Thứ 4.

Hugh ở sảnh đường ăn bữa tối, chú ý tới ghế giáo sư trống không, Snape chưa tới. Cậu giải quyết đồ ăn trước mặt thật nhanh, không nhìn bạn học bên cạnh muốn bắt lời với mình, bước nhanh rời khỏi sảnh đường.

Cậu đi vào hầm, đứng ở cửa, Medusa trên cửa thè lưỡi rắn, phát ra tiếng “xì xì”, Hugh nghĩ về sau mình sẽ thường xuyên đến hầm, khá cần quan hệ tốt với nó, liền cười cười, sau đó nâng tay lên gõ cửa.

Rất nhanh, cửa bị mởra, thân ảnh cao lớn của Snape bao phủ vóc dáng nhỏ xinh của Hugh.

Hugh ngưỡng mặt nhìn hắn, Snape sắc mặt đen vô cùng, làm cho Hugh nhịn không được nghĩ, có phải mình ngắt mạch lạc thú hắn ngao chế độc dược hay không.

“Tiến vào!” Snape bỏ lại hai chữ, xoay người đi vào, Hugh vội vàng đuổi kịp.

Hugh đánh giá căn hầm có chút âm u, hai giá sách rất lớn, để đầy sách, cái bàn gỗ nhỏ bên cạnh để chồng sách cao che khuất hơn phân nửa cửa sổ. Còn có một cái tủ nhiều ngăn dựa vào tường bên trong đặt rất nhiều bình thủy tinh, bên trong ngâm các loại tiêu bản ghê tởm. Hugh không quá quen chuyển ánh mắt.

Bên cạnh là một cái bàn gỗ dài, bên trên đặt một ít có vẻ là nguyên liệu độc dược, dưới bàn gỗ có hai chậu gì dó, Hugh biết bên trong nhất định là nội dung cấm túc cho phần lớn học trò.

Trên bàn công tác cũng có mấy chồng sách cao, ba bốn chồng da dê, hẳn là bài tập. Cách bàn công tác vài bước là một bộ sô pha, ngồi lên trên hẳn là thực thoải mái.

Hugh tầm mắt dừng lại mấy cánh cửa trên tường, trong lòng nghĩ phòng giáo sư Snape cũng âm trầm như thế sao, làm cho người ta từ đáy lòng chán ghét.

Hugh miên man suy nghĩ, giọng nói châm chọc trầm thấp như thì thầm của Snape truyền vào trong tai, “Cậu White, chẳng lẽ văn phòng của ta có cái gì đáng giá hấp dẫn tầm mắt cậu đến nỗi cậu quên luôn cả mục đích tới đây chăng?”

Hugh vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu làm vẻ vô tội.

Snape ngồi trước bàn làm việc, rút ra một tờ da dê bắt đầu xem, “Trò White, ta hiện tại không có thời gian chỉ đạo trò, lấy đũa phép của trò ra tự luyện tập đi, trò cần trải nghiệm để quen cảm giác khống chế ma lực.”

Hugh gật đầu, thuận theo lần lượt lặp lại vẩy đũa phép, biến hình, trôi nổi, cũng không cảm thấy nhàm chán. Dù sao lúc làm linh hồn vài thập niên, ngay cả loại động tác buồn tẻ này còn không thể làm, trừ bỏ ngẩn người vẫn là ngẩn người.

Chẳng mấy chốc một giờ trôi qua, Hugh nhìn trộm Snape ngồi sau bàn làm việc, hắn cúi đầu, mày nhăn thật chặt, tóc đen đầy dầu dính hai bên sườn má, khiến cho sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Hắn nắm bút lông chim, thường thường dùng ngòi bút bén nhọn hung hăng gạch vài cái trên tấm da dê, cái loại lực đạo này làm cho Hugh hoài nghi hắn muốn chọc thủng giấy. Nhưng mỗi một phần tấm da dê hắn đều nhìn xem rất cẩn thận, rậm rạp tràn ngập phê bình chú giải, đương nhiên cuối cùng điểm khẳng định sẽ không tử tế cho lắm.

Hugh bĩu môi, phần lớn luận văn đều là viết lung tung, lâm thời mới đẩy nhanh tốc độ viết ra, căn bản không đáng hắn phải phê chữa cẩn thận như vậy. Mà phê chữa luận văn lãng phí nhiều thời gian ngao chế độc dược, Hugh chắc chắc hắn nhất định sẽ dùng thời gian ngủ và ăn cơm để thay thế.

Trách không được hắn thoạt nhìn không xong như vậy! Hugh nhìn Snape đến xuất thần, suy nghĩ đã không biết bay đi nơi nào.

“Cậu White, ta có thể hỏi một chút giáo sư độc dược hèn mọn của cậu có cái gì đáng giá để cậu nhìn không chuyển mắt, thậm chí quên luôn nhiệm vụ của mình?” Snape đột nhiên ngẩng đầu, Hugh nhìn chăm chú quá mức rõ ràng, hắn muốn bỏ qua cũng không được.

Bị giọng hắn gọi lại hồn, chống lại đôi con ngươi đen lạnh như băng kia, Hugh không hiểu sao thấy mặt nóng lên, vội vàng lắc đầu.

Snape đứng lên đi về phía cậu, chỉ vào cái sô pha: “Ngồi xuống.”

Hugh về lui hai bước, chân đụng phải ghế, đầu gối hơi cong xuống.

Snape ngồi trên cái sô pha khác, “Trò White, như vậy hiện tại cho ta xem thành quả của trò.”

Hugh có chút khẩn trương, không biết vì cái gì, cậu lắc lắc đầu loại bỏ cảm giác này, thở sâu, vẫy đũa phép, đem quyển sổ vừa mới dùng để luyện tập biến thành một cái cái chén, sau đó trôi nổi lên.

Snape có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Hugh cũng thay đổi. Không đến ba ngày, một phù thuỷ nhỏ Muggle chưa bao giờ tiếp xúc qua ma pháp có thể vận dụng pháp thuật không tiếng động đến mức này, thật sự không đơn giản.

Hugh cẩn thận nuốt nước miếng, ánh mắt hổ phách mang theo chờ mong nhìn Snape, mong chờ hắn cho mình một câu khích lệ.

Cậu hầu như dùng hết thời gian rảnh rỗi để luyện tập hai thần chú cơ bản này, ngay cả nằm mơ cũng mơ không ngừng biến hình, trôi nổi, mới có thể đạt tới trình độ như vậy.

Đối với vẻ mặt “em rất lợi hại đúng không? Khen em đi khen em đi!”, Snape cũng không lời gì quá khó nghe, chỉ có thể khô cằn nói: “Cũng không tệ lắm.”

Hugh cười đến ánh mắt híp lại, Snape lại dội cho bát nước lạnh, “Như vậy liền thỏa mãn sao? Chẳng lẽ trò cho là bằng hai thần chú cơ bản nhất này là có thể thông qua cuộc thi cuối kỳ, O.W.Ls rồi N.E.W.Ts?”

Hugh nhất thời uể oải, cúi đầu, một bộ đáng thương.

Snape xuy một tiếng, “Cổ trò không xương à? Ngẩng đầu lên, thần chú triệu hồi là nội dung hôm nay của trò.”

Hugh ngẩng đầu, Snape triệu hồi một tấm da dê để tới trước mặt cậu, “Trò White, như trò chứng kiến, thần chú triệu hồi có thể triệu tập đến thứ mà trò muốn, hôm nay ta chỉ yêu cầu làm cho tấm da dê này bay đến trên tay trò, tin tưởng điều này không khó đâu nhỉ.”

Khoảng cách rất gần, tấm da dê không nặng, xác thực không tính là khó.

Giọng nói giống như tơ lụa của Snape vang ở bên tai, “Nhắm mắt lại, miêu tả ra tấm da dê trước mặt, nghĩ nó bay đến trên tay trò, chú ý khống chế ma lực, sau đó vẫy đũa phép.”

Hugh làm theo, vài lần cũng không thành công, lần thứ tám tấm da dê rốt cục bay lên, lại lắc la lắc lư nện vào mặt cậu.

“Ngu xuẩn!” Snape không chút khách khí mắng, “trò liền khẩn cấp như vậy muốn mình bị đâm chết à?”

Hugh kéo tấm da dê xuống dưới, uất ức nhìn Snape sắc mặt âm trầm. cậu cũng không phải cố ý, luyện tập thần chú ngẫu nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn là thực bình thường mà.

Snape làm như không thấy biểu tình đáng thương của cậu, bỏ lại một câu “tự luyện tập” Trở về bàn làm việc tục phê chữa luận văn. Chính là Hugh cứ cảm thấy lực đạo phê chữa bài nặng hơn thì phải.

Hai giờ phụ đạo rất nhanh liền trôi qua, Snape cũng vừa phê xong đống luận văn bỏ đi, xoa thái dương huyệt, “Trò White, đã đến giờ, về KTX của trò đi!”

Hugh nhùng nhằng không chịu đi, còn dùng một loại ánh mắt xấp xỉ lên án đáng thương nhìn hắn, cứ như hắn làm chuyện gì có lỗi vậy, nhìn đến độ trán Snape gân xanh nhảy lên.

Người này căn bản không dịu ngoan vô hại giống như biểu hiện bên ngoài, nón phân loại quả nhiên là năm lâu thiếu tu sửa, bị hỏng rồi, Hugh White chính là một con rắn nhỏ Slytherin không hơn không kém!

Hiển nhiên giáo sư của chúng ta đã quên Hugh là một phù thuỷ Muggle, Slytherin mấy ngàn năm nay đều không có tiền lệ thu nhận phù thuỷ Muggle, máu lai đã cực hạn trong khả năng tha thứ của bọn họ rồi.

“Giáo sư, em có thểở lại đến giờ cấm không? Thầy yên tâm, em sẽ không quấy rầy thầy, có lẽ em có thể giúp thầy xử lý nguyên liệu độc dược chăng?” Hugh đem bút ký đưa tới Snape trước mặt, dùng ánh mắt chờ mong làm người ta khó có thể cự tuyệt nhìn hắn.

Snape thật sự không thể hiểu nổi hình thức tư duy của Hugh, hầm của hắn luôn là nơi ai cũng chỉ sợ chạy không kịp, thế mà nhóc này lại xin ở lại?! Chẳng qua đã có lao công miễn phí, Snape đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, “Vắt nước hai thùng cóc kia đi.” Sau đó lướt qua câu, mở một cánh cửa đi vào, Hugh đoán kia nhất định là phòng thí nghiệm.

Nhìn hai thùng cóc động đậy ghê tởm kia, Hugh có chút buồn bực, tốt xấu gì cũng là tự nguyện hỗ trợ, ít nhất Snape có thể cho cậu xử lí ít nguyên liệu đỡ buồn nôn hơn mà!

Cách xử lí cóc Hugh có đọc trong truyện, sớm rục rịch muốn thử, tuy mới bắt đầu có chút không thuần thục, nhưng rất nhanh tốc độ liền tăng lên rất nhiều, hai chậu cóc rất nhanh liền vắt thành nước.

Lúc này đã gần đến giờ cấm, Hugh muốn gõ cửa tạm biệt, nhưng lại sợ quấy rầy Snape ngao chế độc dược, còn đang rối rắm không thôi, Snape đột nhiên mở cửa đi ra, “Trò White, trò cần phải trở về, nếu không muốn Ravenclaw bị trừ 20đ.”

Hắn giơ tay lên, hai quyển sách bay về phía Hugh, Hugh luống cuống tay chân tiếp được, nhìn tên sách, ‘Lí luận về trụ cột khống chế ma lực’ cùng ‘cách dùng pháp thuật không tiếng động’.

“Hai tuần sau, hai quyển sách cùng với luận văn ba mươi inch, giao cho ta.” Snape lạnh như băng nói, Hugh không hề bịảnh hưởng, như lấy được chí bảo mà ôm cách cười tủm tỉm gật đầu.

Đuổi đi quỷ khổng lồ nhỏ nhà Ravenclaw, Snape xoay người trở lại phòng thí nghiệm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện