Đầu tuần tặng chương mới cho mọi người nè, thấy Mộc Nhiên có siêng không >< (tự khen ngược 😆😆😆)

Chương 75

Vương Diễn, Triệu Tùng Bác hầu như cả ngày đều ở cùng chỗ với Vương Thanh. Vương thanh trước đây không có bằng hữu cùng tuổi, hiện tại bé có hai vị đại ca ca Vương Diễn và Triệu Tùng Bác, đồng thời cũng là hảo bằng hữu. Ba bé mỗi ngày cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa, mỗi lần cùng chơi, Vương Thanh Đều rủ Tưởng Mạt Hi tham gia. Bất quá, nếu vừa lúc Ni Tử học cầm, tưởng mặt hi càng thích nghe cầm hơn. Những lúc này, Vương Thanh không miễn cưỡng bé.

Vương Diễn và Triệu Tùng Bác đều hiểu rằng hai bé là hưởng lây từ Vương Thanh. Nếu không, làm sao Sầm viện trưởng cùng Khang tiên sinh sẽ để ý hai bé, sẽ tự mình chỉ dẫn kiến thức, thư hoạ và chơi cờ. Vương Diễn và Triệu Tùng Bác bởi vậy càng đối xử tốt với Vương Thanh, càng chiếu cố bé nhiều hơn.

Vương Diễn và Triệu Tùng Bác như vậy, cả nhà Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức cảm kích càng sâu. Thiệu Vân An từng nói qua muốn làm bọ cạp cừu, cần xương sống của cừu, Triệu Hà ghi tạc trong lòng. Bởi vậy, mới vừa giết một con cừu béo, Triệu Hà lập tức nhờ Triệu Tùng Bác báo cho Thiệu Vân An, nói hắn đến đây chọn. Nhà Thiệu Vân An rất lớn, bọn nhỏ lại thường ở bên đó học tập, chơi đùa. Ba nam hài tử học xong kiến thức mỹ thuật cơ bản thì ở luôn trong phòng Vương Thanh nghỉ trưa. Ni tử cũng đang ngủ trưa. Tưởng Mạt Hi thích nghe Ni tử đánh đàn, lúc Ni tử ngủ, bé ngồi ở đầu giường tự chơi rubik. Hai tiểu nha hoàn của Ni tử ở bên cạnh trông coi. Chơi được một lúc, Tưởng Mạt Hi cũng buồn ngủ, xoa xoa con mắt.

Hạ Xuân cẩn thận tiến lên. "Tưởng thiếu gia, ngài muốn nghỉ ngơi sao?"

Các người hầu mua tới trong nhà đều nhận biết vị Tưởng thiếu gia này. Ngoại sinh của huyện lệnh đại nhân không thích nói chuyện, cũng không quan tâm người khác. Tưởng Mạt Hi đương nhiên không có phản ứng. Bé trực tiếp bò lên giường, nằm sát bên cạnh Ni tử. Trước đó Thiệu Vân An đã căn dặn, nên Hạ Xuân đối với chuyện này cũng không nói gì thêm. Nàng và Hạ Thu đồng thời giúp Tưởng Mạt Hi tháo giày, cầm thêm một bộ chăn giúp bé đắp kín. Đây là khuê phòng của Ni tử, tiểu tư Miêu Nguyên mà Vương Thạch Tỉnh đưa cho Tưởng Mạt Hi chỉ có thể ở bên ngoài canh chừng,

Ni tử và Tưởng Mạt Hi ngủ, Hạ Xuân và Hạ Thu đồng thời ra gian ngoài nghỉ ngơi. Có một gia chủ linh hồn hiện đại như Thiệu Vân An, hai người còn vị thành niên như Hạ Xuân và Hạ Thu cũng không bị yêu cầu khắt khe. Lúc chủ nhân nghỉ ngơi, các nàng cũng có thể nghỉ ngơi. Ngày thường chủ nhân ăn gì, các nàng cũng ăn cái đó. Giặt y phục hay việc nặng này nọ đều có người khác làm. Bất quá, trước khi Tưởng Khang Thần rời đi, y đã nói cho Thiệu Vân An sẽ tìm tới một ma ma trong cung. Lấy tính cách của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, người hầu trong nhà vẫn phải có một người có quy tắc đến quản giáo, tránh tình huống nô tài bắt nạt chủ tử sau này phát sinh. Đặc biệt là Vương Thanh và Ni tử còn nhỏ, hai bé lại xuất thân nghèo khổ, nên sẽ dễ dàng bị nhóm tôi tớ ức hiếp.

Các tiểu chủ tử đều ngủ, các đại chủ tử hoặc là đóng cửa ở thư phòng nghiên cứu, hoặc là đi ra ngoài, toàn bộ Vương trạch im ắng. Bốn chiếc mã xa xuất hiện ở cổng thôn Tú Thuỷ, hơn nữa thẳng hướng Vương trạch mà đi. Có thôn dân nhìn thấy thì lập tức thì thầm, lại nhà giàu nào tới nữa đây?

Gõ gõ gõ, cửa thư phòng lần thứ hai vang lên. Ba người bên trong không ai để ý. Tiếng gõ cửa lại vang lên, bên ngoài truyền đến tiếng của Quách Tử Du.

"Sầm đại nhân, đại nhân, có khách nhân tới, nói là từ Hằng viễn hầu phủ ở kinh thành."

Sầm lão, Tưởng Khang Ninh và Khang Thuỵ đồng thời ngẩng đầu. Sầm lão dụi dụi mắt, nhíu mày nhìn hướng Tưởng Khang Ninh. Tưởng Khang Ninh đứng dậy bước nhanh đến cạnh cửa, mở ra.

Quách Tử Du ở ngoài cửa lộ vẻ mặt lo lắng. "Đại nhân, Hằng viễn hầu phủ tới tìm Thạch Tỉnh cùng Vân An. Thạch Tỉnh đã đưa phu nhân hồi huyện thành, Vân An ở nhà Lý chính, ta đã nhờ Tô Sách đi gọi hắn."

"Ngươi có biết người tới là ai?"

"Là nhị công tử Hằng viễn hầu phủ. Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy cũng tới. Hứa chưởng quầy gọi người nọ là đại đông gia."

Tưởng Khang Ninh biết là người nào, Sầm lão đi tới nói. "Khang Ninh, ngươi đi trước, ta và Khang Thuỵ sẽ theo sau. Bọn họ nhất định là vì trà và rượu của An nhi mới đến."

"Vậy ta ra trước!"

Tưởng Khang Ninh phất hạ tay áo, ra hiệu Quách Tử Du lại gần, hỏi. "Đã đưa trà và điểm tâm lên chưa?"

"Tử Mục đã chuẩn bị, ta nhờ Chu thẩm mang lên."

Tưởng Khang Ninh gật đầu, bước nhanh hơn.

Khang Thuỵ đi tới bên người Sầm lão, nhìn Tưởng Khang Ninh đi xa, nói. "Hằng viễn hầu phủ không chờ được nữa. Nguỵ nhị công tử tự mình đến, sợ là sẽ không thiện bãi cam hưu (không chịu từ bỏ). Lão sư trước có nhắc nhở An nhi và Thạch Tỉnh chưa?"

Sầm lão nói. "Ta đã nhắc qua, cũng nói rõ tình huống Hằng viễn hầu phủ với hắn. Khang Thần cũng đề cập tới."

"Vậy Vân An tính toán thế nào? Hằng viễn hầu phủ không dễ xử trí."

Sầm lão lo lắng nói. "An nhi nói hắn sẽ suy nghĩ thật kỹ, không nói cho ta tính toán của hắn. Ta cũng không nghĩ đến Hằng viễn hầu phủ tới nhanh như thế. Việc này có quân hậu làm chủ, Hằng viễn hầu phủ sẽ không dám cường ngạnh. Ta chỉ lo việc này nếu An nhi xử lý không tốt, sẽ đắc tội bọn họ, sau này lại phiền toái. Tiểu nhân khó lường, huống chi đối phương lại là Hằng viễn hầu phủ. Đi, chúng ta qua gặp gỡ nhị công tử."

Khang Thuỵ xoay người khoá kỹ cửa phòng, cũng Sầm lão đi gặp Nguỵ gia nhị công tử. Đối với người từ triều đinh ra đến như bọn họ, phản ứng của Hằng viễn hầu phủ hoàn toàn nằm trong dự liệu. Yến quốc trăm phế chờ hưng, tân hoàng đăng cơ không lâu, thiếu tiền thiếu người, những đại gia thị tộc đó đương nhiên xem thường triều đình, huống chi là quân hậu không có hậu đại, đây cũng là nguyên nhân Hằng viễn hầu phủ dám xuất hiện. Khang Thuỵ mặc dù rời triều đình nhiều năm, nhưng đối với một nhị công tử Hằng viễn hầu phủ, y không sợ.

Thiệu Vân An ở nhà Lý chính đang tán gẫu với Triệu Hà. Một mùa đông, cộng với tết nguyên đán, trong nhà dựa vào mứt táo và sơn tra mà kiếm được đầy bát. Ngày mùng ba tháng giêng, Lý chính gọi hai nhi tử tới đề nghị phân gia. Lý chính cùng thê tử sẽ ở cùng với hai phu phu trưởng tử Triệu Nguyên Đức. Triệu Nguyên Khánh và thê tử Lý Thải Quyên phân ra ở riêng. Lý chính không chia phòng và đất, mà chia bạc cho nhi tử mua đất, dựng nhà. Triệu Nguyên Đức và Triệu Hà không để ý. Triệu Nguyên Khánh còn chưa có hài tử, dù là tôn tử hay tôn nữ, chi phí tiêu tốn sau này đều do lý chính gánh vác. Ông và lão bà không tiêu bao nhiêu bạc, số bạc kiếm được sẽ dùng cho tôn tử, tôn nữ, còn nhi tử và các con dâu, ông không quản. Vậy là năm cũ còn chưa hết, Triệu Nguyên Khánh đã bắt đầu lo tìm người dựng nhà mới.

Đang trò chuyện vui vẻ, Lý Thải Quyên từ bên ngoài tiến vào vội vàng gọi. "Vân An, nhà ngươi có khách nhân đến tìm, ngươi nên trở về thôi."

"Sao?" Thiệu Vân An xuống khỏi giường đất, vừa xỏ giày vừa hỏi. "Có nói là ai không?"

"Chưa nói. Là gã tiểu tư nhắn lại, chỉ nói ngươi mau trở về, là khách nhân từ kinh thành. Ta thấy hắn rất lo lắng."

Kinh thành? Động tác xỏ giày chậm lại, Thiệu Vân An đoán được đại khái là ai.

Những người khác vừa nghe thấy là khách nhân từ kinh thành tới, trong lòng cả kinh. Triệu Hà nói. "Vân An, không có chuyện gì chứ? Người bên chỗ huyện lệnh đại nhân lại tới nữa sao?" Bọn họ đều biết huynh trưởng Tưởng huyện lệnh là nhân sĩ kinh thành, lại đây ăn tết.

Thiệu Vân An lắc đầu. "Không biết, chắc không phải, ta về nhà xem sao."

Ngẩng đầu, hắn cười cười. "Không có đại sự gì, chắc là tới hỏi chuyện mua bán. Triệu thúc, thẩm, buổi tối làm xong bọ cạp cừu ta sẽ nhờ người mang cho các ngài nếm thử. Nếu các ngài thấy ăn ngon thì để Hà tử ca qua chỗ ta học cách làm."

"Không cần quan tâm bọn ta, ngươi mau trở về đi thôi. Cần giúp đỡ gì thì kêu người đến gọi."

"Ta sẽ không khách khí với mọi người."

Mang giày xong, Thiệu Vân An tiếp nhận chậu xương cừu từ Triệu Nguyên Khánh, bưng đi.

Bên trong chính phòng tại Vương trạch, Ngụy Hoằng Văn trên mặt mang theo vẻ tôn kính cùng Sầm lão, Tưởng Khanh Ninh và Khang Thuỵ nói chuyện với nhau. Y không nói ý đồ mình đến đây làm gì, Sầm lão và Tưởng Khang Ninh cũng không hỏi. Chủ nhân Vương trạch còn chưa xuất hiện, trong lòng mọi người hiểu rõ mà âm thầm lướt qua đề tài này.

Đi vào trong Vương trạch, Nguỵ Hoằng Văn mới biết Sầm lão cùng Lễ bộ thị lang Khang Thuỵ cũng ở chỗ này. Mà theo ý tứ lời nói, Sầm lão và Khang Thuỵ giống như muốn bảo vệ đôi nông phu kia. Vốn dĩ đối với chuyến đi này nhất định phải đạt được mục đích, Nguỵ Hoằng Văn không khỏi cẩn thận hơn. Nếu sau lưng Thiệu Vân An chỉ có Tưởng Khang Ninh thì còn dễ xử trí, đằng này lại nhiều thêm Sầm lão và Khang Thuỵ, sự tình trở nên khó giải quyết.

Thời Sầm lão còn ở kinh thành, tuy chức quan chỉ tới tứ phẩm, nhưng ông là sư đệ Ông lão, có đồng môn và đệ tử trải rộng khắp nơi. Sở dĩ ông chỉ lên tới tứ phẩm là do thời tiên hoàng bị các đảng phái hãm hại.

Khang Thuỵ là học sinh của Sầm lão, từng là tiến sĩ Quốc tử giám, học thức uyên bác. Phiền phức nhất chính là, nhạc phụ Khang Thuỵ ở kinh thành là Đô ngự sử, chuyên trách việc canh phòng ở kinh thành. Tuy rằng thê tử của Khang Thuỵ đã quá cố, nhưng Khang Thuỵ mãi vẫn không tái hôn. Nhạc phụ đối với y rất vừa lòng. Mặc dù Hằng viễn hầu phủ có quyền thế, nhưng ở vị thế như Nguỵ Hoằng Văn, y chưa đủ thực lực đối kháng với Đô ngự sử. Ngay cả phụ thân y Hằng xa hầu cũng sẽ không vô cớ đụng tới.

Sự xuất hiện của Sầm lão và Khang Thuỵ làm đảo lộn kế hoạch của Nguỵ Hoằng Văn. Cũng bởi vậy, Nguỵ Hoằng Văn không thể đánh giá rõ hết thực lực của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Vì thế, y liếc mắt nhìn Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy, tỏ vẻ không hài lòng. Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy ra một thân mồ hôi lạnh. Năm trước bọn ông đã bị đại chưởng quầy Nguỵ Tu gọi đến Sắc Nam phủ, sau đó lại cùng đại đông gia rời lại đây, không nghĩ tới cũng chưa kịp kêu người canh chừng phía bên Thiệu Vân An.

Có thể nói, Sầm lão và Khang Thuỵ ở chỗ này như một cú đánh khiến Nguỵ Hoằng Văn trở tay không kịp. Kế hoạch có biến, Nguỵ Hoằng Văn chỉ có thể dùng cách đánh vào tâm lý. Bất kể như thế nào, lần này phải có thu hoạch mới được.

Định thần lại, Nguỵ Hoằng Văn khách sáo nói. "Hoằng Văn từ lâu đã nghe đại danh Thiệu tiểu ca, lần này thừa dịp tới Sắc nam phủ gặp mặt mấy vị quản sự, mạo muội đến chỗ Thiệu tiểu ca, cũng muốn biểu đạt lòng cảm kích Thiệu tiểu ca đã giúp đỡ."

Hứa chưởng quầy lập tức nói, "Thiệu tiểu ca đã cho chúng ta rất nhiều ý tưởng hay, đại đông gia của chúng ta sớm đã muốn gặp gỡ Thiệu tiểu ca."

Tằng chưởng quầy cũng gật đầu tán thành.

Sầm lão khẽ cười nói. "Việc này lão phu từng nghe qua. An nhi không ít lần nhắc đến đại danh Hứa chưởng quầy với lão phu."

"Không dám không dám." Hứa chưởng quầy vội vã đứng dậy.

Tưởng Khang Ninh giọng điệu đùa giỡn nói. "Mứt trái cây Triệu gia, Hứa chưởng quầy kiếm được không ít bạc nha. Tiểu tử kia chính là lười biếng, cách kiếm tiền mua bán đều quẳng hết ra bên ngoài."

Hứa chưởng quầy lúng túng, không biết nói tiếp làm sao.

Tiếp theo, Tưởng Khang Ninh nói. "An nhi đến Triệu gia, nên hạ nhân đã đi gọi hắn trở lại. Đúng rồi, ta tự dưng nhớ đến một sự kiện. Vân An bán cho Hứa chưởng quầy một ít hoàng cúc tơ vàng, còn giúp Hứa chưởng quầy nghĩ biện pháp cái gì mà "lộ tuyến cao cấp", không biết thành công thế nào?"

Hứa chưởng quầy không dám đáp. Nguỵ Hoằng Văn hiểu rõ Tưởng Khang Ninh nắm vững tình huống trong kinh thành, nhưng cũng không thể không trả lời. "Biện pháp của Thiệu tiểu ca rất hữu dụng. Nhưng là hoàng cúc tơ vàng số lượng quá ít. Tưởng huyện lệnh cũng biết, kinh thành quý nhân đông đảo, ta thực rất khổ tâm. Không dám gạt ngài, lần này ta đến đây, là muốn mua thêm một ít trà ngon của Thiệu tiểu ca."

Nguỵ Hoằng Văn nói là trà ngon chứ không phải là trà hoa cúc ngon, ý vị sâu xa bên trong. Sầm lão làm bộ không hiểu, nói. "Hoàng cúc tơ vàng đúng là quá hiếm lạ, lão phu cũng yêu thích vô cùng, nhưng thật là số lượng quá ít. Chỗ lão phu a, An nhi chỉ đưa một năm có mấy chục đoá."

Có người bên cạnh nói chen vào. "Lão sư còn có mấy chục đoá để thưởng thức, học sinh chỉ có thể đến chỗ ngài hưởng ké. Năm nay tới mùa, học sinh phải đòi Vân An thêm một ít."

"Ha ha." Sầm lão cười to đắc ý. "Lão phu là nghĩa phụ của hắn, hắn có đồ tốt, có thể không hiếu kính lão cha hắn trước sao?"

Khang Thuỵ nhướn mày. "Học sinh cũng là sư huynh hắn mà!"

Nguỵ Hoằng Văn kinh ngạc, Hứa chưởng quầy cùng Tằng chưởng quầy lộ vẻ kinh hãi. Sầm lão cười nói. "Để các ngươi chê cười rồi, An nhi lo sợ ta gặp phiền toái nên tạm thời không muốn lộ việc này ra ngoài. Chờ hắn giải quyết xong mọi chuyện mới tổ chức lễ nhận thân. Đến lúc đó, nếu Nguỵ công tử rảnh rỗi, đừng ngại đến đây tham gia náo nhiệt."

Tưởng Khang Ninh bất đắc dĩ hướng Sầm lão nói. "Phiền phức của Vân An không tính là gì, hắn chính là quá nhiều tâm tư."

"Không sai." Sầm lão cũng đành chịu.

Khang Thuỵ. "Vân An là lo nghĩ cho lão sư ngài, là thật tâm xem ngài như cha."

Sầm lão. "Ha ha."

Ba người kẻ xướng người hoạ, Nguỵ Hoằng Văn phải ngay lập tức lên tiếng. "Việc vui thế này, vãn bối nhất định chuẩn bị đại lễ mà đến."

Sầm lão xua tay cười cười. "Đại lễ thì không cần. Hai vị chưởng quầy cũng đến đi, càng thêm náo nhiệt."

"Tạ Sầm viện trưởng mời."

Hứa chưởng quầy cùng Tằng chưởng quầy đồng thời đứng dậy hành lễ cảm tạ. Trong lòng ngược lại lo lắng, chuyến đi này của chủ nhân chắc là có thay đổi? Ai ngờ tới Sầm lão nhận Thiệu Vân An làm nhi tử đâu! Sự tình lần này không dễ giải quyết.

Thiệu Vân An không nhanh không chậm về nhà, khiến Quách Tử Du lo lắng. Vừa nhìn thấy hắn, Quách Tử Du vội vàng kéo lại, nói. "Vân An, là người từ Hằng viễn hầu phủ, sợ là vì trà và rượu của ngươi. Sầm lão dặn ta nói với ngươi, chốc nữa nhớ gọi hắn là cha hoặc lão gia tử, gọi Khang Thuỵ là đại sư huynh."

"Hả!" Thiệu Vân An sửng sốt.

"Ngươi nghe lời Sầm lão đi, ông ấy khẳng định có dụng ý. Ngươi mau vào đi thôi, bọn họ chờ đã lâu, Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy cũng tới."

Thiệu Vân An chớp mắt mấy cái. "Ồ, được chứ. Ngươi nhớ nói với Tử Mục, buổi tối ăn bọ cạp cừu, nói hắn cắt xương cừu thành từng khúc, to một chúc, tráng qua nước sôi một lần." (vẫn còn tâm tình lo chuyện ăn uống, thật ba chấm với ẻm)

"Được rồi, đừng lo chuyện cơm tối, mau vào đi." Quách Tử Du đẩy Thiệu Vân An về phía khách phòng.

Thiệu Vân An lại không chậm không nhanh đi tới cửa, nghe thấy trong phòng có giọng nói xa lạ, hắn hít sâu một hơi, mặt mỉm cười đẩy cửa ra. Âm thanh trong phòng bỗng tắt, ngay sau đó là mấy tiếng.

"An nhi."

"Thiệu tiểu ca!"

Thiệu Vân An nhấc chân vào, tiện tay đóng cửa, cười chào. "Hứa chưởng quầy, Tằng chưởng quầy, khách quý khách quý nha. Ta và Thạch Tỉnh ca còn đến chúc tết các ngài, chỉ tiếc mọi người không ở tại gia. Người hầu nói các ngài đi Sắc nam phủ, trở về khi nào thế?"

Thiệu Vân An nhiệt tình giúp Hứa chưởng quầy vằ Tằng chưởng quầy bớt căng thẳng hơn nhiều. Hứa chưởng quầy nói. "Mới trở về hôm qua. Thiệu tiểu ca, vị này chính là đại chủ nhân của chúng ta."

Thiệu Vân An lập tức nhìn về hướng người xa lạ, đối phương ôm quyền. "Tại hạ Nguỵ Hoằng Văn, nghe danh Thiệu tiểu ca đã lâu, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."

Đúng là vuốt mông ngựa!

Thiệu Vân An cũng lập tức ôm quyền. "Ngưỡng mộ Nguỵ công tử đã lâu, ta cũng nghe nói qua rất nhiều chuyện về ngài. Mau ngồi, mau ngồi!"

"Thiệu tiểu ca, thỉnh!"

Sầm lão và Tưởng Khang Ninh ngồi ở hai ghế chủ vị. Khang Thuỵ ngồi ở ngay dưới bên cạnh Sầm lão. Nguỵ Hoằng Văn và hai vị chưởng quầy theo thứ tự ngồi bên phía Tưởng Khang Ninh. Thiệu Vân An đến gần Khang Thuỵ ngồi xuống, nói. "Nguỵ công tử hôm nay đến đúng là khéo. Tối nay ta định làm món ăn mới, ngài và hai vị chưởng quầy vừa hay cùng nếm thử."

Không thể không nói, Nguỵ Hoằng Văn vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của Thiệu Vân An. Đối phương rõ ràng chỉ là một thiếu niên ngây ngô, đừng nói là không thể nhận ra đối phương đã kết hôn, càng nhìn không ra đây chính là nông gia tử khiến y vừa hận vừa giận. Bộ dáng tuấn lãng, tự nhiên hào phóng, thấy thế nào cũng giống như người nhà quan, mà không phải là xuất thân nông dân. Nguỵ Hoằng Văn đã nhận lầm một lần, y âm thầm nhắc nhở bản thân không thể coi khinh người này lần nữa.

Nguỵ Hoằng Văn nho nhã nở nụ cười. "Tại hạ quả thật là đến đúng dịp. Trù nghệ Thiệu tiểu ca, tại ha từ lâu đã nghe. Vừa vặn có mang theo một ít rượu nhạt, coi như là trợ hứng."

"Thế thì tốt không gì bằng. Lão gia tử, sư huynh của và đại ca của ta luôn than thở rượu nhà ta không vị, không đủ lực."

Sầm lão, Khang Thuỵ và Tưởng Khang Ninh nhất thời mân miệng, bọn họ lúc nào nói ra câu này thế? Nguỵ Hoằng Văn thiếu chút nữa phun ra ngụm máu, ngươi còn dám nói rượu nhà ngươi không đủ vị!

Thiệu Vân An cười đến vô tội. Sầm lão, Khang viện trưởng và đại ca từng nói qua rượu gạo hắn nhưỡng không có đủ vị như Dương nãi tử tửu nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện