Thiệu Vân An còn việc cần xử lý trong không gian, hắn lấy cớ lên núi, một người ra cửa. Lên trên núi tìm chỗ không người nhìn thấy, hắn mới tiến vào không gian. Bên trong Vương trạch, Chu thúc chỉ dẫn người ở trong sân trồng hoa. Đất đai ngoài tiền viện còn trống không. Mùa xuân là thời điểm thích hợp để trồng hoa hoa thảo thảo mà Thiệu Vân An thích. Vương Thạch Tỉnh không rảnh rỗi, Chu thúc chỉ dẫn hán tử trong nhà lên núi đào mấy gốc hoa quế, cây đào, hoa mai, còn có một ít hoa dại khác. Chu thẩm mang theo nhóm nữ quyến làm cặp sách. Quách Tử Du đi theo Vương Thạch Tỉnh lo chuyện thu mua trà. Quách Tử Mục nghiên cứu món ăn mới. Chu thúc muốn trồng hoa, đất ngoài ruộng giao cho Chu Thiên Bảo chăm sóc, người mướn tới làm việc đều là người năm trước Vương Thạch Tỉnh từng mướn qua, ai cũng cảm kích sự hào phòng của hắn, nên không có ai lười biếng.

Thiệu Vân An nói với Quách Tử Mục, hắn muốn mở một cửa hàng bán điểm tâm, muốn để Quách Tử Mục làm đầu bếp. Ban đầu Quách Tử Mục không muốn, y không muốn ra khỏi cửa. Thiệu Vân An nói y có thể làm ở nhà, sau đó mang ra cửa hàng bán, đồng thời số lượng mỗi ngày không quá nhiều, chủ yếu là giúp Vương Thanh phân tán lực chú ý của mấy bạn đồng học, không cần mỗi ngày phải mang điểm tâm đi học, Quách Tử Mục lúc này mới miễn cưỡng đồng ý. Muốn mở tiệm, chỉ với một vài món điểm tâm y biết kia thì chưa đủ, Thiệu Vân An viết cho y công thức mấy món điểm tâm khác, y đang nghiên cứu.

Tưởng Mạt Hi và Ni tử đang ngủ trưa, Miêu Nguyên, Hạ Xuân và Hạ Thu tự tìm việc làm. Tại Vương trạch, bọn nhóc được ăn ngon, mặc ấm, chủ nhân lại hiền từ, ba hài tử từng chịu khổ sẽ không lười biếng, chủ nhân không dặn dò, bọn nhóc sẽ chủ động tìm việc làm. Bọn nhóc sợ nếu bản thân lười biếng không cố gắng làm việc, vạn nhất khiến chủ nhân không thích, bán bọn nhóc đi. Nếu trong nhà chỉ có hai vị chủ nhân Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, có lẽ ba đứa có khả năng sẽ bị dưỡng thành tật xấu lười biếng, hạ nhân bắt nạt chủ tử, nhưng bởi vì trong nhà còn có Sầm lão, Sầm phu nhân và Khang Thuỵ xuất thân quan gia, huyện lệnh đại nhân Tưởng Khang Ninh cũng hay lại đây, cho nên mấy hạ nhân được mua đến này không có ai dám động tâm tư, bởi vì bọn họ một khi động tâm, cho dù có thể qua mắt Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, nhưng tuyệt đối không gạt được những người khác.

Chu thẩm cũng mấy nữ tỳ ở tiền viện làm cặp sách, thuận tiện nếu có khách nhân tới bọn họ có thể nghe thấy tiếng gõ cửa. Hôm nay làm được nhiều cặp, ngày mai có thể nhờ Tô Sách mang đi giao cho các học sinh.

"Ầm ầm ầm!"

Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cổng, lập tức truyền tới giọng Triệu Hà.

"Có người ở nhà không? Mở cổng, là ta, là Triệu Hà."

Chu thẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, khó hiểu hỏi Trịnh Vệ thị bên cạnh. "Hà tử tới gõ cổng, sao còn phải cố ý thông báo một tiếng như thế?"

"Ta đi mở cổng." Trịnh Vệ thị thả kim xuống, đứng dậy ra ngoài.

"Có người ở nhà không? Ta là Triệu Hà, ta tới tìm Vân An."

"Tới đây tới đây."

Trịnh Vệ thị chạy tới cổng, mở ra, ngoài cổng là Triệu Hà cùng với ba người xa lạ, hai nam một nữ, trong lòng nữ nhân kia còn ôm tã lót. Trịnh Vệ thị liếc nhìn ba người ăn mặc nhếch nhác, lễ phép hướng Triệu Hà nói. "Hà Tử huynh đệ ngài tới rồi, vào trong đi, tiểu lão gia không có nhà."

Sắc mặt Triệu Hà không tốt cho lắm, y nhìn ba người kia, nói.

"Vân An không có nhà, ta sẽ không đi vào. Khi nào hắn trở về ngươi nói với hắn, kêu hắn tới nhà ta một chuyến, Tống gia có người tìm Thạch Tỉnh."

"Tống gia?" Trịnh Vệ thị không rõ.

Triệu Hà mỉa mai nói. "Chính là vị đã bỏ rơi nhi tử, bỏ rơi phu quân, bị Thạch TỈnh huynh đệ viết hưu thư, người nhà Tống thị.

"Hả?"

Trinh Vệ thị nhất thời sửng sờ, không biết trả lời ra sao.

Sắc mặt ba người kia lúng túng, trong đó có một người nam nhân đầu tóc hoa râm, khuôn mặt ưu thương, ấp úng đáp. "Lời như vậy, không thể, không thể nói như vậy..."

Nữ nhân trang điểm bên cạnh, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn ông, ôm một hài tử sơ sinh, nhưng sắc mặt có mấy phần tiều tuỵ ngắt lời, cố ý thẳng thắt lưng, tựa hồ như có thể giúp mình tăng thêm vài phần khí khế, nói. "Lý chính Triệu gia, lời nói này không đúng nha. Ai mà không biết Ngọc Hoa nhà chúng ta bị Vương lão bà bức ép mới rời đi, làm sao lại nói là bỏ rơi hài tử, bỏ rơi phu quân. Nói gì thì nói, Ngọc Hoa nhà chúng ta và Thạch Tỉnh là hoà ly, không phải bị Thạch Tỉnh hưu."

Trịnh Vệ thị nghe đến đây thì giật mình hiểu rõ. Ông trời của ta ơi, cư nhiên là người nhà thê tử trước đây của Thạch Tỉnh tới tìm. Nghĩ đến tiểu lão gia lợi hại trong nhà, Trịnh Vệ thị rùng mình, vội vàng nói. "Ai nha Ai nha, ta là hạ nhân, sự tình của lão gia ta không biết. Lão gia và tiểu lão gia không ở nhà, chờ lão gia và tiểu lão gia trở về ta sẽ báo cho họ biết."

Dứt lời, không chờ những người còn lại phản ứng, Trịnh Vệ thị xoay người vào trong, động tác nhanh lẹ đóng cổng lại. Nữ nhân kia thấy thế, có chút tức giận nói. "Hạ nhân nhà này sao lại không có lễ phép như thế. Chúng ta là người nhà Thạch Tỉnh, sao lại để chúng ta ở ngoài cổng?"

Một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi bất an kéo áo nương mình, ánh mắt nhìn Vương trạch lộ ra vẻ ước ao đầy khát vọng.

Triệu Hà lạnh lùng nói. "Tống thẩm, lời này của ngài hơi bất công. Thạch Tỉnh huynh đệ và bổn gia Vương gia đã cắt đứt quan hệ, ngài và Thạch Tỉnh thì có quan hệ gì? Nếu nói quan hệ, thì Tống thị với các ngài mới có quan hệ. Hiện giờ Tống thị còn chẳng biết ở nơi đâu, cho dù nàng và Thạch Tỉnh đã hoà ly, quan hệ giữa các ngài với Thạch Tỉnh hiện tại có bắc tám cái thang cũng leo không tới."

"Ngươi!" Nữ phụ nhân tức giận, Tống Ba Tử và thiếu niên vội vã kéo bà lại, phụ nhân kia mới không cam lòng ngậm miệng.

Hiện tại, việc buôn bán mứt hoa quả ở Triệu gia do Triệu Hà phụ trách. Có thể nói hiện giờ y rất tự tin. Hơn nữa lâu ngày ở cùng chỗ với Thiệu Vân An cũng bị mưa dầm thấm đất, nên mới dưỡng ra tính nết hung hãn này.

Triệu Hà không nhìn phụ nhân, mà trực tiếp hướng vị nam tử nói. "Tống thúc, nhà Thạch Tỉnh bây giờ do Vân An chưởng quản, gia sản hiện giờ của Thạch Tỉnh cũng là do Vân An kiếm ra. Vân An không phải nữ nhi của ông, giống bánh màn thầu mặc người nhào nặn. Thừa dịp Vân An không có nhà, ngài mang thê tử về đi thôi. Nếu Vân An trở lại nhìn thấy các ngài, lúc đó ngài đừng trách vãn bỗi không nhắc nhở. Đừng nói các ngài có thể đòi được chỗ tốt từ Thạch Tỉnh hay không, có gặp được Thạch Tỉnh hay không còn chưa biết. Không bằng các ngài cứ đi hỏi thăm xem tình cảnh nhà Đại Lực thúc bây giờ ra sao?"

Nam nhân kia nghe xong thì do dự, vị phụ nhân lại hung hăng ngoắc mắt trừng ông một cái, hít sâu nói. "Chúng ta hôm nay tới tìm Thạch Tỉnh, cũng muốn tới thăm Thanh nhi và Ni tử. Mặc kệ Thạch Tỉnh có tái hôn hay không, chúng ta vĩnh viễn là ngoại gia gia, ngoại nãi nãi và cữu cữu của bọn nó."

Triệu Hà cười nhạo nói. "Được thôi. Thạch Tỉnh và Vân An không ở nhà, các ngài tới nhà ta chờ đi."

Nam nhân nhấc chân muốn đi, bị phụ nhân kia kéo lại, nói. "Ông muốn ôm hài tử ở bên ngoài chờ sao? Trời này lạnh muốn chết."

Phụ nhân kia không biết xuất phát từ ý đồ gì, che tã lót trong lồng ngực Tống Ba Tử lại, quyết định nói. "Chúng ta ở đây chờ."

"Tuỳ ngài thôi." Triệu Hà dứt lời, không quay đầu lại bỏ đi. Trong lòng âm thầm nghĩ. [Ta đây lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, chờ Vân An trở về, các người không khóc mà chạy về nhà là may mắn lắm rồi!]

Tức phụ trước kia của Thạch Tỉnh là Tống thị, tên đầy đủ là Tống Ngọc Hoa, là người thôn Thanh Sơn. Bởi vì nhà quá nghèo, nương mất sớm, cha thì vô dụng, không thể tìm nổi nhà thông gia. Cha Tống thị, Tống Ba Tử không thể giả nữ nhi ra ngoài cũng rất sốt ruột. Vương Thạch Tỉnh bởi vì nguyên nhân từ nương mình, mà trong thôn không ai nguyện ý gả. Thôn Thanh Sơn và thôn Tú Thuỷ gần nhau, mấy phụ nhân ở thôn Thanh Sơn gả tới thôn Tú Thuỷ lén hỏi Vương Thạch Tỉnh có chịu lấy hay không. Lúc ấy Vương Thạch Tỉnh nào có tâm trạng đi yêu đương, có cô nương chịu gả cho hắn, hắn liền thú. Cứ như vậy, Vương Thạch Tỉnh lấy Tống Ngọc Hoa.

Tống gia nghèo, Vương Thạch Tỉnh cũng không có tiền. Gả cho Vương Thạch Tỉnh, cuộc sống sinh hoạt của Tống Ngọc Hoa ở nhà phu quân cũng không suôn sẻ. Ban đầu còn có Vương Thạch Tỉnh che chở thì tốt, Vương Thạch Tỉnh đi lao dịch mất hai năm, Tống Ngọc Hoa mang thai sinh nam hài, sinh hoạt càng thêm kham khổ. Cũng may sau khi Vương Thạch Tỉnh trở lại, lén lút đưa cho nàng tiền tích cóp riêng, có trượng phu bên cạnh, Tống Ngọc Hoa mới được trải qua những ngày yên ổn. Tống Ngọc Hoa không an lòng nhất chính là phụ thân của mình, từ khi đưa tiền không thấy Vương Thạch Tỉnh hỏi han đến, Tống Ngọc Hoa liền trộm đưa tiền cho phụ thân. Sợ người ngoài biết, Tống Ngọc Hoa còn dặn phụ thân không nên tiêu bạc ở trong thôn.

Từ khi nữ nhi xuất giá, một người ăn no cả nhà không đói bụng. Nữ nhi lại cho ông tiền, Tống Ba Tử lo sợ người khác ghen tỵ, cầm tiền rời khỏi thôn Thanh Sơn, ở bên ngoài làm thuê cho người ta. Lúc Vương Thạch Tỉnh bị ép đi tòng quân, năm đó, Tống Ba Tử ở bên ngoài tái hôn, cưới một quả phụ tang phu mang theo nhi tử trở về thôn, dùng số tiền còn lại mua vài mẫu đất, bên ngoài thì nói là tiền của lão bà. Giữa năm ngoái, hai người lại có thêm đứa nhi tử.

Sau khi Tống thị rời nhà, Tống Ba Tử lo lắng người nhà họ Vương sẽ tìm ông gây sự, đừng nhắc đến việc đi thăm Vương Thanh và Ni tử, ông lập tức cho người trong thôn thuê ruộng, dẫn thê nhi trốn ra khỏi thôn. Năm trước, Tống Ba Tử trong một lần ra ngoài làm việc nghe được người trong thôn kể lại mới biết Vương Thạch Tỉnh tái hôn cưới nam thê, đã phân gia, còn kiếm không ít bạc. Hiện tại còn xây viện tử lớn, so với nhà giàu nhất huyện Vĩnh Tu còn to hơn. Không chỉ có như vậy, người ta bây giờ còn là huynh đệ của huyện lệnh đại nhân. Khách nhân đến thăm nối liền không dứt, mỗi ngày chờ hốt bạc.

Sau khi nghe được tin này, Tống Ba Tử tức tốc nói lại cho lão bà Tống Cảnh thị nhà mình. Vương Thạch Tỉnh và bổn gia phân gia, Tống Ba Tử cùng Tống Cảnh thị suy nghĩ xong thì hồi thôn. Lần này trở về thôn còn khó khăn hơn. Thôn Thanh Sơn gần thôn Tú Thuỷ, người gả đến thôn Tú Thuỷ cũng nhiều. Một nhà Tống Ba Tử trở lại trong thôn, lời nói đàm tiếu không ngớt. Nhìn xem Vương Thạch Tỉnh từ sau khi cưới nam thê xong số mệnh thật tốt. Bạc kiếm không hết, ở nhà lớn, còn xưng huynh gọi đệ với huyện lệnh đại nhân. Hơn nữa nam thê của người ta còn rất lợi hại, một phát ép Vương Thạch Tỉnh bổn gia tới không dám ngẩng đầu. Thời điểm Tống Ngọc Hoa còn là thê tử của Vương Thạch Tỉnh, bị gia mẫu ức hiếp chưa nói, ngay cả hài tử cũng bảo vệ không nổi. Tống Ngọc Hoa bỏ trốn không chừng đối với Vương Thạch Tỉnh chính là phúc khí, nếu không người ta làm sao cưới được nam thê lợi hại như vậy.

Trong lòng Tống Ba Tử ban đầu vô cùng khó chịu. Lúc Tống Ngọc Hoa bỏ trốn từng tới tìm người phụ thân này, đưa của cho Tống Ba Tử hai mươi lượng bạc. Sau đó, ngay cả Tống Ba Tử cũng không biết nữ nhi ở nơi nào, còn sống hay đã chết. Hiện tại, người đã từng là hiền tế của mình lại có cuộc sống tốt như cậy, ngoại tôn tử, ngoại tôn nữ cũng thoải mái hơn, trong lòng ông dễ chịu thế nào cho nổi. Nguyên bản chỉ hơi chút hụt hẫng, nhưng tâm tư lão bà nhà ông, Tống Cảnh thị thì rung động hơn nhiều.

Tống thị tuy bỏ trốn, nhưng chung quy là do bị Vương gia bức ép mới bỏ chạy. Bây giờ Vương Thạch Tỉnh có tiền, chẳng lẽ không nên tiếp tế người đã từng là nhạc phụ hắn sao? Tống Ba Tử uất ức, tuy nói là làm thợ thủ công ở bên ngoài, nhưng chỉ là việc bán sức lực không được nhiều tiền. Sau đó ông lại tái hôn, sinh hoạt chủ yếu dựa vào số tiền Ngọc Hoa đưa cho. Thời điểm Tống Cảnh thị gả cho ông cũng có tồn chút bạc. Sau đó nữa, Tống Ngọc Hoa lại cho ông hai mươi lượng bạc, cộng thêm tiền tích trữ của Tống Cảnh thị, tiền ông làm công, cộng với tiền cho thuê đất, sinh hoạt hằng ngày coi như an ổn.

Nhưng Tống Cảnh thị lại sinh nhi tử, lúc Tống Cảnh thị gả cho Tống Ba Tử còn mang theo một nhi tử mười tuổi, bây giờ đã mười ba, chừng hai năm nữa phải làm mai mối. Hơn nữa hoàn cảnh hiện tại không tốt, Tống Ba Tử lớn tuổi, tiền tích trữ cũng xài hết, sinh hoạt ngày càng thắt chặt. Vương Thạch Tỉnh có thể tìm việc làm cho các thôn dân thôn Tú Thuỷ, sao lại có thể bỏ quên nhạc phụ của mình. Chưa kể, Vương Thanh và Ni tử là Vương Thạch Tỉnh và Tống Ngọc Hoa sinh, Vương Thanh và Ni tử phải kêu bọn họ một tiếng ngoại gia gia, ngoại nãi nãi và cữu cữu.

Tống Cảnh thị liên tục thúc giục Tống Ba Tử đi gặp Vương Thạch Tỉnh (đòi tiền.) Tống Ba Tử không dám, ông kỳ thực rất sợ vị hiền tế này. Nhưng ông là người không có chính kiến, lại hơi tức giận, nên khi Tống Cảnh thị rủ rê mấy lần ông lập tức thuận theo. Vốn dĩ bọn họ định sau tết sẽ đi, kết quả nghe nói huyện lệnh đại nhân và viện trưởng huyện học ở tại Vương trạch. Đừng nói Tống Ba Tử không dám, Tống Cảnh thị cũng không dám. Sau đó Thiệu Vân An đại chiến với Vương lão thái, trực tiếp giúp Vương Thạch Tỉnh thoát ly gia tộc, sau đó còn nhận Sầm lão làm nghĩa phụ. Tống Cảnh thị có ý định muốn rút lui, nhưng nghĩ đến việc tìm tức phụ tương lai cho nhi tử, hài tử mới sinh tương lai cũng cần tiêu dùng nhiều, Tống Cảnh thị lại không cam lòng buông tha cho Vương Thạch Tỉnh. Nói sao cũng phải lấy được ít bạc từ Vương Thạch Tỉnh mới được.

Nhưng Tống Cảnh thị lại có tư tâm khác. Vương Thạch Tỉnh thành nhi tử viện trưởng huyện học, nghe nói viện trưởng huyện học còn mở học đường, nếu vậy không phải nhi tử nhà mình tương lai cũng có thể đến học đường đọc sách, không cần bỏ tiền? Nghĩ đến đây, Tống Cảnh thị cảm thấy không thể cứ như vậy chặt đứt quan hệ với Vương Thạch Tỉnh. Bà đã sống đủ khổ rồi, bây giờ có cơ hội không phải sống khổ nữa, tại sao không nắm lấy.

Không để ý hài tử tám tháng tuổi ở ngoài có bị đông lạnh hay không, Tống Cảnh thị liên tục dặn dò Tống Ba Tử. "Một lát Vương Thạch Tỉnh trở về, ông nói cái gì cũng phải dùng thân phận nhạc phụ đại nhân. Ngọc Hoa bị bọn họ ức hiếp chịu không nổi nữa mới rời đi, nói tới nói lui cũng là do Vương gia, do Vương Thạch Tỉnh có lỗi trước, chẳng lẽ không nên bồi thường Tống gia chúng ta? Khi nào nhìn thấy Vương Thanh và Ni tử, người làm ngoại công như ông liền khóc lên, tên nam thê của Vương Thạch Tỉnh hãn thế nào, có thể ngăn chặn Vương Thanh và Ni tử gặp ngoại công sao?"

Tống Ba Tử nuốt nước miếng, cúi đầu, không dám mở miệng. Tống Cảnh thị ghét bỏ lườm ông, nhéo mạnh hông ông một cái. "Nhìn dáng vẻ của ông mà xem! Nếu ông muốn nhi tử tương lai vô dụng như ông, nghèo như ông thì cứ trốn đi!"

Nhi tử Tống Cảnh thị mang đến, Tiếu Đại Du có hơi lo lắng, nhỏ giọng nói. "Nương, vạn nhất tỷ phu không cho ta vào nhà thì sao? Người trong thôn ai cũng nói tỷ phu cưới nam thê rất hãn."

"Hắn dám!" Tống Cảnh thị cổ vũ nhi tử, cũng tự cổ vũ mình. "Là Vương Thạch Tỉnh thiếu Tống gia chúng ta, không phải chúng ta thiếu hắn. Cha ngươi còn chưa đòi hắn phần của tỷ tỷ ngươi đâu!"

Tiếu Đại Du cúi đầu. "Tống gia Tống gia, ta không phải người Tống gia."

Tống Cảnh thị nắm tai nhi tử kéo lên, Tiếu Đại Du ăn đau kêu to. "Nương nương nương! Đau!"

"Ngươi đúng là muốn ăn đòn! Nói cái gì thế!"

"Không không không, ta chưa nói gì, chưa nói gì."

Tống Cảnh thị buông tay, Tiếu Đại Du che lỗ tai lùi về sau vài bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện