Cảnh bình yên, ấm áp bên nhà Bình An hoàn toàn trái ngược với cảnh loạn bát nháo ở căn nhà ba tầng của chồng cũ.
"Mọe mày! Tính ăn quỵt tiền đại ca tao hả?" Tên giang hồ tóc tai nhuộm vàng, thân thể đầy hình xăm trổ đầu lâu, đấm đá liên tục vào người Thanh Hào.
Anh ta hai tay ôm đầu, co ro như một con tôm nhưng không làm sao che chắn hết được những đòn trừng phạt của tên đàn em. Đau đến tê tâm liệt phế, anh ta rên rỉ năn nỉ: "Các..anh..làm..ơn..tha..cho..tôi."
"Tha cho mày?" Nghe thật nực cười. Tên đàn em ngửa cổ lên trời cười một tràng dài rồi giơ cao chân tống một cú đạp vào giữa mặt anh ta, quát to: "Thì tha cho mày nè!"
Anh ta ngã lăn quay ra giữa nhà. Đã vậy cơn tức giận của tên đàn em còn chưa nguôi nên hắn đá tiếp: "Tha này! Tha này! Mày nói nghe dễ quá nhỉ? Mày tưởng tiền đại ca tao đưa cho mày là lá khô, hửm?" Máu giận của hắn trào lên tới đỉnh đầu: "Sao lúc ôm tiền thì hí ha hí hửng? Mười tỉ bạc còn chê ít vòi vĩnh tới mươi lăm tỉ?"
"Dạ, oan cho em quá đại ca! Em thề em không thấy một xu nào!" Anh ta đưa tay lên đầu đảm bảo.
"Mọe nó! Đúng là chưa thấy quan tài chưa biết mùi tử thi là gì?" Hắn quay mặt ra lệnh cho thằng đàn em canh cửa: "Đầu đỏ! Đem dao phay vô đây cho tao! Hôm nay tao... phải thọc huyết nó!"
"Ối! Đừng đừng mà các anh ơi!" Thanh Hào lê lết tới trước mặt hắn, quỳ gối ôm bàn chân hắn khóc không ra nước mắt: "Em nói thật mà! Anh làm ơn tin em, em không thấy một xu lẻ nào!"
"Đầu lợn này! Đúng là muốn thử tay nghề chọc tiết lợn của tao mà!" Hắn lăm le con dao rồi xoẹt một phát.
"Á...á...!" Thanh Hào ngã ngửa bất tỉnh.
Một tràng cười vang phấn khích của đám giang hồ. Tên xăm trổ lại dí dí con dao phay vào người đàn ông bị hắn dọa cho chết khiếp đang sõng soài bất động dưới nền nhà. Hắn cười hả hê đến nỗi chảy cả nước mắt: "Sợ...tè cả quần rồi!" Hắn quay sang sai tên đàn em: "Cho nó thau nước!"
Thanh Hào đang lơ mơ ăn nguyên thau nước lạnh. Anh ta tá hỏa tam tinh bật dậy như lò xo.
Tên xăm trổ thấy vậy cười càng lớn: "Đúng là gan thỏ mà học thói vũ phu! Tao nghe mọi người xung quanh nói, ngày xưa, mày đánh vợ cũ như đánh bao tập võ vậy mà! Sao giờ yếu thế?" Hắn tuy là giang hồ xăm trổ hổ báo nhưng hắn ghét nhất là thói vũ phu, ức hiếp vợ con. Hắn đá thêm cú vào bản mặt dại gái giỏi đánh đập đàn bà tay yếu chân mềm.
Anh ta bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mặt mày sưng húp, máu me từa lưa. Mẹ anh ta mua rau về thấy cảnh đám giang hồ qua đòi nợ, thấy thằng con nằm lăn quay giữa nhà, bà ta mặt cắt không ra giọt máu, quỳ xuống trước tên cầm con dao phay: "Xin mấy chú tha cho mẹ tôi! Vì quả thực, chuyện tiền nong vay nợ gì đó mẹ con tôi không biết. Tất cả là con Liên nó làm!"
Tên đàn em nghe vậy lại sôi máu, dí dí con dao phay vào mặt bà ta, rút xoẹt tờ giấy vay tiền có dấu máu điểm chỉ ở góc phải ghi tên người vay, hét lên: "Vậy vân tay này là của ai? Bà dám nói không phải của vợ chồng bà, tôi lia bay ngón đó!"
"Đừng mà! Đừng mà! Tôi xin cậu! Là nó khống chế cắt máu tay vợ chồng tôi ấn vào đó!" Con quỷ cái đó thật không phải người. Nó lợi dụng lúc con trai bà không có nhà, cho đám giang hồ lấy máu tay vợ chồng bà điểm chỉ vào tờ giấy vay nợ có một dãy số không. Bà nhìn mà hoa cả mắt.
"Tụi này không biết! Nội ngày hôm nay, hai mẹ con bà không trả đủ mươi lăm tỷ tiền gốc và ba tỷ tiền lãi...thì mau ôm bàn thờ chồng bà cuốn xéo khỏi nhà!"
"Đừng mà! Ông ấy mất còn chưa giáp năm! Mẹ con tôi biết thờ cúng ông ấy ở đâu?"
"Đó là việc của nhà bà!"
Cứ như vậy. Dù bà ta có cố van xin năn nỉ đến đâu thì ngay chiều hôm đó cũng phải dắt dìu nhau ôm di ảnh người quá cố ra khỏi căn nhà ba tầng khang trang đến tá túc tạm dưới gầm cầu hoang phế lạnh lẽo.
Nhưng như vậy còn chưa yên.
Thanh Hào ôm hận. Hận người đàn bà một thời anh ta cưng chiều như báu vật. Hận ả bôi nhọ danh dự anh ta ở Công ty khiến anh ta chỉ sau một đêm đã bị Chủ tịch sa thải về vườn bán kem dạo. Hắn hận con đàn bà lừa gạt dám thế chấp căn nhà mồ hôi nước mắt của anh ôm đi mười lăm tỉ bạc. Anh ta thề: "Tao mà tìm ra mày, tao không mổ bụng phanh thây mày...thì tao là con lừa!"
Sau bao ngày cất công dò la tin tức. Cuối cùng, anh ta cũng có được địa chỉ của cô ta.
Một chiều mùa đông. Mây đen vần vũ báo hiệu cơn mưa. Anh ta tìm đến tận nơi. Ả đang nằm gọn trong lòng tên giang hồ xăm trổ đã đuổi cổ mẹ con anh ta ra khỏi nhà chiều nọ.
"Nói, tại sao mày hại tao!" Máu điên sôi lên, anh ta không còn sợ tên xăm trổ đó nữa. Anh ta lao tới túm cổ ả đàn bà hư thân mất nết.
Nhưng tay anh ta còn chưa chạm vào ả ta đã bị một cú cao chân tống bay ra xa ba mét.
"Mày tới số rồi!" Gã đàn ông kia không thể tha cho tên đàn ông quen thói vũ phu, gã phi tới đá, đạp như trâu điên vào người anh ta.
"Thôi đi mình! Anh còn đánh nữa là hắn hết thở đó!" Người đàn bà còn là vợ anh ta trong tờ giấy kết hôn, niệm tình cứu vớt linh hồn người chồng còn hợp pháp của ả. Để hồn anh ta không phải lìa khỏi xác vất va vất vưởng ở bụi ở bờ.
Thanh Hào không thèm đi. Quyết nằm ăn vạ.
"Đã vậy mày đừng trách tao!" Hắn chướng mắt, đạp cho thỏa rồi điện thoại cho đám tay chân tới đưa cái xác còn hồn của anh ta ném trả lại gầm cầu nơi có mẹ anh ta đang nằm co ro, ho khùng khục.
Trong cái lạnh tê tái của mùa đông. Trong mùi ẩm mốc, hôi thối ở gầm cầu cũ. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Thanh Hào níu kéo chút ý thức còn tỉnh táo, nhìn đáy chiếc cầu cũ, chảy nước mắt, gửi theo gió mưa ngoài kia lời ăn năn, hối lỗi muộn màng đến một người: "Bình An, cho anh xin lỗi. Anh đã khiến hạnh phúc một đời của em hóa ra chỉ là tạm bợ!"
Sau đêm mưa gió ngập trời đó, nước sông dâng cao. Nơi gầm cầu cũ lênh láng nước, không còn nơi trú ngụ, Thanh Hào đã đưa mẹ bỏ xứ đi xa.
Chính vì vậy mà Bình An không còn nghe con gái kể thêm gì về Thanh Hào nữa. Hỏi ra mới biết, anh ta không còn bán kem ở trước cổng trường Bắp Ngô.
Bẵng đi một thời gian. Trong một lần họp lớp Đại học, cô nghe đứa bạn thân thời Đại học của cô với Thanh Hào nói rằng: "Mình gặp Thanh Hào và mẹ anh ta sống trong một căn nhà cũ ở tỉnh nọ. Anh ta phải đi bán kẹo kéo để mưu sinh vì bị gã nhân tình giang hồ của vợ đánh cho thập tử nhất sinh, trở thành một kẻ ngơ ngác."
Âu đó cũng là cái giá phải trả của kẻ bạc tình. Kẻ đã xem nhẹ hạnh phúc gia đình, ruồng rẫy vợ con.
Gieo nhân nào ắt gặt quả đó.
Bình An chẳng hơi sức đâu mà để ý. Cô lo vun vén hạnh phúc của đời mình và hai con.
Trải qua dâu bể, cô càng trân quý hạnh phúc mình đang có. Bởi, Bình An hiểu rõ, hạnh phúc trọn vẹn chỉ đến với những người biết yêu thương người bạn đời của mình, biết quý trọng tổ ấm nhỏ. Có như vậy, hạnh phúc một đời mới không hóa ra chỉ là tạm bợ.
"Mọe mày! Tính ăn quỵt tiền đại ca tao hả?" Tên giang hồ tóc tai nhuộm vàng, thân thể đầy hình xăm trổ đầu lâu, đấm đá liên tục vào người Thanh Hào.
Anh ta hai tay ôm đầu, co ro như một con tôm nhưng không làm sao che chắn hết được những đòn trừng phạt của tên đàn em. Đau đến tê tâm liệt phế, anh ta rên rỉ năn nỉ: "Các..anh..làm..ơn..tha..cho..tôi."
"Tha cho mày?" Nghe thật nực cười. Tên đàn em ngửa cổ lên trời cười một tràng dài rồi giơ cao chân tống một cú đạp vào giữa mặt anh ta, quát to: "Thì tha cho mày nè!"
Anh ta ngã lăn quay ra giữa nhà. Đã vậy cơn tức giận của tên đàn em còn chưa nguôi nên hắn đá tiếp: "Tha này! Tha này! Mày nói nghe dễ quá nhỉ? Mày tưởng tiền đại ca tao đưa cho mày là lá khô, hửm?" Máu giận của hắn trào lên tới đỉnh đầu: "Sao lúc ôm tiền thì hí ha hí hửng? Mười tỉ bạc còn chê ít vòi vĩnh tới mươi lăm tỉ?"
"Dạ, oan cho em quá đại ca! Em thề em không thấy một xu nào!" Anh ta đưa tay lên đầu đảm bảo.
"Mọe nó! Đúng là chưa thấy quan tài chưa biết mùi tử thi là gì?" Hắn quay mặt ra lệnh cho thằng đàn em canh cửa: "Đầu đỏ! Đem dao phay vô đây cho tao! Hôm nay tao... phải thọc huyết nó!"
"Ối! Đừng đừng mà các anh ơi!" Thanh Hào lê lết tới trước mặt hắn, quỳ gối ôm bàn chân hắn khóc không ra nước mắt: "Em nói thật mà! Anh làm ơn tin em, em không thấy một xu lẻ nào!"
"Đầu lợn này! Đúng là muốn thử tay nghề chọc tiết lợn của tao mà!" Hắn lăm le con dao rồi xoẹt một phát.
"Á...á...!" Thanh Hào ngã ngửa bất tỉnh.
Một tràng cười vang phấn khích của đám giang hồ. Tên xăm trổ lại dí dí con dao phay vào người đàn ông bị hắn dọa cho chết khiếp đang sõng soài bất động dưới nền nhà. Hắn cười hả hê đến nỗi chảy cả nước mắt: "Sợ...tè cả quần rồi!" Hắn quay sang sai tên đàn em: "Cho nó thau nước!"
Thanh Hào đang lơ mơ ăn nguyên thau nước lạnh. Anh ta tá hỏa tam tinh bật dậy như lò xo.
Tên xăm trổ thấy vậy cười càng lớn: "Đúng là gan thỏ mà học thói vũ phu! Tao nghe mọi người xung quanh nói, ngày xưa, mày đánh vợ cũ như đánh bao tập võ vậy mà! Sao giờ yếu thế?" Hắn tuy là giang hồ xăm trổ hổ báo nhưng hắn ghét nhất là thói vũ phu, ức hiếp vợ con. Hắn đá thêm cú vào bản mặt dại gái giỏi đánh đập đàn bà tay yếu chân mềm.
Anh ta bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mặt mày sưng húp, máu me từa lưa. Mẹ anh ta mua rau về thấy cảnh đám giang hồ qua đòi nợ, thấy thằng con nằm lăn quay giữa nhà, bà ta mặt cắt không ra giọt máu, quỳ xuống trước tên cầm con dao phay: "Xin mấy chú tha cho mẹ tôi! Vì quả thực, chuyện tiền nong vay nợ gì đó mẹ con tôi không biết. Tất cả là con Liên nó làm!"
Tên đàn em nghe vậy lại sôi máu, dí dí con dao phay vào mặt bà ta, rút xoẹt tờ giấy vay tiền có dấu máu điểm chỉ ở góc phải ghi tên người vay, hét lên: "Vậy vân tay này là của ai? Bà dám nói không phải của vợ chồng bà, tôi lia bay ngón đó!"
"Đừng mà! Đừng mà! Tôi xin cậu! Là nó khống chế cắt máu tay vợ chồng tôi ấn vào đó!" Con quỷ cái đó thật không phải người. Nó lợi dụng lúc con trai bà không có nhà, cho đám giang hồ lấy máu tay vợ chồng bà điểm chỉ vào tờ giấy vay nợ có một dãy số không. Bà nhìn mà hoa cả mắt.
"Tụi này không biết! Nội ngày hôm nay, hai mẹ con bà không trả đủ mươi lăm tỷ tiền gốc và ba tỷ tiền lãi...thì mau ôm bàn thờ chồng bà cuốn xéo khỏi nhà!"
"Đừng mà! Ông ấy mất còn chưa giáp năm! Mẹ con tôi biết thờ cúng ông ấy ở đâu?"
"Đó là việc của nhà bà!"
Cứ như vậy. Dù bà ta có cố van xin năn nỉ đến đâu thì ngay chiều hôm đó cũng phải dắt dìu nhau ôm di ảnh người quá cố ra khỏi căn nhà ba tầng khang trang đến tá túc tạm dưới gầm cầu hoang phế lạnh lẽo.
Nhưng như vậy còn chưa yên.
Thanh Hào ôm hận. Hận người đàn bà một thời anh ta cưng chiều như báu vật. Hận ả bôi nhọ danh dự anh ta ở Công ty khiến anh ta chỉ sau một đêm đã bị Chủ tịch sa thải về vườn bán kem dạo. Hắn hận con đàn bà lừa gạt dám thế chấp căn nhà mồ hôi nước mắt của anh ôm đi mười lăm tỉ bạc. Anh ta thề: "Tao mà tìm ra mày, tao không mổ bụng phanh thây mày...thì tao là con lừa!"
Sau bao ngày cất công dò la tin tức. Cuối cùng, anh ta cũng có được địa chỉ của cô ta.
Một chiều mùa đông. Mây đen vần vũ báo hiệu cơn mưa. Anh ta tìm đến tận nơi. Ả đang nằm gọn trong lòng tên giang hồ xăm trổ đã đuổi cổ mẹ con anh ta ra khỏi nhà chiều nọ.
"Nói, tại sao mày hại tao!" Máu điên sôi lên, anh ta không còn sợ tên xăm trổ đó nữa. Anh ta lao tới túm cổ ả đàn bà hư thân mất nết.
Nhưng tay anh ta còn chưa chạm vào ả ta đã bị một cú cao chân tống bay ra xa ba mét.
"Mày tới số rồi!" Gã đàn ông kia không thể tha cho tên đàn ông quen thói vũ phu, gã phi tới đá, đạp như trâu điên vào người anh ta.
"Thôi đi mình! Anh còn đánh nữa là hắn hết thở đó!" Người đàn bà còn là vợ anh ta trong tờ giấy kết hôn, niệm tình cứu vớt linh hồn người chồng còn hợp pháp của ả. Để hồn anh ta không phải lìa khỏi xác vất va vất vưởng ở bụi ở bờ.
Thanh Hào không thèm đi. Quyết nằm ăn vạ.
"Đã vậy mày đừng trách tao!" Hắn chướng mắt, đạp cho thỏa rồi điện thoại cho đám tay chân tới đưa cái xác còn hồn của anh ta ném trả lại gầm cầu nơi có mẹ anh ta đang nằm co ro, ho khùng khục.
Trong cái lạnh tê tái của mùa đông. Trong mùi ẩm mốc, hôi thối ở gầm cầu cũ. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Thanh Hào níu kéo chút ý thức còn tỉnh táo, nhìn đáy chiếc cầu cũ, chảy nước mắt, gửi theo gió mưa ngoài kia lời ăn năn, hối lỗi muộn màng đến một người: "Bình An, cho anh xin lỗi. Anh đã khiến hạnh phúc một đời của em hóa ra chỉ là tạm bợ!"
Sau đêm mưa gió ngập trời đó, nước sông dâng cao. Nơi gầm cầu cũ lênh láng nước, không còn nơi trú ngụ, Thanh Hào đã đưa mẹ bỏ xứ đi xa.
Chính vì vậy mà Bình An không còn nghe con gái kể thêm gì về Thanh Hào nữa. Hỏi ra mới biết, anh ta không còn bán kem ở trước cổng trường Bắp Ngô.
Bẵng đi một thời gian. Trong một lần họp lớp Đại học, cô nghe đứa bạn thân thời Đại học của cô với Thanh Hào nói rằng: "Mình gặp Thanh Hào và mẹ anh ta sống trong một căn nhà cũ ở tỉnh nọ. Anh ta phải đi bán kẹo kéo để mưu sinh vì bị gã nhân tình giang hồ của vợ đánh cho thập tử nhất sinh, trở thành một kẻ ngơ ngác."
Âu đó cũng là cái giá phải trả của kẻ bạc tình. Kẻ đã xem nhẹ hạnh phúc gia đình, ruồng rẫy vợ con.
Gieo nhân nào ắt gặt quả đó.
Bình An chẳng hơi sức đâu mà để ý. Cô lo vun vén hạnh phúc của đời mình và hai con.
Trải qua dâu bể, cô càng trân quý hạnh phúc mình đang có. Bởi, Bình An hiểu rõ, hạnh phúc trọn vẹn chỉ đến với những người biết yêu thương người bạn đời của mình, biết quý trọng tổ ấm nhỏ. Có như vậy, hạnh phúc một đời mới không hóa ra chỉ là tạm bợ.
Danh sách chương