(Phần 2)

Tác giả: 山间狐

3.

Bọn họ gặp nhau dưới gốc cây liễu ở lối ra vào căn tin.

Vào mùa hè dường như ngày dài hơn, khiến cho những người có tình yêu có thể nhìn ngắn người mình yêu nhiều hơn dưới ánh mặt trời. Cho dù mặt trời xuống núi, hoàng hôn cũng đến rất muộn, không khí ban ngày còn sót lại vẫn không tiêu tan mà hòa vào gió đêm.

Mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn, hoàng hôn là thời điểm thích hợp nhất để gặp nhau.

Hứa Lệ Tử đi dưới gốc cây, thiếu niên trên người là chiếc áo phông trắng, quần jean tràn đầy cảm giác thanh xuân cũng vừa ngẫn đầu lên bắt gặp ánh mắt của cô.

Thiếu niên cũng đi về phía cô, khí phách xuất chúng, giống như cây bách tùng trong tuyết trắng(*), kiên nghị rắn rỏi tràn đầy sức sống.

(*)Tượng trưng cho kiên trinh. Cành tùng chênh vênh ngạo cốt, cây bách trang trọng uy nghiêm, lại thêm bốn mùa luôn xanh, cho dù là mùa đông cũng không suy.

Điều kỳ lạ là, đây rõ ràng là lần đầu tiên Hứa Lệ Tử gặp cậu ấy nhưng trong ánh mắt lại cảm nhận được, con đường cậu ấy hướng về phía cô dường như đã đi nhiều năm.

Hai người bọn họ đi về phía đối phương, đến gần, dừng lại.

Hứa Lệ Tử đưa tay ra trước: "Xin chào đàn em, chị là giáo viên dạy kèm của em."

Đường Do nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ước chừng khoảng cách là vừa đủ.

Cậu ấy nói: "Chào chị."

Hứa Lệ Tử gần đây đang giảm cân, muốn đi quầy đồ ăn ít chất béo.

Đường Do là sinh viên thể thao, về phương diện này hiểu biết hơn nhiều so với Hứa Lệ Tử, vì vậy cậu ấy đã xung phong giúp cô phối hợp bữa ăn.

Cậu ấy đưa đ ĩa cho Hứa Lệ Tử sau đó dẫn cô ấy đi tìm chổ ngồi rồi mới quay lại lấy món mì hoành thánh mà cậu muốn.

Nhìn Đường Do chật vật tràn vào đám đông, Hứa Lệ Tử mới đặt sự chú ý vào món ăn của mình.

Mấy loại rau trộn lẫn với nhau, nhiều nhất là bắp cải tím và khoai tây, không có củ cà rốt nào cả.

Hứa Lệ Tử không ngờ rằng, những thứ mà Đường Do tùy ý lấy lại là những món bình thường cô thích ăn.

Đường Do quay mặt trở lại, giống như tiên cá nhỏ cẩn thận từng li từng tí, sợ món canh đổ lên áo phông của mình.

Cậu ấy ngồi xuống, lấy tay lau mồ hôi trên thái dương: "Chị cũng không có béo, tại sao lại giảm cân?"

Hứa Lệ Tử nói: "Cái bụng nhỏ này của tôi rất nhiều thịt."

Tai Đường Do đỏ chót, không biết do nước canh bốc lên hay nhiệt độ ở căn tin quá cao.

"Em có một người bạn." Đường Do nghiêng đầu, gắng giọng ho một tiếng.

"Cậu ấy mở phòng tập thể hình. Chị ơi nếu chị muốn tập thể dục, em làm thẻ cho chị nhé?"

"Cậu là đến đây để chào hàng sao?"

"Không phải, không phải, chị." Đường Do căng thẳng xua tay, ánh mắt phủ nhận hoảng loạn.

Hứa Lệ Tử nhìn cậu căng thẳng đến đỏ mặt, cô không khỏi bật cười.

"Được rồi được rồi, tôi trêu cậu đó. Cậu ngốc nghếch như vậy sau này có thể làm được gì chứ."

"Chị cứu em một mạng môn ngữ văn đại học, đương nhiên chị cũng sẽ không nhìn em bị lừa, đúng không chị?"

Hứa Lệ Tử lấy tay chặn đôi mắt trong sáng đó, nói "ăn không nói, ngủ không tiếng", người kia liền cúi đầu ăn.

Môn ngữ văn của Đường Do cũng không quá tệ, không mất gốc. Chắc là lên lớp lười biếng không chăm chú nghe giảng, thiếu sót một số điểm kiến thức. Cậu ấy rất thông minh, những điểm mấu chốt có thể được giải thích ngay lập tức, vì vậy Hứa Lệ Tử không cần phải phiền phức.

Đặc biệt là khi cậu ấy ngồi đối diện, nháy nháy đôi mắt chó con, "Chị ơi mau cứu em môn ngữ văn."

Chị nguyện ý ! Nếu như có thể, chị sẽ đi thi giúp em ! Trong một thời gian ngắn, một nửa quyển câu hỏi đã được làm xong, vượt xa kế hoạch của Hứa Lệ Tử.

Điều này cũng khiến cô cảm thấy thương tiếc cho ví tiền của mình.

Nhìn thấy màn đêm buông xuống bên ngoài tòa nhà, đèn đường đồng thời bật sáng.

Hứa Lệ Tử quay lưng về phía cửa sổ không nhìn thấy cảnh đó.

Nhưng trong ánh mắt của Đường Do, nhìn thấy khuôn viên trường đèn rực rỡ sáng lên.

Mọi thứ thật đẹp và tinh khiết, như bầu trời xanh vào mùa hè và gió nhẹ vào buổi tối, còn có ly soda cam sủi bọt trên tay.

Bọn bọ đi trong đêm tối, đèn đường kéo bóng họ rất dài rất dài.

Đường Do đi về phía bên phải của Hứa Lệ Tử, mặc dù trong khuôn viên trường lúc này có ít xe cộ nhưng cậu vẫn nhất quyết giữ cô ở bên trong.

Nhìn thấy đầu của Đường Do đang tiến lại gần mình một chút, Hứa Lệ Tử còn đang tự hỏi liệu cậu có bị đau đầu khi đi như thế này không thì cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

"Bạn học !" Cô bé buộc tóc đuôi ngựa hai bên, mái tóc bồng bềnh khi động đậy cũng rất dễ thương.

Cô đi thẳng đến chỗ Đường Do, nhét vào tay Đường Do một tấm ảnh Polaroid, bên tai anh thì thầm vài câu.

Hứa Lệ Tử không thể nghe thấy những lời thì thầm giữa họ, nhưng Đường Do từ từ đỏ bừng lên từ vành tai đến má.

Nhìn thấy bóng dáng cô gái chạy đi, Hứa Lệ Tử nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, cô ở trạng thái chờ đợi.

Vẫn là khi Đường Do đưa tay trước mặt, cô hới hoàng hồn.

"Cậu bình thường cũng rất nổi tiếng nhỉ? Cô gái vừa nãy trực tiếp phi về phía cậu."

Hứa Lệ Tử cũng không biết tại sao, vốn đang nói chuyện phiếm nhưng lời nói lại chua chát như vậy.

"Nổi tiếng? Có sao, em bình thường không quan tâm đ ến điều đó." Đường Do nhét tấm ảnh vào ốp lưng điện thoại rồi thản nhiên đáp.

Hứa Lệ Tử cảm thấy không có tinh thần, bản thân khả năng cao đã gặp phải dân chơi, còn là loại dân chơi "tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi".

(*)nguyên văn là 扮猪吃老虎, nghĩa là giả làm heo mà ăn thịt hổ, nghĩa cũng tương tự như tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Hai người im lặng trong suốt quãng đường còn lại, Đường Do đưa ra chủ đề mấy lần, Hứa Lệ Tử đều thản nhiên nói vài câu cho qua, không có ý muốn giao tiếp.

Cô đã định, sắc đẹp là có lỗi với đất nước, hôm nay cô sẽ tự phụ một lần, từ mai sẽ không dạy cậu nữa.

Để cho cái gì mà tóc đuôi ngựa đó dạy đi, cô không quản nữa.

Sau khi chào tạm biệt, Hứa Lệ Tử vừa bước lên bậc thềm trong hành lang thì một âm thanh thông báo vang lên trên điện thoại di động của cô.

"Đường Do muốn chuyển cho bạn: 1000 tệ."

Hứa Lệ Tử hiện ra dấu chấm hỏi trên mặt, quay người lao ra khỏi ký túc xá.

Quả nhiên, Đường Do đứng dưới ngọn đèn đường trong tòa nhà ký túc xá và gõ ngón tay lên màn hình.

"Sao lại chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy? Tôi sẽ chuyển lại cho cậu, chỉ cần chuyển tiền lớp học hôm nay là được rồi."

Đường Do vẻ mặt đáng thương: "Chị là trách em ngu ngốc, không muốn dạy em nữa sao?"

"Em biết ngay mà, đàn ông ngu ngốc không có ai yêu."

Cậu ấy nói xong liền cúi đầu, ủ rũ nhìn mũi giày.

Nếu một nửa quyển câu hỏi không được học hết, cô ấy có thể đã tin điều ma quỹ này.

"Ngay cả đối với những học sinh bị chấn thương sọ não, lớp học ngữ văn cuối cùng của đại học cũng không đáng một nghìn đâu, em trai."

"Em đây là trả tiền trước." Đường Do nói.

"Chị cứ tùy theo tâm trạng của mình, đem 1000 tệ này chia ra mỗi buổi, nếu như khi học xong không đủ, em sẽ trả thêm."

Đây là lần đầu tiên Hứa Lệ Tử nghe nói về một lớp dạy kèm như vậy, cô ngạc nhiên mở miệng, nhưng cô không nghĩ ra lý do hợp lý để bác bỏ.

Cũng có lý, ai lại làm khó dễ tiền bạc chứ .

Huống chi đây còn là thu nhập lao động.

Hứa Lệ Tử không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý yêu cầu của cậu ấy, và ngay lập tức nói với cậu rằng 1000 tệ có thể cho cậu mười buổi học.

Sau đó cô chạy thẳng vào khu ký túc xá, lon ton chạy hết quãng đường, vừa chạy về ký túc xá vừa thở hổn hển.

Phải thừa nhận rằng Đường Do dưới ánh sáng ấm áp của đèn đường thực sự khiến trái tim cô loạn nhịp.

Hứa Lệ Tử đưa tay chạm vào ngực cô, chạm vào mặt dây chuyền bạc hạt dẻ mát lạnh.

Đường Do lúc ở căn tin nói mặt dây chuyền này rất hợp với cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện