Hội nghị ngày đầu tiên rốt cục chấm dứt, Hugh muốn đi tìm phòng bếp để làm cơm cho người yêu, giữa trưa ăn đồ còn kém hơn cả cơm Hogwarts, càng miễn bàn là so với tay nghề của Hugh. Toàn bộ quá trình ăn cơm trưa Snape chưa giãn mày ra lần nào, ăn cũng không nhiều, Hugh nhìn mà đau lòng.
Vừa nói ra ý định này với Snape, lập tức đã bị phản đối, “Em cho nơi này là Hogwarts sao? Hoặc là em hy vọng làm cho gia tinh tập thể đi đập đầu vào tường, hấp dẫn lực chú ý của mọi người?” Snape châm chọc nói. Hugh tức giận mím miệng — còn không phải là vì anh, đáng giận!
Snape thở dài, xoa xoa mái tóc ngăn nhỏ vụn của cậu, “Chỉ là nửa tháng mà thôi, nhịn một chút.” Hugh hừ hừ, tỏ vẻ cậu còn đang giận đây. Phù thuỷ tóc đen bật cười, đứa nhỏ này thật sự đã làm người hai kiếp rồi sao, sao mà vẫn trẻ con như vậy? Đang muốn dỗ dành cậu thêm vài câu, bên cạnh đã vây quanh mấy người, nụ cười chói mắt khiến người ta chán ghét, “Ngài Snape, cậu đây là học đồ của ngài sao? Thật sự là một đứa nhỏ may mắn.” Một phù thuỷ tóc đã nửa trăm tuổi, mặc một bộ áo chùng khoa trương bắt chuyện, giọng điệu mang theo hoài nghi cùng ác ý rõ ràng.
“Đúng thế đó, ai chẳng biết ngài Snape từ đó tới giờ đều không thu học đồ cùng trợ thủ, nói vậy cậu đây hẳn phải có chỗ nào đó hơn người?” “Đó là đương nhiên, ngài Snape yêu cầu nghiêm khắc như thế, nếu không có chỗ xuất chúng thì sao được ngài ấy coi trọng chứ!” “Ta nghĩ chắc chắn là thế rồi!”
Mấy người tôi một câu ông một câu, hoàn toàn không nhìn tới sắc mặt khó coi của Snape. Hugh tận lực duy trì vẻ trấn định, khống chế tay mình không cần nắm lấy góc áo người yêu, vẫn duy trì nụ cươi mỉm khéo léo nhìn mấy phù thuỷ trung niên trước mặt.
Snape cũng không chịu được cảnh người yêu mình phải chịu uất ức, lạnh lùng mà nói: “Ta nghĩ việc này không liên quan tới các vị đi? Hay là giáo dưỡng của các vị cho phép các vị được tự tiện hỏi thăm chuyện tư của người khác? Không có chuyện khác thì, xin thứ lỗi, chúng tôi đi trước.”
Nói xong, không nhìn tới sắc mặt cực kì khó coi của vài vị đại sư độc dược thành danh đã lâu, lôi kéo Hugh trực tiếp chạy lấy người. Hugh nghe được phía sau có người oán hận mà mắng “Cái tên không biết sống chết!”, “Thằng nhãi không biết lễ phép!”, “Đắc ý cái gì, sớm hay muộn……”, “Thực Tử đồ bẩn tà ác!”.
Trở lại phòng, Hugh buồn bực mà đạp chân cái bàn, sau đó đặt mông ngồi bên giường, trừng đôi mắt mèo xinh đẹp, vẻ mặt giận dữ. Snape đi qua, quay người cậu đối diện với mình, “Có thời gian tức giận với mấy lão quỷ khổng lồ ngu xuẩn này, còn không bằng đi bàn bạc cho thấu đáo câu chuyện thú vị kia của em. Ta nghĩ em sẽ không giống một con sư tử lỗ mãng ngu xuẩn không biết phân nặng nhẹ.”
Hugh dịch người về phía sau, lấy ra đũa phép vung lên, “Bọn họ thật quá đáng! Ngoại trừ chỉ biết ngu ngốc đố kỵ buồn cười thì cái gì cũng không biết!!!” Hugh vẽ thêm ba dấu chấm than thật to ở cuối câu, phát tiết lửa giận của mình. Snape thản nhiên nói: “Nếu biết bọn họ ngu ngốc, chẳng lẽ em cảm thấy chấp nhặt một đám ngu ngốc là hành vi sáng suốt sao?”
Hugh nắm tay, đấm hai cái xuống giường, cảm thấy trong lòng dễ chịu chút, mới ngẩng đầu nhìn người yêu tóc đen trước mặt. Nhào qua, cọ cọ cọ — hừ! Bọn họ thật không biết nhìn người, Sev là người tốt nhất trên thế giới này!
Snape ôm cậu, vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng cũng nhu hòa hẳn đi. Những người khác nghĩ thế nào về hắn, hắn đều không để ý. Bởi vì người trong lòng này, sẽ vĩnh viễn đứng về phía hắn, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Nếm qua bữa tối không thể nào coi là mỹ vị, Hugh ghé vào trên giường bắt đầu cân nhắc làm sao mới có thể biểu đạt câu chuyện xưa vừa mờ mịt vừa đầy đủ, bút lông chim ở tấm da dê thượng xẹt qua xẹt lại, cả tờ giấy bị máu rồng màu xanh lục đậm chồng chéo tới độ nhìn không ra màu gốc.
Snape tắm rửa xong đi ra từ trong phòng tắm, chỉ thấy người yêu nhà mình đang ghé vào giữa giường, một tay cầm bút lông chim, một tay chống cằm, gật gà gật gù, trên giường bày vài tấm da dê, thoạt nhìn tiến triển cũng không thuận lợi.
Hắn đi qua, kéo đứa nhỏ đang phiền não kia lên, nói: “Đừng nghĩ nữa, mấy ngày nay chúng ta hành động cũng đã đủ làm cho Dumbledore đau đầu, không cần nhiều thêm Grindelwald.” Hugh hai tay cầm lấy lông chim bút cùng tấm da dê, nghe nói như thế, lắc đầu, tựa vào hắn trên vai viết: “Không chỉ là muốn tìm thêm phiền toái cho hiệu trưởng Dumbledore. Sev, em cảm thấy bọn họ nhất định là yêu nhau, chỉ là bởi vì chuyện của Ariana nên mới quyết liệt. Nếu có thể làm cho bọn họ hòa hảo lại thì sẽ ít đi một niềm tiếc nuối.” Quan trọng nhất là, Dumbledore sẽ không còn thời gian đi áp bức Sev nữa!
Snape mím môi, “Tùy em.” Sau đó lại lo lắng căn dặn, “Không cần quá mệt mỏi.” Hugh làm cái mặt quỷ – có chút chuyện như vậy mà đã mệt sao, coi cậu là cái gì? Ma ốm chắc?
Làm tấm da dê bị vẽ lung tung beng biến mất, bút lông chim thả lại trên bàn, Hugh chỉ chỉ phòng tắm — em đi tắm rửa. Sau đó cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Một lát sau, cửa phòng bị gõ vang. Snape mặt nhăn mày nhíu, người nơi này cơ bản đều giao lưu hời hợt với hắn, thậm chí phần lớn đều có ý đồ tìm kiếm ích lợi từ trên người hắn, muộn như vậy lại gõ cửa, nhất định không phải chuyện tốt.
Đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên, ngoài cửa đúng là hội trưởng hiệp hội độc dược cười đến mặt toàn nếp nhăn. “Ngài Karon, có chuyện gì sao?” Snape lạnh lùng hỏi, cũng không có ý mời ông vào cửa.
Karon Rohde không phải một người hào phóng, đối với nhân tài mới xuất hiện như Snape, ông ta luôn có ý nghĩ có thể mượn sức liền mượn sức, không thể mượn sức ít nhất cũng không thể để cho người ta đứng phía đối lập với mình. Ông ta đã từng nhiều lần tiến cử cho Snape vài người học đồ vĩ đại, đương nhiên, mấy học đồ này đều là tâm phúc của ông ta, nhưng không lần nào được nhận. Mà lần này tự nhiên lại nhảy ra một học đồ, Karon Rohde đương nhiên phải đến thử một phen.
Rohde đương nhiên cũng rõ ràng vị đại sư độc dược này rất quái gở, không có tự tìm mất mặt mà muốn vào cửa, “Oh, cậu Snape, tôi chỉ là nghe gia tinh báo lại, phòng cách vách chuẩn bị cho học đồ của cậu không được sử dụng, cho nên muốn đến xem có gì không ổn hay không.”
Snape ở trong lòng cười lạnh, loại chuyện nhỏ nhặt này cần đến hội trưởng hiệp hội độc dược tự mình tới hỏi hay sao?” ngài Rohde, ngài lo lắng nhiều rồi. Chỉ là tôi và học đồ của tôi còn chút chuyện cần tham khảo bàn bạc, cho nên ở cùng một phòng, hy vọng điều này sẽ không quá thất lễ.”
“Đương nhiên là không.” Rohde cười nói, liếc nhìn vào trong phòng, nhưng tầm mắt bị thân hình cao lớn của Snape hoàn toàn che khuất, chỉ có thể buông tha, “Cậu Snape, tôi vẫn nghĩ cậu sẽ không thu học đồ, cậu White này có thể nhận được sự ưu ái của cậu, thật sự là không đơn giản. Sóng sau xô sóng trước mà!”
Snape lãnh đạm nói: “Không có chuyện gì là tuyệt đối, Hugh xác thực rất vĩ đại.” người yêu nhỏ của hắn đương nhiên là hoàn mỹ nhất! [Sâu: cái gọi là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, giáo sư hiện tại hoàn toàn nhìn không ra khuyết điểm của Hugh.]
“Oh, tôi nghĩ nhất định là đúng.” Lord hơi có lệ mà nói, hỏi thăm không được cái gì, ông ta cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, “Chúc cậu ngủ ngon.” Snape không kiên nhẫn mà gật đầu, “Ngủ ngon, ngài Rohde.”
Đóng cửa lại, trở lại phòng, Hugh vừa vặn từ phòng tắm đi ra, cầm khăn tắm sạch chà lau mái tóc ngắn ướt sũng, một giọt nước theo ngọn tóc rơi lên cái cổ duyên dáng thấm vào trong áo ngủ rộng thùng thình, ánh mắt Snape nháy mắt trở nên u ám không rõ.
Hugh vẫn hồn nhiên không biết gì về sức dụ hoặc của mình nghiêng đầu nhìn hắn, rảnh một tay chỉ cái cửa — ai tới? Snape bắt buộc mình dời tầm mắt đi, khô cằn mà nói: “Là Karon Rohde.” Hugh lau tóc, nghi hoặc liếc hắn một cái – lúc này tới làm cái gì?
Snape lạnh lùng nói: “Nhìn xem anh có thể mượn sức được hay không.” Hugh có chút kinh ngạc, lại cảm thấy buồn cười – ông già này thật sự bị quỷ khổng lồ giẫm vào đầu hay sao? Người sáng suốt đều biết Sev là người không có khả năng để cho người khác sử dụng.
Snape không dấu vết kéo cậu vào trong lòng, tiếp nhận khăn tắm trên tay hắn, thay cậu lau khô tóc. Sức hắn dùng vừa đủ, Hugh vừa rồi bị hơi nóng trong phòng tắm hun đến mơ hồ đầu óc càng thêm lơ mơ, tựa vào trong ngực hắn, nửa khép mắt, ngẫu nhiên cọ cọ bên vai hắn.
Snape xác định tóc cậu đã khô, trôi nôi khăn tắm ném vào giỏ đựng quần áo trong góc tường, gia tinh sẽ mang quần áo đi giặt cho bọn họ.
Cẩn thận đặt đứa nhỏ kia lên giường, đắp cái chăn bạc lên, chuẩn bị lại đi vào phòng tắm tắm nước lạnh — vừa rồi đứa nhọ kia ngơ ngơ ngác ngác cọ loạn trên người hắn, cọ đến hắn bốc lửa. Nhưng xem đứa nhỏ kia mệt mỏi như vậy, ngay cả dùng tay giải quyết thay hắn cũng không được.
Mới vừa nhấc chăn trên giường lên, một bàn tay đã vươn ra từ trong chăn, một tay lấy hắn kéo lấy. Snape cúi đầu, Hugh mở to đôi mắt màu hổ phách sáng ngời trong suốt dưới ánh đèn ma pháp, không hề có vẻ gì là buồn ngủ. Đứa nhỏ này thật sự là càng ngày càng tùy hứng, thế mà dám giả bộ ngủ lừa hắn! Không giáo huấn không được!
“Xem ra so với việc ngủ một giấc ngon, mơ mộng đẹp thì cậu White càng có khuynh hướng trêu đùa người yêu của mình hơn nhỉ.” Snape cười lạnh, kéo cậu từ trong chăn ra, đặt lên đùi, bàn tay thật mạnh dừng trên cái mông mượt mà cong cong của cậu.
Hugh vốn chỉ định đùa một chút với người yêu mình nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó kịch liệt giãy dụa – sao làm thế được? Rất dọa người! Sống ba mươi mấy tuổi lần đầu tiên ăn món móng heo xào thịt mông, Hugh da mặt đã không được dày cho lắm thấy thẹn như sắp ngất đến nơi.
Cho dù là cách một tầng vải dệt, Snape dùng lực cũng đủ khiến cho cái mông đáng thương của Hugh cảm thấy nóng rát đau đớn, tiếng vang hơi nặng nề làm cho Hugh lại mặt đỏ tai hồng, buông tha giãy dụa, bả vai run run.
Snape vừa đánh xong có chút sửng sốt, tuy hắn dùng lực không nhỏ nhưng tuyệt đến mức làm cho Hugh phải khóc đi. Vội vàng ôm lấy người đang nằm trên đùi, “Rất đau sao?” Hugh bụm mặt không cho hắn nhìn, điều này càng khiến cho Snape vừa vội vừa áy náy, muốn xin lỗi lại nói không nên lời.
Đang lúc không biết làm sao, Hugh lại đột nhiên buông tay ra, không đợi hắn an ủi hai câu, liền nhe hàm răng trắng tinh, cắn mạnh một cái lên mũi hắn. Snape ăn đau, nhưng vẫn mặc cậu phát tiết.
Hugh nhanh chóng rời răng khỏi mũi hắn, trừng đôi mắt mèo nhìn hắn, con mắt hồng hồng, mím môi, vẻmặt uất ức. Snape vừa cắn răng mắng mình hết cách với đứa nhỏ bốc đồng này, vừa dùng Accio triệu hồi độc dược giảm đau tiêu sưng.
“Nằm úp sấp xuống đi, ta bôi thuốc cho em.” Snape khô cằn ra lệnh, Hugh tiếp tục trừng mắt, bất động. Nam nhân thở dài, “Ngoan, là ta sai.” Hugh rốt cục có phản ứng, chọc chọc bờ ngực rắn chắc lại không mất co dãn của hắn — vốn chính là anh sai! Chỉ đùa một chút cũng không được, đáng ghét!
Tiếp theo Hugh ngoan ngoãn ghé lên đùi cường tráng của nam nhân, mặc hắn kéo quần ngủ của mình xuống. Cái mông nhỏ bị đánh cho hồng hồng bại lộ hoàn toàn trong không khí, Hugh có chút ngượng ngùng, vặn vẹo cơ thể. Điều này càng làm cho mắt Snape thêm ám trầm, lửa d*c v*ng càng không theo không chế mà cháy bùng lên.
Miễn cưỡng khống chế d*c v*ng mãnh liệt, Snape ‘trấn định’ bôi cho Hugh loại thuốc tốt nhất, sau đó kéo quần lên. “Xong rồi, đứng lên.” Giọng nói so với bình thường khàn đi hẳn.
Độc dược rất hữu hiệu, Hugh đã không cảm thấy mông đau nữa. Cậu đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn người yêu tóc đen không hề thay đổi sắc mặt. Mà Snape bị trừng mắt thì lại rất bất đắc dĩ, không biết đứa nhỏ này lại đang tức giận cái gì.
Hugh đảo tròng mắt, khóa ngồi trên người Snape sau đó vặn vẹo không theo quy luật gì cả. Snape hít một hơi thật mạnh, đôi mắt đen như hắc diệu thạch giống như mắt của dã thú đi săn mồi, gắt gao bắt giữ nhất cử nhất động của người yêu trước mặt.
Hugh có chút tự đắc mà cười, cọ càng thêm ra sức, bàn tay nhỏ bé cũng chui vào trong quần hắn. Snape cầm lấy tay cậu, hung tợn theo dõi cậu, “Hugh, em làm cái gì?” Tay bị nắm lấy, Hugh hoạt động bờ mông nhọ cọ cọ cái nơi đã nhô lên kia của nam nhân, xuyên thấu qua vải dệt truyền đến độ nóng cùng sự cứng rắn khiến cho Hugh một lòng muốn câu dẫn người ta không khỏi mặt đỏ tai hồng.
“Chết tiệt!” Snape thấp giọng chửi một tiếng, người yêu khó có khi hành động lớn mật khiến cho hắn sắp không chịu nổi. “Hugh, dừng ngay mấy động tác của em lại, nếu không em sẽ biết giáo huấn!” Hugh cố chấp lắc đầu, bám riết không tha mà cọ xát cái nơi không thể trêu chọc nhất của nam nhân.
Snape buông tha việc giãy dụa, buông tay Hugh ra, cúi đầu hôn cậu, hàm hồ mà mắng, “Vật nhỏ không biết sống chết, em sẽ biết hậu quả!”
Hugh nhiệt liệt mà đáp lại nụ hôn nóng bỏng bá đạo của người yêu, vừa thầm nghĩ, xem anh còn dám không có phản ứng không! Bàn tay mò đến cúc áo của hắn, ý đồ cởi ra cúc áo đầu tiên, nhưng cậu bị hôn đến nhũn cả người nên không thành công. Ngược lại bàn tay linh hoạt của Snape đã cởi sạch nút thắt thân trên của cậu, lộ ra thân thể bằng phẳng trắng nõn.
Trong phòng ngủ có ếm bùa mát lạnh khiến cậu hơi co rúm người một chút, sau đó lại ngay lập tức bởi vì nụ hôn ẩm ướt trên cổ mà phát nhiệt toàn thân. Tay cậu nắm lấy bả vai nam nhân, từ trong mũi tràn ra tiếng thở dốc ngọt nị, thoáng hiện nụ cười đắc ý, nâng bàn chân nhỏ dài nhẹ nhàng cọ cọ bên hông nam nhân.
Snape thoáng gầm nhẹ trong cổ họng, răng nanh trắng tinh gặm cắn xương quai xanh tinh xảo của Hugh, đứt quãng hỏi: “Chết tiệt, em học được mấy thứ này từ đâu?” Hắn nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên hôn đứa nhỏ này, phản ứng khi đó của em ấy ngây ngô đến độ biết ngay là lần đầu tiên.
Hugh làm khẩu hình miệng, Snape dễ dàng đọc hiểu, nhón tay thon dài vân vê đ*u v* hồng nhạt đáng yêu trước ngực cậu, vừa nguyền rủa, “Sách vở chết tiệt!Ta phải ca tụng nó!” Hugh thở gấp hào hển vì kho*i c*m tê dại truyền đến từ trước ngực, móng tay đâm sâu hơn vào lưng Snape, càng kích thích d*c v*ng của nam nhân.
Snape dùng môi lưỡi thay cho ngón tay, càng thêm cẩn thận mà l**m m*t cái điểm nhỏ nhỏ bị hắn đùa bỡn đến đỏ bừng kia, bàn tay thì với tới quần lót của cậu, một tay kéo nó xuống dưới đầu gối, cái hông duyên dáng, bờ mông tròn vểnh, hai chân thon dài thẳng tắp khép lại như không có khe hở, đầu ngón chân mượt mà bởi vì quá nhiều kho*i c*m mà co rúm, toàn thân đều hiện lên màu ửng hồng do tình cảm mãnh liệt.
Trong đôi mắt mèo của Hugh nổi đầy mây mù mờ mịt, môi lưỡi của nam nhân rời khỏi đầu nhũ nhạy cảm, dời xuống dưới, đánh vòng tròn quanh rốn cậu. Tay còn lại thì cầm lấy phân thân trẳng trẻo đã ngẩng đầu của cậu di chuyển lên xuống, nhẹ nhàng đụng chạm vào lỗ nhỏ tràn ra chất lỏng trong suốt.
Không được bao lâu, thân thể Hugh chưa từng được trải qua mấy chuyện như thế này run lên, ngay cả hít thở cũng dừng lại vài giây, tiết ra trong tay nam nhân. Hugh chống đỡ thân thể mềm nhũn của mình ngồi dậy, mặt đỏ như máu, tiện tay kéo drap giường, kéo tay Snape lau thật mạnh. Thật là mất mặt! Rõ ràng là mình muốn câu dẫn đối phương, kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Snape cười nhẹ, chọc Hugh tức giận đấm cho hắn một cái — còn cười được! Đều là chuyện tốt anh làm đấy! Cậu ném drap giường dính thứ kia xuống, quỳ trên giường, bắt đầu tháo dỡ quần áo còn mặc hoàn hảo trên người Snape xuống. Động tác rất thô lỗ, cúc áo cũng bị kéo đứt, rơi xuống đất vang lên tiếng kêu thanh thuý.
Snape có hơi bất đắc dĩ, đè tay cậu lại, “Để tự ta cởi.” Hugh thẹn thùng, buông tay, tiếp theo mới ý thức được là mình toàn thân trần trụi, mặt đỏ tai hồng mà kéo chăn che lại. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu trần trụi đối diện với người khác, lại còn là người yêu của mình, cậu hơi bận tâm liệu đối phương có thích thân thể của mình hay không, dù sao thì Snape cũng không phải là đồng tính luyến ái.
Ánh mắt của Hugh nhìn theo ngón tay linh hoạt của Snape, bên dưới chiếc áo sơ mi là bờ ngực duyên dáng, cơ bụng săn chắc mà không quá mức, thắt lưng hơi gầy, ngoại trừ làn da hơi tái nhợt thì là dáng người tam giác hoàn mỹ. Hugh càng thêm tự ti, so với dáng người không thể soi mói của người yêu, trông cậu quả thật y như con gà luộc.
Mím miệng, buồn bực kéo chăn, nhưng không che mắt, tiếp tục trộm ngắm nam nhân làm ra động tác cởi quần áo hết sức ưu nhã. Đáng ghét! Ghen tị quá à! Hugh đỏ mắt nhìn vóc người của phù thuỷ lớn tuổi khiến người khác hâm mộ, vô tình hay cố ý lướt qua cái nơi to kinh người trong quần nhỏ của nam nhân.
Tiếp theo nam nhân bò lên giường, kéo chăn của Hugh ra, đè bên trên người cậu, thấp giọng nói, “Bây giờ mới biết thẹn thùng có biết là quá muộn không?” Hugh xấu hổ trừng hắn một cái, ôm cổ cắn mũi hắn – trong sách nói trong lúc hai người l*m t*̀nh mới có thể chân chính thuộc về nhau, thế nên cậu mới vứt hết mặt mũi đi câu dẫn hắn đó chứ.
Snape không nặng không nhẹ bấm một cái vào phân thân nửa mềm của Hugh, cái cảm giác vừa tê vừa đau nhất thời tập kích toàn bộ cảm quan, phân thân lại cứng lên, run rẩy mà đứng thẳng, nhỏ ra vài giọt mật dịch trong suốt.
Snape cúi đầu hôn môi cậu, môi lưỡi quấn lấy nhau phát ra tiếng vang d*m mỹ. Hugh hầu như không thở nổi, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận sự kích thích Snape mang tới. Tiếp theo Snape kéo hai chân cậu lên, hầu như là dán vào ngực. Độ dẻo dai thật tốt, tư thế vậy mà làm không khó chút nào.
Cứ như vậy, bộ phận bí ẩn nhất của Hugh không hề che lấp mà bại lộ trước mắt Snape, ánh mắt nóng rừng rực như muốn làm cậu bị thương. Cậu giãy dụa muốn hạ chân xuống nhưng tay Snape cầm chặt khiến cậu không thể thực hiện được.
Snape cắm hoàn toàn phân thân cương cứng vào giữa đùi cậu, vỗ vỗ cái mông nhỏ, ra lênh, “Kẹp chặt!” Hugh theo bản năng mà nghe theo, sau đó cảm giác được phân thân cứng nóng của nam nhân mạnh mẽ xuyên qua lại giữa hai chân mình, ma sát làn da non mịn nơi bắp đùi trong, một loại kho*i c*m kì dị tuyệt vời khiến Hugh toàn thân căng chặt, tiếng thở dốc ngắn ngủi mà vội vàng.
Âm nang của nam nhân đập vào bắp đùi cậu, phát ra tiếng ‘bộp bộp’ d*m ô, lúc phân thân lúc ra vào thường cọ vào nơi đó của cậu, khiến nó càng thêm hưng phấn. Qua hơn nửa giờ, Snape gầm nhẹ một tiếng, Hugh lập tức cảm giac có thứ chất lỏng nóng rẫy bắn lên trên chân mình, toàn thân cậu run lên, cũng tiết theo, dịch thể của hai người trộn cùng một chỗ, giữa bắp đùi một mảnh hỗn độn.
Snape nằm nghiêng ôm lấy Hugh, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm thấp. Đã bắn hai lần, Hugh mệt đến độ một ngón tay cũng không muốn động đậy, nhắm mắt lại thở dốc, ý thức đã hôn mê.
Một lát sau, Snape ôm Hugh đứng lên, đi vào phòng tắm.
Làn nước ấm áp vẩy lên người, Hugh ở trong ngực hắn giật giật, nhưng không tỉnh lại. Snape ôm cậu vào bồn tắm lớn, tắm sạch mồ hôi và dịch thể trên người cả hai, trong lúc tắm Hugh vẫn không mở mắt, chắc là thật đang ngủ.
Snape giúp cậu lau khô bọt nước, xoa bóp mũi cậu, đứa nhỏ đang ngủ say kia lắc lắc đầu, một móng vuốt tóm lấy cái tay đang tác quái của hắn vuốt ve, ở trong ngực hắn tìm một tư thế thoải mái hơn để ngủ. Snape khẽ cắn môi, đứa nhỏ này thì thư thái, nhưng hắn vẫn còn đang trong trạng thái tìm bất mãn đây này!
Vừa nói ra ý định này với Snape, lập tức đã bị phản đối, “Em cho nơi này là Hogwarts sao? Hoặc là em hy vọng làm cho gia tinh tập thể đi đập đầu vào tường, hấp dẫn lực chú ý của mọi người?” Snape châm chọc nói. Hugh tức giận mím miệng — còn không phải là vì anh, đáng giận!
Snape thở dài, xoa xoa mái tóc ngăn nhỏ vụn của cậu, “Chỉ là nửa tháng mà thôi, nhịn một chút.” Hugh hừ hừ, tỏ vẻ cậu còn đang giận đây. Phù thuỷ tóc đen bật cười, đứa nhỏ này thật sự đã làm người hai kiếp rồi sao, sao mà vẫn trẻ con như vậy? Đang muốn dỗ dành cậu thêm vài câu, bên cạnh đã vây quanh mấy người, nụ cười chói mắt khiến người ta chán ghét, “Ngài Snape, cậu đây là học đồ của ngài sao? Thật sự là một đứa nhỏ may mắn.” Một phù thuỷ tóc đã nửa trăm tuổi, mặc một bộ áo chùng khoa trương bắt chuyện, giọng điệu mang theo hoài nghi cùng ác ý rõ ràng.
“Đúng thế đó, ai chẳng biết ngài Snape từ đó tới giờ đều không thu học đồ cùng trợ thủ, nói vậy cậu đây hẳn phải có chỗ nào đó hơn người?” “Đó là đương nhiên, ngài Snape yêu cầu nghiêm khắc như thế, nếu không có chỗ xuất chúng thì sao được ngài ấy coi trọng chứ!” “Ta nghĩ chắc chắn là thế rồi!”
Mấy người tôi một câu ông một câu, hoàn toàn không nhìn tới sắc mặt khó coi của Snape. Hugh tận lực duy trì vẻ trấn định, khống chế tay mình không cần nắm lấy góc áo người yêu, vẫn duy trì nụ cươi mỉm khéo léo nhìn mấy phù thuỷ trung niên trước mặt.
Snape cũng không chịu được cảnh người yêu mình phải chịu uất ức, lạnh lùng mà nói: “Ta nghĩ việc này không liên quan tới các vị đi? Hay là giáo dưỡng của các vị cho phép các vị được tự tiện hỏi thăm chuyện tư của người khác? Không có chuyện khác thì, xin thứ lỗi, chúng tôi đi trước.”
Nói xong, không nhìn tới sắc mặt cực kì khó coi của vài vị đại sư độc dược thành danh đã lâu, lôi kéo Hugh trực tiếp chạy lấy người. Hugh nghe được phía sau có người oán hận mà mắng “Cái tên không biết sống chết!”, “Thằng nhãi không biết lễ phép!”, “Đắc ý cái gì, sớm hay muộn……”, “Thực Tử đồ bẩn tà ác!”.
Trở lại phòng, Hugh buồn bực mà đạp chân cái bàn, sau đó đặt mông ngồi bên giường, trừng đôi mắt mèo xinh đẹp, vẻ mặt giận dữ. Snape đi qua, quay người cậu đối diện với mình, “Có thời gian tức giận với mấy lão quỷ khổng lồ ngu xuẩn này, còn không bằng đi bàn bạc cho thấu đáo câu chuyện thú vị kia của em. Ta nghĩ em sẽ không giống một con sư tử lỗ mãng ngu xuẩn không biết phân nặng nhẹ.”
Hugh dịch người về phía sau, lấy ra đũa phép vung lên, “Bọn họ thật quá đáng! Ngoại trừ chỉ biết ngu ngốc đố kỵ buồn cười thì cái gì cũng không biết!!!” Hugh vẽ thêm ba dấu chấm than thật to ở cuối câu, phát tiết lửa giận của mình. Snape thản nhiên nói: “Nếu biết bọn họ ngu ngốc, chẳng lẽ em cảm thấy chấp nhặt một đám ngu ngốc là hành vi sáng suốt sao?”
Hugh nắm tay, đấm hai cái xuống giường, cảm thấy trong lòng dễ chịu chút, mới ngẩng đầu nhìn người yêu tóc đen trước mặt. Nhào qua, cọ cọ cọ — hừ! Bọn họ thật không biết nhìn người, Sev là người tốt nhất trên thế giới này!
Snape ôm cậu, vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng cũng nhu hòa hẳn đi. Những người khác nghĩ thế nào về hắn, hắn đều không để ý. Bởi vì người trong lòng này, sẽ vĩnh viễn đứng về phía hắn, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Nếm qua bữa tối không thể nào coi là mỹ vị, Hugh ghé vào trên giường bắt đầu cân nhắc làm sao mới có thể biểu đạt câu chuyện xưa vừa mờ mịt vừa đầy đủ, bút lông chim ở tấm da dê thượng xẹt qua xẹt lại, cả tờ giấy bị máu rồng màu xanh lục đậm chồng chéo tới độ nhìn không ra màu gốc.
Snape tắm rửa xong đi ra từ trong phòng tắm, chỉ thấy người yêu nhà mình đang ghé vào giữa giường, một tay cầm bút lông chim, một tay chống cằm, gật gà gật gù, trên giường bày vài tấm da dê, thoạt nhìn tiến triển cũng không thuận lợi.
Hắn đi qua, kéo đứa nhỏ đang phiền não kia lên, nói: “Đừng nghĩ nữa, mấy ngày nay chúng ta hành động cũng đã đủ làm cho Dumbledore đau đầu, không cần nhiều thêm Grindelwald.” Hugh hai tay cầm lấy lông chim bút cùng tấm da dê, nghe nói như thế, lắc đầu, tựa vào hắn trên vai viết: “Không chỉ là muốn tìm thêm phiền toái cho hiệu trưởng Dumbledore. Sev, em cảm thấy bọn họ nhất định là yêu nhau, chỉ là bởi vì chuyện của Ariana nên mới quyết liệt. Nếu có thể làm cho bọn họ hòa hảo lại thì sẽ ít đi một niềm tiếc nuối.” Quan trọng nhất là, Dumbledore sẽ không còn thời gian đi áp bức Sev nữa!
Snape mím môi, “Tùy em.” Sau đó lại lo lắng căn dặn, “Không cần quá mệt mỏi.” Hugh làm cái mặt quỷ – có chút chuyện như vậy mà đã mệt sao, coi cậu là cái gì? Ma ốm chắc?
Làm tấm da dê bị vẽ lung tung beng biến mất, bút lông chim thả lại trên bàn, Hugh chỉ chỉ phòng tắm — em đi tắm rửa. Sau đó cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Một lát sau, cửa phòng bị gõ vang. Snape mặt nhăn mày nhíu, người nơi này cơ bản đều giao lưu hời hợt với hắn, thậm chí phần lớn đều có ý đồ tìm kiếm ích lợi từ trên người hắn, muộn như vậy lại gõ cửa, nhất định không phải chuyện tốt.
Đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên, ngoài cửa đúng là hội trưởng hiệp hội độc dược cười đến mặt toàn nếp nhăn. “Ngài Karon, có chuyện gì sao?” Snape lạnh lùng hỏi, cũng không có ý mời ông vào cửa.
Karon Rohde không phải một người hào phóng, đối với nhân tài mới xuất hiện như Snape, ông ta luôn có ý nghĩ có thể mượn sức liền mượn sức, không thể mượn sức ít nhất cũng không thể để cho người ta đứng phía đối lập với mình. Ông ta đã từng nhiều lần tiến cử cho Snape vài người học đồ vĩ đại, đương nhiên, mấy học đồ này đều là tâm phúc của ông ta, nhưng không lần nào được nhận. Mà lần này tự nhiên lại nhảy ra một học đồ, Karon Rohde đương nhiên phải đến thử một phen.
Rohde đương nhiên cũng rõ ràng vị đại sư độc dược này rất quái gở, không có tự tìm mất mặt mà muốn vào cửa, “Oh, cậu Snape, tôi chỉ là nghe gia tinh báo lại, phòng cách vách chuẩn bị cho học đồ của cậu không được sử dụng, cho nên muốn đến xem có gì không ổn hay không.”
Snape ở trong lòng cười lạnh, loại chuyện nhỏ nhặt này cần đến hội trưởng hiệp hội độc dược tự mình tới hỏi hay sao?” ngài Rohde, ngài lo lắng nhiều rồi. Chỉ là tôi và học đồ của tôi còn chút chuyện cần tham khảo bàn bạc, cho nên ở cùng một phòng, hy vọng điều này sẽ không quá thất lễ.”
“Đương nhiên là không.” Rohde cười nói, liếc nhìn vào trong phòng, nhưng tầm mắt bị thân hình cao lớn của Snape hoàn toàn che khuất, chỉ có thể buông tha, “Cậu Snape, tôi vẫn nghĩ cậu sẽ không thu học đồ, cậu White này có thể nhận được sự ưu ái của cậu, thật sự là không đơn giản. Sóng sau xô sóng trước mà!”
Snape lãnh đạm nói: “Không có chuyện gì là tuyệt đối, Hugh xác thực rất vĩ đại.” người yêu nhỏ của hắn đương nhiên là hoàn mỹ nhất! [Sâu: cái gọi là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, giáo sư hiện tại hoàn toàn nhìn không ra khuyết điểm của Hugh.]
“Oh, tôi nghĩ nhất định là đúng.” Lord hơi có lệ mà nói, hỏi thăm không được cái gì, ông ta cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, “Chúc cậu ngủ ngon.” Snape không kiên nhẫn mà gật đầu, “Ngủ ngon, ngài Rohde.”
Đóng cửa lại, trở lại phòng, Hugh vừa vặn từ phòng tắm đi ra, cầm khăn tắm sạch chà lau mái tóc ngắn ướt sũng, một giọt nước theo ngọn tóc rơi lên cái cổ duyên dáng thấm vào trong áo ngủ rộng thùng thình, ánh mắt Snape nháy mắt trở nên u ám không rõ.
Hugh vẫn hồn nhiên không biết gì về sức dụ hoặc của mình nghiêng đầu nhìn hắn, rảnh một tay chỉ cái cửa — ai tới? Snape bắt buộc mình dời tầm mắt đi, khô cằn mà nói: “Là Karon Rohde.” Hugh lau tóc, nghi hoặc liếc hắn một cái – lúc này tới làm cái gì?
Snape lạnh lùng nói: “Nhìn xem anh có thể mượn sức được hay không.” Hugh có chút kinh ngạc, lại cảm thấy buồn cười – ông già này thật sự bị quỷ khổng lồ giẫm vào đầu hay sao? Người sáng suốt đều biết Sev là người không có khả năng để cho người khác sử dụng.
Snape không dấu vết kéo cậu vào trong lòng, tiếp nhận khăn tắm trên tay hắn, thay cậu lau khô tóc. Sức hắn dùng vừa đủ, Hugh vừa rồi bị hơi nóng trong phòng tắm hun đến mơ hồ đầu óc càng thêm lơ mơ, tựa vào trong ngực hắn, nửa khép mắt, ngẫu nhiên cọ cọ bên vai hắn.
Snape xác định tóc cậu đã khô, trôi nôi khăn tắm ném vào giỏ đựng quần áo trong góc tường, gia tinh sẽ mang quần áo đi giặt cho bọn họ.
Cẩn thận đặt đứa nhỏ kia lên giường, đắp cái chăn bạc lên, chuẩn bị lại đi vào phòng tắm tắm nước lạnh — vừa rồi đứa nhọ kia ngơ ngơ ngác ngác cọ loạn trên người hắn, cọ đến hắn bốc lửa. Nhưng xem đứa nhỏ kia mệt mỏi như vậy, ngay cả dùng tay giải quyết thay hắn cũng không được.
Mới vừa nhấc chăn trên giường lên, một bàn tay đã vươn ra từ trong chăn, một tay lấy hắn kéo lấy. Snape cúi đầu, Hugh mở to đôi mắt màu hổ phách sáng ngời trong suốt dưới ánh đèn ma pháp, không hề có vẻ gì là buồn ngủ. Đứa nhỏ này thật sự là càng ngày càng tùy hứng, thế mà dám giả bộ ngủ lừa hắn! Không giáo huấn không được!
“Xem ra so với việc ngủ một giấc ngon, mơ mộng đẹp thì cậu White càng có khuynh hướng trêu đùa người yêu của mình hơn nhỉ.” Snape cười lạnh, kéo cậu từ trong chăn ra, đặt lên đùi, bàn tay thật mạnh dừng trên cái mông mượt mà cong cong của cậu.
Hugh vốn chỉ định đùa một chút với người yêu mình nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó kịch liệt giãy dụa – sao làm thế được? Rất dọa người! Sống ba mươi mấy tuổi lần đầu tiên ăn món móng heo xào thịt mông, Hugh da mặt đã không được dày cho lắm thấy thẹn như sắp ngất đến nơi.
Cho dù là cách một tầng vải dệt, Snape dùng lực cũng đủ khiến cho cái mông đáng thương của Hugh cảm thấy nóng rát đau đớn, tiếng vang hơi nặng nề làm cho Hugh lại mặt đỏ tai hồng, buông tha giãy dụa, bả vai run run.
Snape vừa đánh xong có chút sửng sốt, tuy hắn dùng lực không nhỏ nhưng tuyệt đến mức làm cho Hugh phải khóc đi. Vội vàng ôm lấy người đang nằm trên đùi, “Rất đau sao?” Hugh bụm mặt không cho hắn nhìn, điều này càng khiến cho Snape vừa vội vừa áy náy, muốn xin lỗi lại nói không nên lời.
Đang lúc không biết làm sao, Hugh lại đột nhiên buông tay ra, không đợi hắn an ủi hai câu, liền nhe hàm răng trắng tinh, cắn mạnh một cái lên mũi hắn. Snape ăn đau, nhưng vẫn mặc cậu phát tiết.
Hugh nhanh chóng rời răng khỏi mũi hắn, trừng đôi mắt mèo nhìn hắn, con mắt hồng hồng, mím môi, vẻmặt uất ức. Snape vừa cắn răng mắng mình hết cách với đứa nhỏ bốc đồng này, vừa dùng Accio triệu hồi độc dược giảm đau tiêu sưng.
“Nằm úp sấp xuống đi, ta bôi thuốc cho em.” Snape khô cằn ra lệnh, Hugh tiếp tục trừng mắt, bất động. Nam nhân thở dài, “Ngoan, là ta sai.” Hugh rốt cục có phản ứng, chọc chọc bờ ngực rắn chắc lại không mất co dãn của hắn — vốn chính là anh sai! Chỉ đùa một chút cũng không được, đáng ghét!
Tiếp theo Hugh ngoan ngoãn ghé lên đùi cường tráng của nam nhân, mặc hắn kéo quần ngủ của mình xuống. Cái mông nhỏ bị đánh cho hồng hồng bại lộ hoàn toàn trong không khí, Hugh có chút ngượng ngùng, vặn vẹo cơ thể. Điều này càng làm cho mắt Snape thêm ám trầm, lửa d*c v*ng càng không theo không chế mà cháy bùng lên.
Miễn cưỡng khống chế d*c v*ng mãnh liệt, Snape ‘trấn định’ bôi cho Hugh loại thuốc tốt nhất, sau đó kéo quần lên. “Xong rồi, đứng lên.” Giọng nói so với bình thường khàn đi hẳn.
Độc dược rất hữu hiệu, Hugh đã không cảm thấy mông đau nữa. Cậu đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn người yêu tóc đen không hề thay đổi sắc mặt. Mà Snape bị trừng mắt thì lại rất bất đắc dĩ, không biết đứa nhỏ này lại đang tức giận cái gì.
Hugh đảo tròng mắt, khóa ngồi trên người Snape sau đó vặn vẹo không theo quy luật gì cả. Snape hít một hơi thật mạnh, đôi mắt đen như hắc diệu thạch giống như mắt của dã thú đi săn mồi, gắt gao bắt giữ nhất cử nhất động của người yêu trước mặt.
Hugh có chút tự đắc mà cười, cọ càng thêm ra sức, bàn tay nhỏ bé cũng chui vào trong quần hắn. Snape cầm lấy tay cậu, hung tợn theo dõi cậu, “Hugh, em làm cái gì?” Tay bị nắm lấy, Hugh hoạt động bờ mông nhọ cọ cọ cái nơi đã nhô lên kia của nam nhân, xuyên thấu qua vải dệt truyền đến độ nóng cùng sự cứng rắn khiến cho Hugh một lòng muốn câu dẫn người ta không khỏi mặt đỏ tai hồng.
“Chết tiệt!” Snape thấp giọng chửi một tiếng, người yêu khó có khi hành động lớn mật khiến cho hắn sắp không chịu nổi. “Hugh, dừng ngay mấy động tác của em lại, nếu không em sẽ biết giáo huấn!” Hugh cố chấp lắc đầu, bám riết không tha mà cọ xát cái nơi không thể trêu chọc nhất của nam nhân.
Snape buông tha việc giãy dụa, buông tay Hugh ra, cúi đầu hôn cậu, hàm hồ mà mắng, “Vật nhỏ không biết sống chết, em sẽ biết hậu quả!”
Hugh nhiệt liệt mà đáp lại nụ hôn nóng bỏng bá đạo của người yêu, vừa thầm nghĩ, xem anh còn dám không có phản ứng không! Bàn tay mò đến cúc áo của hắn, ý đồ cởi ra cúc áo đầu tiên, nhưng cậu bị hôn đến nhũn cả người nên không thành công. Ngược lại bàn tay linh hoạt của Snape đã cởi sạch nút thắt thân trên của cậu, lộ ra thân thể bằng phẳng trắng nõn.
Trong phòng ngủ có ếm bùa mát lạnh khiến cậu hơi co rúm người một chút, sau đó lại ngay lập tức bởi vì nụ hôn ẩm ướt trên cổ mà phát nhiệt toàn thân. Tay cậu nắm lấy bả vai nam nhân, từ trong mũi tràn ra tiếng thở dốc ngọt nị, thoáng hiện nụ cười đắc ý, nâng bàn chân nhỏ dài nhẹ nhàng cọ cọ bên hông nam nhân.
Snape thoáng gầm nhẹ trong cổ họng, răng nanh trắng tinh gặm cắn xương quai xanh tinh xảo của Hugh, đứt quãng hỏi: “Chết tiệt, em học được mấy thứ này từ đâu?” Hắn nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên hôn đứa nhỏ này, phản ứng khi đó của em ấy ngây ngô đến độ biết ngay là lần đầu tiên.
Hugh làm khẩu hình miệng, Snape dễ dàng đọc hiểu, nhón tay thon dài vân vê đ*u v* hồng nhạt đáng yêu trước ngực cậu, vừa nguyền rủa, “Sách vở chết tiệt!Ta phải ca tụng nó!” Hugh thở gấp hào hển vì kho*i c*m tê dại truyền đến từ trước ngực, móng tay đâm sâu hơn vào lưng Snape, càng kích thích d*c v*ng của nam nhân.
Snape dùng môi lưỡi thay cho ngón tay, càng thêm cẩn thận mà l**m m*t cái điểm nhỏ nhỏ bị hắn đùa bỡn đến đỏ bừng kia, bàn tay thì với tới quần lót của cậu, một tay kéo nó xuống dưới đầu gối, cái hông duyên dáng, bờ mông tròn vểnh, hai chân thon dài thẳng tắp khép lại như không có khe hở, đầu ngón chân mượt mà bởi vì quá nhiều kho*i c*m mà co rúm, toàn thân đều hiện lên màu ửng hồng do tình cảm mãnh liệt.
Trong đôi mắt mèo của Hugh nổi đầy mây mù mờ mịt, môi lưỡi của nam nhân rời khỏi đầu nhũ nhạy cảm, dời xuống dưới, đánh vòng tròn quanh rốn cậu. Tay còn lại thì cầm lấy phân thân trẳng trẻo đã ngẩng đầu của cậu di chuyển lên xuống, nhẹ nhàng đụng chạm vào lỗ nhỏ tràn ra chất lỏng trong suốt.
Không được bao lâu, thân thể Hugh chưa từng được trải qua mấy chuyện như thế này run lên, ngay cả hít thở cũng dừng lại vài giây, tiết ra trong tay nam nhân. Hugh chống đỡ thân thể mềm nhũn của mình ngồi dậy, mặt đỏ như máu, tiện tay kéo drap giường, kéo tay Snape lau thật mạnh. Thật là mất mặt! Rõ ràng là mình muốn câu dẫn đối phương, kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Snape cười nhẹ, chọc Hugh tức giận đấm cho hắn một cái — còn cười được! Đều là chuyện tốt anh làm đấy! Cậu ném drap giường dính thứ kia xuống, quỳ trên giường, bắt đầu tháo dỡ quần áo còn mặc hoàn hảo trên người Snape xuống. Động tác rất thô lỗ, cúc áo cũng bị kéo đứt, rơi xuống đất vang lên tiếng kêu thanh thuý.
Snape có hơi bất đắc dĩ, đè tay cậu lại, “Để tự ta cởi.” Hugh thẹn thùng, buông tay, tiếp theo mới ý thức được là mình toàn thân trần trụi, mặt đỏ tai hồng mà kéo chăn che lại. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu trần trụi đối diện với người khác, lại còn là người yêu của mình, cậu hơi bận tâm liệu đối phương có thích thân thể của mình hay không, dù sao thì Snape cũng không phải là đồng tính luyến ái.
Ánh mắt của Hugh nhìn theo ngón tay linh hoạt của Snape, bên dưới chiếc áo sơ mi là bờ ngực duyên dáng, cơ bụng săn chắc mà không quá mức, thắt lưng hơi gầy, ngoại trừ làn da hơi tái nhợt thì là dáng người tam giác hoàn mỹ. Hugh càng thêm tự ti, so với dáng người không thể soi mói của người yêu, trông cậu quả thật y như con gà luộc.
Mím miệng, buồn bực kéo chăn, nhưng không che mắt, tiếp tục trộm ngắm nam nhân làm ra động tác cởi quần áo hết sức ưu nhã. Đáng ghét! Ghen tị quá à! Hugh đỏ mắt nhìn vóc người của phù thuỷ lớn tuổi khiến người khác hâm mộ, vô tình hay cố ý lướt qua cái nơi to kinh người trong quần nhỏ của nam nhân.
Tiếp theo nam nhân bò lên giường, kéo chăn của Hugh ra, đè bên trên người cậu, thấp giọng nói, “Bây giờ mới biết thẹn thùng có biết là quá muộn không?” Hugh xấu hổ trừng hắn một cái, ôm cổ cắn mũi hắn – trong sách nói trong lúc hai người l*m t*̀nh mới có thể chân chính thuộc về nhau, thế nên cậu mới vứt hết mặt mũi đi câu dẫn hắn đó chứ.
Snape không nặng không nhẹ bấm một cái vào phân thân nửa mềm của Hugh, cái cảm giác vừa tê vừa đau nhất thời tập kích toàn bộ cảm quan, phân thân lại cứng lên, run rẩy mà đứng thẳng, nhỏ ra vài giọt mật dịch trong suốt.
Snape cúi đầu hôn môi cậu, môi lưỡi quấn lấy nhau phát ra tiếng vang d*m mỹ. Hugh hầu như không thở nổi, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận sự kích thích Snape mang tới. Tiếp theo Snape kéo hai chân cậu lên, hầu như là dán vào ngực. Độ dẻo dai thật tốt, tư thế vậy mà làm không khó chút nào.
Cứ như vậy, bộ phận bí ẩn nhất của Hugh không hề che lấp mà bại lộ trước mắt Snape, ánh mắt nóng rừng rực như muốn làm cậu bị thương. Cậu giãy dụa muốn hạ chân xuống nhưng tay Snape cầm chặt khiến cậu không thể thực hiện được.
Snape cắm hoàn toàn phân thân cương cứng vào giữa đùi cậu, vỗ vỗ cái mông nhỏ, ra lênh, “Kẹp chặt!” Hugh theo bản năng mà nghe theo, sau đó cảm giác được phân thân cứng nóng của nam nhân mạnh mẽ xuyên qua lại giữa hai chân mình, ma sát làn da non mịn nơi bắp đùi trong, một loại kho*i c*m kì dị tuyệt vời khiến Hugh toàn thân căng chặt, tiếng thở dốc ngắn ngủi mà vội vàng.
Âm nang của nam nhân đập vào bắp đùi cậu, phát ra tiếng ‘bộp bộp’ d*m ô, lúc phân thân lúc ra vào thường cọ vào nơi đó của cậu, khiến nó càng thêm hưng phấn. Qua hơn nửa giờ, Snape gầm nhẹ một tiếng, Hugh lập tức cảm giac có thứ chất lỏng nóng rẫy bắn lên trên chân mình, toàn thân cậu run lên, cũng tiết theo, dịch thể của hai người trộn cùng một chỗ, giữa bắp đùi một mảnh hỗn độn.
Snape nằm nghiêng ôm lấy Hugh, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm thấp. Đã bắn hai lần, Hugh mệt đến độ một ngón tay cũng không muốn động đậy, nhắm mắt lại thở dốc, ý thức đã hôn mê.
Một lát sau, Snape ôm Hugh đứng lên, đi vào phòng tắm.
Làn nước ấm áp vẩy lên người, Hugh ở trong ngực hắn giật giật, nhưng không tỉnh lại. Snape ôm cậu vào bồn tắm lớn, tắm sạch mồ hôi và dịch thể trên người cả hai, trong lúc tắm Hugh vẫn không mở mắt, chắc là thật đang ngủ.
Snape giúp cậu lau khô bọt nước, xoa bóp mũi cậu, đứa nhỏ đang ngủ say kia lắc lắc đầu, một móng vuốt tóm lấy cái tay đang tác quái của hắn vuốt ve, ở trong ngực hắn tìm một tư thế thoải mái hơn để ngủ. Snape khẽ cắn môi, đứa nhỏ này thì thư thái, nhưng hắn vẫn còn đang trong trạng thái tìm bất mãn đây này!
Danh sách chương