Hoàng cúc, Thiệu Vân An đương nhiên không chỉ có hai bình, nhưng cái này ở Đại Yến chỉ sợ không có, hắn không thể lấy ra quá nhiều. Lại nói, thứ tốt đương nhiên phải giữ lại chính mình dùng. Hắn có hạt giống hoàng cúc, chờ khi nào nói chuyện không gian với Vương Thạch Tỉnh, nên lấy hạt ra gieo. Mấy chục mẫu đất hoang, Thiệu Vân An rất đau lòng. Cho nên, chuyện không gian nhất định phải nói cho Vương Thạch Tỉnh.

Bất quá, trà hoa cúc giao cho Hứa chưởng quầy, vậy cũng phải tặng Tưởng huyện lệnh và Sầm viện trưởng một ít. Vạn nhất, bọn họ từ Nhất Trượng Hiên nghe được tin tức, lại suy nghĩ không tốt thì sao bây giờ. Hoa cúc Vĩnh Ninh Đường do Tôn gia cung cấp, Nhất Trượng Hiên chính là hắn cung cấp.

Ngày hôm sau khi Hứa chưởng quầy tới thăm, Thiệu Vân An ở nhà chọn hoa cúc, lựa ra những đoá có hình dạng tốt nhất tặng Tưởng huyện lệnh, Sầm viện trưởng, hai vị phu tử và Tằng chưởng quầy nhấm nháp. Thiệu Vân An định cùng Vương Thạch Tỉnh đến Bạch Nguyệt học đường, nịnh nọt Sầm viện trưởng một ít. Vương Thạch Tỉnh đến chỗ nhà mới nói một tiếng với Chu thúc cùng Vương lão cha, bọn họ muốn lên huyện thành, có chuyện gì thì chờ bọn họ về lại nói.

Một cỗ xe ngựa tiến vào thôn Tú Thuỷ, ngày mùa trên cơ bản đã kết thúc, các thôn dân đều xúm lại nhìn, đánh xe chính là hai tráng hán khổng lồ lực lưỡng. Xe ngựa nhìn qua chỉ có nhân sĩ nhà giàu mới có, các thôn dân thay nhau suy đoán. Xa phu ngừng xe, hỏi thôn dân phụ cận. "Xin hỏi, nhà Vương Thạch Tỉnh đi như thế nào?"

Tìm Vương Thạc Tỉnh?

Lập tức có thôn dân nói. "Đi thẳng, đến cuối đường rẽ vào hướng bắc, chính là gian nhà có tường viện thấp nhất ấy."

"Đa tạ."

Xa phu lái xe qua.

Xe ngựa vừa lăn bánh, các thôn dân túm lại nghị luận.

"Lại tới tìm Thạch Tỉnh nha!"

"Hôm qua không phải mới có người ngồi xe ngựa đến tìm bọn họ sao, chắc là cùng người đi?"

"Không phải, xe ngựa không giống nhau. Người hôm qua tới là chưởng quầy Nhất Trượng Hiên, lúc rời đi còn mang theo đồ vật, khẳng định lại mua bán gì đó."

"Thạch Tỉnh thú nam thê đúng là may ghê, nhìn thấy sinh hoạt của hắn tốt lên biết bao nhiêu."

"Đừng nói là hắn, không phải chúng ta cũng được thơm lây sao!"

"Ha ha, lão bà họ Vương kia phỏng chừng hối hận đến xanh cả ruột."

"Đừng nói Vương lão bà, Vương tộc trưởng khẳng định hối hận muốn chết, Nhìn đồng sinh họ Vương kia, hồi thôn lâu như vậy cũng chưa từng hỏi thăm Vương tộc trưởng một lần, đừng nói là đưa tiền, còn muốn tham tiền của ông ấy, ai nha, đúng là không ngại mất mặt mà!"

"Còn không phải sao! Ta xem đồng sinh kia sau này không nhất đinh sẽ thi đậu công danh đâu! Vương đồng sinh ở trên huyện rất nổi danh, ta mấy hôm trước lên huyện mua vải, chưởng quầy vừa nghe ta là thôn Tú Thuỷ liền hỏi có biết người nào tên Vương Chi Tùng đồng sinh hay không. Ai ui, ta lúc ấy còn xấu hổ thay cho hắn."

"Hắn bị thế là đáng, không nghĩ tới tâm tư tàn nhẫn như thế. Thanh nhi hài tử nhỏ như vậy, làm rớt sách liền bị phạt quỳ cả đêm. Ta mà là Thạch Tỉnh, không đánh hắn một trận không được."

Lời nghị luận nhanh chóng chuyển từ Vương Thạch Tỉnh sang Vương Chi Tùng. Trong thôn vô số nhà làm công lên huyện thành nhiều lần, sự tình Vương Chi Tùng trên huyện học phải nói là toàn huyện đều biết. Học sinh trên huyện học thân phận nào cũng có, âm thầm kể lể một chút còn không phải một truyền mười, mười truyền trăm, biến thành mọi người đều biết "bí mật" sao! Chỉ có Vương Chi Tùng cổng lớn không ra chưa biết chính mình rất nổi danh, một lòng nghĩ lên huyện thành thuê phòng, rời xa thị phi trong thôn, chờ đợi sang năm đại khảo.

Xa phu dễ dàng tìm được gian nhà có tường viện thấp nhất, dừng xe ở ven đường. Vị đại hán bên cạnh xa phu nhảy xuống xe, xốc màn lên. "Đại nhân, tới rồi."

Người trên xe xuất hiện, đỡ tay đại hán bước xuống. "Đi gõ cửa."

Đại hán đi gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm của hài tử. "Tới đây, ai vậy?"

"Xin hỏi nơi này có phải nhà Vương Thạch Tỉnh không?"

Bởi vì Thiệu Vân An là nam thê, người tới đều không dám nói là tìm hắn (kỳ thật chính là tới tìm hắn.)

"Vâng."

Theo một tiếng cửa mở, là một nam hài tử, vị đại thúc tiến lên. "Cha và cha nhỏ ngươi có nhà không?"

Vương Thanh ngơ ngác nhìn vị đại thúc trẻ tuổi khí chất bất phàm, theo bản năng gật đầu. "Cha nhỏ có, cha ta đã ra ngoài."

Thiệu Vân An lúc này từ trong phòng đi ra. "Ai đó?"

Vừa liếc mắt đã ngây ngẩn cả người. "Huyện..." Đối phương ra thủ thế làm hắn nuốt xuống mấy chữ "lệnh đại nhân" phía sau.

Tưởng Khang Ninh nhấc chân đi vào, vị đại hán đóng cổng lại, cũng không vào theo. Thiệu Vân An chớp chớp mắt. "Đại nhân, ta nên nói là cùng ngài tâm linh tương thông không? Ta và Tỉnh ca đang định lên thăm ngài đây."

Đối phương cũng sửng sốt, sau đó ha hả cười. "Đúng là trùng hợp. Các ngươi không cần lên huyện nha, bản quan tự mình đến rồi đây."

Thân thể Vương Thanh run lên, Thiệu Vân An kéo bé qua. "Thanh nhi, kêu đại nhân."

"Đại nhân!" Vương Thanh vội vàng hành lễ. Vương Ni cũng ra tới, Thiệu Vân An kéo qua nói bé gọi đại nhân. Hai đứa nhỏ đối mặt với "Đại nhân" vô cùng khẩn trương.

"Thanh nhi, con cùng Ni tử đi gọi cha trở về, nói trong nhà có khách quý. Cha ở bên nhà mới."

"Vâng!"

Vương Thanh nắm tay muội muội vội vàng chạy. Thiệu Vân An mời Tưởng huyện lệnh vào nhà.

Tưởng Khang Ninh theo sau vào, trên miệng trêu ghẹo nói. "Bản quan nghe nói, Thiệu công tử gần đây kiếm không ít tiền, không chỉ mua một khối đất to cùng ba mươi mẫu ruộng, còn mua cả ngọn núi nữa. Tiểu tư hôm qua còn nói với ta, thôn Tú Thuỷ đột nhiên có nhà giàu mới nổi a."

"A ha. Ngẫu nhiên, ngẫu nhiên thôi. Ta cũng không ngờ kiếm tiền dễ dàng như vậy!"

Tưởng Khang Ninh mỉm cười nói Thiệu Vân An. "Chưa thấy ai không biết xấu hổ như ngươi. Nói bạc dễ kiếm không phải muốn bị đánh sao?"

"He he."

Thiệu Vân An mời Tưởng huyện lệnh an vị trên giường, nói. "Mời ngài ngồi, ta đi pha trà."

"Trà hoa cúc?" Tưởng huyện lệnh dò hỏi dẫn theo một âm cuối kỳ lạ.

Thiệu Vân An nheo mắt, ai nha, đây là đến "khởi binh vấn tội"? Hắn chớp mắt lần nữa. "Trà hoa cúc bình thường sao có thể xứng với đại nhân, ta sẽ pha cho ngài trà hoa cúc ba lượng bạc."

Tưởng huyện lệnh kinh ngạc nhướn mày, Thiệu Vân An chân chó chạy ra ngoài. Hắn vừa đi, Tưởng huyện lệnh thu lại ý cười, thở dài một hơi.

Chốc lát sau, Thiệu Vân An trở lại, chủ yếu là nấu nước nóng. Vốn dĩ kế hoạch là cả nhà lên huyện thành, nên không chuẩn bị nước. Hắn không dùng bếp lò trong phòng bếp mà dùng bếp trà và ấm tử sa hôm trước pha trà long tĩnh để nấu nước, pha một đoá hoàng cúc cực đại dâng Tưởng huyện lệnh.

Khi Thiệu Vân An bưng chén trà đến trước mặt, Tưởng huyện lệnh kinh hô. "Đây là trà hoa cúc?"

"Vâng, bất quá không phải loại Vĩnh Ninh Đường bán. Đây là ta và Tỉnh ca trong lúc vô tình phát hiện một loại cúc khác. Ta gọi nó là "hoàng cúc", nhưng số lượng rất ít. Ta chỉ bán cho chưởng quầy Nhất Trượng Hiên một trăm đóa, Hôm nay đi thăm đại nhân, cũng định tặng ngài nếm thử một ít.

Tưởng huyện lệnh gọi trà hoa cúc, vậy khẳng định đối với trà hoa cúc ở Vĩnh Ninh Đường có nhận biết, thậm chí là lai lịch hoa cúc cũng rõ ràng. Cùng Nhất Trượng Hiên hợp tác, Thiệu Vân An không cần thiết giấu diếm.

Tưởng huyện lệnh nhấp một hớp, gật đầu. "Uống tốt, so với Vĩnh Ninh Đường ngon hơn rất nhiều, cũng đẹp hơn mấy phần. Gọi "hoàng cúc" là chính xác, dư sức làm trà tiến cống."

Thiệu Vân An không hiểu ý Tưởng huyện lệnh, nói. "Trên núi có thể hái, ta và Tỉnh ca đã hái hết, lại sắp đến mùa đông, chính mình trồng trọt cũng không kịp. Chỉ chờ đến đầu xuân sang năm trồng thử xem có thể ra bông lớn như vậy không!"

Tưởng huyện lệnh lại nhấp một ngụm, như có điều suy tư mà nhìn chăm chú vào hoàng cúc rực rỡ trong chén.

Đột nhiên bên ngoài có gõ cửa dồn dập.

"Phanh phanh phanh!"

"Tẩu tử, tẩu tử, ngươi mau ra đây! Thanh nhi xảy ra chuyện!"

Thiệu Vân An ở trong phòng giật mình, không rảnh lo Tưởng huyện lệnh, cất bước chạy. Tưởng huyện lệnh cũng nhanh chóng xuống giường đuổi theo. Mở cửa, Thiệu Vân An hoảng hốt. "Thanh nhi làm sao vậy!"

Người tới là Vương Hạnh, gần như sắp khóc. "Thanh nhi bị Tại Tranh đẩy xuống sông, cứu lên đã không còn thở. Thạch Tỉnh ca đã đi qua, ở ngay bờ sông phía trước, ngươi mau qua xem một chút!"

Đầu Thiệu Vân An kêu ong ong, giây tiếp theo, hắn đẩy Vương Hạnh ra chạy như điên.

"Đi xem!"

Tưởng huyện lệnh nghiêm mặt ra lệnh cho hai vị thủ hạ, cũng nhanh bước đuổi theo.

Không cần đặc biệt tìm kiếm, chỉ cần thấy thôn dân tụ tập chỗ nào là biết chỗ đó xảy ra chuyện. Rất xa, Thiệu Vân An nghe thấy có người khóc, tiếp theo có người hô lên. "Vân An tới, Vân An tới đây!"

"Vân An..." Vương Tứ thẩm khóc lóc từ trong đám người chạy tới.

Đám đông tự động dạt ra, Thiệu Vân An nhìn thấy Vương Thanh nằm bất động trên mặt đất không chút sinh khí. Vương Ni ghé vào trên người bé khóc lớn.

"Đều tránh ra! Đừng vây quanh ở chỗ đó." Thiệu Vân An lao tới, nhấc Vương Ni đẩy vào ngực Vương Tứ thẩm, giọng nói run rẩy. "Hài tử cứu lên đã bao lâu?"

Vương Ni khóc kêu. "Cha nhỏ, ngươi cứu ca ca, ngươi cứu ca ca!"

""Cứu lên đã bao lâu!"

Thiệu Vân An lột quần áo Vương Thanh, giọng nói gần như thay đổi.

Có người nói. "Không đến một chung trà nhỏ."

Chính là chưa đến năm phút đồng hồ!

"Mẹ nó tránh hết ra! Đừng vây quanh chỗ này!"

Thôn dân vây xem bị Thiệu Vân An rống vội vã lùi về sau vài bước. Thiệu Vân An nâng cằm Vương Thanh, hai tay ép ngực bé, rồi lại mở miệng thổi khí. Hành động của Thiệu Vân An khiến mọi người ngây ngốc, Vương Ni quên cả khóc, nhìn cha nhỏ làm động tác kỳ quái với ca ca.

"Thanh nhi, thở nào, thở nào, không thể bỏ cuộc, không được bỏ cuộc!"

Thiệu Vân An một bên làm hô hấp nhân tạo cho Vương Thanh, một bên kêu gọi ý thức của bé.

"Nhà Thạch Tỉnh là đang làm gì?"

"Không biết!"

Tưởng huyện lệnh đến xem cũng chú ý tới Thiệu Vân An. Một tiếng rống giận truyền tới. "Thanh nhi!"

Vương Ni quay đầu, khóc lóc nhào tới. "Cha!"

Vương Thạch Tỉnh bế Ni tử định đi qua thì bị Vương Tứ thẩm ngăn lại. "Thạch Tỉnh, đừng đi qua, Vân An kêu chúng ra lùi lại, hắn có lẽ có cách cứu Thanh nhi!"

Thiệu Vân An không để ý Vương Thạch Tỉnh, hắn đang bận cùng tử thần tranh đoạt mạng người. Vương Ni khóc lớn cáo trạng. "Cha, Vương Tại Tranh đẩy ca ca xuống nước. Hắn nói ta cùng ca ca chết đi, nói rằng nãi nãi và nhị thẩm nên sớm bán chúng ta đi, hức hức... cha...!"

Vương Thạch Tỉnh độc nhãn đỏ bừng, hắn đem Vương Ni ấn vào ngực Vương Trang Hoa vừa nãy đi thông tri cho hắn, nhấc chân hướng nhà lớn bên kia chạy tới.

"Các ngươi mau đi ngăn Thạch Tỉnh, hắn sợ là tức điên rồi! Đừng để xảy ra chuyện!" Vương Tứ thẩm vội vàng hét lên với mấy hán tử trẻ tuổi. Vương Trang Hoa đem Vương Ni khóc nấc đưa cho Vương Tứ thẩm, cùng Vương Hạnh chạy đi. Huynh đệ Tôn gia và vài nam tử trẻ tuổi khác cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tưởng Khang Ninh nhíu máy, hướng thủ hạ bên cạnh nói.

"Ngươi qua xem."

"Vâng."

Thiệu Vân An còn đang làm cấp cứu cho Vương Thanh. Có người không đành lòng nói. "Nhà Thạch Tỉnh, đừng dằn vặt hài tử nữa, để nó yên nghỉ đi thôi."

Thiệu Vân An không để ý tới.

"Vân An...!" Vương Tứ thẩm cũng cảm thấy không còn hi vọng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

15, 16, 17, 18...

Từng ngụm khí thổi vào miệng Vương Thanh, Thiệu Vân An tiếp tục ép ngực. Bên kia, Vương Thạch Tỉnh giống như điên rồi, một cước đá văng cửa nhà, không màng Vương lão thái và Vương Xuân Tú hét chói tai, lao vào như một con trâu điên, xách Vương Tại Tranh đang núp dưới gầm bàn lên.

"Vương Thạch Tỉnh! Đồ nghiệt tử! Ngươi muốn giết mẫu thân có phải không?" Tiếng thét chói tai của Vương lão thái dừng lại trong tròng mắt đỏ bừng của Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh đã tháo miếng bịt mắt, gương mặt vì phẫn nộ và vặn vẹo khiến Vương lão thái sợ tới mức muốn tè ra quần. Vương Xuân Tú hét lớn trốn đi. Vương Chi Tùng bước ra, thấy cảnh tượng như vậy cũng lập tức trốn trở về phòng.

"Nãi nãi, nãi nãi cứu con! Nãi nãi!"

Vương Tại Tranh đái ướt quần, nó làm sao lường trước đại bá đáng sợ sẽ trực tiếp đến nhà bắt nó. Vương Thạch Tỉnh xách Vương Tại Tranh ra khỏi phòng. "Ta muốn ngươi đền mạng cho Thanh nhi!"

"Nãi nãi! Tiểu thúc! Tiểu thúc cứu con! Tiểu thúc cứu con!"

"Ta muốn ngươi đền mạng cho Thanh nhi."

"Thạch Tỉnh ca, ngươi bình tĩnh, bình tĩnh!" Vương Hạnh, Vương Trang Hoa và Tôn gia huynh đệ nhanh chóng chạy lại ngăn cản Vương Thạch Tỉnh đã mất trí. Vương Tại Tranh bị doạ sợ không thể khống chế tiểu tiện. Vương Đại Lực tránh ở một bên, Vương Chi Tùng không ra, Vương Thạch Tỉnh hung bạo thoát khỏi ngăn cản của huynh đệ, xách Vương Tại Tranh lao ra khỏi nhà.

"Thạch Tỉnh ca! Bình tĩnh lại!"

"Nhanh đi gọi lý chính, gọi tộc trưởng!"

"Thạch Tỉnh ca!"

"Tiểu thúc, nãi nãi, tiểu thúc, nãi nãi!"

Trong đầu Vương Thạch Tỉnh chỉ có một ý niệm, chính là bắt Vương Tại tranh đền mạng cho con hắn. Càng ngày càng nhiều hán tử chạy lại ngăn cản Vương Thạch Tỉnh. Lý chính cũng chạy tới, ông nhanh chóng ngăn Vương Thạch Tỉnh, nói. "Thạch Tỉnh, Vân An còn đang cứu Thanh nhi. Nếu ngươi giết Tại Tranh, ngươi có lý cũng biến thành vô lý. Triệu thúc cam đoan với ngươi, mặc kệ tộc trưởng các ngươi giải quyết thế nào, Triệu thúc đều sẽ cho ngươi lời giải thích công bằng."

"Thạch Tỉnh! Thả Tại Tranh ra, ngươi giết nó sẽ phải ngồi tù. Ngươi bình tĩnh lại. Vân An còn đang cứu Thanh nhi mà!"

Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh, hai huynh đệ dùng sức kéo Vương Tại Tranh một thân đầy mùi phân và nước tiểu, so sợ hãi quá độ ra khỏi cánh tay giống như kìm sắt của Vương Thạch Tỉnh. Con mắt bị huỷ của Vương Thạch Tỉnh cũng chuyển thành một màu đỏ thẫm, hắn khàn giọng gằn từng chữ. "Thanh nhi nếu có chuyện gì, ta muốn nó đền mạng! Muốn nó đền mạng!"

Lý chính nói. "Ta đảm bảo sẽ cho ngươi và Thanh nhi một câu trả lời hợp lý, ngươi qua chỗ Vân An trước đi, không chừng hắn có cách."

Nhận được ánh mắt ra hiệu của lý chính, Vương Hạnh cùng Tôn Trang Hoa kéo Vương Thạch Tỉnh hướng bờ sông đi đến. Hô hấp Vương Thạch Tỉnh thô suyễn, tựa hồ ngay sau đó sẽ hít thở không thông mà chết. Nhìn hắn đi hướng bờ sông, lý chính quay đầu lãnh giọng nói với nhị tử. "Ngươi mang nó về, để tẩu tử ngươi tắm rửa sạch sẽ, đổi quần áo, sau đó hỏi rõ ràng."

Triệu Nguyên Khánh đem Vương Tại Tranh bị doạ phát ngốc mang đi. Lý chính theo trưởng tử và những người khác chạy đến bờ sông.

Thiệu Vân An còn đang làm hô hấp nhân tạo. Không ít người vây xem kêu hắn từ bỏ, đừng tra tấn Vương Thanh, để nó yên ổn ra đi. Vương Ni khóc đến mức không còn tiếng.

Đúng lúc này.

"Khụ khụ..."

"Khụ khụ khụ..."

Xung quanh đột nhiên an tĩnh, không thể tin được mà trừng mắt nhìn Vương Thanh, đều hoài nghi không biết lỗ tai của mình có bị vấn đề hay không. Nhưng ngay sau đó, Vương Thanh lại ho khan, phun ra vài ngụm nước, mọi người xung quanh lập tức hít khí. Trái tim bị bóp chặt rốt cuộc cũng thả lỏng, Thiệu Vân An dùng đôi tay run rẩy bế Vương Thanh, nước mắt gần như rơi xuống.

"Ổn rồi, không sao đâu, ổn rồi!" Thiệu Vân An ở trên gương mặt lạnh lẽo của Vương Thanh hôn một cái. Hắn bị doạ đến mất nửa cái mạng.

"Thanh nhi sống rồi!" Không biết là ai hô lên, trong nháy mắt, đoàn người sôi trào.

Vương Ni ngơ ngác nhìn ca ca còn ho khan trong lòng cha nhỏ, đột nhiên kêu lên một tiếng. "Ca!" Ở trong ngực Vương Tứ thẩm vùng vẫy tuột xuống, nhào tới. "Ca! Ô... Cha nhỏ, cha nhỏ... ca..."

Vương Thanh còn ho khan, Thiệu Vân An một tay cởi áo ngoài, lập tức có người tiến đến, khoác áo lên người Vương Thanh, là Đường Căn Thụ.

"Cảm tạ!"

Thiệu Vân An muốn ôm Vương Thanh đứng lên. Hai chân lại mềm nhũn như sợi mì.

"Thạch Tỉnh! Ngươi mau tới đây! Thanh nhi sống rồi! Vân An cứu sống Thanh nhi rồi!"

Tiếng gọi này, đối với người đang tuyệt vọng như Vương Thạch tỉnh mà nói, giống như tiếng trời. Hắn ba bước thành một, như điên như dại chạy tới, nhìn thấy Thiệu Vân An và hài tử còn ho khan trong lồng ngực. Hắn quỳ xuống, ôm lấy ba người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện