Khi Harry tỉnh lại trợn mắt nhìn thấy cái mặt Dumbledore đeo kính mắt tươi cười khả cúc, hận bản thân không nên mở mắt – sao thứ đầu tiên nó mở mắt ra nhìn thấy không phải khuôn mặt xinh đẹp của Draco hoặc Hugh chứ? “Hiệu trưởng Dumbledore,” Harry gian nan mở miệng, thanh âm thô sáp, cổ họng cũng rất đau, “Sao em lại ở đây ạ?” Kỳ thật nó càng muốn hỏi sao thầy lại ở chỗ này.

Harry nhìn nhìn bốn phía, vách tường màu trắng, giường chiếu màu trắng, cái bàn bên cạnh chất đầy các loại kẹo, giống như một toà núi nhỏ — Nó ý thức được mình đang ở bệnh xá.

“Đều là bạn bè cùng người hâm mộ trò tặng đó.” Dumbledore cười dài nói, “Mọi chuyện xảy ra giữa trò với giáo sư Quirrel ở khu cấm hết thảy là một bí mật, mà bí mật luôn không chân mà chạy, cho nên, toàn trường tất nhiên là biết hết rồi.”

Harry không muốn nghe mấy thứ này, nó tận lực lễ phép ngắt lời Dumbledore, “Thầy hiệu trưởng, xin hỏi các bạn của em đâu ạ? Bọn họ không có việc gì chứ?”

“À, bọn họ tốt lắm.” Dumbledore sờ sờ chòm râu tuyết trắng, “Bọn họ đều rất lo lắng cho trò, nhưng Pomfrey không cho bọn họ đi vào thăm trò, sợ bọn họ quấy rầy trò nghỉ ngơi.”

“Em đã ngủ bao lâu?” Harry hỏi, nó cảm thấy xương cốt toàn thân đều như nhũn ra, điều này đã thật lâu không xuất hiện sau khi Hugh đề nghị chạy bộ sáng sớm rồi.

“Ba ngày, con trai ta.” Dumbledore cười đầy vẻ yêu thương, Harry không quá quen mà mặt nhăn mày nhíu – nó là một Slytherin mà, vị hiệu trưởng Gryffindor này cười còn doạ người hơn đám rắn nhỏ nhà nó nữa. Hơn nữa, ai là con trai thầy ấy chứ, hiệu trưởng sao lại nhận thân thích bừa bãi khắp nơi vậy?

Biết bạn bè không có việc gì, Harry nhẹ nhàng thở ra, có tâm tư đi chú ý những chuyện khác, “Thầy hiệu trưởng, hòn đá phù thuỷ không có việc gì chứ?” Cũng không nên lãng phí nó vất vả nha, cái trán sắp đau chết rồi!

“Không có việc gì, con trai, trò làm tốt lắm, thành công bảo vệ hòn đá phù thuỷ!” Dumbledore rất vui mừng nói — Tuy rằng Harry vào Slytherin, chuyện xấu này xác thực từng làm cho ông cảm thấy bất an, nhưng giờ xem ra Harry vẫn là một đứa nhỏ rất tốt, chỉ cần dạy dỗ tử tế, vẫn có thể làm ngọn cờ đầu đánh bại Voldemort.

“Harry, trò thật dũng cảm!” Dumbledore cười tủm tỉm nói xong, “Ta nghĩ cha mẹ trò sẽ vì trò mà cảm thấy vô cùng kiêu ngạo!”

Harry lung tung gật đầu, nói thầm: Tui cũng đâu phải Gryffindor, dũng cảm có cái gì đáng kiêu ngạo, nó cũng không muốn sao chép một trăm lần quy tắc Slytherin để nhớ kỹ cách làm việc cẩn thận của Slytherin đâu.

“Thầy hiệu trưởng, Voldemort cũng chưa chết, đúng không?” Harry hỏi, tuy rằng đáp án đã rất rõ ràng, những nó vẫn hy vọng xác nhận lại. Merlin biết, nó chả hề muốn làm cái gì mà cứu thế chủ! Đây chính là nghề nghiệp nguy hiểm cao đấy, làm một Slytherin đủ tư cách, lợi đến hại đi là bản năng!

“Đúng vậy, Harry, gã chưa chết. Gã vẫn đang tránh ở chỗ nào đó, có lẽ đang xem xét ai đó có thể đồng ý chia sẻ thân thể với mình. Gã không xem như chân chính còn sống, cho nên cũng không thể bị giết chết. Gã lúc này chỉ lo trốn tránh, hoàn toàn không để ý chết sống của Quirrel gã đối với kẻ địch rất tàn nhẫn, đối với tùy tùng cũng lạnh lùng vô tình. Nhưng này, Harry, có lẽ chính trò đã trì hoãn gã, khiến cho hắn không thể lập tức khôi phục lực lượng, tương lai còn cần mọi người chuẩn bị đầy đủ, cùng gã quyết một trận tử chiến — nhưng nếu gã cứ một lần hai lượt bị trì hoãn, có lẽ sẽ không còn cách nào khôi phục lực lượng.”

Harry gật đầu tỏ vẻ đã hiểu — kỳ thật nó cảm thấy đau đầu vô cùng. Như vậy xem ra cứu thế chủ làm mấy thứ nguy hiểm tính mạng này còn phải làm dài dài.

Tiếp theo Harry lại hỏi Dumbledore về chuyện mẹ nó cùng lí do vì sao Quirrel không thể đụng vào nó, Dumbledore lựa chọn nói một ít, sau đó bị bà Pomfrey thúc giục liền chạy ra ngoài.

“Phu nhân, bà có thể cho con gặp bạn bè không?” Harry khẩn cầu hỏi. Bà Pomfrey kiên quyết lắc đầu, “Chỉ sợ không được, cậu Potter, cậu cần nghỉ ngơi.”

“Ôi, xin đó, phu nhân, chỉ cần năm phút đồng hồ thôi mà.” Harry dùng đôi mắt xanh mơn mởn cầu xin nhìn bà Pomfrey, tình thương của mẹ bị kích hoạt, “Được rồi, chỉ năm phút đồng hồ!”

Bà cho Draco cùng Hermione vào, Hermione kích động ôm lấy Harry, “Harry, may mà cậu không có việc gì! Thật sự là quá tốt!”

Draco tuy rằng cũng rất vui khi thấy Harry bình an vô sự — trên thực tế lo lắng nhất cho Harry là cậu ta — nhưng Hermione ôm Harry thật là khiến cậu ta không đẹp mặt cho nổi.

“Hermione, buông Harry ra, cậu ấy sắp không thở nổi!” Draco rất nhanh ngăn lại Hermione, mình thì ngồi vào bên giường ôm bả vai gầy yếu của Harry, cẩn thận nhìn xem tình huống của nó.

“Draco, Hermione, đừng lo lắng, mình rất tốt!” Harry cười nói, “Nhưng nói chuyện với hiệu trưởng Dumbledore cũng hơi mệt. Đúng rồi, Hugh đâu?”

Draco còn chưa trả lời, Hugh đã đi đến, phía sau đi theo phù thuỷ tóc đen cao lớn.

“Hugh!” Harry kêu cậu, tuy rằng đã cực lực hạ giọng nhưng vẫn cảm giác được sự hưng phấn, “Hugh, cám ơn anh đúng lúc đuổi tới.” Nó nhìn về phía Snape, “Giáo sư Snape, cám ơn thầy giúp đỡ.”

Snape khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Hugh có chút bất đắc dĩ, đại khái Snape đối người họ Potter vĩnh viễn cũng không có sắc mặt hoà nhã đi.

Đi ra phía trước, Hugh nhìn sắc mặt Harry, vẫn rất nhợt nhạt, có chút lo lắng. Harry cười cười, “Không có việc gì, đừng lo lắng!” Nó không tự giác lấy tay sờ sờ vết sẹo tia chớp trên trán, cái loại đau đớn giống như cõi lòng tan nát còn lưu lại, nó run nhè nhẹ một chút.

Hugh thấy động tác của nó, nhớ tới việc vết sẹo này có liên hệ với Voldemort, nhíu mày.

Tiếp theo Hermione truy vấn Harry chuyện sau khi vào trong căn phòng kia, Harry đem hết thảy từ đầu chí cuối giảng cho bọn họ nghe: Quirrel, ma kính, hòn đá phù thuỷ cùng Voldemort. Cô bé Hermione thỉnh thoảng lại thét chói tai, rước lấy bà Pomfrey rống giận, thiếu chút nữa bị đuổi ra khỏi bệnh xá.

Draco cũng khẩn trương vạn phần, nghĩ đến Harry ở nơi cậu ta nhìn không thấy gặp nguy hiểm như vậy, cậu ta liền cảm thấy sợ hãi — sợ hãi mất đi Harry, cũng tự trách – sao cậu bé lại không có đủ sức mạnh bảo hộ người mình thích?!

Mà Hugh tuy rằng đã xem qua nguyên tác, nhưng nghe Harry hình dung vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ, dù sao Harry đối mặt là Chúa tể hắc ám mà cả giới phù thuỷ đều thấy run sợ.

Harry sau khi nói xong, cô bé Hermione thấp giọng trấn an nó bởi vì nhớ lại tình cảnh lúc ấy mà có chút kích động, Draco tiến đến bên cạnh Hugh, đè nặng thanh âm hỏi: “Hugh, sao anh biết bọn tôi cần phải đánh cờ phù thuỷ, không cần nói cho tôi biết là dự cảm chết tiệt gì đó.”

Hugh lắc đầu, lấy ra bút sổ viết ngoáy: “Thật có lỗi, Draco, tôi không thể nói cho cậu. Cậu chỉ cần biết rằng, tôi sẽ không hại mấy người.”

Draco theo dõi cậu nhìn một hồi lâu, chậm rãi gật đầu.

Hầm.

Hugh ôm nhóc tuyết li ngồi trên sô pha nhỏ, nghiêng đầu ngắm Snape phê chữa cuốn ‘Quy trình luận cùng thực tiễn cuộc thi độc dược’ sau bàn, tay không ý thức mà vuốt vuốt phần lông mềm mại trên lưng tuyết li. Nhóc tuyết li l**m l**m móng vuốt nhỏ, híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ.

“Nghĩ cái gì?” Không biết khi nào thì nam nhân tóc đen đã ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo vẻ mềm mại không dễ phát hiện.

Hugh hoàn hồn, chống lại ánh mắt hắn, mặt không hiểu sao đỏ lên, vội vàng lắc đầu.

Đáy mắt Snape nhiễm lên ý cười, người yêu nhỏcủa hắn vô cùng dễ thẹn thùng, động chút liền đỏ mặt.

Hắn đứng lên đi tới chỗ người yêu nhỏ, đem cậu ôm đặt lên đùi mình, hơn nữa còn thuận tay đem cái đống lông xù máu trắng trong lòng người yêu ném đi, hoàn toàn độc chiếm người yêu nhỏ.

Đáng thương nhóc tuyết li nhe răng trợn mắt thị uy với Snape — nó một chút cũng không thích cái tên tối như mực này, bởi vì hắn luôn cùng nó tranh cậu chủ dịu dàng lại xinh đẹp!

Snape lại một lần nữa hối hận đã tặng Hugh cái con vật sống này, tự cho mình một tên tình địch giải quyết không xong.

Cho con tuyết li kia một ánh mắt chết chóc, Snape sờ sờ mái tóc nâu ngắn mềm mại của Hugh, “Em đang phiền não cái gì, Hugh?”

Người trong lòng ôm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy do dự cùng bất an.

Snape kiên nhẫn chờ cậu trả lời, hắn biết đứa nhỏ này gần đây hơi phiền não, luôn mặt nhăn mày nhó, hắn rất lo lắng.

Hugh nháy mắt mấy cái, lấy ra giấy bút, tựa vào vai Snape viết: “Giáo sư, nghỉ hè em có thể ngẫu nhiên tới thăm nhà thầy được hay không?” Hugh tìm từ thực uyển chuyển, mang theo cẩn thận sợ bị cự tuyệt.

Snape thở dài, đứa nhỏ này luôn làm cho hắn đau lòng – em ấy vẫn không tự tin như vậy sao? Hay là do mình biểu hiện không đủ làm cho em ấy tin tưởng?

“Đương nhiên có thể. Hugh, ta muốn cho em biết, chúng ta là người yêu. Nếu em đồng ý, toàn bộ nghỉ hè đều có thểở chỗ ta.” Snape nói, theo dự kiến nhìn thấy nụ cười vui sướng của Hugh, sáng lạn vô cùng.

Snape rút cái bút trong tay cậu ra, tìm một chữ trên quyển sổ cậu vừa viết gạch đi, lại viết một từ khác, Hugh sán qua nhìn, hốc mắt nóng lên.

Chỉ thấy trên quyển sổ chữ “professor” bị gạch bỏ, bên trên viết chữ “Sev” hoa.

Hugh hít hít cái mũi, đầu nhỏ vùi cổ nam nhân. Sau đó cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp tuyệt vời như tơ lụa: “Tên này chỉ có em có thể kêu, vừa lòng chưa, cậu nhóc của ta?”

Hugh cao thấp gật đầu, tóc mềm cọ lên cổ hắn, có chút ngứa.

Hagrid mời Harry tới phòng nhỏ của bác làm khách, bà Pomfrey bởi vì Dumbledore cho phép mà không thể không cho Harry rời đi. Harry cùng Draco và Hermione đi tới phòng Hagrid, Hagrid đem một quyển album ảnh của cha mẹ Harry đưa cho Harry, Harry rất vui vẻ.

Snape từ miệng Hugh biết được chuyện này thì hừ lạnh một tiếng, rất là khinh thường — Potter! Hừ!

Năm nay cúp học viện vẫn thuộc về Slytherin, lễ đường bị trang sức màu bạc cùng màu xanh choán ngợp, sau bàn giáo sư treo biểu ngữ con rắn nhà Slytherin. Nhóm rắn nhỏ Slytherin vì cúp học viện vui vẻ không thôi, trong lúc nhất thời cũng quên luôn cả rụt rè quý tộc, ngay cả nụ cười giả nơi khoé miệng Snape cũng chân thật vài phần.

“Im lặng! Im lặng!” Dumbledore đánh tiếng với nhóm phù thuỷ nhỏ, “Lại một năm trôi qua!……” Dumbledore nói xong cái câu cũ rích năm nào cũng có của ông, sau đó là bảnh xếp hạng học viện mà mọi người quan tâm nhất: “Hiện tại, theo ta được biết, chúng ta đầu tiên phải tiến hành nghi thức trao giải cúp học viện, các học viện cụ thể đạt được như sau: Thứ bốn, Gryffindor, 312 điểm thứ 3, Hufflepuff, 352 điểm Ravenclaw 426 điểm, Slytherin 472 điểm.”

Bàn dài Slytherin bộc phát ra một tràng hoan hô như sấm, Harry cùng Draco ôm nhau, tươi cười đầy mặt.

Bàn dài Gryffindor vắng vẻ không tiếng động, Ron Weasley hung hăng trừng mắt nhìn bàn Slytherin đối diện, miệng mắng gì đó.

“Đúng vậy đúng vậy, biểu hiện không tồi.” Dumbledore nói, “Nhưng còn vài chuyện phải tính toán thêm, thầy còn muốn thêm chút điểm.” Lễ đường an tĩnh lại, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Dumbledore.

“Trò Hermione Granger, đối mặt với liệt hỏa, bình tĩnh mà tiến hành trinh thám thích hợp, ta muốn thưởng cho Ravenclaw 50 đ.”

Ravenclaw vỗ tay, mọi người đều nhìn về phía cô bé tóc rối bời trên dãy bàn Ravenclaw. Hermione có chút kiêu ngạo mà ngẩng đầu, cười, chính là mặt rất đỏ.

“Cái gì chứ! Tay sai Slytherin!” Ron Weasley trên bàn Gryffindor bất mãn than thở, nhưng không ai để ý tới cậu nhóc.

“Thứ hai, Harry Potter! Trò thành công bảo hộ hòn đá phù thuỷ, biểu hiện ra sự dũng cảm cùng dũng khí hơn người, vì thế ta muốn cho Slytherin thêm 100đ nữa!” Dumbledore nói xong — Hugh nhìn ra được kỳ thật ông một chút cũng không tình nguyện thêm điểm cho Slytherin, chẳng qua vì thanh danh cứu thế chủ mà bất đắc dĩ phải làm.

Nhóm Slytherin lại hoan hô không thôi, thậm chí có người dùng sức đập bàn.

Harry tuy rằng rất vui vì mình mang đến cho học viện thêm nhiều điểm như vậy, nhưng đối với Dumbledore có vẻ không có ý định thêm điểm cho Draco thì rất là bất mãn. Nó đứng lên, lớn tiếng nói: “Hiệu trưởng Dumbledore, Draco giúp em thông qua bàn cờ lớn, nếu không có cậu ấy em không có khả năng thành công bảo hộ hòn đá phù thuỷ, sao lại không thêm điểm cho cậu ấy chứ?”

Dumbledore mặt cứng đờ — ông vốn không định cho Malfoy thêm điểm, thế chẳng phải cổ vũ khí chất quý tộc sao!

Nhưng Harry trước mặt toàn trường nói như vậy, tất cả mọi người đang nhìn ông, Dumbledore chỉ có thể khổ sở mà cho điểm thêm cho Draco, “À, đương nhiên, Harry, ta sẽ không quên. Cậu Draco Malfoy, trò đã hạ một ván cờ phấn kích nhất từ trước tới nay của Hogwarts, vì thế ta muốn thêm cho Slytherin 50 đ!”

Slytherin hoàn toàn sôi trào! 620 đ! Cả lịch sử Hogwarts tới nay chỉ sợ chưa có học viện nào được điểm cao như vậy!

Draco kiêu ngạo mà ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe miệng mang theo giả cười tiêu chuẩn Malfoy.

Dumbledore một lần nữa tuyên bố điểm, “Thứ tư, Gryffindor, 312 đ thứ ba, Hufflepuff, 352 đ thứhai, Ravenclaw 476 đ đứng đầu, Slytherin 620 đ!”

“Năm nay cúp học viện thuộc về, Slytherin!”

Thành tích thi cuối kỳ truyền ra. Hugh đứng thứ năm trong năm hai, thành tích này lại khiến cho mọi người kinh ngạc hồi lâu. Hermione giống nguyên tác đứng thứnhất, Draco thiếu 2đ đành đứng thứ hai, quý tộc nhỏ bạch kim vì thế mà không vui vài ngày. Harry theo sát Draco, thứ ba.

Tiệc tối qua đi, nhóm phù thuỷ nhỏ đi lên tàu tốc hành Hogwarts.

Trước khi lên xe, Hugh vụng trộm tới hầm tìm Snape. Hai người trao đổi vài nụ hôn sâu triền miên, Snape để Hugh về nhà trước, sau hôm nghỉ hắn tới đường sông Thames đón cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện