡ lấy tay Vương Chi Lăng, ánh mắt lo lắng nhìn nhi nữ rồi nhìn xung quanh.
Ông tự mình lùi ra hai bước, ở trước mặt Vương Chi Lăng quỳ xuống hành lễ:
- Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.
Vương Chi Lăng nhìn cha quỳ dưới chân mình, còn hành đại lễ tam khấu đầu, nước mắt cố kìm nén từ nãy đến giờ liền chảy ra, phút chốc chảy xuống cái cằm nhỏ nhắn.
Vương Chi Lăng cúi người đỡ lấy tay Vương Tể tướng, xúc động gọi một tiếng “phụ thân”.
Vương Tể tướng mỉm cười hài lòng, trong mắt long lanh ánh nước, nhưng rồi ông lại lắc đầu nhìn Vương Chi Lăng, trầm giọng nói:
- Nương nương, ở trong hoàng cung đông người qua lại, đạo quân thần nhất định phải giữ.
Đây là giữ an toàn cho nương nương, và cho Vương gia.
Nương nương ở chốn đông người, nhất định phải tiết chế cảm xúc, đừng để thất thố, khiến kẻ gian có cớ hãm hại.
Vương Chi Lăng khẽ gật đầu, nàng lấy khăn tay lau vội nước mắt, nhỏ giọng nói:
- Phụ nhân nói chí phải, bổn cung nhất định ghi lòng tạc dạ.
Vương Tể tướng gật gật đầu, mỉm cười hiền từ, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Vương Chi Lăng nhìn sắc mặt hồng hào của phụ thân, lo lắng trong lòng cũng vơi đi không ít.
- Mẫu thân ở nhà có khỏe không?
- Hồi nương nương, mẫu thân nương nương vẫn khỏe, cũng rất mong nhớ nương nương.
Vương Chi Lăng biết mẫu thân thương nhớ mình, đồng thời nhớ đến lời hứa hẹn của Thân Giang Kiệt tối hôm qua, trong lòng liền phấn khởi.
Vương Tể tướng nhìn nụ cười hạnh phúc của nàng, cũng thầm an tâm.
- Bệ hạ đối xử với nương nương có tốt không?
Vương Chi Lăng khẽ gật đầu, ánh mắt loan loan ý cười.
- Nói không chừng, nay mai Bệ hạ và bổn cung sẽ về Vương trạch thăm phụ thân cùng mẫu thân, còn có các vị ca ca.
Vương tể tướng vô cùng kinh ngạc, bất an xen lẫn vui sướng.
Thiên Quốc từ thời khai quốc đến nay, các đời Hoàng đế có quan hệ thân cận với ngoại thích đếm trên đầu ngón tay.
Vì tư tưởng kiêng kỵ ngoại thích, các Hoàng đế không ai gần gũi người nhà của hậu cung phi tần, huống gì là đến tận nhà thăm hỏi.
Vương Tể tướng không tin được mà hỏi lại Vương Chi Lăng:
- Nương nương, lời này không thể nói bừa.
Chuyện này là thật sao?
Vương Chi Lăng che miệng cười, phút chốc lại hiện lên dáng vẻ tinh nghịch, đáng yêu của mấy năm về trước:
- Bệ hạ hứa với bổn cung rồi, quân vô hí ngôn.
Vương Tể tướng lúc này mới thả lỏng tâm tình một chút, nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của Vương Chi Lăng, trong lòng vô cùng an tâm.
Ít ra lúc này, nàng đang vô cùng được sủng ái.
Phút chốc, Vương Chi Lăng cùng Vương Tể tướng đã ra đến gần cung môn.
Vương Tể tướng luyến tiếc thời gian ở bên cạnh nhi nữ, nhưng không cách nào lưu lại hoàng cung, cũng không dám để nàng rời khỏi hậu cung quá lâu.
Ông xoay người lại đối diện với nàng, nhìn ngắm nhi nữ một lúc thật lâu như không nỡ rời xa.
Vương Chi Lăng cũng hiểu được tâm ý của phụ thân, nàng cũng không đành để phụ thân đi.
- Phụ thân, nhi nữ nhất định sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ quay về thăm phụ thân và mẫu thân.
Vương Tể tướng gật gật đầu, mỉm cười hài lòng, nhìn Vương Chi Lăng thêm một lúc nữa rồi lui về hai bước, quỳ xuống hành lễ cáo biệt nàng.
- Vi thần và mẫu thân nương nương không còn cơ hội chăm sóc cho người, xin người vạn phần bảo trọng, làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ an nguy của chính mình trước tiên, không được liều lĩnh.
Vương Chi Lăng gật gật đầu, nước mắt lại trào ra.
Nàng đỡ Vương Tể tướng đứng dậy, rồi lặng lẽ đứng ở phía sau, dõi theo bóng dáng phụ thân, mãi cho đến khi thân ảnh ông dần khuất sau cung môn rộng lớn.
Vương Tể tướng vừa rời khỏi cung môn, tin tức Vương Chi Lăng chủ động gặp gỡ phụ thân mình ở hoa viên đã đồn khắp hoàng cung, lọt vào tai Thôi Thái hậu và cả Thân Giang Kiệt. Chúng phi tần biết được chuyện này đều cảm thấy vừa ngạc nhiên lại vừa lo lắng. Không ai không biết Vương Chi Lăng vốn tính cẩn trọng, mọi lời nói, hành vi đều không đem lại bất cứ sơ hở, bất lợi nào cho nàng. Thế nhưng hôm nay, Vương Chi Lăng dám công khai đến gần Thái Hòa điện, gặp gỡ thân phụ, không ngại tiễn thân phụ đến tận cung môn. Điều này chứng tỏ, hoặc là Vương Chi Lăng đã được sủng ái đến mức tùy tiện làm càn, hoặc là nàng đã bắt đầu lôi kéo Vương gia tham gia vào cuộc chiến ngầm giữa Thân Giang Kiệt và đám đại thần.
Thân Giang Kiệt và Thôi Thái hậu cũng vừa biết chuyện Vương Chi Lăng tự ý gặp mặt Vương Tể tướng, chuyện này vừa khéo lại hợp lý Thôi Thái hậu, vì bà đã mong đợi Vương Chi Lăng tỏ rõ thái độ, có thể phò tá Vương gia và Thôi gia củng cố địa vị từ ba năm trước. Thân Giang Kiệt cũng đoán được dưỡng mẫu của hắn sẽ vui mừng, hài lòng về hành động của Vương Chi Lăng, nhưng điều hắn càng mong đợi hơn nữa chính là mục đích thực sự của nàng.
Vương Chi Lăng tiễn phụ thân ra khỏi cung môn thì theo lối cũ về lại Chiêu Dương cung, bất chợt nhìn thấy xa giá của Thân Giang Kiệt trước cửa cung mình. Vương Chi Lăng cũng đoán biết Thân Giang Kiệt sẽ sớm đến gặp nàng, nên không dám chậm trễ, lập tức vào trong tiếp đón.
Thân Giang Kiệt đích thực có đến chờ Vương Chi Lăng, ngay sau khi kết thúc buổi tảo triều, hắn đã vội vã đến Chiêu Dương cung thăm nàng. Thân Giang Kiệt trên đường đi thì nghe tin Vương Chi Lăng gặp mặt Vương Tể tướng, trong lòng bắt đầu có suy nghĩ, toan tính riêng.
Đợi Vương Chi Lăng vừa vào trong chính điện, Thân Giang Kiệt lập tức xua tay đuổi hết cung nhân ra ngoài rồi hôn trộm Vương Chi Lăng một cái. Vương Chi Lăng hốt hoảng liếc nhìn Thân Giang Kiệt, cảm thấy dường như hắn càng ngày càng không biết tiết chế.
- Sao vậy? Thấy trẫm càng ngày càng vô sỉ sao? – Thân Giang Kiệt nhướn mày hỏi.
- Thần thiếp không có ý đó, là Bệ hạ tự suy diễn.
Vương Chi Lăng nhìn đi nơi khác, lạnh lùng nói. Thân Giang Kiệt nhìn dáng vẻ phụng phịu của nàng, liền cảm thấy vô cùng buồn cười. Hắn kéo tay nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, rồi xoa xoa thắt lưng mềm mại, quan tâm hỏi:
- Lưng nàng còn đau không? Vương Chi Lăng lập tức đỏ mặt. Tư thế ngồi này đã không thoải mái, nàng còn bị hắn xoa nắn khắp eo lưng, hắn lại còn cố tình nhắc đến chuyện tối qua, khiến nàng cảm thấy không tự nhiên. Vương Chi Lăng nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, giữa ban ngày ban mặt, để người khác nhìn thấy thì không nên.
- Ở đây làm gì có ai? – Thân Giang Kiệt bĩu môi – Dù có kẻ nhìn thấy cũng không dám dị nghị.
Nói rồi, hắn liền không thèm để ý đến biểu cảm ngượng ngùng của Vương Chi Lăng, lập tức lấp đầy hai phiến môi mềm mại của nàng.
Chiều hôm đó, sau khi xử lý xong sự vụ trong cung, Vương Chi Lăng cùng với Thân Giang Kiệt thay thường phục, xuất cung đến Vương trạch nằm ở ngay giữa kinh đô đông đúc, sầm uất.
Vương Chi Lăng mặc một bộ thường phục bằng vải sa, màu xanh nhạt, mái tóc dày thường ngày phải đội phụng mão nặng nề, nay chỉ bới cao gọn gàng, cài chiếc trâm vàng đính phỉ thúy tinh tế, trông nàng như một thiếu phu nhân đại phú gia. Thân Giang Kiệt cũng cởi bỏ long bào, khoác lên một bộ áo gấm màu đen huyền bí.
Ngồi trong xe ngựa, Vương Chi Lăng vui vẻ, hào hứng nhìn ra bên ngoài đường phố đông đúc, nhộn nhịp, như con chim nhỏ trở về với bầu trời xanh trong, ánh mắt lấp đầy niềm vui. Thân Giang Kiệt nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của nàng, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Hắn sáp lại gần Vương Chi Lăng, vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng từ phía sau, rồi dịu dàng hỏi:
- Có phải rất vui không? Sau này trẫm sẽ thường xuyên đưa nàng ra ngoài vi hành, du tuần, nàng chịu không?
Vương Chi Lăng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn gương mặt anh tuấn đang dán sát trên vai mình, nàng mở to mắt hỏi:
- Bệ hạ nói thật chứ?
- Quân vô hí ngôn! – Thân Giang Kiệt hôn nhẹ lên chiếc cổ cao kiêu hãnh của Vương Chi Lăng, trầm giọng nói – Trẫm tốt với nàng như vậy, có phải nàng cũng nên đổi lại cho trẫm gì đó không?
Thấy Thân Giang Kiệt chớp mắt hóa thành con sói, Vương Chi Lăng phụng phịu quay mặt đi, nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ có cả thiên hạ trong tay, lại so đo với thiếp như thế!
Thân Giang Kiệt nhìn biểu cảm đáng yêu của Vương Chi Lăng, lại không nhịn được nhào tới hôn tới tấp lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Thoáng chốc, chiếc xe ngựa đã đưa Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng về đến Vương trạch. Trước khi xuống xe, Thân Giang Kiệt phấn chấn bừng bừng, vuốt ve vạt áo của Vương Chi Lăng, còn giúp nàng chỉnh trang lại tóc tai, y phục. Vương Chi Lăng ấm ức liếc xéo Thân Giang Kiệt, nhưng không dám tỏ thái độ bất mãn với hắn, trong lòng chỉ thầm than thở, Thân Giang Kiệt càng ngày càng càn quấy.
Thân Giang Kiệt nhìn vẻ bất mãn của Vương Chi Lăng, liếm liếm môi, cười vô sỉ nói với nàng:
- Là nàng dám phạm thượng, nên phải phạt.
Vương Chi Lăng không dám nói gì nữa, sợ mình há miệng mắc quai, lại có cớ để cho Thân Giang Kiệt “phạt”. Nàng bỏ mặc hắn ở trong xe, một mình bước xuống. Thân Giang Kiệt ở phía sau lưng cười hì hì, lập tức lao ra phía trước, nắm tay đỡ Vương Chi Lăng xuống xe.
Vương Tể tướng cùng với Vương phu nhân đang ở trong phủ, thì bất ngờ hạ nhân gấp gáp chạy vào báo tin:
- Lão gia, phu nhân, hình như đại tiểu thư… à không Hoàng hậu nương nương cùng với Bệ hạ đến rồi.
Vương Tể tướng cùng phu nhân sửng sốt nhìn nhau, rồi lại thảng thốt như nhớ ra việc quan trọng, liền buông vội tách trà trên tay, nhanh chóng chạy ra ngoài đại môn đón người.
Thân Giang Kiệt thân thiết nắm tay Vương Chi Lăng vào trong Vương trạch, Vương Chi Lăng không giấu được xúc động trên gương mặt xinh đẹp. Nàng vừa nhìn thấy phụ thân và mẫu thân, liền nhanh chân chạy đến, quỳ ở trước mặt hai người họ.
Vương Tể tướng cùng phu nhân dù vô cùng bất ngờ và hạnh phúc, nhưng vẫn không thể quên bối phận, cũng đồng thời quỳ xuống trước mặt Vương Chi Lăng và Thân Giang Kiệt. Đám hạ nhân biết được Hoàng đế và Hoàng hậu vừa đến Vương trạch, cũng đều xếp thành hai hàng quỳ ở dưới đất nghênh đón.
Vương Chi Lăng nhìn thấy phụ mẫu quỳ dưới đất, lại không kiềm được nước mắt, thành khẩn thưa:
- Phụ thân, mẫu thân, ở đây không phải hoàng cung, hãy để cho nhi nữ được khấu đầu với phụ mẫu.
- Tướng gia và phu nhân không cần đa lễ! – Thân Giang Kiệt nhìn vẻ khẩn thiết của Vương Chi Lăng, liền lên tiếng giúp nàng đạt thành tâm nguyện – Về đến Vương trạch, Chi Lăng là nhi nữ của hai người, trẫm… à không, ta là hiền tế của hai người.
Vương Tể tướng và phu nhân ngơ ngác nhìn nhau, sửng sốt đến nỗi không nói nên lời. Vương Chi Lăng không đợi cho phụ mẫu mình hoàn hồn, liền nhanh tay đỡ phụ mẫu mình đứng dậy, đi vào trong chính đường.
Vương Chi Lăng để phụ mẫu ngồi ở ghế chủ vị, còn nàng thì quỳ ở giữa chính đường, ngũ bái tam khấu mà hành đại lễ với Vương Tể tướng và phu nhân. Vương gia phu phụ nước mắt lưng tròng, trên gương mặt loan loan ý cười hạnh phúc.
Thân Giang Kiệt đỡ Vương Chi Lăng đứng dậy, lúc này Vương Tể tướng và phu nhân mới sực nhớ ra bản thân còn chưa hành lễ với Đế Hậu hai người, liền nhanh chóng quỳ xuống khấu đầu.
Thân Giang Kiệt không đợi Vương gia hai người hành lễ, đã vội nâng tay Vương Tể tướng, Vương Chi Lăng cũng đỡ lấy mẫu thân, dịu dàng nói:
- Lúc nãy ở trong cung, Bệ hạ có nói hôm nay chúng ta xem như gia đình bá tánh bình thường, tất cả lễ nghi đều miễn.
Vương Tể tướng cùng phu nhân nhìn nhau, vui mừng hớn hở, đặc biệt là Vương phu nhân. Dường như bà cảm nhận được rất rõ ràng sự sủng ái mà Thân Giang Kiệt dành cho Vương Chi Lăng, xóa tan mọi âu lo trước đây của bà, vì bà biết bao nhiêu năm qua Vương Chi Lăng không hề đắc sủng, thậm chí còn bị lạnh nhạt.
Vương Chi Lăng và Thân Giang Kiệt thăm hỏi Vương gia phu phụ một hồi cũng đến giữa giờ chiều. Vương Chi Lăng thấy tiết trời mát mẻ, liền dắt tay mẫu thân ra bên ngoài vườn hoa, ngồi ở lương đình hóng gió, tiện thể hàn huyên tâm sự. Mẫu tử hai người đã lâu không gặp mặt nhau, dường như có rất nhiều chuyện để nói. Vương phu nhân nắm chặt bàn tay Vương Chi Lăng, không ngừng ngắm nghía dáng vẻ xinh đẹp tuyệt sắc của nàng.
- Chi Lăng, con sống ở hậu cung có tốt không? Mẫu thân nghe nói ba năm qua con ở trong cung khổ sở trăm bề. Bệ hạ hiện giờ đối với con có tốt không?
- Mẫu thân à, làm Hoàng hậu mấy ai mà không khổ? – Vương Chi Lăng nhẹ giọng an ủi mẫu thân – Đã ngồi ở phụng vị, nhất định phải chịu đựng sức nặng của phụng mão. Nhi nữ ở trong cung, trước được Thái hậu hết lòng bảo vệ, sau được Bệ hạ sủng ái yêu thương, có gì mà khổ chứ? Mẫu thân an tâm, trước đây Bệ hạ đối với nhi nữ có chút hiểu lầm, hiện tại thành kiến trong lòng Bệ hạ cũng không còn, Bệ hạ đối với nhi nữ thật sự rất tốt.
Vương phu nhân nghe thấy lời này, trong lòng an yên không ít. Bà vuốt vuốt bàn tay mềm mại cùng gò má non mịn của Vương Chi Lăng, dịu dàng nói:
- Trước đây gặp mặt mấy vị phu nhân, mẫu thân có nghe bọn họ nói con ở trong cung hiện tại đang đắc sủng, nay thấy Bệ hạ đối với con tương kính như tân, quan tâm săn sóc, mẫu thân càng yên tâm. Mẫu thân lo là lo con tính nết quá hiền lành, dễ bị người ta ức hiếp. Càng được sủng ái, con càng phải cẩn thận, biết chưa?
- Nhi nữ biết rồi, mẫu thân đừng lo lắng!
Vương Chi Lăng nhoẻn miệng cười đáp lời Vương phu nhân. Vương phu nhân hài lòng xoa xoa bàn tay của nàng, chốc chốc lại sờ vào gò má non mịn, trắng trẻo, không nhịn được tấm tắc khen:
- Nhi nữ của ta vẫn là dung mạo tuyệt sắc.
Vương Chi Lăng híp mắt cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Nàng nhào vào lòng mẫu thân, như con chim nhỏ lạc tổ lâu ngày tìm về với mẹ.
- Là thừa hưởng từ mẫu thân đó!