Tần Gia Mộc ban đầu cảm thấy Lục Thanh Thương đang trong lúc tức giận nên mới như thế, anh muốn giải thích một cách hòa bình, nhưng nói thế nào Lục Thanh Thương cũng không chịu buông ra, anh chỉ có thể dùng sức mình đẩy Lục Thanh Thương ra.

“Lục Thanh Thương, tôi và cậu là anh em bao nhiêu năm rồi? Sao cậu có thể vì một người mới quen không lâu mà đối đầu với anh em như vậy?”

Lục Thanh Thương giống như đã bị tức giận làm mờ lý trí, lớn tiếng chất vấn: “Cậu còn dám có mặt mũi nói tôi và cậu là anh em? Cậu cũng là vì Trần Nhược Hàm nên mới làm thế với bạn gái tôi đó thôi. Cậu tưởng rằng cậu mang họ Tần thì cậu thật sự có quyền lực của người nhà họ Tần hay sao?”

Tần Gia Mộc không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Anh và Lục Thanh Thương quen biết nhiều năm rồi, nhưng anh thật sự không ngờ sẽ có ngày Lục Thanh Thương vì một cô gái khác mà tiết lộ tất cả những bí mật về anh, những thứ mà đến tận bây giờ anh vẫn chưa có đủ dũng cảm để nói ra với Nhược Hàm.

“Cậu là người hiểu rõ nhất hoàn cảnh của tôi, vậy mà bây giờ cậu không chỉ nói ra toàn bộ với cô ta, cậu còn cảm thấy tôi dựa vào nhà họ Tần để dung túng Nhược Hàm đánh cô ta ư?” Anh vừa gằn giọng từng chữ một vừa chỉ tay về phía Liễu Tư Nguyệt.

“Lục Thanh Thương, cậu quen tôi bao lâu rồi, quen cô ta bao lâu rồi? Cậu cảm thấy thời gian quen biết tôi không đáng để cậu tin tưởng bằng cô gái đó hay sao?”

Lục Thanh Thương thoáng ngẩn ra, anh nhận ra mình có phần quá lời, nhưng khi quay lại nhìn thấy Liễu Tư Nguyệt đang khóc lóc vô cùng đáng thương, trên mặt còn có vết bầm tím nữa, trong lòng lại thấy tức giận. Anh không nói lời nào, quay người nắm lấy tay cô ta bỏ đi.

Ngồi vào trong xe, Lục Thanh Thương tìm khăn giấy đưa cho Liễu Tư Nguyệt lau nước mắt, ân cần hỏi:

“Cậu ấy có làm gì em không?”

Nhìn phản ứng này của Lục Thanh Thương, Liễu Tư Nguyệt đoán ra anh có lẽ chưa nghe được cuộc trò chuyện của cô ta với Tần Gia Mộc, tự nhiên cũng nhẹ nhõm hơn mấy phần. Cô ta cúi xuống không nhìn anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ cam chịu lắc đầu.

“Em xin lỗi. Tại em mà hai người mới xảy ra xung đột. Em thật có lỗi với hai người, đã là bạn bè lâu như vậy rồi nhưng lại vì……”

“Em không có lỗi.” Lục Thanh Thương lập tức cắt lời.

Anh sợ Liễu Tư Nguyệt vì những chuyện gần đây nghĩ nhiều nên ngỏ lời muốn đưa cô ta ra ngoài cho khuây khỏa, nhưng cô ta lại không đồng ý, cho rằng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên không tránh khỏi có ánh mắt của phóng viên, về nhà vẫn hơn.

“Em nói cũng có lý, để anh đưa em về nhà. Nếu em có chuyện gì thì cứ gọi cho anh, anh nhất định sẽ nghe máy.”

Liễu Tư Nguyệt gật đầu, thút thít cảm ơn: “Anh tốt với em quá.”

“Em là bạn gái anh, anh không tốt với em thì tốt với ai.”

Lục Thanh Thương đưa Liễu Tư Nguyệt về đến tận nhà, trước khi xuống xe phải nhìn quanh hầm để xe một lượt, nhận thấy không có ống kính của bọn săn ảnh mới yên tâm ra ngoài mở cửa xe cho cô ta.

“Anh về sớm đi, em đi lên nhà đây.”

Liễu Tư Nguyệt vừa định xoay người vào trong thang máy thì Lục Thanh Thương đột nhiên nắm lấy cô tay cô ta.

“Chờ đã?”

“Còn gì nữa sao?” Cô ta sợ anh nói mình đã nghe thấy gì, run run cất giọng thăm dò.

Có điều, Liễu Tư Nguyệt chẳng qua là có tật giật mình mà thôi. Lục Thanh Thương nắm tay Liễu Tư Nguyệt, tiến đến gần đặt một nụ hôn lên môi cô, khiến đối phương không khỏi ngỡ ngàng.

Hôn xong, Lục Thanh Thương ghé sát vào người Liễu Tư Nguyệt an ủi: “Về nhà rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều nữa. Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để em chịu tổn thương đâu.”

Liễu Tư Nguyệt mỉm cười ngọt ngào: “Em biết rồi.”

Rõ ràng khi đối diện với Lục Thanh Thương, cô ta có thể nở nụ cười tươi như thế, khi thang máy vừa đóng lại nụ cười kia liền vụt tắt. Cô ta bình thản đi vào nhà, quăng túi xách và khăn trùm lên ghế sô pha, sau đó đi vào nhà tắm, lấy lọ nước tẩy trang ra thấm vào bông tẩy trang, từ từ lau vào chỗ bầm tím kia.

Sau khi lau sạch sẽ rồi, Liễu Tư Nguyệt trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.

Cô ta mở túi định tìm điện thoại lướt xem loạt tin tức kia tiến triển thế nào, đúng lúc lại cầm được chiếc khăn tay của Lục Thanh Thương.

Mấy năm trước Liễu Tư Nguyệt có nhận một bộ phim cổ trang, nhân vật nữ mà cô ta đảm nhận là một thiên kim có tài thêu rất giỏi, ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Khi ấy cô ta không hề có kiến thức gì về thêu thùa nên quản lý có yêu cầu cô ta dành một thời gian ngắn đi học thêu trước khi bộ phim khai máy. Mặc dù không cần phải tự tay thêu thành một tác phẩm thật sự để quay phim, nhưng chí ít biết một chút kiến thức sẽ giúp cho bộ phim kia chân thật hơn.

Vậy nên cô ta đã đi học thêu.

Trong khoảng thời gian tiếp cận Lục Thanh Thương, cô ta đã thêu một chiếc khăn tay tặng cho anh để gây sự chú ý. Nó chính là chiếc khăn này.

Vừa rồi ở trên xe không có khăn giấy để lau, Lục Thanh Thương đã lấy chiếc khăn này đưa cho cô ta. Lúc đó không để ý, giờ nhìn lại hoa văn trên đó mới nhận ra được.

Không ngờ Lục Thanh Thương vậy mà luôn mang theo nó bên mình.

Liễu Tư Nguyệt nhìn chằm chằm chiếc khăn trên tay, khóe miệng nhếch lên cười cợt.

Chẳng rõ lý do.

Cô ta đứng dậy đi đến chỗ thùng rác, không chút do dự ném nó vào trong. Nhưng chưa đi được ba bước, rốt cuộc lại quay lại nhặt lên, đem đi giặt sạch sẽ rồi phơi khô.

…………

Nhược Hàm trở về, Tần Gia Mộc đã về sớm hơn cô hẳn một tiếng.

Lúc cô về đã thấy xe của anh ở trong nhà xe, đến khi cô vào nhà thì lại chẳng thấy bóng dáng người đâu. Cả căn biệt thự rộng lớn vắng tanh yên tĩnh không một tiếng động, khiến cho Nhược Hàm không khỏi bất ngờ.

Gần đây hai người đều rất chăm ở nhà. Lý do rất dễ hiểu, vì cả cô và anh đều mới hoàn thành xong dự án phim của mình không lâu, đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Hơn nữa những ngày cuối năm thời tiết quá lạnh lẽo, chẳng ai muốn rời khỏi nơi ấm áp này ra ngoài làm gì.

Có lẽ vì vậy mà Nhược Hàm bắt đầu quen với việc mỗi buổi sáng thức dậy đều nhìn thấy anh.

Hôm nay là một ngày khác với bình thường, cô có phần không vui vẻ cho lắm. Cô muốn biết anh đang ở đâu, nhưng không muốn cất tiếng gọi nên tự mình đi khắp nhà tìm anh.

Cuối cùng thấy anh đang đứng ở ban công hút thuốc.

Nhược Hàm nhìn qua lớp cửa kính, bóng lưng anh đứng một mình ở bên ngoài, một tay tì lên khung lan can sắt, một tay kẹp điếu thuốc, thoáng chốc lại đưa lên miệng hút, sau đó nhả một làn khói trắng ra ngoài. Trời mùa đông lạnh đến mức hít thở cũng ra khói, cô không biết được làn khói kia là anh đang thở ra hay nhả khói thuốc.

Trông anh dường như rất cô độc, Nhược Hàm hơi rũ mắt xuống, nơi đáy lòng dần cuộn lên thứ xúc cảm khó diễn tả thành lời.

Cô đi đến gần, một tay đẩy cửa vô tình tạo tiếng động làm Tần Gia Mộc chú ý đến, anh quay lưng lại nhìn, ngạc nhiên hỏi:

“Em về rồi à? Sáng nay em đã đi đâu? Dạo này những tin đồn kia cứ lan tràn khắp nơi, em ra ngoài một mình nguy hiểm lắm. Đáng lẽ em nên bảo tôi để tôi đưa em đi.”

Vừa thấy cô xuất hiện, Tần Gia Mộc liền nói một tràng làm Nhược Hàm không biết nên bắt đầu trả lời từ đâu.

“Anh đang làm gì đó?”

“Không có gì, chỉ là tôi đang hút thuốc nên ra ngoài cho thoáng một chút.”

Nhược Hàm đưa mắt nhìn điếu thuốc đang cháy một nửa mà Tần Gia Mộc đang kẹp trên hai ngón tay, chợt nổi lên sự tò mò.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh hút thuốc.”

Đây không phải lần đầu Tần Gia Mộc hút thuốc ở nhà, nhưng bình thường anh hầu như hút vào ban đêm, cho nên việc cô không biết cũng là dễ hiểu.

Anh gạt gạt tàn thuốc, trầm tư giây lát rồi nói: “Tôi đang không vui nên hút một điếu.”

“Tâm trạng không tốt thì hút thuốc sẽ đỡ hơn sao? Nếu vậy anh cũng cho tôi một điếu.”

Tần Gia Mộc hơi ngẩn người ra, anh lấy từ trong túi bao thuốc lá còn nguyên, dường như mới bóc ra dùng điếu đầu tiên, lấy một điếu thuốc khác đưa cho Nhược Hàm. Cô khựng lại, không nghĩ đến anh sẽ thật sự đưa cho mình.

Câu nói vừa rồi chẳng qua là thuận miệng nói ra mà thôi.

Trông biểu cảm chần chừ trên gương mặt cô, anh khẽ bật cười: “Lần đầu tiên? Em biết hút không đó?”

“Không biết thì mới cần thử để biết.” Nhược Hàm vừa nói vừa đưa tay nhận lấy, nhưng còn chưa kịp chạm vào điếu thuốc mới tinh kia thì Tần Gia Mộc đã nhanh tay thu hồi lại.

Cô ngạc nhiên ngước mắt lên.

“Đùa em một chút thôi.” Tần Gia Mộc quay ra đằng sau hướng tầm nhìn về bãi biển nơi xa kia, “Tôi không có ý định lôi kéo em vào thói xấu này đâu.”

“Biết là thói xấu mà anh vẫn hút đấy thôi.”

Nhược Hàm đi đến bên cạnh Tần Gia Mộc, dáng vẻ anh đứng hút thuốc lúc này càng hiện rõ sự đặc trưng của đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn vương theo chút gì đó phong trần.

Cô nhìn anh đến ngây ngốc.

“Thói xấu ăn vào xương tủy rồi, không bỏ được.”

Trước giờ Nhược Hàm lớn lên trong môi trường sạch sẽ, chưa từng tiếp xúc qua những thứ như thế này cho nên cô không quen mùi khói thuốc, đứng một lúc lâu cảm thấy khó thở nên định đi vào trong.

Còn chưa đi được nửa bước chân, cổ tay Nhược Hàm đã bị giữ lại, Tần Gia Mộc đã dập tắt điếu thuốc hút dở kia từ bao giờ, đứng phía sau ôm chầm lấy cô.

“Anh….” Cô ngỡ ngàng nói không thành tiếng, trước hết cả thân thể cứng đờ ra, sau đó theo bản năng giãy giụa muốn thoát ra, nhưng sức lực rõ ràng yếu hơn anh, rất nhanh đã bị anh áp chế hoàn toàn.

“Đừng cử động. Cho tôi ôm em một lúc. Chỉ một lúc thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện