Nửa tiếng sau, Tần Gia Mộc và Trần Nhược Hàm cùng nhau bước ra khỏi căn phòng.
Doãn Ngọc Dao lập tức đến bên cạnh Trần Nhược Hàm thì thầm: “Hai người ở bên trong nói những gì vậy?”
Nhược Hàm mỉm cười đáp: “Bọn tôi quyết định sẽ chính thức công khai hẹn hò.”
Doãn Ngọc Dao kinh ngạc nhìn cô: “Hẹn hò? Cô với cậu ta thực sự đang hẹn hò ư? Sao lúc nãy cô nói với tôi không biết gì về mấy bức hình trên mạng? Rốt cuộc là ở trong phòng hai người đã nói với nhau chuyện gì?”
“Chuyện này dài lắm, không thể kể một lượt bây giờ được. Phải rồi, tôi và Tần Gia Mộc cũng đã chọn ngày kết hôn rồi, chị giúp tôi giải thích với Vương tổng và đám báo chí bên ngoài được không?”
Lại nhìn sang Tần Gia Mộc, cô nàng cười đầy bí hiểm: “Mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như những gì chúng ta đã bàn. Mong là sẽ cùng anh Tần hợp tác vui vẻ.”
Tần Gia Mộc không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Doãn Ngọc Dao nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Nhược Hàm, trong lòng không khỏi thắc mắc cuộc giao dịch giữa họ là gì. Lúc ở trong thang máy Nhược Hàm đã khẳng định rằng bản thân không hề liên quan đến mấy bức ảnh đăng trên mạng thì nhất định giữa hai người họ không có quan hệ tình cảm.
Doãn Ngọc Dao đã làm việc cùng với Nhược Hàm nhiều năm, dựa vào biểu cảm và hành động của cô đều có thể biết được là đang nói thật hay nói dối.
Tần Gia Mộc cùng trợ lý vừa rời đi không lâu, di động của Doãn Ngọc Dao bất ngờ vang lên ầm ĩ.
“Vương tổng gọi tôi có chuyện gì sao?” Doãn Ngọc Dao sớm đã đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn làm như không biết gì hỏi.
Giọng nói từ đầu dây bên kia phát ra mang theo cảm xúc bực bội: “Cô thừa biết tôi gọi là vì vấn đề gì mà còn hỏi sao? Mau đi lên phòng tôi, chúng ta nói chuyện. Phải rồi, Trần Nhược Hàm đâu, cô gọi cho cô ta tới đây đi.”
Doãn Ngọc Dao cố giữ bình tĩnh đáp lại: “Nhược Hàm vừa hay đang ở cùng tôi. Chúng tôi sẽ lên phòng chị ngay.”
Vương Kim Hòa của công ty giải trí Tịnh Hòa là một người phụ nữ thành đạt và có địa vị không hề thấp trong giới giải trí. Suốt bao năm chinh chiến trên đấu trường khắc nghiệt này, Vương Kim Hòa vẫn có thể đưa Tịnh Hòa trở thành một trong những công ty giải trí hàng đầu, đào tạo ra biết bao ngôi sao lớn cho showbiz.
Tịnh Hòa vốn được biết đến là rất coi trọng nhân tài, nên hầu hết những nghệ sĩ dưới trướng đều là những tài năng có chỗ đứng nhất định.
Doãn Ngọc Dao đứng trong thang máy với vẻ mặt lo lắng không biết nên giải thích với Vương tổng như thế nào, ngược lại Trần Nhược Hàm vô cùng bình thản ngân nga câu hát.
Vừa bước vào văn phòng riêng trên tầng cao nhất, Doãn Ngọc Dao không khỏi rùng mình trước khuôn mặt hằm hằm của Vương Kim Hòa, còn Trần Nhược Hàm không có chuyển biến biểu hiện nào.
Không đợi hai người họ ngồi xuống, Vương Kim Hòa lập tức tra khảo: “Trần Nhược Hàm, chuyện mấy bức ảnh này là sao? Cô mau giải thích rõ ràng cho tôi.”
Nhược Hàm liền bày ra vẻ mặt hối lỗi khai báo: “Vương tổng, đây là lỗi của tôi. Tôi nên nói với chị chuyện này sớm hơn.”
“Là sao?”
Ngay cả Doãn Ngọc Dao cũng kinh ngạc nhìn cô.
Đôi mắt của cô rơm rớm nước: “Thật ra tôi và Tần Gia Mộc đã hẹn hò được ba năm rồi, bọn tôi sắp tới sẽ tổ chức lễ đính hôn, định là lúc đó sẽ nói rõ ràng với chị. Thế nhưng còn chưa kịp thông báo mấy bức ảnh đó đã bị tung ra rồi.”
“Còn có chuyện này nữa?” Vương tổng nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, như có phần không tin tưởng lắm.
Nhược Hàm nói bằng giọng điệu không thể chân thành hơn: “Dù sao thì bây giờ mọi người đều biết rồi, tôi cũng nói thật với chị như vậy. Chúng tôi còn định là sẽ kết hôn không lâu sau khi lễ đính hôn diễn ra. Mong là chị sẽ thông cảm cho tình yêu của chúng tôi. Tôi không thể rời xa anh ấy được.”
Nghe mấy lời thật thà của cô, Vương tổng bắt đầu mềm lòng nói: “Cả cô và Tần Gia Mộc đều là ngôi sao lớn có lượng fan đông đảo, bây giờ nếu công khai chuyện tình cảm sẽ gây ra chấn động lớn đấy.”
“Nhưng những bức ảnh đó là sự thật không thể chối cãi được mà. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng các fan sẽ hiểu cho tình cảm của chúng tôi.”
Vương tổng thở dài một hơi, cuối cùng đưa ra quyết định: “Được rồi, chuyện này lớn như vậy cô hẳn là cũng đã mệt mỏi không ít, phần còn lại tôi sẽ giải quyết, cô cứ về nghỉ ngơi đi.” lại quay sang nhìn Doãn Ngọc Dao, “Quản lý Doãn, để an toàn thì cô đưa Trần Nhược Hàm về đi.”
Nhược Hàm đẩy cửa bước ra, nở nụ cười đắc ý.
Phải công nhận diễn xuất của cô cực kỳ chân thật, đến cả Vương Kim Hòa cũng bị qua mặt. Một người coi trọng tài năng như Vương tổng, nếu biết được toàn bộ câu chuyện vừa rồi đều là một tay cô dựng nên nhất định phải càng nâng niu cô nàng hơn nữa, nhưng mà trước đó hẳn sẽ là một quá trình chửi mắng xả nỗi tức giận không thể miêu tả nổi.
Doãn Ngọc Dao ngồi ở ghế lái đưa Nhược Hàm ở ghế phụ về nhà từ cửa sau của tòa nhà. Ngồi trên xe, Doãn Ngọc Dao không khỏi cảm thán:
“Cô đúng là lớn gan thật, ngay cả Vương tổng mà cũng dám gạt. Chuyện mà cô kể với Vương tổng không có cái nào là thật đúng chứ?”
Nhược Hàm thản nhiên đáp: “Chị nhìn ra được cũng là tài giỏi đấy chứ. Tôi và Tần Gia Mộc đó đến quan hệ quen biết xã giao thông thường con chẳng có, nói gì đến yêu đương.”
Ở bên khay đựng đồ ngay cạnh Nhược Hàm có một chai nước hoa quả, cô nàng tiện tay mở nắp uống một ngụm, ánh mắt lại hướng ra bên ngoài ngắm cảnh xe cộ chạy ngang qua. Cô khẽ tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt hơi rủ xuống, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện nét suy tư cùng nỗi buồn man mác.
Doãn Ngọc Dao vừa lái xe vừa nghiêm túc hỏi: “Bây giờ chắc cô có thể nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi nghe được rồi chứ?”
Nhược Hàm khẽ nhếch miệng cười, “Chúng tôi đã có một giao dịch. Tôi đồng ý kết hôn theo đề nghị của Tần Gia Mộc, còn anh ta sẽ cho tôi tài nguyên. Chị biết đấy, đối với lĩnh vực điện ảnh tôi vẫn chưa có vị thế vững chắc nên cần phải có tài nguyên của một đại minh tinh như anh ta.”
Cô nàng bắt đầu nhớ lại cuộc giao dịch trong phòng khi nãy với Tần Gia Mộc……
Nhược Hàm đối diện với Tần Gia Mộc với thái độ tự tin nắm chắc phần lợi thế về mình, “Tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh, nhưng điều kiện phải do tôi đặt ra.”
“Điều kiện là gì?”
“Tài nguyên.” Cô nàng nói vô cùng ngắn gọn mà thẳng thắn.
Tần Gia Mộc không ngần ngại gật đầu đồng ý. Anh sớm đã biết đây là điều kiện trao đổi mà cô chắc chắn sẽ đưa ra.
Ai cũng đều biết rằng Trần Nhược Hàm là giọng ca thuộc hàng “thiên tài”, ở mảng âm nhạc là một ngôi sao sáng độc nhất không đối thủ. Nhưng từ khi lấn sân sang phim ảnh, mặc dù khả năng diễn xuất không tệ, địa vị của cô vẫn chưa thực sự vững chắc.
Đến tận thời điểm hiện tại, bộ phim cô vừa đóng máy không lâu mới là dự án lớn đầu tiên mà cô nàng góp mặt.
So với đại thần Tần Gia Mộc sở hữu lượng fan khủng cùng các dự án lớn đều cực kỳ thành công, có được sự nể trọng từ người trong ngành, Nhược Hàm vẫn còn khá non nớt. Chính vì thế, anh nhất định sẽ giúp được cô không ít trong vấn đề tài nguyên điện ảnh.
Hợp tác với Tần Gia Mộc là chẳng có gì lợi hơn.
Nhược Hàm tiếp tục, “Ngoài ra, mặc dù chúng ta chỉ là kết hôn theo hợp đồng, hôn nhân không tình yêu nhưng lễ cưới không được phép sơ sài. Tôi muốn phải có một lễ cưới thật lớn và trang trọng nhất có thể.”
“Được, chỉ cần cô đồng ý kết hôn, những thứ còn lại tùy cô quyết định. Tôi sẽ soạn ra một bản hợp đồng, ngày mai chúng ta gặp nhau tôi sẽ đưa cho chị.”
“Ngày mai gặp lại.” Nhược Hàm vừa nói vừa đưa tay ra không trung.
Tần Gia Mộc hiểu ý bắt lấy tay cô, lặp lại: “Ngày mai gặp lại.”
Thấy Nhược Hàm im lặng một lúc lâu mà không lên tiếng, Doãn Ngọc Dao liếc nhìn sang cô gái đang ngồi trầm ngâm hỏi:
“Quyết định kết hôn thật à?”
“Chị cảm thấy tôi đang nói chơi sao?” Nhược Hàm nói bằng ngữ khí thản nhiên.
Doãn Ngọc Dao thở dài. Là quản lý lâu năm của Nhược Hàm nhưng Doãn Ngọc Dao cũng không thể hiểu được tại sao cô lại đồng ý kết hôn với Tần Gia Mộc một cách vội vàng như vậy.
Nhược Hàm cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, đôi mắt trong trẻo với con ngươi màu nâu nhạt cùng hàng lông mày lá liễu thanh thoát. Cô khi không cười sẽ là kiểu mỹ nhân lạnh lùng có hơi chút kiêu ngạo, nhưng đừng nghĩ vì thế mà cười lên sẽ không xinh đẹp nữa.
Nụ cười là điểm nổi bật nhất của Nhược Hàm khiến người ta không bao giờ quên được, một cô gái mang vẻ đẹp lạnh lùng như thế khi cười lên lại vô cùng rạng rỡ, tựa như ánh nắng ban mai, có nét tinh nghịch như thiếu nữ thời trung học làm tan chảy trái tim của biết bao chàng trai.
Ngoại hình của cô chính là sự giao thoa hài hòa giữa nét đẹp Á Đông và vẻ đẹp cổ điển phương Tây, vừa thuần khiết trong sáng như mối tình đầu lại có chút sắc sảo quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.
Một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài năng là thế, vì sao lại dễ dàng trói buộc mình vào một cuộc hôn nhân trên giấy tờ, không có tình yêu. Hơn nữa, với khả năng của cô thì sớm muộn gì cô cũng sẽ có được những dự án lớn trong tay, không nhất thiết phải đánh đổi hôn nhân vì lợi ích như thế.
“Chị Dao, ngày mai tôi và Tần Gia Mộc có hẹn, chị đến đón tôi nhé.”
“Rốt cuộc là cô định làm gì? Vương tổng mà biết là cả hai chúng ta đều không sống nổi đâu.”
Trái với sự lo lắng của Doãn Ngọc Dao, Nhược Hàm nói rất chắc chắn: “Chị yên tâm, tôi có cách xử lý của mình, sẽ không để ảnh hưởng đến Vương tổng và Tịnh Hòa đâu.”
Doãn Ngọc Dao lập tức đến bên cạnh Trần Nhược Hàm thì thầm: “Hai người ở bên trong nói những gì vậy?”
Nhược Hàm mỉm cười đáp: “Bọn tôi quyết định sẽ chính thức công khai hẹn hò.”
Doãn Ngọc Dao kinh ngạc nhìn cô: “Hẹn hò? Cô với cậu ta thực sự đang hẹn hò ư? Sao lúc nãy cô nói với tôi không biết gì về mấy bức hình trên mạng? Rốt cuộc là ở trong phòng hai người đã nói với nhau chuyện gì?”
“Chuyện này dài lắm, không thể kể một lượt bây giờ được. Phải rồi, tôi và Tần Gia Mộc cũng đã chọn ngày kết hôn rồi, chị giúp tôi giải thích với Vương tổng và đám báo chí bên ngoài được không?”
Lại nhìn sang Tần Gia Mộc, cô nàng cười đầy bí hiểm: “Mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như những gì chúng ta đã bàn. Mong là sẽ cùng anh Tần hợp tác vui vẻ.”
Tần Gia Mộc không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Doãn Ngọc Dao nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Nhược Hàm, trong lòng không khỏi thắc mắc cuộc giao dịch giữa họ là gì. Lúc ở trong thang máy Nhược Hàm đã khẳng định rằng bản thân không hề liên quan đến mấy bức ảnh đăng trên mạng thì nhất định giữa hai người họ không có quan hệ tình cảm.
Doãn Ngọc Dao đã làm việc cùng với Nhược Hàm nhiều năm, dựa vào biểu cảm và hành động của cô đều có thể biết được là đang nói thật hay nói dối.
Tần Gia Mộc cùng trợ lý vừa rời đi không lâu, di động của Doãn Ngọc Dao bất ngờ vang lên ầm ĩ.
“Vương tổng gọi tôi có chuyện gì sao?” Doãn Ngọc Dao sớm đã đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn làm như không biết gì hỏi.
Giọng nói từ đầu dây bên kia phát ra mang theo cảm xúc bực bội: “Cô thừa biết tôi gọi là vì vấn đề gì mà còn hỏi sao? Mau đi lên phòng tôi, chúng ta nói chuyện. Phải rồi, Trần Nhược Hàm đâu, cô gọi cho cô ta tới đây đi.”
Doãn Ngọc Dao cố giữ bình tĩnh đáp lại: “Nhược Hàm vừa hay đang ở cùng tôi. Chúng tôi sẽ lên phòng chị ngay.”
Vương Kim Hòa của công ty giải trí Tịnh Hòa là một người phụ nữ thành đạt và có địa vị không hề thấp trong giới giải trí. Suốt bao năm chinh chiến trên đấu trường khắc nghiệt này, Vương Kim Hòa vẫn có thể đưa Tịnh Hòa trở thành một trong những công ty giải trí hàng đầu, đào tạo ra biết bao ngôi sao lớn cho showbiz.
Tịnh Hòa vốn được biết đến là rất coi trọng nhân tài, nên hầu hết những nghệ sĩ dưới trướng đều là những tài năng có chỗ đứng nhất định.
Doãn Ngọc Dao đứng trong thang máy với vẻ mặt lo lắng không biết nên giải thích với Vương tổng như thế nào, ngược lại Trần Nhược Hàm vô cùng bình thản ngân nga câu hát.
Vừa bước vào văn phòng riêng trên tầng cao nhất, Doãn Ngọc Dao không khỏi rùng mình trước khuôn mặt hằm hằm của Vương Kim Hòa, còn Trần Nhược Hàm không có chuyển biến biểu hiện nào.
Không đợi hai người họ ngồi xuống, Vương Kim Hòa lập tức tra khảo: “Trần Nhược Hàm, chuyện mấy bức ảnh này là sao? Cô mau giải thích rõ ràng cho tôi.”
Nhược Hàm liền bày ra vẻ mặt hối lỗi khai báo: “Vương tổng, đây là lỗi của tôi. Tôi nên nói với chị chuyện này sớm hơn.”
“Là sao?”
Ngay cả Doãn Ngọc Dao cũng kinh ngạc nhìn cô.
Đôi mắt của cô rơm rớm nước: “Thật ra tôi và Tần Gia Mộc đã hẹn hò được ba năm rồi, bọn tôi sắp tới sẽ tổ chức lễ đính hôn, định là lúc đó sẽ nói rõ ràng với chị. Thế nhưng còn chưa kịp thông báo mấy bức ảnh đó đã bị tung ra rồi.”
“Còn có chuyện này nữa?” Vương tổng nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, như có phần không tin tưởng lắm.
Nhược Hàm nói bằng giọng điệu không thể chân thành hơn: “Dù sao thì bây giờ mọi người đều biết rồi, tôi cũng nói thật với chị như vậy. Chúng tôi còn định là sẽ kết hôn không lâu sau khi lễ đính hôn diễn ra. Mong là chị sẽ thông cảm cho tình yêu của chúng tôi. Tôi không thể rời xa anh ấy được.”
Nghe mấy lời thật thà của cô, Vương tổng bắt đầu mềm lòng nói: “Cả cô và Tần Gia Mộc đều là ngôi sao lớn có lượng fan đông đảo, bây giờ nếu công khai chuyện tình cảm sẽ gây ra chấn động lớn đấy.”
“Nhưng những bức ảnh đó là sự thật không thể chối cãi được mà. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng các fan sẽ hiểu cho tình cảm của chúng tôi.”
Vương tổng thở dài một hơi, cuối cùng đưa ra quyết định: “Được rồi, chuyện này lớn như vậy cô hẳn là cũng đã mệt mỏi không ít, phần còn lại tôi sẽ giải quyết, cô cứ về nghỉ ngơi đi.” lại quay sang nhìn Doãn Ngọc Dao, “Quản lý Doãn, để an toàn thì cô đưa Trần Nhược Hàm về đi.”
Nhược Hàm đẩy cửa bước ra, nở nụ cười đắc ý.
Phải công nhận diễn xuất của cô cực kỳ chân thật, đến cả Vương Kim Hòa cũng bị qua mặt. Một người coi trọng tài năng như Vương tổng, nếu biết được toàn bộ câu chuyện vừa rồi đều là một tay cô dựng nên nhất định phải càng nâng niu cô nàng hơn nữa, nhưng mà trước đó hẳn sẽ là một quá trình chửi mắng xả nỗi tức giận không thể miêu tả nổi.
Doãn Ngọc Dao ngồi ở ghế lái đưa Nhược Hàm ở ghế phụ về nhà từ cửa sau của tòa nhà. Ngồi trên xe, Doãn Ngọc Dao không khỏi cảm thán:
“Cô đúng là lớn gan thật, ngay cả Vương tổng mà cũng dám gạt. Chuyện mà cô kể với Vương tổng không có cái nào là thật đúng chứ?”
Nhược Hàm thản nhiên đáp: “Chị nhìn ra được cũng là tài giỏi đấy chứ. Tôi và Tần Gia Mộc đó đến quan hệ quen biết xã giao thông thường con chẳng có, nói gì đến yêu đương.”
Ở bên khay đựng đồ ngay cạnh Nhược Hàm có một chai nước hoa quả, cô nàng tiện tay mở nắp uống một ngụm, ánh mắt lại hướng ra bên ngoài ngắm cảnh xe cộ chạy ngang qua. Cô khẽ tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt hơi rủ xuống, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện nét suy tư cùng nỗi buồn man mác.
Doãn Ngọc Dao vừa lái xe vừa nghiêm túc hỏi: “Bây giờ chắc cô có thể nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi nghe được rồi chứ?”
Nhược Hàm khẽ nhếch miệng cười, “Chúng tôi đã có một giao dịch. Tôi đồng ý kết hôn theo đề nghị của Tần Gia Mộc, còn anh ta sẽ cho tôi tài nguyên. Chị biết đấy, đối với lĩnh vực điện ảnh tôi vẫn chưa có vị thế vững chắc nên cần phải có tài nguyên của một đại minh tinh như anh ta.”
Cô nàng bắt đầu nhớ lại cuộc giao dịch trong phòng khi nãy với Tần Gia Mộc……
Nhược Hàm đối diện với Tần Gia Mộc với thái độ tự tin nắm chắc phần lợi thế về mình, “Tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh, nhưng điều kiện phải do tôi đặt ra.”
“Điều kiện là gì?”
“Tài nguyên.” Cô nàng nói vô cùng ngắn gọn mà thẳng thắn.
Tần Gia Mộc không ngần ngại gật đầu đồng ý. Anh sớm đã biết đây là điều kiện trao đổi mà cô chắc chắn sẽ đưa ra.
Ai cũng đều biết rằng Trần Nhược Hàm là giọng ca thuộc hàng “thiên tài”, ở mảng âm nhạc là một ngôi sao sáng độc nhất không đối thủ. Nhưng từ khi lấn sân sang phim ảnh, mặc dù khả năng diễn xuất không tệ, địa vị của cô vẫn chưa thực sự vững chắc.
Đến tận thời điểm hiện tại, bộ phim cô vừa đóng máy không lâu mới là dự án lớn đầu tiên mà cô nàng góp mặt.
So với đại thần Tần Gia Mộc sở hữu lượng fan khủng cùng các dự án lớn đều cực kỳ thành công, có được sự nể trọng từ người trong ngành, Nhược Hàm vẫn còn khá non nớt. Chính vì thế, anh nhất định sẽ giúp được cô không ít trong vấn đề tài nguyên điện ảnh.
Hợp tác với Tần Gia Mộc là chẳng có gì lợi hơn.
Nhược Hàm tiếp tục, “Ngoài ra, mặc dù chúng ta chỉ là kết hôn theo hợp đồng, hôn nhân không tình yêu nhưng lễ cưới không được phép sơ sài. Tôi muốn phải có một lễ cưới thật lớn và trang trọng nhất có thể.”
“Được, chỉ cần cô đồng ý kết hôn, những thứ còn lại tùy cô quyết định. Tôi sẽ soạn ra một bản hợp đồng, ngày mai chúng ta gặp nhau tôi sẽ đưa cho chị.”
“Ngày mai gặp lại.” Nhược Hàm vừa nói vừa đưa tay ra không trung.
Tần Gia Mộc hiểu ý bắt lấy tay cô, lặp lại: “Ngày mai gặp lại.”
Thấy Nhược Hàm im lặng một lúc lâu mà không lên tiếng, Doãn Ngọc Dao liếc nhìn sang cô gái đang ngồi trầm ngâm hỏi:
“Quyết định kết hôn thật à?”
“Chị cảm thấy tôi đang nói chơi sao?” Nhược Hàm nói bằng ngữ khí thản nhiên.
Doãn Ngọc Dao thở dài. Là quản lý lâu năm của Nhược Hàm nhưng Doãn Ngọc Dao cũng không thể hiểu được tại sao cô lại đồng ý kết hôn với Tần Gia Mộc một cách vội vàng như vậy.
Nhược Hàm cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, đôi mắt trong trẻo với con ngươi màu nâu nhạt cùng hàng lông mày lá liễu thanh thoát. Cô khi không cười sẽ là kiểu mỹ nhân lạnh lùng có hơi chút kiêu ngạo, nhưng đừng nghĩ vì thế mà cười lên sẽ không xinh đẹp nữa.
Nụ cười là điểm nổi bật nhất của Nhược Hàm khiến người ta không bao giờ quên được, một cô gái mang vẻ đẹp lạnh lùng như thế khi cười lên lại vô cùng rạng rỡ, tựa như ánh nắng ban mai, có nét tinh nghịch như thiếu nữ thời trung học làm tan chảy trái tim của biết bao chàng trai.
Ngoại hình của cô chính là sự giao thoa hài hòa giữa nét đẹp Á Đông và vẻ đẹp cổ điển phương Tây, vừa thuần khiết trong sáng như mối tình đầu lại có chút sắc sảo quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.
Một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài năng là thế, vì sao lại dễ dàng trói buộc mình vào một cuộc hôn nhân trên giấy tờ, không có tình yêu. Hơn nữa, với khả năng của cô thì sớm muộn gì cô cũng sẽ có được những dự án lớn trong tay, không nhất thiết phải đánh đổi hôn nhân vì lợi ích như thế.
“Chị Dao, ngày mai tôi và Tần Gia Mộc có hẹn, chị đến đón tôi nhé.”
“Rốt cuộc là cô định làm gì? Vương tổng mà biết là cả hai chúng ta đều không sống nổi đâu.”
Trái với sự lo lắng của Doãn Ngọc Dao, Nhược Hàm nói rất chắc chắn: “Chị yên tâm, tôi có cách xử lý của mình, sẽ không để ảnh hưởng đến Vương tổng và Tịnh Hòa đâu.”
Danh sách chương