Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh trở về phòng khanh khanh ta ta. Tưởng Khang Ninh không về phòng, giúp huynh trưởng dỗ Tưởng Mạt Hi đi ngủ. Thừa dịp không có ai, Tưởng Khang Ninh hỏi Tưởng Khang Thần ít chuyện gần đây. Tưởng Khang Thần sắc mặt bình tĩnh nói. "Ta đã trả lại Võ gia toàn bộ cửa hàng và khế đất."

Tưởng Khang Ninh ánh mắt tối lại. "Hai nữ nhân kia lại tìm ngươi gây chuyện có phải không?"

Tưởng Khang Thần đạm cười. "Các nàng sau này muốn tìm ta gây chuyện cũng phải xem sắc mặt." Y bình tĩnh nhìn đệ đệ. "Trước đây giữ lại cửa hàng là vì Hi nhi, ta không thể để nó theo ta chịu khổ, cũng muốn cho ngươi yên tâm. Hiện tại làm việc cho quân hậu, vẫn là làm ăn buôn bán, cửa hàng và đất nên trả lại, miễn cho các nàng lấy cớ đến quấy rầy ta và Hi nhi.

Các cửa hàng sinh ý hiện tại không phải của quân hậu thì là của hoàng thượng. Các nàng từng sai người đến quấy rối một lần, những người đó chưa tới cửa đã bị đánh đi. Quân hậu đã triệu kiến quốc công, nhắc ông quản giáo người nhà. Quân hậu nói, người của An quốc công phủ sau này sẽ không tìm ta gây phiền phức nữa. Lúc này, ngươi cũng coi như lọt vào trong mắt của hoàng thượng, ngươi không cần lo lắng cho ta. Khang Ninh, Vân An cùng Thạch Tỉnh tuy là bá tánh bình thường, nhưng là đại ân nhân của Tưởng gia. Ngươi nhận bọn họ làm nghĩa đệ, thì nhất định phải làm một đại ca xứng đáng."

"Đại ca yên tâm. Vân An tuy luôn miệng nói muốn ta làm chỗ dựa. Nhưng ta minh bạch, ta là hưởng phúc nhờ bọn họ. Chuyện quỹ cứu trợ tuy ta còn chưa hiểu tường tận, nhưng chỉ nghe ý tứ của Thiệu Vân An, nếu có thể tiến hành, đại ca về sau chính là tâm phúc của quân hậu. Mặc dù không thể vào triều làm quan, cũng không cần kiêng kị An quốc công phủ. Ta cũng không nghĩ tới, chỉ vì lúc trước cảm xúc nhất thời mà có thể may mắn có được hai vị huynh đệ lợi hại như thế."

Tưởng Khang Thần cầm tay đệ đệ, cười nhẹ. "Vi huynh là nhờ phúc của ngươi. Khang Ninh, không cần lo lắng cho ta. Hiện tại ta sống rất tốt, quân hậu nói sinh ý sau này do ta đảm nhận sẽ chia cho ta nửa phần lợi tức (chỉ có 5% thôi nhá). Lần này, quân hậu nguyên bản muốn phân cho ta bảy ngàn lượng bạc, ta không nhận. Chỗ quân hậu và hoàng thượng đang khó khăn, ta chỉ lấy một nửa, cũng đã rất nhiều. Tương lai sinh kế trong nhà sẽ ngày càng tốt, Hi nhi sau này ở lại chỗ này ta cũng yên tâm. Ta sẽ làm tốt việc quân hậu giao phó. Vân An nói đúng, ngươi ở trong quan trường tuy không cần nịnh bợ quan trên, cũng không thể tránh không dùng bạc. Ngươi cứ làm quan cho tốt, trong sạch, vi huynh sẽ kiếm bạc cho ngươi và Hi nhi, hai người các ngươi tốt, thì ta mới yên lòng."

Tưởng Khang Ninh một tay nhẹ nhàng ôm huynh trưởng. "Ngươi sống tốt, ta và Hi nhi mới có thể tốt." Trầm mặc hồi lâu, y nói nhỏ. "Ca, nếu gặp người thích hợp, ngươi lại...lại tái hôn đi!"

Trong mắt Tưởng Khang Thần loé lên ánh nước, mỉm cười. "Nếu gặp được người thích hợp, ta sẽ. Ngược lại ngươi, khi nào tìm cho ta một đệ muội?"

Tưởng Khang Ninh buông huynh trưởng ra, bật cười. "Ta sẽ đón dâu, nhưng bây giờ có quá nhiều việc phải lo, chờ làm xong rồi ta sẽ tìm."

Rốt cuộc trời đã khuya, xác nhận Võ gia sẽ không tìm huynh trưởng gây phiền toái, chuyện kinh thành cũng tiến triển thuận lợi, Tưởng Khang Ninh mới cáo từ trờ về phòng. Tưởng Khang Thần sau khi đệ đệ rời khỏi không ngủ liền, ngồi bên mép giường im lặng nhìn nhi tử, bên tai văng vẳng lời nói của đệ đệ. Rời khỏi Võ gia, không phải không có người đối xử tốt với y, cũng không phải không có người hứa xem Hi nhi như hài tử thân sinh mà đối đãi. Chỉ là tâm y sớm không còn dành cho chính mình. Y cùng Võ Giản, kiếp này vô duyên, đành chờ kiếp sau tái lại tiền duyên.

*****

Trà và rượu tiêu thụ nhanh chóng như hoả bạo. Là người trực tiếp phụ trách đối ngoại, Tưởng Khang Thần mang theo nhi tử tới thôn Tú Thuỷ ăn tết, trong đó, nguyên nhân chính chính là tạm thời rời xa kinh thành. Những người hứng thú với việc sinh ý trà và rượu không thể diện kiến quân hậu, tự nhiên là tìm đến y. Y rời kinh thành, cũng là ý tứ của quân hậu. Trà và rượu mới mang lại nhiều lợi nhuận, hoàng thượng tuyệt đối không để người khác nhúng chân vào. Phỏng chừng chờ Tưởng Khang Thần năm sau về kinh thành, mấy người có tâm đó sớm đã bị quân hậu xử trí đến không dám xuống tay với y nữa.

Quân hậu thiên tuế tuy không có con nối dõi, thân mình không hoàn toàn khoẻ mạnh, nhưng trước đây từng là một nhân vật lợi hại không thể khinh thường, lại có được tâm cùng sự tín nhiệm của Vĩnh Minh đế, ai có thể cướp đi sinh ý trên tay quân hậu!

"Quân hậu xuất thân từ dòng thứ của Đại gia, phụ mẫu quân hậu mất sớm, ở nhà chính trưởng thành, rất được lão tướng quân yêu mến, xem như thiếu gia Đại gia thân sinh mà giáo dưỡng. Lúc hoàng thượng còn là hoàng tử, quân hậu chính là thư đồng của hoàng thượng, sau này lại theo hoàng thượng đi khắp nơi chinh chiến. Theo lời nói của Thạch Tỉnh, tiểu đại tướng quân Đại Chiến Kiêu phải gọi quân hậu một tiếng tiểu thúc thúc. Thủ hạ của phủ đại tướng quân phi thường nghiêm cẩn, người trong phủ chưa bao giờ ỷ thế hiếp người. Mặc dù hiện giờ xem như là hoàng thân quốc thích, vẫn như cũ vô cùng kín tiếng. Đại Chiến Kiêu mười hai tuổi đã đi biên quan đánh giặc. Một nhà đầy trung thành, quân hậu lại vì hoàng thượng nhiều lần vào sinh ra tử. Hoàng thượng độc sủng quân hậu cũng không có gì đáng trách. Tiếc nuối duy nhất chính là quân hậu mãi không có long thai. Nếu cố nguyên cao Vân An làm quả thực có thể điều dưỡng thân mình quân hậu tốt lên, ngươi chính là người có công lao lớn nhất, so với số tiền kiếm được nhiều ít đều không sánh bằng."

Cơm sáng xong, Thiệu Vân An từ chỗ Tưởng Khang Thần nghe được chút tin tức nội bộ, đột nhiên cảm thấy áp lực cực lớn. "Ách, Tưởng đại ca, cái này ta không thể đảm bảo!"

Tưởng Khang Thần đáp lời. "Ta và Khang Ninh đều hy vọng thân thể quân hậu có thể tốt lên."

"Ta cũng hy vọng." Thiệu Vân An đem điểm tâm làm xong trên tay bỏ xuống giỏ tre, không che dấu nói. "Thân thể quân hậu tốt lên, sinh ý của chúng ta mới lớn mạnh. Quân hậu là nam nhân, sẽ không thích so đo, khôn khéo như nữ nhân, đối với chúng ta sẽ không quá hà khắc. Nếu đổi lại là nữ nhân của hoàng thượng, chỉ e là càng thêm phiền toái."

Tưởng Khang Thần không dám giống như Thiệu Vân An nói thẳng ruột ngựa như vậy, im lặng gật đầu, không quên nhắc nhở. "Trước mặt người ngoài không được nói lời này."

"Ta biết, là Tưởng đại ca ta mới dám nói."

Thiệu Vân An vừa nghe chuyện vừa làm đồ ăn. Sau khi làm xong thì mang ra lò nướng. Quách Tử Du và Quách Tử Mục bận việc trong phòng bếp nấu món chính. Vương Thạch Tỉnh thì ở hậu viện làm gà, vịt. Tưởng Khang Ninh cũng tâm huyết dâng trào mà đi xem náo nhiệt. Vương Thanh và Ni tử mang theo Tưởng Mạt Hi đi khu nuôi dưỡng xem gia súc và gia cầm.

Tưởng Mạt Hi bị tự kỷ, ai tới gần bé đều thờ ơ. Thiệu Vân An khuyến khích Vương Thanh và Ni tử chủ động tiếp xúc nhiều với Tưởng Mạt Hi, ngăn Tưởng Khang Thần đang lo lắng lại, để hai đứa nhỏ mang Tưởng Mạt Hi đi chơi.

Tưởng Khang Thần từng ăn cố nguyên cao, nhưng thời gian ngắn, Thiệu Vân An không hỏi y ăn xong có cảm giác gì. Để không gây chú ý, hắn pha loãng linh tuyền và linh nhũ, phản ứng sẽ không quá nhanh. Quá trình điều trị nên thong thả ôn hoà một chút, mới không gây ra phiền toái. Tương lai mới dễ dàng giải thích. Dùng hai ba tháng liên tục thế nào cũng sẽ bắt đầu có hiệu quả. Mắt trái của Vương Thạch Tỉnh bây giờ có thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ là nhìn không rõ ràng, dù sao tròng mắt đã bị hoại tử.

Tưởng Khang Thần lo lắng cho nhi tử, nhưng tiểu tư phái đi theo nhi tử vẫn chưa trở lại tìm y, chứng tỏ chỗ nhi tử không có việc gì. Y cũng dần yên tâm. Tưởng Khang Thần không thể nhớ rõ lần cuối cùng vui vẻ ăn tết là khi nào. Ở cùng chỗ với Thiệu Vân An, theo hắn học cách làm mấy món ăn vặt đơn giản, Tưởng Khang Thần thậm chí cảm thấy hoảng hốt, cảm giác không chân thật.

Thở hắt ra, Tưởng Khang Thần nói. "Vân An, Khang Ninh đành phiền toái ngươi và Thạch Tỉnh chiếu ứng. Nhiều năm như vậy, bởi vì ta, bên người hắn vẫn không có người nào. Ngươi giúp ta khuyên nhủ hắn, đã hai mươi sáu, người khác tuổi này đã sớm làm cha. Ta và Hi nhi cuộc sống hiện tại yên ổn, hắn không cần tiếp tục lo lắng cho chúng ta, nên dành tâm sức lo chuyện chung thân đại sự của mình."

Thiệu Vân An không hỏi Tưởng Khang Ninh nhiều sự tình, nhưng nhìn bộ dáng Tưởng Khang Ninh, có lẽ giống như y nói cuộc sống đã ổn định. Ít nhất sau lưng Tưởng Khang Thần hiện giờ có quân hậu, thế lực quốc công phủ lớn, có thể lớn hơn quân hậu và hoàng thượng sao? Hắn gật đầu. "Ta sẽ khuyên đại ca."

Hậu viện, Tưởng Khang Ninh cầm thanh đao, mài đao soàn soạt. Vương Thạch Tỉnh nhíu mày, nói lại lần nữa. "Đại ca, tay của ngươi nên để dành cầm bút đi, việc lột da lóc xương này vẫn để ta làm đi."

Tưởng Khang Ninh cầm đao lắc lắc. "Nếu không làm thì không bao giờ biết, ta ở chỗ này không phải khách nhân, không phải mổ dê thôi sao, ta làm được."

Vương Thạch Tỉnh khó có thể nói là hắn tin tưởng.

Huynh trưởng và Võ gia không còn quan hệ, lại có quân hậu chống lưng cho huynh trưởng, gánh nặng trong lòng Tưởng Khang Ninh vơi đi phân nửa. Tâm tình tốt lên rất nhiều. Đến gà còn chưa biết cắt tiết, y đã háo hức muốn đi mổ dê. Tuy nói dê đã chết, nhưng lột da, mổ bụng, móc nội tạng, y thật sự có thể làm được sao?

Trong thôn nhà nào cũng hương khói lượn lờ. Hôm nay là đêm ba mươi, mọi nhà từ sớm đã chuẩn bị cơm tất niên, đặc biệt năm này nhiều nhà trong thôn kiếm được tiền, mua không ít đồ tết, rượu thịt càng không thiếu. Có tiền đương nhiên muốn mừng năm mới thật hoành tráng. Cũng có vài gia đình than ngắn thở dài, nhưng có thể làm gì bây giờ?

Nhà Vương Thư Bình năm nay cũng mua rượu ngon, mua thịt. Nhi tử đầu năm sẽ đi Bạch Nguyệt học đường. Thời gian này, mỗi ngày đến chỗ Sầm viện trưởng nghe giảng bải, học vấn rõ ràng cao lên không nói, Sầm viện trưởng cũng rất vừa lòng. Vương Thư Bình phảng phất thấy cảnh cuộc sống sau này của nhi tử ở Quốc Tử Giám. Y sao lại không cao hứng, sao có thể nhịn được tiêu ít tiền. Vương Văn Hoà hiện tại mỗi ngày đều ha hả cười, cứ nhìn thấy tôn tử là cao hứng.

Vương Diễn cũng không làm gia gia và cha mất mặt, học tập càng chăm chỉ hơn trước đây. Có thể vào Bạch Nguyệt học đường đọc sách hoàn toàn là dựa vào quan hệ của An thúc. Bé không thể làm mất mặt An thúc được, cũng không thể để gia gia, nãi nãi, cùng cha nương thất vọng. Nếu học không tốt bị Sầm viện trưởng cho lui học, vậy bé chẳng khác nào Vương Chi Tùng - rất xấu hổ! Vương Diễn dụng tâm học tập, Triệu Tùng Bác cũng phá lệ dụng công. Nhà Vương bá có Vương Chi Tùng biến thành như vậy, hiện tại Vương Chi Tùng không còn là đối tượng ngưỡng mộ của thôn dân nữa, ngược lại biến thành hình mẫu tiêu cực.

Mà nhà lý chính năm nay chính là rực rỡ nhất. Sang năm Lý chính phải phân gia cho hai nhi tử, trong nhà năm nay lại có biến hoá nghiêng trời lệch đất, cho nên năm nay có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Thân mẫu Triệu Hà đều ở trong thôn, Triệu Hà lại là con trai độc nhất. Hai người cha của Triệu Hà đều phụ giúp làm mứt trái cây. Lý chính nói Triệu Hà mời cha và cha nhỏ y cùng qua đây ăn tết. Khỏi nói Triệu Hà cao hứng đến cỡ nào.

So với những gia đình vui vẻ, nhà Vương lão thái không nói là ảm đạm, thì cũng là không hề tốt. Vương Xuân Tú mất hết thể diện, từ ngày đó về sau không dám xuất môn. Vương lão thái nằm trên giường bệnh. Vương Chi Tùng lên huyện thuê phòng trọ, nói không đậu tú tài sẽ không về nhà. Y ở trong thôn cũng bị người ta chê cười, không bằng ở huyện an tĩnh đọc sách. Vương lão thái tuy rằng không muốn tết nhất không có nhi tử ở nhà, nhưng nghĩ đến tiền đồ của nhi tử, bà đành ngậm ngùi đồng ý.

Trong lòng Vương lão thái không yên, đương nhiên hoả khí tự nhiên rơi xuống người Vương Xuân Tú và Vương Tại Tranh. Trước kia Vương Xuân Tú mười ngón tay không dính nước xuân, bây giờ không chỉ giặt quần áo, nấu ăn mỗi ngày, còn phải cho heo cho gà ăn. Vương Tại Tranh gầy đến da bọc xương, mỗi ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải làm rất nhiều việc. Vương lão thái nằm trên giường mắng này mắng kia, lại chưa từng mắng Vương Đại Lực một câu. Vương Đại Lực so với trước đây nàng nặng nề. Ông không giết heo, giết dê, chỉ giết gà coi như qua loa cho xong tết. Năm trước, ăn tết lúc nào Vương Xuân Tú cũng có quần áo mới. Năm nay đừng nói quần áo mới, đời này của nàng có thể gả ra ngoài hay không còn khó nói.

Nếu hỏi toàn thôn nhà nào có tiệc tất niên phong phú nhất, khẳng định là nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Buổi sáng, trong phòng bếp thỉnh thoảng lại phiêu ra các loại mùi hương. Buổi trưa của mọi người là một bát mì gà. Tiệc lớn phải chờ buổi tối mới khai. Thiệu Vân An nấu ăn ngon. Đồ đệ của hắn Quách Tử Mục cũng nấu ăn ngon, ngay cả Tưởng Mạt Hi cũng an tĩnh ngồi ăn xong một tô mì gà lớn, cộng thêm một trái trứng chần nước trà. Tưởng Khang Ninh và Tưởng Khang Thần nhìn thấy mà vui sướng không thôi. Tưởng Khang Ninh còn quên luôn ngón cái bên trái đau buốt, hậu quả của việc mổ dê không cẩn thận chặt vào tay.

Bắt ba đứa nhỏ uống xong chén trà đường, Thiệu Vân An lại tiếp tục bận rộn. Quách Tử Du từ bên ngoài tiến vào cười nói. "Vân An, Thạch Tỉnh, Sầm lão cùng phu nhân đã tới."

Nhìn thấy người đứng sau Quách Tử Du, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh khỏi nói có bao nhiêu kinh ngạc. Sầm lão ha hả cười nói. "An nhi, ta với phu nhân đến làm phiền. Ăn tết chỉ có hai lão nhân chúng ta, thật sự là quạnh quẽ a!"

Thiệu Vân An vội vàng đón tiếp. "Cầu còn không được! Ta và Tỉnh ca vốn định thỉnh hai vị lão nhân đến đây, lại sợ các ngài đã có sắp xếp."

Sầm lão phu nhân ngượng ngùng nói. "Ta không thể khuyên ông ấy. Ông ấy nhất định muốn ăn đồ ngươi làm."

"Ha, Sầm lão muốn ăn không phải rất đơn giản, ngày nghỉ cứ đến đây là được."

Phu thê Sầm lão tới, trong nhà náo nhiệt hẳn lên. Vương Thanh và Ni tử chúc tết hai lão nhân. Vương Thanh còn kéo Tưởng Mạt Hi tới giới thiệu cho hai vị lão nhân. Phu thê Sầm lão biết tình huống của Tưởng Mạt Hi, nên không để ý bé luôn im lặng.

Nhi nữ Sầm lão ở kinh thành, Sầm lão không muốn lên kinh thành ăn tết, cũng đau lòng nữ nhi phải bôn ba qua lại. Quan viên triều đình mùng mười đầu năm phải hầu triều, trời lại giá rét, đi lại mất bảy tám ngày, trở về cũng không ở lại được mấy ngày. Nhi tử Sầm lão nói muốn trở về cùng cha nương ăn tết. Sầm lão liền trả lời cho mấy nhi tử biết bọn họ đến nhà Thiệu Vân An ăn tết.

Sầm lão tới, liền bắt Tưởng Khang Ninh chơi cờ vây. Thiệu Vân An pha trà táo đỏ cho bọn họ uống. Sầm phu nhân và Tưởng Khang Thần đi theo Quách Tử Mục học làm điểm tâm. Quách Tử Du ở trù phòng phụ Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh bị Sầm lão cùng Tưởng Khang Ninh bắt ở bên cạnh học đánh cờ.

Hai phu thê Sầm lão tới đây không lâu, ngoài trời liền rơi thêm trận tuyết. Huyện Vĩnh Tu mùa đông thường không rơi tuyết nhiều, chủ yếu là gió tuyết, nhưng so với phương bắc lạnh hơn nhiều. Tuy nhiên, Thiệu Vân An đã thiết kế hệ thống sưởi sàn và vách tường ấm, không chỉ không thấy lạnh, còn thấy hơi nóng, ngay cả Sầm lão cũng phải cởi áo bông.

Ba người ở chính sảnh nhỏ chơi cờ, Sầm lão cao tay thắng hai ván. Vừa thu cờ, Sầm lão nói. "Thạch Tỉnh, ấu đệ kia của ngươi hình như lên huyện mướn phòng ở, có đồ đệ nhìn thấy hắn, ngươi biết không?"

Tưởng Khang Ninh nhấc chén uống miếng trà, nhìn Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh lãnh đạm trả lời. "Không biết. Chuyện ở nhà lớn ta không hỏi."

Sầm lão nói. "Khang Ninh đã đề cập với ngươi chuyện hoàng thượng sửa đổi quy tắc khoa khảo chưa? Muộn nhất tháng tư sẽ đăng bảng công bố."

"Đã nói qua."

Sầm lão trầm ngâm một lát, nói. "Với thanh danh hiện giờ, sợ là hắn không thể nào tiếp tục khoa khảo. Bất quá, nếu ngươi muốn gíup hắn, thư tiến cử ta có thể viết."

Vương Thạch Tỉnh không hề nghĩ ngợi trả lời. "Ngài có tâm, nhưng chuyện nhà lớn không thể dính vào. Năm trước bọn họ lại tới nháo một trận. Sau này cho dù hắn có sửa đổi, cũng không thể đổi được tính tham lam của người nhà. Nếu ngài giúp lúc này, sợ lại đổi lấy phiền toái. Đi đến bước này, hắn chẳng thể trách ta."

Tưởng Khang Ninh cùng Sầm lão đồng thanh hỏi. "Bọn họ lại tới gây cái gì?"

Vương Thạch Tỉnh lãnh đạm trả lời. "Nương ta muốn vào đây ở, tưởng lần nữa thúc ép ta, muốn gia sản nhà này. Bà còn mang Vương Xuân Tú đến đây nháo. Vân An không cho các nàng vào cửa. Vương Xuân Tú như vậy, e rằng đại ca đã đoán trúng."

"Đoán trúng cái gì?" Sầm lão hỏi.

Tưởng Khang Ninh không muốn nói, Vương Thạch Tỉnh đồng tình (vui sướng khi người gặp hoạ) mà trả lời. "Vương Xuân Tú xem trọng đại ca, nàng hay đến nhà, chắc là muốn nhờ Vân An ra mặt làm mai mối."

Sầm lão lập tức ho khan hai tiếng, hạn hán lời lắc đầu. Người ta dù sao cũng là thân nhân của Vương Thạch Tỉnh, Sầm lão không dám nói nhiều.

Tưởng Khang Ninh chỉ nói một câu. "Người nhà này, tâm quá lớn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện