Ngày tháng bình yên dần trôi, những người từng dây dưa nhau một thời ở quá khứ buồn thương cũng dần chìm vào quên lãng.
Bình An cũng không còn tình cờ gặp lại Thanh Hào nữa. Dù cô và anh ta cùng sống chung một thành phố.
Thời gian như dòng nước chảy vô tình. Nó không vì ai mà chờ đợi. Mới đó mà Bắp Ngô đã vào lớp Một. Tí Gạo đã biết gọi chú Quý là papa.
"A! Papa đã về! Chị Ngô đã về!" Mỗi chiều trước sân nhà đều vang tiếng reo mừng của thằng bé. Đây là giây phút hoan hỉ nhất trong ngày của nó.
Phú Quý khom người một tay bồng con gái, một tay bế con trai.
"Hôm nay, con ở nhà chơi có ngoan không?" Anh yêu thích hôn vào đôi má bầu bĩnh phúng phính của con.
Thằng bé ở trên tay papa. Xa nhau cả ngày nhớ nên nó hôn khắp mặt Phú Quý. Nào hôn tóc, hôn trán, hôn mũi rồi hôn luôn lên miệng anh. Khi đã tạm thỏa cơn khát nhớ, thằng bé úp mặt vào cổ anh, thủ thỉ: "Ngoan lắm ạ! Con không khóc nhè vì nhớ papa và chị Ngô nữa. Khi nào thấy nhớ hai người, con bảo mẹ mở điện thoại cho con xem! Ở đó có nhiều hình papa và chị Ngô lắm! Con nhìn vào đó rồi nói chuyện với papa và hôn papa nữa!"
Phú Quý nghe mà mát cả lòng. Bao nhiêu mỏi mệt, bấy nhiêu căng thẳng vì những vụ kiện, phút chốc tiêu tan chỉ còn đọng lại trong tâm trí anh viện kẹo ngọt. Viên kẹo này đến từ tiểu công chúa và tiểu hoàng tử trên tay anh.
Tiểu hoàng tử lại dụi dụi cái đầu nhỏ, cọ cọ đôi má trắng hồng mũm mĩm vào má anh tỉ tê đủ thứ chuyện: "Buổi trưa con ăn cả bát cơm đầy. Nhưng...không có papa lột vỏ tôm cho con á, con ăn luôn cả vỏ, nó chích miệng con quá chời chời luôn. Đây papa xem, có phải miệng con rách hết rồi không?" Vừa nói nó vừa hả to cái miệng nhỏ xíu cho 'bác sĩ' Phú Quý kiểm tra.
"Đâu đưa papa xem!" Anh nhìn vào cái miệng nhỏ của con trai. Nhưng chưa kịp thấy gì con đã ngậm ngay cái miệng nhỏ lại. Bởi, nó đang lắng nghe lời của chị gái nói.
"Tí Gạo! Miệng không thể rách được. Em phải nói là nó bị xước da mới đúng!" Con chị thấy thằng em dùng từ không đúng liền chỉnh.
Thằng bé nhìn chằm chằm vào miệng chị như tranh thủ nuốt lấy từng lời chị dạy rồi nó lại quay sang hỏi Phú Quý: "Có thật là chỉ xước da không papa?"
"Đâu con hả ra cho papa kiểm tra!" Phú Quý lại nhìn vào cái miệng nhỏ của cậu con trai.
"Chị Ngô nói đúng rồi. Miệng con có vết xước. Con có đau lắm không? Là do papa sơ ý không dạy con cách lột vỏ tôm! Để con trai papa phải chịu đau rồi! Papa xin lỗi con nha!"
"Hổng sao! Con hổng giận papa mừ! Con thương papa lắm!" Nói xong nó lại hôn lấy hôn để vào trán, vào mắt, mũi, miệng anh.
"Con cũng thương papa nữa! Có papa thật tốt biết chừng nào!" Bắp Ngô cũng tranh thủ hôn Phú Quý đua với thằng em.
Bình An nhàn nhã ngồi vắt vẻo trên chiếc ghể cao. Cô đang chỉnh sửa lại mớ quần áo bị lệch móc. Từ tầm này nhìn ra ngoài sân thấy không sót một chi tiết nhỏ nào.
Nói cô không cảm động là dối lòng. Từ khi cưới Thanh Hào rồi theo anh ta về làm dâu. Cả quãng thời gian có đứa con đầu lòng, cảnh cha con vui vẻ bên nhau đếm chưa hết một bàn tay. Anh ta nghe lời ba mẹ hắt hủi con gái, chê con gái 'như bát nước đổ đi', nuôi chỉ tốn cơm gạo rồi mai mốt chỉ biết hầu hạ nhà chồng.
"Cái ngữ mày...rồi cũng giống con mẹ mày thôi!" Anh ta từng xỉa tay vào trán con gái rồi nói với nó như vậy.
Nhưng đến khi có con trai thì sao? Anh ta còn chẳng thèm nhìn mặt thằng bé! Đối với Thanh Hào, cốt lõi bạc bẽo của anh ta không phải đến từ giới tính của con. Mà do bản chất vô trách nhiệm, đam mê sắc dục đến đánh mất trái tim.
Cô không muốn nhớ lại một thời đau thương đó. Nhưng nó vẫn luôn ngự trị trong tiềm thức của cô. Tức cảnh rồi sinh tình. Bình yên ở thực tại làm cô không khỏi chạnh lòng nhớ về quá khứ giông bão. Nhớ nó cô biết trân quý hơn những gì mình đang có. Cô vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn nên trẻ ra như cô gái mười chín, đôi mươi. Nếu có thể, cô sẽ xóa sạch những năm tháng sống kiếp osin đầy tủi nhục ở nhà chồng.
Vậy mà, câu chuyện Bắp Ngô kể trong bữa cơm chiều lại liên quan đến quá khứ.
"Mẹ, chiều nay ở cổng trường, lúc con chờ papa đến đón, con đã thấy ba Hào!" Con bé dừng nhai miếng cơm, nó lén nhìn sắc mặt của mẹ và papa rồi nói tiếp: "Nhưng mà lạ lắm mẹ. Ba Hào không còn mặc quần áo đẹp, thơm phức mùi nước hoa nữa. Con thấy quần áo ba Hào cũ kĩ, đầy vết hoen ố, bán kem ở cổng trường con mẹ ạ!"
Con bé làm ra vẻ bà cụ non: "Thấy vậy, con sợ mình hoa mắt. Con đến gần nhìn thật kĩ. Đúng là ba Hào thật! Hình như ba Hào cũng nhận ra con...nhưng ba không nói gì. Ba chỉ nhìn con một lúc lâu rồi làm cho con một cây kem ốc quế..." Nó huơ huơ bàn tay trước mặt mẹ và papa rồi nói tiếp: "Con không muốn cầm cây kem đó đâu, vì papa đã dặn không được ăn thức ăn bên ngoài, kẻ xấu bỏ thuốc mê rồi bắt cóc. Nhưng sợ ba Hào nghĩ con bị mẹ xúi, nên con nhận cây kem."
"Rồi sau đó con tặng lại chú bảo vệ! Nên mẹ và papa yên tâm, con không bị trúng độc đâu!"
Bình An cũng không còn tình cờ gặp lại Thanh Hào nữa. Dù cô và anh ta cùng sống chung một thành phố.
Thời gian như dòng nước chảy vô tình. Nó không vì ai mà chờ đợi. Mới đó mà Bắp Ngô đã vào lớp Một. Tí Gạo đã biết gọi chú Quý là papa.
"A! Papa đã về! Chị Ngô đã về!" Mỗi chiều trước sân nhà đều vang tiếng reo mừng của thằng bé. Đây là giây phút hoan hỉ nhất trong ngày của nó.
Phú Quý khom người một tay bồng con gái, một tay bế con trai.
"Hôm nay, con ở nhà chơi có ngoan không?" Anh yêu thích hôn vào đôi má bầu bĩnh phúng phính của con.
Thằng bé ở trên tay papa. Xa nhau cả ngày nhớ nên nó hôn khắp mặt Phú Quý. Nào hôn tóc, hôn trán, hôn mũi rồi hôn luôn lên miệng anh. Khi đã tạm thỏa cơn khát nhớ, thằng bé úp mặt vào cổ anh, thủ thỉ: "Ngoan lắm ạ! Con không khóc nhè vì nhớ papa và chị Ngô nữa. Khi nào thấy nhớ hai người, con bảo mẹ mở điện thoại cho con xem! Ở đó có nhiều hình papa và chị Ngô lắm! Con nhìn vào đó rồi nói chuyện với papa và hôn papa nữa!"
Phú Quý nghe mà mát cả lòng. Bao nhiêu mỏi mệt, bấy nhiêu căng thẳng vì những vụ kiện, phút chốc tiêu tan chỉ còn đọng lại trong tâm trí anh viện kẹo ngọt. Viên kẹo này đến từ tiểu công chúa và tiểu hoàng tử trên tay anh.
Tiểu hoàng tử lại dụi dụi cái đầu nhỏ, cọ cọ đôi má trắng hồng mũm mĩm vào má anh tỉ tê đủ thứ chuyện: "Buổi trưa con ăn cả bát cơm đầy. Nhưng...không có papa lột vỏ tôm cho con á, con ăn luôn cả vỏ, nó chích miệng con quá chời chời luôn. Đây papa xem, có phải miệng con rách hết rồi không?" Vừa nói nó vừa hả to cái miệng nhỏ xíu cho 'bác sĩ' Phú Quý kiểm tra.
"Đâu đưa papa xem!" Anh nhìn vào cái miệng nhỏ của con trai. Nhưng chưa kịp thấy gì con đã ngậm ngay cái miệng nhỏ lại. Bởi, nó đang lắng nghe lời của chị gái nói.
"Tí Gạo! Miệng không thể rách được. Em phải nói là nó bị xước da mới đúng!" Con chị thấy thằng em dùng từ không đúng liền chỉnh.
Thằng bé nhìn chằm chằm vào miệng chị như tranh thủ nuốt lấy từng lời chị dạy rồi nó lại quay sang hỏi Phú Quý: "Có thật là chỉ xước da không papa?"
"Đâu con hả ra cho papa kiểm tra!" Phú Quý lại nhìn vào cái miệng nhỏ của cậu con trai.
"Chị Ngô nói đúng rồi. Miệng con có vết xước. Con có đau lắm không? Là do papa sơ ý không dạy con cách lột vỏ tôm! Để con trai papa phải chịu đau rồi! Papa xin lỗi con nha!"
"Hổng sao! Con hổng giận papa mừ! Con thương papa lắm!" Nói xong nó lại hôn lấy hôn để vào trán, vào mắt, mũi, miệng anh.
"Con cũng thương papa nữa! Có papa thật tốt biết chừng nào!" Bắp Ngô cũng tranh thủ hôn Phú Quý đua với thằng em.
Bình An nhàn nhã ngồi vắt vẻo trên chiếc ghể cao. Cô đang chỉnh sửa lại mớ quần áo bị lệch móc. Từ tầm này nhìn ra ngoài sân thấy không sót một chi tiết nhỏ nào.
Nói cô không cảm động là dối lòng. Từ khi cưới Thanh Hào rồi theo anh ta về làm dâu. Cả quãng thời gian có đứa con đầu lòng, cảnh cha con vui vẻ bên nhau đếm chưa hết một bàn tay. Anh ta nghe lời ba mẹ hắt hủi con gái, chê con gái 'như bát nước đổ đi', nuôi chỉ tốn cơm gạo rồi mai mốt chỉ biết hầu hạ nhà chồng.
"Cái ngữ mày...rồi cũng giống con mẹ mày thôi!" Anh ta từng xỉa tay vào trán con gái rồi nói với nó như vậy.
Nhưng đến khi có con trai thì sao? Anh ta còn chẳng thèm nhìn mặt thằng bé! Đối với Thanh Hào, cốt lõi bạc bẽo của anh ta không phải đến từ giới tính của con. Mà do bản chất vô trách nhiệm, đam mê sắc dục đến đánh mất trái tim.
Cô không muốn nhớ lại một thời đau thương đó. Nhưng nó vẫn luôn ngự trị trong tiềm thức của cô. Tức cảnh rồi sinh tình. Bình yên ở thực tại làm cô không khỏi chạnh lòng nhớ về quá khứ giông bão. Nhớ nó cô biết trân quý hơn những gì mình đang có. Cô vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn nên trẻ ra như cô gái mười chín, đôi mươi. Nếu có thể, cô sẽ xóa sạch những năm tháng sống kiếp osin đầy tủi nhục ở nhà chồng.
Vậy mà, câu chuyện Bắp Ngô kể trong bữa cơm chiều lại liên quan đến quá khứ.
"Mẹ, chiều nay ở cổng trường, lúc con chờ papa đến đón, con đã thấy ba Hào!" Con bé dừng nhai miếng cơm, nó lén nhìn sắc mặt của mẹ và papa rồi nói tiếp: "Nhưng mà lạ lắm mẹ. Ba Hào không còn mặc quần áo đẹp, thơm phức mùi nước hoa nữa. Con thấy quần áo ba Hào cũ kĩ, đầy vết hoen ố, bán kem ở cổng trường con mẹ ạ!"
Con bé làm ra vẻ bà cụ non: "Thấy vậy, con sợ mình hoa mắt. Con đến gần nhìn thật kĩ. Đúng là ba Hào thật! Hình như ba Hào cũng nhận ra con...nhưng ba không nói gì. Ba chỉ nhìn con một lúc lâu rồi làm cho con một cây kem ốc quế..." Nó huơ huơ bàn tay trước mặt mẹ và papa rồi nói tiếp: "Con không muốn cầm cây kem đó đâu, vì papa đã dặn không được ăn thức ăn bên ngoài, kẻ xấu bỏ thuốc mê rồi bắt cóc. Nhưng sợ ba Hào nghĩ con bị mẹ xúi, nên con nhận cây kem."
"Rồi sau đó con tặng lại chú bảo vệ! Nên mẹ và papa yên tâm, con không bị trúng độc đâu!"
Danh sách chương