Cuối tháng ba, “Dạ thành” chính thức khai máy. Công việc của Nhược Hàm cũng bận rộn hơn rất nhiều. Một tháng đầu cô hoàn toàn phải quay ở thành phố khác, đến ngày hai mươi tháng tư mới trở về Đại Bắc.
Nhưng trước khi đi cô vẫn còn một việc rất quan trọng mà mỗi năm đều luôn nhớ đến vào dịp này.
Từ buổi tối ngày hôm trước, Liễu Khuê đã gọi điện đến cho Nhược Hàm hỏi ngày mai cô có đi không. Có lẽ cô ấy phân vân là vì hiện tại cô đã kết hôn.
“Tất nhiên phải đi chứ. Nhưng mà Khuê Khuê, mọi năm cậu luôn đến cùng bố mẹ anh ấy thay mình, kể cả năm ngoái cũng vì sợ mình không đến. Mình thật sự cảm ơn cậu. Từ tận đáy lòng, cô luôn biết ơn Liễu Khuê năm nào cũng thay cô đến đó.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười: “Bạn với bè, ơn nghĩa lớn lao thế mà giờ mời cảm ơn, đã thể lại nói suông nữa. Không có thành ý.”
Ngoài miệng là thế, trong lòng Liễu Khuê thấy Nhược Hàm lúc này đã nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều, cô ấy cũng thấy an tâm. Đã nhiều năm trôi qua, cả cô ấy và bố mẹ Từ đều mong cô có thể bớt đau khổ vì quá khứ.
Có những thứ đã đi qua không thể níu kéo được, nhưng sẽ luôn khiến người ta nhớ mãi.
Cho dù bây giờ Nhược Hàm đã mở cửa trái tim, đón nhận tình cảm của Tần Gia Mộc, không có nghĩa cô sẽ hoàn toàn quên đi những chuyện trước kia.
Đối với cô, Từ Viễn sẽ mãi là một phần đau buồn sâu thẳm trong trái tim.
Cuộc điện thoại giữa hai cô bạn thân đã kết thúc bằng lời hẹn gặp mặt khi rảnh rỗi của Nhược Hàm. Cô cúp máy, quay về phòng khách xem ti vi với Tần Gia Mộc.
Anh vòng tay ra sau ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, để Nhược Hàm tựa sát vào người mình, thanh âm trầm ấm chỉ vừa đủ hai người nghe: “Em vừa gọi điện với bạn sao?”
Cô gật đầu: “Cũng lâu lắm rồi không gặp cô ấy, trước khi bắt đầu quay ‘Dạ thành’ cũng nên tụ tập một buổi.”
Tần Gia Mộc “ừm” một tiếng, sau đó Nhược Hàm không còn nghe thấy anh nói gì thêm. Hai người đắm chìm vào bộ phim tình cảm Âu Mỹ trên ti vi, một lát sau cô cảm giác được khuôn mặt anh đang chạm sát vào da đầu mình, tóc cô cọ cọ lên má anh nhưng dường như anh không hề khó chịu, ngược lại còn liên tục chà chà tóc cô.
Sau đó nữa, anh lại ngừng lại.
Từ lúc Nhược Hàm nghe điện thoại xong quay về, Tần Gia Mộc rất kỳ lạ, cô có thể nhận ra, lại không rõ nguyên do là từ đâu. Cô thoát khỏi vòng tay anh ngồi thẳng dậy, khoanh chân trên ghế sô pha, dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi:
“Anh có gì muốn nói với em à?”
“Không có.” Hai mắt Tần Gia Mộc vẫn chăm chú vào màn hình ti vi, thật lâu sau anh mới khẽ khàng cất tiếng: “Ngày mai em có đi không?”
Nhược Hàm không hiểu ý anh, hai mày chau lại: “Đi đâu?” Một thoáng sau liền hiểu ra anh muốn nói “có đi không” là đi đến nơi nào, “Làm sao anh biết?”
“Hồi năm ngoái em mặc một bộ quần áo đen từ đầu đến chân, ra ngoài từ sáng sớm. Muốn đoán ra cũng không khó.” Tần Gia Mộc cuối cùng cũng rời mắt khỏi ti vi, hướng ánh nhìn về phía Nhược Hàm, thấy cô gật đầu.
i này có thể sẽ
Cô rũ mắt, nói thật về suy nghĩ của bản thân: “Em nói ra cái này có thể sẽ khiến anh không vui, nhưng cho dù anh muốn hay không muốn thì ngày mai em vẫn sẽ đi. Thật ra con người em trước giờ rất cố chấp, luôn níu kéo những
tốt đẹp của quá khứ đến nỗi không dám đối diện với sự thật. Bây giờ có anh ở bên cạnh, em có thể buông bỏ chấp niệm, không tự làm khổ mình như trước nữa, chỉ là người đi đã đi rồi, không nên đau khổ mãi cũng không phải là sẽ quên đi tất cả”
Tần Gia Mộc mỉm cười, một tay xoa đầu Nhược Hàm, tay kia kéo cô trở lại vào lòng mình:
“Sao em lại nghĩ anh ích kỷ như thế? Anh đâu có nói là không muốn em đi. Anh hỏi em là vì sợ em quên mất ngày mai phải đi đâu, nhắc nhở em một chút thôi.”
Anh yêu cô, chưa từng có ý muốn cô sẽ hoàn toàn quên đi người đó. Dẫu sao cũng là người đã mất, anh không thể ép cô hoàn toàn hướng trái tim về phía mình. Thậm chí nếu là lúc trước anh cũng không nghĩ đến một ngày hai người sẽ thật sự yêu nhau. Đó là quá khứ mà Nhược Hàm luôn gìn giữ, anh cũng sẽ tôn trọng.
Buổi sáng hôm sau, Nhược Hàm dậy rất sớm, mặc một chiếc áo khoác đen và quần dài đen, một mình lái xe ra ngoài. Năm nay cô không định trốn tránh nữa, thời gian đến nhà tang lễ cũng muộn hơn năm trước. Đỗ xe vào bãi, lúc vừa mở cửa ra trùng hợp gặp được bố mẹ Từ vừa đến ngay trước cô.
Đang ở trong bãi đỗ xe, Nhược Hàm vẫn chưa tháo khẩu trang nhưng bố mẹ Từ vẫn nhận ra, mẹ Từ đi đến kéo tay cô nói: “Tiểu Hàm đó hả, lâu lắm chúng ta không gặp con, cùng đi vào trong đi”
Cô lễ phép chào họ một tiếng, đi cùng vào trong nhà tang lễ. Lần cuối gặp họ, cô vẫn là cô bé sinh viên năm nhất, thoắt một cái nhiều năm trôi qua, Nhược Hàm của hiện tại đã là ngôi sao lớn, nhưng trong mắt những người lớn, cô vẫn luôn là đứa trẻ thân quen mà họ rất yêu quý.
Ba mẹ Từ biết rõ hiện tại Nhược Hàm đã kết hôn, nhưng không hề có lời quở trách gì cô.
Dù sao cũng vẫn còn trẻ, không ai mong cô mãi chôn vùi tuổi xuân của mình trong sự dằn vặt và khổ đau.
Năm nay cô đến muộn hơn, trong nhà tang lễ không chỉ còn mình cô mà có vài người khác nữa, nên cô vẫn không tháo khẩu trang xuống cho đến khi lên tới nơi. Mẹ Từ mở khóa tủ, ba người dọn dẹp lại sạch sẽ. Nhược Hàm đợi ba mẹ Từ nói hết những lời cần nói, vừa nghe thấy bà nhắc đến mình thì bước vào: “Con xem, năm nay Tiểu Hàm đến cùng với ba mẹ này, chắc con cũng muốn gặp con bé đúng không?”
Sau đó, ba mẹ Từ ra ngoài trước, để lại không gian cho Nhược Hàm. Thật ra cô luôn biết rằng người chết không nghe được những gì cô nói, nhưng từ trong thâm tâm cô có rất nhiều thứ muốn nói với Từ Viễn, đã đến nơi rồi lời cũng không giữ mãi được trong lòng.
“Năm nay em lại đến thăm anh rồi đây. Một năm qua có rất nhiều chuyện xảy ra với em, chắc là không thể kể hết được với anh đâu nhỉ?”
Nhược Hàm nhìn bức ảnh của Từ Viễn, vẫn là nụ cười ấy, thế nhưng người đã đi xa cô được sáu năm. Mặc dù cô đã có hạnh phúc mới, nếu ai hỏi cô rằng bản thân có tiếc nuối ngày tháng trước đây hay không, làm sao có thể không tiếc nuối! Tuổi trẻ của cô và anh, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hứa hẹn không thể thực hiện.... Những năm qua cô luôn cố gắng thực hiện lời hứa với anh, trở thành ca sĩ nổi tiếng, sống hạnh phúc. Cô đã giữ lời hứa rồi, mà anh lại không ở bên cô nữa.
Rốt cuộc Nhược Hàm vẫn không nhịn được rơi nước mắt.
Lần này cô không nói được bao nhiêu chuyện, có điều nếu Từ Viễn thật sự nghe được những gì cô nói, vậy hẳn là anh cũng biết cô đang sống rất tốt. Cho nên hy vọng anh không phải lo lắng cho cô nữa.
Khi ra ngoài, ba mẹ Từ vẫn đứng đợi Nhược Hàm ở ngoài hành lang. Mẹ Từ nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay thon dài được chăm sóc rất cẩn thận ấy, giọng nói trầm trầm ấm áp: “Mấy năm trước Khuê Khuê luôn thay con mang hoa đến, nói là con vẫn không chịu chấp nhận sự thật. Lúc ấy dì cũng rất lo lắng cho con, hiện giờ thấy được gương mặt nhỏ của con dịu dàng hơn trước rất nhiều, dì an tâm hơn rồi. Thằng bé ra đi nhiều năm, con có thể đến thăm nó thế này nhất định nó rất vui, nhưng cũng đừng vì nó mà mãi nhốt mình trong đau khổ.”
“Con hiểu ý dì rồi.” Cô gật đầu.
“Con là một cô bé tốt. Chúng ta không ai trách con, chuyện đó cũng không hề liên quan đến con cả. Đứa bé tốt như con xứng đáng có được hạnh phúc.” Trong mắt của mẹ Từ, cô mãi mãi là một đứa trẻ ngoan ngoãn và tốt đẹp, bà yêu thương cô như con gái mình: “Dì xem tin tức, biết con bây giờ đã có cuộc sống của riêng mình. Chỉ mong con có thể luôn vui vẻ, không phải phiền muộn hay cảm thấy có lỗi với chúng ta, nhất định thằng bé cũng muốn như thế.”
Trước khi ra về, Nhược Hàm xúc động ôm chặt mẹ Từ. Có lẽ bản thân cô khi ấy không nghĩ đến, mấy năm sau sẽ không thể gặp được họ ở đây nữa.
Nhưng trước khi đi cô vẫn còn một việc rất quan trọng mà mỗi năm đều luôn nhớ đến vào dịp này.
Từ buổi tối ngày hôm trước, Liễu Khuê đã gọi điện đến cho Nhược Hàm hỏi ngày mai cô có đi không. Có lẽ cô ấy phân vân là vì hiện tại cô đã kết hôn.
“Tất nhiên phải đi chứ. Nhưng mà Khuê Khuê, mọi năm cậu luôn đến cùng bố mẹ anh ấy thay mình, kể cả năm ngoái cũng vì sợ mình không đến. Mình thật sự cảm ơn cậu. Từ tận đáy lòng, cô luôn biết ơn Liễu Khuê năm nào cũng thay cô đến đó.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười: “Bạn với bè, ơn nghĩa lớn lao thế mà giờ mời cảm ơn, đã thể lại nói suông nữa. Không có thành ý.”
Ngoài miệng là thế, trong lòng Liễu Khuê thấy Nhược Hàm lúc này đã nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều, cô ấy cũng thấy an tâm. Đã nhiều năm trôi qua, cả cô ấy và bố mẹ Từ đều mong cô có thể bớt đau khổ vì quá khứ.
Có những thứ đã đi qua không thể níu kéo được, nhưng sẽ luôn khiến người ta nhớ mãi.
Cho dù bây giờ Nhược Hàm đã mở cửa trái tim, đón nhận tình cảm của Tần Gia Mộc, không có nghĩa cô sẽ hoàn toàn quên đi những chuyện trước kia.
Đối với cô, Từ Viễn sẽ mãi là một phần đau buồn sâu thẳm trong trái tim.
Cuộc điện thoại giữa hai cô bạn thân đã kết thúc bằng lời hẹn gặp mặt khi rảnh rỗi của Nhược Hàm. Cô cúp máy, quay về phòng khách xem ti vi với Tần Gia Mộc.
Anh vòng tay ra sau ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, để Nhược Hàm tựa sát vào người mình, thanh âm trầm ấm chỉ vừa đủ hai người nghe: “Em vừa gọi điện với bạn sao?”
Cô gật đầu: “Cũng lâu lắm rồi không gặp cô ấy, trước khi bắt đầu quay ‘Dạ thành’ cũng nên tụ tập một buổi.”
Tần Gia Mộc “ừm” một tiếng, sau đó Nhược Hàm không còn nghe thấy anh nói gì thêm. Hai người đắm chìm vào bộ phim tình cảm Âu Mỹ trên ti vi, một lát sau cô cảm giác được khuôn mặt anh đang chạm sát vào da đầu mình, tóc cô cọ cọ lên má anh nhưng dường như anh không hề khó chịu, ngược lại còn liên tục chà chà tóc cô.
Sau đó nữa, anh lại ngừng lại.
Từ lúc Nhược Hàm nghe điện thoại xong quay về, Tần Gia Mộc rất kỳ lạ, cô có thể nhận ra, lại không rõ nguyên do là từ đâu. Cô thoát khỏi vòng tay anh ngồi thẳng dậy, khoanh chân trên ghế sô pha, dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi:
“Anh có gì muốn nói với em à?”
“Không có.” Hai mắt Tần Gia Mộc vẫn chăm chú vào màn hình ti vi, thật lâu sau anh mới khẽ khàng cất tiếng: “Ngày mai em có đi không?”
Nhược Hàm không hiểu ý anh, hai mày chau lại: “Đi đâu?” Một thoáng sau liền hiểu ra anh muốn nói “có đi không” là đi đến nơi nào, “Làm sao anh biết?”
“Hồi năm ngoái em mặc một bộ quần áo đen từ đầu đến chân, ra ngoài từ sáng sớm. Muốn đoán ra cũng không khó.” Tần Gia Mộc cuối cùng cũng rời mắt khỏi ti vi, hướng ánh nhìn về phía Nhược Hàm, thấy cô gật đầu.
i này có thể sẽ
Cô rũ mắt, nói thật về suy nghĩ của bản thân: “Em nói ra cái này có thể sẽ khiến anh không vui, nhưng cho dù anh muốn hay không muốn thì ngày mai em vẫn sẽ đi. Thật ra con người em trước giờ rất cố chấp, luôn níu kéo những
tốt đẹp của quá khứ đến nỗi không dám đối diện với sự thật. Bây giờ có anh ở bên cạnh, em có thể buông bỏ chấp niệm, không tự làm khổ mình như trước nữa, chỉ là người đi đã đi rồi, không nên đau khổ mãi cũng không phải là sẽ quên đi tất cả”
Tần Gia Mộc mỉm cười, một tay xoa đầu Nhược Hàm, tay kia kéo cô trở lại vào lòng mình:
“Sao em lại nghĩ anh ích kỷ như thế? Anh đâu có nói là không muốn em đi. Anh hỏi em là vì sợ em quên mất ngày mai phải đi đâu, nhắc nhở em một chút thôi.”
Anh yêu cô, chưa từng có ý muốn cô sẽ hoàn toàn quên đi người đó. Dẫu sao cũng là người đã mất, anh không thể ép cô hoàn toàn hướng trái tim về phía mình. Thậm chí nếu là lúc trước anh cũng không nghĩ đến một ngày hai người sẽ thật sự yêu nhau. Đó là quá khứ mà Nhược Hàm luôn gìn giữ, anh cũng sẽ tôn trọng.
Buổi sáng hôm sau, Nhược Hàm dậy rất sớm, mặc một chiếc áo khoác đen và quần dài đen, một mình lái xe ra ngoài. Năm nay cô không định trốn tránh nữa, thời gian đến nhà tang lễ cũng muộn hơn năm trước. Đỗ xe vào bãi, lúc vừa mở cửa ra trùng hợp gặp được bố mẹ Từ vừa đến ngay trước cô.
Đang ở trong bãi đỗ xe, Nhược Hàm vẫn chưa tháo khẩu trang nhưng bố mẹ Từ vẫn nhận ra, mẹ Từ đi đến kéo tay cô nói: “Tiểu Hàm đó hả, lâu lắm chúng ta không gặp con, cùng đi vào trong đi”
Cô lễ phép chào họ một tiếng, đi cùng vào trong nhà tang lễ. Lần cuối gặp họ, cô vẫn là cô bé sinh viên năm nhất, thoắt một cái nhiều năm trôi qua, Nhược Hàm của hiện tại đã là ngôi sao lớn, nhưng trong mắt những người lớn, cô vẫn luôn là đứa trẻ thân quen mà họ rất yêu quý.
Ba mẹ Từ biết rõ hiện tại Nhược Hàm đã kết hôn, nhưng không hề có lời quở trách gì cô.
Dù sao cũng vẫn còn trẻ, không ai mong cô mãi chôn vùi tuổi xuân của mình trong sự dằn vặt và khổ đau.
Năm nay cô đến muộn hơn, trong nhà tang lễ không chỉ còn mình cô mà có vài người khác nữa, nên cô vẫn không tháo khẩu trang xuống cho đến khi lên tới nơi. Mẹ Từ mở khóa tủ, ba người dọn dẹp lại sạch sẽ. Nhược Hàm đợi ba mẹ Từ nói hết những lời cần nói, vừa nghe thấy bà nhắc đến mình thì bước vào: “Con xem, năm nay Tiểu Hàm đến cùng với ba mẹ này, chắc con cũng muốn gặp con bé đúng không?”
Sau đó, ba mẹ Từ ra ngoài trước, để lại không gian cho Nhược Hàm. Thật ra cô luôn biết rằng người chết không nghe được những gì cô nói, nhưng từ trong thâm tâm cô có rất nhiều thứ muốn nói với Từ Viễn, đã đến nơi rồi lời cũng không giữ mãi được trong lòng.
“Năm nay em lại đến thăm anh rồi đây. Một năm qua có rất nhiều chuyện xảy ra với em, chắc là không thể kể hết được với anh đâu nhỉ?”
Nhược Hàm nhìn bức ảnh của Từ Viễn, vẫn là nụ cười ấy, thế nhưng người đã đi xa cô được sáu năm. Mặc dù cô đã có hạnh phúc mới, nếu ai hỏi cô rằng bản thân có tiếc nuối ngày tháng trước đây hay không, làm sao có thể không tiếc nuối! Tuổi trẻ của cô và anh, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hứa hẹn không thể thực hiện.... Những năm qua cô luôn cố gắng thực hiện lời hứa với anh, trở thành ca sĩ nổi tiếng, sống hạnh phúc. Cô đã giữ lời hứa rồi, mà anh lại không ở bên cô nữa.
Rốt cuộc Nhược Hàm vẫn không nhịn được rơi nước mắt.
Lần này cô không nói được bao nhiêu chuyện, có điều nếu Từ Viễn thật sự nghe được những gì cô nói, vậy hẳn là anh cũng biết cô đang sống rất tốt. Cho nên hy vọng anh không phải lo lắng cho cô nữa.
Khi ra ngoài, ba mẹ Từ vẫn đứng đợi Nhược Hàm ở ngoài hành lang. Mẹ Từ nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay thon dài được chăm sóc rất cẩn thận ấy, giọng nói trầm trầm ấm áp: “Mấy năm trước Khuê Khuê luôn thay con mang hoa đến, nói là con vẫn không chịu chấp nhận sự thật. Lúc ấy dì cũng rất lo lắng cho con, hiện giờ thấy được gương mặt nhỏ của con dịu dàng hơn trước rất nhiều, dì an tâm hơn rồi. Thằng bé ra đi nhiều năm, con có thể đến thăm nó thế này nhất định nó rất vui, nhưng cũng đừng vì nó mà mãi nhốt mình trong đau khổ.”
“Con hiểu ý dì rồi.” Cô gật đầu.
“Con là một cô bé tốt. Chúng ta không ai trách con, chuyện đó cũng không hề liên quan đến con cả. Đứa bé tốt như con xứng đáng có được hạnh phúc.” Trong mắt của mẹ Từ, cô mãi mãi là một đứa trẻ ngoan ngoãn và tốt đẹp, bà yêu thương cô như con gái mình: “Dì xem tin tức, biết con bây giờ đã có cuộc sống của riêng mình. Chỉ mong con có thể luôn vui vẻ, không phải phiền muộn hay cảm thấy có lỗi với chúng ta, nhất định thằng bé cũng muốn như thế.”
Trước khi ra về, Nhược Hàm xúc động ôm chặt mẹ Từ. Có lẽ bản thân cô khi ấy không nghĩ đến, mấy năm sau sẽ không thể gặp được họ ở đây nữa.
Danh sách chương