Trong khi Bạch An Túc vẫn còn ở trạng thái mê man vì sự sang trọng của ngôi nhà thì quản gia Tường từ ngoài vườn đi vào, thái độ vừa cung kính vừa hòa nhã nói với Lưu Đình Vĩ
- Thiếu gia, vợ chồng cậu ba và dì tư cũng đã quay trở về cách đây hai ngày trước. Hiện lão gia cùng phu nhân và bọn họ đang ở phòng sách nói chuyện, cậu có cần tôi đi báo với mọi người một tiếng không? Lưu Đình Vĩ bỏ tất cả vali xuống bên cạnh để người làm mang đi, sau đó cũng chẳng cần suy nghĩ mà đáp lại ngay
- Không cần, để tôi cùng Bạch An Túc tự đi lên đó, phiền bác chuẩn bị phòng cho chúng tôi thật tốt là được rồi. Nhân lúc chưa có quá nhiều người đến gây rối, tranh thủ giải quyết chuyện nhà vẫn là tốt nhất
Đoạn anh nắm lấy tay của cậu, giọng nói đầy ôn nhu phát ra hỏi
- Tiểu Túc, bây giờ chúng ta lên chào mọi người nhé?
Bạch An Túc vừa nãy còn đang say sưa nhìn ngắm căn nhà, bây giờ lại nghe đến lời nói vừa phát ra, hồn lập tức trở về lại, cảm giác hồi hộp lại bắt đầu quay về, nhưng mà vì chuyện tình cảm của cả hai. Cậu rất nhanh liền ổn định tinh thần, quay mặt sang nhìn anh. Nở nụ cười nhu hòa đáp
- Được, em cùng anh chào hỏi mọi người..... Như đã nói, nếu có bị đòn. Em sẽ cùng chịu một nửa
- Haha... Đứa nhỏ này...
Bạch An Túc tinh nghịch thốt ra vài lời trêu chọc nhưng đúng sự thật khiến Lưu Đình Vĩ có muốn làm mặt nghiêm thì cũng phải bật cười. Nhẹ nắm tay cậu dẫn đường đi lên phòng, lúc đặt chân lên cầu thang. Bạch An Túc nhìn tấm lưng rộng lớn đứng ở trước mặt mình trong lòng cảm thấy ấm áp, lại nhận ra mình thật may mắn khi không quyết định trốn chạy tình cảm, cứ thế nụ cười cũng dần dần xuất hiện trên môi cậu một cách ngọt ngào
Lưu Đình Vĩ theo đường cũ mà đến được thư phòng rất nhanh, một tay vẫn nắm chặt tay người yêu. Một tay anh đưa lên gõ cửa kêu vài tiếng
Tiếng gõ vừa dứt, giọng nói của một người đàn ông ở trong phòng phát ra
- Cửa không khóa, cứ vào đi
Lưu Đình Vĩ nhìn Bạch An Túc lần nữa, sau đó mới mở cửa đi vào. Ở bên trong, hương thơm nhẹ nhẹ từ trầm hương phát ra khiến nhiều người có cảm giác thỏa mái, thư giãn,xung quanh bàn kính là những ghế sofa rộng lớn, tổng cộng có năm người đang ngồi tại đây.Người ngồi ở chiếc ghế đối diện với bọn họ là một người đàn ông tóc đã có hai màu, bộ dáng của ông ta thật nhàn nhã cầm tác trà lên thưởng thức. Tiếp theo là đến người phụ nữ ở độ tuổi trung niên, toát lên vẻ thanh cao ngồi trên ghế. Lưu Đình Vĩ vừa nhìn thấy hai người này, liền cất tiếng chào
- Cha, mẹ còn đã về rồi...
Sau đó, anh lại qquay sang chào hỏi với ba người đang ngồi trên ghế sofa dài kìa
- Chú ba, thím ba, cô tư... Lâu lắm rồi mới gặp lại. Mọi người vẫn khỏe chứ?
Từ trước ghế dài đó, người phụ nữ mang nét đẹp thanh khiết vừa nhìn tuất anh, liền vui vẻ nói
- Cháu trai, cuối cùng cũng chịu quay về đây rồi à? Thế nào, mọi chuyện đều thuận lợi?
- Vẫn tốt! À đúng rồi! thím ba... Nghe nói người đang có thai, xin chúc mừng người nhé, cậu ba mừng cậu sắp được làm cha
Đối với cô chú trong nhà, Lưu Đình Vĩ như một viên kim cương sáng không gì có thể bị làm cho biến dạng được. Người cháu trai này vừa lễ phép, tính tình cùng cách cư xử đều đúng mực khiến họ càng thấy tự hào về anh, không khí đang vui vẻ, bỗng nhiên tiếng động từ sự va chạm phát ra, cha của Lưu Đình Vĩ là Lưu Gia Khiêm khuôn mặt nghiêm nghị, hướng anh hỏi
- Đình Vĩ, thằng nhóc kia là ai? Tại sao lại đi với con?
Giọng nói lạnh lùng khiến Bạch An Túc có phần sợ hãi, bàn tay run rẩy tiết ra một ít mồ hôi. Anh cảm nhận rõ được người yêu bị dọa sợ, liền đưa cậu trốn ra sau lưng, rồi trấn an
- Đừng sợ, sẽ không sao cả. Ông ấy chỉ là đang nói chuyện với anh, chứ không phải mắng em... Không cần bận tâm
Mẹ của Đình Vĩ là Tâm Tâm cùng vừa nhìn thấy hành động này, liền bất ngờ nói
- Đình Vĩ, ở trước mặt mọi người mà con làm gì thế? Thằng bé này là ai, sao con lại làm ra những hành động thân mật đó? Con mới vừa về, đừng chọc cho cha con tức giận
Đối diện với hai vị thân sinh của mình, Lưu Đình Vĩ không hề sợ hãi hay tỏ ra một hành động lo sợ nào. Ngược lại anh còn rất điềm tình đáp lại
- Đây là người yêu của con, lần này dẫn em ấy về đây cũng là muốn công khai chuyện thừa kế lẫn chuyện tình cảm cho mọi người cùng biết. Cậu nhóc này, chính là người con thương thật sự
Chỉ vì câu nói này của Lưu Đình Vĩ, mọi người ở tại phòng trừ Bạch An Túc đều giật mình ngưng mọi động tác một lúc lâu, sau đó người lấy lại bình tĩnh đầu tiên chính là chú ba Lưu Lục của anh, nhìn thấy cháu trai mình không lộ ra biểu tình run sợ gì. Hắn liền nói
- Cháu có bị điên hay không? Chẳng phải người mà cháu phải cưới là Vân Uyên hay sao?
- Thiếu gia, vợ chồng cậu ba và dì tư cũng đã quay trở về cách đây hai ngày trước. Hiện lão gia cùng phu nhân và bọn họ đang ở phòng sách nói chuyện, cậu có cần tôi đi báo với mọi người một tiếng không? Lưu Đình Vĩ bỏ tất cả vali xuống bên cạnh để người làm mang đi, sau đó cũng chẳng cần suy nghĩ mà đáp lại ngay
- Không cần, để tôi cùng Bạch An Túc tự đi lên đó, phiền bác chuẩn bị phòng cho chúng tôi thật tốt là được rồi. Nhân lúc chưa có quá nhiều người đến gây rối, tranh thủ giải quyết chuyện nhà vẫn là tốt nhất
Đoạn anh nắm lấy tay của cậu, giọng nói đầy ôn nhu phát ra hỏi
- Tiểu Túc, bây giờ chúng ta lên chào mọi người nhé?
Bạch An Túc vừa nãy còn đang say sưa nhìn ngắm căn nhà, bây giờ lại nghe đến lời nói vừa phát ra, hồn lập tức trở về lại, cảm giác hồi hộp lại bắt đầu quay về, nhưng mà vì chuyện tình cảm của cả hai. Cậu rất nhanh liền ổn định tinh thần, quay mặt sang nhìn anh. Nở nụ cười nhu hòa đáp
- Được, em cùng anh chào hỏi mọi người..... Như đã nói, nếu có bị đòn. Em sẽ cùng chịu một nửa
- Haha... Đứa nhỏ này...
Bạch An Túc tinh nghịch thốt ra vài lời trêu chọc nhưng đúng sự thật khiến Lưu Đình Vĩ có muốn làm mặt nghiêm thì cũng phải bật cười. Nhẹ nắm tay cậu dẫn đường đi lên phòng, lúc đặt chân lên cầu thang. Bạch An Túc nhìn tấm lưng rộng lớn đứng ở trước mặt mình trong lòng cảm thấy ấm áp, lại nhận ra mình thật may mắn khi không quyết định trốn chạy tình cảm, cứ thế nụ cười cũng dần dần xuất hiện trên môi cậu một cách ngọt ngào
Lưu Đình Vĩ theo đường cũ mà đến được thư phòng rất nhanh, một tay vẫn nắm chặt tay người yêu. Một tay anh đưa lên gõ cửa kêu vài tiếng
Tiếng gõ vừa dứt, giọng nói của một người đàn ông ở trong phòng phát ra
- Cửa không khóa, cứ vào đi
Lưu Đình Vĩ nhìn Bạch An Túc lần nữa, sau đó mới mở cửa đi vào. Ở bên trong, hương thơm nhẹ nhẹ từ trầm hương phát ra khiến nhiều người có cảm giác thỏa mái, thư giãn,xung quanh bàn kính là những ghế sofa rộng lớn, tổng cộng có năm người đang ngồi tại đây.Người ngồi ở chiếc ghế đối diện với bọn họ là một người đàn ông tóc đã có hai màu, bộ dáng của ông ta thật nhàn nhã cầm tác trà lên thưởng thức. Tiếp theo là đến người phụ nữ ở độ tuổi trung niên, toát lên vẻ thanh cao ngồi trên ghế. Lưu Đình Vĩ vừa nhìn thấy hai người này, liền cất tiếng chào
- Cha, mẹ còn đã về rồi...
Sau đó, anh lại qquay sang chào hỏi với ba người đang ngồi trên ghế sofa dài kìa
- Chú ba, thím ba, cô tư... Lâu lắm rồi mới gặp lại. Mọi người vẫn khỏe chứ?
Từ trước ghế dài đó, người phụ nữ mang nét đẹp thanh khiết vừa nhìn tuất anh, liền vui vẻ nói
- Cháu trai, cuối cùng cũng chịu quay về đây rồi à? Thế nào, mọi chuyện đều thuận lợi?
- Vẫn tốt! À đúng rồi! thím ba... Nghe nói người đang có thai, xin chúc mừng người nhé, cậu ba mừng cậu sắp được làm cha
Đối với cô chú trong nhà, Lưu Đình Vĩ như một viên kim cương sáng không gì có thể bị làm cho biến dạng được. Người cháu trai này vừa lễ phép, tính tình cùng cách cư xử đều đúng mực khiến họ càng thấy tự hào về anh, không khí đang vui vẻ, bỗng nhiên tiếng động từ sự va chạm phát ra, cha của Lưu Đình Vĩ là Lưu Gia Khiêm khuôn mặt nghiêm nghị, hướng anh hỏi
- Đình Vĩ, thằng nhóc kia là ai? Tại sao lại đi với con?
Giọng nói lạnh lùng khiến Bạch An Túc có phần sợ hãi, bàn tay run rẩy tiết ra một ít mồ hôi. Anh cảm nhận rõ được người yêu bị dọa sợ, liền đưa cậu trốn ra sau lưng, rồi trấn an
- Đừng sợ, sẽ không sao cả. Ông ấy chỉ là đang nói chuyện với anh, chứ không phải mắng em... Không cần bận tâm
Mẹ của Đình Vĩ là Tâm Tâm cùng vừa nhìn thấy hành động này, liền bất ngờ nói
- Đình Vĩ, ở trước mặt mọi người mà con làm gì thế? Thằng bé này là ai, sao con lại làm ra những hành động thân mật đó? Con mới vừa về, đừng chọc cho cha con tức giận
Đối diện với hai vị thân sinh của mình, Lưu Đình Vĩ không hề sợ hãi hay tỏ ra một hành động lo sợ nào. Ngược lại anh còn rất điềm tình đáp lại
- Đây là người yêu của con, lần này dẫn em ấy về đây cũng là muốn công khai chuyện thừa kế lẫn chuyện tình cảm cho mọi người cùng biết. Cậu nhóc này, chính là người con thương thật sự
Chỉ vì câu nói này của Lưu Đình Vĩ, mọi người ở tại phòng trừ Bạch An Túc đều giật mình ngưng mọi động tác một lúc lâu, sau đó người lấy lại bình tĩnh đầu tiên chính là chú ba Lưu Lục của anh, nhìn thấy cháu trai mình không lộ ra biểu tình run sợ gì. Hắn liền nói
- Cháu có bị điên hay không? Chẳng phải người mà cháu phải cưới là Vân Uyên hay sao?
Danh sách chương